ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Hoan Hy Vong Em That Su Hanh Phuc That Tieu Hoang Thuc


Có lẽ đây là lần thứ hai Tô Xướng qua đêm ở căn nhà thuê chung.

Vu Chu ôm cô ấy, rất vững chãi, rất mãn nguyện.

Tình yêu là sự kết hợp của tất cả những từ trái nghĩa trên thế gian, nó khiến người ta lương thiện và độc ác, chân thành nhưng lại giả tạo, yếu đuối mà mạnh mẽ, biết đủ và tham lam.

Trước khi ngủ, nàng nói với Tô Xướng: "Đây là sinh nhật tuyệt vời nhất mà em từng có."

Không có nhà hàng sang trọng, không có mỹ vị cao lương, không có hoa tươi nến thơm, ngay cả bánh kem cũng bị hỏng, nhưng nàng có một người yêu vừa đến còn vương bụi đường, trao một nụ hôn mệt mỏi lúc bốn giờ sáng.

Bất luận nàng và Tô Xướng có thể nắm tay nhau cả đời hay không, những khoảnh khắc này của nàng và Tô Xướng sẽ đi đến vĩnh cửu.

Nàng nghĩ, cho dù tóc bạc trắng, trí nhớ suy giảm, sắp gần đất xa trời, hình ảnh Tô Xướng bưng bánh kem ngồi xổm trước giường, sẽ là thước phim cuối cùng được đóng băng trong cuốn băng tua ngược của cuộc đời.

Nàng chưa bao giờ yêu một người như vậy, yêu đến mức vừa tham sống lại sợ chết, vừa nhỏ bé lại vĩ đại, vừa chậm chạp lại vội vàng.

Vu Chu rúc vào lòng Tô Xướng, chớp mắt cầu cứu: "Căn nhà này của em bây giờ, là chị Lâm đồng nghiệp giới thiệu cho em, lúc đầu em cũng không mời chị ấy ăn bữa cơm hay gì cả, liệu chị ấy có ý kiến gì với em không?"

Tô Xướng vuốt nhẹ những sợi tóc tơ trên trán Vu Chu, nghiêm túc suy nghĩ: "Tại sao lại có ý kiến với em?"

"Hình như cũng không," Vu Chu hơi khổ não, giữa hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, "Vậy em chuyển đi, có cần mời chị ấy ăn cơm không? Chị ấy có lại thấy em đang khoe khoang không?"

"Người bình thường, sẽ không." Tô Xướng nói, "Hơn nữa chị không nghĩ, việc em chuyển nhà, lại là lý do để mời một đồng nghiệp không quá thân thiết ăn cơm."

"Haiz, đúng thế nhỉ, phiền quá." Vu Chu dụi dụi vào ngực cô ấy, mở mắt nghĩ tới nghĩ lui.

Đầu ngón tay của Tô Xướng cọ cọ vào xương hàm dưới của nàng, Vu Chu rất hưởng thụ sự vuốt ve của cô ấy, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng thở đều đều của Tô Xướng, cô ấy có lẽ đã mệt lắm rồi, vốn dĩ đã cố gắng chống đỡ, nghe Vu Chu im lặng lại, liền thả lỏng thiếp đi.

Vu Chu nhìn đường nét của cô ấy, thầm trách mình, Tô Xướng ở bên cạnh, nghĩ đến chị Lâm làm gì chứ? Vốn dĩ cũng không có nhiều giao tiếp.

Chạm nhẹ vào mũi Tô Xướng, lại chạm nhẹ vào đuôi mày cô ấy, Tô Xướng cảm thấy nhột, nghiêng người ôm lấy Vu Chu vào lòng, Vu Chu thoải mái khẽ hừ một tiếng, nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể ngủ như vậy, thật sự là hạnh phúc muốn chết.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, hơn một tiếng sau, nàng lại bị đánh thức, phát hiện mình đã xoay thành tư thế nằm nghiêng quay lưng về phía Tô Xướng, phía sau truyền đến tiếng "hít" nhẹ kìm nén đau đớn.

"Sao thế sao thế?" Loáng thoáng nhìn thấy Tô Xướng đang ôm đầu gối, khẽ rên rỉ.

Vu Chu vội vàng bật đèn, Tô Xướng hơi tủi thân nhìn nàng, mím môi, mày nhíu lại.

Vẫn chưa tỉnh hẳn, mắt còn mơ màng, co chân lên ấn vào đầu gối.

"Đau không, chỗ nào?" Vu Chu nhoài người qua kiểm tra, Tô Xướng hình như hơi ngơ ngác, chớp mắt không nói gì, Vu Chu lại cẩn thận ôm lấy cô ấy: "Sao thế? Chuột rút à?"

Tô Xướng chỉ chỉ bức tường bên cạnh, giọng khàn khàn: "Đụng phải rồi."

"Phụt."

Phòng ngủ của Vu Chu rất nhỏ, bên phải giường sát tường, Tô Xướng thường phải vòng qua Vu Chu từ bên trái để lên giường, cô không quen ngủ loại giường một bên này, lại thêm tay chân dài, duỗi chân một cái là bị đụng mạnh vào.

"Trời đất ơi, để em xem." Vu Chu vừa cười vừa bảo Tô Xướng duỗi thẳng chân ra, xoa bóp đầu gối cho cô ấy.

Cao một mét bảy hai như thế, lại giống như trẻ con, thật buồn cười.

Tô Xướng nằm yên không động đậy, mặc áo thun dài của Vu Chu làm đồ ngủ, vai tụt xuống một nửa, còn có chút vết hằn đỏ do ngủ mê, đôi chân dài trắng nõn không mảnh vải che thân, dưới ánh đèn óng ánh như được nghiền từ bột ngọc trai.

Cô cứ thế tùy ý duỗi ra cho Vu Chu xoa bóp, vẻ mặt mệt mỏi, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

"Xin lỗi nha đại tiểu thư, cái giường này của em nhỏ quá." Vu Chu ôm bắp chân của cô ấy, thật ra đã sớm không sao rồi, nhưng nàng nhận ra Tô Xướng muốn làm nũng, liền ấn thêm vài cái.

Tô Xướng cử động mắt cá chân.

Vu Chu sờ qua: "Sao, chân cũng đá vào à?"

"Không có."

Vu Chu thấu hiểu cười một tiếng, đưa tay xoa mắt cá chân cho cô ấy: "Vậy là do đi đường mệt rồi, chân mỏi, phải không?"

Tô Xướng mím môi.

"Có ai nói với chị là dáng vẻ lúc chị chưa tỉnh ngủ trông vô cùng giống trẻ con không?" Vu Chu ấn nhẹ, từ mắt cá chân đến bắp chân, "Nhõng nhẽo ấy."

Cảm giác mềm mại tê tê, Tô Xướng rất thoải mái, cô nghĩ ngợi, nhẹ giọng nói: "Không có mấy người từng thấy."

"Ồ, cũng phải."

"Em bình thường ngủ, có bị đụng vào không?" Tô Xướng tỉnh táo hơn một chút, chậm rãi hỏi Vu Chu.

"Em đương nhiên là không, em rất quen ngủ loại giường này, nhưng chị yên tâm, cái nhà chúng ta sắp chuyển đến, không dựa vào tường, hơn nữa em còn mua hai cái ổ cắm thông minh, đến lúc đó mỗi bên một cái, rất tiện lợi."

Tô Xướng nhìn Vu Chu, gật đầu.

"Vui rồi chứ." Vu Chu tắt đèn, bò qua, cắn nhẹ khóe môi Tô Xướng.

Tô Xướng không để nàng rút lui, nhạy bén ngậm lấy, quấn quýt một hồi, mới khàn giọng hỏi: "Hôm nay mấy giờ đi xem nhà?"

"Chiều hai giờ, chị ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa em dậy nấu cơm trưa, sau đó chúng ta cùng đi."

Tô Xướng ôm Vu Chu, Vu Chu nằm trên người cô ấy, bên tai có nụ hôn thỉnh thoảng rơi xuống của cô ấy, tựa như mưa xuân, khiến tâm trí Vu Chu mơ màng, sắp bị tưới tắm đến ngủ ngay lập tức. Nàng sợ đè chết Tô Xướng, cố gắng chống đỡ lăn xuống, nằm úp sấp trên gối ngủ.

Lưng chợt ấm lên, Tô Xướng áp sát lại, cánh tay đặt ngang hõm eo nàng.

Buổi trưa chim hót líu lo, hai người rã rời tỉnh dậy, ăn món mì nước trong mà Tô Xướng thích.

Bánh kem còn lại từ hôm qua không hỏng, Vu Chu sợ lãng phí, lại ăn thêm một miếng nhỏ, hai người ăn no nê rồi đến nhà mới.

Quả nhiên là một khu chung cư không tồi, từng dãy nhà chung cư xếp thẳng hàng khá bề thế, khoảng cách giữa các tòa nhà rất rộng, vườn hoa và hệ thống nước bên trong được cắt tỉa tinh tế, trong khu không có nhiều người, chỉ thấy bảo vệ đi tuần.

Gần khu thương mại lớn thứ hai của Giang Thành, nhưng bên trong khu chung cư lại yên tĩnh lạ thường, chia thành mấy khu, mỗi khu được ngăn cách bằng đường một chiều nội bộ.

Vào cổng chính, sau đài phun nước là câu lạc bộ kiểu hạ thấp, tòa nhà số 8 mà họ xem không xa cổng chính, trong sảnh có một quản gia, phục vụ kiểu khách sạn 24 giờ.

Vu Chu khoác tay Tô Xướng, đi theo sau người môi giới: "Cây cầu này cũng không tệ nhỉ?"

"Ôi vậy mà lại có cái đình nghỉ mát đẹp thế này."

"Đồng phục của bảo vệ cũng đẹp ghê."

Miệng không ngừng nói, nghe như đang kể công, dáng vẻ rất muốn được Tô Xướng khen ngợi.

"Câu lạc bộ này có phòng tập gym, sau này chúng ta đi làm thẻ được không?"

Tô Xướng nhìn thấu tâm tư nhỏ của nàng, mím môi, nhẹ giọng nói: "Trước khi đến em bảo chị, phải trả giá, bảo chị tỏ ra không hài lòng lắm."

Vì vậy Tô Xướng không nói một lời nào, còn Vu Chu vừa vào cửa đã như con chim sẻ được thả bay, hận không thể ngắt quả đầu xuân trên cây xuống chất vào lòng Tô Xướng.

"À cái này..." Vu Chu ngượng ngùng im miệng.

Đúng rồi, nàng tỏ ra giống như chủ nhà ở đây làm gì chứ.

"Thật ra nước ở đài phun nước kia hơi vàng." Lúc bấm thang máy, nàng đột ngột nói với Tô Xướng một câu.

"Hả, chị ơi, vàng sao?" Người môi giới ngạc nhiên.

"Ừm, vàng."

Một thang máy hai hộ, hành lang sáng sủa và sạch sẽ, Vu Chu nhìn thế nào cũng thấy thích, ngay cả cái khóa điện tử trên cửa cũng cao cấp.

Vào cửa là phòng khách rộng rãi, rèm cửa đã được mang đi giặt, chưa lắp lại, nên cửa sổ sát đất vô cùng sáng sủa, giống như cả một bức tường kính.

Lớn hơn nhiều so với trên VR, bề thế hơn nhiều.

TV treo tường, bên trong lờ mờ phản chiếu bóng dáng hai người, mặt Vu Chu "xoạt" một cái đỏ bừng, nàng nhìn Tô Xướng một cái, quay đầu nhìn sofa.

Bàn trà là đá cẩm thạch màu đen, không lớn nhưng rất có thiết kế, sofa màu be gối ôm màu xám, tông màu trang trí có phần giống với nhà của Tô Xướng.

Thiết kế tích hợp LDK, phòng ăn đối diện với nhà bếp không gian mở lớn hình chữ U, tủ màu xám và tủ lạnh âm tường, cửa lùa có thể đóng lại, vừa ngăn cách khói dầu, vừa có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Vu Chu trong bếp.

Vu Chu và Tô Xướng đọc ánh mắt của nhau, Vu Chu thích nhà bếp rộng rãi, Tô Xướng thích cửa lùa trong suốt.

Hai phòng ngủ hai vệ sinh, phòng ngủ chính rất lớn, sau khi đặt một chiếc giường đôi kingsize vẫn còn một nửa không gian, hiện tại đang bày ghế cuối giường và sofa đơn. Nhưng Vu Chu hỏi người môi giới, liệu có thể chuyển hai món đồ nội thất này đi không, vì nàng muốn mua một cái bàn sách nhỏ, kết hợp phòng làm việc của mình và phòng ngủ chính.

Như vậy phòng ngủ còn lại có thể hoàn toàn để cho Tô Xướng làm việc.

Người môi giới ghi lại từng yêu cầu của nàng, Vu Chu tham quan phòng tắm của phòng ngủ chính, nói nhỏ với Tô Xướng: "Chị xem, có bồn tắm. Mặt bàn của bồn rửa tay này cũng rất lớn, loại đôi, đồ dưỡng da của em không nhiều, ba phần tư mặt bàn đều cho chị."

Lần này nàng sợ người môi giới phát hiện sự vui mừng của mình, cố ý hạ thấp giọng, Tô Xướng cười nâng tay cọ cọ mặt nàng, âm thầm bù đắp cho Vu Chu lời khen mà nàng đã chờ đợi từ lâu.

Nàng rất muốn nắm tay Tô Xướng lắc lắc, nói vui quá đi, chúng ta sắp có nhà riêng rồi.

Nhưng nàng rất kiềm chế, nắm lấy ngón trỏ của Tô Xướng cùng cô ấy đi ra ngoài.

Tô Xướng bình tĩnh trao đổi với người môi giới về các vấn đề thuê nhà. Cô nói họ muốn thuê dài hạn, có thể trả trước tiền thuê một năm. Cô tham khảo giá ký hợp đồng trước đó và hướng nhà, tầng lầu, tiền thuê hàng tháng giảm 1500 trên cơ sở đó là phù hợp, và vì cần mua thêm một số đồ nội thất, hy vọng thời hạn thuê có thể bắt đầu tính từ ngày 20 tháng 3.

Nếu không có vấn đề gì, hôm nay có thể ký hợp đồng và tiến hành bàn giao tài sản.

Người môi giới ra ngoài gọi điện thoại, quay lại nói không có vấn đề gì, Vu Chu lập tức đi theo xuống lầu làm thủ tục, may mà nàng có mang theo chứng minh thư.

Quy trình thuê nhà khá đơn giản, không tốn quá nhiều thời gian. Chỉ là đã quẹt thẻ của Tô Xướng.

Xong xuôi, hai người lại lên lầu xem nhà mới, Vu Chu chạy ào vào, nhớ ra người môi giới nói vừa mới tổng vệ sinh xong, liền yên tâm ngồi xuống sofa, vỗ vỗ bên cạnh, bảo Tô Xướng cũng ngồi qua đây.

Trời dần tối, phía chân trời xuất hiện ánh hoàng hôn màu tím đỏ, lồng trong cửa sổ sát đất, giống như khung tranh. Không có rèm cửa tô điểm thì hơi đơn điệu, nhưng cảnh sắc bốn mùa lại càng hiện ra không sót thứ gì.

"Đợi rèm cửa về, em xem nó trông thế nào," Vu Chu dựa vào vai Tô Xướng, "Nếu không đẹp, thì không treo nữa, chúng ta mua cái mới."

"Được."

"Ài, số tiền đó em chuyển lại cho chị nhé, vừa rồi là chị quẹt thẻ, em còn phải đưa phần tiền thuê nhà của em cho chị nữa."

"Tiền thuê nhà có thể đưa cho chị," Tô Xướng ôm nàng, "Nhưng tiền chị đưa cho em, cứ để ở chỗ em trước."

"Tại sao thế?"

"Chi tiêu hàng ngày, tiền ăn của chị, còn nữa, em đến đây cần sắp xếp dì giúp việc mới."

"Không dùng hết nhiều tiền thế đâu chị," Vu Chu ngồi thẳng dậy, đối mặt với Tô Xướng, ngón trỏ chọc chọc vào khe sofa, "Mấy việc đó vốn dĩ em tiện tay làm thôi, chị định cho em tiền à?"

Cảm thấy khá kỳ lạ.

"Chúc Chúc," Tô Xướng nhìn nàng, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, rất nghiêm túc từ tốn trình bày một số cân nhắc trước khi sống chung, "Có lẽ em cảm thấy là tiện tay, không tính toán nhiều như vậy, nhưng đối với chị, lao động là vô cùng có giá trị, lao động của em, càng có giá trị."

"Hai chúng ta sống cùng nhau, có thể sẽ đóng góp cho gia đình theo cách mà mỗi người giỏi hơn, ví dụ như chị không biết nấu cơm, cần sự giúp đỡ của em, còn chị lớn hơn em vài tuổi, kinh nghiệm xã hội nhiều hơn, có khả năng chi trả nhiều hơn một chút trong chi tiêu hàng ngày."

"Em thích sự công bằng, chị cũng vậy. Chị cũng hy vọng trong mối quan hệ của hai chúng ta, bản thân mình có phần đóng góp cho em, có phần có thể cống hiến."

Tô Xướng dùng ánh mắt nói với nàng, cô tôn trọng sự kiên trì của Vu Chu, nhưng trong những chuyện nhỏ, không cần phải rạch ròi như vậy, cô hy vọng Vu Chu thực sự chấp nhận Tô Xướng bước vào cuộc sống của nàng.

Họ cố gắng để bình đẳng, đó là sự độc lập về nhân cách, còn dựa dẫm vào nhau, là nhu cầu về tình cảm.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store