ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit-Hoàn] Tu Chân Tu Duyên Chỉ Vì Nàng - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 105: Kết thành quyến lữ

Kately1989

Sau hồi lâu vắng lặng, Phù Đồ Môn lại bắt đầu rộn ràng. Nguyệt Thường dắt Tử Linh trở về, khiến Lưu Niên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Ông vốn biết Nguyệt Thường trông ngóng Tử Linh đã lâu, vốn tưởng không còn hy vọng gặp lại, nào ngờ lại là đại hỷ. 

Đệ tử Phù Đồ Môn thấy Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân trở về cũng rất đỗi vui mừng, bởi vậy mấy ngày qua, khắp Phù Đồ Môn đều tràn ngập niềm hân hoan.

Mấy ngày ấy, Mặc Quân cùng Thư Khinh Thiển cơ bản đều bồi tiếp bốn người Tiêu Lễ Châu luận bàn, giảng giải phương pháp tu luyện. Ba ngày sau, họ đến Hạ gia giúp chuẩn bị hôn sự cho Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi.

Lần hôn sự này, Hạ gia công khai cầu hôn, nhưng Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi không muốn bày đại yến tân khách, bởi vậy chỉ mời người thân hai nhà tham dự, thế nhưng cảnh tượng vẫn kinh người khôn xiết!

Trước ngày thành thân, Văn Uẩn Nhi trở về Huyền Thanh Tông. Đến ngày đón dâu, Hạ gia phái hơn tám mươi thanh niên tử đệ, do Hạ Tâm Nghiên dẫn đầu, mang theo một lượng lớn sính lễ đến Huyền Thanh Tông đón người! 

Đội ngũ chỉnh tề ngự phi kiếm, một nhóm thiếu niên anh tư bừng bừng lướt qua bầu trời xanh thẳm, trở thành cảnh tượng và đề tài bàn tán lớn nhất ở Tuyền Cơ Thành.

Huyền Thanh Tông đương nhiên phải cấp đủ thể diện cho Hạ gia. Huyền Thiên cùng Triều Dương Tử đích thân đưa tiễn!

Tuy rằng hôn sự này trong giới tu chân có vẻ hoang đường và khó tin, hai bên cũng không phô trương thanh thế, nhưng sự hào phóng của hai gia tộc khiến người khác không chút nghi ngờ về tầm quan trọng và tính chân thực của hôn sự này. 

Trong chốc lát, ngoài sự kinh ngạc và ghen tị, không ai dám nói thêm lời nào.

Vốn dĩ Hạ Tâm Nghiên rất thích nghi thức thành thân của Mặc Quân và Thư Khinh Thiển năm xưa, cảm giác lúc đó khiến nàng có chút kích động. Nhưng phía sau họ còn có tông tộc, nên chỉ có thể theo nghi thức đạo lữ của tu chân giới. 

Hai người đều khoác lên mình đạo bào màu trắng tinh xảo thêu văn bạc tinh xảo phiêu dật, tuy không có vẻ rực rỡ, hỷ khí của hỷ phục màu đỏ, nhưng lại thêm vài phần phiêu dật trang trọng!

Đặc biệt là Hạ Tâm Nghiên chưa bao giờ mặc y phục nào ngoài màu đỏ, lúc này một thân bạch y, bớt đi một phần diễm lệ, thêm một phần thanh nhã, càng có một vẻ đẹp khác biệt.

Chưa từng thấy Hạ Tâm Nghiên trong bộ dạng này, Văn Uẩn Nhi gần như không thể rời mắt. Thêm vào hôm nay hai người đều được trang điểm kỹ lưỡng, tự nhiên càng nhìn càng thấy đối phương đẹp đến kinh ngạc, đến nỗi trong đại điển trưởng lão nói gì hai người cũng có chút hồ đồ. May là trước đó Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân đã có chuẩn bị, ở một bên nhắc nhở, nếu không hai người chỉ có thể nhìn nhau mà hoàn tất nghi thức.

Bước cuối cùng, hai người tiến hành huyết thệ. Cái gọi là huyết thệ là một nghi thức trong tu chân giới khi kết thành đạo lữ, dùng để biểu thị sự chân thành của đôi bên. 

Huyết thệ chân chính là hai bên nhỏ một giọt tinh huyết vào trán đối phương, nếu tâm ý tương thông, tình nồng ý hợp, giọt máu này sẽ nhanh chóng thấm vào rồi biến mất. 

Nhưng người tu chân mấy ai có thể thật lòng tương phó, nghi thức này liền trở nên châm biếm, cuối cùng đổi thành việc cùng uống linh tửu có nhỏ máu của đối phương, tựa như rượu giao bôi của thế gian.

Thấy Đại trưởng lão Hạ gia đã bưng rượu lên, Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi lại từ chối. Các nàng càng mong muốn nghi thức huyết thệ ban đầu.

Mọi người đều ngây ra một lúc, huyết thệ này đã rất nhiều năm không ai dùng qua, ai cũng không dám chắc nó có thật hay không, vạn nhất không có phản ứng thì còn ra thể thống gì! Tuy ở đây đa số là người Hạ gia cùng Huyền Thanh Tông, nhưng cũng có một vài đại biểu thế gia thân cận, một khi không thành công há chẳng phải mất mặt sao?

Hạ Cư Thịnh liếc nhìn Hạ Tâm Nghiên, phất tay ra hiệu trưởng lão lui ra. Hắn tin tưởng nữ nhi mình, nàng ắt sẽ có chừng mực.

Hạ Tâm Nghiên dường như hoàn toàn không để tâm, nàng nhẹ nhàng rạch ngón tay, bức ra một giọt tinh huyết của mình. Đồng thời, Văn Uẩn Nhi cũng tụ một giọt máu tươi đỏ thắm ở đầu ngón tay.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ngón tay khẽ búng, hai giọt tinh huyết tựa hồng châu trên không trung lướt qua, chuẩn xác rơi vào giữa trán hai người, lập tức như điểm chu sa.

Người xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn điểm đỏ giữa trán hai người. Thoáng chốc hai nhịp thở trôi qua, giọt máu vẫn không hề có phản ứng. Ngay lúc không khí có chút ngưng trệ, Hạ Tâm Nghiên đưa tay nắm chặt tay Văn Uẩn Nhi, hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thanh khẽ nói: "Thệ thành!"

Lời vừa dứt, giọt máu đậm đặc linh khí giữa trán tức thì thấm vào, không còn chút dấu vết!

Im lặng nửa khắc sau, trong sân đột nhiên bùng nổ những tiếng reo hò, khách khứa đua nhau nâng chén chúc mừng hai gia tộc.

Hai người xem như lễ thành, bắt đầu lần lượt nâng chén chúc rượu. Thư Khinh Thiển cùng Mặc Quân tĩnh lặng ngồi một bên, nhìn hai người bận rộn.

"Ha, may mà chúng ta lúc đó không phải phiền phức như vậy, ước chừng kính rượu xong, hai nàng ấy cũng say mèm rồi."

Mặc Quân nhìn Thư Khinh Thiển có chút vui mừng, khóe miệng khẽ cong lên: "Ta còn hứa sẽ cho nàng một hôn lễ chính thức, chờ mọi chuyện kết thúc, nàng ước chừng cũng không thoát được đâu."

Thư Khinh Thiển nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt cũng lộ ra lúm đồng tiền, "Nàng còn nhớ sao? Ta thấy lúc trước nàng hứa cho ta đã rất tốt rồi, ta rất thích."

Mặc Quân thấy nàng nghiêm túc nói thích, trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực tràn ngập sự dịu dàng không thể tan chảy, xoa đầu nàng: "Thích là tốt rồi, nhưng ta vẫn muốn cho nàng những điều tốt đẹp hơn."

Thư Khinh Thiển cúi mắt không nói, nhưng Mặc Quân có thể cảm nhận được nàng rất vui, chỉ là không thể tránh khỏi việc đỏ mặt.

Hai người gắn bó ngồi cạnh nhau, Mặc Quân thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm, bầu không khí tĩnh lặng yên bình, như thể sự ồn ào xung quanh hoàn toàn không tồn tại. 

Trong mắt một số người không quen biết, hai người vốn đã thu hút lại càng trở nên nổi bật, cũng có một số người không chịu được bắt đầu tiến lên bắt chuyện, đương nhiên trong đó có biểu ca của Hạ Tâm Nghiên là Nhàn Tiêu.

Vốn dĩ Thư Khinh Thiển và Mặc Quân vẫn luôn đặt ánh mắt vào Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi, đột nhiên cảm thấy có người tiến lại gần, quay đầu phát hiện là một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào vân văn. 

Thư Khinh Thiển có chút kinh ngạc, nhưng thấy nam tử đó nở một nụ cười, mở lời nói: "Cô nương có vẻ lạ mặt, ta là biểu ca của Tâm Nghiên, không biết cô nương là cao đồ của tông môn nào?"

Hắn ta tiến sát, hơi rượu trên người hòa cùng mùi vị của nam tử trẻ tuổi khiến Thư Khinh Thiển rất khó chịu. Nàng khẽ nhíu mày, nhưng vì tu dưỡng nên nhàn nhạt nói: "Không phải cao đồ gì, chỉ là bằng hữu của tân nhân thôi!"

Tiện thể lùi lại một chút, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, tại sao trên người Mặc Quân nhiễm mùi rượu thì nàng nghe thế nào cũng không đủ, còn mùi rượu trên người kẻ khác nàng lại vô cùng phản cảm? Lẽ nào là do rượu không giống nhau?

Người vốn hay suy nghĩ lung tung một lòng chìm đắm trong câu hỏi bất ngờ này, khiến ý cười trên mặt Nhàn Tiêu cứng lại, vô cùng xấu hổ.

Một bên Mặc Quân mặt mày ngưng trọng thấy vậy lại thu lại khí áp thấp xung quanh mình, nhìn Thư Khinh Thiển đang suy nghĩ vấn đề, đang định mở lời, thì thấy người kia tiến lại gần, ghé đầu vào cổ nàng ngửi ngửi, còn lẩm bẩm: "Vẫn thơm lắm!"

Mặc Quân nghe nàng nói những lời không đầu không đuôi này, lại thấy nam tử kia đứng gần Thư Khinh Thiển, trong lòng suy nghĩ một chút liền hiểu rõ vì sao nàng ấy lại có động tác này. Trong lòng không nhịn được bật cười, cô nương ngốc nghếch này chẳng lẽ là uống trộm rượu hơi say rồi, làm sao lại nghĩ đến vấn đề kỳ quái như vậy?

Nhàn Tiêu nhìn Thư Khinh Thiển và vị mỹ nhân áo trắng bên cạnh nàng hành động thân mật như vậy, nghĩ đến biểu muội của mình tức thì lòng nghẹn lại, rồi lắc đầu, làm sao ai cũng có thể bất chấp luân thường đạo lý như vậy được! Hắn vẫn không từ bỏ ý định nói: "Thì ra là bằng hữu của Tâm Nghiên, ta và Tâm Nghiên cùng lớn lên quan hệ rất tốt, đã là bằng hữu của muội ấy, vậy ta phải giúp đỡ tiếp đãi thật tốt rồi, còn chưa biết phương danh của cô nương?"

Mặc Quân lạnh lùng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Đã là quan hệ rất tốt với Tâm Nghiên, vậy nàng ấy hẳn đã nhắc đến chúng ta trước mặt ngươi, hà tất phải hỏi lại? Hơn nữa ta và Tâm Nghiên giao tình thâm hậu, bao nhiêu năm qua lại không hề biết nàng ấy còn có một biểu ca!" Mắt thấy Nhàn Tiêu mặt đầy vẻ xấu hổ, lại lơ đãng hỏi Thư Khinh Thiển: "Nàng có nghe nói qua không, chẳng lẽ là ta quên rồi?"

Lúc này sắc mặt Nhàn Tiêu trắng bệch xanh xao, Thư Khinh Thiển nhìn thấy cười thầm, cái kẻ xấu tính này quá xấu rồi, nhưng lại rất hợp tác lắc đầu, còn đầy vẻ nghi ngờ nhìn Nhàn Tiêu, ánh mắt rõ ràng là nói: Ngươi đang nói dối!

Nhàn Tiêu trong lòng uất ức vô cùng, nhưng vẫn cố gắng giả vờ phong độ, gượng cười một cái, lại muốn tiếp tục bắt chuyện thì bị Hạ Tâm Nghiên chen vào.

Trong mắt Hạ Tâm Nghiên xẹt qua một tia chán ghét, biểu ca này của nàng tính nết đến chết không đổi, mượn danh nghĩa cháu ngoại Hạ gia mà khắp nơi ve vãn nữ tử, phong lưu thành tính lại ti tiện muốn chết, không biết đã để Hạ gia dọn dẹp bao nhiêu bãi chiến trường rồi! 

Nàng vừa rồi nhìn rất rõ, kẻ hỗn đản này e rằng đã để mắt đến Thiển Thiển. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hỷ của nàng, nàng sẽ vui vẻ để yêu nghiệt tàn nhẫn hành hạ hắn một lần, cho hắn chừa đi!

"Biểu ca, ta muốn cùng bằng hữu của ta uống vài chén, huynh đi giúp tiếp đãi các thúc bá đi!"

Nhàn Tiêu tuy không cam lòng nhưng cũng không thể từ chối, hậm hực rời đi. Dáng vẻ đi ba bước ngoảnh đầu lại một lần của hắn khiến Mặc Quân toát ra hàn khí!

Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi rùng mình một cái, Hạ Tâm Nghiên cười nói: "Yêu nghiệt, ta lạnh lắm, hắn đi rồi cô có đóng băng nữa cũng vô dụng, vả lại Thiển Thiển hận không thể dính lấy cô không rời, không ai câu đi được đâu!"

Thư Khinh Thiển nhìn Mặc Quân một cái, tâm trạng tốt vô cùng, khẽ chạm Mặc Quân. Sắc mặt Mặc Quân tức thì tốt hơn nhiều, nàng mày mắt dịu dàng, trong mắt mang theo một tia ý cười, nhìn Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi, cùng Thư Khinh Thiển đứng dậy nâng chén: "Tâm Nghiên, Uẩn Nhi, hôm nay là ngày hai người kết duyên, chén này ta cùng Khinh Thiển kính hai người!"

Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi thấy Mặc Quân như vậy, cũng vui vẻ vô cùng. Từ khi bốn người quen biết đến nay, có thể nói là như hình với bóng, đồng sinh cộng tử vô số lần. Đối với các nàng, đôi bên đã trở thành một phần trong cuộc sống của các nàng. Đối với mỗi người mà nói, người bên cạnh cùng đối phương hai người chính là toàn bộ tình yêu và tình bằng hữu!

Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi nhìn nhau ngẩng đầu, bốn người cạn chén rượu!

Sắc mặt Thư Khinh Thiển có chút ửng hồng, mang theo ý cười dịu dàng, "Ta rất vui, bốn người chúng ta cùng nhau đi đến đây, đồng cam cộng khổ, giờ đây đều đã có được hạnh phúc, nguyện hai người một đời hoan hỷ, vĩnh viễn không rời!"

Mặc Quân hiếm khi dịu dàng, khẽ nói: "Khinh Thiển nói rất hay, ta cũng không tìm được lời nào tốt hơn. Đời này ta tuy uổng phí trăm năm, nhưng may mắn được tiêu dao khoái ý mười năm, có được Khinh Thiển, có hai người bằng hữu. Nay hai người cuối cùng đã thành quyến lữ, ta vui mừng vô cùng, chỉ nguyện hai người không còn khổ nạn, không còn ưu sầu."

Thư Khinh Thiển ở một bên yên lặng nhìn nàng, rõ ràng Mặc Quân đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy lời nói của nàng ấy mang theo chút bất lực và tiếng thở dài, cuối cùng lời chúc phúc dành cho Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi thậm chí khiến nàng có một cảm giác khó tả. Điều này khiến Thư Khinh Thiển có chút say nhẹ trong lòng chợt giật mình, Mặc Quân không ổn!

Hạ Tâm Nghiên và Văn Uẩn Nhi cũng có chút ngẩn ra, rồi Hạ Tâm Nghiên cười rất vui vẻ, nhưng không che giấu được khóe mắt ửng hồng: "Yêu Nghiệt cư nhiên cũng có lúc như vậy, ta tuy không sống lâu như vậy, nhưng những ngày sau khi quen biết cô và Thiển Thiển, quen biết Uẩn Nhi, là những ngày ta vui vẻ nhất!"

Văn Uẩn Nhi cũng vô cùng cảm động: "Mặc tỷ tỷ, Thư tỷ tỷ, cảm ơn hai người! Ta vẫn còn nhớ tới cảm giác lúc hai người thành thân, bây giờ đến lượt mình, muội lại thấy giống như đang nằm mơ! Chúng ta sẽ rất tốt, hai người cũng sẽ rất tốt, rất tốt!"

Thư Khinh Thiển kiềm chế tâm trạng bất an trong lòng, giả vờ thoải mái: "Đây là ngày vui của hai người, đừng bộ dạng này, cười lên mới tốt chứ!"

"Vậy còn không phải trách hai người quá thương cảm, chúng ta đều thương cảm không chịu nổi rồi!"

"Được tiện nghi còn giả bộ!" Mặc Quân nhẹ nhàng ném ra một câu, không tiếp tục để ý nàng. Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi ngược lại bật cười. Bốn người làm ầm ĩ một trận, mãi cho đến khi tiệc tan khách rời, trời dần tối, Hạ Tâm Nghiên cùng Văn Uẩn Nhi cũng rốt cục có thể trở về phòng.

Toàn bộ Hạ gia giăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng trưng! Tu chân giới không có chuyện náo động phòng, hai người cuối cùng cũng coi như có thể yên tĩnh ở trong phòng.

Nhìn căn phòng trang trí hỷ khí tràn trề, Văn Uẩn Nhi hơi kinh ngạc, nơi đây và bên ngoài không giống,trong phòng toàn bộ được trang trí bằng lụa đỏ, dán chữ "Hỷ" lớn màu đỏ, trên giường cũng là chăn gấm uyên ương màu đỏ rực rỡ chói mắt!

Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ: "Thật ra lúc trước thấy hôn lễ của Thiển Thiển cùng Mặc Quân, ta liền rất yêu thích. Ta muốn cho nàng một danh phận chân chính, vì vậy ta đã chọn một đại điển kết thành đạo lữ. Nhưng ta rất không thích, trong mắt ta nàng không phải đạo lữ của ta, đạo lữ chẳng qua chỉ là bạn đồng hành trên con đường tu chân dài đằng đẵng khiến người ta không còn cô đơn mà thôi, còn nàng, là người yêu ở bên ta trong suốt cuộc đời sau này. Ta càng yêu thích định nghĩa và cách xưng hô thê tử của phàm nhân, vì vậy tuy không có bái đường, nhưng ta lại muốn cùng nàng có một đêm động phòng hoa chúc!"

Văn Uẩn Nhi được nàng ôm vào lòng, nghe những lời nàng nói bên tai, trong lòng nóng rực không chịu nổi. Nàng xoay người ôm lấy cổ Hạ Tâm Nghiên, trong đôi mắt linh động ánh sáng rực rỡ, lấp lánh chói chang: "Thực ra dù thế nào, chỉ cần là nàng, nghi thức nào ta cũng thích! Nhưng nàng dụng tâm như vậy, khiến ta không thể dùng từ 'thích' đơn giản để miêu tả tâm tình của ta."

Hạ Tâm Nghiên cụng trán nàng, cười đến đẹp không sao tả xiết, "Vậy thì không cần nói, ta càng yêu thích thực tế hơn."

Văn Uẩn Nhi vừa nghe lời này liền cảm thấy không ổn, đúng như dự đoán đối phương đã bắt đầu trêu chọc nàng rồi, Văn Uẩn Nhi mất tiên cơ nhanh chóng mềm nhũn ra.

Cuối cùng tất cả cảm giác cũng bắt đầu rời xa nàng, còn lại chỉ là tất cả những gì người trên thân nàng dịu dàng trao tặng, đêm này còn dài lắm!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store