[BHTT - EDIT] Hãy Để Nàng Sa Ngã - Đồ Nghê
Chương 107
【Không đi làm, hôm nay được nghỉ.】Kiều Sơn Ôn trả lời cô như vậy.Văn Lạc một lúc lâu vẫn chưa nhắn lại.Con mèo đen được xoa đầu, thỏa mãn nhưng vẫn chưa thấy đủ, liền nhảy vào lòng Kiều Sơn Ôn, nằm rúc trong ngực cô kêu gừ gừ. Kiều Sơn Ôn vừa nhẹ nhàng vuốt ve nó, vừa nhấn giữ nút ghi âm để nói chuyện.Tin nhắn thoại "vút" một cái được gửi đi, người nào đó bên kia đang ôm điện thoại chờ đợi nhưng không nhắn lại, ngay giây tiếp theo đã bấm mở nghe."Lạc Lạc có chuyện gì à?"Người ngạo kiều nào đó khó che giấu được khóe miệng đang cong lên, nhấn giữ đoạn tin nhắn thoại để lưu lại, nghe đi nghe lại rất nhiều lần, nhưng vẫn không trả lời.Vẫn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào.Cô rất muốn gặp Kiều Sơn Ôn, muốn hẹn cô ấy ra ngoài, nhưng lại chưa nghĩ ra nên hẹn đi đâu, cũng chưa biết sẽ làm gì.Cô cảm thấy mình cần làm chút công tác chuẩn bị.Thế là, Văn Lạc gửi cho cô một tin nhắn: 【Không có gì đâu, tiện miệng hỏi vậy thôi】Kiều Sơn Ôn bị cô trêu lắt léo vậy mà cũng không giận: 【Ừm】Văn Lạc bị chữ "Ừm" này làm tim mềm nhũn, rất muốn làm gì đó cho cô trước, liền nhắn: 【Cậu vẫn chưa ăn sáng phải không?】Kiều Sơn Ôn: 【Vẫn chưa】Văn Lạc: 【Để mình đặt cho cậu】Rõ ràng đang trong giai đoạn được theo đuổi, lẽ ra Văn Lạc nên giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo, chờ người ta quan tâm mình mới đúng. Vậy mà lại đột ngột nói ra những lời chu đáo thế này, cô lại chẳng thấy có gì sai cả. Cô đúng là kiểu người bá đạo như vậy, muốn đặt bữa sáng cho Kiều Sơn Ôn thì nhất định sẽ làm, giống như thời còn đi học, khi Kiều Sơn Ôn bị cô nắm thóp, chẳng có quyền từ chối gì cả.Kiều Sơn Ôn cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn chấp nhận sự bá đạo của cô: 【Được】【Yêu cậu jpg.】Cô còn gửi thêm một sticker động dễ thương "Yêu cậu", là một chú mèo nhỏ đang làm động tác "bắn tim".Văn Lạc lập tức sững người, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.Kiều Sơn Ôn từ khi nào lại có loại sticker dễ thương thế này? Thật khó tưởng tượng đây lại là thứ mà Kiều Sơn Ôn có thể gửi ra.Dễ thương như vậy, Kiều Sơn Ôn tìm ở đâu ra thế?Sao cô ấy lại biết là có thể gửi sticker khi chat? Sao cô ấy lại biết gửi mấy thứ như thế sẽ khiến người ta cảm thấy cô ấy rất đáng yêu?Cô ấy có biết bản thân mang đến một cảm giác đối lập hấp dẫn không?Văn Lạc vô cùng nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào cái sticker đó, nghi ngờ chú mèo trắng trông có vẻ ngây thơ này thực ra đang lén trêu chọc cô, nhưng cô hoàn toàn không làm gì được, chỉ mình cô biết bản thân thích thú đến nhường nào.Văn Lạc lập tức thoát ra màn hình chính, vào ứng dụng đặt đồ ăn, lại phát hiện hình như mình không nhớ địa chỉ của Kiều Sơn Ôn, mới định thoát ra xem thì Kiều Sơn Ôn đã gửi địa chỉ cho cô rồi.Còn tặng kèm một câu: 【Mật khẩu cửa là sinh nhật của cậu】Văn Lạc: "......"Rõ ràng chỉ là đặt đồ ăn hộ cô ấy thôi, sao lại phải nói những lời như vậy, trông chẳng khác gì một lời mời gọi...Văn Lạc rạng rỡ tinh thần, dựa vào ký ức đặt cho cô ấy bữa sáng mà ngày trước từng thích ăn, Kiều Sơn Ôn nhận được rồi thì chụp lại một tấm ảnh, đăng lên QQ zone – nơi lưu lại những cảm xúc của cô.Tiểu Ôn: 【Bữa sáng của Lạc Lạc】Dòng đăng gần nhất của cô ấy vẫn là vài ngày trước, khi còn đang bối rối về cuộc hội ngộ với Văn Lạc: 【Bao lâu nữa mới có thể gặp được cậu ấy】.Bức ảnh rất ấm áp, ánh nắng mùa thu dịu dàng, chiếc bàn ăn trắng tinh sạch sẽ, cửa sổ sát đất sáng bừng ánh sáng kết hợp với bữa sáng trông vô cùng ngon miệng, chú mèo đen nhỏ ngồi yên trên chiếc bàn bên cạnh quan sát lặng lẽ. Cảm giác yên bình trong khoảnh khắc ấy khiến Văn Lạc nảy sinh một cảm xúc mãnh liệt — đây là khoảnh khắc hạnh phúc, và cô nên ở bên cạnh Kiều Sơn Ôn mới đúng.***Trời dần về chiều.Văn Lạc nằm dài trên ghế sofa cả buổi chiều để lên kế hoạch, còn mất hơn một tiếng đồng hồ để thử quần áo và trang điểm cho bản thân.Cô chưa từng thật sự đi dạo khắp nơi ở Đế Đô, nên thật ra vẫn còn rất xa lạ với thành phố này. Cô lên ứng dụng tìm một nhà hàng được đánh giá cao với phong cách trang trí cô rất thích, lướt xem những bộ phim đang chiếu gần đây, chọn một bộ phim nghệ thuật tình cảm từ thời học sinh đến xã hội, rồi đặc biệt tư tâm đặt vé ghế đôi.Bữa tối là ở nhà hàng, phim cũng sẽ xem vào buổi tối — Văn Lạc cảm thấy, hẹn hò nên tồn tại trong làn gió đêm.Muốn tạo bất ngờ cho Kiều Sơn Ôn, nên ban ngày Văn Lạc phải cố gắng kìm nén vô cùng vất vả.Quan trọng nhất là vì cặp đôi Lộc Miên và Lâm Giản lại tiếp tục khoe tình cảm, lần này là ảnh chụp cùng nhau đi cà phê mèo được đăng lên vòng bạn bè. Lộc Miên ôm Lâm Giản từ phía sau, Lâm Giản nép trong lòng cô ấy, tay cầm điện thoại tự chụp ảnh.Chú thích ảnh là: 【Hẹn hò】.Từ lúc yêu đến khi kết hôn, tần suất Lộc Miên đăng lên vòng bạn bè ngày càng cao. Văn Lạc từng hỏi cô ấy về điều này, Lộc Miên nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói có sự cưng chiều dễ dàng nhận ra: Là Lâm Giản đăng đấy.Ồ, không phải cô ấy đăng, mà là vợ quá muốn khoe tình cảm, cầm điện thoại cô ấy chụp rồi đăng luôn.Điện thoại của Lộc Miên lúc nào cũng dễ dàng rơi vào tay Lâm Giản, có thể dùng để làm bất cứ điều gì cô ấy muốn.Không biết vì sao, mỗi lần thấy những thứ này, Văn Lạc lại nhớ đến ánh mắt ngưỡng mộ của Kiều Sơn Ôn khi xưa nhìn họ. Kiều Sơn Ôn chắc chắn có WeChat của họ, có lẽ bây giờ cũng đã thấy cảnh tình cảm ấy, trong lòng lại lặng lẽ ngưỡng mộ.Nghĩ đến đây, Văn Lạc không kìm lòng được mà muốn nói cho cô ấy biết chuyện rủ đi xem phim sớm hơn, để cô ấy cũng được vui vẻ.Nhưng lại muốn tạo bất ngờ cho cô ấy.Thế là Văn Lạc phải nhịn rất cực khổ.***Bảy giờ tối, Đế Đô hoàn toàn chìm trong màn đêm, Văn Lạc đến nhà hàng sớm, chụp một bức ảnh cảnh đêm thành phố qua cửa sổ rồi gửi cho Kiều Sơn Ôn: 【Có muốn hẹn hò không】.Câu này đối với Kiều Sơn Ôn mà nói là không hề có dấu hiệu báo trước, rất đột ngột.Kiều Sơn Ôn không trả lời, có lẽ chưa nhìn thấy điện thoại.Văn Lạc chống cằm chờ đợi, hơi nhíu mày, có chút bất an.Mười phút sau.....Tiểu Ôn: 【Muốn】.Cảm giác lo lắng của Văn Lạc ngay lập tức hóa thành nụ cười, cuối cùng cô ấy cũng thấy rồi.Tiểu Ôn: 【Vừa rồi mình không thấy tin nhắn】.Văn Lạc không trả lời, Kiều Sơn Ôn liền gọi điện sang, Văn Lạc mỉm cười nhận máy."Alo?" Văn Lạc nhẹ nhàng chậm rãi."Lạc Lạc, lúc nãy mình không thấy tin nhắn, cậu..." không biết có phải vì quá vội hay không, Kiều Sơn Ôn nói có chút lắp bắp, trong giọng nói còn có chút bối rối khó tả: "Bây giờ còn kịp không?"Văn Lạc nghe xong thấy mềm lòng, không nỡ trêu cô nữa: "Mình vẫn đang ở đây mà."Kiều Sơn Ôn: "Được, cậu đợi mình nhé."Văn Lạc nói: "Ừm, chờ cậu."Điện thoại ngắt máy, nụ cười trên mặt Văn Lạc vẫn không đổi, cô nhìn ra quang cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Không phải đang ngẩn người, mà là đang nghĩ đến Kiều Sơn Ôn. Bất chợt thoáng thấy một cô gái ôm bó hoa hồng thật lớn vội vã lướt qua, ánh mắt Văn Lạc khẽ lay động, theo phản xạ liền đứng bật dậy.Chào một tiếng với nhân viên phục vụ, Văn Lạc bước nhanh ra ngoài cửa.Cô cúi đầu dùng điện thoại tra cửa hàng hoa gần đó, cách khoảng năm trăm mét, bước chân càng thêm vội vã. Tại cửa hàng hoa, cô chọn ngay được bó hoa nhài trắng tinh khôi vừa mắt, rồi vội vã quay lại.Cô bước nhanh trên vỉa hè, hai bên đường là những hàng cây ngô đồng, cành lá bị gió thổi lay động, phát ra âm thanh xào xạc. Trong bóng đêm phía trước là ánh đèn lấp lánh của các cửa hàng, xe cộ vội vàng lướt qua, cùng những vị khách nhàn nhã thư thái đi dạo buổi tối.Văn Lạc thích bóng đêm, cô cảm thấy đường phố về đêm mang lại cảm giác mà ban ngày không thể có.Cô cảm thấy ban đêm có thể làm được rất nhiều chuyện, thành phố tất bật dường như trút bỏ một lớp da, thời gian trở thành thứ riêng tư thật sự. Cô thích bước đi nhẹ nhàng trên đường phố ban đêm, đặc biệt là sự ẩm ướt sau khi uống rượu và sự mơ hồ khi bị ký ức vây lấy, trôi nổi trong gió đêm, cảm giác cơ thể dễ chịu, bầu không khí trở nên mơ hồ.Đêm tối dường như sinh ra là để hẹn hò.Là khoảng thời gian tràn ngập sự ái muội.Nhìn bóng cây lờ mờ phía trước, Văn Lạc cũng sắp gặp một người, cô không phải đang đi lang thang vô định. Cảm giác này, có lẽ có thể gọi là hạnh phúc, nhưng khi cô vượt qua từng cái bóng, từng đám người...Cô bỗng khựng lại.Không có dấu hiệu gì báo trước, cô chạm phải ánh mắt của một người từng xuất hiện trong tuổi trẻ của mình.Bước chân Văn Lạc dần chậm lại.Người phụ nữ trước mặt mặc chiếc áo khoác đen hợp với tiết trời mùa thu, mái tóc dài xõa trên vai lay động theo gió, cô ấy đeo khẩu trang, có lẽ khi nãy còn đeo kính râm. Sau khi thấy Văn Lạc, để xác nhận có đúng là cô hay không, liền tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt sáng ngời chứa đầy cảm xúc, nhìn chằm chằm Văn Lạc, bước nhanh về phía cô."Nhiễm Nhiễm...?" Văn Lạc vô thức gọi."Lạc Lạc! Cậu... đến Đế Đô từ bao giờ vậy?" Cô nhìn thấy Văn Lạc thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ánh mắt dừng lại nơi bó hoa trong lòng Văn Lạc, sững người, có phần không hiểu.Văn Lạc hít sâu một hơi, cũng bước đến gần cô, nở nụ cười rạng rỡ: "Mới đến mấy hôm thôi, vẫn chưa kịp báo cho cậu biết. Nhiễm Nhiễm đừng trách mình nha."—Nhiễm Nhiễm đừng trách mình nha.Chu Thư Nhiễm ngẩn người đứng tại chỗ, tóc bị gió thổi bay che mất tầm nhìn, cô đưa tay vén ra, không muốn bỏ lỡ nụ cười của Văn Lạc.Giây phút này, Văn Lạc mang đến cho cô cảm giác quen thuộc chưa từng có, khiến cô hoài nghi bản thân đang ở nơi nào đó. Tựa như năm xưa hẹn nhau cùng đi chơi, Văn Lạc đến trễ, rồi cười với cô xin tha thứ.Văn Lạc dường như đã trút bỏ hết nỗi buồn của mình.Chu Thư Nhiễm sao có thể trách cô cho được."Không sao đâu, không sao đâu..." Chu Thư Nhiễm thực sự rất vui mừng, có rất nhiều điều muốn nói với cô, cả lời nói lẫn nước mắt đều đang trực chờ trào ra, dưới ánh đèn đường càng thêm rõ ràng.Nhiễm Nhiễm...Văn Lạc thấy lòng xót xa, đầu ngón tay khẽ siết lại.Chu Thư Nhiễm hé môi: "Lạc Lạc, cậu..."【Lạc Lạc, cậu... không còn ở đây nữa sao?】Chiếc điện thoại trong tay bỗng sáng màn hình, Văn Lạc cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng, cô buộc phải ngắt lời Chu Thư Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, xin lỗi nha, mình bây giờ..." Cô lại nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Chu Thư Nhiễm.Lòng cô không dễ chịu gì.Nhưng cô không thể dừng lại nữa, cô không muốn để Kiều Sơn Ôn phải chờ lâu, lại một lần nữa cảm thấy bị bỏ rơi."Mình..." Văn Lạc đang tìm một cách mở lời dễ chịu hơn, Chu Thư Nhiễm nhìn bó hoa trong lòng cô, liền hiểu ra điều gì đó."Xin lỗi...""Nhiễm Nhiễm." Một giọng nữ nhẹ nhàng cắt ngang sự tàn nhẫn mà Văn Lạc khó lòng thốt ra thành lời.Cả hai cùng quay đầu nhìn, từ bóng cây phía sau, một người phụ nữ cao ráo yêu kiều bước ra. Cô ấy mặc váy dài, khuôn mặt lộ nụ cười dịu nhẹ, trông thanh nhã và vô cùng dịu dàng.Văn Lạc thấy cô ấy có chút quen mắt, nhất thời lại không nhớ nổi tên, cũng không nhớ đã từng gặp ở đâu, nhưng biết chắc cô ấy có liên quan đến Chu Thư Nhiễm.Người phụ nữ bước đi nhẹ nhàng, đến bên cạnh Chu Thư Nhiễm, tự nhiên nắm lấy tay cô, nhìn Văn Lạc: "Chào cô, tôi là bạn gái của Nhiễm Nhiễm."Bạn gái...?Chu Thư Nhiễm vội vàng giới thiệu: "Là Lạc Lạc mà em từng kể với chị đấy, Tống Thanh Ân, cô Tống, bạn gái mình."Văn Lạc khựng lại một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, liền nở nụ cười: "Cô Tống, danh tiếng cô tôi đã nghe từ lâu, tôi là Văn Lạc, bạn của Nhiễm Nhiễm."Người phụ nữ khẽ gật đầu: "Tôi biết cô, Nhiễm Nhiễm từng nhắc đến.""Các cô... đi dạo phố à?"Trên mặt người phụ nữ vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, tao nhã đĩnh đạc:
"Ừm, cùng nhau tản bộ."Ánh mắt Văn Lạc lại dừng trên khuôn mặt Chu Thư Nhiễm, thấy cô khẽ nhếch môi, như thể đang hạnh phúc. Không hiểu sao, lòng cô bỗng thấy yên tâm hơn một chút. Cô thản nhiên nói: "Tôi còn có việc, lần sau cùng ăn một bữa nhé?"Chu Thư Nhiễm gật đầu: "Ừ, lần sau gặp lại, mình sẽ giới thiệu cô Tống với cậu cho đàng hoàng.""Ừ ok."Văn Lạc mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào Chu Thư Nhiễm rồi quay đầu chạy nhanh về phía trước. Trong mắt Chu Thư Nhiễm, bóng lưng cô thu nhỏ lại thành một chấm đen mờ không thể phân biệt, chẳng bao lâu sau thì hoàn toàn biến mất. Đôi mắt Chu Thư Nhiễm lập tức phủ một tầng sương mù dày đặc, viền mắt đỏ hoe, ướt đẫm.Hai người họ đứng đối diện nhau chưa đến hai phút ngắn ngủi.Có lẽ Văn Lạc không biết, nhưng Chu Thư Nhiễm đã chờ đợi hai phút này từ rất, rất lâu rồi.Hơn một năm trời cắt đứt liên lạc không lời từ biệt, Chu Thư Nhiễm vẫn ngày đêm nhớ nhung Văn Lạc, từng vô số lần muốn nói với cô rằng: cô có thể dựa dẫm vào mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Chỉ cần cô cần, Chu Thư Nhiễm sẽ luôn ở đó.Cô biết những lời đó sẽ khiến cô ấy cảm thấy áp lực, nên luôn kìm nén không nói ra. Cô vẫn luôn chờ.Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa. Hy vọng cứu rỗi trong lòng Chu Thư Nhiễm đã vỡ tan.Văn Lạc, dù từng u ám, giờ đã thực sự lấy lại được sự rạng rỡ.Chu Thư Nhiễm từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh Văn Lạc xuất hiện lại trước mắt mình. Không ngờ lần này lại là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Khoảnh khắc đó, Chu Thư Nhiễm cảm thấy không chân thực, quá bất ngờ, như thể họ vừa xuyên qua tầng tầng sương mù.Nhưng sự hồi sinh của Văn Lạc không phải vì Chu Thư Nhiễm, cũng chẳng dành cho cô.Văn Lạc rạng ngời, đầy mong chờ, ôm bó hoa gặp lại cô, chỉ dừng lại một chút, trái tim lại không vì cô mà khựng lại dù chỉ một giây. Nhịp tim dồn dập của cô ấy khiến cô ấy không thể chần chừ, vội vàng lướt qua Chu Thư Nhiễm để chạy về phía người khác.Văn Lạc mang hoa tặng ai? Vì ai mà sốt ruột? Dáng vẻ cô ấy ôm hoa chạy đi thật đẹp, khiến Chu Thư Nhiễm ghen tị biết bao.Ký ức thanh xuân mãi mãi là nơi thiêng liêng khiến Chu Thư Nhiễm, dù mệt mỏi chán đời đến đâu, khi nhớ lại cũng không nhịn được mỉm cười. Giống như Văn Lạc của tuổi thanh xuân mãi mãi là ánh trăng sáng treo trong lòng cô.Nhưng trăng thì vẫn là trăng, có thể chiếu rọi, có thể sưởi ấm, nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ đến gần cô.Văn Lạc vĩnh viễn không thuộc về cô."Nhiễm Nhiễm..." người phụ nữ bên cạnh khẽ gọi cô."Ừm...?" Chu Thư Nhiễm biết mình thất thố, đưa tay lau nước mắt một cách lúng túng.Bàn tay đang nắm bị buông ra, người phụ nữ lục tìm trong túi lấy khăn giấy, giơ tay chạm vào má cô, muốn lau nước mắt giúp cô."Để tôi tự làm..." Chu Thư Nhiễm định quay đi, người phụ nữ xưa nay chưa từng có tính áp đặt lại dùng sức giữ vai cô không cho động đậy, tay kia phớt lờ lời từ chối, nhẹ nhàng dùng khăn giấy chấm nước mắt trên má cô, ánh mắt vẫn dịu dàng đến nao lòng."Cô Tống...?" Chu Thư Nhiễm hơi ngẩn ra.Người phụ nữ nhẹ hé môi hồng: "Giúp bạn gái lau nước mắt.""......" Chu Thư Nhiễm phản ứng lại, "Lạc Lạc đi rồi mà!" Ý cô là—bọn họ chỉ đang diễn kịch.Lúc trước để có thể tiếp cận Văn Lạc với thân phận bạn bè, Chu Thư Nhiễm đã nhờ cô Tống đóng vai bạn gái mình trước mặt Văn Lạc.Cô Tống chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không tỏ rõ thái độ, lúc này vẫn tiếp tục lau nước mắt cho cô.
"Ừm, cùng nhau tản bộ."Ánh mắt Văn Lạc lại dừng trên khuôn mặt Chu Thư Nhiễm, thấy cô khẽ nhếch môi, như thể đang hạnh phúc. Không hiểu sao, lòng cô bỗng thấy yên tâm hơn một chút. Cô thản nhiên nói: "Tôi còn có việc, lần sau cùng ăn một bữa nhé?"Chu Thư Nhiễm gật đầu: "Ừ, lần sau gặp lại, mình sẽ giới thiệu cô Tống với cậu cho đàng hoàng.""Ừ ok."Văn Lạc mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào Chu Thư Nhiễm rồi quay đầu chạy nhanh về phía trước. Trong mắt Chu Thư Nhiễm, bóng lưng cô thu nhỏ lại thành một chấm đen mờ không thể phân biệt, chẳng bao lâu sau thì hoàn toàn biến mất. Đôi mắt Chu Thư Nhiễm lập tức phủ một tầng sương mù dày đặc, viền mắt đỏ hoe, ướt đẫm.Hai người họ đứng đối diện nhau chưa đến hai phút ngắn ngủi.Có lẽ Văn Lạc không biết, nhưng Chu Thư Nhiễm đã chờ đợi hai phút này từ rất, rất lâu rồi.Hơn một năm trời cắt đứt liên lạc không lời từ biệt, Chu Thư Nhiễm vẫn ngày đêm nhớ nhung Văn Lạc, từng vô số lần muốn nói với cô rằng: cô có thể dựa dẫm vào mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Chỉ cần cô cần, Chu Thư Nhiễm sẽ luôn ở đó.Cô biết những lời đó sẽ khiến cô ấy cảm thấy áp lực, nên luôn kìm nén không nói ra. Cô vẫn luôn chờ.Nhưng bây giờ có lẽ không cần nữa. Hy vọng cứu rỗi trong lòng Chu Thư Nhiễm đã vỡ tan.Văn Lạc, dù từng u ám, giờ đã thực sự lấy lại được sự rạng rỡ.Chu Thư Nhiễm từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh Văn Lạc xuất hiện lại trước mắt mình. Không ngờ lần này lại là một cuộc gặp gỡ tình cờ. Khoảnh khắc đó, Chu Thư Nhiễm cảm thấy không chân thực, quá bất ngờ, như thể họ vừa xuyên qua tầng tầng sương mù.Nhưng sự hồi sinh của Văn Lạc không phải vì Chu Thư Nhiễm, cũng chẳng dành cho cô.Văn Lạc rạng ngời, đầy mong chờ, ôm bó hoa gặp lại cô, chỉ dừng lại một chút, trái tim lại không vì cô mà khựng lại dù chỉ một giây. Nhịp tim dồn dập của cô ấy khiến cô ấy không thể chần chừ, vội vàng lướt qua Chu Thư Nhiễm để chạy về phía người khác.Văn Lạc mang hoa tặng ai? Vì ai mà sốt ruột? Dáng vẻ cô ấy ôm hoa chạy đi thật đẹp, khiến Chu Thư Nhiễm ghen tị biết bao.Ký ức thanh xuân mãi mãi là nơi thiêng liêng khiến Chu Thư Nhiễm, dù mệt mỏi chán đời đến đâu, khi nhớ lại cũng không nhịn được mỉm cười. Giống như Văn Lạc của tuổi thanh xuân mãi mãi là ánh trăng sáng treo trong lòng cô.Nhưng trăng thì vẫn là trăng, có thể chiếu rọi, có thể sưởi ấm, nhưng mãi mãi sẽ không bao giờ đến gần cô.Văn Lạc vĩnh viễn không thuộc về cô."Nhiễm Nhiễm..." người phụ nữ bên cạnh khẽ gọi cô."Ừm...?" Chu Thư Nhiễm biết mình thất thố, đưa tay lau nước mắt một cách lúng túng.Bàn tay đang nắm bị buông ra, người phụ nữ lục tìm trong túi lấy khăn giấy, giơ tay chạm vào má cô, muốn lau nước mắt giúp cô."Để tôi tự làm..." Chu Thư Nhiễm định quay đi, người phụ nữ xưa nay chưa từng có tính áp đặt lại dùng sức giữ vai cô không cho động đậy, tay kia phớt lờ lời từ chối, nhẹ nhàng dùng khăn giấy chấm nước mắt trên má cô, ánh mắt vẫn dịu dàng đến nao lòng."Cô Tống...?" Chu Thư Nhiễm hơi ngẩn ra.Người phụ nữ nhẹ hé môi hồng: "Giúp bạn gái lau nước mắt.""......" Chu Thư Nhiễm phản ứng lại, "Lạc Lạc đi rồi mà!" Ý cô là—bọn họ chỉ đang diễn kịch.Lúc trước để có thể tiếp cận Văn Lạc với thân phận bạn bè, Chu Thư Nhiễm đã nhờ cô Tống đóng vai bạn gái mình trước mặt Văn Lạc.Cô Tống chỉ khẽ "ừ" một tiếng, không tỏ rõ thái độ, lúc này vẫn tiếp tục lau nước mắt cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store