ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT][HOÀN] Hương Vị Mật Ngọt - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 82: Trò chuyện

Puonggg

Giang Di cũng nhìn theo hướng đó.

​"Cái thời tiết này chỉ tổ dọa người thôi, mây đen đầy trời thế chứ chẳng mưa đâu." Chú Tề nói.

​Thời tiết thành phố A dạo này là vậy, mây gió thét gào, cảm giác mưa bão sắp đến nơi nhưng chỉ lát sau nắng lại xuyên qua mây, biến hóa khôn lường không biết đâu mà lần.

​Giang Di cầm chén trà nhỏ nhắn, đáp: "Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiều mây chuyển âm, có thể có mưa nhỏ ạ."

​Chú Tề không đáp lời đó mà thu lại ánh nhìn về phía cô, bắt đầu trò chuyện việc nhà. Chỉ là những câu hỏi thăm về việc học hành, Giang Di trong lòng thắc mắc, biết ông đang nói vòng vo nên vẫn kiên nhẫn trả lời.

​"Giờ đang chuẩn bị thi cao học đúng không, định thi vào Đại học F?" Chú Tề hỏi.

​Giang Di gật đầu: "Cháu cũng chưa biết có đậu được không nữa."

​Ông mỉm cười, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua hằn sâu nhưng trông vô cùng hiền hậu, khẽ khàng nói: "Chắc chắn là được. Đợi đậu rồi, vừa hay lại cùng một nơi với Thanh Hứa, lúc đó hai đứa còn có thể hỗ trợ lẫn nhau."

​Nghe ông nói vậy, Giang Di im bặt, không kiềm chế được cảm xúc, sự lạc lõng thoáng hiện qua khuôn mặt. Chú Tề đương nhiên thấy rõ, nhưng ông không hề đề cập đến mà chuyển hướng sang kể chuyện cũ. Ông rất hoạt bát, tuổi đã cao mà trí nhớ vẫn rất tốt, kể chuyện xưa mà chi tiết vẫn rành mạch.

​Những câu chuyện phiếm giúp xua tan sự căng thẳng, Giang Di vừa uống trà vừa lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

​"Lúc chú mới đến thành phố A, khu Kim Minh Phủ này vẫn còn là mảnh đất hoang, không có lấy một căn nhà. Khi đó chính phủ dốc sức phát triển khu phố cũ, chính là khu nhà các cháu ấy, xây dựng nhà máy, toàn bộ là doanh nghiệp nhà nước. Chú còn từng sống ở khu Hồng Hưng một thời gian đấy." Ông hồi tưởng, cúi đầu nhấp trà.

​Giang Di có chút kinh ngạc, cô chưa từng nghe qua chuyện này: "Sống ở đâu khu Hồng Hưng ạ?"

​"Chỗ cây hòe già có nhà bán mì gạo ấy, ngay chéo cửa nhà cháu." Chú Tề đáp, nhớ lại: "Giờ nó là tòa nhà nhỏ rồi, hồi trước chỉ là căn nhà gạch ngói nát, tường có lỗ chẳng chắn nổi gió. Mùa đông chỉ biết nhặt mấy tờ báo về dán lại, chứ mưa xuống là không xong, mưa là không ở được, chỉ có thể đi tá túc chỗ khác hoặc bỏ vài đồng ra trọ."

Chú Tề lớn hơn đám người Trịnh Vân cả một giáp. Thời của chú, nước Trung Hoa mới thành lập chưa được bao nhiêu năm, lúc đó cả nước đều nghèo, kể cả Bắc Kinh, đó là một thời đại bần hàn thực sự.

​Giang Di không thể tưởng tượng nổi cuộc sống ấy khổ cực đến mức nào, cô chỉ biết chút ít qua sách vở về nạn đói, lũ lụt... khiến bao người ngã xuống. Đất nước từng bước đi lên từ con số không cho đến tận hôm nay, tất cả đều được xây đắp bằng máu và mồ hôi của thế hệ như chú Tề.

​Cô đắn đo một hồi rồi hỏi: "Năm đó chú bao nhiêu tuổi ạ?"

​Chú Tề ngẩn người, dòng suy nghĩ trôi về nơi xa xăm: "Mười bảy mười tám thôi. Chú vào thành phố tìm người, nhờ thư giới thiệu của trấn viết cho, phải giấu tuổi bảo là đã đủ mười tám, nếu không nhà máy người ta không nhận."

​Giang Di lại hỏi: "Chú vào tìm ai ạ?"

​Câu hỏi có chút hơi quá sâu vào chuyện riêng tư. Nhưng chú Tề vẫn trả lời: "Một người bạn."

​Cô chợt nhớ tới bức ảnh trong phòng Đoạn Thanh Hứa, người đàn ông họ Thẩm đứng bên trái chú Tề. Cô biết ý dừng lại, không hỏi thêm về chuyện đó nữa.

​Trò chuyện khoảng mười mấy phút, trời bên ngoài càng lúc càng âm u, mây đen nghịt, mưa lớn sắp đổ xuống. Không gian tối sầm lại khiến tâm trạng con người dễ bị xao động, Giang Di cúi đầu nhìn thời gian.

​Chú Tề vẫn không hề vội vã, ông tiện tay bật đèn, phòng khách bỗng chốc sáng bừng. Ông rót thêm trà cho Giang Di, vừa nói: "Một năm trước khi Mạn Thanh ra nước ngoài chữa bệnh, chú nghỉ hưu về quê, ở đó được hai năm. Vốn dĩ chú không định trở lại thành phố nữa, sau này lão gia gọi điện bảo chú qua chăm sóc Thanh Hứa một chút, thế là chú lại về."

​Giang Di đã nghe Trần Vu Thu kể qua chuyện này. Đoạn lão gia tử có ơn tri ngộ với chú Tề, năm xưa giúp đỡ chú không ít. Nếu không có lão gia tử thì đã chẳng có chú Tề của sau này, không biết chú sẽ phiêu dạt về đâu. Chú Tề là người trọng tình nghĩa, biết ơn báo đáp, bao năm qua chú ở lại đều là để trả cái tình ấy.

​Cô muốn nói vài câu nhưng chẳng biết nên nói gì, đành im lặng lắng nghe.

​"Vu Thu chắc đã kể cháu nghe hồi đó nhà họ Đoạn như thế nào rồi chứ?" Chú Tề hỏi.

​Giang Di đáp: "Vâng, chú ấy nói suýt chút nữa thì sụp đổ, nhưng sau đó nhờ có chú Đoạn mà vực dậy được."

​"Đúng là vực dậy được rồi." Chú Tề nói, nhưng rồi lại im lặng như đang hồi tưởng điều gì đó.

​Hồi lâu sau, ông thở dài: "Ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Thanh Hứa, Đông Thành không về nhà."

​Đột nhiên là một câu nói không đầu không cuối. Giang Di không hiểu, ngẩng lên nhìn ông. Chú Tề nâng chén trà lên gạt nhẹ lá trà, rèm mi rủ xuống, khẽ nói: "Đợi đến tận nửa đêm cũng không thấy người, chú đành phải đến công ty tìm. Trong văn phòng không có ai cả, cuối cùng chú tìm thấy ông ấy ở trên sân thượng."

​Giang Di sững lại, chưa kịp phản ứng.

​"Thanh Hứa đến tận bây giờ vẫn không biết, nó cứ ngỡ ba nó chỉ là tăng ca thôi." Chú Tề nói, ông không uống ngụm trà nào mà đặt chén xuống.

​Cô bỗng hiểu ra ý nghĩa của câu chuyện, há miệng định nói nhưng không tìm được lời nào để đáp lại. Chú Tề không nói thêm về chuyện đó nữa mà lảng sang chủ đề khác.

​Chỉ đến khi kết thúc cuộc trò chuyện, ông mới nói một câu đầy ẩn ý: "Tính tình Đông Thành không được tốt lắm, nhưng tâm không xấu, ông ấy không phải là người không biết lý lẽ đâu."

​Giang Di siết chặt tay, cô đã hiểu được bảy tám phần. Cô mấp máy môi nhưng rốt cuộc vẫn im lặng. Thời gian không còn sớm, chú Tề tiễn cô ra cửa.

​Có lẽ qua những lần đưa đón, chú Tề đã phát hiện ra mối quan hệ của cô và Đoạn Thanh Hứa, hoặc có thể là lý do nào khác, cô không rõ và điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là câu nói cuối cùng của chú. Tất nhiên, câu nói đó không có nghĩa là Đoạn Đông Thành đã đồng ý hay ngầm cho phép, nó không mang hàm ý sâu xa đến thế.

​Cô thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm kích vừa thấy may mắn, trong lòng dâng lên vị chua xót khó tả. Trong chốc lát, mây đen trên trời dần tan đi, bầu trời hiện ra sắc xanh thẫm, giao thoa với dãy núi xa xa bằng một vệt trắng sáng.

​Trịnh Vân hôm nay về nhà khá sớm, bà mua rất nhiều thức ăn, Trần Vu Thu cũng đi cùng. Bà không để dì giúp việc phụ giúp, càng không cho Trần Vu Thu vào bếp, chỉ đưa mắt nhìn lên lầu một cái. Xem chừng hai vợ chồng họ đã nói chuyện với nhau rồi.

​Trần Vu Thu có lẽ đã biết chuyện. Trước đó ông còn hết lời khuyên nhủ Trịnh Vân, an ủi không ngớt, nhưng giờ thì ông im lặng, tóm lại cũng là bất lực. Chuyện con cái thật khó xử lý, một bên là con riêng của vợ, một bên là con gái của bạn thân, đối với ông bên nào cũng là người nhà.

​Ông lên lầu gõ cửa gọi Giang Di xuống, nói: "Mẹ con ở trong bếp, đang đợi con đấy."

​Giang Di xỏ dép lê, tóc tai hơi rối, cô ngẩn người một lát mới định thần lại. Trong chuyện này Trần Vu Thu không có quyền phát ngôn, ông lộ vẻ khó xử, có lẽ muốn khuyên vài câu nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ bảo: "Hãy nói chuyện tử tế với bà ấy, đừng cãi nhau. Chú ở ngay bên ngoài, có chuyện gì cứ gọi một tiếng."

​Sống mũi Giang Di cay xè, cô thầm cắn răng, nhỏ giọng đáp: "Con biết rồi..."

​Trong bếp, Trịnh Vân đang gọt vỏ khoai tây, nghe tiếng động phía sau cũng không hề ngẩng đầu lên. Không khí như đông đặc lại, nặng nề và áp lực. Trên bếp, ngọn lửa nhảy nhót bập bùng.

​Giang Di cầm rau phụ rửa, hai mẹ con không ai mở lời trước, tiếng nước chảy rào rào. Cuối cùng, khi rau đã rửa sạch và để vào rổ cho ráo nước, cô mới lên tiếng gọi: "Mẹ."

​Dáng người Trịnh Vân khựng lại một nhịp, bà tiếp tục gọt vỏ, không đáp lời. Một lúc sau, bà đưa tay quệt mắt. Giang Di đứng phía sau nhìn thấy, định bước lại xem bà thế nào nhưng Trịnh Vân tránh đi, còn bảo: "Con đừng lại đây, cứ đứng đó đi."

​Cô đành đứng yên tại chỗ. Trịnh Vân kìm nén cảm xúc, đợi gọt xong đống khoai tây thì bỏ vào đĩa đưa qua: "Rửa rồi đưa mẹ."

​Giây phút bà quay người lại, Giang Di thấy mắt bà đã đỏ hoe và sưng húp, không biết đã khóc từ bao giờ. Giang Di đón lấy, nhanh chóng rửa sạch, rồi cầm dao định thái, cô nghiêng đầu hỏi: "Thái miếng hay thái sợi ạ?"

​Sức chịu đựng của cô dù sao cũng mạnh hơn, không quá yếu đuối, lòng có đau đến mấy cũng tạm kìm nén. Trịnh Vân đã chịu giao tiếp, dù chưa biết cuộc nói chuyện sẽ đi đến đâu nhưng cũng coi như là một bước tiến. Sẵn sàng nói chuyện là tốt rồi, lúc này sợ nhất là sự im lặng.

​Trịnh Vân quệt nước mắt, giọng hơi khàn nói: "Thái sợi."

Mấy ngày nay bà khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt Giang Di. Bà thường trốn đi để khóc, số nước mắt rơi trong thời gian này có khi còn nhiều hơn cả mấy năm qua cộng lại. Chuyện trong nhà, khi gọi điện bà cũng không kể cho Giang Ninh, thằng nhóc ngốc nghếch ấy vẫn đang mải mê tận hưởng chuyến đi Tây Tạng, hoàn toàn không biết nhà mình đã xảy ra chuyện tày đình.

​Mười mấy năm trước, ly hôn là chuyện hệ trọng bậc nhất. Thời đó người ta hiếm khi ly hôn, ai mà bỏ nhau là điều tiếng có thể dìm chết người. Vậy mà lúc ấy Trịnh Vân vẫn dám bất chấp dư luận, nói ly hôn là ly hôn, nghiến răng một mình nuôi nấng hai chị em nên người. Thế nhưng lúc này, bà lại không có can đảm để đối diện với sự thật này.

​Thực ra cũng không khó hiểu, chỉ là do đứng ở góc độ khác nhau mà thôi. Trong chuyện ly hôn, nhân vật chính là bà; còn trong chuyện công khai xu hướng tính dục, nhân vật chính lại là Giang Di. Hai tình huống, hai thân phận, những gì nhìn thấy và nghĩ đến đương nhiên khác biệt một trời một vực.

​"Nam hay nữ không quan trọng, miễn là hạnh phúc." Câu nói này thốt ra thì dễ, nhưng để chấp nhận thực sự thì chẳng đơn giản chút nào. Ngay cả khi đã chấp nhận, trong lòng vẫn sẽ có nút thắt.

​Những lời đàm tiếu, môi trường xã hội, rồi cả những biến số phải đối mặt trong tương lai, vài năm sau, mười năm sau, hay thậm chí vài chục năm sau khi bà không còn nữa cứ hễ nghĩ đến những điều không hay có thể xảy ra, nước mắt bà lại không ngừng rơi.

​Xã hội này vốn dĩ đã không công bằng với phụ nữ, con đường này một khi đã đi, nếu có trắc trở gì thì thật sự không có đường lui. Trịnh Vân không hề tin tưởng Đoạn Thanh Hứa. Những kẻ trẻ tuổi tầm hai mươi, những lời thề non hẹn biển hay những hành động nồng nhiệt nhất thời, bà đã thấy quá nhiều rồi, chúng chẳng có gì đảm bảo cả.

​Giang Di chạy ra ngoài một lát, khi trở vào cầm theo hai tờ giấy ăn định lau nước mắt cho mẹ. Trịnh Vân quay mặt đi, nước mắt lã chã rơi, không cho cô lau.

​Bà quệt mặt vài cái, thả mấy lát gừng vào nồi canh cho bình tâm lại rồi hỏi một cách cứng nhắc: "Từ bao giờ?"

​Giang Di thoáng buồn bã, nhét tờ giấy vào túi. Cô cứ ngỡ mẹ hỏi chuyện với Đoạn Thanh Hứa, trầm tư một lúc rồi đáp: "Khoảng lúc vết thương ở chân sau hội thao sắp lành ạ."

​Trịnh Vân nói: "Mẹ hỏi là con biết mình là... là như vậy từ khi nào?" Bà không thốt ra được ba chữ "người đồng tính", như thể không muốn thừa nhận sự thật đó.

​Nhiều chuyện nhỏ nhặt bà vẫn nhớ, nhưng không nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào. Giang Di giấu quá kỹ, đã bao nhiêu năm nay con bé cố tình che đậy. Trong lòng bà ngổn ngang đủ mọi cảm xúc, không hẳn là trách móc, bà chỉ muốn làm cho ra lẽ. Chuyện lớn như vậy mà đến tận bây giờ mới phát hiện, nếu không có cuộc điện thoại kia, chắc con bé định giấu thêm vài năm nữa.

​"Luôn luôn là vậy."

​Làm sao mà nói rõ được là tháng nào ngày nào. Khi ý thức về giới tính xuất hiện, cảm giác này cũng dần dần nảy nở theo, rồi một ngày chợt nhận ra và hiểu rõ tất cả. Yêu nam hay yêu nữ, là thiên bẩm hay do tác động sau này, là ý niệm nảy sinh tự nhiên hay do quy ước xã hội nhào nặn nên, chẳng ai có thể đưa ra một câu trả lời chính xác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store