[BHTT - EDIT] Hãy Để Nàng Sa Ngã - Đồ Nghê
Chương 78
Văn Lạc rất đau khổ.Hai tháng nay, cô vẫn luôn suy nghĩ, luôn chịu đựng, trong màn đêm vô tận cứ lên lên xuống xuống, mãi mà không thấy được ánh sáng.Ở bên cạnh Kiều Sơn Ôn khiến cô cảm thấy rất đau đớn, nên cô muốn trốn thoát, muốn được giải thoát, muốn tự do, muốn theo đuổi một điều gì đó mơ hồ không rõ, cô muốn thở một hơi thật sâu.Tối hôm đó, sau khi tang lễ của mẹ kết thúc, cô thực sự đã bỏ trốn.Trước khi đi, cô rất bình tĩnh, rất nghe lời, giống như dáng vẻ thuận theo mà Kiều Sơn Ôn mong muốn. Cô biết Kiều Sơn Ôn đã vất vả lo liệu tang lễ cho mẹ nên cũng rất mệt mỏi, Kiều Sơn Ôn đổ bệnh, Văn Lạc vẫn cảm thấy xót xa.Cho đến khi xác nhận Kiều Sơn Ôn hoàn toàn hạ sốt, cô mới đứng dậy xuống lầu, đẩy cửa lớn biệt thự ra ngoài. Không khí bên ngoài lạnh lẽo vô cùng, cô không có sự chuẩn bị gì cả, cũng chẳng có nơi nào để đi.Dù là không có nơi để đi, cô vẫn cảm thấy con đường trở về không phải là quay đầu lại, không phải trở về cái lồng giam ngột ngạt mà người cô từng yêu trao cho cô.Quay đầu nhìn lại căn phòng trên lầu hai biệt thự với ánh đèn ấm mờ nhạt, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ thất thố và điên cuồng của Kiều Sơn Ôn sau khi phát hiện cô đã bỏ đi, chỉ cần tưởng tượng thôi... thật ra cũng khiến cô đau lòng.Nhưng nhiều hơn vẫn là cảm giác ngột ngạt. Chỉ là bản thân cô đã đau khổ quá nhiều rồi, mà đó cũng không phải điều cô mong muốn. Cô thà rút lui trước khi tất cả sụp đổ hoàn toàn, để có thể giữ lại chút ký ức đẹp trong tâm trí.Ký ức đẹp?Văn Lạc dường như không thể nhớ nổi nữa rồi.Cô cứ thế đi mãi trên con đường tối tăm và xa lạ, bước đi rất chậm rất chậm, không biết từ lúc nào đã đi tới bờ sông Hoài, phong cảnh xung quanh dần trở nên quen thuộc hơn một chút.Thì ra đây là cố hương của cô.Những lần cô trở về, dường như đều là khi bị chuyện gì đó dồn ép đến đường cùng, mỗi lần đều bi thương hơn lần trước.Nhìn sông Hoài trong đêm bị gió thổi đến gợn sóng lăn tăn, cô nhíu mày, cố gắng hồi tưởng quá khứ, lại phát hiện bản thân không thể nhớ nổi điều gì tốt đẹp trước kia, tràn về trong lòng chỉ toàn là bi thương.Cô từng làm gì ở bờ sông Hoài?Cô từng ở bên ai?Trời đêm đen kịt, gió lớn, nơi đây chỉ còn lại một mình cô cô độc lẻ loi, bị sự cô đơn vô biên bao phủ, bắt đầu hoài nghi ý nghĩa sự tồn tại của bản thân.Cô có thể sống tiếp, sống như bây giờ—không cười, không nói, sống lặng lẽ như thế. Nhưng nếu sống tiếp chỉ còn lại nỗi đau, thì sự tồn tại này còn có ý nghĩa gì?Tại sao phải tự tra tấn bản thân?Nếu có thể, tại sao không kết thúc tất cả?Cô muốn nhảy xuống sông, nhưng lại do dự. Cô vẫn còn giữ lại một chút hy vọng. Cô đang nghĩ, liệu mình có thể trở nên tốt hơn không? Liệu mình có thể trở lại vui vẻ như xưa? Có thể sống thật tốt không?Rồi bỗng cô nhớ ra, mình vẫn còn nhiều việc chưa làm xong. Cô vẫn còn nợ Kiều Sơn Ôn một khoản, nhiều tiền như vậy, chắc Kiều Sơn Ôn cũng đã rất vất vả mới kiếm được, phải không? Rồi cô lại nhớ đến chuyện, trước lúc qua đời, cô út đã đưa cho cô một chùm chìa khóa. Ngần ấy năm, cô vẫn chưa từng quay lại ngôi nhà cũ của cô út lần nào.Chùm chìa khóa ấy được cô út nhét vào tay cô trước khi mất, cô luôn đeo bên người như một chiếc móc khóa, vì biết đó là di vật cô út để lại, cũng biết đâu đó trên thế gian này vẫn còn kho báu mà cô út để dành.Nhưng cô quá yếu đuối, sau khi cô út mất, cô luôn né tránh, chưa từng dám đối mặt, ngần ấy năm cũng chưa từng dọn dẹp nơi đó.Cô vẫn chưa biết, rốt cuộc cô út đã để lại cho cô những gì.Cô đứng rất lâu, lúc xoay người thì đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến bên đường. Cô giơ tay chặn xe, quyết định đến Giang Thành để khai quật kho báu mang tên Tô Dao.Cô phát hiện nhà của cô út đã héo tàn.Cỏ dại mọc um tùm, đã bị bỏ hoang từ lâu, lẻ loi đứng giữa thành phố xa lạ, không có chủ nhân, không ai quan tâm đến nó, để mặc nó tiêu điều. Giống hệt như Văn Lạc lúc này – cô nghĩ, có chút yếu mềm.Cô cảm thấy mình không còn sức lực để dọn dẹp lại nơi này thành một chốn tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa. Văn Lạc bỗng trở nên bi quan hơn bao giờ hết.Mở cửa ra là quá khứ phủ đầy bụi của cô út.Căn phòng từng được trang trí tinh xảo giờ đã hóa thành chuyện xưa cũ. Thật mỉa mai, một người đoản mệnh như vậy mà trước kia lại yêu cuộc sống đến thế.Tính cách của Văn Lạc ngày xưa, thật ra phần lớn là do ảnh hưởng từ Tô Dao. Dù khi sinh ra đã được báo trước là chẳng sống được bao lâu, nhưng Tô Dao vẫn yêu thế giới này biết bao. Cô ấy có rất nhiều sở thích: từ nhỏ đã kéo Văn Lạc đi chơi khắp nơi, yêu hoa, mê thư pháp, thích vẽ tranh, yêu chó mèo, biết chơi guitar, còn có thể ngẫu hứng sáng tác ca từ. Cô ấy yêu sa mạc khô cằn, cũng yêu biển cả bao la, thích lướt sóng, yêu sự tự do – là người dịu dàng nhất trên đời này.Cô ấy sao lại phải rời đi chứ?Văn Lạc thậm chí cảm thấy mình như bị nguyền rủa.Nếu tiếp tục sống, liệu cô có gây họa cho nhiều người hơn không? Cô không biết ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì – cô chẳng còn gì cả, không còn mục tiêu, không còn lý tưởng, không còn gia đình, không còn chỗ dựa, không còn người để yêu, cũng không có ai yêu cô nhất, cần cô nhất.Cô ở lại nhà cô út để nghĩ mãi về điều này.Cô nghĩ mãi, nghĩ mãi, mà không thể nghĩ ra lối thoát.Cô sống mãi, sống mãi, mà chẳng thể sống tiếp nổi – một ngày so với một ngày càng mệt mỏi hơn, càng khó chịu đựng hơn.Cô không muốn gặp ai, không muốn giao tiếp với ai, đến cả không khí cũng hóa thành chất độc khiến cô đau đớn.Ngay cả như vậy rồi, cô vẫn phải nghĩ kỹ xem, một kẻ nợ nần chồng chất như cô thì phải trả nợ thế nào.Cô thấy phiền, vô cùng phiền.Một ngày nọ, cô gắng gượng lục lọi những đồ vật Tô Dao để lại, trong ngăn kéo phát hiện một quyển sổ tiết kiệm – là một khoản tiền lớn mà Tô Dao để lại cho cô.Cô bỗng bật cười – thì ra Tô Dao cũng sợ có ngày cô sẽ chết đói.Nhưng có những thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết vì đói.Tô Dao có lẽ không ngờ rằng, sẽ có một ngày cô lại khổ sở đến mức này.Văn Lạc nhận ra mình đã mắc bệnh. Cô từ bỏ việc tự cứu lấy mình, mặc cho bệnh tình trở nặng. Cho đến một ngày, con ác ma trong lòng cô buông thả lớn mạnh đến mức cô không thể chịu đựng nổi nữa, cô cuối cùng đã quyết định ra đi.Cô chắc chắn rằng, những ngày sau này của mình sẽ không còn ánh sáng. Cô bị bệnh tật ăn mòn, bệnh đã vào tận xương tủy.Trước khi đi, cô bất lực ngồi dựa bên cửa sổ, nghĩ rất nhiều rất nhiều.Tất cả những chuyện đã qua, hiện tại, những gì từng xảy ra, những điều cô khắc ghi hoặc đã phai nhạt, cứ thế hiện lên trước mắt như đèn kéo quân. Cô bỗng phát hiện, hình như mình vẫn còn nợ điều gì đó.Cô nợ Chu Thư Nhiễm một lời cảm ơn, nợ Kiều Sơn Ôn một lời xin lỗi.Dù thế nào đi nữa, cô cũng không nên chạm vào nỗi đau của Kiều Sơn Ôn. Rõ ràng cô đã nhìn ra, khi còn nhỏ, Kiều Sơn Ôn rất bài xích và ghét bỏ những lời đàm tiếu đó. Khi nghe người ta bàn tán về cô ấy và mẹ mình, cô ấy gần như run rẩy – Văn Lạc rất xót xa...Văn Lạc không nên vì hiện tại quá khổ sở mà phủ nhận tất cả những điều tốt đẹp Kiều Sơn Ôn từng dành cho cô...Những điều cô khắc ghi, đều là chân thành và đáng quý.Dù hiện tại có ra sao, thì quá khứ cũng từng rất hạnh phúc, phải không?Còn Nhiễm Nhiễm... Chu Thư Nhiễm thực sự đã rất chân thành với Văn Lạc, tình cảm của cô ấy – Văn Lạc không thể đáp lại. Cô chỉ mong Chu Thư Nhiễm đừng buồn.Cô soạn một tin nhắn gửi cho Chu Thư Nhiễm, Văn Lạc hình như đã không còn nhiều sức lực nữa, mắt bắt đầu hoa, không nhìn rõ chữ.Cô gọi một cuộc điện thoại cho Kiều Sơn Ôn – có lẽ là để tạm biệt, cũng có thể là muốn nghe giọng cô ấy thêm một lần cuối."Kiều Sơn Ôn, xin lỗi nhé, vì đã nói với cậu những lời như vậy.""Kiều Sơn Ôn, tôi không còn nợ cậu gì nữa. Tôi và cậu, không ai nợ ai."Cô cố gắng đàn một khúc nhạc mà trước kia từng rất yêu thích, cuối cùng lại không thể đàn hết, ngã gục trong làn gió xuân – có gì đó khẽ lướt qua má cô, lại có ai đó đang ôm chặt lấy cô mà khóc, cầu xin cô đừng rời đi.Cô cảm nhận được mình đang bị bao quanh bởi nhiều người, nghe thấy vô số âm thanh lộn xộn, họ đang trao đổi rất nhanh những thuật ngữ chuyên môn mà cô chẳng hiểu nổi. Cô cảm nhận được cơ thể bị xuyên qua bởi những thiết bị lạnh lẽo, cảm nhận được dược hiệu đang tàn phá thân thể, cảm nhận được bản thân bị kéo căng bởi hai luồng sức mạnh đối lập, mãi mãi, đau đến mức sống không bằng chết.Có người không nỡ để cô đi, có người không cho cô được giải thoát.Có người vẫn luôn ở bên tai thì thầm rằng yêu cô. Nói rằng, rất yêu rất yêu cô...***"Xin nhường đường, nhường đường một chút, chỗ này người nhà không được phép vào." "Xin yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực cứu chữa."Văn Lạc được đưa vào phòng cấp cứu.Bác sĩ nói cô uống thuốc quá liều, thời gian phát tác đã quá lâu, rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.Nghe thấy mấy chữ "nguy hiểm đến tính mạng", một luồng lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan khắp toàn thân, Kiều Sơn Ôn run rẩy đến mức không thở nổi.Nguy hiểm đến tính mạng... Lạc Lạc có thể nguy hiểm đến tính mạng...Đây không phải nơi nào khác, đây là ICU của bệnh viện, Kiều Sơn Ôn không phải đang nằm mơ, tất cả những gì đang đối mặt đều là sự thật.Người yêu rơi vào ranh giới giữa sống và chết, ngay cả người như Kiều Sơn Ôn vậy cũng phải nghẹn ngào van xin bác sĩ, bằng mọi giá hãy cứu lấy cô ấy.Bác sĩ tất nhiên sẽ nói rằng sẽ hết sức cứu chữa, cửa phòng cấp cứu đóng lại, như thể Văn Lạc và cô đã bị ngăn cách bởi cái chết, Kiều Sơn Ôn không thể chống đỡ thêm, quay người lại, một tay chống tường cũng không đứng vững nổi, chậm rãi trượt xuống, ngồi thụp dưới đất, ôm ngực run rẩy.Cô như bị ném vào nơi cực hàn tách biệt với thế giới, cho dù những người xung quanh có an ủi cô thế nào, cố gắng cứu vớt cô ra sao, cô cũng không thể có chút chuyển biến nào.Cô đang đau lòng vì Văn Lạc.Cô rất đau lòng vì Văn Lạc.Cô không dám tưởng tượng, một người như Văn Lạc, đến cả uống vài viên thuốc cảm cũng phải do dự mãi không chịu, rốt cuộc phải quyết tâm cỡ nào mới có thể cố ép mình nuốt xuống từng ấy viên thuốc.Cô không dám tưởng tượng, mãi cho đến một thời gian trước, trong ký ức của cô, Văn Lạc vẫn luôn là một người ấm áp, rạng rỡ, hay cười, thế mà giờ lại đã tuyệt vọng đến mức này.Thì ra câu "hai ta không ai nợ ai" mà cô nói, thật sự là đang từ biệt Kiều Sơn Ôn. Thì ra lời xin lỗi đó, là một hình phạt dành cho Kiều Sơn Ôn sao?Là Kiều Sơn Ôn đã không bảo vệ tốt cho cô. Là Kiều Sơn Ôn đã phụ cô, là Kiều Sơn Ôn đã dồn cô đến bước đường cùng...Hối hận và tuyệt vọng đau thấu tâm can, Kiều Sơn Ôn từ lâu đã không còn là người điềm tĩnh như thường ngày, trở thành kẻ bất lực nhất thế gian. Giờ phút này cô chẳng cầu mong gì hơn, run rẩy chắp tay, nhắm lại đôi mắt tràn đầy nước mắt, trong miệng điên điên khùng khùng mà nhắc mãi: "Lạc Lạc nhất định không sao, nhất định phải khỏe lại..." "Tôi không ép cậu nữa, tôi không ép cậu nữa, xin lỗi, xin lỗi, cậu nhất định phải khỏe lên...""Haizz... lại là một người si tình nữa rồi." Một y tá đi ngang cảm thán.Lộc Miên đứng bên nhìn cô, ánh mắt có phần phức tạp, dường như đang nhìn thấy chính mình ngày xưa.Ngày trước cô cũng từng phát điên trước cửa phòng cấp cứu vì Lâm Giản như thế, cô biết đó là một kiểu dày vò như thế nào, cũng biết rằng lời an ủi chẳng có chút tác dụng gì, chỉ có thể đứng bên cạnh lặng lẽ chờ đợi.Điện thoại rung lên, là Lâm Giản gọi đến. Lộc Miên đi sang một bên nhận cuộc gọi, im lặng rất lâu.Trong lòng đột nhiên dậy lên trăm mối cảm xúc, cô bỗng thấy vô cùng biết ơn vì bản thân vẫn có thể nhận được cuộc gọi của Lâm Giản.Lâm Giản của cô ngày đó cũng suýt nữa thì..."Miên Miên?""Ừ.""Thế nào rồi?""Vẫn đang cấp cứu."Giọng người phụ nữ bên kia mềm đi vài phần: "Muộn rồi, để mình qua đó với cậu nhé?"Thân thể người phụ nữ đó vốn không khỏe, lẽ ra nên thương cô ấy, bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi, nhưng lần này Lộc Miên lại gật đầu: "Được, cậu đến đây với mình đi."Lời tác giả:Rất nhanh sẽ ngọt ngào thôi, bắt đầu là theo đuổi lại vợ, theo đuổi lại vợ cũng vừa ngọt ngào vừa chua xót.Không chút keo kiệt trong việc thể hiện tình yêu, lại dè dặt cẩn trọng, Kiều Sơn Ôn dịu dàng, yếu mềm, thích làm nũng nhưng vẫn hay xấu hổ đến chết—lẽ nào lại không đáng để mong chờ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store