ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT][HOÀN] Hương Vị Mật Ngọt - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Phiên Ngoại 1

Puonggg

Mùa đông phương Bắc lạnh hơn phương Nam rất nhiều. Năm đầu mới đến, Giang Di không thích nghi nổi, mặc bao nhiêu cũng vẫn run cầm cập.

​Học kỳ đầu của cao học trôi qua bận rộn. Giang Di học đại học F, Đoạn Thanh Hứa học đại học Z, tuy cách nhau vài cây số nhưng Đoạn Thanh Hứa luôn là người chủ động sang thăm cô.

​Giáo viên hướng dẫn của Giang Di là một bà lão ngoài 60 tuổi, hiền hậu và thanh lịch. Bà từng du học những năm 80, cả đời không kết hôn, tận hiến cho học thuật. Bà nhìn thấu mối quan hệ của hai người nhưng không nói ra. Trước khi kết thúc học kỳ, bà dặn dò hai người: "Đợi đến khi các em bằng tuổi tôi, các em sẽ hiểu, những thứ khác không quan trọng, sống một đời cốt ở sự tự tại, không cần bận tâm quá nhiều."

​Khi ra khỏi cửa, Giang Di hỏi: "Này, chị sống có tự tại không?"

Đoạn Thanh Hứa thắt dây an toàn cho cô, không cần suy nghĩ mà đáp: "Tự tại."

"Tại sao?"

"Vì có em ở đây."

​Dịp Tết năm đó, hai người cùng chú Tề về quê của chú, một vùng phong cảnh hữu tình với những căn gác nhỏ ven sông. Tại đây, Giang Di đã được nghe toàn bộ câu chuyện về cuộc đời chú Tề, về người "bạn thân" mà chú đã bán hết gia sản để nuôi ăn học nhưng sau đó lại bặt vô âm tín, và về người bạn họ Thẩm đã tri kỷ với chú suốt mấy chục năm qua. Một tình cảm vừa gắn bó sâu nặng, vừa thanh bạch thuần khiết.

​Giang Di nghe xong thấy lòng man mác buồn, cô hỏi Đoạn Thanh Hứa: "Sau này già đi, hai đứa mình có cô đơn lắm không?"

"Không đâu." Đoạn Thanh Hứa chắc nịch.

"Đừng khẳng định quá thế chứ."
Giang Di nghĩ một lát rồi cười bảo: "Mà chắc là không thật. Già rồi em chắc chắn sẽ nói cực kỳ nhiều, ngày nào cũng lải nhải làm phiền chị cho xem."

​Đoạn Thanh Hứa bật cười. Một người nói, một người nghe, thế là vừa vặn nhất.

​Đêm giao thừa, hai gia đình lại cùng nhau đón Tết. Sau đó, Giang Di đưa Đoạn Thanh Hứa về quê ngoại thăm ông bà, còn Đoạn Thanh Hứa đưa cô đến nhà họ Tống thăm người thân của mẹ mình. Mọi người đều đón nhận họ bằng sự ấm áp và chân thành nhất.

​Khoảng thời gian nghỉ lễ tiếp theo, Giang Di chạy đôn chạy đáo suốt ngày, hết ở nhà mình lấy lòng Trịnh Vân lại chạy sang nhà bên cạnh giúp chú Tề trồng hoa tỉa cỏ. Đoạn Đông Thành thường xuyên uống trà, cô liền dùng tiền mừng tuổi mình tiết kiệm được mua cho ông hai hộp trà thượng hạng.

​Đoạn Đông Thành không có phản ứng gì đặc biệt, nhưng vào mùng mười tháng Giêng, ngày sinh nhật cô, ông đã tặng một món quà vô cùng đặc biệt: Quyền hưởng cổ tức của công ty. Giang Di tuy không hiểu rõ lắm sự khác biệt giữa quyền hưởng cổ tức và quyền sở hữu cổ phần, nhưng cô biết hưởng cổ tức nghĩa là không cần gánh chịu rủi ro, chỉ việc ngồi thu tiền. Món quà này quá quý giá, lúc nhận cô không khỏi xúc động, ban đầu còn ngại không dám nhận nhưng Đoạn Thanh Hứa đã trực tiếp nhận giúp cô.

​Cô cảm thấy trong lòng không yên tâm.

Đoạn Thanh Hứa nói: "Không cần phải phân chia rạch ròi như thế."

​Giang Di tò mò hỏi đối phương nắm giữ bao nhiêu cổ phần, dưới tên có bao nhiêu tài sản, Đoạn Thanh Hứa thành thật trả lời, không hề giấu giếm. Giang Di kinh ngạc, run rẩy đưa hai tay ra đếm.

Đoạn Thanh Hứa cứ thế bất lực nhìn cô.

Đợi đến khi đã nắm được hòm hòm, Giang Di cảm thán: "Chị giàu thật đấy."

Đoạn Thanh Hứa không nói gì.

Tiền bạc, cổ phần... đều chẳng bằng một phần nhỏ cái nét vui vẻ ngốc nghếch của cô nàng này.

​Vào tháng ba mùa xuân, Đỗ Nguyên đột ngột thông báo kết hôn.

Đối tượng kết hôn là một cô gái được gia đình giới thiệu xem mắt, bằng tuổi, chỉ là dáng người hơi thấp, chỉ cao 1m53. Đỗ Nguyên vốn chẳng muốn xem mắt, cậu ta mới 22 tuổi, vừa đủ tuổi đăng ký kết hôn, chơi còn chưa đã thì sao cam lòng nghe mẹ sắp xếp bước vào nấm mồ hôn nhân. Ban đầu cậu ta còn cố ý gọi người ta là "nấm lùn" để phá hỏng buổi xem mắt.

Đúng là một gã đàn ông thiếu phong độ.

​Sau này thì hối hận xanh ruột, ngày nào cũng mặt dày bám lấy người ta, hỏi han ân cần, đủ mọi chiêu trò mới theo đuổi được cô ấy, rồi quyết định kết hôn.

Trước đây cậu ta còn cười nhạo Đoạn Thanh Hứa rằng sống độc thân thoải mái biết bao, không bị gò bó, giờ thì đổi giọng rồi: "Hai người sống với nhau mới có cảm giác chân thực, không được bay bổng quá."

​Đoạn Thanh Hứa chẳng buồn chấp cậu ta, chỉ đi tiền mừng, sẵn tiện nể tình bạn bè lâu năm mà làm "phù rể" một lần.

Giang Di đương nhiên làm phù dâu.

Ngày cưới náo nhiệt phi thường, dàn dựng cực lớn. Cô dâu hào phóng thanh lịch, ngược lại Đỗ Nguyên lại suýt gây trò cười, hưng phấn đến mức không biết đeo nhẫn vào ngón tay nào, đứng trên khán đài còn quên lời. Mọi người đều cười, thế mà cậu ta lại đỏ mặt như một chàng trai mới lớn.

​Giang Di bắt được hoa cưới, Tần Vũ và mọi người hò reo đẩy Đoạn Thanh Hứa tới, hai người bị vây vào giữa một vòng tròn.

Đoạn Thanh Hứa đã ôm lấy cô trước mặt tất cả quan khách. Dưới khán đài tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Khách khứa cứ ngỡ chỉ là đùa vui, "phù rể" và phù dâu đứng cạnh nhau thật là đẹp đôi và may mắn.

​Giang Di đắn đo một chút, rồi đưa tay vòng ôm lấy đối phương.

Trong tiếng ồn ào, Đoạn Thanh Hứa hỏi: "Đã nghĩ xong đi quốc gia nào chưa?"

Cô sững sờ: "Chưa..."

Đoạn Thanh Hứa đặt tay lên lưng cô, đáp: "Không vội, cứ từ từ mà nghĩ."

Cách lúc tốt nghiệp còn sớm, vẫn còn đủ thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store