Bhtt Edit Gai Cam Cam Y Ve
Ngồi trước gương đồng, thay một bộ y phục bình thường nhất, Tô Mộ Tuyết tháo xuống tất cả trang sức, tẩy đi lớp son phấn, lại bảo Ngọc nhi chải một kiểu tóc đơn giản nhất. Loay hoay cả một buổi trời, nhưng người trong gương vẫn thanh nhã xinh đẹp, khó che giấu được vẻ đẹp trời sinh. Nàng không khỏi có chút thất vọng thở dài.Ngọc nhi cũng than thở theo: "Tiểu thư, trước đây em luôn cho rằng người xấu xí muốn làm cho đẹp còn khó hơn lên trời, hôm nay mới phát hiện người đẹp muốn làm cho xấu lại khó càng thêm khó."Tô Mộ Tuyết bị nàng trêu chọc, nở nụ cười: "Nha đầu này cũng biết dẻo miệng."Ngọc nhi bĩu môi: "Lời em nói đều là thật. Theo em thấy, ngài muốn để cho người ta không chú ý sợ chỉ còn một cách..."Tô Mộ Tuyết vội vàng hỏi: "Cách gì?"Ngọc nhi đắc ý cười một tiếng: "Đó là cải trang thành nam nhân!""Nói linh tinh!" Tô Mộ Tuyết theo bản năng trách cứ một câu, nhưng trong lòng không khỏi hơi dao động, một ý niệm mơ hồ nhanh chóng thoáng qua trong đầu, nàng đang muốn tiếp tục suy nghĩ, thì lại bị lời nói tiếp theo của Ngọc nhi cắt đứt: "Có điều, chỉ sợ tiểu thư ngài có cải trang thành nam nhân cũng không giống, trên đời này làm gì có nam tử nào xinh đẹp như vậy...ngài nghĩ xem, tướng mạo cô gia xem như cũng đủ tuấn tú..." Ngọc nhi ý thức được mình nói lỡ lời, đột nhiên dừng lại, theo bản năng che miệng lại, cẩn thận lén nhìn Tô Mộ Tuyết.Tô Mộ Tuyết nhàn nhạt nói: "Sao không nói nữa?"Ngọc nhi cúi đầu ngập ngừng nói: "Thật xin lỗi, tiểu thư, Ngọc nhi nhiều chuyện."Tô Mộ Tuyết trầm mặc không nói.Nàng im lặng nhìn gương, một lát sau mới nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngọc nhi, em tùy ý ở trước mặt ta thì cũng đành thôi, nhưng nhớ không được ở trước mặt mẹ ta nhắc tới Diệp công tử."Ngọc nhi vội vàng đáp một tiếng, nhưng lại không nhịn được tức giận bất bình nói lẩm bẩm: "Tiểu thư, thật ra thì chuyện này cũng không phải lỗi của Diệp công tử, đều là Diệp phu nhân đó...""Ngọc nhi." Tô Mộ Tuyết ngắt lời của nàng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, Ngọc nhi ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Tô Mộ Tuyết dừng một chút, hạ thấp giọng: "Chuyện đêm nay không cần nói cho mẫu thân biết, ta sẽ để em và Tống chưởng quỹ chờ ta ở quán trà đối diện Ngưng Hương Lâu."Ngọc nhi giật mình há to miệng: "Hả? Tiểu thư, ngài muốn một mình đến Ngưng Hương Lâu sao?"Tô Mộ Tuyết lẳng lặng nhìn nàng: "Ngưng Hương Lâu đó, em còn muốn đến lần thứ hai sao?"Ngọc nhi theo bản năng lắc đầu lia lịa. Nhớ đến tình cảnh ngày đó ở Ngưng Hương Lâu, đến tận bây giờ trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.Tô Mộ Tuyết lại hỏi: "Vậy ta để em ở nhà không đi với ta, em có chịu không?"Ngọc nhi lại lắc đầu lia lịa.Tô Mộ Tuyết buồn cười nhìn nàng: "Em xem, em vừa muốn đi theo ta, lại vừa không muốn đi vào, ta phải làm cái gì bây giờ? Ta không thể làm gì khác hơn là an bài Tống chưởng quỹ cùng với em chờ ở bên ngoài.""Nhưng một mình ngài..." Ngọc nhi vẫn cảm thấy không ổn."Yên tâm, ta sẽ để Tống chưởng quỹ đưa ta vào trước." Tô Mộ Tuyết đứng dậy, nhìn mình trong gương, khẽ nhíu mày, tự lẩm bẩm: "Từ xưa khổ vì thân nữ nhi? Đúng là làm nam nhi làm việc vẫn là thuận tiện hơn."Khi Tô Mộ Tuyết chạy tới Ngưng Hương Lâu, trong gian phòng chỉ có một mình Tiền tam thiếu.Hắn đang chìm vào nỗi niềm nào đó, hoàn toàn bất đồng với vẻ cà lơ phất phơ, bất cần đời thường ngày, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm nghị hiếm thấy. Thấy Tô Mộ Tuyết bước vào, hắn nhất thời chưa kịp lấy lại tinh thần, ngây ngốc nhìn nàng hồi lâu không lên tiếng.Tô Mộ Tuyết tự nhiên hào phóng thi lễ một cái: "Tam thiếu hữu lễ, đã để ngài đợi lâu.""À...không, không có..." Tiền tam thiếu ý thức được bản thân thất thố, có chút hốt hoảng đứng bật lên, thiếu chút nữa xách luôn cả cái ghế dưới người, hắn có chút lúng túng, cười gượng nói: "Tô tiểu thư, mau mời ngồi, mau mời ngồi."Tô Mộ Tuyết cảm thấy hắn mất hồn mất vía, như có tâm sự, nhưng lại không tiện hỏi thăm, nên hơi do dự, chầm chậm ngồi xuống.Tiền tam thiếu cũng ngồi xuống theo, nhưng lại giống như ngồi trên bàn chông, hoàn toàn không còn dáng vẻ hào sảng không câu nệ như thường ngày.Tô Mộ Tuyết nhìn một vòng bốn phía, xem như không có chuyện gì xảy ra, đánh vỡ trầm mặc: "Sao không thấy Thẩm lão bản?""Hắn?" Tiền tam thiếu giật mình một cái, theo bản năng nhìn về phía căn phòng sát vách, tâm thần không yên mà nói: "Chút nữa huynh ấy sẽ tới, chút nữa sẽ tới..."Tô Mộ Tuyết không nhịn được cẩn thận quan sát hắn một chút, lập tức phát hiện hắn không yên lòng, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào bức tường của căn phòng sát vách.Trong lòng nàng khẽ động, ôn nhu nói: "Tam thiếu...""Hả?" Tiền tam thiếu có chút mơ màng quay đầu lại.Tô Mộ Tuyết nhìn phía căn phòng sát vách một cái, gợi hỏi: "Có phải có chuyện gì hay không?"Tiền tam thiếu ngơ ngẩn, biết Tô Mộ Tuyết nhìn thấu tâm sự của mình, do dự một chút, mở miệng nói: "Thẩm đại ca đang ở căn phòng sát vách...Tiêm Tiêm, à, Liễu cô nương cũng ở đó..." Hắn phát hiện bản thân nói năng có chút lộn xộn, không khỏi gãi đầu một cái, sắp xếp lại ý nghĩ của mình, nói: "Sau khi ra khỏi viện Lê Hương, Thẩm đại ca liền đến Ngưng Hương Lâu. Nghe Tiêm Tiêm nói, huynh ấy giống như thay đổi thành một người khác, nổi giận đùng đùng, đập phá lung tung..."Chân mày Tô Mộ Tuyết nhíu lại nhưng khó mà phát hiện ra: "Tam thiếu có biết vì sao Thẩm lão bản tức giận không?""Huynh ấy không nói cho chúng ta biết...nghe Tiêm Tiêm nói, huynh ấy chỉ là chửi bản thân bị lừa...nhưng bị ai lừa, chúng ta cũng không biết..." Tiền tam thiếu khổ não nói.Tô Mộ Tuyết lập tức liên tưởng đến biểu hiện của Thẩm Ly Ca lúc ở viện Lê Hương, dáng vẻ khi ấy của hắn cũng là tức giận vì bị lừa gạt. Nhưng mà, hắn tức giận điều gì, bị lừa gạt cái gì chứ? Hắn đã trúng cử được cung đình tú, phải là được như ý nguyện mới đúng, nếu như nói có điều gì ngoài ý muốn, thì đó chính là được chọn không phải chỉ có một mình hắn, mà là tăng thêm một Chức Cẩm Phường. Thế nhưng, cho dù là dựa vào cảm giác của mình, hay dựa vào Tiền tam thiếu nhắc tới tiệc chúc mừng, thì kết quả này cũng là nằm trong dự liệu của Thẩm Ly Ca. Có điều, sau đó vì sao Thẩm Ly Ca lại đột ngột đổi ý, buộc mình phải rút lui đây? Chẳng lẽ, chuyện này có quan hệ với mình sao? Nhưng rốt cuộc là quan hệ gì đây?Tô Mộ Tuyết nghĩ mãi vẫn không hiểu.Hai người đều mang tâm sự riêng, đối mặt mà không nói.Tô Mộ Tuyết ho nhẹ một tiếng, đứng dậy: "Nói như vậy, hôm nay Thẩm lão bản cũng không tiện gặp khách, không bằng nhờ tam thiếu truyền đạt một tiếng, chúng ta hẹn lại lần sau.""Không, không, không..." Tiền tam thiếu nhảy dựng lên, liên tục khoát tay, "Ta đã nói với Thẩm đại ca, huynh ấy nói muốn gặp ngươi..."Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Ly Ca xuất hiện trước cửa.Hai người dừng lại, cùng nhau xoay người nhìn về hắn.Chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Ly Ca phủ một tầng mỏi mệt, hắn nhìn hai người không nói lời nào.Tô Mộ Tuyết cùng Tiền tam thiếu đều cảm nhận được trên người hắn toát ra hơi thở ngột ngạt nồng đậm, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.Tô Mộ Tuyết nhìn thấy khóe miệng của hắn khẽ nhếch một cái, dường như cố gắng muốn nở một nụ cười, nhưng lại không thành công.Hắn thở dài một tiếng nhưng khó mà phát hiện được, mở miệng nói: "Tam thiếu, Tiêm Tiêm ở căn phòng sát vách, ngươi hãy đi qua bồi nàng trước.""Nàng...nàng thế nào?" Lúc này Tiền tam thiếu mới lấy lại tinh thần, có chút bận tâm hỏi, Thẩm Ly Ca hiển nhiên không muốn trả lời, Tiền tam thiếu do dự đáp một tiếng: "Được." rồi vội vội vàng vàng xông ra ngoài, hiển nhiên, hắn cũng lo lắng cho Liễu Tiêm Tiêm.Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Ly Ca và Tô Mộ Tuyết.Đúng ra cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ có nhiều bất tiện, nhưng thiếu đi một Tiền tam thiếu, Tô Mộ Tuyết lại cảm thấy trong lòng bỗng dưng trở nên nhẹ nhõm.Đây chính là cảm giác kỳ lạ nhất mà Thẩm Ly Ca mang lại cho nàng. Cho tới bây giờ, hắn đều không giống với những nam nhân khác, cho nàng loại cảm giác đè nén. Cho dù là Diệp Thanh Phong chơi với nàng từ nhỏ đến lớn, cũng sẽ để cho nàng cảm thấy câu nệ. Ngược lại, Thẩm Ly Ca khiến cho nàng cảm thấy buông lỏng, ở chung với hắn, dường như có thể phần nào tháo xuống tâm lý đề phòng.Khi nàng thoát ra từ trong suy nghĩ của mình, nàng mới giật mình phát giác hai người đã im lặng nhìn nhau nửa ngày. Mặc dù cả hai đều không mở miệng, nhưng lại giống như đã bày tỏ thiên ngôn vạn ngữ.Mặt của Tô Mộ Tuyết hơi đỏ, nàng lại bất tri bất giác, hoàn toàn đắm chìm vào ánh mắt như có điều muốn nói của Thẩm Ly Ca.Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, ổn định lại tâm tình, lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã khôi phục lại vẻ trấn tĩnh thường ngày, mở miệng nói: "Thẩm lão bản, mời vào trong ngồi."Trên mặt Thẩm Ly Ca thoáng qua một chút do dự, nhưng lại tựa như quyết định chủ ý rất nhanh, cũng nói câu: "Tô tiểu thư mời." Cất bước đi vào.Trong lòng Tô Mộ Tuyết có loại cảm giác kỳ lạ, dường như mỗi người đều mang tâm sự trong lòng, Tiền tam thiếu như thế, Thẩm Ly Ca cũng là như thế. Nàng cảm giác hôm nay mình đến bữa tiệc đáp tạ này có chút không được thỏa đáng, không khỏi có chút hối tiếc. Nhưng tất cả đã không còn kịp rồi, nàng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.Hai người cùng ngồi xuống, Tô Mộ Tuyết mở miệng hỏi: "Không biết Thẩm lão bản thích món gì?""Để ta gọi món, Tô tiểu thư không để tâm chứ?" Thẩm Ly Ca lẳng lặng nhìn nàng.Tô Mộ Tuyết lắc đầu một cái, ngược lại, nàng lại hy vọng có người giúp nàng an bài.Thẩm Ly Ca kêu một tiếng, tiểu nhị đẩy cửa chạy vào, Thẩm Ly Ca chọn mấy món ăn thanh đạm của Tô Châu, quay đầu nhìn về Tô Mộ Tuyết hỏi thăm: "Ta thấy hình như ngươi thích những món tương đối thanh đạm, chọn như vậy, có được không?"Tô Mộ Tuyết thầm giật mình, giọng nói ôn nhu, vẻ mặt ân cần của Thẩm Ly Ca đều làm cho nàng có một loại cảm giác vừa kỳ dị lại vừa xa lạ, nàng gần như có chút hốt hoảng gật đầu một cái.Thẩm Ly Ca suy nghĩ một chút: "Thêm một bầu nữ nhi hồng." không đợi Tô Mộ Tuyết nói gì, hắn lại tăng thêm một câu: "Ta uống một chút rượu, Tô tiểu thư không ngại chứ?"Tô Mộ Tuyết chỉ có thể lắc đầu. Có lẽ là Thẩm Ly Ca quá ôn nhu, để cho nàng có loại cảm giác không thể cự tuyệt. Nàng không hiểu bản thân bị làm sao, trong lòng dao động, có chút rối, có chút hoảng, còn có chút cảm tình mà không biết phải nói như thế nào.Thẩm Ly Ca phất tay để cho tiểu nhị rời đi, vì Tô Mộ Tuyết rót một chén trà, từ từ mở miệng nói: "Tô tiểu thư đích thân tới cửa, thực sự khiến cho ta không nhận nổi. Hay là bữa này để ta mời."Tô Mộ Tuyết vội vàng nói: "Không, không, phải là để ta làm chủ." Nàng lấy lại bình tĩnh, nói: "Hôm nay đa tạ Thẩm lão bản giơ cao đánh khẽ. Mộ Tuyết trong lòng hiểu rõ, nếu không phải Thẩm lão bản cố ý nhường cho, Chức Cẩm Phường chúng ta cũng sẽ không được chọn vào cung đình tú."Thẩm Ly Ca nhàn nhạt nói: "Tô tiểu thư khách khí. Tô tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa xuất chúng, hôm nay Chức Cẩm Phường có thể được chọn, tất cả đều nhờ vào ngươi, ta đã đoán được từ trước.""Thẩm lão bản đoán việc như thần, Mộ Tuyết bội phục." Tô Mộ Tuyết thành khẩn nói: "Có điều, tối nay Mộ Tuyết đãi tiệc đáp tạ, cũng không phải chỉ vì một chuyện cung đình tú.""Ồ?" Thẩm Ly Ca có chút bất ngờ."Sau khi phụ thân qua đời, Mộ Tuyết không thể không xử lý công việc làm ăn trong nhà, nhưng Mộ Tuyết không có kinh nghiệm buôn bán, ngược lại đã học được rất nhiều thứ từ Thẩm lão bản. Bên trong lại nhờ Thẩm lão bản nhiều lần âm thầm tương trợ, là ngài suy nghĩ chu đáo mời quan phủ duy trì trật tự, ở tiệc rượu tiếp đãi sứ giả nước ngoài đại nhân cũng nhờ ngài nhiều lần bảo vệ, còn có...gợi ý chữ cẩm này, giúp ta thoát khỏi rắc rối làm giả vải gấm của Chức Cẩm Phường mấy ngày qua." Tô Mộ Tuyết lấy khăn tay thêu chữ cẩm ra, chân thành nói, "Những điều này Mộ Tuyết thời thời khắc khắc đều khắc ghi trong tim, không dám quên."Theo lời của nàng, thần sắc Thẩm Ly Ca biến hóa rõ rệt.Hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn tay kia, đột nhiên có chút lỗ mãng nói: "Tô tiểu thư, có thể cho ta khăn tay này không?"Đương nhiên không thể! Tô Mộ Tuyết thầm nghĩ, nhưng không đợi nàng mở miệng, Thẩm Ly Ca đã đưa tay qua kéo lấy một góc khăn tay.Tô Mộ Tuyết giật mình, đang do dự có nên buông tay hay không, cửa đúng lúc mở ra, tiểu nhị mang rượu và thức ăn tiến vào, Tô Mộ Tuyết bị dọa sợ đến mức buông lỏng tay, khăn tay rơi vào tay Thẩm Ly Ca.Tiểu nhị thấy không khí trong phòng mập mờ, cũng không lên tiếng, cười thầm, để rượu và thức ăn xuống, xoay người chạy ra ngoài.Tô Mộ Tuyết vô cùng bối rối, quay đầu lại nhìn Thẩm Ly Ca, chỉ thấy hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú nhìn chiếc khăn tay, tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ cẩm, hoàn toàn đắm chìm vào một loại cảm xúc nào đó không biết tên. Trái tim Tô Mộ Tuyết đập thình thịch, ngoại trừ thêu cho Diệp Thanh Phong một cẩm nang ra, nàng còn chưa bao giờ đưa cho nam tử khác đồ vật mà mình tự tay thêu, nàng biết rõ như thế là không ổn, nhưng cũng không biết làm sao để đòi lại.Trong lúc đang lo lắng, Thẩm Ly Ca đã rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tiếp theo rót chén thứ hai, lại uống một hơi cạn sạch, như thế uống liền một lượt ba chén.Tô Mộ Tuyết thấy căng thẳng trong lòng, nàng quên luôn chuyện khăn tay, không nhịn được lên tiếng chặn lại nói: "Thẩm lão bản, ngài...ngài đây là..."Trên mặt Thẩm Ly Ca nhanh chóng hiện lên một màu đỏ nhạt vì uống rượu, càng lộ ra da thịt trắng nõn.Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút càn rỡ quan sát Tô Mộ Tuyết.Tô Mộ Tuyết bị hắn nhìn đến mức trong lòng căng thẳng, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn.Thẩm Ly Ca lẩm bẩm nói: "Thì ra thiên hạ này quả thật có người tâm hữu linh tê nhất điểm thông. Vì sao ngươi lại thông minh như vậy? Vì sao ngươi lại muốn thông minh như vậy?"Tô Mộ Tuyết bị hắn hỏi đến không hiểu làm sao, cũng không biết nên trả lời như thế nào.Thẩm Ly Ca lại rót một chén rượu, vẻ mặt tựa như bi tựa như hỉ, thở dài nói: "Thật là tạo hóa trêu người."Tô Mộ Tuyết mím chặt đôi môi, có chút bận tâm nhìn hắn: "Thẩm lão bản, ngài có tâm sự gì chăng?""Tâm sự?" Thẩm Ly Ca dừng một chút, lẩm bẩm nói: "Không sai, không sai..." hắn nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, dường như hạ quyết tâm, vung tay lên, ném chén rượu lên tường, vỡ nát bấy.Tô Mộ Tuyết sợ ngây người.Thẩm Ly Ca quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đã thanh tĩnh không ít, giọng nói cũng trầm xuống: "Tô tiểu thư, có một chuyện ta vẫn muốn nói cho ngươi biết."Trong lòng Tô Mộ Tuyết bỗng nhiên xông lên một dự cảm kỳ lạ, dâng lên một một cảm giác bất an.Thẩm Ly Ca nở một nụ cười an ủi, cười vô cùng dịu dàng. Tô Mộ Tuyết ngơ ngẩn, vì sao một nam tử lại có thể cười dịu dàng động lòng người như thế? Nàng không khỏi trở nên hoảng hốt.Thanh âm của Thẩm Ly Ca đột nhiên trở nên nhỏ nhẹ du dương: "Mộ Tuyết..."Toàn thân Tô Mộ Tuyết đều run lên nhè nhẹ. Trừ Diệp Thanh Phong ra, những nam tử khác chưa bao giờ gọi thẳng tên của mình. Nhưng cho dù là lúc Diệp Thanh Phong gọi tên mình, mình cũng chưa bao giờ xúc động như thế. Tô Mộ Tuyết không thể cử động, không thể lên tiếng, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng hoài nghi bản thân cũng uống rượu, nếu không vì sao lại có cảm giác hơi say không chân thật đây?Vẻ mặt Thẩm Ly Ca cũng trở nên mơ màng, giọng nói nhu hòa: "Đừng sợ, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết..."Không, không cần...lý trí còn sót lại của Tô Mộ Tuyết muốn kháng cự, nhưng Thẩm Ly Ca vẫn cố chấp nói ra: "Ta thích ngươi."Có cái gì nổ toang trong đầu Tô Mộ Tuyết, khiến cho nàng chóng mặt hoa mắt, nàng không thể hít thở, không thể suy tính, cũng không thể cử động, chỉ có thể ngồi ở nơi đó mặc cho từng trận sóng dữ đem mình cuốn lấy, nuốt chửng...Thẩm Ly Ca dường như hiểu thấu điều gì, mỉm cười hiểu ý, nụ cười kia càng lúc càng ôn nhu, ôn nhu đến mức dường như muốn đem người ta hòa tan, nhưng trong mắt lại dâng lên nước mắt nhàn nhạt.Tại sao, nhìn thấy nước mắt của Thẩm Ly Ca, mình lại có cảm giác bi thương?Tất cả những điều này rốt cuộc là chân thật, hay là trong mộng?Không biết từ lúc nào, Thẩm Ly Ca đã nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tô Mộ Tuyết.Tô Mộ Tuyết hoảng sợ nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân, mình nên tránh thoát, nhưng nàng lại không thể cử động, Thẩm Ly Ca xem nàng như trân như bảo mà che chở, để cho nàng không có sức tránh thoát, cũng không đành lòng tránh thoát.Thẩm Ly Ca tựa như say, ánh mắt lại mang theo một sự cuồng nhiệt bất chấp: "Mộ Tuyết, ta phải nói cho ngươi biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã thích ngươi."Lần đầu tiên, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, buổi sáng sau cơn mưa đó, dáng vẻ vân đạm phong khinh khi lần đầu gặp gỡ ấy...Trong lòng Tô Mộ Tuyết bỗng nhiên dâng lên một nỗi chua xót khó tả, dường như hiểu ra điều gì, không khỏi rưng rưng muốn khóc vì sự phát hiện muộn màng này.Giữa lúc như đang trong mộng ấy, đột nhiên cửa phát ra một tiếng vang thật lớn, có người xông vào, có người nhào tới nắm lấy Thẩm Ly Ca không ngừng lay động...nhưng Tô Mộ Tuyết lại không nhìn thấy cái gì, không nghe thấy điều gì, chỉ nhìn thấy ánh mắt Thẩm Ly Ca nhìn mình thật sâu, trong mắt vẫn có nước mắt nhàn nhạt."Tô tiểu thư, Tô tiểu thư..." có người đang gọi mình, Tô Mộ Tuyết ngỡ ngàng xoay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiền tam thiếu, nàng bỗng dưng tỉnh táo lại. Lúc quay đầu lại, nàng nhìn thấy Liễu Tiêm Tiêm lệ rơi đầy mặt nắm lấy Thẩm Ly Ca không ngừng lay mạnh, khóc ròng nói: "Ngươi gạt ta! Ngươi gạt ta! Rõ ràng hôm nay ngươi nói người mà ngươi thích là ta."Tô Mộ Tuyết sửng sốt một chút, ngay sau đó trong lòng cảm thấy buốt lạnh, trong giây phút sửng sốt đó, một thanh đao sắc bén không chút lưu tình xuyên qua trái tim của nàng. Nàng ngơ ngác nhìn về Thẩm Ly Ca, lại phát hiện vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Ly Ca, mặc cho Liễu Tiêm Tiêm lôi kéo.Bỗng nhiên, đầu Tô Mộ Tuyết giống như bị nứt ra, đau không kể xiết.Chuyện gì xảy ra? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?Cuối cùng, nàng nghe được giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ly Ca: "Được rồi, ngươi ồn ào đủ chưa?"Mới vừa rồi Liễu Tiêm Tiêm còn tựa như điên như mại vậy mà giờ đây đã ngây ngẩn cả người, Tô Mộ Tuyết và Tiền tam thiếu cũng sửng sốt.Thẩm Ly Ca không nhịn được hất Liễu Tiêm Tiêm ra, động tác thô lỗ cùng vẻ tao nhã lịch sự thường ngày của hắn tưởng chừng như hai người."Người mà ta thích là đại tiểu thư Tô gia, Tô Mộ Tuyết!" Thẩm Ly Ca nặng nề ngồi trở về trên ghế, tự mình rót một chén rượu."Nhưng mà..." Trên mặt Liễu Tiêm Tiêm vẫn nước mắt giàn giụa, giọng nói lại trở nên yếu ớt.Thẩm Ly Ca cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà cái gì? Ngươi điểm nào so được với Tô tiểu thư? Bàn về xuất thân hay bàn về tài sản? Bàn về tướng mạo hay bàn về tài hoa?" Từng lời của hắn đều đả kích đến chỗ đau của Liễu Tiêm Tiêm, gương mặt của Liễu Tiêm Tiêm trở nên trắng bệch, Tô Mộ Tuyết chỉ cảm thấy trái tim của mình cũng dần dần lạnh điThẩm Ly Ca cay nghiệt nói: "Làm người phải tự biết mình, ngươi bất quá chỉ là một nữ tử phong trần...""Câm miệng!" Tiền tam thiếu xông tới, "Đại ca, huynh điên rồi phải không?! Chẳng phải là huynh nói cho ta biết, con người không phân biệt giàu nghèo, nữ tử phong trần thì cũng là nữ nhân, đều phải được người thương tiếc sao?"Thẩm Ly Ca cúi đầu trầm mặc một chút, nâng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, trầm giọng nói: "Chỉ có kẻ ngu như ngươi mới bằng lòng nghe ta nói!"Tiền tam thiếu ngây dại: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"Thẩm Ly Ca lạnh lùng cười một tiếng: "Ngươi nhất định muốn ta phải nói rõ như vậy sao? Trừ ngươi ra, trên đời này có kẻ ngu nào chịu đem một ngàn lượng bạc cho một kẻ không quen biết, không một xu dính túi mượn? Ta nói thật với ngươi, từ đầu tới cuối, ta chỉ đều lợi dụng ngươi, dùng tiền của ngươi, dùng mạng lưới giao thiệp của ngươi...mà kẻ ngu này còn xem ta như huynh đệ có đúng không? Bây giờ, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, bởi vì căn bản ta cũng không cần dùng đến ngươi nữa.""Ngươi!" Tiền tam thiếu đè lại đầu vai của hắn, giơ lên nắm đấm. Thẩm Ly Ca lạnh lùng nhìn hắn, không hề né tránh."Tam thiếu..." Liễu Tiêm Tiêm nhào tới kéo Tiền tam thiếu ra.Tiền tam thiếu giùng giằng quát: Hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn che chở hắn sao?"Liễu Tiêm Tiêm khóc, khóc đến thương tâm, khóc đến ruột gan đứt đoạn: "Hắn nói không sai, ta quả thật không sánh được với đại tiểu thư Tô gia.""Đừng nói nữa!" Tô Mộ Tuyết bịt tai, lớn tiếng hô lên. Không biết từ khi nào, nàng đã rơi lệ đầy mặt.Nàng nhìn Thẩm Ly Ca với đôi mắt đẫm lệ, run giọng nói: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì?!"Thẩm Ly Ca cũng không để ý tới nàng, lại tự rót một chén rượu, bỗng nhiên uống nhanh một hơi, lại bị sặc, hắn ho sặc sụa, ho đến mức chảy cả nước mắt. Nhưng hắn lại cười, cười đến thở không ra hơi. Hắn lảo đảo đứng dậy, vừa rơi lệ vừa cười nói: "Ta không phải mới vừa nói đó sao? Ta thích ngươi! Nếu như hai chúng ta có thể chung một chỗ, đó chính là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch! Ta có thể nắm lấy việc kinh doanh tơ lụa của cả thiên hạ này!"Tô Mộ Tuyết chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, cả người phát run, nàng gắng gượng cắn răng nói: "Ngươi đừng mơ!"Nói xong, nàng quay phắt một cái, muốn rời khỏi. Lúc này, nàng mới phát hiện, ngoài cửa đã vây quanh một đám người chỉ chỉ trỏ trỏ đứng xem náo nhiệt.Nàng nghe được sau lưng truyền tới giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ly Ca: "Nếu ngươi không đáp ứng, cũng đừng trách ta nuốt mất Chức Cẩm Phường của các ngươi!"Tô Mộ Tuyết đã không còn sức lực để phản kích nữa, trái tim của nàng đã vỡ vụn từng mảnh.Nước mắt tuôn trào, nàng thẫn thờ xuyên qua đám đông, thẫn thờ lao xuống cầu thang, thẫn thờ xông ra ngoài đường...nàng chỉ muốn trốn khỏi cơn ác mộng này.Ngày hôm sau, tất cả những chuyện phát sinh ở Ngưng Hương Lâu đều bị truyền đi rộng rãi.Người người đều biết, Thẩm Ly Ca và Tiền tam thiếu, Liễu Tiêm Tiêm, Tô Mộ Tuyết trong một đêm trở mặt thành thù.Tiền tam thiếu rút tất cả tiền bạc của mình về, Thẩm Ly Ca cũng không bước vào Ngưng Hương Lâu nửa bước. Y4A7~
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store