Bhtt Edit Hoan Hy Vong Em That Su Hanh Phuc That Tieu Hoang Thuc
Kết thúc cuộc trò chuyện, lần đầu tiên Tô Xướng cảm thấy trong tai cứ căng căng.Phản ứng sinh lý này rất đặc biệt, một nửa là ngại ngùng, nửa còn lại, không nói nên lời. Mặc dù cô không có nhiều bạn bè, nhưng tuyệt đối không phải là chưa từng được chăm sóc, ngược lại, cô đã nhận được vô số sự giúp đỡ, nhưng Vu Chu thì khác, nghe giọng điệu của nàng, thậm chí còn không biết Tô Xướng đã phát hiện ra vết bẩn nhỏ này. Mỗi một câu hỏi thêm của nàng dành cho Tô Xướng, mỗi tờ giấy nàng rút ra, mỗi cái nhìn nàng dành cho Tô Xướng, đều giống như là tiện tay làm vậy.Thậm chí còn vì bị người khác phát hiện mà lúng túng, xấu hổ, sợ rằng đã vượt quá giới hạnNàng luôn muốn làm cho người khác thoải mái hơn một chút, giống như một bản năng tự nhiên, đến nỗi Tô Xướng muốn tìm hiểu xem, "người khác" rốt cuộc bao gồm những ai.Tô Xướng là người phân định rạch ròi ranh giới giữa các mối quan hệ, người nào ở khoảng cách nào. Nhưng Vu Chu thì không, nàng là một vật phát sáng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, chỉ cần có người nằm trong phạm vi chăm sóc của nàng, nàng sẽ không tiếc sự ấm áp.Đồng hồ treo tường vẫn tiếp tục chạy, giống như một lữ khách đêm không biết mệt mỏi.Tô Xướng tỉnh dậy giữa đêm, nhìn đồng hồ đã 11 giờ rưỡi. Cô dậy uống một cốc nước ấm, thay băng vệ sinh, rồi ngồi lại trên giường. Cơ thể đã khá hơn nhiều, có vẻ như thuốc giảm đau thực sự rất hiệu quả.Nhưng cô cầm điện thoại lên, cảm thấy khác thường.Bởi vì Vu Chu không nhắn tin cho cô nữa, không hỏi cô đã đỡ hơn chưa, cũng không dặn dò cô cách uống thuốc giảm đau.Tô Xướng cụp mi xuống, khẽ chớp mắt hai cái, nhắn tin WeChat cho nàng: "Ngủ chưa?"Mười lăm phút sau, Vu Chu mới trả lời: "Chưa, sao vậy?"Bình thường nàng sẽ không trả lời chậm như vậy, nhưng Tô Xướng cũng không biết nói gì, do dự gõ ba chữ -- Làm gì đấy.Làm, gì, đấy. Ba chữ này rất bình thường, nhưng chưa bao giờ được gửi đi từ tay Tô Xướng, cô không có nhiều hứng thú tìm hiểu hoạt động của người khác, cũng luôn không quen dùng kiểu câu hỏi như thế này, giống như đang cố gắng bắt chuyện.Tô Xướng không quen nên xóa đi, may mà câu tiếp theo của Vu Chu đã đến: "Vẫn còn khó chịu à?""Không."Xì... Vu Chu đá dép lê, ngồi lên giường, cuộc trò chuyện này, hơi khó hiểu. Nàng cắn móng tay, cảm thấy Tô Xướng chắc là đang buồn chán, nên trả lời cô: "Vậy, nói chuyện một lát?"Mười giây sau, nhận được cuộc gọi thoại từ Tô Xướng.Ờ, đâu phải kiểu nói chuyện này.Nhưng Vu Chu khá vui, lại tiến bộ rồi, nàng và cô bạn thân Hoả Oa cũng như vậy, đang nhắn tin thì một cuộc điện thoại gọi đến.Nấu cháo điện thoại, khoản này là sở trường của Ngư Chúc Chúc (cháo cá). Lúc nghe máy, nàng nằm xuống giường, tai và điện thoại áp vào gối, giọng điệu cũng trở nên mềm mại như vũ: "Vẫn chưa ngủ à?"Tô Xướng ở đầu dây bên kia sững người. Rất ít, hoặc nói là trong trí nhớ chưa từng nghe thấy lời mở đầu thân mật như vậy, cô có thể nghe thấy tiếng Vu Chu khẽ hừ khi nằm xuống, còn có tiếng tóc nàng cọ xát vào ga giường xào xạc."Em thì sao?" Tô Xướng hỏi.Vu Chu cười: "Vừa mới nằm xuống." Vừa nói nàng vừa điều chỉnh tư thế, nằm ngửa."Vậy vừa nãy em, đi tắm à?""Không phải, tắm từ lâu rồi, vừa nãy đang gọi video, Hoả Oa định đi bar hẹn hò với crush, nhưng cô ấy nói mèo nhà cô ấy sắp đẻ rồi, sợ tối nay có chuyện, bèn bật camera để em giúp cô ấy canh chừng.”Ồ, hoá ra thật sự là nhiệt tình với tất cả mọi người, thậm chí cả một con mèo sắp đẻ.Tô Xướng cười với hàm ý khó hiểu.Vu Chu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Chuyện chiều nay, xin lỗi nhé.""Hửm?""Thực ra lúc xem camera em đã nghĩ một lúc lâu, cảm thấy làm vậy không tốt lắm, lúc chị phát hiện ra chắc chắn sẽ rất ngại ngùng." Vì vậy cả buổi tối không tìm Tô Xướng nữa, mặc dù nàng thật sự lo lắng.Mà Tô Xướng nghĩ là, mình đã hiểu Vu Chu hơn một chút rồi, nàng quả nhiên sợ gây phiền phức cho mình.Vì vậy, Tô Xướng nhỏ giọng đáp: "So với chuyện đó, việc em xin lỗi, càng khiến tôi không quen," dừng hai giây, lại hỏi, "Chúng ta không phải bạn bè sao?"Đừng cứ thấp thỏm như vậy với cô.Sau đó, cô nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Vu Chu, nhỏ nhẹ ngắn ngủi: "Đúng thế."Nàng sẽ không nghĩ nhiều như vậy với những người bạn khác. Hồi đại học, bạn cùng phòng đôi khi còn làm dính một ít xuống sàn, thấy nàng lau nhà, chỉ tặng nàng một nụ hôn gió, nói Vu Chu tôi thật sự muốn cưới cậu về nhà.Vu Chu chống cây lau nhà nói nàng tuyệt đối sẽ không gả cho một người phụ nữ không biết dọn dẹp nhà vệ sinh. Ngay cả thùng rác đầy cũng không biết đổ, lười chết đi được.Hồi tưởng xong, cả hai rơi vào im lặng. Một giây, hai giây, ba giây... Vu Chu và bạn bè cũng sẽ không im lặng lâu như vậy, giống như đang dung túng cho thứ gì đó nảy nở.Mười mấy giây sau, Vu Chu "phụt" một tiếng cười."Hửm?" Tô Xướng phát ra một tiếng thở ngắn."Em thấy hai chúng ta thật kỳ lạ, thật đấy, em ấy à, thường xuyên nổi hứng lên lại thấy hai đứa mình khá thân rồi, chị xem em còn xông thẳng đến nhà chị nữa. Nhưng thỉnh thoảng lại ngại ngùng, cảm giác chưa thân thiết đến mức đó." Vu Chu bật loa ngoài, đặt điện thoại bên cạnh gối, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn người."Vậy," Tô Xướng suy nghĩ một chút, đề nghị, "Tuần sau bù bữa cơm hôm nay nhé, có lẽ sẽ thân thiết hơn một chút?"Vu Chu lắc đầu: "Thôi, em luôn cảm thấy mỗi lần hai đứa mình ăn cơm đều xảy ra chút chuyện, không hợp, hay là đi xem phim đi.""Tôi không thích xem phim lắm.""Hả?" Vu Chu nghiêng người nhìn giao diện cuộc gọi, "Nhưng lần đầu tiên chị hẹn em, là đi xem phim mà."Tô Xướng chớp mắt, trong màn đêm sương dày đặc, mang theo chút giọng mũi: "Thông thường tôi không có hứng thú gì với vé đối tác tặng. Nhưng lúc đó tôi đang chuẩn bị tham gia một dự án bách hợp, trước đó nghe nói chủ đề của X-Men có ẩn dụ về sự đấu tranh của nhóm thiểu số, muốn đi cảm nhận một chút, coi như... nghiên cứu?”Vu Chu kiên nhẫn nghe cô giải thích, hiếm khi nghe một đoạn dài như vậy, giọng nói thật sự dễ nghe muốn chết. Nàng đợi đến khi âm cuối lắng xuống, mới suy nghĩ rồi hỏi: "Dự án bách hợp, les à?""Ừ.""Chị muốn nghiên cứu cái này, phân tích phim ẩn dụ cũng quá vòng vo rồi, đến quán bar les đi dạo một vòng đi, uống rượu với mọi người, hỏi han một chút, chẳng phải trực tiếp hơn sao?”"Ờmmm," Vu Chu nhanh chóng tự phủ nhận, "Cảm giác chị đi cũng không được, em thấy khí chất của chị rất les, có thể sẽ rất thu hút người khác.""Khí chất rất les?" Câu hỏi ngược lại của Tô Xướng rất đặc biệt, thờ ơ lặp lại quan điểm của người khác."Đúng vậy," Vu Chu phác họa hình ảnh Tô Xướng trong đầu, lạnh lùng, dịu dàng, tự tin, thong dong, bình tĩnh, "Chính là kiểu con gái rất được con gái yêu thích.""Vậy sao?"Câu này còn nhẹ hơn, giống hệt phản ứng của Tô Xướng khi ở trên xe khi Vu Chu nói cánh gió của Panamera rất đẹp. Cứ như vậy hờ hững thốt ra từ mũi, mặc dù là câu hỏi, nhưng dường như không cần người khác trả lời, giống như... cô ấy rõ hơn bất kỳ ai, rằng đúng là như vậy.Thật kỳ lạ, tai Vu Chu đỏ lên.Bởi vì nàng nghe thấy sau khi Tô Xướng hỏi xong, lại theo thói quen cười, chiếc móc câu trong giọng nói hiện ra, khẽ chạm vào những suy nghĩ miên man của Vu Chu."Ừm... Tô Xướng," Vu Chu lại cảm thấy khó hiểu, bèn cắn môi dưới, xoay người nằm nghiêng đối diện với màn hình điện thoại, má gối lên mu bàn tay, "Em có một câu muốn hỏi chị.""Em nói đi.""Hôm đó em hỏi chị có thích làm bạn với em không, thực ra em đã hỏi hai câu, tại sao chị chỉ trả lời một câu?"Tô Xướng cười nhạt: "Bởi vì tôi chỉ muốn trả lời những câu hỏi có thể chắc chắn.""Câu hỏi thứ hai, nghe có vẻ giống như một lời hứa rằng tôi luôn rảnh rỗi, nhưng thực tế thì không phải. Tôi thường rất bận." Vì vậy..."Hiểu rồi." Vu Chu nói.Nàng hít sâu một hơi, nhìn thời gian: "Muộn rồi, ngủ thôi, chị nghỉ ngơi sớm đi.""Được, ngủ ngon." Tô Xướng đáp."Ngủ ngon.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store