ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Gai Cam Cam Y Ve

Tô Mộ Tuyết cầm bút viết một hàng chữ xinh đẹp trên giấy: "Thanh Phong nghiễn huynh đài giám*:..."

[* Đài giám: thời xưa dùng sau lời xưng hô mở đầu, thể hiện mời đối phương xem thư.]

Viết đến đây, nàng dừng bút.

Nàng vô thức nhíu mày, tiếp theo nên viết cái gì đây?

Cảm giác như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Gần đây, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, cảm xúc rất nhiều. Nhưng những thứ này có nên nói cho Diệp Thanh Phong biết hay không đây?

Nói cho hắn biết Chức Cẩm Phường trải qua đủ chuyện khó khăn trắc trở? Tô Mộ Tuyết lắc đầu một cái, Diệp Thanh Phong xưa nay cho rằng "Tất cả đều là hạ phẩm, duy chỉ có đọc sách là cao", hắn đối với những chuyện này sẽ không cảm thấy hứng thú.

Nói cho hắn biết gần đây mình gặp được một vài người? Từ trước đến giờ, Diệp Thanh Phong đọc sách thánh hiền, tôn sùng đạo Khổng Mạnh, hắn sẽ không thích sự mưu mô tính toán của Thẩm Ly Ca, lại càng không thưởng thức vẻ bất cần đời của Tiền tam thiếu. Nếu hắn biết mình còn kết giao với nữ tử phong trần, thậm chí còn tương xưng tỷ muội, đoán chừng mặt của hắn cũng chuyển thành tái xanh.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại không có chuyện nào là có thể để cho nàng tỏ bày hết với hắn.

Tô Mộ Tuyết thở dài, từ từ gác bút xuống. Vẫn là không nên làm phiền hắn thôi, mười năm đèn sách, cũng chỉ vì ngày hôm nay. Tất cả những chuyện mình trải qua, đối với hắn mà nói, đều là không đáng nhắc đến.

Đang trong lúc trầm tư, thì Ngọc nhi đi vào, vẻ mặt có chút mập mờ.

Tô Mộ Tuyết lập tức nhìn thấu, hỏi: "Sao vậy?"

Ngọc nhi nhìn thấy bốn bề vắng lặng, rồi mới lên tiếng: "Tiểu thư, Tống chưởng quỹ có lời muốn nói với ngài."

"Mấy ngày nay, không phải chuyện của cửa hàng đều tìm mẫu thân sao?" Tô Mộ Tuyết nghi ngờ nói.

"Tống chưởng quỹ nói, chuyện này ông ta không dám nói với phu nhân, phải tìm ngài thương lượng."

"Như vậy..." Tô Mộ Tuyết cảm giác sự việc trọng đại, trầm ngâm một chút, "Vậy em âm thầm mời ông ấy đến thư phòng sau vườn hoa, ta chờ hai người ở đó."

Ngọc nhi gật đầu một cái, chạy ra ngoài như một làn khói.

Chỉ chốc lát sau, Tống chưởng quỹ đi theo Ngọc nhi lặng lẽ đi vào thư phòng sau vườn hoa, báo cáo tỉ mỉ với Tô Mộ Tuyết.

Tô Mộ Tuyết trầm ngâm nói: "Nói như vậy, đúng như dự đoán của chúng ta, Thẩm Ly Ca thật sự có ý định kinh doanh tơ lụa thượng đẳng?"

"Không sai. Tiểu thư đoán việc như thần, đợt trước hơn trăm cây tơ lụa thượng đẳng đó đều là bị Tô Cẩm Ký thu mua. Hắn đã tìm đến Trình lão bản của Tường Ký, Trương lão bản của Thụy Phúc Trai để bàn chuyện sát nhập. Nếu hắn nuốt luôn hai nhà đó, thì Chức Cẩm Phường của chúng ta sẽ hai mặt thụ địch, một mình khó chống giữ được." Tống chưởng quỹ lo lắng nói.

Tô Mộ Tuyết chau mày trầm tư hồi lâu: "Vậy ý của Trình lão bản thế nào?"

"Trình lão bản dĩ nhiên là không muốn, hắn đến tìm Chức Cẩm Phường chúng ta, muốn cùng chúng ta hợp tác, nhưng bị lão phu nhân cự tuyệt...tiểu thư, đây là bước ngoặt sinh tử, ngài phải đưa ra chủ ý."

Tô Mộ Tuyết gật đầu một cái: "Chỉ cần nhóm bên Trình lão bản không muốn là tốt rồi. Tống chưởng quỹ, ông đi mời Trình lão bản và Trương lão bản, nói rằng Chức Cẩm Phường chúng ta nguyện ý cùng bọn họ kết minh, không thể để cho Tô Cẩm Ký một nhà làm lớn được."

Tống chưởng quỹ chần chừ nói: "Vậy lão phu nhân thì sao?"

Tô Mộ Tuyết dừng một chút: "Về phía mẹ, ta sẽ tìm bà nói chuyện."

Ban đêm, Tô Mộ Tuyết hầu hạ mẫu thân uống thuốc xong, đưa ra ý kiến muốn cùng Tường Ký kết minh.

Phản ứng đầu tiên của Tô phu nhân chính là cự tuyệt: "Con à, chuyện làm ăn lớn như vậy chúng ta không làm đến được đâu. So với chúng ta, Tường Ký kinh doanh cũng không phải nhỏ, làm sao có thể cùng chúng ta đồng tâm hiệp lực kinh doanh? Chỉ sợ người ta đào hố chôn mình, mình cũng không biết."

"Mẹ ---- chuyện làm ăn nào lại không phải mạo hiểm chứ? Nếu chúng ta không kết minh, vậy cũng chỉ có một kết quả --- bị Tô Cẩm Ký nuốt mất, nhưng sự mạo hiểm này là có thể ước tính được. Nếu kết minh, có lẽ chúng ta còn có thể bảo vệ được gia nghiệp mà phụ thân để lại. So sánh hai cái, cái nào nguy hiểm nhiều, cái nào nguy hiểm ít, không cần nói cũng biết." Tô Mộ Tuyết kiên nhẫn giải thích.

Tô phu nhân trầm mặc hồi lâu: "Nhưng mẹ lại không biết bàn chuyện làm ăn." Bà trợn mắt nhìn Tô Mộ Tuyết một cái: "Con cũng đừng nghĩ đến! Mẹ đã đã đáp ứng Diệp phu nhân, không thể lại để cho con xuất đầu lộ diện nữa."

Tô Mộ Tuyết khẽ mỉm cười: "Ai nói bàn chuyện làm ăn thì nhất định phải xuất đầu lộ diện vậy?"

Tô phu nhân ngẩn ra: "Ồ?"

Tô Mộ Tuyết cười nói: "Chúng ta có thể mời người ta đến nhà bàn chuyện, như vậy cũng không xem là xuất đầu lộ diện rồi?"

"Việc này..." Tô phu nhân còn có chút do dự.

Tô Mộ Tuyết an ủi: "Mẹ, ngài yên tâm đi, con biết chừng mực. Bản thân con cũng không muốn làm trễ nãi chuyện đại sự cả đời của mình. Hơn nữa, Diệp gia phản đối cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Một khi con và Thanh Phong thành thân, thì huynh ấy chính là con rể của ngài, phần gia nghiệp này huynh ấy cũng có trách nhiệm, đến lúc đó Diệp gia cũng sẽ không phản đối nữa, không phải sao?"

Tô phu nhân thở dài: "Ai, nếu có Thanh Phong ở đây thì tốt."

Tô Mộ Tuyết tiếp lời bà: "Tính ngày tháng thì kỳ thi mùa xuân đã kết thúc rồi, chỉ chờ dán thông báo nữa thôi. Chắc hẳn huynh ấy sẽ trở về rất nhanh thôi."

Tô phu nhân gật đầu nói: "Trở về càng sớm càng tốt. Nếu nó đỗ hạng cao, con cũng có thể thê bằng phu quý*, không cần phải quan tâm đến những chuyện kinh doanh này."

[*Thê bằng phu quý: vợ được vẻ vang nhờ chồng.]

Tô Mộ Tuyết gật đầu, không lên tiếng, nhưng đáy mắt lại thoáng qua một tia mông lung mà không dễ phát hiện ra.

Ba ngày sau, Trình lão bản cùa Tường Ký và Trương lão bản của Thụy Phúc Trai cùng được mời đến Tô gia.

Tô Mộ Tuyết cung kính dâng trà cho hai vị tiền bối: "Trình bá bá, Trương thúc thúc, hai vị dều là bạn thâm giao của gia phụ lúc sinh tiền, cũng là trưởng bối của Mộ Tuyết. Chất nữ* hữu lễ."

[*Chất nữ: cháu gái.]

Trình lão bản và Trương lão bản thấy nàng xinh đẹp đoan trang lại còn tao nhã lễ độ, liền có hảo cảm, hai người luôn miệng khách khí, nhận chén trà này của nàng.

Tô Mộ Tuyết chờ họ uống hết chén trà, nói ngay vào điểm chính: "Trình bá bá, Trương thúc thúc, chất nữ mạo muội mời hai vị đến đây là muốn thương thảo việc Tô Cẩm Ký thu mua cửa hiệu tơ lụa của chúng ta."

Lòng dạ Trương lão bản khá sâu, trầm ngâm nói: "Nghe nói, trước đó vài ngày, Thẩm lão bản của Tô Cẩm Ký cũng đến tìm Tô cô nương hiệp đàm chuyện này?"

"Đúng vậy." Tô Mộ Tuyết thẳng thắn nói: "Có điều, đã bị chất nữ cự tuyệt."

"Ồ? Tại sao?"

Tô Mộ Tuyết nghiêm mặt nói: "Mặc dù vãn bối không hiểu chuyện làm ăn, nhưng gia phụ khi còn sống thường dạy vãn bối cùng xá đệ, dân sinh không nằm ngoài hai chữ "ăn mặc", cho nên kinh doanh tơ lụa cũng liên quan đến dân sinh. Mặc dù chúng ta làm kinh doanh, nhưng cũng phải nghĩ cho dân sinh xã tắc. Nếu như việc kinh doanh tơ lụa của toàn Tô Châu đều bị Tô Cẩm Ký chiếm độc quyền, thì giá cả cũng sẽ do họ làm chủ, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là dân chúng mua tơ lụa. Cho nên, vãn bối cho rằng, chúng ta không thể để cho Tô Cẩm Ký một nhà làm lớn được. Vãn bối biết Thẩm lão bản của Tô Cẩm Ký cũng đến tìm hai vị tiền bối rồi, không biết ý của tiền bối như thế nào?"

Trình lão bản và Trương lão bản liếc mắt nhìn nhau, mở miệng nói: "Thực không dám giấu giếm, ta cùng Trương lão bản vẫn chưa thể đưa ra quyết định. Không biết Tô cô nương có cao kiến gì?"

Tô Mộ Tuyết khiêm tốn nói: "Vãn bối không dám. Vãn bối cho rằng chúng ta chỉ có liên hiệp lại với nhau thì mới có thể đấu với Tô Cẩm Ký."

Trình lão bản trầm ngâm nói: "Cho dù là vậy, nhưng chúng ta cũng chưa chắc đấu thắng Tô Cẩm Ký, bây giờ bọn họ làm ăn càng lúc càng lớn, sau lưng lại có ngân hiệu tư nhân Thông Bảo làm chỗ dựa, chúng ta..." Hắn dừng lại.

Tô Mộ Tuyết nghe lời đoán ý, đúng lúc mở miệng nói: "Vãn bối lại cảm thấy, nếu kết minh, chúng ta vẫn còn một cơ hội."

"Cơ hội gì?" Trình lão bản và Trương lão bản cùng đồng thanh hỏi.

Tô Mộ Tuyết chậm rãi nói ra ba chữ: "Cung đình tú!"

Hai người lặp lại một lần: "Cung đình tú?"

"Không sai." Trong lòng Tô Mộ Tuyết đã có dự tính từ trước, nói: "Hàng năm, vào tháng ba, hoàng cung sẽ mua sắm một lần, lần này vì tiên hoàng băng hà, nên việc chọn mua bị chậm trễ. Nhưng tân hoàng lên ngôi, nhu cầu nhất định tăng nhiều. Trong cung thu mua đồ vật đều là hàng thượng đẳng, tơ lụa lại càng là như thế, đối với kỹ thuật thêu yêu cầu cao hơn, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta kinh doanh tơ lụa thượng đẳng."

Trình lão bản và Trương lão bản lại nhìn nhau lần nữa: "Không sai! Đây chính là cơ hội tốt."

Tô Mộ Tuyết lại nói thêm một câu: "Tô Cẩm Ký kinh doanh chủ yếu là tơ lụa giá rẻ, mà cung đình tú lại đều là tơ lụa thượng đẳng, đấy chính là nhược điểm của bọn họ. Tổng hợp số tơ lụa thượng đẳng của ba nhà chúng ta lại cũng đã chiếm hơn phân nửa Tô Châu, hơn nữa Chức Cẩm Phường còn có công nghệ phối màu và kỹ thuật thêu, Trình lão bản và Trương lão bản gộp lại cũng có hơn một nghìn tú nương*, chúng ta chỉ cần bảo đảm đủ nhân thủ cho cung đình tú, cùng hợp tác bắt lấy cung đình tú năm nay, vậy chúng ta liền có thể sánh ngang với Tô Cẩm Ký."

[*Tú nương: nói nôm na là nhân công thêu, vì thời xưa việc thêu thùa may vá đều do phụ nữ làm nên gọi là tú nương.]

Trình lão bản và Trương lão bản tán thưởng gật đầu: "Không sai, không sai, Tô cô nương vừa có can đảm lại có kiến thức, không thua gì Tô lão bản tái thế. Thay vì ngồi chờ chết, không bằng buông tay đánh một trận! Chẳng hay Tô cô nương còn có cao kiến gì nữa không?"

Tô Mộ Tuyết đỏ mặt: "Không dám không dám. Chiết sát vãn bối rồi."

Ba người ngồi xuống, tính toán kế hoạch tỉ mỉ, cân nhắc từng bước.

Mấy ngày sau, Chức Cẩm Phường, Tường Ký, Thụy Phúc Trai hợp tác cùng mấy cửa hiệu chuyên kinh doanh tơ lụa thượng đẳng mua lại đường Tú Y, đồng loạt mở chi nhánh, lại đổi tên đường thành đường Cẩm Y.

Rất nhanh, toàn bộ thành Tô Châu đều biết, đường Cẩm Y là nơi chuyên bán tơ lụa thượng đẳng.

Những khách hàng yêuthích tơ lụa thượng đẳng, cứ trực tiếp đi thẳng tới đường Cẩm Y, không cần phảiđi hai ba nơi.    

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store