Bhtt Edit Hoan Nhuoc Ly Hieu Mong Suong Thien
Chương 4: Sủng Ái
"Nô tài bái kiến Nhược Ly tiểu thư!" Ba thái giám, hai cung nữ cùng một thị vệ thân cận kính cẩn hành lễ với Nhược Ly. Nàng ngượng ngùng cười, gãi gãi sau đầu rồi nói: "Mọi người có thể đừng gọi ta là tiểu thư được không? Ta cảm thấy... rất kỳ cục!""Quy định trong cung..." Một tiểu thái giám đáp, "Đối với sủng nhân của bệ hạ, nam thì gọi là thiếu gia, nữ thì gọi là tiểu thư. Nếu không thì gọi người là thiếu gia nhé?""Không ổn đâu! Ta... ta là nữ nhân mà!" Nhược Ly hơi cau mày. Thị vệ liền đề xuất: "Hay gọi là chủ tử đi?""Ha ha, được đấy! Ta thích!" Nhược Ly cười vui vẻ như trẻ con, "Mọi người đã bận rộn dọn dẹp Lạc Nguyệt Hiên suốt mấy ngày nay, ta cũng không có gì đặc biệt muốn dặn dò, mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi!""Vâng, chủ tử." Mọi người đồng loạt lui ra. Nhược Ly bước vào nơi ở mới của mình. Những ngày trong cung thường nhàm chán, nàng dần trở nên lười biếng, chỉ biết ngủ nướng. Nhớ tới cuốn "Thái Tổ Truyền Kỳ Diễn Nghĩa", nàng nghĩ đến tổ tiên Cơ gia sau khi lên ngôi, hậu cung có hàng trăm mỹ nhân, nhưng đa phần đều phí hoài tuổi xuân, cô đơn lạnh lẽo, cuối cùng ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, tuổi xuân dần tàn phai... "Ta tuyệt đối không muốn trở thành như thế!" Nhược Ly tự nhủ, sau đó bắt đầu lục lọi hành lý của mình, cuối cùng cũng tìm được thanh bảo kiếm được trời ban mà đã phủ bụi bấy lâu.Rút kiếm ra khỏi vỏ, Nhược Ly lập tức cảm thấy sức mạnh tràn đầy. Thanh kiếm sắc bén phản chiếu ánh mắt sáng rực của nàng. "Không thể để mai một võ nghệ, cũng không thể quên đi huyết hải thâm thù ở Niệm Tâm Am!" Nhược Ly tự động viên bản thân, còn thanh bảo kiếm như cũng có linh tính, im lìm chờ đợi thời khắc bùng nổ, chờ đợi được nhuốm máu kẻ thù..."Chủ tử, sứ giả của đại nhân Triệu đến cầu kiến!" Tiếng gọi của thái giám cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhược Ly. Nàng nhanh chóng cất kiếm, quay người lại. Người đến trông rất quen, chính là thuộc hạ của Triệu Thế Long. Hắn đến làm gì? Người thanh niên hành lễ với Nhược Ly, sau đó lấy từ trong ngực ra một phong thư, kính cẩn nói: "Triệu đại nhân nhờ thuộc hạ nhất định phải đích thân giao thư này tận tay người."Nhược Ly phất tay ra hiệu cho thái giám lui ra, nghi hoặc mở thư. Tên gian tặc Triệu Thế Long này, trong thư trước là một đoạn dài lời lẽ tâng bốc, chúc mừng nàng được nữ đế sủng ái, sau đó lại là một đoạn dài "truyền thụ" cách lấy lòng nữ đế, nội dung không thể chấp nhận được... Hắn muốn Nhược Ly tranh sủng với Sóc Phong, giúp hắn đánh vào thế lực của tể tướng Lâm Tắc Thất..."Đồ khốn!" Nhược Ly tức giận đập mạnh xuống bàn, làm bộ trà suýt rơi. "Đừng ép người quá đáng! Còn muốn lợi dụng ta đến bao giờ nữa? Đã leo lên chức quân cơ đại thần rồi mà vẫn chưa đủ sao!" Nàng quăng lá thư vào chậu lửa, tức giận đi qua đi lại trong phòng. Nhược Ly gằn giọng: "Về nói với tên Triệu kia, nếu còn muốn lợi dụng ta, ta sẽ cho hắn đẹp mặt!"Người sứ giả dường như đã dự liệu trước phản ứng của Nhược Ly, chậm rãi nói: "Triệu đại nhân đã nói, các người cùng ở trên một con thuyền. Hắn có thể đưa người lên trời, cũng có thể khiến người mất hết tất cả. Triệu đại nhân nói, chuyện người từng che giấu khâm phạm ở Niệm Tâm Am, hắn vẫn luôn giúp người giấu diếm... Nếu chuyện này vô tình bị nữ đế biết được, hậu quả sẽ không dễ chịu đâu...""Ngươi..." Nhược Ly tức đến mức suýt ngất, Triệu Thế Long quả thực tính toán quá giỏi! Nếu nàng thật sự mất đi tất cả như hôm nay, không chỉ tính mạng khó giữ mà thù nhà cũng không thể báo. Nếu đã vậy, thì đành lợi dụng lẫn nhau với tên họ Triệu này một phen! Nhược Ly cố nén giận, nói với sứ giả: "Ta đã hiểu ý của Triệu đại nhân, ta sẽ cố gắng... Đồng thời cũng có một việc rất đơn giản, muốn nhờ Triệu đại nhân hỗ trợ...""Người cứ nói." Sứ giả đáp."Làm phiền Triệu đại nhân tìm giúp ta một người, Lăng Sương Sương đang bị giam trong địa lao của Hồng Lâu. Nàng là tri kỷ của ta, xin hãy bảo vệ nàng tiến cung, ở bên ta làm cung nữ."Tuyết rơi rồi.Đây là trận tuyết đầu tiên kể từ khi vào đông.Những bông tuyết bay lả tả rơi xuống mũi kiếm. Bộ y phục của kiếm khách bị gió lạnh thổi tung, khuôn mặt tuấn tú mang vẻ băng lãnh kiên định. Nhược Ly xoay người múa kiếm với tốc độ như gió lốc, những bông tuyết trên thân kiếm cũng theo đó mà bay múa theo bóng dáng nàng... Trong lòng thầm niệm thuật Ngự Kiếm, bước chân của Nhược Ly linh hoạt chuyển động như bóng ma. Lúc này, ánh mắt nàng dừng lại trên một đóa mai kiêu hãnh nở rộ giữa cành, sắc đỏ rực rỡ khác thường.Ánh mắt Nhược Ly càng thêm sắc bén, như thể trước mặt nàng chính là kẻ thù mà nàng ngày đêm mong muốn tiêu diệt – Triệu Thế Long!Một đường ánh sáng tựa như sao băng xé toạc bầu trời. Cuối đường vòng cung hoàn mỹ ấy, đóa mai rực rỡ đã bị chém thành hai nửa, theo gió rơi xuống... Nhược Ly thở dài một hơi. Ngay lúc đó, một bóng dáng mờ nhạt mà quen thuộc hiện ra trong tầm mắt nàng. Đó là một nữ tử đầy sức sống, chạy băng qua "Mai Viên" của Lạc Nguyệt Hiên. Chưa kịp thấy rõ mặt, giọng nói lanh lảnh đã vang lên:"Nhược Ly——""Sương Sương?" Nhược Ly phấn khích lao lên. Quả nhiên là nàng! Nữ tử tên Lăng Sương Sương này, mái tóc từng rối bời nay đã được chải gọn gàng, y phục sạch sẽ chỉnh tề, gương mặt đỏ hồng rạng rỡ với nụ cười tươi sáng, đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí... So với lần chia ly trước, Lăng Sương Sương đã từ một thiếu nữ tiều tụy trở thành một tiểu thư xinh đẹp, kiều diễm. "Cuối cùng nàng cũng đến rồi! Sương Sương, ta cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!""Ta cũng vậy, từ sau lần chia ly ở đấu trường... ngươi biết ta lo lắng cho ngươi đến nhường nào không? Nhược Ly..." Lăng Sương Sương đột nhiên đưa tay nâng lấy khuôn mặt Nhược Ly, chăm chú quan sát: "Thật sự là ngươi sao? Ta... ta suýt không nhận ra nữa! ngươi trông mũm mĩm hơn, hồng hào hơn, anh tuấn hơn, phong độ hơn. Bộ dáng này... trời ơi, chẳng khác gì một công tử quý tộc cả!""Làm gì có, ta vẫn là ta thôi mà, hì hì..." Nhược Ly cười ngượng ngùng, mang chút trẻ con. Lăng Sương Sương lườm nàng một cái, "Chậc chậc, sủng nhân trước mặt nữ đế có khác!""Thôi, đừng trêu ta nữa, ngoài trời lạnh lắm, vào trong rồi nói chuyện!" Nhược Ly dẫn Lăng Sương Sương vào phòng, ngồi quanh bếp lửa ấm áp, kể về những chuyện đã xảy ra trong hơn hai tháng qua. Lăng Sương Sương lắng nghe với ánh mắt tròn xoe. Khi Nhược Ly kể xong, vẻ mặt Lăng Sương Sương đầy phức tạp. Nàng nhìn ra cửa sổ, ngẩn ngơ ngắm tuyết, rồi hỏi:"Nhược Ly, ngươi đã từng nhìn thấy thân thể của nữ đế chưa?""Hả?" Nhược Ly đỏ mặt, đáp: "Chưa... Ta chỉ là một sủng nhân, đều bị nàng ấy áp bức. Nhưng nàng ấy không bắt ta phải... cởi đồ.""Không phải như vậy." Lăng Sương Sương nói, "Lúc còn ở Hồng Lâu, ta nghe nói sủng nhân của nữ đế chia làm ba cấp bậc. Thấp nhất ở Liên Hoa Cung, thực chất là... công cụ, lúc nào cũng sẵn sàng để nữ đế tiêu khiển. Tiếp theo là những người được vào ở trong hoàng cung, tức là cấp bậc tần phi. Cao nhất là người ở cùng nữ đế trong tẩm cung, cùng ăn cùng ngủ. Cả triều đình, chỉ có một mình Tần Sóc Phong đạt đến cấp độ đó. Hai cấp bậc sau, khi được ân sủng, nữ đế cũng sẽ... cởi đồ, thực sự là sự thân mật da thịt.""Thì ra là vậy. Nhưng khi ta thị tẩm, nữ đế thật sự không cởi, nàng ấy vẫn mặc nội y. Nếu vậy, ta đáng lẽ chỉ là... cấp thấp nhất. Nhưng nàng ấy lại ban cho ta một cung điện, còn để ta ở trong tẩm cung của nàng. Khi Lạc Nguyệt Hiên chưa được dọn dẹp xong, ta đã cùng nàng ấy ăn ngủ chung... Sóc Phong cũng thường đến, nhưng buổi tối nữ đế lại cho hắn lui xuống. Sóc Phong thường dùng ánh mắt xếch đầy tức giận của hắn trừng ta, ha ha, ta thấy buồn cười lắm!""Trời ạ! Nhược Ly, chỉ trong hơn hai tháng mà ngươi đã nhảy liền ba cấp!""À... ta cũng cảm thấy quá nhanh! Mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ tỉnh dậy và phát hiện mình vẫn chỉ là một tiểu ni cô ở Niệm Tâm Am mà thôi... Nhưng đối với Cơ Nguyệt, nữ đế muốn làm gì thì làm, ai có thể ngăn cản nàng ấy được?""Nhưng điều này không giống phong cách hành xử của Cơ Nguyệt đâu. Ngươi biết không, trước đây yêu cầu huấn luyện với các sủng nhân của nữ đế cực kỳ khắt khe! Lấy Sóc Phong làm ví dụ, hắn tiến cung năm mười bảy tuổi, cũng mất hai năm mới từ từ leo lên vị trí hiện tại. Còn ngươi, lại là chính thức một bước lên trời! Khi ngươi được cứu khỏi đấu trường đã làm chấn động cả một thời, rồi lại được ngự y chẩn trị, tiếp theo là trực tiếp triệu vào cung... Giờ đây, ngươi đã trở thành nhân vật nổi danh trong dân gian rồi. Trong trà quán, chuyện của ngươi được kể thành truyện, càng kể càng hoang đường. Ngoài chợ có cả tranh vẽ của ngươi, năm trăm lượng một bức! Trẻ con năm sáu tuổi trên phố khi đùa nghịch còn cất tiếng hát: 'Tối cao phong lưu là nữ đế, nam có Sóc Phong, nữ có Nhược Ly'...""Ha ha, nghe cũng có vần điệu đấy chứ.""Nhược Ly, nhưng đây không phải là chuyện tốt đâu! Cơ Nguyệt đối với ngươi rốt cuộc là như thế nào vậy?""Nàng ấy... có một cảm giác chiếm hữu rất mạnh đối với ta! Ta cũng không rõ trên người mình có điểm gì thu hút nàng ấy đến vậy, nhưng ta cảm nhận được nàng ấy thật lòng đối tốt với ta...""Haiz, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, gần vua như gần cọp, biết đâu một ngày lại bị nuốt chửng! Bây giờ dân gian đều bàn tán, nói tiếp theo sẽ là cuộc tranh sủng giữa ngươi và Sóc Phong..." Lăng Sương Sương lo lắng nói, Nhược Ly thở dài, kể với nàng về việc bản thân đã bị cuốn vào mưu kế tranh đấu giữa Triệu Thế Long và Lâm Tắc Thất. "Ta cũng đã đoán trước rồi." Lăng Sương Sương đáp, khi nghe đến cái tên Lâm Tắc Thất, nàng không khỏi kích động, nói: "Dù ngươi không muốn tranh sủng, nhưng Sóc Phong nhất định sẽ tranh với ngươi. Hắn là nghĩa tử của tên gian thần Lâm Tắc Thất! Thâm cung tựa biển sâu, thật quá đáng sợ!"Sau đó là một khoảng lặng trầm mặc. Nhược Ly bước đến bên cửa sổ, mơ màng nhìn ra tuyết trắng bên ngoài. Lăng Sương Sương tiến đến đứng phía sau, hỏi: "Nhược Ly, ngươi định thế nào? Còn báo thù không?""Đương nhiên phải báo!" Nhược Ly đáp, "Lúc vào cung, ta đã không nghĩ đến chuyện sống sót rời khỏi đây. Ta muốn giết chết Cơ Nguyệt và Triệu Thế Long! Nợ máu của Niệm Tâm Am, một kẻ là chủ mưu, một kẻ là đao phủ, ta không thể để sư phụ chết không nhắm mắt! Nhưng bây giờ mới nhận ra mọi chuyện phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, chỉ có thể bước đi từng bước mà thôi..."Cơ Nguyệt đứng bên cửa sổ tẩm cung, ánh mắt hướng về phía cuối ngự hoa viên, trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng.Đã bao lâu rồi không triệu kiến Nhược Ly? Từ khi an bài nàng ở Lạc Nguyệt Hiên, Cơ Nguyệt đã cố gắng kiềm chế khát khao muốn gặp nàng. Bởi nàng bắt đầu nhận ra, việc sủng ái Nhược Ly đã đi quá giới hạn. Hiện tại trong hoàng cung, triều đình, đến cả dân gian đều bàn tán về Nhược Ly, chỉ trỏ và xì xào. Sáng nay khi lâm triều, vị tân trạng nguyên vừa được phong thưởng – một nam tử nhã nhặn hơn hai mươi tuổi – đã công khai xúc phạm nàng, cho rằng nữ đế mê đắm dục vọng, bỏ bê triều chính, cần phải loại bỏ "hồng nhan họa thủy" như Nhược Ly... Cơ Nguyệt giận dữ giáng chức hắn ngay tại chỗ, điều vị tài tử đầy học thức này đến hoàng gia săn trường làm tổng quản.Cơ Nguyệt hiểu rõ sự đáng sợ của những cuộc tranh sủng trong hậu cung, cũng như sự nguy hiểm chết người của việc rơi vào vòng xoáy chính trị. Việc nàng quá mức sủng ái Nhược Ly rất có thể sẽ đặt nàng ấy vào tình cảnh bị mọi người đố kỵ, ghen ghét.Nàng bước đến bàn làm việc sang trọng, ngồi xuống đầy mệt mỏi. Một ý nghĩ khác lại ùa vào đầu: "Ta bị làm sao vậy? Vì một sủng nhân mà suy tính đủ điều, lo lắng cho sự an nguy của nàng ấy mà phải kiềm chế bản thân... Nữ đế Cơ Nguyệt chẳng phải từ nhỏ đã quen chỉ lấy bản thân làm trung tâm sao?"Cơ Nguyệt lại đứng lên, bắt đầu bước đi qua lại trong tẩm cung đầy lo âu, những suy nghĩ trong đầu nàng không ngừng xoay quanh Nhược Ly. Nữ tử bí ẩn và kỳ lạ ấy đã xuất hiện trong cuộc đời nàng một cách bất ngờ, khiến ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cơ Nguyệt đã muốn chiếm đoạt làm của riêng... Một cái nhíu mày hay nụ cười của Nhược Ly đều khiến nàng có những hành động bất thường. Ban đầu, nàng nghĩ rằng mình chỉ muốn sở hữu vẻ ngoài tuấn mỹ của Nhược Ly, nhưng càng gần gũi, nàng lại phát hiện ra bản thân muốn nhiều hơn thế... Nàng muốn tìm được một chiếc chìa khóa để mở ra những tâm sự ẩn sâu sau ánh mắt của Nhược Ly, muốn chiếm hữu toàn bộ cuộc đời nàng ấy!"Haiz, đừng nghĩ nữa..." Cơ Nguyệt cảm thấy ngực mình nặng trĩu, nàng bước đến long sàng chuẩn bị nghỉ ngơi. Thậm chí bây giờ, nàng cũng không muốn triệu kiến Sóc Phong, bởi mỗi khi ở bên hắn, nàng lại phát hiện tâm trí mình càng thêm rối loạn.Khi bước đến bên giường, một vật nhỏ phát sáng mờ mờ thu hút sự chú ý của nàng. Nhặt lên, nàng mới nhận ra đó là miếng ngọc bội của Nhược Ly, bị nàng giật xuống trong ngày Nhược Ly tiến cung. Tìm kiếm bấy lâu không thấy, giờ đây nó lại tự nhiên xuất hiện.Miếng bạch ngọc nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay nàng, trông nó vô cùng trong trẻo và cao quý, chắc chắn giá trị không nhỏ. Có lẽ cha mẹ của Nhược Ly hoặc là quan lớn, hoặc là thương nhân giàu có, nhưng vì sao lại bỏ rơi nàng? Chỉ để lại một miếng ngọc quý đi theo nàng suốt mười sáu năm qua... Gương mặt Cơ Nguyệt bất giác nóng lên, nàng đột nhiên cảm thấy hứng thú muốn làm thơ. Quay lại bàn viết, nàng trải giấy bút và bắt đầu viết:**"Môn cách hoa thâm hồn mộng du,Đẳng nhàn ly biệt cánh tâm ưu,Ngọc tiêm hương động tiểu liêm câu.Lạc nhứ vô thanh xuân đọa lệ,Hành vân hữu ảnh nguyệt hàm tu,Vô tận tương tư tế như sầu."**Đặt bút xuống, Cơ Nguyệt hài lòng với tác phẩm của mình. Nàng đặt miếng ngọc bội của Nhược Ly lên bài thơ đong đầy tình ý ấy, sau đó gói lại thành một phong bì giấy rồi để lên bàn. Xong xuôi, nàng xoay người khởi giá, rời khỏi tẩm cung.Ánh trăng mộng mị. Không mang theo bất kỳ thị vệ hay tùy tùng nào, nàng một mình đến cửa Lạc Nguyệt Hiên. Dặn dò thái giám giữ cổng không được báo, nàng lặng lẽ đi đến bên cửa sổ phòng của Nhược Ly... Cuối cùng nàng cũng nhìn thấy nàng ấy! Trong phòng, Nhược Ly và một nữ tử ăn vận như cung nữ ngồi cạnh nhau trước bàn. Nhược Ly vẫn giữ vẻ mặt tuấn mỹ tựa ngọc, ánh mắt sáng như sao. Ánh nến rực rỡ chiếu lên gương mặt nàng ấy, làm đôi má thoáng ửng hồng.Nữ tử kia hẳn là Lăng Sương Sương. Cơ Nguyệt nhớ đến việc Triệu Thế Long từng nhắc rằng Nhược Ly đã triệu người bạn kết giao tại Hồng Lâu vào cung. Đứng ngoài cửa sổ, Cơ Nguyệt ngây ngốc nhìn vào trong, lắng nghe tiếng cười đùa của hai người: "Nhược Ly, nữ đế rốt cuộc thích ngươi nhiều hơn, hay thích Sóc Phong nhiều hơn vậy?""Tất nhiên là Sóc Phong rồi! Người ta có hai năm kinh nghiệm, quan hệ và địa vị, còn ta chỉ là một vai phụ xuất hiện thoáng qua thôi.""Vậy Sóc Phong đẹp đến mức nào chứ? Ta cũng muốn gặp thử.""Những lời đồn đại nào là anh tuấn phong độ đều là giả cả. Dáng người thì đúng là cao lớn cân đối, nhưng khuôn mặt hắn còn điệu đà hơn cả nữ nhân! Lông mày thanh mảnh, đôi mắt phượng đỏ, đôi môi hồng... Ta thật sự nghĩ mình nên đổi đầu với hắn, gắn đầu ta lên thân hình hắn, như thế mới đúng là ngọc thụ lâm phong!""Ha ha, nằm mơ đi đồ đầu to của nàng!"Nghe vậy, Cơ Nguyệt cũng suýt bật cười thành tiếng. Đúng lúc đó, từ phía sau nàng, một bóng đen bất ngờ lao ra. Cơ Nguyệt lập tức quay người, bóng đen ngã nhào xuống đất, hét lớn: "Bệ hạ... nô tài đáng chết! Nô tài tham kiến bệ hạ!" Hóa ra là một tiểu thái giám, sợ đến mức làm rơi cả đèn lồng trong tay.Nhược Ly và Lăng Sương Sương nghe tiếng liền bước ra, kinh ngạc khi thấy Cơ Nguyệt. Họ lập tức cúi người hành lễ: "Tham kiến nữ vương bệ hạ, Nhược Ly... không biết bệ hạ giá lâm, xin bệ hạ thứ tội!""Ha ha, đứng lên cả đi!" Cơ Nguyệt mỉm cười, chậm rãi bước đến gần Nhược Ly, gần như có thể nghe thấy tiếng tim nàng đập thình thịch vì bối rối. "Nhược Ly...""Có thần, bệ hạ tìm thần sao?""Ừ, ngọc bội của nàng đã tìm được rồi.""Thật sao? Tốt quá! Nhược Ly tạ ơn bệ hạ... Bệ hạ có thể trả lại cho thần được không?"Dưới ánh trăng, đôi mắt tràn đầy mong đợi của Nhược Ly khiến Cơ Nguyệt khó lòng kiềm chế. "Tất nhiên... Ngọc bội ở trong tẩm cung của ta, nàng đến lấy đi." Nhược Ly liếc nhìn Lăng Sương Sương, rồi khẽ gật đầu với Cơ Nguyệt.Lăng Sương Sương đứng trong gió lạnh, ánh mắt buồn bã nhìn theo bóng lưng của nữ đế và Nhược Ly. Nàng biết, đêm nay Nhược Ly sẽ không quay lại...Cơ Nguyệt đưa gói giấy cho Nhược Ly. Nàng ấy có chút do dự mở ra, bên trong là ngọc bội, nhưng rõ ràng bài thơ viết trên giấy mới thực sự thu hút sự chú ý của Nhược Ly."Là bệ hạ viết sao?""Tất nhiên, Nhược Ly có hiểu được không?" Cơ Nguyệt hỏi, ánh mắt dịu dàng vô tận."Thần hiểu ý nghĩa cơ bản..." Nhược Ly mỉm cười trong trẻo, như ánh sáng tinh khiết: "Bệ hạ đang tương tư ai vậy?""Nàng không biết sao?" Cơ Nguyệt ghé sát lại gần Nhược Ly, hơi thở ấm áp phả lên má nàng. Đôi mắt của Cơ Nguyệt trở nên mơ màng, đôi má cũng đỏ ửng lên vì thẹn thùng. "Ta muốn nàng ngay lập tức viết một bài thơ, hồi đáp ta!""Hả..." Nhược Ly bất giác hoảng loạn, "Bệ hạ, thần thật sự... không giỏi thơ ca đâu!""Không sao, cứ viết những gì nàng đang nghĩ trong đầu. Đây là thánh chỉ!" Cơ Nguyệt đưa giấy bút cho Nhược Ly, nàng không còn cách nào khác, đành nghe theo. Nhìn ánh trăng mỏng manh như dải lụa bên ngoài cửa sổ, Nhược Ly viết:"Cô tịch thâm cung thanh lãnh nguyệt,Quân nhược tương tư mạc tương ly."Khi nhìn thấy, trái tim Cơ Nguyệt không khỏi rung động mãnh liệt. Câu đầu kết bằng chữ "nguyệt", câu cuối kết bằng chữ "ly", gắn kết tên của hai người một cách hoàn hảo trong tình ý và cảnh vật."Nhược Ly, đây là tâm ý của nàng sao?"Nhược Ly cũng không biết tại sao mình lại viết ra câu này. Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Cơ Nguyệt, nàng chậm rãi đáp: "Phải..."Cơ Nguyệt đưa tay vòng qua cổ Nhược Ly, đôi môi mềm mại từ từ áp lại gần, nụ hôn nồng cháy như bão tố bất ngờ ập đến, vừa bá đạo vừa dịu dàng.Bị hơi thở của Cơ Nguyệt bao trùm, Nhược Ly bất giác nhớ lại cảm giác khi lần đầu bị nàng ấy chinh phục, đau đớn xen lẫn những cảm giác không thể quên. Nhược Ly run rẩy khép chặt mắt, dần dần tận hưởng cảm giác say mê từ nụ hôn mãnh liệt ấy.Hơi thở của hai người trở nên gấp gáp khi họ ngã xuống giường. Cơ Nguyệt nóng lòng cởi bỏ y phục của Nhược Ly, môi nàng lướt qua từng nơi trên cơ thể nàng ấy, nỗi khao khát bị kìm nén bấy lâu nay bùng phát mãnh liệt."Bệ hạ..." Nhược Ly khẽ rên lên."Sao thế?" Cơ Nguyệt dừng lại, một giọt mồ hôi trượt dài trên sống mũi nàng. Đêm nay, nàng đẹp đến mê hoặc lòng người..."Có thể hỏi bệ hạ vấn đề kế tiếp không?""Ừ, hỏi đi!""Lúc bệ hạ sủng hạnh ta, chưa bao giờ cởi y phục, nhưng lại đưa ta tiến cung... ta muốn biết, ta được thị sủng ở cấp bậc nào?" Cơ Nguyệt ngẩn ra, ngón tay vuốt chân mày đen như mực của Nhược Ly, nói: "ngươi không giống bọn họ, Nhược Ly, ngươi muốn chạm ta không?""À? ta.... Nhược Ly không dám..." từ chối không kịp, Cơ Nguyệt đứng dậy, nàng không đè Nhược Ly lên giường mà tự quỳ trên giường, tự tay cởi quần áo xuống.... "Bệ hạ!" Nhược Ly mở to mắt nhìn, y phục đẹp đẽ rơi đầy đất, thân thể nữ nhân hoàn mỹ mê người, lộ ra trước mắt. Ánh mắt Cơ Nguyệt cháy bỏng như muốn hòa tan linh hồn Nhược Ly, Cơ Nguyệt nắm tay Nhược Ly xoa lên ngược mình, Nhược Ly cảm nhận được khối căng tròn cao ngất, nụ hoa nở rộ trong lòng bàn tay mình...."Đừng xem ta là nữ đế được không?" Cơ Nguyệt nói, "tối nay, ta chỉ là một nữ nhân mà thôi...""Được!" Nhược Ly nhìn cái hiểu cái không, khiến Cơ Nguyệt khó nhịn mà muốn được, nàng nhẹ nhàng ôm Nhược Ly, hai người nằm xuống giường đổi vị trí cho nhau, Nhược Ly nằm trên người Cơ Nguyệt. Rốt cuộc cũng hiểu mình nên làm cái gì, Nhược Ly học theo Cơ Nguyệt, tay và miệng không ngừng chăm sóc cho thân thể nóng bóng kia, vành tai tóc mai chạm nhau, da thịt khăng khít, Nhược Ly cảm nhận được hạnh phúc trước giờ chưa từng có."Ah... Nhược Ly... biết làm sao? cũng giống như ta làm với ngươi vậy...." Cơ Nguyệt thở gấp nói."Bệ hạ.... ta... ta sẽ không ah....""Thử xem a!" "Ta sợ làm đau bệ hạ làm sao đây?""Không đâu có thuốc bên giường...." Nhược Ly nghe theo Cơ Nguyệt dùng nước thuốc rửa sạch tay, từ từ vuốt ve xuống hạ thể Cơ Nguyệt, nơi đó đã thành một vũng nhầy nhụa.... "Bệ ha, ta có thể tiến vào không?""Ừ..." tay Nhược Ly ở bên ngoài vụng về cọ xát thịt non một hồi, sau đó theo đà trơn trượt tiến vào."Ta ở đâu a? cứ vậy tiến vào sao?""Không có.... ah.... đó là cửa vào.... thêm một chút...." Nhược Ly cảm thấy ngón giữa như bị dùng nước ấm nuốt vào, "Nhược Ly, di chuyển ah....""Dạ!" ngón áp út cũng thuận lợi đi vào, hai ngón tay dùng sức cố gắng, Cơ Nguyệt cảm giác như người bị sét đánh trúng, cả người bị cảm giác mãnh liệt kích thích nuốt chửng, nàng không nhận ra mình đang ở đâu nữa, tựa như cả thế giới không tồn tại, chỉ còn lại nàng và Nhược Ly....Cơ Nguyệt không nhịn được tiếng rên vang vọng trong tẩm cung.... thở dốc ôm chặt, Nhược Ly cảm thấy mạnh máu muốn vỡ, cổ tay linh hoạt như múa kiếm, tàn sát bừa bãi trong cơ thể Cơ Nguyệt.... Nhược Ly cảm thấy ảo giác, nàng cảm giác mình lúc này giống đế vương, Cơ Nguyệt là vương.Dưới ánh trăng dịu mát, đôi mắt của Nhược Ly lấp lánh sáng trong màn đêm, nàng không tài nào chợp mắt được.Trong không gian của tẩm cung, dư vị của những cảm xúc nồng cháy vẫn chưa tan hết, không khí thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ. Bên cạnh nàng, Cơ Nguyệt đang ngủ say như một đứa trẻ, gương mặt yên bình dưới ánh trăng làm nàng trông càng thêm quyến rũ. Nhược Ly nhìn dáng hình mờ ảo, tuyệt đẹp ấy, lòng đột nhiên tràn đầy cảm xúc.Cơ Nguyệt, vị nữ đế cao cao tại thượng, băng lãnh kiêu ngạo, bá đạo đến không thể chạm tới, giờ đây lại ở gần nàng đến vậy...Nhược Ly chìm vào suy tư. Từ nhỏ, nàng được giáo lý nhà Phật dạy rằng dục vọng là tội lỗi, là điều cần phải từ bỏ! Nhưng dục vọng lại vừa kỳ diệu, vừa đẹp đẽ, là thứ khiến con người gần gũi nhau hơn. Nhờ nó, nam nữ có thể duy trì nòi giống, thậm chí giữa hai người cùng giới, nó cũng có thể mang lại niềm vui...Hay là, cảm xúc của nàng không chỉ đơn thuần là dục vọng?"Nhược Ly..." Giọng nói mơ màng của Cơ Nguyệt bỗng vang lên. Nàng khẽ run rẩy, thân hình không che đậy khẽ động."Gì cơ? Bệ hạ nói gì vậy?" Nhược Ly khẽ hỏi."Nhược Ly... Ly... Ly Nhi... Ly Nhi..."Hả? Nàng ấy gọi ta là Ly Nhi? Đây là lần đầu tiên Nhược Ly nghe thấy cách gọi thân mật đến vậy. Một dòng ấm áp bất chợt lan tỏa trong lòng nàng, nhịp tim vừa bình ổn lại bất giác tăng lên."Ly Nhi..." Nhược Ly ghé sát mặt Cơ Nguyệt, phát hiện mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Nàng đang nói mơ, trong giấc mơ khẽ gọi tên Nhược Ly."Ta đây, ta đây mà!" Nhược Ly nhìn đôi môi đỏ khẽ mấp máy, không kìm lòng được, nàng cúi xuống hôn lên đó. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động hôn Cơ Nguyệt.Nụ hôn vừa dứt, những lời thì thầm trong mơ của Cơ Nguyệt cũng ngừng lại. Trên khóe môi nàng dường như hiện lên một nụ cười mãn nguyện, và nàng lại chìm vào giấc ngủ sâu...Dưới màn đêm, hoàng cung lạnh lẽo mà uy nghiêm.Những thái giám và cung nữ tay cầm đèn lồng đi lại không ngừng. Nhược Ly được thái giám dẫn đến ngự thư phòng. Ánh nến le lói khiến đại điện rực sáng, nhưng không gian trống trải lại càng thêm cô quạnh.Nàng nhìn thấy Cơ Nguyệt đang gục đầu trên đống tấu chương, mệt mỏi thiếp đi.Nhược Ly cởi áo choàng trên long ỷ, nhẹ nhàng đắp lên người nàng ấy. Cơ Nguyệt giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt nhợt nhạt vì kiệt sức."Nàng đến rồi à! Ta vừa sai thái giám gọi nàng, không ngờ lại ngủ thiếp đi mất...""Bệ hạ nên nghỉ ngơi sớm, long thể quan trọng mà!" Nhược Ly nói.Cơ Nguyệt dựa người vào ghế, thần sắc mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng lật mở tấu chương, bất lực nói:"Gần đây triều chính bất ổn, phía tây nam lại xảy ra bạo loạn, cần phải nhanh chóng dẹp yên...""Là Thạch Lâm Hổ của Nghĩa Chính Đường sao?" Nhược Ly hỏi."Không, đồng bọn của Thạch Lâm Hổ sau khi giải cứu hắn tại pháp trường, toàn bộ phân đường của Nghĩa Chính Đường đều tan rã, đến giờ tung tích của hắn vẫn chưa rõ. Lần này bạo loạn không liên quan đến hắn, nhưng cũng khó đảm bảo Nghĩa Chính Đường sẽ không âm thầm mưu đồ Đông Sơn tái khởi.""Vậy bệ hạ định xử lý thế nào?""Quân đội địa phương đã tập hợp gần xong, triều đình sẽ xuất thêm 20 vạn binh ngày mai nam tiến để tiêu diệt giặc cướp. Ngoài ra, phải bắt đầu cưỡng chế tuyển binh để đề phòng bạo loạn quy mô lớn.""Ồ..." Nhược Ly im lặng một lúc, như đang suy tư điều gì đó, rồi bất ngờ lên tiếng: "Bệ hạ có thể nghe ý kiến của Nhược Ly không?"Cơ Nguyệt thoáng bất ngờ, không nghĩ rằng Nhược Ly lại có suy nghĩ về những vấn đề chính sự phức tạp như vậy. "Nàng nói thử xem.""Nhược Ly nghĩ rằng việc tuyển binh là cần thiết, nhưng không thể sử dụng chính sách khắc nghiệt và áp lực cao. Những gia đình có ít hoặc chỉ có một nam đinh sẽ ra sao? Nếu nam đinh bị bắt đi lính, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng suất lao động của gia đình, trong khi các loại thuế lại không được giảm bớt, đời sống bách tính sẽ càng thêm nặng nề. Tuyển binh chỉ là biện pháp tạm thời, không phải giải pháp căn bản. Từ sau khi tiên đế phát động chiến tranh biên giới, quốc gia luôn trong tình trạng bất ổn, dân chúng không thể sống yên ổn mới dẫn đến việc nổi loạn. Nhược Ly cho rằng nên áp dụng chính sách giảm sưu thuế, dưỡng sức dân, giảm bớt sự cai trị hà khắc. Đây mới là cách ổn định lòng dân lâu dài...""Nàng sao lại biết những điều này?" Cơ Nguyệt nhìn Nhược Ly, ánh mắt vừa nghi hoặc vừa đầy tán thưởng dịu dàng."Hồi bệ hạ, từ nhỏ Nhược Ly đã thích đọc sử sách. Khi còn ở trong Phật môn, thường lén ra ngoài mua sách về đọc. Vì vậy, thần nghĩ rằng có thể học hỏi được nhiều điều từ cách trị quốc của các minh quân tiền triều. Hơn nữa, thần xuất thân từ dân gian, nên rất thấu hiểu nỗi khổ của bách tính... Thần chỉ nói bừa, mong bệ hạ đừng trách tội!""Ha ha, sao ta có thể trách nàng được!" Cơ Nguyệt cười, nói: "Nàng nói rất đúng. Ta cũng hiểu rõ những điều này, chỉ là từ khi kế vị, ta vẫn giữ lại chính sách của phụ hoàng. Mỗi lần muốn cải cách đều bị các lão thần phản đối kịch liệt... Nhược Ly, không tiếp tục học hành thì thật uổng phí. Để ta tìm một vị tiên sinh dạy nàng nhé!""Hả? Bệ hạ, thần... thần chỉ là một sủng nhân, làm sao dám...""Dừng lại!" Giọng nói của Cơ Nguyệt đột ngột nghiêm khắc. "Ta không thích nghe nàng nói như vậy. Ta không muốn để nàng mai một tài năng của mình đâu! Hay nàng định kháng chỉ?""Thần không dám... Vậy... Nhược Ly tạ ơn bệ hạ!" Nhược Ly đỏ bừng mặt, trong lòng tràn đầy phấn khích. Cơ Nguyệt nhìn nàng, cũng cảm thấy tâm trạng vui vẻ hơn. Nàng khẽ véo má Nhược Ly, dịu dàng nói: "Hôm nay thế là đủ rồi. Chúng ta về tẩm cung nghỉ ngơi thôi!"Cả hai vừa nói vừa cười đi đến cửa tẩm cung, đột nhiên phát hiện có một bóng đen đứng đó. Khi thấy Cơ Nguyệt, bóng đen liền quỳ sụp xuống đất. Dưới ánh trăng, khuôn mặt yêu kiều, thanh tú của một nam tử hiện rõ – đó chính là Sóc Phong!"Bệ hạ!""Ngươi... Phong Nhi, sao ngươi ở đây?"Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Sóc Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, ngấn nước."Bệ hạ lại muốn để Nhược Ly muội muội thị tẩm sao? Bệ hạ không cần Phong Nhi nữa sao?""Chuyện này... Đứng dậy rồi nói.""Không! Nếu tối nay không được vào tẩm cung của bệ hạ, Phong Nhi sẽ quỳ ở đây mãi mãi!"Sóc Phong giả bộ đáng thương đến mức khiến Nhược Ly không thể chịu nổi. Nàng chủ động lên tiếng hóa giải: "Bệ hạ, tối nay để Sóc Phong ca ca thị tẩm đi, Nhược Ly xin cáo lui.""Nhược Ly...""Sương Sương nói nàng ấy đã làm đồ ăn khuya cho ta. Bệ hạ và Sóc Phong ca ca nghỉ ngơi sớm đi!"Khi Cơ Nguyệt định giữ lại, bóng dáng Nhược Ly đã khuất dần trong màn đêm tĩnh lặng."Vào đi..." Giọng nói lạnh lùng của Cơ Nguyệt vang lên như từ nơi xa xăm, Sóc Phong cuối cùng cũng đứng dậy.Dưới ánh đèn mờ nhạt của tẩm cung, động tác máy móc tháo bỏ y phục của Cơ Nguyệt không thể khiến nàng tập trung hay nhập tâm vào tình huống trước mắt.Sóc Phong mạnh mẽ và mãnh liệt, nhưng cơ thể của Cơ Nguyệt dường như đang tập trung một luồng sức mạnh vô hình, buộc nàng kháng cự."Phong Nhi, dừng lại...""Bệ hạ... sắp xong rồi, rất nhanh thôi... Chờ thêm chút nữa mà!""Ta không thoải mái. Dừng lại ngay!""Sắp xong rồi, sắp xong rồi mà...""Ta bảo ngươi dừng lại!"Lời quát lạnh lùng và sắc bén của Cơ Nguyệt ngay lập tức dập tắt ngọn lửa cuồng nhiệt của Sóc Phong. Nàng vùng dậy, đẩy mạnh khiến hắn ngã xuống giường, cả người lăn xuống sàn.Sóc Phong sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Cơ Nguyệt đứng dậy, nhanh chóng mặc lại y phục. Mái tóc đen dài như suối đổ xuống vai, nàng đứng đó, lạnh lùng như băng nhìn hắn trong trạng thái nhếch nhác, đáng thương."Mặc quần áo vào, lui ra!"Một cảm giác nhục nhã tràn ngập trong lòng Sóc Phong. Cơ thể hắn run lên vì phẫn nộ."Bệ hạ làm sao vậy? Từ khi Nhược Ly đến, bệ hạ đối xử với ta lạnh lùng, tàn nhẫn như thế này! Tại sao? Ta có điểm nào không bằng nàng ấy? Chẳng phải tỷ tỷ từng nói rằng ta là nam sủng mà bệ hạ yêu thích nhất sao? Giờ thì sao? Một nam nhân cao lớn như ta lại không bằng một ngón tay của nàng ấy sao?""Câm miệng!"Cơn giận dữ bùng lên trong mắt Cơ Nguyệt, như thể Sóc Phong đã chạm vào nơi sâu thẳm nhất mà nàng không muốn bị động đến. Ánh mắt đầy sát khí của nàng khiến hắn rơi vào hố sâu lạnh giá."Biến đi! Ngay lập tức!"Trái tim như bị xé nát, bị Cơ Nguyệt lạnh lùng vứt bỏ, tan nát trong không khí đầy giễu cợt. Sóc Phong mặc lại y phục trong sự hỗn loạn, đôi mắt tràn đầy oán hận liếc nhìn Cơ Nguyệt lần cuối, rồi như cơn gió, hắn lao ra ngoài.Ba ngày sau, thánh chỉ từ tẩm cung truyền ra khiến cả triều đình kinh ngạc."Tần Sóc Phong võ nghệ xuất chúng, phong làm Hộ Quốc Đại tướng quân, cử đến biên cương trấn thủ, trong vòng hai năm không được trở về kinh.""Rầm!"Cửa đại sảnh bị đẩy mạnh, vang lên âm thanh dữ dội. Tể tướng Lâm Tắc Thất đang ngồi trên ghế cao, đôi lông mày khẽ nhíu lại, nhưng tay vẫn giữ chén trà một cách vững vàng.Sóc Phong bước vào với khuôn mặt đỏ bừng, giận dữ đến mức tóc cũng như dựng đứng. Lâm Tắc Thất vuốt chòm râu dê dưới cằm, nở một nụ cười khó lường."Phong Nhi, uống chén trà bình tĩnh lại đã."Một thị nữ mang trà tới, nhưng Sóc Phong giật lấy chén trà, uống một ngụm rồi ném mạnh xuống đất."Choang!"Âm thanh vỡ vụn vang lên, Sóc Phong bắt đầu lớn tiếng chửi rủa:"Ta làm sao còn tâm trạng uống trà! Nghĩa phụ, ngày mai ta sẽ bị đày ra biên cương rồi! Vì sao? Vì cái gì chứ?!"Lâm Tắc Thất im lặng, cúi đầu, đôi mắt khép hờ vẫn nhấp từng ngụm trà.Sóc Phong ngã người xuống chiếc ghế gỗ lim, cơn giận bùng phát trở lại, hắn bật cười điên dại:"Ha ha ha! Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, suốt hai năm qua ta chẳng qua chỉ là một con chó của Cơ Nguyệt! Gọi thì đến, đuổi thì đi, giờ nàng chán ta rồi, chỉ đá ta một cú là xong! Nghĩa phụ đưa ta vào cung là để ta chịu nhục nhã như thế sao?!""Nhược Ly... tất cả là tại Nhược Ly! Chính nàng ta đã khiến Cơ Nguyệt thay lòng đổi dạ với ta... Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng ta! Nàng ta đã cướp đi tất cả những gì thuộc về ta, tất cả của ta!""Nói xong chưa?" Lâm Tắc Thất chậm rãi lên tiếng, "Ngươi nghĩ nữ đế sẽ chung tình với ngươi sao? Nếu vậy thì ra ngoài cung mà cưới một nữ nhân, đảm bảo nàng ta sẽ vâng lời, tam tòng tứ đức với ngươi!"Sóc Phong im lặng, hắn biết hai năm qua sự sủng ái của Cơ Nguyệt đã khiến hắn trở nên ngạo mạn, không biết trời cao đất dày.Lâm Tắc Thất tiến đến gần Sóc Phong, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm hắn."Đồ vô dụng! Tầm nhìn ngươi sao mà hạn hẹp thế? Lẽ nào ngươi không nhận ra rằng việc lần này phái ngươi ra biên cương là một cơ hội trời cho sao?""Cơ hội? Hừ, rõ ràng là muốn đuổi ta đi!""Thật ngu ngốc! Ngươi thử nghĩ xem, với uy tín của ta trong triều làm chỗ dựa cho ngươi, rồi ngươi ra biên cương lập chiến công trở về, khi ấy sẽ là khung cảnh huy hoàng đến mức nào? Ngươi đừng quên, dù Nhược Ly có được sủng ái đến đâu, có làm Cơ Nguyệt mê mẩn đến thế nào, thì nàng ta chung quy vẫn là một nữ nhân! Nàng ta có thể giúp Cơ Nguyệt truyền thừa dòng máu không? Có thể mang đến một người thừa kế cho ngai vàng không?""Đúng vậy!" Sóc Phong sực tỉnh, nói: "Nhưng chẳng lẽ ta có thể sao? Năm xưa có cao nhân từng phán rằng số mệnh của Cơ Nguyệt là khắc phu. Nàng ấy đã thề cả đời không lấy chồng mà!""Ha ha, khắc phu gì chứ, ta thấy chẳng qua đó chỉ là cái cớ cho sự phóng túng, buông thả của nàng ta thôi!" Lâm Tắc Thất đáp, "Hoàng triều họ Cơ này, tiên hoàng có rất ít con cái, đại hoàng tử đoản mệnh, tam hoàng tử lại bị tàn tật. Chỉ còn mỗi Cơ Nguyệt là người duy nhất có khả năng truyền thừa. Nàng ta đã hai mươi tuổi rồi, còn có thể trì hoãn được bao lâu nữa? Cho dù nàng ta ngông cuồng, kiêu ngạo đến mấy, cũng không thể gánh nổi tội danh khiến cơ nghiệp trăm năm của họ Cơ tuyệt tử tuyệt tôn!"Sóc Phong gật đầu liên tục, đôi mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra."Khi thời điểm đó đến, Cơ Nguyệt muốn tìm một người cha cho người thừa kế của nàng ta, thì với địa vị của ngươi trong triều, ngươi có thể gây áp lực. Khi đó, vị trí phu quân bên cạnh nàng ta còn ai có thể thay thế ngươi? Giờ đây, hãy thấy may mắn vì Nhược Ly chỉ là một nữ nhân!""Nghĩa phụ dạy rất đúng! Nhưng nghĩ đến việc ta ra chiến trường sống chết, còn hai người họ lại tận hưởng phong lưu trong cung, ta thật không cam lòng!""Hừ," Lâm Tắc Thất cười lạnh, "Chẳng lẽ ngươi đã yêu Cơ Nguyệt rồi sao?""Ta... ta không biết..." Khuôn mặt Sóc Phong đỏ bừng, lúng túng cúi đầu, tránh ánh mắt sắc bén của Lâm Tắc Thất."Phong Nhi, nhớ kỹ, chí nam nhi phải ở bốn phương, tuyệt đối không được vướng bận vì tình cảm trai gái! Hãy khắc sâu mục tiêu của ngươi: Tương lai sinh một người thừa kế cùng với Cơ Nguyệt, khi ấy, thiên hạ này sẽ nằm trong tay chúng ta!"Tác giả có đôi lời muốn nói:Dự báo chương sau: Nhược Ly ngày càng chìm sâu trong sự sủng ái của Cơ Nguyệt. Liệu nàng sẽ thuận theo hay dần nảy sinh tình cảm? Hai năm sau, huyết hải thâm thù của Niệm Tâm Am một lần nữa được Lăng Sương Sương nhắc đến. Nhược Ly có thực sự báo thù không?Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store