Bhtt Edit Hoan Hy Vong Em That Su Hanh Phuc That Tieu Hoang Thuc
Vu Chu không biết, liệu có phải tất cả các cặp đôi mới yêu đều quấn quýt như vậy không, nàng lúc nào cũng muốn tìm Tô Xướng, nhưng lại lo tìm quá thường xuyên sẽ khiến đối phương cảm thấy mình quá đeo bám, muốn tạo chút khoảng cách, để tỏ ra mình rất độc lập, rất trưởng thành, rất điềm tĩnh.Sau khi sự ngọt ngào của lời tỏ tình qua đi, luôn cần một khoảng thời gian để củng cố lòng tin, dù sao đây cũng là một giao kèo quan trọng, cả hai đều muốn chắc chắn rằng đối phương không hối hận.Tương tự như vừa ký xong hợp đồng mua nhà, nhưng vẫn chưa hoàn tất thủ tục sang tên, rõ ràng biết là tám chín phần mười chắc chắn, nhưng vẫn sợ lỡ như, sợ khoản vay không được duyệt, sợ người bán đột nhiên đổi ý.Khoảng thời gian này, lại còn khó khăn hơn cả giai đoạn mập mờ.Vu Chu mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên là xem Tô Xướng có nhắn tin không, nếu không có, tâm trạng liền tụt dốc.Lúc đánh răng thì thầm oẳn tù tì trong lòng, có nên nói chào buổi sáng trước không.Sau khi chủ động nói chào buổi sáng liền ba ngày, nàng cố ý không nói vào ngày thứ tư.Sáng hôm đó, hơn mười giờ, Tô Xướng gửi tới: "?"Vu Chu thầm vui sướng trong lòng, ngồi ngân nga một giai điệu ở chỗ làm.Hai mươi phút sau, nàng trả lời: “Dậy rồi à?""Sao không nói chào buổi sáng?" Tô Xướng gửi tin nhắn thoại cho nàng, nhẹ nhàng, như lông vũ khẽ cào nàng."À, sáng nay em hơi bận, quên mất." Vu Chu cười như chú chuột hamster nhỏ vừa trộm được hạt dẻ, ngón cái chậm rãi gõ chữ.Bên Tô Xướng hiển thị "Đối phương đang nhập”, rồi lại biến mất."Không nói nữa, em làm việc tiếp đây." Vu Chu đặt điện thoại xuống.Nhưng Tô Xướng cũng không trả lời, Vu Chu có chút oán niệm, lơ đãng chờ đến trưa, nhận được điện thoại của Tô Xướng: "Nghỉ trưa chưa? Xuống ăn cơm."Hả? Tim nàng đập loạn xạ, đi thang máy xuống lầu, thấy Tô Xướng đứng trong đại sảnh, áo khoác dạ màu đen, tóc được búi lên bằng kẹp càng cua, để lộ chiếc cổ thiên nga.Vu Chu muốn nhảy lên người cô ấy, được cô ấy ôm xoay một vòng, hoặc nàng ôm Tô Xướng xoay một vòng cũng được. Nhưng nàng vẫn rất đúng mực đi tới, nghiêng ngó nhìn: "Sao lại để kiểu tóc này?" Trưởng thành quá."Chiều phải đi thu âm, không có thời gian gội đầu, cũng không muốn đội mũ." Tô Xướng nói.Đến thời gian gội đầu cũng không có……Vu Chu dẫn cô ấy xuống nhà ăn dưới lầu, chủ động vịn vào tay vịn thang cuốn, làm nũng: "Vậy chị còn qua đây làm gì."Nàng nghe thấy Tô Xướng ở phía sau, nơi cao hơn một chút, nhẹ giọng nói: "Muốn gặp em đấy."Đỉnh đầu tê rần.Không thể không nói, Tô Xướng thật sự rất biết cách tạo bất ngờ, bởi vì suy nghĩ của cô ấy thường không giống người khác. Nếu là người khác, có lẽ sau khi không nhận được tin nhắn chào buổi sáng, sẽ nói chào buổi sáng trước, nhưng Tô Xướng lại gửi dấu chấm hỏi, rồi lập tức đến thẳng đây, xem chú kiến nhỏ của cô thế nào.Có ổn không, có bình thường không, có còn đang chăm chỉ làm việc không?Chính điểm đặc biệt này, khiến Vu Chu yêu không lối thoát.Vu Chu giới thiệu cho cô ấy món ngon trong nhà ăn, dẫn cô ấy đi ăn lẩu gà Trùng Khánh, Tô Xướng vậy mà chưa từng ăn qua, hơn nữa còn nói, cô ấy từng đến Trùng Khánh, người địa phương nói với cô ấy không có món này, hình như là quảng cáo sai sự thật. Vu Chu rất cạn lời, nói người sáng lập món này tên là Trương Trùng Khánh.Ồ. Tô Xướng gật đầu.Thỉnh thoảng sự không hiểu biết của cô ấy cũng khá đáng yêu, Vu Chu cười tủm tỉm quẹt thẻ. Trong nhà ăn có đồng nghiệp, Vu Chu không tiện thân mật, chỉ dùng vai chạm nhẹ vào Tô Xướng, cọ cọ đùa giỡn.Rất muốn có đồng nghiệp đến hỏi "Chúc Chúc dẫn bạn đi ăn cơm à", nàng sẽ e thẹn đáp "Ừ", để lại cho người ta vô vàn tưởng tượng.Nhưng không ai hỏi nàng, ai ăn phần người nấy.Canh giờ tiễn Tô Xướng đi, Vu Chu gửi qua một biểu cảm mặt khóc lớn, Tô Xướng hỏi: "Sao thế?"Vu Chu bĩu môi: "Không nỡ."Tô Xướng cong môi: "Sáng nay còn lạnh lùng thế cơ mà.""Sáng nay em hơi quên mất bạn gái em xinh đẹp thế nào, may mà trưa nay chị cho em nhìn một cái." Vu Chu tiếp tục khóc.Lại nói linh tinh, Tô Xướng cười đặt điện thoại xuống, lái xe đến phòng thu.Sau Tết Nguyên Đán, giọng của Tô Xướng đã hoàn toàn hồi phục, mức độ bận rộn công việc cũng đạt đến đợt cao điểm nhỏ, trước đây là dành nửa ngày nửa ngày cho đoàn phim, mấy ngày đó là tính từng giờ từng giờ. Vu Chu rất tự giác không làm phiền cô, mỗi tối đều viết lách đăng chương mới, kiềm chế nỗi nhớ trong lòng.Tắm xong, sẽ nhận được tin nhắn Tô Xướng tan làm, Vu Chu liền cảm thấy rất yên tâm, cái cảm giác yên tâm như một ngày lơ lửng cuối cùng cũng thuận lợi lật qua trang lịch mới.Thứ Bảy Vu Chu được nghỉ cuối tuần, nhưng Tô Xướng vẫn còn công việc, hai người không muốn xa nhau, nên cô đưa nàng đến phòng thu. Rất trùng hợp, vẫn là phòng thu mà Vu Chu từng đến, nhưng lần này đạo diễn lồng tiếng là Bành Hướng Chi, diễn viên chính Tô Xướng x Kỷ Minh Tranh.Lúc Tô Xướng và Vu Chu đến, các đồng nghiệp đã vào phòng thu âm trước rồi, Vu Chu định giống như lần trước, ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng ngoài. Lần này thời gian làm việc của Tô Xướng khá dài, cô đến phòng trà nước mua cho Vu Chu một chai nước cam, đưa cho nàng, vẫn là tư thế cúi người chống tay lên đầu gối, nhẹ giọng nói với nàng, hôm nay thu năm kỳ, chắc khoảng bốn năm tiếng, nếu thấy chán có thể ra ngoài đi dạo.Lúc Tô Xướng còn nhỏ, khi nhặt được chú chó lang thang đó, cô từng ảo tưởng về một chuyện rất hạnh phúc, đó là nó sẽ cùng cô đến trường, cô có thể cẩn thận giấu chú chó con trong áo, hoặc để trong cặp sách. Thỉnh thoảng cúi đầu nhìn một cái, chú chó sẽ dùng ánh mắt chờ đợi nhìn cô.Sau đó giữa Tô Xướng nhỏ và chú chó nhỏ, sẽ có một bí mật chung là cùng nhau đếm ngược thời gian tan học.Cô không có cách nào nhét Vu Chu vào trong túi áo, nhưng cô cũng có thể cùng Vu Chu, có một bí mật chung để cùng đếm ngược.Dặn dò xong, cô liền đi thẳng vào phòng trong, Bành Hướng Chi từ trên ghế xoay người lại, cách chào hỏi luôn giống như trêu chọc: "Dô, chị Xướng đến rồi."Tô Xướng cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, chào hỏi Kỷ Minh Tranh đang ngồi bên cạnh.Bành Hướng Chi trêu đùa hai người họ: "Hai người nói xem bộ kịch này của chúng ta có ai nghe không, kim chủ ba ba nghĩ sao vậy chứ, lại để hai khúc gỗ yêu đương.""Hai chúng tôi đợi cô hai mươi phút, cô Kỷ nói với tôi ba chữ, ừm, được, phải." Bành Hướng Chi tức đến bật cười.Đúng là đồ dầu muối không ăn, chỉ biết ôm bình giữ nhiệt uống nước, rồi dùng ánh mắt ghét bỏ chim cu già ồn ào trên cột điện nhìn Bành Hướng Chi."Tại sao lại không ai nghe?" Tô Xướng cười cười, đẩy cửa kính cùng Kỷ Minh Tranh đi đến trước thiết bị thu âm, ngồi xuống đeo tai nghe, "Cậu đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi và cô Kỷ đấy."Chậc... Gặp quỷ, nếu không nghe nhầm, Tô Xướng đang nói đùa, còn nói một câu dài nữa.Bành Hướng Chi sững sờ, càng kỳ lạ hơn là, Kỷ Minh Tranh vậy mà cũng thong thả cười."Kỷ Minh Tranh, Tô Xướng cà khịa tôi, cô còn cười." Bành Hướng Chi hoàn hồn, nheo mắt."Không có." Kỷ Minh Tranh uống một ngụm nước ấm, mặt không đổi sắc, "Trên kịch bản, dòng đầu tiên, gợi ý cảm xúc là cười."Chết tiệt.Tô Xướng lại cười.Bành Hướng Chi muốn đấm hai người họ, làm cái gì vậy chứ. Sao đột nhiên có cảm giác bị cả thế giới cô lập thế này?Cô ấy hừ lạnh: "Được, hai người giỏi, tương đương với việc nói bộ phim này chỉ dựa vào năng lực nghiệp vụ của hai người thôi chứ gì? Không liên quan đến tôi chứ gì?""Có." Tô Xướng chỉnh lại tai nghe, liếc qua kịch bản."Nói rõ xem.""Latte, cảm ơn." Tô Xướng nói."Cậu..."Kỷ Minh Tranh bên cạnh dùng tay che mũi, lặng lẽ cười, lần này là thật.Tâm trạng hôm nay của Tô Xướng không phải tốt bình thường, tất cả mọi người đều nhận ra, bao gồm cả kỹ thuật viên thu âm đang buồn ngủ.Đồng hồ treo tường không lắp pin, đã ngừng chạy từ lâu, dừng lại ở ba giờ ba phút. Vu Chu phát hiện ra bug này, cảm thấy thật trùng hợp, đúng là sinh nhật của nàng, thế là nàng chụp một tấm, gửi cho Hỏa Oa."Chúc mừng sinh nhật." Hỏa Oa hiểu ý nàng, thuận miệng gửi lời chúc.Vu Chu vừa thấy cô ấy trả lời ngay lập tức là biết đang rảnh, cười he he chạy ra hành lang gọi điện thoại cho Hỏa Oa: "Đây là nơi chị ấy làm việc, đồng hồ vậy mà lại hỏng đúng ở đây, tôi cảm thấy hơi có duyên phận đó.""Chỗ làm việc của cô ấy khá là sơ sài." Hỏa Oa nói không chút nể nang.Cạn lời, coi thường ai chứ, Tô Xướng sau này nổi tiếng rồi có thể đến nơi cao cấp hơn để thu âm, hơn nữa cô ấy tự mở phòng thu cũng không phải là không được, Tô Xướng giàu lắm đó. Vu Chu thầm sắp xếp lời lẽ trong lòng, chuẩn bị phản bác Hỏa Oa.Hỏa Oa sợ nàng thật sự tức giận, vội nói: "Tôi thấy hai người quả thực là, định mệnh rồi đó, lúc nào dẫn ra ngoài ăn cơm?""Hả?" Cái này Vu Chu lại chưa từng nghĩ tới."Hả cái gì mà hả, lúc hai người chưa thành đôi, cậu gọi cho tôi bao nhiêu cuộc điện thoại, không phải nên mời tôi ăn cơm à?" Hỏa Oa vẫn chưa đề cập, hy vọng Vu Chu biết điều một chút, nhưng Vu Chu thật sự không biết điều.Thôi vậy, lần đầu yêu đương, tha cho nàng."Ồ," Lòng Vu Chu như bị véo một cái, bữa tiệc cảm ơn này, giống như chuyện bát tự thật sự đã có nét phẩy đầu tiên vậy, có chút ngại ngùng, "Vậy tôi mời cậu, cậu chọn chỗ đi.""Tôi cần cậu mời à? Tôi thiếu bữa cơm này của cậu à? Cậu bảo cô ấy mời, tôi gọi thêm Đào Tử, Đại Tiền, Thẩm La Quân, ăn xong đi hát hò, tôi giúp cậu thử xem tửu phẩm của cô ấy thế nào." Tửu phẩm nhìn nhân phẩm, Hỏa Oa thường nói câu này.À chuyện này... Vu Chu suy nghĩ một lát, thật khó xử."Sao, cô ấy không muốn à?""Không phải không phải, nhưng mà thôi đừng uống rượu, chị ấy là con gái, sao lại thử người ta như vậy chứ...""Vu Chu." Hỏa Oa gọi cả họ lẫn tên nàng."Hửm?""Lúc bình thường cậu hùa theo bọn họ bắt tôi uống trận sinh tử, có nghĩ đến giới tính của nô tỳ không?"A ha ha ha ha ha ha ha."Ây da, điện thoại hết pin rồi." Vu Chu giả vờ nhìn màn hình, "Tôi cúp máy đây, nói chuyện sau."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store