ZingTruyen.Store

[BHTT - EDIT][HOÀN] Hương Vị Mật Ngọt - Thảo Tửu Đích Khiếu Hoa Tử

Chương 57: Uất ức

Puonggg

Trong một mối quan hệ mập mờ, không rõ ràng, luôn có một bên dễ bị tủi thân.

​Đoạn Thanh Hứa đã làm gì sao?
​Không làm gì cả.

​Cô thậm chí còn từ chối bát canh đó. Quả táo Chu Bạch Chỉ đưa tuy đã nhận, nhưng không hề ăn một miếng nào. Trong suốt thời gian tối nay, cô thỉnh thoảng vẫn chú ý đến Giang Di. Dù nhìn thế nào, cô cũng không làm sai bất cứ điều gì.

​Sự tủi thân của Giang Di đến từ Chu Bạch Chỉ, từ những người khác, và từ sự không hành động của Đoạn Thanh Hứa.

​Bề ngoài mà nói, anh em nhà Chu, Đỗ Nguyên và những người khác đều là bạn bè của Đoạn Thanh Hứa. Còn cô, trong mắt những người này, cô chỉ là hàng xóm của Đoạn Thanh Hứa, là con gái riêng của Trần Vu Thu. Mặc dù Đỗ Nguyên và vài người khác đối xử tốt với cô, nhưng trong mắt người khác thì vẫn là như vậy. Vì thế, cô không thể hòa nhập vào nhóm này. Cô cũng không hề có ý định cố gắng hòa nhập, nhưng bị tẩy chay khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái.

​Con người quý ở sự tự biết mình, biết mình là ai, rõ ràng vị trí của mình trong lòng người khác. Giang Di dù có chậm hiểu đến mấy cũng cảm nhận được.

​Chính vì Đoạn Thanh Hứa không làm gì, nên cô mới có chút làm mình làm mẩy, cảm thấy uất ức.

​Đặc biệt khi nhìn thấy Chu Bạch Chỉ, cô cảm thấy tủi thân đến tột độ. Tâm tư người này rõ ràng đến thế, che giấu sự thèm muốn trong từng hành động, chỉ thiếu nước viết lên mặt. Giang Di đã chấp nhận Đoạn Thanh Hứa trong lòng rồi, thật sự càng nhìn càng tức giận.

​Cô tạm thời không muốn come out, nhưng cô cũng không muốn như thế này. Ai mà muốn như thế này cơ chứ?

​Bỏ nạng ra, đi lại hơi khập khiễng. Cánh cửa "sập" một tiếng, nhưng không phải dùng sức. Giang Di từ trước đến nay không phải là người giận dỗi là ném đồ đạc lung tung, không kiểm soát được cơn giận. Ngược lại, cô tự thấy mình khá bình tĩnh, không cãi vã làm ầm ĩ, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

​Nhiệt độ tối nay đặc biệt nóng, ngột ngạt đến chết người. Cửa sổ đóng kín, vừa bước vào đã có cảm giác bị đè nén bực bội. Cô mở cửa sổ ra để hít thở. Sờ vào túi quần, cô không mang điện thoại vào.

​Vừa nãy để quên trên sofa.

​Vì không muốn ra ngoài, cô mặc kệ luôn.

​Tay chống lên bệ cửa sổ, nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài. Đèn đường dưới nhà bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp. Dưới đất là bóng cây nghiêng nghiêng. Xa hơn một chút, là một vùng bóng tối tĩnh lặng. Bên ngoài màn đêm là con đường thẳng tắp bên ngoài khu chung cư, được chiếu sáng bằng ánh đèn vàng vọt tương tự.

Màn đêm tĩnh mịch vô tận, chỉ cần một tiếng động nhỏ xung quanh cũng có thể nghe thấy.

​Bên ngoài cửa có tiếng gõ, chỉ hai tiếng.

​Giang Di không để ý. Sau hai tiếng gõ, bên trong và bên ngoài căn phòng chìm vào im lặng.

​Cô vô thức nhìn lại rồi quay người đi, khó chịu hóng gió một lúc. Có lẽ vì cảm thấy hơi lạnh, cô đi đến bên giường ngồi xuống.

​Bên ngoài cửa, Đoạn Thanh Hứa mím chặt môi mỏng, cầm điện thoại của Giang Di. Đợi mãi không có hồi âm, khoảng hai ba phút sau, cô gõ thêm vài cái, gõ rất chậm, nhưng lực mạnh hơn lúc nãy.

​Đáp lại vẫn là sự im lặng.

​Xem ra là thực sự giận rồi. Từ trước đến nay chưa từng như vậy.

​Suy nghĩ một lúc lâu, Đoạn Thanh Hứa thử vặn tay nắm cửa. Bên trong không khóa trái. Có vẻ quá giận, chỉ lo bước vào phòng.

​Trong phòng không bật đèn. Mượn ánh sáng yếu ớt lọt qua cửa sổ, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đường nét của đồ đạc trong phòng. Giang Di đang ngồi bên mép giường, nghe thấy tiếng động ở cửa, nhìn về phía đó. Nhưng khi phát hiện ra là người kia bước vào, thân hình cô khựng lại, nhưng vẫn bất động.

​"Điện thoại của cậu," cô trầm giọng nói, giữa hai lông mày chất chứa sự bực bội. Khi đi gần đến nơi thì dừng lại, cúi đầu nhìn Giang Di.

​Giang Di không đáp, giơ tay lên.

​Người kia đưa điện thoại qua.

​Giang Di nhận lấy điện thoại, im lặng không nói, đặt điện thoại dưới gối, hoàn toàn không có ý định nói chuyện.

​Bình thường dễ nói chuyện, nhưng khi thực sự tức giận, tính tình lại cực kỳ quái gở.

​Sự im lặng luôn là điều giày vò nhất. Không muốn giao tiếp, không nói một lời nào.

​Ánh sáng trong phòng ngủ chính mờ ảo, không ai nhìn rõ mặt ai, nhưng không khí rõ ràng không ổn. Đoạn Thanh Hứa cong cong ngón tay. Một lúc sau, cô ngồi xuống bên cạnh, đại ý là muốn nói chuyện. Nhưng Giang Di rõ ràng không muốn. Cùng lúc ngồi xuống, cô "tách" một tiếng, bật đèn đầu giường.

​Ánh sáng đèn đầu giường không quá chói lóa, nhưng căn phòng sáng lên. Bầu không khí lập tức càng thêm ngưng trệ. Giang Di nhìn cô một cái, đột nhiên đứng dậy, định tìm áo ngủ vào phòng tắm.

​Đoạn Thanh Hứa nắm lấy tay cô, hơi dùng sức.

​Giang Di cau mày. Cô đang trong cơn giận, nói một cách cứng nhắc: "Đừng giữ tôi."

​Đối phương không buông, có ý không cho đi.

​Cô hơi tức giận, nói với giọng nghẹn lại: "Đoạn Thanh Hứa, buông ra."

​Vẻ mặt Đoạn Thanh Hứa lãnh đạm, không dễ bộc lộ cảm xúc như cô: "Ngồi xuống trước đi."

​Giang Di giãy giụa hai lần, không thoát ra được: "Chân tôi đau, cậu đừng giữ."

​Nghe vậy, Đoạn Thanh Hứa buông tay, nhưng đứng dậy. Cô chắn ánh đèn đầu giường. Đứng im lặng một lúc, nhìn Giang Di. Có lẽ muốn tiến lên chạm vào người cô một chút, nhưng Giang Di đã né tránh.

​"Tôi muốn tắm," Giang Di nói, quay lưng đi không nhìn cô: "Đừng đi theo."

​Đoạn Thanh Hứa lắp bắp, thần sắc nhuốm vẻ trầm uất, nhìn theo bóng lưng cô. Giang Di có lẽ giận đến mức hơi hồ đồ. Cô mở tủ quần áo, một lúc sau không biết mình phải làm gì, tiện tay lấy một chiếc áo ngủ, hậm hực đứng trước tủ quần áo, quên mất tiếp theo nên lấy gì.

​Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng từ phía sau đưa vào, lấy ra chiếc "tam giác" nhỏ đưa cho cô.

​Giang Di khẽ giơ tay lên, do dự một chút, rồi lại tìm một chiếc khác. Đoạn Thanh Hứa ở ngay phía sau cô, gần như sắp ôm lấy cô từ phía sau. Người này đã chặn đường lui của Giang Di, khiến cô không thể quay người lại. Giang Di gạt tay đang ở phía sau ra, vòng qua đi vào phòng tắm.

​Hiện tại vết thương ở chân đã gần khỏi, cô hoàn toàn có thể tự tắm một mình. Vì không muốn ra ngoài, cô không chọn tắm vòi sen mà xả nước tắm bồn.

​Cô thực ra chỉ là hơi giận thôi, và càng nghĩ càng giận, càng ở một mình càng tức. Cô nằm nhắm mắt trong bồn tắm chưa đầy mười phút, đột nhiên mở mắt ra, hối hận vì đã không mang điện thoại vào.

​Bên ngoài hoàn toàn không có động tĩnh, không có một tiếng động nào.
​Cắn cắn môi dưới, cô tự mình kỳ cọ, trong lòng cảm thấy chua xót. Nghĩ đến những chuyện đã làm với Đoạn Thanh Hứa trong phòng tắm vài ngày trước, cô càng thêm uất ức trong lòng, không tìm thấy chỗ nào để giải tỏa.

​Biết chắc Đoạn Thanh Hứa vẫn còn ở ngoài chưa đi, cô tạm thời không có ý định ra ngoài. Cô lề mề mãi, đến khi nước trong bồn nguội lạnh, da thịt đã ngâm đến hơi trắng mới đứng dậy. Cô lau khô người, tự mình mặc đồ lót và áo ngủ.

​Mặc xong, cô không vội ra ngoài sấy tóc mà tiếp tục "câu giờ".

​Tiếng máy sấy "ù ù" trở thành âm thanh duy nhất bên trong và bên ngoài phòng tắm. Giang Di nhìn vào gương, chỗ xương quai xanh sạch sẽ, không còn những vết tích như trước.

​Sau khi hai người ở bên nhau, lúc đầu có hơi quá đà, nhưng dần dần đều trở nên thận trọng hơn, đặc biệt là khi cô y tá vẫn còn ở đó. Đoạn Thanh Hứa là người luôn cẩn thận tỉ mỉ. Có lẽ nhận thấy Trịnh Vân và mọi người có điều gì đó phát hiện, nên đặc biệt cẩn thận, không làm bất cứ dấu vết nào có thể nhìn thấy. Thỉnh thoảng cô gái Giang Di này không có chừng mực, cô ấy cũng sẽ ngăn lại.

​Đoạn Thanh Hứa ngồi bên mép giường chờ. Tiếng máy sấy tóc trong phòng tắm dừng lại, nhưng mãi không thấy Giang Di bước ra. Cửa phòng tắm đóng chặt.

​Cô cau mày ngước mắt lên. Một lát sau, cô đứng dậy đi tới.

​Vừa lúc Giang Di mở cửa, hai người nhìn nhau.

​Giang Di theo bản năng muốn tránh người này, nên đứng sang bên cạnh một chút. Không ngờ Đoạn Thanh Hứa giơ tay chặn lại, giữ lấy cánh tay cô.

​"Tóc chưa khô," Đoạn Thanh Hứa nói, cúi thấp mắt, ôm cô vào lòng: "Tôi sấy khô tóc cho cậu rồi ngủ, kẻo bị cảm lạnh."

​Lúc này thì biết quan tâm người khác, trước đó không thấy động đậy gì.

​Giang Di không nhúc nhích, không đáp lại một lời nào.

​Đoạn Thanh Hứa dẫn cô vào trong. Vuốt xuôi theo chiều lông vẫn có tác dụng. Mặc dù không nói một lời, nhưng cảm xúc chống đối không còn nặng như lúc nãy.

​Phần tóc phía trước đã khô, nhưng phía sau vẫn còn ẩm ướt. Đoạn Thanh Hứa đưa cô đến trước gương, cầm máy sấy tóc lên sấy thật. Bàn tay người này vẫn lạnh như thường lệ. Khi chạm vào cổ cô, Giang Di không tự chủ được khẽ rụt lại, hơi né tránh.

​Sấy tóc là sấy tóc thật, nhưng tâm trí Đoạn Thanh Hứa không đặt ở đó. Từ đầu đến cuối đều cúi mắt nhìn cô.

​Trong gương, mọi cử động của hai người đều được phản chiếu. Chỉ cần nhấc mí mắt lên là có thể nhìn thấy. Giang Di mím chặt môi, coi như không thấy. Đoạn Thanh Hứa đã nắm chắc tính cách của cô, không cần nói gì cũng có thể kiểm soát cô chặt chẽ.

​Cô thật là vô dụng. Lẽ ra nên đẩy người này ra, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong lòng cô cuối cùng cũng mềm nhũn. Nếu cô không quan tâm thì đã không tức giận. Chính vì quan tâm, nên bây giờ Đoạn Thanh Hứa chỉ cần làm một chút gì đó là cô lại để tâm đặc biệt.

Hành động sấy tóc tuy nhỏ, nhưng rõ ràng đã làm nguôi ngoai phần lớn cơn giận của cô.

​Trong tình cảm, ai cũng như mò đá qua sông. Bề ngoài không chịu thiệt thòi gì, nhưng thực chất đều đang bị thay đổi dần dần trong tiềm thức.

​Sấy tóc không tốn nhiều thời gian, ngay cả khi Đoạn Thanh Hứa cố tình làm chậm lại.

​Thấy cô không có động thái tiếp theo, vẫn im lặng, Giang Di nắm chặt lòng bàn tay, nghiêng người muốn đi ra ngoài.

​Đoạn Thanh Hứa đặt máy sấy xuống và theo sát phía sau.

​Trong phòng có một cốc nước nguội, chuẩn bị cho Giang Di. Cô thỉnh thoảng uống nước vào buổi tối hoặc trước khi ngủ. Trước khi ngủ cô luôn nhờ Đoạn Thanh Hứa rót nước cho mình. Hôm nay không cần cô mở lời, lúc tắm Đoạn Thanh Hứa đã rót sẵn.

​Nhìn thấy cốc nước đó, lòng Giang Di phức tạp, nhưng vẫn không muốn xuống nước. Có lẽ vì trước đây thường xuyên chống nạng đi lại, quen với việc giữ gìn chân trái, nên cô đi lại có vẻ kỳ cục và hơi chậm.

​Gần đến mép giường, Đoạn Thanh Hứa lại từ phía sau ôm lấy cô đang bực tức, không cho đi nữa, khẽ gọi tên cô.

​"Chúng ta nói chuyện đi," Đoạn Thanh Hứa nói.

​Giang Di cứng đầu, cố tình nói cứng: "Tôi không muốn nói."

​Đoạn Thanh Hứa áp sát tai cô, hạ giọng: "Tôi biết."

​Giang Di sững lại, không biết nên nói gì nữa. Đối phương ôm chặt quá, cô không thể cử động được. Cô nén lại rất lâu, rồi bực bội nói: "Cậu chính là ỷ vào việc tôi thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store