Chương 40
Mỗi lần hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ đầu tiên của hai người, Triều Từ đều cảm thấy buồn cười.
Khi đó Kim Kim đi nhầm vào địa giới của mẫu tộc cô, đã quên mình là ai, chỉ cho rằng mình là một con thỏ yêu bình thường tự do tự kiếm ăn giữa trời đất, một mình ăn no cả nhà không lo (ý nói không vướng bận ai).
Mà Triều Từ tự do ngoài mẫu tộc, cũng không biết ý nghĩa sinh mệnh, đối với bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì đều không có dục vọng. Ngay sau đó cho dù làm cô hồn phi phách tán cô chỉ sợ cũng sẽ không có chút do dự, càng sẽ không nhíu mày một chút.
Tuổi thọ dài đằng đẵng đối với cô mà nói, nhàm chán, vô vị, lại thống khổ.
Khi mới gặp gỡ hoàn toàn không nghĩ tới, cô sẽ có liên lụy sâu sắc như vậy với con thỏ ngốc kia, thậm chí đời này kiếp này chỉ nguyện ý bầu bạn cùng nàng.
Từng không để ý đến tính mạng, giờ đây bị nàng nắm chặt trong tay, nắm lấy đốm lửa tinh tú ảm đạm cuối cùng trong biển thời gian dài đằng đẵng, bảo hộ khả năng xa vời (còn lại).
Lục Kim ngủ rất sâu, rất sâu. Trong mộng nàng đều phát hiện quy luật này, ngủ càng sâu, thế giới cảnh trong mơ liền càng rõ ràng đối với nàng.
Giấc mơ này rất đặc biệt, rõ ràng dường như ký ức hóa thành hình thái giấc mơ, hồi tưởng trong ý thức nàng.
Nàng hóa ra nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra đêm Trung Thu bị nàng quên lãng rốt cuộc.
Ngày Tết Trung Thu ấy nàng về nhà bầu bạn Lục Miên, lúc đi vào giấc ngủ cơ thể thật sự đã ngủ, nhưng ngoài ý muốn, hồn phách thức tỉnh.
Cảm giác nhẹ bẫng như là thoát ly trói buộc của cơ thể, nàng ngồi dậy từ bên trong, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nhìn thoáng qua, đã bị lực hấp dẫn của vầng trăng tròn lại vừa sáng kia hấp dẫn sự chú ý, bất chấp tất cả những thứ trói buộc ngăn cản nàng, hướng về ánh trăng, hướng về quê hương làm nàng hướng tới mà đi.
Mặc dù nội tâm kích động không thôi, nhưng càng rời xa mặt đất phi lên nơi càng cao, càng khó chịu. Không khí càng thêm loãng, ngũ tạng lục phủ bị lực lượng cường đại xé rách điên cuồng, hồn phách mỏng manh đến gần như một hơi thổi liền tan, sinh mệnh lực cũng đang xói mòn nhanh chóng.
Nhưng nàng giống như bị trúng tà khó có thể dừng bước chân, bất chấp tính mạng, không biết bị cảm xúc gì khống chế, gần như rơi vào bên bờ cuồng loạn mất trí.
Ngay trong khoảnh khắc hồn khiếu nàng sắp bị xé nát, có người từ trên cao ôm chặt lấy nàng, khống chế chặt chẽ trong lồng ngực.
Lục Kim cả người run lên, nhìn mặt trăng khổng lồ gần trong gang tấc, bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
"Kim Kim, bình tĩnh chút." Đó là giọng nói của một người phụ nữ, là giọng nói của người nào đó Lục Kim rất quen thuộc, mang theo sự khuyên nhủ nôn nóng và sự ôn nhu trách mắng không nỡ, "Vì sao hồn phách ngươi lại ly thể? Về với ta, tiếp tục như vậy ngươi sẽ không toàn mạng."
Khi đó Lục Kim rõ ràng nghe thấy những lời này, nhưng lại lựa chọn lờ đi, căn bản không muốn quản người vướng bận này là ai, cũng không thèm để ý rốt cuộc cô đang nói gì, như phát điên chỉ muốn đẩy cô ra, chỉ vì cuồng lao lên trên mà không có mục đích.
Người kia dùng hai tay khóa chặt động tác của Lục Kim, vô luận Lục Kim giãy giụa như thế nào, thậm chí làm cô bị thương cũng không buông tay, giống như che chở trân bảo ôm nàng vào trong lòng ngực, dùng hết toàn lực đem nàng mang xuống dưới.
Lồng ngực phảng phất bị một bàn tay đầy ác ý tùy tiện xoa nắn, đau đến mức Lục Kim ý thức còn hỗn độn khó mà đáp lời.
Nhưng người ôm nàng cũng không giống như cần nàng mở miệng, liền biết nàng khó chịu, cũng biết nên làm thế nào tiêu tan đau đớn của nàng.
Mà Lục Kim tựa hồ quá quen thuộc với cái ôm này, thân cận một cách tự nhiên, sau khi mãnh liệt giãy giụa vài cái lúc ban đầu, liền có loại cảm xúc không muốn thương tổn đối phương, làm động tác nàng biến nhỏ đi nhiều.
Dòng khí xung quanh rung chuyển không thôi, ý thức Lục Kim càng thêm mơ hồ, nhận thấy có một thứ gì đó trói buộc nàng, khống chế tâm trí nàng bị lực lượng cường đại đột nhiên đánh nát, giúp ý thức nàng chảy trở về một ít.
Lục Kim bị cô ôm, mạnh mẽ mang xuống mặt đất.
Người bảo hộ nàng kia cũng bị thương, động tác dần dần mất khống chế, khoảng cách mặt đất càng gần, tốc độ giảm xuống của hai người liền càng nhanh.
Người kia đột nhiên đem hồn phách nàng ấn trở về trong cơ thể, cả cái giường đều vì thế rung chuyển.
Hồn thể hợp nhất, Lục Kim ho khan dữ dội sau đó mở mắt, nhìn thấy người trước mắt hơi thở còn chưa kịp vững vàng.
... Triều Từ?
Lục Kim rõ ràng ngủ ở trong nhà mình, nhưng Triều Từ lại ấn hai vai nàng, nằm trên người nàng. Hình ảnh này làm Lục Kim mơ màng hồ đồ đột nhiên không kịp phòng bị, trái tim vốn đã đập quá mãnh liệt, giờ phút này càng thêm kịch liệt mà điên cuồng nhảy lên.
Tết Trung Thu Lục Kim còn chưa có bất kỳ tiếp xúc nào với Triều Từ, Triều Từ đối với nàng vẫn là người xa lạ khắc vào tận xương vừa yêu vừa hận, hoàn toàn không có giao thoa.
Ai có thể nghĩ đến, người phụ nữ này hóa ra lại đột nhiên xuất hiện trong nhà nàng vào đêm khuya, thậm chí là trực tiếp lên giường.
"Triều... Triều Từ?"
Đôi mắt buồn ngủ Lục Kim vốn còn hơi ngây thơ, rất nhanh liền trợn tròn vì sự kinh ngạc.
Dưới sự kinh ngạc, gió bắc đột nhiên thổi vào từ ngoài cửa sổ nàng quên đóng lại, thổi bay một khe hở bức màn dày nặng. Ánh trăng thanh lãnh chen vào trong phòng ngủ, Triều Từ vốn chỉ bị bao bọc bởi đèn ngủ nhỏ rất nhanh bị phủ một tầng ánh trăng lạnh băng.
Lục Kim ngửi thấy mùi máu.
"Kim Kim, ngươi còn khó chịu không?"
Trên khuôn mặt Triều Từ tất cả đều là mồ hôi, môi trên dính rõ ràng máu, một vết máu sâu hoắm vắt ngang trên trán cô, máu tươi đã sớm chảy xuống theo khuôn mặt cô, hòa lẫn với mồ hôi, làm tóc cô vốn nhu thuận hỗn độn mà dính vào khuôn mặt.
Triều Từ không chân thật giống như trong mộng, hóa ra lại thay đổi sự lãnh đạm ngày thường làm như không thấy đối với nàng, trong ánh mắt trút xuống sự lo lắng tràn đầy, thậm chí ngay cả vết thương trên người mình cũng không kịp quản, chỉ muốn biết tình hình của Lục Kim.
"Ta, ta hình như, còn ổn..." Lục Kim thật ra vô cùng không thoải mái, nhưng khoảnh khắc đó nàng nghĩ là không muốn cho Triều Từ lo lắng, liền chưa nói lời nói thật.
"Vậy thì tốt rồi." Nghe thấy nàng nói như vậy, Triều Từ nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhàn nhạt, đột nhiên nâng tay lên, đốt ngón tay gập lại lập tức sắp rơi xuống giữa hai lông mày Lục Kim thì, giấc mơ này bỗng nhiên tỉnh lại.
Lục Kim lập tức mở mắt, nhịp tim còn có chút quá nhanh.
Vừa rồi là mộng, lúc này nàng lại một lần nữa trở về hiện thực.
Chính là vì sao, nhìn lại cảnh trong mơ vừa rồi, tất cả chi tiết đều nhớ rõ rõ ràng như vậy?
Hoàn toàn khác biệt với ý mơ hồ của giấc mơ, tương tự với ký ức chân thật.
Đêm Trung Thu đó, nàng đích xác đã thấy Triều Từ đem nàng cứu trở về, chỉ là sau khi tỉnh lại lúc ấy không biết vì sao tất cả đều quên mất, chỉ còn lại một tinh điểm đoạn ngắn vụn vặt.
Không ngờ trong giấc mơ kép này, nàng hóa ra lại nhớ lại ký ức bị đánh rơi ngày Tết Trung Thu.
Lục Kim ôm chăn, chống đỡ ngồi dậy từ gối đầu mềm mại, xoa thái dương âm ỉ phát đau, sau khi hơi hoãn lại suy nghĩ trong căn phòng yên tĩnh không người, nhanh chóng sắp xếp lại đoạn mộng vừa rồi.
Tính ra, chính là từ sau Tết Trung Thu, tật xấu nàng vẫn luôn dễ dàng ghê tởm buồn nôn liền không hề tốt lên rõ ràng.
Lẽ nào là ảnh hưởng do hồn thể phân ly mang đến sao?
Khó trách chạy vài bệnh viện không có bác sĩ nào có thể nói ra nguyên cớ, xem ra đây là vấn đề y học hiện đại không thể giải quyết.
Nếu là mấy ngày trước nói với nàng linh hồn có thể chạy ra từ trong cơ thể chính mình, nàng quyết định sẽ không tin tưởng. Hiện giờ kết hợp chuyện trên thế giới này không chỉ có yêu quái, hơn nữa còn có sự tồn tại của tam giới khác cân nhắc, đều không cần người khác nói, Lục Kim tự mình hồi tưởng một chút đều đủ để rùng mình.
Khi đó hồn phách thật sự ly thể chạy lên mặt trăng , hậu quả không dám tưởng tượng, có khả năng lúc này cỏ trên mộ phần nàng đã dài đến ba thước.
Cho nên đoạn ký ức này rốt cuộc vì sao thất lạc?
Về sau các loại vì sao nàng lại có thể thuận lợi mà chứa đựng trong đầu?
Lục Kim nhớ tới trước khi nàng tỉnh lại, thấy Triều Từ nâng tay lên, muốn gõ nhẹ giữa hai lông mày nàng cái động tác kia.
Hay là... Thật sự là Triều Từ xóa bỏ tất cả ký ức có liên quan đến cô?
Nàng vì sao lại muốn làm như vậy chứ?
Nếu nàng có thể mạo hiểm nguy hiểm sinh mệnh tới cứu ta, vậy thì sự lãnh đạm nhiều năm như vậy trước kia, lại xuất phát từ nguyên nhân gì?
Lục Kim phát hiện một sự kiện khác, một điểm thời gian quan trọng —
Tết Trung Thu là ở ba tháng trước. Nếu đêm đó Triều Từ là bởi vì cứu nàng mà bị thương, vậy thì sự biến mất không còn thấy bóng dáng suốt ba tháng sau đó, rất có khả năng là vì chuyện đêm đó.
Nói như vậy, hành động tuyến của Triều Từ là có thể nói thông.
Lục Kim thầm nghĩ, thì ra ba tháng kia ai cũng không tìm thấy Triều Từ, còn tưởng rằng là tiêu dao sung sướng sau khi thăng chức thành người đầu tư, không ngờ hóa ra là vì cứu ta mà bị thương, thậm chí bị thương nghiêm trọng đến không thể không tĩnh dưỡng suốt ba tháng không thể xuất hiện trước mặt người khác...
Mặc dù biết Triều Từ không phải người bình thường, chính là vết thương da tróc thịt bong trên trán kia cùng với sự tái nhợt cả người đầy mồ hôi và máu, đổi thành ai cũng không thể dễ dàng tiêu hóa đi.
Lục Kim nắm tay đè ở ngực, cảm giác bất an rất nhanh biến thành một mảng chua xót và thương tiếc, nhẹ nhàng hít hít mũi.
Từ lúc ấy bắt đầu, Triều Từ liền ở bảo hộ ta sao?
Nàng có thể hy sinh tính mạng mà trả giá như vậy, chỉ là bởi vì ta là thế thân của người nào đó?
Chính là nàng ở lúc đem ta cứu trở về, gọi rõ ràng là tên của ta mà... Chẳng qua không có mang họ, mà là dùng từ láy hô gọi, "Kim Kim".
Lần trước Triều Từ vì Dương Thư Kỳ tức giận, tiếng "bảo bối" kia, cũng là vô cùng thân mật.
Trong lòng nghi hoặc chồng chất, các loại đoạn ngắn nhỏ vụn từ từ chắp vá trong đầu Lục Kim, nàng đã có một vài ý tưởng.
Nói như vậy...
Lục Kim đem hai tay mình nâng lên, lặp đi lặp lại mà xem.
Trong mộng hai tay nàng mọc ra lông mềm lại trắng lại mịn, lại mê muội trăng tròn trên bầu trời như vậy, coi nơi đó như quê hương... Lại hồi ức từ nhỏ đến lớn nàng có thể chạy có thể nhảy linh hoạt khác thường, không thích ăn thịt ngược lại yêu sâu sắc các loại rau dưa trái cây, hiện tại lại có thể nghe thấy âm thanh nơi xa.
Tất cả những điều này nghe lên đều như là thuộc tính của thỏ.
Chẳng lẽ ta thật sự không phải nhân loại, mà là một con thỏ yêu?
Trong lòng nàng lóe lên một tia khủng hoảng, sau đó rất nhanh chuyển thành sự hứng thú bừng bừng: "Chẳng lẽ ta thật sự không phải nhân loại? Nói như vậy..."
Lục Kim nhắm mắt lại, cố gắng ảo tưởng ra hình ảnh con thỏ nhỏ trắng xóa khắc trên bộ đồ ăn của Triều Từ, nghiêm túc ngóng nhìn bầu trời dưới cây nguyệt quế trong đầu.
"Biến!"
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng xoay mình biến thành một con thỏ, nhắc một hơi lập tức mở mắt ra —
Bản thân nàng, người phụ nữ sống sờ sờ thuộc khoa người trí tuệ con người, vẫn còn ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn không thấy nơi nào có con thỏ.
Lục Kim mặt đỏ bừng: "Khụ."
May mắn không có người khác thấy.
Triều Từ đứng sau cánh cửa cách một bức tường, che miệng thiếu chút nữa cười thành tiếng.
Kim Kim sao lại đáng yêu như vậy chứ?
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, hốc mắt sưng đỏ của Triều Từ còn chưa rút đi, trước mắt có một chút quầng thâm rõ ràng.
Mệt thì mệt, bất quá cũng may, cô đã kịp rời đi trước khi Lục Kim tỉnh lại.
Nếu là Lục Kim vừa tỉnh dậy phát hiện hai người hóa ra nằm trên cùng một giường, lại còn ôm nhau, khẳng định phải sợ nhảy dựng.
Đã như vậy là đủ rồi, cô không thể gần hơn nữa.
Lồng ngực tan vỡ của Triều Từ thì lạnh, nhưng ngón tay bị Lục Kim câu cả đêm lại nóng.
Sự ôn nhu đến từ Lục Kim giống như ánh mặt trời nhân gian, làm cô lưu luyến, khó lòng bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store