Bhtt Edit Hoan O Nguyen Thuy Bo Lac Duong Thu Linh
Tang Du không thể trách Bốn Nha được. Dù nhìn bề ngoài nó to lớn và là mẹ của hai ấu tể, thực chất nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi.Hơn nữa, tình huống vừa rồi ai cũng không thể đoán trước được.Bốn Nha lúc này mới nhận ra đã xảy ra chuyện gì. Nó lập tức ném bỏ cái chân báo đang cầm trong tay, chạy như bay về phía Tang Du. Khi nhìn thấy vết thương trên cổ nàng, nó tức giận đến mức mặt méo mó, liên tục gầm gừ.Nó chộp lấy xác con báo đầu đàn dưới đất, lại tiếp tục ném xuống một trận nữa để trút giận.Lúc này, Tang Du mới nhận ra mình đã bị thương. Nàng đưa tay sờ lên cổ, vết thương không sâu lắm, cũng may không quá nghiêm trọng.Bốn Nha trút giận xong, lập tức tiến đến, vươn cổ dài ra định liếm máu trên cổ Tang Du để giúp nàng chữa lành.Tang Du hoảng hốt, lập tức đẩy mạnh cái đầu to của nó ra."Đi đi đi——"Bốn Nha thấy mình bị từ chối, hừ một tiếng, như thể muốn nói: "Không trị thì thôi! Ta cũng chẳng thèm!"Nó lập tức quay mông về phía Tang Du, kéo xác con báo vừa bị hành hạ thêm một trận, xé thêm một cái chân báo nữa rồi tiếp tục ăn ngấu nghiến.Tang Du nhìn cảnh đó, bất lực xoa huyệt thái dương."Ngươi phải sửa cái thói quen ăn thịt sống này đi. Sau này đi cùng mọi người, chỉ có thể ăn đồ nướng thôi."Bốn Nha không buồn để ý, tiếp tục gặm thịt, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hừ hừ thoả mãn.Những người khác nhìn nó ăn một cách ngon lành, không kìm được mà nuốt nước miếng.Tang Du quét mắt nhìn quanh, nhanh chóng chú ý đến bóng dáng nhỏ bé bên vách đá.Nàng nhìn xuống chiến trường hỗn loạn, rồi ra lệnh:"Cao, Tráng! Lập tức kiểm tra xem toàn bộ mãnh thú đã bị tiêu diệt hết chưa, phải đảm bảo an toàn cho mọi người.""Rõ!""Hương, kiểm tra xem có ai bị thương không."Hương lập tức nhận lệnh và đi kiểm tra.Cao và Tráng dẫn theo vài người khác xuống hố, thấy con báo nào còn thoi thóp liền lập tức dùng trường mâu kết liễu, đưa chúng lên đường.Dưới ánh lửa, Tang Du cúi xuống nhìn đồng hồ. Lúc này đã là bốn giờ sáng, còn khoảng hai tiếng nữa mới đến hừng đông. Trời vẫn còn tối đen, ra ngoài lúc này quá nguy hiểm.Vừa rồi trận chiến ác liệt, cùng với tiếng gào thét thảm thiết của đàn báo, đã khiến toàn bộ động vật trong rừng hoảng sợ. Mặc dù không khí nơi này tràn ngập mùi máu tanh, nhưng không con thú nào dám bén mảng lại gần."Mọi người cứ nghỉ ngơi một lát, đợi trời sáng rồi mới lên đường."Nhưng vừa trải qua một trận chiến kinh hoàng như vậy, làm gì còn ai có tâm trạng ngủ?Chỉ có Thanh và mấy đứa nhỏ là đã mắt díp lại, mọi người liền dỗ dành bọn trẻ ngủ tiếp.Tráng nhìn đống xác báo đầy đất, nước miếng chảy ròng ròng.Tang Du nghĩ rằng báo thuộc họ mèo, có lẽ thịt của chúng không ăn được.Nhưng những cư dân bộ lạc này lại không nghĩ vậy. Trong mắt họ, chỉ cần là thịt, đều là mỹ thực.Bây giờ nhìn thấy nhiều thịt như vậy, đương nhiên họ không thể kìm được sự thèm thuồng.Tang Du thấy vậy liền nói:"Nếu muốn ăn, các ngươi xử lý thịt cẩn thận một chút. Lột da báo ra, mang về làm áo mặc."Mọi người vui mừng khôn xiết, lập tức lao vào kéo xác báo ra xử lý."Phải nướng chín mới được ăn, không được ăn sống! Viên, ngươi trông chừng bọn họ."Căn dặn xong, Tang Du mới xoay người, bước đến một góc nơi tiểu dã nhân đang đứng.Cô bé trước mặt dường như đang thất thần, không biết đang nghĩ gì. Tấm da thú khoác trên người đã dính đầy máu, toàn thân trông vô cùng lộn xộn.Tối nay, nàng đã thể hiện xuất sắc.Nhưng Tang Du vẫn không khỏi cảm thấy có chút áy náy.Trách nhiệm bảo vệ bộ lạc không nên đặt lên vai những đứa trẻ mới mười mấy tuổi.Thế nhưng, nàng vẫn vô cùng tự hào và biết ơn.Nếu không có cô bé này—hết lần này đến lần khác, dũng cảm lao ra vào thời khắc quan trọng nhất—Tang Du đã không thể đứng ở đây hôm nay."Có bị thương không?"Tang Du không nhận ra rằng giọng mình đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.Vũ lắc đầu."Cảm ơn ngươi." Tang Du chân thành nói, "Nếu không có ngươi, ta đã chết hai lần rồi."Nói xong, nàng đưa tay xoa nhẹ mái tóc rối bù của cô bé.Cảm nhận được bàn tay thon dài của Tang Du trên đầu mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ không còn vẻ lạnh lùng như trước. Cô bé có chút ngượng ngùng, khẽ lắc đầu."Vì bộ lạc."Dù Vũ nói vậy, nhưng Tang Du chỉ cười nhạt. Nếu thực sự chỉ vì bộ lạc, thì lúc trước, trong hố lớn, cô bé đã không liều mạng ra tay như thế.Nàng không tiếp tục xoáy sâu vào chủ đề này mà chuyển sang chuyện khác:"Bây giờ còn sớm, hay là ngủ một chút đi. Ngươi còn nhỏ, không ngủ đủ sau này sẽ không cao nổi đâu."Nghe Tang Du trêu ghẹo, Vũ định phản bác, nhưng vừa hé miệng đã ngáp một cái nhỏ.Tang Du bật cười: "Xem kìa, còn định cứng rắn chống đỡ. Qua kia nằm cùng Thanh và mọi người đi, chờ trời sáng ta sẽ gọi ngươi dậy."Buồn ngủ đến nhanh không tưởng, Tang Du kéo tay cô bé đưa đến chỗ bọn trẻ đang nằm nghỉ, để cô bé ngủ một giấc.Nhìn Vũ ngủ say, nàng mới xoay người đi về phía nhóm người lớn đang nướng thịt.----------------"Thủ lĩnh, chúng ta còn bao xa nữa mới đến chỗ ở mới?"Tang Du nhớ lại tình hình hôm trước, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Còn khoảng một ngày đường."Với đội ngũ có người bị thương và trẻ nhỏ, họ có thể đến nơi vào sáng mai.Trên đường đi, liệu có gặp nguy hiểm lớn hơn không? Điều đó Tang Du không thể đoán trước. Nhưng sau trận chiến vừa rồi, mọi người đã có thêm kinh nghiệm chiến đấu. Hơn nữa, có Bốn Nha bảo vệ, hẳn là không có vấn đề gì lớn.Ban ngày, chỉ cần mọi người giữ đội hình chặt chẽ, không tụt lại phía sau, thì sẽ không có con thú nào dám đơn độc tấn công."Thủ lĩnh, chỗ thịt này chúng ta mang về bộ lạc đi."Tráng vừa nói vừa nhét đầy miệng thịt báo, giọng mơ hồ khó nghe.Tang Du cũng vừa cắn thử một xiên thịt mà Viên đưa cho. Không có muối, thịt lại dai và khô, nàng thật sự nuốt không nổi.Nhưng những người khác thì không thấy vậy. Họ ăn rất ngon lành, dường như thịt báo đối với họ là mỹ vị."Mười con báo này, làm sao vận chuyển hết đây?"Hiện tại, mỗi người đều đã mang vác không ít. Nếu thêm chỗ thịt này, họ sẽ phải bỏ bớt những thứ khác."Thủ lĩnh, ta có thể khiêng thêm một con nữa!" Tráng vỗ ngực cam đoan.Tang Du nhìn vào chiếc sọt đầy củ sắn trên lưng hắn, tỏ vẻ hoài nghi.Tráng liên tục đảm bảo, sợ rằng Tang Du sẽ không cho mang theo thịt báo. Những người khác cũng xung phong vác thêm.Sau một hồi suy tính, Tang Du quyết định: "Được rồi, vậy thì mang hết. Nhưng các ngươi ăn no trước đã, sau đó xử lý thịt sạch sẽ. Nội tạng bỏ bớt cho nhẹ, rồi tìm vài loại cây có mùi nặng nhét vào bụng báo, tránh để dã thú đánh hơi thấy."Báo không phải loài quá lớn, con nặng nhất cũng chỉ khoảng hơn trăm cân. Sau khi bỏ nội tạng, trọng lượng giảm xuống còn bảy, tám chục cân, có con còn nhẹ hơn.Tráng nói có thể vác thêm một con, đúng là không phải lời nói đùa.Đến hừng đông, mọi người thức dậy, Viên phát thịt nướng cho tất cả.Cao đã sắp xếp người xử lý sạch xác báo, dùng lá cây lớn gói lại thành từng kiện hàng, nhìn từ bên ngoài không thể đoán ra bên trong là gì.Thời tiết hiện tại khá lạnh, thịt để hai ngày cũng không hỏng.Tang Du bảo Tráng, Cao và Giác tạm thời cất số củ sắn vào một hang đá gần đó. Đợi vài ngày nữa họ quay lại lấy, như vậy ba người đàn ông này có thể rảnh tay để vác thịt báo.Những con báo bị bó chặt thành từng kiện lớn, vác lên rất thuận tiện.Tráng ôm bốn kiện lên vai, kiên quyết muốn mang hết.Tang Du tính toán một chút, thấy tổng cộng nặng hơn hai trăm cân, liền bảo hắn giảm xuống còn ba kiện, vì vẫn còn một ngày đường phải đi.Tráng không vui, nhưng vẫn miễn cưỡng bỏ bớt một kiện. Cao và Giác mỗi người mang hai kiện.Trong số mười con báo, một con đã bị nướng ăn hết, một con bị Bốn Nha xử lý, còn một con nữa chưa có người vác. Tang Du liếc nhìn Bốn Nha.Bốn Nha lập tức quay đầu lại, mắt tròn xoe nhìn nàng.Nó ngoan ngoãn tiến đến, nhận kiện thịt cuối cùng. Nhưng ngay sau đó, nó hất lên không trung, rồi cứ thế bước đi mà không thèm ngoái lại.Mọi người tưởng nó giận dỗi.Ai ngờ, khi kiện thịt rơi xuống, nó đáp ngay lên lưng Bốn Nha như thể được sắp đặt sẵn.Bốn Nha quay đầu lại, nhe răng cười "hắc hắc", rồi hiên ngang dẫn đầu đội ngũ.-------------Trời đã sáng rõ.Đoàn người xuyên rừng hướng về chỗ ở mới, đi đi nghỉ nghỉ, lại cắm trại thêm một đêm ngoài trời.May mắn thay, đêm đó không có dã thú nào đến quấy rối.Sáng ngày thứ ba, cuối cùng họ cũng đến gần mục tiêu.Mọi người đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, và ngay lập tức nhận ra nơi mà thủ lĩnh đã miêu tả:Núi non trùng điệp, đồng bằng rộng lớn, một con sông trong veo như dải lụa bạc chảy giữa thảm xanh.Trên mảnh đất ấy, chim hót líu lo, hoa cỏ đua nở, đất đai màu mỡ.Khung cảnh ấy khác xa với khe núi chật hẹp, đỉnh núi cằn cỗi nơi họ từng sinh sống.Tang Du chỉ tay về phía trước, cất giọng đầy tin tưởng:"Chính là nơi đó. Đó sẽ là nhà mới của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store