Chương 7
Đúng 9 giờ sáng, Sở Vân lái xe dừng trước cửa nhà Lục Kim.
Thấy Lục Kim lên xe xong vẫn xoay cổ, vừa động liền kêu rắc rắc, Sở Vân đau lòng nói: "Sao vậy cục cưng, bị trẹo cổ à?"
"Tối qua xem kịch bản, xem riết rồi ngủ gục luôn bên bàn."
Sở Vân hết lời khuyên nhủ cô chú ý giữ gìn sức khỏe, nếu trạng thái không tốt sẽ ảnh hưởng lớn đến buổi thử vai.
"Hơn nữa cô không phải còn bị thương sao? Bị thương ở đâu thế, hôm đó tôi chưa kịp hỏi. Đỡ hơn chưa? Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"
Lục Kim không trả lời ngay câu hỏi của Sở Vân, im lặng một lát, nghĩ đến giấc mơ khiến cô bối rối, ngón tay cô chạm vào tai mình, cảm giác hơi nóng rát, cô mất tự nhiên thay đổi tư thế ngồi, mở cuốn kịch bản 《 Gió Lửa 》 mang theo bên người, vừa lật xem vừa bình tĩnh nói:
"Không có gì, tai bị trầy xước chút da thôi."
"Ồ?" Vừa lúc đang dừng đèn đỏ, Sở Vân quay đầu lại nhìn cô bằng một ánh mắt khó tả.
Lục Kim nhìn thẳng vào cô ấy — Sở Vân có biết chuyện giữa cô và Triều Từ không?
Tối qua tại lễ trao giải Phong Bi, Triều Từ ngồi cùng hàng ghế với cô, không chỉ xảy ra xung đột nhỏ với Vương Mãnh, cuối cùng còn bị Triều Từ cắn một cái điên rồ.
Mặc dù môi trường lúc đó hơi tối, nhưng không thể không có ai phát hiện.
Là một lễ trao giải thu hút mọi sự chú ý, máy quay truyền hình trực tiếp, truyền thông, fanpage... hàng loạt ống kính lớn nhỏ sẽ theo dõi suốt Triều Từ, người đã vắng mặt suốt ba tháng mới xuất hiện. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có người chụp được vị trí của cô, phát hiện tương tác của hai người, càng không cần phải nói đến Sở Vân, "thám tử" của giới giải trí.
Lục Kim luôn theo dõi, từ tối qua đến sáng nay, trên mạng không hề có bất kỳ tin tức nào về tương tác của cô và Triều Từ.
Cô không thấy dấu vết phản ứng nào của bên ngoài về việc hai người cùng xuất hiện, ngược lại chỉ nhận được hàng loạt lời chửi rủa nhắm vào cô và những lời ác ý nhắm vào em gái cô.
Cho nên, việc cô và Triều Từ tiếp xúc gần gũi tối qua đã không bị lan truyền.
Tình huống có khả năng nhất là sự tương tác quá thân mật của cô và Triều Từ đã bị truyền thông Tinh Duệ dìm xuống. Với tư cách là người quản lý, Sở Vân lúc này chắc chắn không tránh khỏi việc cằn nhằn với cô một trận.
Lục Kim đã nghĩ sẵn cách để cùng Sở Vân trách mắng Triều Từ, ai ngờ Sở Vân hoàn toàn không hề nhắc đến Triều Từ qua vết thương trên tai cô, cứ như là thực sự không biết, cô ta chuyển sang đề tài khác:
"Không sao là được rồi. Cô đó, cái tính Tam Lang liều mạng thân mong manh này, quay phim thì thân đầy thương tích, đi dự lễ trao giải cũng làm rách tai. Đầu gối chắc vẫn chưa lành hẳn chứ? Vết thương cứ tiếp tục điều trị, số chuyên gia tôi cũng tiếp tục đăng ký cho cô. Sức khỏe là vốn quý nha, còn trẻ cũng không thể để bị đau nhức hành hạ."
"Ừm, cảm ơn..."
"Cảm thấy cô hơi mất tập trung? Vì lát nữa phải đi thử vai nên hồi hộp à?"
Lục Kim càng bực bội, Sở Vân thực sự không biết sao? Dư luận cũng không phải do truyền thông Tinh Duệ dìm xuống à?
Trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ hoang đường — chẳng lẽ không có ai thấy chuyện này?
Lục Kim chìm vào suy tư, nhất thời không trả lời, Sở Vân coi như cô mặc nhận.
Sở Vân tiếp tục an ủi cô: "Trước đây cô đâu có như vậy. Nhân vật càng khó cô càng hưng phấn khi tranh thủ không phải sao? Vẫn còn lo lắng về Quế Cung à?"
Trong lúc nói chuyện, Sở Vân đã đón Tiểu Đổng lên xe, cô ta vỗ vỗ vai Tiểu Đổng, cười nói: "Có tôi và Tiểu Đổng hộ tống cô, sợ gì chứ."
Đều sắp đến cửa hội sở Quế Cung, điện thoại của Sở Vân reo lên, cô không kết nối Bluetooth, lái xe tấp vào lề để nghe điện thoại.
"Vâng, Khang tổng chào buổi sáng! Lúc nãy đang lái xe ạ. À, anh nói... Hả? Cái gì?! Tại sao lại như vậy? Tôi dựa, đoàn phim bị điên rồi sao? Chuyện này... tôi cũng không thể đi được, hôm nay tôi đi cùng bé cưng Kim Kim thử vai mà. À... Này, kia, được rồi, hành hành hành, vậy tôi đi ngay đây!"
Sở Vân cúp điện thoại, vô cùng lo lắng nói: "Cục cưng, e là tôi không thể đi cùng cô đến Quế Cung rồi. Cô biết Tiểu Lâm không? Chính là cô bé mới ký hợp đồng vào công ty năm nay ấy, mấy hôm trước không phải tham gia một đoàn phim thần tượng cổ trang sao, vừa rồi nói cô bé bị ngã lúc treo dây cáp, hình như ngã không nhẹ. Hợp đồng quản lý của cô bé hiện giờ là tôi đang phụ trách, công ty còn chưa kịp tuyển trợ lý cho cô bé, xảy ra chuyện này Khang tổng muốn tự mình đi xem nhưng thực sự không đi được, giờ tôi phải đại diện công ty đến bệnh viện chăm sóc cô bé, còn phải trao đổi với đoàn phim về chuyện tai nạn lao động và bồi thường."
Lục Kim có chút ấn tượng về Tiểu Lâm kia, ngã khi treo dây cáp đây là chuyện lớn, không khéo là sẽ bị tàn tật.
Lục Kim lo lắng nắm lấy cánh tay Sở Vân, hỏi dồn: "Công ty có mua bảo hiểm cho cô bé không? Ngã ở đâu có nghiêm trọng không?"
"Cái này... Phải đợi tôi đi xem mới biết được." Sở Vân tránh né ánh mắt chân thành dò hỏi của Lục Kim, rất nhanh chuyển đề tài: "Tôi đưa cô đến cửa Quế Cung, bảo vệ sẽ đưa cô vào gặp đạo diễn Trương Văn. Tiểu Đổng, cậu đi cùng tôi đến bệnh viện, hôm nay công ty quá bận không thể cử người ra được, cậu đi cùng tôi giúp một tay."
Lục Kim và Tiểu Đổng nghe cô ta nói vậy, theo bản năng liếc nhìn nhau.
Tiểu Đổng có khuôn mặt tròn trịa, trông giống như một sinh viên mới tốt nghiệp chưa lâu, kỳ thật trước kia là vô địch tán thủ chuyên nghiệp, còn đi kèm một thái độ thẳng tính hoàn toàn không khó chịu với khuôn mặt đáng yêu của cậu ta.
Cậu ta trực tiếp từ chối Sở Vân: "Tôi là người được chị Kim thuê, tôi phải ở lại bảo vệ chị ấy."
Trong xe có một khoảnh khắc im lặng, cuối cùng vẫn là Sở Vân cười gượng vài tiếng nói:
"Được, được, Tiểu Đổng, cậu đi theo chị Kim của cậu bảo vệ cô ấy thật tốt, cô ấy là con cưng của Tinh Duệ chúng ta."
Trong sân bí ẩn nhất của hội sở Quế Cung, có một gian phòng rộng mở sáng sủa, được xây dựng với mái vòm bằng kính.
Người biết thì hiểu rõ đây là văn phòng của Kim tiên sinh, người không biết nhìn lên thấy đầy nội thất gỗ nam tơ vàng trong nhà, còn tưởng là phủ đệ của một vị quan tham lớn thời trước.
Ngồi giữa phòng trên ghế sô pha da là một thanh niên khuôn mặt xinh đẹp, nhìn từ tướng mạo chưa quá hai mươi tuổi, nhưng vẻ trầm tư phức tạp trong mắt hắn lại không hề phù hợp với cái vỏ bọc trẻ trung.
Thanh niên này chính là chủ nhân của hội sở Quế Cung, Kim tiên sinh.
Kim tiên sinh có chút thần người suy tư điều gì đó, theo bản năng vuốt ve vật trang trí trên bàn.
Vật trang trí này được làm từ vàng ròng, lớn đến mức gần chạm xà nhà, vô số đồng tiền vàng chất thành một ngọn núi nhỏ, nâng một thỏi nguyên bảo lớn hơn.
Dù là ngày hay đêm, tất cả đồ trang trí trong văn phòng này đều tỏa ra một mùi tiền tài làm chủ nhân của nó vui vẻ thoải mái.
Và lúc này, ngay cả trân bảo được cưng chiều cũng không thể xoa dịu cảm xúc nóng nảy của chủ nhân.
Tối qua, Kim tiên sinh cuối cùng cũng lấy hết can đảm gửi tin nhắn thoại.
【 Đại nhân, tôi biết ngài rất bận, nhưng chuyện này chỉ có ngài mới có thể giúp tôi! Có thể cho tôi đến bái phỏng ngài không? Không làm chậm trễ ngài quá lâu, mười phút... không, năm phút thôi cũng được! 】
Đến bây giờ cũng không chờ được hồi âm.
Chiếc điện thoại vỏ vàng đã được Kim tiên sinh lật đi lật lại rất nhiều lần trong tay, đột nhiên vang lên, tay Kim tiên sinh run lên, không đỡ được, rơi thẳng xuống mặt bàn.
Hắn nhanh chóng nhặt điện thoại lên, phát hiện cuộc gọi đến không phải là người hắn mong đợi đã lâu, mà là Trương Văn.
Kim tiên sinh bực bội thở ngắn một tiếng, bắt máy, ấn loa ngoài.
"Nói."
Trương Văn ở đầu dây bên kia không thấy mặt Kim tiên sinh, nhưng có thể nghe ra cảm xúc của hắn từ giọng nói tràn đầy lửa giận.
Trương Văn luôn luôn thận trọng phụng sự chỗ dựa lớn này.
"Kim tổng, người đã đến."
"Ai cơ?" Kim tiên sinh tháo kính gọng vàng, cau mày quăng ra hai chữ này.
"Chính là cô tiểu diễn viên họ Lục mà ngài đã nhắc đến trước đó, hôm nay đến 'thử vai'."
Động tác lau kính dừng lại, lửa giận tan đi không ít ngay lập tức từ giữa hàng mày Kim tiên sinh.
Kim tiên sinh lên giọng nói: "Bảo cô ta chờ tôi ở trà thất trong tiểu hoa viên."
"Vâng..."
Cúp điện thoại, nghe ra cảm xúc Kim tiên sinh đã được trấn an, Trương Văn đứng trước sân chống eo, nhếch miệng cắn môi, càng nghĩ càng thấy lạ.
Chuyện này thật không giống Kim tiên sinh sẽ làm.
Hắn đi theo Kim tiên sinh cũng đã 80 năm, coi như có chút hiểu biết về hắn.
Kim tiên sinh trước nay chỉ thích kiếm tiền và sưu tầm các loại đồ cổ, toàn tâm toàn ý mở rộng bản đồ kinh doanh, cứ như thể trên đời này chỉ có việc gom tiền là có thể làm, trước nay không có hứng thú với những chuyện tục tĩu như đàn ông hay phụ nữ.
Quế Cung là địa bàn của Kim tiên sinh, danh tiếng hỗn độn ở đây là do Trương Văn âm thầm gây chuyện mới vô tình gây ra chút tiếng xấu.
Kim tiên sinh luôn luôn biết những hành động nhỏ của Trương Văn, nhưng chưa bao giờ đề cập, ngầm chấp nhận người dưới trướng hắn muốn làm gì thì làm dưới sự che chở của hắn, chỉ cần làm thỏa đáng những chuyện hắn giao phó, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở.
Có một chỗ dựa lớn gánh trách nhiệm như vậy, Trương Văn tự nhiên càng ngày càng làm càn.
Chỉ cần là người muốn tham gia phim của hắn, thì không thể tránh khỏi chuyến đi đến Quế Cung này.
Thời điểm Lục Kim càn quét các giải thưởng tân binh, Trương Văn thực ra có chú ý đến cô.
Cô bé này không giống với kiểu thục nữ hắn thích, dáng người không bốc lửa ánh mắt không quyến rũ, ngược lại lạnh như băng, nhìn không liên quan gì đến hai chữ "gợi cảm".
Thậm chí trong nhiều trường hợp cô đều mặc quá kín đáo, nhiều lắm là để lộ xương quai xanh, ngay cả lưng cũng chưa ai từng thấy, hoàn toàn là loại hình dị biệt trong giới nữ minh tinh, cả người ngạo khí làm người ta cảm thấy chướng mắt.
Có thể tưởng tượng Lục Kim trên giường chắc chắn cũng là một cục gỗ, kiểu người ngay cả tiếng cũng không rên nổi, nhàm chán đến mức nào.
Trương Văn luôn luôn nhạt nhẽo hứng thú với cô, lúc trước công ty cô đến đề xuất vai Bao Tự trong 《 Gió Lửa 》, Trương Văn nhanh chóng từ chối.
《 Gió Lửa 》 là dự án quan trọng nhất trước mắt hắn, mục tiêu phòng vé từ 1 tỷ trở lên, hắn muốn dùng nhân vật "Bao Tự" này làm móc câu, câu những nữ diễn viên hắn muốn ngủ cùng.
Hắn đã xếp mục tiêu thành danh sách, tính toán lần lượt mời họ "thử vai", không ngờ Kim tiên sinh lại vào thời điểm này bảo hắn tìm Lục Kim đến tâm sự.
Chẳng lẽ là Tinh Duệ vượt qua hắn, trực tiếp tìm Kim tiên sinh muốn Lục Kim tham gia 《 Gió Lửa 》?
Kim tiên sinh thái độ khác thường lại muốn gặp cô, lẽ nào Kim tiên sinh thích cô ấy?
Đến mức này sao?
Thật mẹ nó người xấu làm việc tốt.
Trương Văn thầm mắng một câu trong lòng, sải bước đi về phía trà thất trong tiểu hoa viên.
Kim tiên sinh tỉ mỉ chải chuốt vẻ ngoài son phấn của mình, xác định mình trong gương xinh đẹp không tì vết.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, đang định đi về phía tiểu hoa viên thì đột nhiên có người đến gõ cửa.
"Kim tiên sinh, có khách quý đến."
"Không rảnh." Kim tiên sinh vừa thắt cà vạt vừa mở miệng, dường như lát nữa cằm sẽ phải hoạt động với biên độ lớn, nên phải hoạt động cơ cằm trước, "Tôi có chuyện quan trọng, bảo người đó chờ trước đi."
Người đứng ngoài cửa do dự nói: "Kim tiên sinh, là, là Đại nhân đến ạ."
Miệng Kim tiên sinh đang hoạt động đột nhiên dừng lại, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi đọng lại trên mặt, trông hết sức buồn cười.
"Thật là cô ấy? Cô ấy thật sự đến?!" Kim tiên sinh hét lên không giữ hình tượng.
"Vâng, là cô ấy. Đại nhân đã đến cửa rồi."
Kim tiên sinh lập tức gọi điện thoại cho Trương Văn: "Bên cô gái họ Lục đó ngươi cứ canh chừng trước, vô luận thế nào đừng để cô ta rời đi. Lát nữa ta sẽ qua ngay."
Trương Văn: "Vâng ạ."
.
Bảo vệ lái xe ngắm cảnh, đưa Lục Kim và Tiểu Đổng đi qua bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, đến trà thất sâu bên trong tiểu hoa viên.
"Chị Kim, nơi này ấm áp quá, lại khắp nơi là hoa, như mùa xuân vậy."
Khi đi qua tiểu hoa viên, Tiểu Đổng thì thầm bên tai Lục Kim.
Không trách Tiểu Đổng ngạc nhiên cảm thán, Lục Kim cũng cảm thấy thật kỳ diệu.
Vào giữa mùa đông ở phương Bắc, dù là trong nhà muốn tạo cảnh xuân cũng không phải chuyện dễ dàng, huống chi là ở bên ngoài.
Nơi đây ấm áp như mùa xuân, Tiểu Đổng đi một lúc liền cởi áo khoác lông vũ ra, Lục Kim cũng không chịu nổi, khoác chiếc áo khoác dày lên cánh tay.
Một phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám bưng một chiếc khay đi đến từ trong bóng hoa lốm đốm, nửa ngồi xổm trước mặt họ, mỉm cười nói với Lục Kim: "Hai vị xin đợi lát, uống chút đồ uống trước đã."
"Cảm ơn." Lục Kim cúi đầu vô tình thấy bộ ngực đầy đặn của người phụ nữ kia, hơi sững sờ, sau đó rất mất tự nhiên dời tầm mắt đi.
Người phụ nữ kia dường như nhận ra sự lúng túng của Lục Kim, có chút ngạc nhiên lại buồn cười mà nhìn thêm cô hai mắt, rồi bỏ đi.
Lục Kim: "......"
Không phải bị người ta hiểu lầm chứ?
Lục Kim có chút xấu hổ bực bội, đều tại Triều Từ, gần đây cả người cô quái dị muốn chết.
Lục Kim cố gắng hết sức để đưa mình vào thế giới trong kịch bản, chợt thấy một bóng người lướt qua trong bóng hoa sâu thẳm, lập tức thẳng lưng lên.
Triều Từ?
Cô ấy sao lại ở đây?
"Chị Kim?" Tiểu Đổng thấy Lục Kim mắt không chớp nhìn chằm chằm một nơi nào đó, cùng cô nhìn xung quanh, không thấy ai, chỉ có vài cánh hoa rơi theo gió.
"Sao vậy?" Tiểu Đổng hỏi.
"Không có gì..."
Chắc chắn là nhìn lầm rồi, Triều Từ làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.
Lục Kim xoa huyệt Thái Dương đau nhức, đến mức này rồi mà bắt đầu xuất hiện ảo giác sao?
Lời tác giả muốn nói: Triều Từ: Kim Kim ở đâu ta liền ở đó (〃'▽'〃)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store