ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Hoan Nhuoc Ly Hieu Mong Suong Thien

Chương 23: Gặp lại (Thượng)

Mùa hè rực lửa, ngày mùng sáu tháng tám.

Tiếng ve râm ran không ngừng nghỉ quấn quanh màng tai. Con đường lát đá xanh bị ánh nắng gay gắt nung đến phát nóng, phản chiếu ánh sáng chói lòa. Một đội người ngựa chỉnh tề đứng sừng sững trước cổng Nghê Thường Viện. Bốn người Nhược Ly, Lăng Sương Sương, Mộ Dung Thanh, và Mộ Dung Phi cải trang kín đáo, an nhiên ngồi trên lưng ngựa. Phía sau, hai mươi nam tử lạnh lùng, nghiêm nghị, giả dạng thành gia đinh hộ tống.

Lâm Thì Thất hài lòng gật đầu, cười một cách từ ái, nói với Nhược Ly: "Đi đi, vạn sự cẩn trọng!"

Trán Nhược Ly thấm ra mồ hôi mịn, những đường nét thanh tú trên gương mặt nàng dưới ánh sáng gay gắt trở nên mờ nhạt. Nhược Ly nhìn Lâm Thì Thất, đáp ngắn gọn một câu: "Ân!"

Nàng siết chặt dây cương, định khởi hành, nhưng Lâm Thì Thất lại lớn tiếng dặn dò: "Nhớ kỹ, nền tảng của việc mưu cầu phải vững chắc, mới tạo nên đại nghiệp; cách hành sự phải chính đáng, mới đi được đường xa..."

Những lời răn dạy như châm ngôn của bậc trung thần lương tướng, nhưng Nhược Ly nhìn không thuận mắt dáng vẻ giả nhân giả nghĩa của hắn, phất tay nói: "Ta nhớ rồi, cáo từ!"

Lâm Thì Thất dõi theo bóng dáng Nhược Ly rời xa trong cơn bụi mờ, cho đến khi dáng vẻ phong trần kia chỉ còn lại một chấm đen nhỏ, biến mất nơi cuối con đường. Hắn khẽ cười không rõ ý, thần sắc càng thêm khó đoán.

Người đứng sau hắn, Ân Thừa Hoan, không kìm được sự tò mò, cất giọng mềm mại hỏi: "Chủ công thật sự muốn giúp Cơ Thiên Hạo đoạt quyền sao? Chẳng lẽ cứ để thiếu chủ làm càn như vậy?"

"Haha..." Lâm Thì Thất vuốt râu cười nhạt: "Chuyến đi này của Nhược Ly vô cùng nguy hiểm, tìm được hay không đều phải xem phúc phận của nàng. Nếu nàng tìm được, mượn danh Thiên Hạo, ắt sẽ được lòng dân! Muốn khinh thị thiên hạ, phải biết thuận theo chiều gió, đi đường vòng vèo, tuyệt đối không được lộ ra tài năng quá rõ ràng..."

Ngày mùng chín tháng tám, Nhược Ly hành đến Tần Châu thành. Sau khi nghỉ đêm tại đây, sáng sớm hôm sau nàng và mọi người sẽ phải vượt qua sông Tần Sa. Qua được Tần Sa, các nàng sẽ tiếp tục tiến về phía Tây Bắc, băng qua Nam Trúc huyện để đến chân núi Kỳ Liên ở Kỳ huyện. Kỳ huyện là trọng trấn của biên giới quốc gia, vượt qua Kỳ Liên sơn chính là vùng sa mạc quan ngoại và thảo nguyên hoang vu.

Đêm đó trời đổ mưa, mặt đất trơn trượt. Sáng tinh mơ, bốn người đã đến bến đò Tần Sa Giang để chờ thuyền. Lăng Sương Sương, từ sau khi rời khỏi Nghê Thường Viện, không phải nhìn thấy khuôn mặt già nua của Lâm Thì Thất nữa nên tâm trạng trở nên nhẹ nhõm, nàng kéo mọi người chuyện trò không ngớt, nhảy nhót vui tươi.

Nhược Ly thì lại trĩu nặng tâm tư, dáng vẻ lặng lẽ trầm tư của nàng khiến người ta không khỏi xót xa. Sương Sương nhìn thoáng qua liền biết ngay, nàng lại "tái phát bệnh," đang nghĩ đến Cơ Nguyệt. Mộ Dung Thanh, vốn là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng từ khi càng quen thuộc với mọi người, thỉnh thoảng lại lộ ra vài nét ý cười. Tuy nhiên, nàng luôn kéo Nhược Ly đi trước, bỏ mặc Sương Sương lại cho Mộ Dung Phi đồng hành, khiến Sương Sương không khỏi bực bội.

"Lăng cô nương... hành lý của ngươi nặng lắm không? Để ta giúp ngươi mang nhé!" Mộ Dung Phi lại bắt đầu tỏ ra ân cần, gương mặt nghiêm túc đến ngơ ngẩn, ngày càng hay cúi đầu ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng, quyết đoán khi thực hiện nhiệm vụ. Trong hai năm xa Nhược Ly, Sương Sương cũng không thiếu người theo đuổi, nhưng chẳng ai lọt vào mắt xanh của nàng. Không ngờ lúc này lại còn vướng phải nợ đào hoa, Sương Sương nhíu mày cười khổ, lạnh lùng từ chối: "Ta có vẻ yếu đuối đến thế sao? Tự ta mang được!"

Lên thuyền, bốn người chen chúc trong khoang nhỏ hẹp. Một chiếc thuyền nhỏ, buồm nhẹ cuộn, trôi lững lờ trên dòng Tần Sa Giang xa mờ sông nước. Nhược Ly bước ra đầu thuyền, nhìn về phía dòng sông, ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm. Những gợn sóng trên mặt nước phản chiếu bóng hình nàng, tà áo tung bay, tựa như một người lạc lõng giữa nhân gian, đơn độc không người thổ lộ nỗi lòng...

Lăng Sương Sương và Mộ Dung Thanh lặng lẽ nhìn Nhược Ly, trong khi Mộ Dung Phi thì len lén liếc nhìn Sương Sương. Bốn người đều mang trong lòng tâm sự riêng, không ai nói một lời. Chỉ có tiếng mái chèo khua nước, đưa họ từng chút một đến gần bờ bên kia, gần hơn với hành trình chưa biết trước.

Nhược Ly dần nhìn rõ những bụi cây thưa thớt nơi bờ đối diện. Nàng từ từ đưa tay ra, như muốn nắm bắt điều gì đó. Nhưng trước mắt chỉ là khói sương mờ ảo, giữa trời nước bao la, nơi bến bờ xa xôi thoảng hương nhưng không thể chạm tới... Trong dòng suy nghĩ rối bời, một làn gió ấm thoảng qua đầu ngón tay mảnh mai của nàng, giống như hơi ấm khi mười ngón tay từng đan xen chặt. Đôi mắt nàng ngấn lệ, làm nhòa đi con đường phía trước. Biết bao nhiêu lần nàng muốn quay ngược thời gian để níu giữ những ký ức khiến trái tim đau nhói. Dẫu cho thuyền có vượt qua muôn ngàn sông núi, hình bóng của người trong ký ức vẫn như hoa nghiêng thành, thoáng chốc đã trở thành vĩnh cửu...

Qua sông, đi thêm vài dặm, họ đến Nam Trúc huyện.

Nơi này không sầm uất như Kinh Dương, chợ búa vắng vẻ, người dân địa phương dường như đều sống khép kín, tránh xa khỏi cảnh loạn lạc. Người qua lại chủ yếu là thương nhân từ nơi khác đến, xen lẫn nhiều hán tử thô kệch mang đao kiếm, dáng vẻ phong trần của kẻ giang hồ, không rõ lai lịch.

Bốn người lại thay đổi trang phục, khoác lên mình những chiếc áo choàng gấm dệt, đội nón tre xanh che mặt. Họ dừng chân tại một tửu lâu mang tên Tường Vân Cư để nghỉ ngơi và ăn uống. Đây là nơi đã hẹn trước, nhưng mãi không thấy đám tùy tùng của Xích Huyết Các theo sau, cũng chẳng thấy người tiếp ứng ở Nam Trúc huyện đến.

Thức ăn được dọn lên, nhưng cả Nhược Ly và Mộ Dung Thanh đều căng thẳng đến mức ăn chẳng biết ngon. Lăng Sương Sương thì cúi đầu im lặng, nhưng chỉ cần có Nhược Ly ở bên cạnh, nàng liền cảm thấy an tâm.

Mộ Dung Phi cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề và căng thẳng, liền bắt đầu gắp thức ăn vào bát của Sương Sương. Hắn lúng túng, giọng nói ngập ngừng: "Lăng cô nương... cô... cơ thể yếu, ăn nhiều một chút..."

"A?! Ta yếu ở chỗ nào chứ? Là ngươi mới yếu, ngươi thận hư thì có!" Lăng Sương Sương lớn tiếng phản bác, rồi gắp lại món ăn vừa được đưa qua và thả vào bát của Mộ Dung Phi. Mộ Dung Phi lúng túng gãi đầu, mặt đỏ bừng, nói: "Ta chỉ quan tâm ngươi thôi mà... các cô nương chẳng phải đều có những ngày ấy sao..."

"Cái gì mà 'những ngày ấy' chứ! Hiện tại ta không có..." Sương Sương thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng như quả táo. Nàng dậm chân, quay sang Mộ Dung Thanh cầu cứu: "Thanh nhi, quản đệ đệ của ngươi đi!"

Mộ Dung Thanh chỉ cúi đầu cười nhạt, nâng chén rượu lên, giả vờ như không thấy gì, ôn tồn đáp: "Nó chuyện gì cũng nghe lời ta, nhưng chuyện theo đuổi nữ tử thì ta thật sự không quản được."

"Ngươi..." Sương Sương tức đến nghẹn lời, quay sang Nhược Ly cầu viện: "Nhược Ly! Ngươi nói gì đi chứ!"

Nhưng lúc này, Nhược Ly đột nhiên ra hiệu cho Sương Sương im lặng. Nàng nghiêng tai, như đang lắng nghe điều gì đó. Sương Sương lập tức căng thẳng, bốn người đều nín thở, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Tửu lầu thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng Mộ Dung Thanh và Mộ Dung Phi, hai sát thủ được huấn luyện kỹ lưỡng, nhanh chóng nhận ra bầu không khí nguy hiểm. Các thực khách vẫn ăn uống bình thường, nhưng thỉnh thoảng lại có ánh mắt thần bí liếc về phía họ, và những ánh mắt ấy đều bị Nhược Ly nhanh chóng phát hiện.

Cả bốn người đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bên ngoài Tường Vân Cư bất ngờ vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn. Ngay sau đó, một người áo đen toàn thân nhuốm máu lao thẳng vào, khiến cả quán rối loạn. Khách khứa hét lên kinh hoàng, người áo đen ngã xuống trước mặt Nhược Ly...

Là người của Xích Huyết Các.

"Chuyện gì xảy ra?!" Mộ Dung Thanh kinh hô.

Người áo đen thở dốc khó khăn, cố gắng nói ra từng chữ: "Phía sau... có sói... chúng ta đã chặn lại rồi, thiếu chủ... mau đi!"

"Có bao nhiêu người? Là người của ai?" Nhược Ly đỡ lấy người áo đen, gấp gáp hỏi.

Người áo đen thều thào: "Nhiều... rất nhiều... Những kẻ có thể khiến Xích Huyết Các bất lực... chỉ có thể là cao thủ trong cung..."

Nói xong, hắn đột ngột phun máu rồi gục ngã.

"Chúng ta bị theo dõi rồi! Làm sao bây giờ?!" Sương Sương kinh hô.

"Đi thôi!" Nhược Ly nhanh chóng kéo tay nàng, bất chấp sự náo động trong tửu lâu. Bốn người lao ra ngoài như một cơn gió, rời khỏi nơi đó trong chớp mắt...

Cùng ngày, tại U Minh Cốc, khói bếp bốc lên từ căn nhà gỗ.

Nam Cung Ánh Tuyết đang bận rộn trong bếp. Hôm nay, lão bộc Trình thúc rời cốc, đến trại Vũ gia để mua sắm, mang về một ít thịt heo hảo hạng và một con gà rừng mập mạp. Ánh Tuyết quyết định tự mình xuống bếp để cải thiện bữa ăn.

Hai tiểu nha hoàn Liên Hoa và Thanh Phụng đang hỗ trợ bên cạnh, bận rộn làm cá và hầm canh. Ánh Tuyết tập trung đối phó với con gà rừng, trong khi bếp núc trông như một chiến trường nhỏ.

Lúc này, một bóng người mảnh khảnh, nhẹ nhàng bước vào. Cơ Nguyệt, dưỡng thương ở U Minh Cốc ba tháng qua, giờ đây đã không cần dùng nạng nữa, dù bước đi vẫn còn khập khiễng. Nàng tò mò và ngưỡng mộ nhìn Ánh Tuyết làm thịt gà, nở nụ cười rạng rỡ: "Trông có vẻ thú vị quá, để ta giúp ngươi nhé!"

"Trời ơi, tổ tông của ta ơi, sao tiểu thư lại vào bếp thế này?!" Nam Cung Ánh Tuyết cau mày, nhưng giọng nói không giấu được sự quan tâm dịu dàng: "Ở đây đã đủ bận lắm rồi, ngươi mà vào nữa thì không xoay người được! Liên Hoa, mau đưa tiểu thư ra ngoài nghỉ ngơi đi!"

"Tại sao ta không thể vào bếp chứ? Ánh Tuyết, dạy ta nấu ăn được không? Liên Hoa, Thanh Phụng, hai người đi nghỉ đi, ở đây có ta là đủ rồi."

"Nguyệt..." Nam Cung Ánh Tuyết định trách mắng, nhưng nhìn thấy Cơ Nguyệt đã cười tủm tỉm, đuổi hai tiểu nha hoàn ra ngoài. Nàng quay lại nhìn nồi canh cá đậu phụ đang sôi, đôi mắt sáng như tuyết tinh khôi, khiến người ta khó lòng từ chối.

Ánh Tuyết không nhịn được cười. Người ta thường nói: "Quân tử cách xa bếp núc," vậy mà một quân vương vốn được nuông chiều nay lại hứng thú với chuyện bếp núc. Chẳng lẽ nàng muốn chuyển nghề thành một hiền thê lương mẫu?

"Vậy thì ngươi giúp ta thái khoai tây đi, thái thành từng miếng nhỏ, ngươi biết thái không?" Ánh Tuyết vừa cười vừa hỏi.

Cơ Nguyệt vuốt nhẹ củ khoai tây đã được gọt vỏ trên thớt, cầm lấy con dao, tự tin nói: "Chuyện này thì có gì khó? Ta biết ngự kiếm, lẽ nào lại không biết dùng dao bếp!"

"A...! Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau mà!" Ánh Tuyết hốt hoảng kêu lên.

"Cũng tương tự thôi mà!" Cơ Nguyệt nhướng mày mỉm cười, nghĩ bụng: chỉ một củ khoai tây nhỏ bé làm sao làm khó được nàng. Nói xong, nàng vung dao loạn xạ, một hồi sau, củ khoai tây vốn tròn trịa đã biến thành... một đống khoai tây nghiền.

"Haiz!" Nam Cung Ánh Tuyết ngửa mặt lên trời thở dài, khổ sở cười: "Quả nhiên là sát nhân trong âm thầm, nhưng dùng để thái rau, thật là đáng tiếc..."

Cơ Nguyệt nghe thấy giọng nói đầy ý trêu chọc của nàng, tự biết mình không thạo kỹ thuật dùng dao, nhưng cũng không muốn thừa nhận thất bại. Nàng bất ngờ nắm lấy một nắm muối, ném thẳng vào người Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết cũng không chịu thua, thả con gà trong tay xuống, vung đôi bàn tay bẩn thỉu về phía Cơ Nguyệt mà chà xát. Hai người đùa giỡn một hồi, căn bếp trở nên rối tung, khiến bữa ăn mất đến nửa canh giờ mới hoàn thành.

Cuối cùng cũng đến giờ ăn.

Trên bàn là một nồi canh xương heo, được Ánh Tuyết nấu với nhiều loại thảo dược tự chế, không chỉ thơm ngát mà còn bổ dưỡng. Một đĩa gà hầm khoai tây, một bát canh cá đậu phụ, cùng món dưa chua tự làm khai vị, tất cả đều đậm đà và ngon miệng, làm người ta ăn mà không nỡ dừng đũa.

Tuy rằng những món ăn này không thể sánh được với sơn hào hải vị trong hoàng cung, nhưng phong cách mộc mạc của ẩm thực nhà nông lại khiến Cơ Nguyệt ăn rất ngon miệng, cảm nhận được một sự thư thái và mãn nguyện đặc biệt. Nam Cung Ánh Tuyết còn rót rượu để thêm phần hứng khởi, chỉ tiếc rằng vết thương ở chân của Cơ Nguyệt chưa lành hẳn, nếu không hai người đối ẩm chắc chắn sẽ càng thú vị hơn.

Cơ Nguyệt vừa ăn cơm vừa cười nói: "Ngươi thật giỏi, không chỉ y thuật cao minh mà tài nấu ăn cũng rất tuyệt!"

"Hà hà..." Ánh Tuyết nhàn nhã nâng chén rượu, khóe môi hiện lên một nụ cười gian xảo và đắc ý: "Chỉ là đạt đến mức có thể ăn được thôi mà. Ta sống ở bên ngoài, phải biết một vài mánh nhỏ để tự giải trí, như vậy cuộc sống mới không tẻ nhạt."

Cơ Nguyệt mỉm cười, nhìn nàng với ánh mắt đầy sự đồng điệu. Ba tháng ở chung, mối quan hệ giữa hai người đã thân thiết như chị em, chẳng có điều gì không thể tâm sự. Hôm nay Ánh Tuyết dường như đặc biệt vui vẻ, khiến Cơ Nguyệt âm thầm suy nghĩ: Hay là nhân dịp này, bàn với nàng chuyện rời khỏi U Minh Cốc.

"Này... Ánh Tuyết..." Cơ Nguyệt ngập ngừng mở lời.

"Ừm?" Nam Cung Ánh Tuyết ngước mắt nhìn nàng, vẻ đẹp tuyệt trần của người đối diện khiến lòng nàng xao động. Ánh Tuyết thầm nghĩ: Chỉ cần đổi lấy nụ cười chân thành của nàng, ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Đôi mắt nàng thoáng chút mơ màng, ánh nhìn trở nên dịu dàng nhưng mang một nét mờ ám.

"Ta thấy vết thương của ta gần như đã khỏi rồi, khi nào ngươi đưa ta ra khỏi cốc được không? Ta muốn gặp Ly nhi..."

"Không được!" Nam Cung Ánh Tuyết đột nhiên lớn tiếng cắt ngang, khiến Cơ Nguyệt sững người.

Ánh Tuyết chợt nhận ra mình thất thố, sắc mặt tái nhợt, nàng buông chén rượu, ánh mắt lảng đi nơi khác để tránh ánh nhìn của Cơ Nguyệt, rồi viện cớ: "Vết thương của ngươi... vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Giờ là giai đoạn quan trọng để xương liền lại. Nếu ngươi bị ngã, có thể sẽ trở thành tàn phế thật sự!"

Cơ Nguyệt không bị những lời nói có phần khoa trương của Nam Cung Ánh Tuyết làm cho dao động. Nàng đặt bát đũa xuống, đôi mắt lộ vẻ u sầu, trong ánh nhìn là một sự kiên định không ai lay chuyển được: "Ta thật sự không thể chờ thêm được nữa. Mỗi ngày ở đây như dài bằng một năm, ta không ngừng nghĩ về tình cảnh của nàng ấy. Nếu Ly nhi tưởng rằng ta đã chết, nàng sẽ làm điều dại dột mất! Ta thật sự không thể đợi thêm nữa, Ánh Tuyết... chỉ cần ngươi đưa ta ra khỏi đây là đủ. Ta đã làm phiền ngươi quá lâu ở U Minh Cốc, từ việc chữa thương cho ta đến sự chăm sóc chu đáo..."

"Phiền gì chứ? Làm phiền gì mà ngươi nói nghe xa lạ vậy?" Ánh Tuyết cắt ngang, giọng nói mang chút men say không thể che giấu cảm xúc đang dâng trào vì Cơ Nguyệt.

"Tất cả những gì ta làm đều là tự nguyện... Ngươi không hiểu sao, Nguyệt..."

"Ta... ta hiểu." Cơ Nguyệt cúi thấp ánh mắt, không dám đối diện với ánh nhìn nóng bỏng và dữ dội của Ánh Tuyết. Giọng nói của nàng đầy chân thành: "Ngươi đã ban cho ta ân tình lớn lao, cả đời này ta sẽ không quên!"

Ánh Tuyết im lặng, chỉ lẳng lặng cầm lấy chén rượu, uống từng chén từng chén, đôi mắt lộ vẻ cô đơn và đau khổ. Cơ Nguyệt vội nắm lấy tay nàng, lo lắng nói: "Đừng uống nữa!" Nàng biết những lời mình nói đã vô tình làm tổn thương Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết ngẩn người một lúc lâu, giọng nói thoảng qua như gió nhẹ: "Nguyệt, ta thậm chí không bằng một phần nhỏ của Nhược Ly sao?"

"Con người với con người thật khó để so sánh. Ngươi có điểm tốt của ngươi, nàng có điểm tốt của nàng." Cơ Nguyệt cẩn thận đáp lời, sợ rằng sẽ một lần nữa làm đau lòng Ánh Tuyết.

Nhưng Ánh Tuyết lại tiếp tục truy vấn: "Nàng còn nhỏ hơn ngươi bốn tuổi, nàng có thể là chỗ dựa cho ngươi sao?"

Nỗi nhớ như sóng triều, từng đợt từng đợt trào dâng, cuốn lấy trái tim Cơ Nguyệt, không cách nào ngừng lại. Ba tháng qua, nàng vẫn chưa quen việc ngủ một mình. Nàng nhớ đến thân hình mềm mại của Nhược Ly, nhớ đến cảm giác an yên trong vòng tay ấy, khiến nàng tin rằng trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ có thể hóa thành vĩnh hằng... Nàng nhớ những đầu ngón tay ấm áp, những vuốt ve nồng cháy, và những nụ hôn ngọt ngào đầy mê hoặc.

"Ly nhi, ngươi đang ở đâu..." Cơ Nguyệt thì thầm, nước mắt đã thấm ướt cả gối.

Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng cửa phòng khẽ mở, theo sau là những bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau. Trong không khí thoang thoảng hương thơm của thảo dược. Là Nam Cung Ánh Tuyết.

"Nguyệt... ngươi ngủ chưa?" Giọng nói của Ánh Tuyết vang lên khẽ khàng bên giường, mang theo hơi thở phảng phất.

Chắc nàng lại đến khuyên ta đừng rời cốc, Cơ Nguyệt nghĩ, nàng không muốn nghe. Nhắm mắt giả vờ ngủ, nàng chỉ quay lưng, để lại cho Ánh Tuyết một tấm lưng lạnh lẽo.

"Haiz..." Nàng nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của Ánh Tuyết, rồi cảm nhận được vòng tay của ai đó ôm lấy eo mình từ phía sau. Nam Cung Ánh Tuyết đã nằm xuống bên cạnh nàng. Đó là một cái ôm yên bình, nhẹ nhàng như mặt nước, không chút gì mang tính xâm phạm.

Cơ Nguyệt cứng người, nín thở, không dám cử động.

Ánh Tuyết từ từ nâng đầu dậy, nhẹ nhàng xoay người nàng lại, để nàng nằm trong vòng tay của mình. Hơi rượu vẫn còn vương trên người Ánh Tuyết, khiến nàng có phần mơ màng và đắm say.

Nàng nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Cơ Nguyệt, làn da trắng như ngọc được ánh trăng rọi lên một lớp ánh sáng mỏng manh, tinh khôi nhưng không mất đi nét quyến rũ.

"Tại sao ngươi lại đẹp đến thế, khiến người ta không thể dời mắt khỏi ngươi..."

Nam Cung Ánh Tuyết thì thầm, giọng nói đầy vẻ tiều tụy và đau lòng. Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Cơ Nguyệt.

Cơ Nguyệt giật mình, đôi mắt mở trừng, cơ thể cứng đờ hơn nữa. Nhưng Ánh Tuyết lại nhắm nghiền mắt, như thể nụ hôn đầy mê loạn này có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng nàng. Cơ Nguyệt không nỡ đẩy nàng ra, chỉ nhắm mắt, cơ thể khẽ run lên. Cảm nhận được phản ứng đó, Ánh Tuyết vội vã rời khỏi môi nàng, ánh mắt hoảng loạn.

"Ta đang làm gì vậy? Ta điên rồi sao!" Ánh Tuyết vỗ mạnh vào mặt mình, nhưng càng vỗ, ý thức của nàng càng trở nên mơ hồ. Cuối cùng, nàng nằm xuống, vòng tay siết chặt lấy Cơ Nguyệt, rồi chìm vào giấc ngủ đầy mỏi mệt.

Trong mơ, nàng không ngừng thầm thì: "Nguyệt... đừng đi..."

Cơ Nguyệt không thể nào chợp mắt nữa. Đợi đến khi Ánh Tuyết ngủ say, nàng nhẹ nhàng gỡ cánh tay của nàng ra, ngồi dậy một mình trong bóng tối.

Nàng nhìn gương mặt đang ngủ của Nam Cung Ánh Tuyết, trong lòng vừa đau xót vừa áy náy. Tất cả đều là lỗi của mình, nàng nghĩ. Chính sự xuất hiện đột ngột của mình đã phá vỡ cuộc sống yên bình như mặt nước tĩnh lặng của Ánh Tuyết.

Ánh Tuyết thực sự là một nữ tử rất tốt. Nàng trưởng thành, giỏi giang, từng cử chỉ đều toát lên sự tao nhã và tự tại. Tính tình nàng trong sáng nhưng cũng đầy sức quyến rũ...

Nam Cung Ánh Tuyết giống như một ly rượu mạnh, còn Nhược Ly lại như dòng nước suối mát lành. Cơ Nguyệt có thể chống lại sự mê hoặc của rượu mạnh, nhưng lại không thể nào cưỡng lại sự ngọt ngào, thanh khiết của dòng suối ấy. Nàng đã hoàn toàn chìm đắm trong hương thơm dịu dàng của Nhược Ly, không thể nào thoát ra được.

Cơ Nguyệt thao thức suốt cả đêm, mãi đến khi bóng đêm tan biến, một tia sáng mờ nhạt xuyên qua màn lụa mỏng phủ giường. Tiếng chim hót trong trẻo từ rừng núi vọng lại, như hòa cùng trời đất, xa xăm mà kéo dài vô tận.

Ba tháng ở đây, nàng cũng không nỡ rời xa sự yên bình của U Minh Cốc, nhưng người nàng nhớ nhung hơn cả, đang phiêu bạt nơi giang hồ, không nơi nương tựa...

Khi Nam Cung Ánh Tuyết tỉnh dậy, chỗ trống bên cạnh đã lạnh lẽo từ lâu. Nàng cuống quýt ngồi dậy, nhưng không còn thấy bóng dáng Cơ Nguyệt đâu nữa. Nàng ấy đã đi rồi sao? Đi mà không để lại bất cứ dấu vết gì?

Ánh Tuyết cảm thấy tim mình như bị xé toạc, đau đớn đến nghẹt thở. Bao lâu rồi, nàng chưa từng cảm nhận nỗi đau nhói lòng đến thế?

Nàng nhanh chóng gói ghém hành lý, phi ngựa lao vào rừng, chạy khắp nơi như điên dại, xoay vòng trong tuyệt vọng để tìm kiếm bóng hình quen thuộc ấy. Cuối cùng, trong rừng sâu, nàng nhìn thấy một bóng dáng cô độc phía xa.

Người ấy vẫn mặc bộ y phục trắng tựa tuyết, mái tóc đen nhánh tung bay theo gió. Nàng bước đi khập khiễng, từng bước chậm rãi hòa vào ánh sáng mờ ảo dưới tán cây, dần dần khuất xa...

Nam Cung Ánh Tuyết thúc ngựa đuổi theo. Tiếng vó ngựa vang dội, Cơ Nguyệt giật mình quay lại.

"Ánh Tuyết..." Nàng nhìn người trên lưng ngựa, ánh mắt hiện lên sự hoang mang và bất lực. Nếu không phải vì vết thương còn chưa lành, ai có thể cản bước nàng?

Nam Cung Ánh Tuyết nhìn nàng, trong lòng bỗng nhiên hiểu ra: Ta đã không thể rời xa nàng ấy nữa. Trái tim ta... luôn bị nàng lay động đến đau đớn và rối bời.

Nàng khẽ thở dài, vươn tay về phía Cơ Nguyệt, nhẹ nhàng nói: "Lên đây đi, ta sẽ cùng ngươi đi tìm nàng ấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store