Bhtt Edit E Bon Khong Tam
Mật Trà ngủ một giấc thật sâu, thỉnh thoảng bị tiếng động từ bên ngoài đánh thức. Chưa kịp mở mắt, một cơn buồn ngủ mãnh liệt lại kéo nàng quay về mộng đẹp.Đầu óc nàng thực sự quá mức mệt mỏi, liên tục thức đêm suốt nửa tháng, lượng tiêu hao tinh thần mỗi ngày đều vượt quá giới hạn của nàng.Cách để thư giãn sau khi thần kinh căng thẳng tột độ chính là một giấc ngủ say. Lúc này cho dù bên ngoài có núi lở đất mòn thì cũng khó đánh thức Mật Trà.Ngủ cả một ngày, cho đến khi Mặt Trăng lên cao, Mật Trà cuối cùng cũng tỉnh dậy.Nàng từ trong lòng Thẩm Phù Gia mở mắt, ngủ nghiêng người lâu như vậy, cổ nàng cứng đờ đến phát đau."Ồ, cuối cùng cũng tỉnh." Liễu Lăng Âm thấy Mật Trà thức dậy, cười nói, "Nếu cậu vẫn ngủ tiếp, Nghiêm Húc thực sự sẽ đi xin nghỉ ốm cho cậu đấy."Mật Trà ngơ ngác, nàng còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Thẩm Phù Gia đã đỡ nàng ngồi lại."Trận đấu tiếp theo sẽ đến chúng ta." Nếu Mật Trà vẫn ngủ tiếp, trận thi đấu này của 408 cũng chỉ có thể ra sân với ba người, " Cảm thấy thế nào, có muốn nghỉ thêm một lát không?"Cô đưa tay xoa xoa eo lưng cũng cứng đờ của Mật Trà.Ngủ một tư thế lâu như vậy, bây giờ tỉnh dậy chắc hẳn sẽ khó chịu lắm."Ôi..." Ngồi yên thì không sao, nhưng vừa cử động, toàn thân Mật Trà liền cảm thấy đau nhức. Thẩm Phù Gia vừa xoa giúp, nàng liền phát ra một tiếng rên rỉ, vô thức ấn vào cổ tay cô.Nhưng chỉ mới đáp lên, vẫn chưa đẩy ra.Thân thể không thoải mái lắm, nhưng cũng may đã ngủ hơn nửa ngày, đầu óc cuối cùng được nghỉ ngơi, tinh thần tốt hơn rất nhiều.Nghĩ kỹ lại, nàng đã ngủ không quá năm tiếng trong nửa tháng.Mật Trà ngồi một lát, sau đó vặn cổ và eo, cảm thấy hoàn toàn sảng khoái.Nàng đứng dậy, dậm chân, hoạt động chân tay, hít sâu một hơi rồi đột nhiên dừng lại.Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích. Thẩm Phù Gia nghiêng người, nghi hoặc hỏi, "Trà Trà, cậu sao vậy?""Tớ..." Mật Trà mở to miệng, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, một lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, "Tớ đột phá...""Cái gì?" Lời này vừa nói ra, cả 407 và 408 đang xem trận đấu đều nhìn sang.Phó Chi Ức sửng sốt, "Ý cậu là cậu đạt tới cấp 7?""Ừm...Cấp 7 hạ giai." Mật Trà nói, ngay cả nàng cũng không tin lắm. Nàng tưởng mình phải thức ít nhất ba ngày nữa, nhưng không ngờ chỉ sau một giấc ngủ, tỉnh lại liền đột phá."Trước đó cậu luyện tập quá tàn nhẫn, cơ thể và thần kinh vô cùng căng thẳng trái lại khiến cho năng lực của cậu khó lưu chuyển." Lục Uyên nhìn ra điều nàng nghi hoặc, liền giải thích, "Hôm nay cậu nghỉ ngơi nửa ngày, năng lực được tích lũy trước đó đã được lưu chuyển thoải mái, cho nên có khả năng đột phá." Nói xong, cô lại hỏi, "Sao rồi? Năng lực của cậu có gì khác không?""Tôi..." Mật Trà đang định trả lời, nhưng vừa mở miệng thì chợt nhớ ra, cười nói: "Lục Uyên, tôi không thể nói cho cậu nha."Lục Uyên hỏi một cách rất tự nhiên, nàng thiếu chút nữa đã thuận miệng nói ra."Xùy...""Cậu xùy cái gì?" Nghiêm Húc lạnh lùng nhìn Lục Uyên, "Đừng tìm cách gài cậu ấy."Thẩm Phù Gia nhìn Mật Trà đang đứng trước mặt, sau khi biết được Mật Trà đột phá, cô thực sự không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình.Cô vui mừng cho sự tiến bộ của Mật Trà, nhưng cũng thất vọng vì khoảng cách giữa cô và nàng.Cấp 7, đây là tiêu chuẩn tốt nghiệp của Đại học Cẩm Đại.Trong lúc cô còn đang chật vật để có thể đậu vào Cẩm Đại thì Mật Trà đã đủ điều kiện tốt nghiệp, đáng nói hơn nữa là Mật Trà còn nhỏ tuổi hơn cô.Khoảng cách giữa các cô càng ngày càng lớn.Mật Trà nhắm mắt một chút để cảm nhận năng lực trong cơ thể mình.Quả thực là đại bình cảnh cấp 7, sau khi bước qua, năng lực của nàng đã biến đổi rất nhiều.Nàng cẩn thận cảm nhận một lúc, còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe thấy giọng của người dẫn chương trình từ phía dưới truyền đến –"Trận đấu tiếp theo, E107 đối chiến E408. Mời hai đội bước vào sân.""Đến chúng ta." Nghiêm Húc đứng dậy, cô đặt tập tài liệu trong tay lên ghế. Sau khi cô đứng, Liễu Lăng Âm với Thẩm Phù Gia cũng lần lượt đứng lên."Mật Trà, để chúng tôi cảm thụ năng lực mới của cậu nào." Liễu Lăng Âm không đa sầu đa cảm như Thẩm Phù Gia, cô xoa xoa cổ tay, dẫn theo Tụ Viêm háo hức lên sân.Ngồi đau mông cả ngày, cuối cùng cũng đến phiên cô."Được." Mật Trà cầm lấy pháp trượng. Thẩm Phù Gia sửng sốt, không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, lúc này Mật Trà mỉm cười rạng rỡ, làn da trên mặt trở nên thanh tú hơn rất nhiều, đôi mắt cũng sáng hơn.Đây cũng là sự thay đổi khi năng lực tăng lên sao...Trong nháy mắt tiếp theo, bên người cô mềm nhũn.Mật Trà ôm lấy cánh tay cô.Nàng áp sát vào gò má Thẩm Phù Gia, ngẩng đầu nhìn cô, "Gia Gia, chúng ta đi thôi."Thẩm Phù Gia ngơ ngẩn một lát, sau đó dịu dàng nhìn nàng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.Sau sự việc Thẩm Phù Gia tự ngược bản thân đến mức ngất xỉu, Mật Trà càng thêm chú ý đến phương diện cảm xúc của cô.Nếu Thẩm Phù Gia cảm thấy giữa cả hai có khoảng cách, vậy thì nàng sẽ tiến lên một bước, dính chặt vào người cô để khoảng cách này biến mất đi.Giữa các cô không hề có khoảng cách nào cả.Bọn họ từ khán đài bước xuống sân, nhìn Mật Trà đang ôm cánh tay trái của Thẩm Phù Gia, Phó Chi Ức sờ cằm, đột nhiên lẩm bẩm, "Sao tôi có cảm giác...Phù Gia đã trở thành đại gia rồi? Mật Trà bây giờ giống như cô đào vậy, mỗi bước chân đều phải nép vào người Thẩm Phù Gia mà đi."Rõ ràng là đi đánh nhau, nhưng Thẩm Phù Gia lại trông như phú ông đang chuẩn bị đi vào sòng bạc vậy."Tsk," Phó Chi Ức cau mày nói, "Cô gái Himalaya."Mộ Nhất Nhan nhìn, ra vẻ thâm sâu mà gật đầu, "Được mục sư như vậy yêu, tên này đúng là may mắn, tiền đồ sớm muộn cũng rộng mở.""Thật sự ghen tị chết mất." Phó Chi Ức cắn môi chua chát, "Đáng ghét, tại sao không có mục sư nào yêu tôi, nếu có thì tôi đã vô địch thiên hạ!"Mộ Nhất Nhan quay đầu nhìn lại, đánh giá Phó Chi Ức từ trên xuống dưới rồi trả lời câu hỏi của cô, "Có lẽ là vì cậu xấu.""Đệt, ông không xấu!""Hơn nữa nói chuyện lại dơ.""Đệt, ông nói chuyện không dơ!""..."E408 của 12A1 đấu với E107 của 12A2. Khi cả hai đứng trên sân, bầu không khí tức khắc thay đổi.4VS4 khác nhau một trời một vực với 2VS2. Áp lực khi tám người cùng đứng trên sân khác với bốn người, trình độ của 12A2 cũng hoàn toàn khác với 12A3.Trận đấu còn chưa bắt đầu, chiến ý đã hừng hực tăng cao.E107 hiện tại là một tổ hợp mới. Trong đó có hai thành viên là từ 12A1 chuyển tới, một thích khách và một cuồng chiến sĩ, đều là đồng đội cũ của Văn Oánh. Hai thành viên còn lại, một người là trọng kiếm sĩ hệ kim, một người khác thì nhìn từ bề ngoài, có lẽ là một vu sư.Người quen cũ gặp lại, hai bên gật đầu chào hỏi lẫn nhau.Trận đấu sắp bắt đầu, Mật Trà buông tay Thẩm Phù Gia và đi về phía sau của đội.Trước khi đi, nàng nhón mũi chân hôn lên môi Thẩm Phù Gia.Thẩm Phù Gia kinh ngạc mở to mắt. Mặc dù trời đã tối nhưng xung quanh đấu trường vẫn có đủ ánh sáng, hơn nữa các giáo viên đều là cao thủ đã đạt tới cấp 7 trở lên, nụ hôn này chắc chắn không thể thoát khỏi cặp mắt của bọn họ!Cô Lý chớp mắt, cô còn sốc hơn cả Thẩm Phù Gia, quay đầu nhìn hiệu trưởng Văn.Hiệu trưởng Văn bên cạnh lại nở nụ cười đầy hàm ý, ông không hề tức giận vì học sinh yêu sớm, ngược lại tỏ ra rất hứng thú.Cô Ngôn hốt hoảng che miệng, từ khi nào học trò cưng của cô lại hẹn hò với một cô gái rồi?Mật Trà không quan tâm người ngoài nghĩ gì, nhìn vào ánh mắt không thể tin nổi của Thẩm Phù Gia, nàng không nói gì, chỉ mím môi cười ngượng ngùng, sau đó nhẹ nhàng quay người đi về phía sau của đội.Nếu Gia Gia muốn mạnh hơn, vậy nàng sẽ cố gắng hết sức để giúp cô mạnh hơn.Nếu Gia Gia không có cảm giác an toàn, vậy nàng sẽ tìm mọi cách tạo cho cô cảm giác an toàn.Nếu ngày hôm đó nàng đã hôn Gia Gia trước máy bán hàng tự động, vậy thì nàng phải có trách nhiệm với cô.Nếu đã trở thành người yêu của nhau, các nàng đã là một thể, từ nay về sau khi làm bất cứ điều gì không thể chỉ nghĩ đến chính mình, mà còn cần xem xét cảm xúc của đối phương.Nghiêm Húc đã quen với cảnh này nên không quan tâm lắm, vừa lên sân liền bắt đầu chú ý hành động của đối thủ. Chỉ có Liễu Lăng Âm vẫn còn hơi ngứa mắt, thấp giọng mắng, "Đã lên tới đây rồi mà còn phát cơm chó...""Hai bên chuẩn bị — "Tiếng hô này khiến Thẩm Phù Gia giật mình, cô ngơ ngạc chạm vào cánh môi vừa được hôn, chậm rãi phản ứng:Cô đứng trên lôi đài, ở trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, được Trà Trà hôn.Máu nóng lập tức dồn lên đỉnh đầu, Thẩm Phù Gia xấu hổ đến mức hôn hấp rối loạn.Sao có thể cao điệu như vậy, sao có thể táo bạo như vậy, sao có thể...khiến cho cô vui vẻ đến như vậy..."Chuẩn bị — " Cô nắm chặt thanh kiếm, cơ thể run lên vì phấn khích.Như có một luồng nhiệt ập vào tim Thẩm Phù Gia, sau đó chảy khắp cơ thể, đem tất cả sự mất mát, do dự trước đó của cô đánh bay đi hết, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất –Cô muốn thắng!Trà Trà đang nhìn cô, cô muốn thắng! Cô muốn cống hiến mọi thứ cho Thánh Nữ của mình."Bắt đầu!"Trận đấu bắt đầu, hai bên lập tức hành động.E408 sử dụng đội hình 2-1-1 với Thẩm Phù Gia cùng Liễu Lăng Âm đứng phía trước, Nghiêm Húc kiểm soát ở giữa và Mật Trà hỗ trợ ở đằng sau.E107 sử dụng đội hình 3-1 với ba học sinh khoa công đứng thành một hàng ngang ở đằng trước, để lại vu sư đứng phía sau.Còn chưa giao chiến, trên sân đã sáng lên ba luồng ánh sáng trắng.[Toàn thể khôi phục] mở —Trong suốt nửa tháng Mật Trà tiến hành chướng ngại huấn luyện, ba người 408 không hề nhận được phụ trợ của nàng, cảm giác được thoải mái như thế này thực sự đã lâu.Ánh sáng trắng rơi vào cơ thể, giống như một dòng nước suối ấm áp chảy qua kinh mạch của họ, khiến con người cảm thấy thoải mái về cả thể chất lẫn tinh thần.Ba tia sáng khôi phục đều được cấp cho toàn bộ thành viên. Sau đó, một luồng sáng trắng càng chói mắt hơn chỉ vào người Nghiêm Húc.[50% Đơn thể tăng phúc] mở —Tăng phúc rót vào người, Nghiêm Húc đột nhiên quay đầu nhìn Mật Trà phía sau.Cảm giác tăng phúc lần này khác hẳn trước đây, rõ ràng có tăng lên!Không còn là 40% tăng phúc nữa, mà là 50%! Tăng lên một cấp bậc liền đạt tới ngưỡng sức mạnh của [Cuồng hóa cấp 1]!"Cái này, cái này..." Trên đài cô Ngôn kinh ngạc đến không nói nên lời.Phải biết rằng, nhiều giáo viên ở đây cùng lắm chỉ đạt tới cấp 7 thượng giai. Tuy Mật Trà hiện tại mới đột phá, nhưng mặc kệ là đang ở giai đoạn nào, tóm lại nàng cũng đã cấp 7!Một nữ sinh 17 lúc này đã có thể ngồi ngang hàng với bọn họ, thiên phú như vậy, khó trách cho dù là các thiên chi kiêu tử ở 407 hay 408 cũng phải tự thẹn không sánh bằng.Cô không khỏi lẩm bẩm, tư chất như vậy, quả nhiên là...50% tăng phúc được cấp cho Nghiêm Húc, chú thuật vốn phải mất tới hai phút mới xong trong nháy mắt rút lại còn một phút.Trong 408, người cần được Mật Trà tăng phúc nhiều nhất không ai khác chính là Nghiêm Húc.Là pháp sư trung tâm của đội, sự chắc chắn của cô sẽ kéo theo tinh thần và sức mạnh của các thành viên đi lên. Nghiêm Húc cau mày, tập trung toàn bộ sức lực vào việc ngưng tụ chú thuật, không thể lãng phí thời gian tăng phúc của Mật Trà.E107 đối diện không phải là giáo viên nên đương nhiên không hiểu ý nghĩ của những luồng sáng trắng này, chỉ có sắc mặt của "vu sư" ở phía sau là thay đổi.Nhưng cho dù có hiểu hay không thì uy danh của mục sư 299 điểm này bọn họ cũng có nghe qua. Những tia sáng được chiếu trên người của 408 khiến cho trực giác của họ cảm thấy tình hình không ổn.Trọng kiếm sĩ hệ kim nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng đội của mình, giao tiếp bằng ánh mắt với họ.Cô và cuồng chiến sĩ sẽ cầm chân Thẩm Phù Gia và Liễu Lăng Âm, tận dụng trong lúc Nghiêm Húc còn ngâm xướng, thích khách sẽ đi đến phía sau giải quyết Mật Trà, sau đó lại tới Nghiêm Húc.Chiến thuật xác nhận xong, nhưng kỳ lạ chính là các cô không hề để "vu sư" phía sau vào kế hoạch tác chiến.Vài giây sau mấy người 408 mới hiểu.Người đó căn bản không phải vu sư.Cô là một mục sư.Một luồng ánh sáng trắng lóe lên từ phía sau E107, ánh sáng tương tự như pháp quang của Mật Trà, nhưng độ sáng lại có phần kém hơn.So sánh với pháp quang của Mật Trà, ánh sáng của mục sư đối diện như đom đóm so với Mặt Trăng.Là học sinh của 12A2, cô không thể nghi ngờ chính là một mục sư ưu tú, thậm chí đã đạt tới cấp 10.Nhưng cấp 10 đến cấp 7, khoảng cách giữa ba cấp không phải là chuyện đùa.Sau ba giây khởi động, trận đấu lặng lẽ bùng nổ.Liễu Lăng Âm dẫn đầu, dẫn theo Tụ Viêm lao về phía trước. Cô nhếch môi hét lên, "Để tên hệ kim cho tôi thử kiếm, cậu đừng tranh với tôi."Thực sự là ước gì được nấy, vừa mới nâng cấp Tụ Viêm xong thì liền đối đầu với hệ kim. Đúng là cơ hội tốt để xem 10 vạn tệ của cô các tác dụng đến đâu.Trên người Thẩm Phù Gia không có tăng phúc, nhưng lúc này cô lại cực kỳ hưng phấn. Nụ hôn của Mật Trà dành cho cô ở trước mặt mọi người khiến cô như bị kích thích, kiếm quang sáng đến chói mắt."Thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Mộ Nhất Nhan lắc đầu, "Hiện tại chắc được tiêm mấy liều doping rồi.""Cái gì mà tiêm doping." Phó Chi Ức nhún vai, "Tôi thấy cậu ta biến thái thì có." Thích mục sư ngực bự, tất cả đều là biến thái.Thẩm Phù Gia không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Cô chỉ cảm thấy chính mình như bị chia thành hai nửa, một nửa hưng phấn đến đỏ cả mắt, một nửa lại bình tĩnh phân tích tình hình trận chiến.Theo thông tin các cô biết thì trước mắt trong trường trung học trực thuộc Cẩm Đại sẽ không có mục sư nào ngoại trừ Mật Trà biết tăng phúc. Vì thế có thể tạm bỏ qua mục sư của đối phương, không cần vội vàng xử lý.Cái khó chính là ba người khoa công trước mắt đang cùng tấn công tới."Đừng cuốn quá sâu, thích khách của bọn họ đang nhắm vào hậu phương của chúng ta!" Cô nhắc nhở Liễu Lăng Âm, sau đó tiếp đón cuồng chiến sĩ vọt tới."Lắm lời." Phần thân Tụ Viêm tỏa ra màu đỏ tươi nóng bỏng, khí thế kiêu ngạo, va chạm trực tiếp với lưỡi kiếm của trọng kiếm sĩ hệ kim, tạo ra âm thanh kim loại vang dội.Khoảnh khắc hai lưỡi kiếm giao nhau, sắc mặt trọng kiếm sĩ hệ kim liền thay đổi.Sức lực mạnh thật...Không hổ là học sinh A1.Nhưng A1 thì sao, cho dù là học sinh khoa công có thuộc tính như thế nào thì chỉ cần đến gần cô trong phạm vi 2 mét, vũ khí của bọn họ đều bị cô không chế, tất cả do cô làm chủ.Cô đã xem qua trận đấu trước của Liễu Lăng Âm, cũng sẽ không mắc phải sai lầm như nhẹ kiếm sĩ của 12A3 kia. Chỉ cần cô cẩn thận một chút, đánh bại Liễu Lăng Âm sẽ không thành vấn đề.Trọng kiếm sĩ hệ kim nheo mắt, mở ra kim ngưng không.Tụ Viêm bị kim ngưng không ảnh hưởng, phát ra tiếng ong ong chói tai, cố gắng thoát khỏi bàn tay của Liễu Lăng Âm.Kiếm sĩ hệ kim đắc ý nhìn kim ngưng không phát huy tác dụng. Trong phạm vi 2 mét xung quanh, kiếm của Liễu Lăng Âm tuyệt đối không có khả năng lại gần cô.Khi một kiếm sĩ đã không thể khống chế được kiếm của mình, dù có mạnh đến đâu cũng sẽ khó có thể chiến đấu với các kiếm sĩ cùng đẳng cấp.Nhưng chưa đắc ý dược bao lâu, cô đột nhiên phát hiện Liễu Lăng Âm nhếch môi, khóe mắt mèo nhướng lên, lộ ra một tia hưng phấn.Cô cong môi, khúc khích từng chữ một, "Xin lỗi đã đợi lâu –"Tụ Viêm đột nhiên rút về, Liễu Lăng Âm lui về sau hai bước, cô gõ mạnh thân kiếm vào phần thân phải cơ thể, kéo theo một tiếng máy móc co dãn vang lên, lưỡi kiếm dài nửa thước bỗng nhiên biến mất.Mật Trà đã nghe về việc sửa đổi kiếm của Liễu Lăng Âm, nàng rút lại một nửa tăng phúc đang ở trên người Nghiêm Húc, đem 30% tăng phúc phóng trên người Liễu Lăng Âm.Khoảnh khắc hơi ấm màu trắng chảy vào cơ thể, Liễu Lăng Âm có một cảm giác hoàn toàn khác.Tăng phúc chờ đợi từ lâu này đã nâng cao đáng kể các phương diện thuộc tính của cô, khiến khoảng cách hiện tại của Liễu Lăng Âm và trọng kiếm sĩ A2 đã tròn một cấp bấc.Kiếm ngưng không dài 3 mét bất thình lình hiện ra, không khí xung quanh bởi vì nhiệt độ cao mà trở nên vặn vẹo.Có Mật Trà tăng phúc, nhiệt độ, chiều dài, chiều rộng và độ cứng của thanh kiếm vô hình này đều tăng lên. Liễu Lăng Âm xoay người, mái tóc dài hoa lệ bị hất ra sau, thanh cự kiếm khổng lồ một trảm chém vào thắt lưng của đối phương.Thanh máu -79%"Cái..." Trọng kiếm sĩ hệ kim mở to mắt không thể tin được, bị tăng trọng đè nặng, cô lảo đảo ra sau mấy bước.Mục sư phía sau kinh hãi, vội vàng mở ra [Chữa trị] cấp cho cô.Thế nhưng vào lúc này cũng không có nhiều thời gian để cô kéo thanh máu của trọng kiếm sĩ trở về.Mắt thấy Liễu Lăng Âm cầm kiếm xông tới, trọng kiếm sĩ hệ kim cắn răng, cố gắng hết sức để miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.Thiên phú pháp thuật của trọng kiếm sĩ không cao, bị đóng 79% cổng phóng thích năng lượng của vũ khí, cô căn bản không còn khả năng để mở ra kim ngưng không nữa.Từ bỏ dùng đến kỹ năng, cô nhanh chóng ném thanh trọng kiếm đi rồi rút ra một con dao găm nhỏ mỏng như tờ giấy.Bị tăng trọng hơn 80 kg, cô không thể nhấc nổi trọng kiếm được nữa.Trong các trận đấu trước, trọng kiếm sĩ hệ kim đã phát hiện ra nhược điểm này của mình nên đã đặc biệt chuẩn bị một cao dao làm vũ khí dự phòng, phòng khi bị tăng trọng quá nhiều mà sử dụng.Dù sao cũng là học sinh 12A2, tố chất cao hơn nhiều so với 12A3.Nhưng phương sách cuối cùng cô dùng để cứu mạng mình vào lúc này đã trở nên vô dụng.Sát thương vật lý rất khó để chống đỡ với kiếm ngưng không của Liễu Lăng Âm, đừng nói trong tay cô là một con dao, cho dù là một tấm khiên cũng chưa chắc có thể ngăn lại được.Sau hai đợt chật vật tránh né, trọng kiếm sĩ hệ kim chợt nhận ra sơ hở trên thanh kiếm ngưng không của Liễu Lăng Âm.Vô hình, không thể phòng.Người khác không chống đỡ được Liễu Lăng Âm, Liễu Lăng Âm cũng không thể đề phòng người khác."Thích khách, quay lại!" Cô lập tức kêu gọi đồng đội chi viện, lúc này giết chết Mật Trà không còn là ưu tiên hàng đầu nữa mà quan trọng nhất là cứu mạng cô.Đội các cô có một mục sư, chiến lực đã không đầy đủ bằng người khác, vì thế không thể mất đi bất kỳ ai.Còn Mật Trà kia – cho dù là mục sư hạng nhất khối thì tuổi cũng chỉ xấp xỉ các cô, chắc không mạnh hơn bao nhiêu đâu.Mục sư trung học, không đáng lo ngại.Nghe được tiếng kêu gọi đồng đội, thế công của Liễu Lăng Âm vẫn không hề suy giảm. Kiếm ngưng không dài gần 4 mét quét ngang, bị đối phương né tránh trong gang tấc.Thích khách nghe thấy tiếng kêu, lập tức từ bỏ mục sư, quay trở lại chiến đấu với kẻ địch.Cô lấy ra hai cây Liễu Diệp đao, nhắm ngay bụng Liễu Lăng Âm, kiếm vô hình tuy rằng mạnh mẽ, nhưng nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng.Vì là vô hình nên không thể giống như lưỡi kiếm thông thường mà ngăn được sát thương từ bên ngoài.Trọng kiếm sĩ hệ kim ngầm hiểu, ăn ý phối hợp với đối phương, cố ý tiến lên phía trước vài bước để dụ Liễu Lăng Âm đấu với mình.Liễu Lăng Âm quả nhiên đi theo, hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm, toàn bộ lực chú ý đều bị đối phương hấp dẫn.Trọng kiếm sĩ hệ kim hạ quyết tâm, tiến về phía trước một chút, hoàn toàn bước vào phạm vi của kiếm ngưng không.Cô có linh cảm, nếu một kích này không thể giết được Liễu Lăng Âm thì các cô sẽ không còn cơ hội nào nữa.Liễu Lăng Âm nheo mắt, được, muốn tìm chết thì cô thành toàn cho cô ta.Hai tay cầm kiếm chém xuống, nhiệt độ cực nóng bổ vào đầu, không thể ngăn cản, đồng tử trọng kiếm sĩ co rút lại, lập tức lăn đi ngay tại chỗ.Nhưng Liễu Lăng Âm không cho cô thời gian phản ứng tiếp, ngay khi cô lăn lộn trên mặt đất, kiếm ngưng không đuổi theo, một nhát kiếm từ trái sang phải chém thẳng từ giữa cột sống đến ngực và bụng của đối phương.Cái nóng cực hạn xẹt qua da thịt, cho dù có mặc đồ bảo hộ thì kiếm sĩ hệ kim vẫn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt khủng khiếp.Cú lăn ngay tại chỗ này cuối cùng cũng không thể đứng dậy được, cúi đầu xuống –Thanh máu: 1%Ngày thi đấu hôm nay của cô đến đây là kết thúc.Nhưng đây vẫn chưa phải là kết cục! Khi cô thu hút toàn bộ sự chú ý của Liễu Lăng Âm, hai ngọn đao sáng lập lóa của thích khách đã phóng tới sau lưngLưỡi đao đã được tẩm độc. Một mạng của cô đổi được một mạng của Liễu Lăng Âm, cũng không phải tổn thất quá lớn!Đáng tiếc, trọng kiếm sĩ hệ kim đã thất vọng rồi.Ngay khi lưỡi đao sắp đâm vào lưng Liễu Lăng Âm, một kết giới màu xanh lặng lẽ mở ra đằng sau cô.Nghiêm Húc.Pháp sư trung tâm được Mật Trà dốc toàn lực tăng phúc ngay từ đầu đã sớm nhận ra chiến lược của đối phương.Ngay khi thích khách xoay người truy đuổi Liễu Lăng Âm, pháp trượng trong tay cô đã bắt đầu chuyển sang màu xanh.Trong vòng một phút Nghiêm Húc không thể thi triển ra được [Thủy long thuẫn], nhưng chỉ với hai thanh đao đơn giản này, một cái khiên tùy thân là đủ để chống đỡ.Đôi mắt đen sau tròng kính nheo lại, Nghiêm Húc đứng yên, pháp trượng trong tay nặng nề dậm xuống đất, tấm khiên ngăn cản phi đao bỗng chốc ngưng tụ, hóa thành một đạo châm dài, bay thẳng về phía ngực của thích khách.Thích khách giật mình, lập tức đưa hai tay chặn lại thủy châm mạnh mẽ này, nhưng một cơn ớn lạnh theo sau vẫn khiến da đầu cô tê dại.Trong lúc Liễu Lăng Âm trảm sát nhẹ kiếm sĩ hệ kim, Thẩm Phù Gia cũng đang đối thượng với cuồng chiến sĩ.Cuồng chiến sĩ này lúc trước đã từng bị Liễu Lăng Âm trong nháy mắt hạ gục, nhưng những người còn lại của 408 chưa có ai từng giao thủ với cô, vì thế không rõ thực lực ra sao.Đối phương cao hơn hẳn Thẩm Phù Gia một cái đầu, cự chùy trong tay vung ra với một lực cực lớn, xét từ khí thế thì Thẩm Phù Gia đã hoàn toàn bị áp chế.Thẩm Phù Gia thận trọng đối phó với cô ấy. Khi cự chùy đánh tới, cô linh hoạt nhảy lùi lại, đối thủ vừa tiến lên thì cô rút lui, đối thủ rút lui thì cô lại tiến lên.Như thế tiến lui, như là đùa đối phương tâm phiền ý loạn.Trước đây Thẩm Phù Gia đã từng áp dụng chiêu này với Liễu Lăng Âm, vừa hay cuồng chiến sĩ so với trọng kiếm sĩ càng thêm nóng nảy hấp tấp, bọn họ ham muốn tấn công, khi gặp phải đối thủ nhanh nhẹ liền sẽ nhanh chóng mất đi kiên nhẫn.Quả nhiên, chỉ sau mấy hiệp, động tác của đối phương lộ ra sơ hở.Lại một lần tiến một lần lùi, Thẩm Phù Gia vung kiếm từ phía dưới phóng ba cái băng trùy hướng vào mắt đối phương, cuồng chiến sĩ lập tức cầm rìu đánh bay.Sức lực Thẩm Phù Gia không mạnh bằng cô ấy, đánh bật ba cái băng trùy này chỉ là một việc nhỏ đối với cô.Nhưng đây chỉ là mồi nhử.Vóc dáng cao lớn của cuồng chiến sĩ khiến tầm nhìn của cô cao hơn người bình thường, ngay khi cự chùy đánh lên chặn ngang tầm nhìn của cô, Thẩm Phù Gia nhanh chóng hạ thấp người, tiếp cận cuồng chiến từ điểm mù thị giác của cô ấy, [Tuyết thai mai cốt] cô luyện trăm ngàn lần cứ thế bùng nổ.Đây là kỹ năng cô gần như dùng mạng để nâng cao, trải qua một lần tự ngược, tốc độ phóng thích đương nhiên có tăng lên.Tăng phúc của Mật Trà cũng đúng lúc mà đến, [25% Quần thể tăng phúc] mở —Những cành băng tựa rắn độc trong chớp mắt liền quấn quanh hai chân đối phương. Đối với học sinh khoa công thì những cành băng này cũng không gây quá nhiều khó khăn, nhưng chỉ cần vây khốn đối phương trong hai giây là đủ rồi.Cuồng chiến sĩ thầm nghỉ không ổn, giơ rìu lên để bảo vệ bản thân. Bỗng nhiên Thẩm Phù Gia trượt như một con cá tuế trắng, phần thân trên của cô bị ấn xuống cực thấp, trong nháy mắt cô trượt khỏi chân của cuồng chiến sĩ.Eo, chân và cánh tay của cô gái đồng thời phát huy lực lượng, ngưng tụ toàn bộ băng tuyết vào mũi kiếm, dứt khoát mà tinh chuẩn xuyên qua giữa lưng của đối thủ.Rút kiếm về, Thẩm Phù Gia không rảnh nhìn xem con mồi đã tử vong, cô liếc mắt nhìn đằng sau, vừa lúc nhìn thấy thích khách vừa chặn lại một đòn của Nghiêm Húc.Quần thể tăng phúc của Mật Trà còn chưa thu lại, trong cơ thể Thẩm Phù Gia vẫn còn sáu thành năng lượng. Cô không hề keo kiệt, xoay cổ tay vung ra ba cái băng trùy, từ ba hướng trên, giữa, dưới tấn công đối phương.Phân tán như thế mới khiến đối phương khó có thể dùng tay phòng ngự.Nhưng dù sao cũng là thích khách xuất thân từ 12A1, đối phương kiềm chế hành động phòng ngự theo bản năng, cố gắng hết sức nghiêng người tránh né, có như vậy cô mới có thể tránh được toàn bộ.Băng trùy của Thẩm Phù Gia không có khả năng truy vết, sau khi tránh được nó, cô tạm thời an toàn.Nhưng tình huống lúc này tựa hồ không phải như vậy...Lúc này phía tây bắc của thích khách là Liễu Lăng Âm vừa đánh chết trọng kiếm sĩ, phía đông bắc là Thẩm Phù Gia, phía sau là pháp sư hạng nhất Nghiêm Húc.Cô bị mắc kẹt trong một tam giác không có lối thoát.Mục sư E107 vô cùng lo lắng, nhưng cho dù có gấp thế nào, cô cũng không có năng lực [Phục chế] nghịch thiên như Mật Trà, thậm chí [Tăng phúc] cũng không, chỉ có thể nản lòng cúi đầu.Thắng bại đã rõ.Liễu Lăng Âm vung kiếm ngưng không trong tay, không khí vặn vẹo thành dúm, cô bước từng bước về phía trước, bộ đồ bảo hộ tôn lên những đường cong hoàn hảo của cô.Mỗi bước đi của cô đều đầy duyên dáng, nhưng cũng tràn ngập sát khí.Trường kiếm nóng rực chĩa thẳng vào thích khách, cô mỉm cười quyến rũ,"Muốn đấu nữa không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store