ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Hoan Dai Su Ty Qua Kho Lam


Nhìn tiểu cô nương với ánh mắt sùng kính không hề che giấu, Lạc Lâm bỗng nhiên cảm thấy có chút chột dạ.

Những người khác chắc chắn đều biết rõ phẩm hạnh thực sự của nàng, chỉ có Bùi Thanh Y là chưa từng thấy sức mạnh chân thực của nàng, e rằng giờ phút này thực sự hiểu lầm rằng nàng yếu hơn nên mới tới an ủi nàng.

Thế là, trong lòng Lạc Lâm cảm thấy có chút khó xử.

"Khụ khụ, lần này chỉ là phát huy không tốt thôi, sư tỷ không sao cả." Lạc Lâm xoa đầu nhỏ của Bùi Thanh Y, cười nói.

Hoàn toàn không nhận ra những người khác nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ quái cỡ nào.

Nhà mình đại sư tỷ vậy mà lại vì thực lực lừa gạt người khác mà chột dạ sao?

Mấy người không nhịn được thầm lắc đầu tặc lưỡi.

Lạc Lâm bất động thanh sắc liếc về phía sau, lập tức tất cả đều im lặng.

Trận đấu giữa hai người nàng có thể xem là trận chiến đặc sắc nhất trong toàn bộ sân thi đấu trước mắt, còn lại chỉ là vài trận tỉ thí nhỏ nhỏ, rồi giải tán.

Sau khi tan trận, Lăng Tiêu gọi Lạc Lâm lại.

"A Lâm, đi theo ta."

Lúc này Lạc Lâm mới chú ý, chỉ có đệ tử các đại môn phái rời khỏi sân, còn các vị chưởng môn đều cùng nhau đi về phía đại điện của Cửu Dương Tông.

Với trận thế lớn như vậy, nhất định không phải chuyện nhỏ.

Lạc Lâm lập tức nghiêm túc thần sắc, rồi quay sang dặn dò Bùi Thanh Y:

"Tiểu Thất, ngươi đi cùng nhị sư huynh và tam sư tỷ trước đi, sư tỷ làm xong việc sẽ về tìm các ngươi."

Bùi Thanh Y rất hiểu chuyện, nàng nhìn liền biết Lạc Lâm và Lăng Tiêu có chuyện nghiêm túc cần xử lý, liền ngoan ngoãn gật đầu:

"Vậy ta về cùng các sư tỷ sư huynh."

Lăng Tiêu nghe vậy, tiến tới trêu chọc:

"Tiểu Thất, không đợi sư tôn về cùng sao?"

Bùi Thanh Y chớp chớp mắt, còn chưa kịp trả lời, Lạc Lâm đã vung tay tát một cái vào mặt Lăng Tiêu:

"Thôi đi, ngài suốt ngày cứ như mất tích, tiểu Thất có muốn chờ cũng vô ích."

Lăng Tiêu ôm mặt, ấm ức lẩm bẩm:

"Biết rồi mà..."

Bùi Thanh Y lập tức bị chọc cười, nàng khúc khích:

"Được rồi, sư tỷ sư tôn có chuyện gấp, ta về trước."

"Vẫn là tiểu Thất tốt nhất." Lăng Tiêu nước mắt lưng tròng nói, nhưng một giây sau liền bị Lạc Lâm tóm lấy cổ áo lôi đi.

"Được rồi, đừng lằng nhằng nữa, mau đi xem rốt cuộc có chuyện gì, nếu không lớn thì ta còn kịp trở lại." Lạc Lâm hùng hổ kéo Lăng Tiêu đi.

"Ai ai, chờ đã, A Lâm! Tự ta đi được mà!"

......

Bùi Thanh Y đưa mắt nhìn hai người họ đi xa, vừa quay đầu lại liền bị người ta bế bổng lên.

Nàng ngây người, nghiêng đầu thì thấy Sở Ly đang ôm mình với vẻ mặt hết sức thỏa mãn.

"Đại sư tỷ không có ở đây, tiểu sư muội cuối cùng cũng thuộc về ta rồi."

Bùi Thanh Y: ???

Trên đầu nhỏ như mọc lên một dấu chấm hỏi to đùng.

"Oa, cảm giác vừa rồi có người nói điều gì đó không ổn lắm thì phải." Tạ Dụ An cằn nhằn.

"Nếu ngươi dám nói cho đại sư tỷ, ta sẽ lột da ngươi." Sở Ly vừa cười vừa không cười, ánh mắt lạnh lẽo nói.

"Oa oa, thật đáng sợ nha." Tạ Dụ An giơ tay đầu hàng:

"Được rồi được rồi, ta không nói."

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, lại cúi đầu nhìn Bùi Thanh Y trong ngực, dịu dàng nói:

"Đi thôi tiểu Thất, sư tỷ dẫn ngươi xuống núi."

Mặt Bùi Thanh Y đỏ lên, nhỏ giọng nói:

"Sư tỷ, ta tự đi được, thả ta xuống đi."

"Không cần~" Sở Ly kéo dài giọng, cười nói:

"Ta vất vả lắm mới được ôm ngươi một cái, mới không buông tay đâu."

Bùi Thanh Y: "......"

Nàng có phải là thú cưng đâu! Cứ nhất định phải ôm tới ôm lui!

Dưới tình huống phản kháng vô hiệu, Bùi Thanh Y cứ thế bị Sở Ly bế xuống núi, dọc đường đi thu hút vô số ánh mắt, nàng xấu hổ tới mức phải lấy tay che mặt, mặc cho mấy người kia dỗ thế nào cũng không chịu lộ mặt.

Vừa về tới khách điếm, Bùi Thanh Y lập tức nhảy khỏi ngực Sở Ly, chạy sang một bên không thèm nhìn nàng.

"Tiểu sư muội, tiểu sư muội, ta biết sai rồi, đừng giận mà!" Sở Ly vội vã dỗ dành.

Nhưng Bùi Thanh Y vẫn không thèm để ý tới nàng.

Phương Thiến nhìn thấy thế, bĩu môi nói:

"Xong rồi, nếu đại sư tỷ biết tiểu sư muội bị Tam sư tỷ chọc giận, chắc chắn sẽ nổi giận mất."

Cơ thể Sở Ly lập tức cứng đờ, vẻ mặt như muốn khóc nhìn Bùi Thanh Y:

"Tiểu sư muội, ta thật sự sai rồi, ngươi muốn cái gì sư tỷ cũng mua cho ngươi được không?"

Tạ Dụ An bật cười:

"Mọi người có thấy Tam sư tỷ giống như kẻ ngốc lắm tiền không?"

Mấy người vô thức gật đầu lia lịa.

Sở Ly trừng mắt nhìn bọn họ, rồi tiếp tục quay lại dỗ dành Bùi Thanh Y.

Nhưng Bùi Thanh Y vẫn tức giận, không hề để ý tới nàng.

Sở Ly chỉ đành nghĩ hết mọi cách để làm cho tiểu gia hỏa này nguôi giận.

......

Trong khi bên này đang vô cùng náo nhiệt, thì bên kia, trong đại điện Cửu Dương Tông, Lạc Lâm lại là bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Các chưởng môn của đại môn phái đều tụ họp tại đây, sắc mặt ngưng trọng, không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lạc Lâm rất không thích cảm giác hiện tại, nhưng nàng rõ ràng nhận ra có đại sự sắp xảy ra, liền cố nhẫn nại mà chờ đợi.

"Chư vị." Cuối cùng, chưởng môn Cửu Dương Tông, Tiêu Tề mở miệng.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, lặng im chờ đợi.

"Chắc hẳn các vị chưởng môn đã nhận được tin tức mật, vậy ta cũng không cần nói nhiều. Lần này, Ma tộc có dấu hiệu rục rịch, đã có sự kiện Ma tộc tập kích Nhân tộc xảy ra. Hơn nữa, không lâu trước đây, Ma Tôn và Quỷ Vương đã đạt thành hiệp ước, dự định tổ chức quy mô lớn tiến công nhân tộc, quay về Nhân giới." Tiêu Tề trầm giọng nói.

Lạc Lâm nghe xong, lập tức sững người.

Ma tộc mới yên ổn chưa đến mười năm, vậy mà đã muốn ngóc đầu trở lại, lại còn liên lụy tới cả Quỷ vực, hiển nhiên là chuẩn bị phát động chiến tranh toàn diện với Nhân tộc.

Bên dưới vang lên tiếng bàn tán xôn xao, Lạc Lâm lắng nghe, tất cả đều đang thảo luận về động tĩnh của Ma tộc.

Mười năm trước, nhân tộc giành chiến thắng nhưng cũng vô cùng thảm khốc, nhờ có Lăng Tiêu một kiếm trọng thương Ma Tôn mới tranh thủ được khoảng thời gian quý báu này.

Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người không tự chủ rơi lên người Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu thấy vậy, nhìn Tiêu Tề, được hắn khẽ gật đầu, Lăng Tiêu mới đứng lên:

"Chư vị, ta biết mọi người đang suy nghĩ điều gì. Ma Tôn Dạ Trạch bị thương, mười năm chưa thể hồi phục. Hắn lần này cấu kết với Quỷ Vương chính là tính toán tới điểm ấy. Tuy nhiên..."

Hắn ngừng lại một chút, rồi thở dài:

"Ta đã cảm nhận được cảnh giới của mình có dấu hiệu buông lỏng, thời gian tới phải bế quan, không biết bao lâu mới có thể xuất quan."

Nghe vậy, lập tức toàn đại điện ồ lên.

Ngay cả Lạc Lâm cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lăng Tiêu.

Ma tộc và Quỷ tộc đang sắp xâm chiếm, vậy mà Lăng Tiêu lại lựa chọn bế quan vào lúc mấu chốt này, khiến ai nấy đều lo lắng.

Lăng Tiêu tại vị, nhân tộc mới có khả năng đối đầu Ma tộc. Nếu Lăng Tiêu bế quan, bị Ma tộc biết được...

Tương lai quả thật thảm không nỡ nhìn.

Mười năm trước, không chỉ Ma tộc chịu tổn thương nặng nề, nhân tộc cũng tổn thất vô số anh tài. Nếu chiến tranh lại nổ ra, thắng bại chưa thể đoán định.

"Khụ!" Tiêu Tề đột nhiên ho nhẹ, khiến đám người an tĩnh trở lại, đồng loạt nhìn về phía hắn, mong đợi một biện pháp khả thi.

"Ta hiểu nỗi lo của các vị, cho nên, lần này chúng ta cần chủ động xuất kích, tranh thủ thời gian cho chính mình." Tiêu Tề nói.

"Ý của Tiêu chưởng môn là gì?" Có người lên tiếng hỏi.

"Thành lập một đội ngũ, chủ động tiến vào Ma vực." Tiêu Tề đáp: "Chúng ta không trực tiếp khai chiến, mà tiến hành chiến đấu du kích, quấy nhiễu khiến Ma tộc rối loạn."

"Đồng thời, các lực lượng còn lại ở Nhân giới sẽ tiếp tục duy trì ổn định cục diện."

Nghe vậy, cả hội trường lại xôn xao.

"Như thế chẳng phải là đi chịu chết?" Có người chất vấn.

"Đúng vậy, nguy hiểm cực cao, có thể không trở về." Tiêu Tề lạnh nhạt nói, giọng nặng nề: "Nhưng đây là biện pháp duy nhất hiện tại."

Mọi người trầm mặc.

"Xin hỏi, ngài định phái ai đi?" Lại có người hỏi.

"Các chưởng môn, trưởng lão không thể động, cần ở lại trấn thủ. Chỉ có thể chọn những đệ tử tinh anh, mỗi môn phái chọn ra vài người, nhất định phải là người có năng lực độc lập tác chiến." Tiêu Tề nói.

Các đại môn phái đều khó xử.

Ngay lúc đó, Vệ Ương đứng ra, hướng Tiêu Tề chắp tay, ánh mắt kiên quyết:

"Sư tôn, đệ tử xin lĩnh mệnh xuất chiến."

Lời vừa dứt, toàn trường chấn động, ngay cả Lạc Lâm cũng không khỏi kính phục.

Nàng là thân truyền đệ tử của Tiêu Tề, thiên phú và thực lực xuất chúng. Vậy mà nguyện ý tự mình xông vào Ma vực nguy hiểm.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Tề, chờ đợi quyết định.

"Ngươi hiểu điều đó có ý nghĩa gì không?" Tiêu Tề hỏi.

"Diệt trừ tà ác, trừng trị kẻ xấu, đó là trách nhiệm của chúng ta." Vệ Ương bình tĩnh đáp, không chút do dự.

"Tốt! Tốt lắm!" Tiêu Tề cười lớn: "Có đệ tử như ngươi, ta không còn gì hối tiếc!"

Một màn này khiến những kẻ còn do dự trong lòng cũng sinh ra quyết tâm.

Tiêu Tề ngay cả đệ tử tâm đắc nhất cũng có thể phái đi, bọn họ sao còn dám sợ hãi?

Lần lượt, các đại môn phái đều đồng ý về tuyển chọn đệ tử, thời gian xuất phát định vào ba tháng sau - cũng chính là lúc Lăng Tiêu bế quan.

Ra khỏi Cửu Dương Tông, trên đường xuống núi.

Các môn phái khác đã cưỡi phi thuyền rời đi, chỉ còn thầy trò Ngọc Hành Tông chậm rãi đi bộ.

"A Lâm." Lăng Tiêu bỗng gọi.

Lạc Lâm ngẩng đầu, trầm tư rồi nói:

"Để ta đi."

Lăng Tiêu không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói:

"Trước kia ngươi từng nói, vào Ngọc Hành Tông rồi cũng là người nhà, có chuyện phải cùng người nhà thương lượng."

"A Lâm, không phải chuyện gì cũng phải một mình ngươi gánh vác."

"Đôi khi, ngươi cũng nên học cách dựa vào các sư đệ sư muội của mình."

"Không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store