Bhtt Edit Hoan Nhuoc Ly Hieu Mong Suong Thien
Chương 24: Như keo như sơn
Từ khi ly biệt, nhớ lần tương phùng,Mấy lần hồn mộng cùng quân chung.Đêm nay chỉ còn ánh bạc đỏ soi,E sợ tương phùng chỉ là mộng ảo.Hai người ôm chặt lấy thân thể quen thuộc của nhau, trao nhau nụ hôn sâu nồng cháy. Họ quên mất dòng chảy của thời gian, quên đi rằng mình đang ở giữa dòng người đông đúc của hội đèn lồng, chỉ biết đến nhau, không hề bận tâm đến thế giới xung quanh...Nam Cung Ánh Tuyết đang lo lắng tìm kiếm trong biển người thì bắt gặp bóng dáng của Cơ Nguyệt. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng như bị sét đánh, đứng chết lặng tại chỗ, không thể cử động.Người đang được Cơ Nguyệt ôm chặt trong vòng tay, không ai khác ngoài Nhược Ly. Ngoài nàng ra, còn ai có thể khiến Cơ Nguyệt bật khóc nức nở như vậy? Họ thật sự đã đoàn tụ. Đêm rằm tháng tám, Trung Thu, có lẽ đúng là duyên phận trời định.Ánh Tuyết bỗng hiểu ra, khi nàng còn đang lạc lối trong dòng người, chính Nhược Ly là người đã nắm lấy bàn tay của Cơ Nguyệt.Mộ Dung Thanh cũng từ phía sau chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng ấy, nàng kinh ngạc đến mức đứng sững lại, đôi mắt mở to, không dám tiến lên quấy rầy.Đôi môi gắn bó kia cuối cùng cũng rời nhau trong lưu luyến. Hai người khi thì bật khóc, khi lại bật cười, muốn nói biết bao nhiêu điều nhưng rồi lại chẳng thể thốt nên lời. Tất cả cảm xúc, tất cả lời nói của những ngày xa cách, giờ đây chỉ có thể hòa quyện trong ánh mắt và hơi thở.Nhược Ly nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt Cơ Nguyệt, như một đứa trẻ ngập tràn hân hoan, giọng nàng run rẩy nhưng đầy niềm vui: "Ngươi không chết... ta biết mà, ta biết ngươi không thể chết! Nguyệt, ngươi sẽ không bao giờ bỏ ta lại một mình!"Cơ Nguyệt nâng khuôn mặt của Nhược Ly lên, ánh mắt say đắm nhìn nàng như thể đang ngắm nhìn một báu vật vừa tìm lại được. Đối với nàng, Nhược Ly chính là đôi cánh giữ cho nửa cuộc đời còn lại của nàng bay lên."Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi Ly nhi... Ta đã trở về, ta thực sự đã trở về rồi!"Vừa nói, những nụ hôn nồng nhiệt của nàng đã dần trượt đến đôi tai của Nhược Ly. Nhưng chính lúc này, Nhược Ly đột nhiên dời ánh mắt, nhận thức được những gì đang diễn ra xung quanh.Nàng thoáng sững lại khi nhìn thấy Nam Cung Ánh Tuyết, với dáng vẻ nam trang thanh thoát mà cô đơn như cánh nhạn lạc bầy. Trong đôi mắt của Ánh Tuyết thoáng hiện lên một cảm xúc phức tạp, và nàng đang chăm chú nhìn về phía Cơ Nguyệt trong vòng tay của Nhược Ly."Nguyệt, người đó là ai vậy?" Nhược Ly khẽ hỏi.Cơ Nguyệt quay lại, khi nhìn thấy Ánh Tuyết, nàng vội lau đi những giọt nước mắt còn vương trên mặt, nở một nụ cười tươi:"**Nàng là Nam Cung Ánh Tuyết, ân nhân cứu mạng của ta!"Nhược Ly và Ánh Tuyết đối mặt nhau, ánh mắt cả hai giao thoa trong một khoảnh khắc căng thẳng. Nhược Ly nhận ra trong ánh mắt của Ánh Tuyết có một tia ghen tuông nóng bỏng lướt qua, như một dòng điện vô hình tạo nên một cuộc cạnh tranh âm thầm.Nhược Ly lấy lại bình tĩnh, bước tới mỉm cười nói: "Ân cứu mạng này, Nhược Ly nguyện làm trâu ngựa để báo đáp ân tình!""Không cần." Ánh Tuyết lạnh lùng từ chối, rồi xoay người định rời đi.Cơ Nguyệt vừa định lên tiếng giữ lại, thì Mộ Dung Thanh đã nhanh hơn một bước, cất giọng: "Ân nhân hãy theo chúng ta về nghỉ tạm tại Đường Môn Sơn Trang đi."Ánh Tuyết quay lại, ánh mắt nàng gặp đôi môi cười dịu dàng của Mộ Dung Thanh. Bất giác, nàng buột miệng hỏi: "Nguyệt, đây là muội muội của ngươi sao?""Không phải." Cơ Nguyệt cũng ngạc nhiên nhìn cô gái xa lạ trước mắt, hỏi: "Ly nhi, nàng là ai vậy?""À, nàng là sát thủ của Xích Huyết Các, tên Mộ Dung Thanh, giờ là cận vệ riêng của ta!" Nhược Ly cười đắc ý, vỗ vai Mộ Dung Thanh, dáng vẻ vô cùng tự hào.Cơ Nguyệt tròn mắt kinh ngạc, kêu lên: "Mộ Dung Thanh? Vũ nữ Ly Nguyệt? Người từng ám sát ngươi?""Haha, đó là chuyện của nghìn năm trước rồi! Giờ bọn ta đã hóa thù thành bạn. Chuyện dài lắm... để về ta kể cho ngươi nghe nhé!" Nhược Ly vừa nói vừa hôn lên môi Cơ Nguyệt lần nữa.Hai người lại quấn quýt không rời, không quan tâm tới mọi người xung quanh.Mộ Dung Thanh bước tới, kéo nhẹ cánh tay của Nhược Ly, khẽ nhắc: "Hai người về nhà rồi nói chuyện. Với thân phận của hai người, không nên phô trương như thế ở chốn đông người này. Chúng ta nên mau chóng quay về thôi."Nhược Ly đồng ý, nắm chặt tay Cơ Nguyệt chuẩn bị rời đi. Tuy nhiên, Cơ Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt như mang theo tâm ý sâu xa nhìn về phía Nam Cung Ánh Tuyết. Nàng không muốn chia tay với Ánh Tuyết quá sớm.Nam Cung Ánh Tuyết đứng đó, suy nghĩ một lúc. Có phải nàng chỉ cần đưa Cơ Nguyệt về bên người mình yêu, rồi lặng lẽ rời khỏi sân khấu? Ý nghĩ đó khiến nàng không cam tâm. Nghĩ đến vết thương của Cơ Nguyệt chưa lành hẳn, và cuộc sống đầy nguy hiểm của họ, nàng tự nhủ rằng nhóm người này luôn cần một người giỏi y thuật bên cạnh. Quyết định vậy, Ánh Tuyết không chút do dự, bước tới, hòa mình vào thế giới của họ.Đêm nay ánh trăng thật đẹp, ánh sáng mờ ảo như tấm lụa mỏng xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa, chiếu rọi lên hai bóng hình đang tựa vào nhau trong căn phòng khách cao cấp của Đường Môn Sơn Trang.Nhược Ly cầm một miếng bánh trung thu trên đĩa trái cây, mỉm cười đưa tới bên môi Cơ Nguyệt. Cơ Nguyệt nhẹ nhàng cắn một miếng, từ tốn thưởng thức vị ngọt dịu của bánh."Ngon không?" Nhược Ly dịu dàng hỏi."Ừm, rất ngọt." Cơ Nguyệt nở một nụ cười quyến rũ mê người.Nhược Ly cũng cắn một miếng, bật cười nói: "Đúng vậy, sáng nay ăn thì chẳng có vị gì cả."Sau khi tắm rửa và thay y phục, hai người cùng ngồi bên cửa sổ hóng gió. Ánh sáng mờ vàng từ ngọn nến trong phòng nhảy múa, tạo nên không khí ấm áp và quyến rũ.Nhược Ly nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt tinh tế của Cơ Nguyệt. Đột nhiên, Cơ Nguyệt cũng quay đầu lại. Ánh mắt chứa đầy tình cảm của hai người chạm nhau.Nhược Ly bất ngờ lên tiếng: "Hãy kể cho ta nghe chuyện của ngươi và Nam Cung Ánh Tuyết đi."Cơ Nguyệt không giấu diếm, kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra ở U Minh Cốc, bao gồm cả việc Nam Cung Ánh Tuyết đã thầm yêu nàng. Thay vì để Nhược Ly suy diễn và hiểu lầm, nàng muốn nói rõ ràng mọi chuyện.Nhược Ly im lặng lắng nghe, không nói lời nào. Cuối cùng, Cơ Nguyệt kết thúc: "Ly nhi, giữa ta và nàng ấy thực sự không có gì cả!"Nhược Ly khẽ cười, thoải mái đáp: "Sao ngươi không thích nàng ấy chứ? Nàng ấy đâu có xấu, có khi còn xinh đẹp hơn ta!""Ta không thấy vậy. Trong mắt ta, ngươi là đẹp nhất!" Cơ Nguyệt đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Nhược Ly, nhưng đôi mày lại khẽ nhíu lại."Vậy còn ngươi và Mộ Dung Thanh thì sao?" nàng hỏi."Haha! Ngươi nghĩ rằng ta và Thanh nhi...""Nàng ấy từng muốn giết ngươi, sao giờ lại tốt với ngươi như vậy? Mau nói thật đi! Sao ngươi được nghi ngờ ta mà ta không được nghi ngờ ngươi?" Cơ Nguyệt giả vờ giận dỗi, trách móc."Hì hì, nếu ta nói với ngươi, Lăng Sương Sương cũng ở đây thì sao?" Nhược Ly cười tinh quái, nhìn vẻ mặt ghen tuông của Cơ Nguyệt mà không khỏi thích thú."Ly nhi... ngươi!" Cơ Nguyệt giật mình đứng phắt dậy, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thoáng hiện vẻ hoang mang và bất an. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Nhược Ly, nàng chợt lặng người. Nụ cười đó, luôn luôn là thứ vũ khí có thể dễ dàng xuyên thấu trái tim mềm yếu nhất của nàng.Đó là người nàng yêu, người nàng tin tưởng và sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi. Trong lòng Cơ Nguyệt, nàng vẫn luôn chắc chắn rằng Nhược Ly sẽ không bao giờ phản bội mình. Nhược Ly là duy nhất của nàng!"Ly nhi, ngươi là của ta, chỉ của ta thôi!" Giọng điệu như thánh chỉ, vừa bá đạo vừa tràn ngập sự cưng chiều."Ngươi đã biết điều đó rồi, còn hỏi làm gì chứ?" Nhược Ly cười đáp.Cơ Nguyệt định bước tới, nhưng chân phải của nàng bỗng chùn xuống, cảm giác đau nhức làm nàng không giữ được thăng bằng. Nhược Ly vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, một tay vòng qua eo nàng kéo lại. Hai gương mặt gần sát nhau, hơi thở rối loạn quấn quýt không rời."Nguyệt, chân ngươi vẫn chưa ổn sao?" Nhược Ly nhìn nàng đầy xót xa."Ừm, vẫn chưa khỏi hẳn. Sau khi rời khỏi U Minh Cốc, lại vội vã lên đường, khiến nó đau thêm."Nhược Ly nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi xuống giường, bàn tay khẽ xoa dịu vết thương của nàng, trong lòng thầm mong có thần dược linh đan để chữa lành cho nàng ngay tức khắc.Cơ Nguyệt khẽ thở dài, nói: "Ly nhi, nếu ta thực sự tàn phế thì sao?""Không đâu! Nếu ngươi không thể đi được nữa, ta sẽ làm cây gậy cho ngươi cả đời!" Nhược Ly đáp, trong mắt lấp lánh ánh lệ, nhưng ánh nhìn vẫn sáng rực như những vì sao."Ly nhi... hiện giờ ta chẳng còn gì cả. Ngươi liệu còn yêu ta như trước không?"Nhược Ly không đợi nàng nói hết câu, lập tức bước lên, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi nàng, ngăn lại những lời nghẹn ngào."Ngươi đang nói gì thế? Ta yêu ngươi không phải vì những vinh quang hay địa vị ngươi từng có. Ta yêu chính con người ngươi, chỉ cần ngươi ở đây là đủ. Còn những gì ngươi đã mất, ta sẽ từng chút, từng chút giành lại cho ngươi!""Không quan trọng, trải qua trận cướp lần này ta cũng đã nhẹ đi nhiều, còn gì quan trọng hơn khi sống cùng nhau đâu!" Cơ Nguyệt nói, đáp lai nụ hôn nóng bỏng cho Nhược Ly, môi lưỡi tinh xảo nhẹ nhàng chạm vào nhau mà triền miên, sau đó thì mãnh liệt hơn... Nhược Ly chịu không nổi, ngoan ngoãn nằm trên giường cởi bỏ y phục, dụ dỗ trước mắt khiến cho Cơ Nguyệt muốn phun máu, bao lâu rồi nàng chưa chạm đến thân thể như ngọc này?Các nàng nhanh chóng đi vào trạng thái da thịt dính nhau hôn hít, tâm ý mê ly. Cơ Nguyệt vuốt ve hạ thân của Nhược Ly, tóc dài như suối mực rũ xuống mép giường, khi chạm vào mặt Nhược Ly bị nàng quét trúng càng thêm nhột. Nhược Ly thở hổn hển nhìn Cơ Nguyệt, thân thể của nàng nhấp nhô dán chặt lấy mình, nhụy hoa mềm mại của nàng lướt qua chân, đồng hành với đồng cỏ ướt át là nguồn nước, từng chút đến gần điểm kết thúc của dục vọng..."Nguyệt... ngươi thật đẹp!" Nhược Ly khen ngợi từ chính lòng mình, lúc này nàng chân thật, nàng từng là phượng hoàng cao quý, vì nàng mà gắn kết sinh mạng, lưu luyến trong thế tục, song phi đến thiên nhai.... hết thảy gian nan qua đi cùng nhớ mong, rốt cuộc cũng tan thành mây khói.Nhược Ly cũng phản công dưới hạ thể của Cơ Nguyệt, một đường vết hôn đỏ ửng hiện lên trên thân thể nàng, ngón tay tiến vào cơ thể nàng, "Ly nhi.... Ly nhi.... Ah" nàng nhịn không được mà rên rỉ, khiến lòng Nhược Ly kinh hoảng, tựa như lần đầu thân mật vừa lo lắng vừa hạnh phúc, "Nguyệt.... nhẹ thôi a, phòng này không có cách âm!""Ta... ta..." Nhược Ly cúi người hôn vào cánh môi đang mất khống chế rên rỉ, nụ hôn kéo dài, linh hồn như ở trên mây. Là tình yêu đã thấm vào máu này, từng phút từng giây lướt qua tim....Một đêm đắm chìm trong tình yêu, không biết khi nào cả hai mới chìm vào giấc ngủ.Khi trời mờ sáng, Cơ Nguyệt bất chợt tỉnh dậy. Nàng mở mắt, nhìn thấy Nhược Ly đang nằm nghiêng ngủ bên cạnh. Đôi lông mày đen như màn đêm, hàng lông mi cong vút như có thể đếm từng sợi, trên má vẫn còn phớt đỏ chưa tan hết... Trong giấc ngủ, nàng ấy yên bình và an tĩnh, như mơ như thật.Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sống mũi thẳng tắp của Nhược Ly, và khi chạm đến đôi môi của nàng, Cơ Nguyệt cảm thấy trái tim mình như rung động thêm một lần nữa. Sau một đêm đầy say mê, nàng tận hưởng sự yên ả sau cơn cuồng nhiệt, và trái tim mỏi mệt, lạc lối của nàng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.Cơ Nguyệt khẽ đặt một nụ hôn lên môi Nhược Ly, ôm nàng vào lòng, rồi chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.Lần thứ hai tỉnh dậy, ánh nắng đã tràn ngập cả căn phòng. Những tia sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt, Cơ Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, nhận ra mình đã ngủ đến gần trưa, còn Nhược Ly đã không thấy đâu.Sau khi rửa mặt chải đầu đơn giản, nàng bước ra khỏi phòng. Ngay trước cửa là một khu vườn nhỏ yên tĩnh, giản dị. Những khóm hoa rực rỡ khoe sắc trong ánh nắng, con đường đá dẫn tới tận cùng khu vườn, nơi nàng thấy hai bóng dáng đang đứng trong ánh sáng rực rỡ.Nhược Ly và Mộ Dung Thanh đang đứng nói chuyện gì đó. Cơ Nguyệt nhẹ bước tới gần, nghe được vài đoạn hội thoại rời rạc.Mộ Dung Thanh nói: "... Tình hình bên này ta đã báo tin cho chủ công rồi. Nghĩa phụ của ta sẽ tới đây tăng viện trong vòng hai ngày tới.""Ồ... Mộ Dung Tề sẽ tự mình ra tay sao?" Nhược Ly hỏi."Ừ, chủ công rất coi trọng vụ phục kích lần trước. A Phi bị thương nặng không thể đi lại, chỉ khi nghĩa phụ của ta ra tay, chủ công mới có thể yên tâm.""Vậy ông ấy có biết... rằng ta đã tìm được Nguyệt không? Có nói gì không?" Nhược Ly lại hỏi."Có biết. Chủ công hồi đáp rằng mọi việc do ngươi tự quyết định. Nhưng nếu đã tìm được Cơ Nguyệt, ngươi sẽ chọn cùng nàng ấy báo thù, giành lại giang sơn, hay tiếp tục tìm Như Hải hòa thượng?""Nếu nói với nàng về chuyện của Như Hải hòa thượng, chắc chắn nàng sẽ muốn đi cùng chúng ta. Nhưng hành trình này rất nguy hiểm, để ta bàn lại với nàng sau...""Ly nhi, các ngươi đang nói gì thế?" Cơ Nguyệt ngắt lời, đã đứng ngay bên cạnh Nhược Ly với vẻ mặt đầy thắc mắc."Như Hải hòa thượng là ai? Các ngươi đến Kỳ huyện chỉ để tìm hắn sao?""À, ngươi dậy rồi à!" Mộ Dung Thanh kinh ngạc thốt lên.Cơ Nguyệt nắm lấy cánh tay của Nhược Ly, trách nhẹ:"Ngươi dậy từ lúc nào? Sao không gọi ta?"Nhược Ly gãi đầu cười: "Ta thấy ngươi ngủ ngon quá, làm sao nỡ đánh thức?""Không được!" Cơ Nguyệt ra lệnh, giọng pha chút trẻ con: "Kể cả ngươi dậy trước thì cũng phải ở cạnh ta. Nếu lần nữa ta phát hiện ngươi lẻn đi mà không nói, xem ta xử lý ngươi thế nào!"Nói xong, nàng bẹo má Nhược Ly một cái, khiến nàng la oai oái. Mộ Dung Thanh nhìn hai người, bật cười che miệng."Nói mau, các ngươi đang âm mưu gì vậy?" Cơ Nguyệt truy hỏi.Nhược Ly cố ý trêu chọc sự tò mò của nàng, đáp: "Đúng là có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, nhưng... ăn trưa trước đã nhé!"Dứt lời, Nhược Ly xoay người bỏ chạy, biết rõ Cơ Nguyệt với chân bị thương chưa khỏi không thể đuổi kịp mình. Cơ Nguyệt đành bất lực nhìn nàng chạy biến, chỉ biết bực bội bước theo sau.Chủ nhân của Đường Môn Sơn Trang, Đường Vũ, là một người rất hiếu khách. Đường Vũ, nam nhân vừa bước qua tuổi 30, là môn sinh của Lâm Thì Thất.Gia tộc Đường vốn là danh gia vọng tộc tại Kỳ huyện, và dù còn trẻ, Đường Vũ đã kế thừa khối tài sản khổng lồ của gia đình. Với sự kính trọng dành cho Nhược Ly và Cơ Nguyệt, hắn tiếp đón họ như thượng khách, sắp xếp bữa ăn cho cả nhóm tại chính điện của sơn trang.Trong bữa ăn, ngoài Mộ Dung Phi vẫn còn bị thương nặng không thể rời giường, những người khác đều đã có mặt. Nam Cung Ánh Tuyết vẫn giữ sự trầm mặc, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Mộ Dung Thanh, Cơ Nguyệt, và Nhược Ly. Rõ ràng, nàng đã quyết định ở lại.Lăng Sương Sương, dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy Cơ Nguyệt, tim nàng vẫn đập loạn nhịp. Trong ký ức của Sương Sương, Cơ Nguyệt là người cao cao tại thượng, lạnh lùng kiêu hãnh, mang lại cho nàng cảm giác áp bức không thể chối từ.Nhưng giờ đây, nàng ấy khoác trên mình một bộ váy lụa thêu tinh xảo, tóc vấn nhẹ nhàng, trang điểm khẽ khàng. Dù phong thái thân thiện như một người chị nhà bên, khí chất tuyệt trần của nàng vẫn không thể bị che giấu."Sương Sương, ngươi đến rồi à!" Cơ Nguyệt nhiệt tình chào hỏi,"Hai năm không gặp, đã trưởng thành thành một cô gái lớn rồi nhỉ!""Bệ... bệ hạ... tỷ tỷ!" Lăng Sương Sương buột miệng, rồi vội vàng sửa lại cách gọi, cúi đầu thật thấp, mặt hơi đỏ lên.Ánh mắt Cơ Nguyệt thoáng hiện chút u sầu, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Lại đây ngồi đi!"Trong bữa ăn, Lăng Sương Sương luôn cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào Nhược Ly và Cơ Nguyệt. Từng cử chỉ ân ái, từng lời nói dịu dàng của họ cứa vào trái tim nàng, làm nỗi đau tưởng chừng đã qua lại bùng lên.Như thể nàng đang quay về hoàng cung ngày xưa, nơi nàng yêu thầm Nhược Ly, nhưng phải để tình yêu ấy ra đi. Giờ đây, khi nàng và Nhược Ly gặp lại, nàng từng mơ tưởng rằng nếu Cơ Nguyệt thực sự không còn, nàng có thể ở bên Nhược Ly mãi mãi. Nhưng giấc mộng đẹp chưa kịp trọn vẹn, Cơ Nguyệt đã quay trở lại...Từ sau trận cãi nhau hôm đó, nàng và Nhược Ly đã né tránh nhau. Lăng Sương Sương muốn hàn gắn, nàng không muốn gả cho người khác, chỉ muốn lặng lẽ ở bên Nhược Ly. Nhưng giờ đây, rõ ràng sự cố gắng của nàng đã trở nên thừa thãi...Sương Sương nhanh chóng ăn xong, cúi chào mọi người rồi mang đĩa thức ăn tới phòng Mộ Dung Phi. Vừa rời khỏi, nước mắt nàng không thể kìm nén thêm nữa, lặng lẽ tuôn rơi..."Đến giờ ăn rồi!"Lăng Sương Sương đặt mâm cơm lên đầu giường với vẻ mặt vô cảm, rồi ngồi xuống, rút khăn tay ra lau nước mắt."Ngươi sao lại khóc rồi?" Mộ Dung Phi cố gắng gượng ngồi dậy, giọng nói đầy sự quan tâm. Dường như chỉ có hắn luôn để tâm đến nàng. Nghĩ đến đây, Sương Sương càng thấy nghẹn ngào, giọng nói lạc đi: "Nàng ấy đã trở về...""Ồ..." Mộ Dung Phi đáp khẽ, ngập ngừng hỏi thêm: "Ngươi lại đang ghen sao?""Ta còn đâu tư cách mà ghen nữa! Người ta giờ dính lấy nhau không rời rồi... Ta là gì chứ, haha, ngươi xem bộ dạng ta lúc này buồn cười lắm phải không?"Mộ Dung Phi nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của nàng, lòng hắn cũng như thắt lại. Nàng đã khóc bao nhiêu lần vì Nhược Ly rồi, những cảm xúc sâu đậm ấy, nếu là vì hắn thì tốt biết bao!"Sương Sương, đừng khóc nữa... Ngươi... vẫn còn có ta mà!" Hắn lúng túng nói, vẻ xấu hổ và ngượng ngập khiến Sương Sương bật cười qua làn nước mắt."Ngươi sao mà giống ta đến vậy, haiz, hai chúng ta đúng là một đôi số khổ!"Mộ Dung Phi cũng mỉm cười, cùng nàng chia sẻ khoảnh khắc buồn vui lẫn lộn ấy."Sao ngươi lại khổ thế này chứ. Nhiều nữ tử khác như vậy, ngươi lại cố chấp với một người trong lòng đã có người khác như ta. Ngươi không sợ ta không thích nam nhân sao?" Sương Sương đột nhiên hỏi."Ta không nghĩ nhiều đến thế. Chỉ muốn cố gắng thật lòng đối xử tốt với ngươi... Với Nhược Ly, ngươi rồi cũng phải buông tay thôi, đúng không?""Nhưng ta không buông bỏ được... Có lẽ cả đời này nó sẽ mãi ghim vào tim ta như vậy. Ta có gì tốt đâu, bảo sao nàng ấy không thích ta. Về nhan sắc, Thanh nhi còn hơn ta một bậc. Haiz, ngươi đi thích Thanh nhi đi!" Lăng Sương Sương bắt đầu nói linh tinh, như muốn mai mối bừa bãi."Không được. Ta với nàng ấy lớn lên cùng nhau, ta coi nàng ấy như tỷ tỷ, sớm chẳng còn tình cảm nam nữ gì nữa rồi!" Mộ Dung Phi cười đáp."Thế ngươi đi thầm yêu Cơ Nguyệt đi, nghe còn đáng tin hơn.""Ta không thích những nữ tử quá mạnh mẽ như vậy... Sương Sương, sự dịu dàng, ân cần, lương thiện và rộng lượng của ngươi là điều chỉ ngươi mới có. Nếu ngươi đồng ý ở bên ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời, thật đấy!"Lăng Sương Sương nhìn chàng trai anh tuấn với đôi mắt sáng như sao lạnh trước mặt mình. Hắn đối với nàng cũng như nàng đối với Nhược Ly... sâu sắc và kiên trì. Nếu không có Nhược Ly, có lẽ nàng cũng sẽ thích hắn."Chẳng lẽ ngươi sẵn lòng cưới một thê tử trong lòng vẫn yêu người khác sao?" Nàng hỏi ngược lại."Ta hy vọng ngươi có thể chân thành chấp nhận ta, yêu ta. Đến khi đó, ngươi sẽ giải thoát được khỏi tình cảm dành cho Nhược Ly. Ta biết bốn năm là khoảng thời gian dài, dài đến mức ngươi không thể buông bỏ nàng ấy... Nhưng ta sẽ ở bên ngươi, cùng ngươi cố gắng. Tình cảm là thứ tích lũy theo năm tháng. Nếu chúng ta có thể ở bên nhau, dùng quãng đời còn lại để yêu thương nhau, thì bốn năm thầm yêu đó chỉ là một đoạn nhỏ trong cuộc đời ngươi thôi."Lăng Sương Sương nghe hắn nói mà ngẩn người, không biết phải đáp lại thế nào. Nàng chỉ khẽ thở dài, nói: "Ngươi đừng nói nữa... ăn cơm đi!"Rồi nàng quay người, rời khỏi phòng của Mộ Dung Phi.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store