ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Hoan Phuc Hac Co Su Mi Cot

Chương 41

Sau vài giờ bận rộn, bốn người cuối cùng cũng hoàn thành các món ăn. Mỗi người làm hai, ba món, bày ra thành một bàn đầy ắp.

Cố Ân Nam dựa người vào bàn, hít một hơi, không khỏi thốt lên: "Thơm quá." Chỉ có điều, dường như món cô làm trông kém hấp dẫn nhất.

"À, bánh mì nướng này làm ngon đấy, nhìn cũng giống tượng mô tượng dạng." Kiều Mộng Tiêu nhìn chiếc bánh ngô Cố Ân Nam làm, mím môi cười.

"Chỉ có cậu là thích trêu mình thôi, đồ bại hoại!" Cố Ân Nam nhíu mày, đưa nắm tay nhỏ nhẹ đấm vào vai Kiều Mộng Tiêu.

Lưu Hiểu Viện đứng một bên, nhìn Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam trêu chọc nhau, không khỏi mỉm cười. Khi quay lại, cô phát hiện Mục Tư Diêu đang nhìn mình, liền nhoẻn miệng cười nhẹ với cô ấy.

Mục Tư Diêu vội thu hồi cảm xúc, cầm bật nút khui rượu, rót cho mỗi người một ly.

Cố Ân Nam vốn không giỏi uống rượu, nhưng nghĩ hôm nay là sinh nhật Mục Tư Diêu, lại rượu cũng là bia, nên không từ chối. Kiều Mộng Tiêu vì phải lái xe, chỉ uống một ly rồi chuyển sang uống nước dừa.

Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, thậm chí còn chơi trò chơi.

Có lẽ nhờ men rượu, sự ngượng ngùng giữa Mục Tư Diêu và Lưu Hiểu Viện dần biến mất.

Món ăn trên bàn chưa được động nhiều, nhưng vỏ chai rượu thì cứ chất lên một chồng.

Cố Ân Nam uống đến hai má đỏ bừng, đầu óc lâng lâng, vỗ tay nói muốn hát. Mục Tư Diêu vén tóc, đi mở thiết bị.

"Mình muốn hát bài của anh trai Trương Quốc Vinh – 'Cùng nhau trải qua'! Kiều Mộng Tiêu, đồ bại hoại, đi bấm bài cho mình đi!" Cố Ân Nam cười hì hì đá vào chân ghế Kiều Mộng Tiêu.

Kiều Mộng Tiêu thuận theo ý cô, đi bấm bài.

"Còn muốn hát gì nữa không?" Kiều Mộng Tiêu quay sang hỏi, không biết từ khi nào, Cố Ân Nam đã cầm đĩa hạt dưa đứng phía sau, vừa ăn vừa cười ngây ngô.

"Còn 'Trái phải' và 'Monica' nữa!" Cô tiếp tục cười ngây ngốc, rồi đặt đĩa hạt dưa lên bàn.

"Được rồi." Kiều Mộng Tiêu nhướn mày, nhìn cô nhóc kia hình như uống cũng nhiều rồi, lát nữa không thể để cô tiếp tục uống nữa.

Cố Ân Nam ngồi xuống ghế, gật gù như gà mổ thóc, vừa lắc người theo nhạc vừa cầm một vỏ chai rượu chuẩn bị hát.

Nhưng chỉ hát vài câu, phát hiện không có tiếng, nhăn mặt vỗ miệng chai, lẩm bẩm: "Diêu Diêu, micro hết pin rồi..."

Kiều Mộng Tiêu dở khóc dở cười, rồi đưa micro cho Cố Ân Nam, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Rũ xuống ánh mắt tắt đi ánh đèn / Nhìn lại đoạn đời này / Nhìn ngày hôm nay / Dù bao đổi thay / em vẫn kiên định cùng tôi đồng hành / Khi trong những ngày tăm tối / Thắc mắc vì sao xuất hiện / Nhưng em thúc đẩy tôi / Gánh lấy u tối / Dũng cảm đối mặt với cuộc đời..."

Tùng có một đoạn thời gian, Cố Ân Nam nghe bài hát này mỗi ngày. Dù kỹ năng tiếng Quảng Đông còn kém, cô vẫn dần nói được vài câu cơ bản.

Kiều Mộng Tiêu vừa nghe hát, vừa nhìn lời trên màn hình, rồi suy tư quay lại, tay chống cằm, lặng lẽ nhìn Cố Ân Nam.

Cố Ân Nam hát thường cầm micro bằng cả hai tay, giống như đang cầu nguyện. Cô nhẹ nhàng lay động thân thể, trông thật ngoan hiền đáng yêu.

Không thể phủ nhận, Cố Ân Nam thực sự có tố chất ca hát. Phụ nữ hát nhạc nam hát thường khó diễn đạt đúng linh hồn của bài hát, nhưng cô lại làm rất tốt. Dường như cô có một kỹ năng, dù bài khó đến đâu, chỉ cần cô hát, sẽ tìm ra cách biến nhược điểm thành ưu điểm, thể hiện bằng cách nhẹ nhàng dễ nghe nhất.

"Không có gì để cho em / Chỉ cầu nhờ bài hát này / Cảm ơn em trong gió mưa / Vẫn không rời tôi / Tạm biệt em hôm nay / Chỉ cầu bẳng lửa yêu trong tôi / Sống trong lòng em / Dù xa nhau cũng như cùng nhau trải qua..." Cố Ân Nam vừa hát vừa nắm tay Kiều Mộng Tiêu, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Đôi tay Cố Ân Nam thật ấm áp, mềm mại. Bàn tay kia đặt lên tay Kiều Mộng Tiêu, nhưng Kiều Mộng Tiêu lại cảm giác như đang chạm vào trái tim mình.

Chỉ một khoảnh khắc, Kiều Mộng Tiêu giống như sống trong mộng. Sở dĩ cảm thấy như vậy, là bởi vì giờ phút này mọi thứ xung quanh đều quá mỹ lệ, đẹp đến mức làm cho người ta tưởng chừng như hư ảo.

Nếu giấc mộng tỉnh, biết phải làm sao đây? Kiều Mộng Tiêu mím chặt môi, đôi mắt dưới ánh đèn vô cùng trong trẻo.

Bên kia, Lưu Hiểu Viện hơi nghiêng đầu, nhìn màn hình, vô thức ngân nga theo.

Mục Tư Diêu uống một ly rồi lại một ly khác.

Không biết sao, dù uống nhiều đến đâu, không say chính là không say. Uống xong ly nữa, cô cúi đầu, tay nghịch miệng ly, sau đo nghiêng đầu nhìn qua Lưu Hiểu Viện.

Lúc này, Lưu Hiểu Viện trông thật yên tĩnh, giống như lần đầu cùng Mục Tư Diêu gặp mặt.

Lần đầu gặp là ở đài phát thanh.

Khi đó, lãnh đạo đưa Lưu Hiểu Viện đến bên Mục Tư Diêu, nói: "Tư Diêu, đây là cộng sự mới của cô, từ nay các cô sẽ cùng dẫn tiết mục mới."

Lúc ấy, Lưu Hiểu Viện cắt tóc ngắn, gọn gàng, gương mặt thanh thoát, cả người toát lên vẻ an tĩnh.

"Tư Diêu, chị có bút đỏ không?" Đây là câu đầu tiên Lưu Hiểu Viện chính thức nói với Mục Tư Diêu sau khi làm quen.

Không biết từ khi nào, mối quan hệ của hai người càng ngày càng thân thiết.

Hàng ngày sau giờ làm, Mục Tư Diêu chủ động chở Lưu Hiểu Viện về. Trên đường về, họ thường ghé quán ăn đêm, ăn uống rồi tám chuyện rất lâu.

Ban đầu, Lưu Hiểu Viện ít nói, chỉ thích sau khi Mục Tư Diêu nói xong thì cười nhẹ hỏi: "Thật sao?"

Đó là câu cửa miệng của cô ấy. Có đôi khi Mục Tư Diêu thấy Lưu Hiểu Viện chỉ phản ứng vậy, sẽ đáp: "Giả thôi!"

Rồi Lưu Hiểu Viện tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là thật hay giả?"

Trong chương trình, Lưu Hiểu Viện luôn nổi bật hơn Mục Tư Diêu. Sau khi cộng tác, Mục Tư Diêu cảm giác như bị ngã xuống khỏi thần đàn. Hầu hết thư gửi chương trình đều viết cho Lưu Hiểu Viện.

Bởi vì giọng cô ấy thật sự rất hay, rất êm tai.

Giống như tiếng chuông vang trong thung lũng, âm sắc trong trẻo. Mọi người nói, Lưu Hiểu Viện kiếp trước chắc chắn là một tiên nữ, vì người thường không thể có giọng tuyệt mỹ như vậy.

Sau này, hai người quen nhau hơn, trò chuyện không còn một chiều nữa. Lưu Hiểu Viện cũng sẽ chủ động kể về mình.

Cô ấy nói, điều kiện gia đình không khá giả, nhưng cha mẹ rất yêu thương, nên từ nhỏ đến lớn cô ấy sống rất hạnh phúc.

Cô ấy nói, hai tháng trước kỳ thi đại học, bởi vì bị bệnh, không ôn tập kỹ, cuối cùng điểm chỉ cao hơn mức đỗ khoảng mười điểm, cô ấy tiếc đến chết đi được.

Cô ấy nói, hồi nhỏ rất thích một loại nước chanh có gas, nhưng để tiết kiệm, ít khi mua; sau này có thể tự kiếm tiền, gần như tháng nào cũng mua chanh, dùng đủ cách chế biến thành món ăn hay đồ uống.

Cô ấy nói, cha mẹ đã mua cho cô ấy một căn nhà nhỏ, bây giờ cô ấy đang cố gắng kiếm tiền để trang trí, muốn biến nó thành phong cách đồng quê, bởi vì sống trong không gian như vậy sẽ thấy rất dễ chịu.

Cô ấy nói, cô ấy đã thích một người, nhưng có lẽ sẽ không thể ở bên người đó. Bởi vì người ấy đã kết hôn rồi.

Sau đó, Mục Tư Diêu trêu ghẹo nói: "Người đó? Người đó là ai vậy? Em không phải đang nói về chị đâu nhỉ, haha!"

Sau đó, Lưu Hiểu Viện liền im lặng. Đêm hôm đó, khi Mục Tư Diêu về nhà, cô suy nghĩ rất nhiều. Chỉ có cô biết, sau khi nói câu đó với Lưu Hiểu Viện, nhìn thấy vẻ buồn bã của cô bé nhỏ nhắn kia, cô rất muốn ôm người phụ nữ ấy vào lòng.

Chỉ là, cuối cùng cô cũng không làm gì cả.

Một tháng sau, cô phát hiện mình có thai. Rồi, Tưởng Thanh Phong yêu cầu cô nghỉ việc về nhà dưỡng thai.

Nhưng Mục Tư Diêu nhận ra, cô càng ngày càng nhớ người phụ nữ tên Lưu Hiểu Viện kia. Không lý do, chỉ là nhớ. Dù họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên.

Chính vì liên lạc thường xuyên, một tuần trước khi sinh, Mục Tư Diêu đột nhiên biết Lưu Hiểu Viện đã có người yêu.

Người yêu cô ấy là đồng nghiệp ở đài phát thanh, cô cũng quen biết.

Kể từ đó, cả hai như có một sự ngầm hiểu, đều ít chủ động liên lạc với nhau.

Cho đến gần đây, Lưu Hiểu Viện bất ngờ tìm đến cô, và thổ lộ rằng, cô ấy thích cô.

Khi đó, Mục Tư Diêu sững sờ.

Nghĩ tới chuyện này, Mục Tư Diêu thấy lòng đau nhói, như ai đó xoắn bóp trái tim mình vài vòng.

Cố Ân Nam hát xong một bài, liền bắt đầu bài thứ hai – "Trái – Phải".

"Không hiểu sao em lại đi xa / Không biết khi nào mới gặp lại / Tâm trí chỉ quen thuộc với em / Không còn sức ngoảnh lại / Không hiểu sao em buông tay / Chỉ biết quen ôm em quá lâu / Sợ đôi tay này nếu mất em / Hành động sẽ run rẩy..."

Trong khoảnh khắc ấy, nghe lời ca như thế, Mục Tư Diêu chỉ cảm thấy không thể kìm nén nỗi đau trong lòng. Cô rót thêm một ly rượu, nhưng khi rượu xuống bụng, dường như hóa thành nước mắt, tuôn trào.

Lưu Hiểu Viện quay đầu, nhìn Mục Tư Diêu, rồi im lặng đưa cho cô một cái khăn giấy.

Nhưng Mục Tư Diêu không nhận.

Một lúc sau, Lưu Hiểu Viện quyết định, đứng dậy, đi tới bên cô, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đứng lên.

Mục Tư Diêu để mặc cô ấy lôi kéo, nước mắt vẫn tuôn không ngừng.

"Em có chuyện muốn nói với chị." Lưu Hiểu Viện vừa nói, vừa nắm tay Mục Tư Diêu đi vào phòng của cô.

Cố Ân Nam nghe tiếng động, quay đầu nhìn. Nhưng Kiều Mộng Tiêu kéo cô quay lại, cầm micro, cùng cô hát tiếp "Monica".

Khi Mục Tư Diêu bị Lưu Hiểu Viện kéo vào phòng, cô định quay ra. Nhưng Lưu Hiểu Viện nắm tay cô, rồi ôm chặt eo, giữ cô trong lòng.

"Chị cũng thích em, đúng không?" Lưu Hiểu Viện hỏi.

"Không." Mục Tư Diêu lắc đầu.

Nghe vậy, Lưu Hiểu Viện cười, có chút tổn thương.

"Tư Diêu, hôn em một cái được không?"

Mục Tư Diêu không trả lời.

"Em biết chúng ta không thể ở bên nhau, em cũng không phải cố tình quấy rầy chị. Chỉ là, hôn em một cái được không? Em sắp phải trở về rồi. Khi em kết hôn, sinh con, có lẽ chúng ta sẽ chẳng còn gặp lại." Lưu Hiểu Viện cúi nhìn mặt đất.

Nhưng, sau vài phút trôi qua, Mục Tư Diêu vẫn không có bất kỳ động tác nào.

"Thôi được, xin lỗi, là em quá đường đột rồi." Lưu Hiểu Viện nén cảm xúc, không để nước mắt rơi xuống, thả tay, giả vờ thoải mái vẫy vẫy bên người, mỉm cười nói: "Em về trước đây."

Thế nhưng, ngay khi Lưu Hiểu Viện bước ra cửa, tay cô bất ngờ bị ai đó nắm chặt.

Mục Tư Diêu xoay người cô ấy lại, nâng cằm cô lên, liền hôn xuống.

Nụ hôn này, không cuồng nhiệt, không mãnh liệt, chỉ chớp nhoáng một khoảnh khắc. Môi chạm môi, rồi vội vã rời ra.

Lưu Hiểu Viện vuốt môi mình, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.

Sau đó, cô cúi đầu mỉm cười nhẹ, rồi bước ra ngoài.

Nhưng, khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cô giúp việc đang thong thả đi tới cửa.

*****

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store