ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT][HOÀN] Hương Vị Mật Ngọt - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 73: Thừa nhận

Puonggg

Hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên cô thực hiện một hành động thân mật như vậy ở bên ngoài. Tim đập loạn xạ, thình thịch thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, máu dồn lên não khiến cô không thể suy nghĩ được gì.

​Xung quanh toàn là du khách, tự nhiên sẽ có người nhìn về phía này. Hai người mặc rất dày, mũ và khăn quàng che chắn nên rất khó nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt.

​Cả hai đều để tóc dài, chỉ cần có mắt là nhận ra đây là hai cô gái. Giang Di thực sự sợ sẽ có những người cực đoan xông ra, chỉ thẳng mặt họ mà mắng chửi. Cô từng thấy cảnh tượng như vậy, người vây quanh xì xào bàn tán, nói những lời cực kỳ tổn thương, mắng “vô liêm sỉ”, “đồ không biết xấu hổ” còn là nhẹ, thậm chí có người còn muốn động tay động chân, miệng lảm nhảm đòi thay cha mẹ người ta giáo dục lại.

​Sự bao dung của xã hội này chưa đủ cao, quốc gia vẫn còn một chặng đường dài phải đi về phương diện này.

​Giang Di dùng lực nắm chặt vạt áo Đoạn Thanh Hứa, đầu ngón tay hơi run rẩy.

​Đoạn Thanh Hứa đặt tay lên lưng cô vỗ về, một nụ hôn chỉ là chạm nhẹ rồi thôi.

​Khác với những gì cô lo lắng, khách tham quan tò mò nhưng không một ai tiến lại gần. Còn về việc họ nói gì, vì quá xa nên hai người không nghe thấy, cũng chẳng bận tâm.

​Tâm trạng Giang Di mãi không thể bình lặng, cô buông vạt áo ra để nắm lấy tay Đoạn Thanh Hứa.

​Đối phương đã nắm lấy cô trước.

​“Không sao đâu.” Đoạn Thanh Hứa thản nhiên nói, vô cùng bình tĩnh và trấn định.

​Cô trấn tĩnh lại, miễn cưỡng ổn định tinh thần, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn ra phía sau. Đoạn Thanh Hứa không cho cô cơ hội nhìn thấy, mà trực tiếp nghiêng người che chắn, đưa cô nàng đến ngồi xuống chiếc ghế bên bờ hồ.

​“Đừng để ý nhiều như vậy.” Cô khẽ nói, vén lại lọn tóc mai rối bời cho Giang Di, nhét túi thức ăn cho cá qua, “Chẳng phải muốn cho cá ăn sao, cho ăn xong rồi sớm đi nướng thịt.”

​Vành tai Giang Di đỏ rực, khẽ "vâng" một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

​Cho cá ăn xong, đổi sang chỗ khác thì không ai quen biết họ nữa, cũng chẳng bị nhìn chằm chằm, tự nhiên thấy thoải mái hơn nhiều.

​Hai người chọn một quán nướng kiểu nông gia, loại bán tự phục vụ. Chỗ nướng thịt nằm cạnh con kênh, gió thổi ù ù, may mà trước mặt có bếp than hồng nên không cảm thấy quá lạnh.

​Giang Di rất thích cuộc sống như thế này, bình dị mà ấm áp, đi đâu cũng có người bên cạnh. Cô vừa gặm dưa hấu vừa lạnh đến mức răng đánh vào nhau lập cập, đứng bên cạnh chờ một mình Đoạn Thanh Hứa nướng thịt.

Những ngón tay thon dài không ngừng lật giở, trắng trẻo và rõ ràng, không để móng tay, đầu ngón tay tròn trịa, trông cực kỳ sạch sẽ.

​Có lẽ những người như họ ít nhiều đều có một chút "chấp niệm", đặc biệt là với bàn tay. Không phải Giang Di có tư tưởng không trong sáng, mà là tay đẹp thực sự rất thu hút, cô chưa từng thấy ai có bàn tay đẹp hơn Đoạn Thanh Hứa.

​Tay cô nhỏ hơn tay Đoạn Thanh Hứa, không thon dài bằng đối phương, nhưng cũng không tệ, xem như là ổn.

​Nghĩ vậy, cô liền lén lút so sánh một phen.

​Đoạn Thanh Hứa biết cô đang nhìn đâu, đưa qua một xâu thịt nướng, cố ý hỏi: "Đang nhìn gì thế?"

​Giang Di "A" một tiếng, vội vàng hoàn hồn, biện minh: "Không nhìn gì cả, đang nghĩ chuyện khác thôi."

​Nói xong, trái tim không tự chủ được mà đập mạnh một cái, cả người trở nên rất không tự nhiên. Đoạn Thanh Hứa không hỏi thì thôi, vừa hỏi là cô lại suy nghĩ lung tung, trí não không kiểm soát được mà nhớ tới tình cảnh đêm qua, lúc đó cũng nhìn thấy bàn tay này... thật là xấu hổ muốn chết.

​Càng nghĩ, phản ứng trên mặt càng rõ ràng, cuối cùng cô đỏ mặt một cách không có tiền đồ.

​Cô không dám nhìn Đoạn Thanh Hứa, vùi đầu ăn dưa hấu.

​"Ăn ít thôi, ăn nhiều lạnh bụng," Đoạn Thanh Hứa nhắc nhở, ngước mắt nhìn cô.

​Giang Di quay mặt đi, chột dạ nhìn sang chỗ khác.

​Đêm qua quá mệt, sáng nay lại ăn ít, lúc này mùi thịt nướng thơm nức mũi, sau một hồi ngượng ngịu, cô vừa ăn vừa giúp nướng.

​"Tối mai em phải về nhà, mẹ bảo về ăn cơm, chị có về không?"

​Đoạn Thanh Hứa lắc đầu: "Công ty còn chút việc cần xử lý."

​Giang Di gật đầu, đưa tay đút cho cô một miếng thịt: "Lần này đi công tác thuận lợi chứ?"

​Đêm qua hai người vội vã, nửa đêm kết thúc là ngủ ngay, không có thời gian trò chuyện. Tuần này cô dù mệt nhưng sắc mặt rất hồng nhuận, không giống Đoạn Thanh Hứa hơi xanh xao. Chuyến đi S thị này chắc chắn không hề dễ dàng.

​Đoạn Thanh Hứa lật lật xâu thịt nướng trong tay, nói thật: "Cũng tạm, chỉ là ông chủ bên đó muốn ép giá, hai lần tưởng đàm phán xong rồi thì họ lại thay đổi ý định vào phút chót."

​Trên thương trường chuyện này rất bình thường, hai bên hợp tác đều thăm dò lẫn nhau, không liên quan đến thành tâm hay không, ai cũng muốn tối đa hóa lợi ích. Có khi mọi thứ đã xong xuôi, chuẩn bị ký tên thì đột nhiên hối hận, thậm chí có cả trường hợp ký hợp đồng rồi vẫn vi phạm, chuyện này không hề hiếm.

​Lần trước làm không tốt, lần này không được phép sai sót nữa. Hợp tác tuy đã đàm phán thành công, nhưng quá trình thực sự không dễ dàng.

​Giang Di không hiểu kinh doanh, nhưng qua câu nói này cô cũng nghe ra mọi chuyện không mấy suôn sẻ. Làm ăn không giống như học tập, biết làm chưa chắc đã thành công.

​Hai người vừa làm vừa tán gẫu, thịt nướng không ăn bao nhiêu, thời gian trôi nhanh đến hơn hai giờ chiều.

​Gần bốn giờ, họ lái xe về phố Tây Giang. Trời lạnh, cả hai đều không muốn ra ngoài mua thức ăn nên đặt hàng trên ứng dụng, đợi siêu thị giao tận nơi. Siêu thị làm việc rất nhanh, hơn 40 phút đã giao đủ nguyên liệu, vừa vặn lúc hai anh em nhà họ Đỗ đến cửa.

​"Giang Giang," Đỗ Nguyên cười gọi, họ mua một túi đồ lớn, vừa vào cửa đã đặt lên bàn.

​Hiện tại khác với trước đây, lúc này với tư cách là bạn gái của Đoạn Thanh Hứa, Giang Di bỗng thấy chưa quen lắm, không biết tiếp lời thế nào. Một lát sau, cô mỉm cười e thẹn nói: "Tôi đi rót nước cho mọi người."

​Hai anh em nhà họ Đỗ không từ chối, nước nhất định phải uống, uống đại diện cho sự chấp nhận, lúc này không cần khách khí.

​Uống nước xong, Đỗ Nguyên đẩy một chiếc túi nhỏ màu trắng tinh xảo qua, nói: "Quà chuẩn bị cho hai người."

​Mấy ông anh này cũng thật có tâm, chuẩn bị chu đáo khiến Giang Di không biết nên phản ứng thế nào.

​Đoạn Thanh Hứa cúi người xách túi đi, hiếm khi mỉm cười, dẫn Giang Di vào bếp và nói với Đỗ Nguyên: "Qua đây giúp xào rau."

​Giang Di nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Người ta là khách mà, chị làm gì vậy."

​Làm gì có đạo lý bắt khách nấu cơm, huống hồ Đỗ Nguyên còn tặng quà, cô cảm thấy ngại ngùng.

​"Không cần quá khách sáo với cậu ta," Đoạn Thanh Hứa nói, bóp nhẹ mu bàn tay cô để trấn an.

​Anh em nhà họ Đỗ không phải người ngoài, khác với những người khác, không cần thiết phải như vậy.

​Giang Di định nói gì đó nhưng thấy hai anh em Đỗ Nguyên đã đi vào nên im lặng.

​Bữa cơm do bốn người cùng làm, Giang Di có chút thẹn thùng vì danh phận hiện tại đã khác trước. May mà Đỗ Nguyên cư xử phóng khoáng, không hỏi những câu khó trả lời, thậm chí chuyện của hai người họ anh cũng không hỏi lấy một câu, bình thường thế nào thì giờ thế ấy.

​Nhưng không phải Đỗ Nguyên không muốn hỏi, mà là anh thực sự không biết nói gì. Mấy ngày nay anh đã suy nghĩ, thực ra cũng không có gì là không thể chấp nhận, nhưng vẫn thấy hơi gượng gạo, chưa thích ứng được. Anh thích con gái, hai vị trước mắt này cũng thích con gái, tóm lại chỗ nào cũng thấy kỳ quái.

​Trước khi mọi chuyện được làm sáng tỏ, anh chưa từng tiếp xúc với người đồng tính thực sự, không biết nên cư xử thế nào hay nói về chủ đề gì, nên cứ để như trước đây cho xong, không quản nhiều nữa.

​Bữa tối diễn ra khá hòa hợp, cuối cùng bốn người còn nhâm nhi vài ly.

​Vài ly rượu vào bụng, Đỗ Nguyên bắt đầu nói nhiều hơn, không khí ngưng trệ trên bàn ăn dịu đi rất nhiều, anh rót rượu cho ba người còn lại, giục mọi người uống.

​Người một ly tôi một ly, hai chai vang đỏ đã hết sạch.

​Vang đỏ tối nay nồng độ không thấp, không phải loại ngọt lịm không say. Giang Di không dám uống nhiều, Đoạn Thanh Hứa cũng không cho cô uống quá mức.

​Về sau, Đỗ Nguyên có lẽ hơi say, đầu óc không còn tỉnh táo lắm, nhưng vẫn cố nhịn nói: "Tôi không hiểu rõ về kiểu của hai người..."

​Giang Di dừng đũa nhìn qua, Đoạn Thanh Hứa lặng lẽ lắng nghe.

​"Nhưng đã quyết định rồi thì đừng hối hận, những thứ khác không quan trọng," Đỗ Nguyên nói tiếp, vẻ mặt khá thâm trầm, "Kiên trì mới có thể đi đến tận cùng."

​Có nhiều chuyện người ngoài không thể đồng cảm được, con đường này sẽ ra sao, kết cục thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào hai người họ. Đỗ Nguyên trông có vẻ không đáng tin, nhưng nhiều đạo lý anh đều hiểu rõ. Câu nói này anh đã kìm nén cả tối, giờ nói ra được, cả người nhẹ nhõm hẳn.

​Đỗ Thế Lâm ít nói, nhưng trông có vẻ đồng tình với anh trai.

​Đoạn Thanh Hứa im lặng một lát, trầm giọng đáp: "Biết rồi."

​Những thứ khác không cần nói thêm.

​Ăn xong, hai anh em gọi tài xế lái hộ rồi rời đi trong đêm.

Giang Di và Đoạn Thanh Hứa dọn dẹp phòng khách, sau đó quay lại phòng ở tầng hai.

​Món quà Đỗ Nguyên tặng họ là hai chiếc vòng cổ đôi, kiểu dáng đơn giản, nhìn qua không có gì quá đặc biệt nhưng cũng không tìm ra lỗi gì, chọn món quà này chắc hẳn đã tốn không ít tâm tư.

​Giang Di khá thích, lập tức tháo khăn quàng và mũ ra, bảo Đoạn Thanh Hứa đeo thử cho mình.

​"Đẹp không?" Cô cười hỏi, hơi nghếch chiếc cổ thanh mảnh lên.
​Đoạn Thanh Hứa dịu dàng đáp: "Đẹp."

​"Lấy lệ." Giang Di nói, lấy chiếc vòng còn lại ra định đeo cho cô, "Chị còn chưa nhìn kỹ hai lần nữa là."

​Đoạn Thanh Hứa không nói gì, hơi cúi đầu xuống để cô dễ thao tác.

​Hai chiếc vòng cổ không phải trân bảo hiếm có, nhưng ý nghĩa trong lòng Giang Di lại rất lớn lao, đó là sự thừa nhận của người khác đối với họ.

​Trước đây cô chưa từng để tâm đến chuyện yêu đương tình cảm, cho rằng không cần phải chấp nhặt những thứ đó, tình cảm chẳng phải là chuyện của hai người sao, hà tất phải bận tâm đến ánh mắt của người khác. Nhưng khi thực sự chìm đắm vào một mối quan hệ, suy nghĩ vẫn sẽ thay đổi.

​Tình cảm đúng là chuyện của hai người, nhưng đồng thời cũng cần sự công nhận và chúc phúc.

​Đeo xong, cô chạm nhẹ vào má Đoạn Thanh Hứa, rồi từ từ di chuyển đầu ngón tay đến khóe môi người kia, đối mắt một lúc lâu, cuối cùng áp sát vào.

​Trong lúc Đoạn Thanh Hứa ôm chặt lấy cô, cô kéo ngăn kéo ra, lấy thứ bên trong, xé mở rồi đeo cho đối phương, sau đó vùi đầu mổ nhẹ lên đôi môi mỏng, khẽ gọi tên người kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store