Bhtt Edit Do Nang Truy The De Ngu Tram
Lễ cưới bắt đầu, khách khứa lần lượt vào chỗ ngồi.Giản Kiều ngồi giữa, bên trái là Giản Du, bên phải là Đỗ Tỷ Tiêu. Đối diện là Triệu Triết và Đồng Vận.“Thật kỳ lạ, sao Đồng Vận và Triệu Triết cứ nhìn chằm chằm ngươi thế?”
Trên sân khấu, người chủ trì đang thao thao bất tuyệt, dưới khán đài, Đỗ Tỷ Tiêu ghé tai Giản Kiều nói nhỏ.Nghe vậy, Giản Kiều theo phản xạ quay đầu nhìn.Triệu Triết lập tức đỏ mặt quay đi, còn Đồng Vận thì không né tránh, mỉm cười tự nhiên với nàng.Giản Kiều khẽ gật đầu đáp lại.Sau phần phát biểu của người chủ trì, đến lượt người chứng hôn lên đọc diễn văn. Lê Oản bước lên sân khấu, váy dài nhẹ nhàng, dáng người thanh thoát, như gió xuân mỉm cười.Giản Du siết chặt viên kẹo trong tay. Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nàng vẫn không thể phủ nhận sự thật trước mắt: Người phụ nữ kia đẹp đến mức như một đóa hoa hồng ướt sương, quyến rũ động lòng người. Khó trách tỷ nàng lại bị cuốn vào đến mức hồn vía cũng không còn.Thấy Giản Du cứ nhìn mình chằm chằm, Giản Kiều khó hiểu hỏi:
“Sao vậy?”“Tỷ, trong lòng ngươi, Lê Oản có phải đẹp như tiên nữ không?”Giản Kiều nghẹn lời, cúi đầu, nhỏ giọng nhắc:
“Trên bàn toàn là đồng nghiệp cũ của ta, đừng hỏi mấy chuyện kiểu này.”Giản Du bĩu môi, không nói nữa.—Sau nghi thức, Tiểu Nam dắt chồng đi mời rượu từng bàn. Đến bàn của Giản Kiều, nàng rót cho nàng một bát đầy.Giản Kiều cũng nể mặt, ngửa đầu uống sạch, không chừa một giọt.“Khụ khụ.”
Uống xong, nàng ho khan hai tiếng.Giản Du lo lắng vỗ lưng nàng:
“Ngươi không thể uống chậm một chút sao?”“Không sao, hít thở lại là ổn.”Vừa dứt lời, Tiểu Nam lại rót thêm một ly.“Nói rồi là phải uống ba ly, không đùa đâu!”Giản Du mặt căng thẳng, cắn môi, ánh mắt lo lắng dán chặt vào Giản Kiều.“Đừng lo, ta uống được.”
Giản Kiều nghiêng người thì thầm với Giản Du.Hơi thở ấm nóng phả vào tai, khiến Giản Du tê dại, mặt đỏ bừng lên.Bốp!
Ly rượu trong tay Lê Oản vỡ tan, rượu và mảnh thủy tinh rơi đầy đất, một ít còn văng lên váy nàng.Giản Kiều theo phản xạ quay sang nhìn, ly rượu trong tay nàng cũng lắc lư theo.Hai người chạm mắt, Lê Oản nhìn nàng không chớp, ánh mắt đầy giận dữ và oán trách.“Không sao chứ?”
Người ngồi cạnh Lê Oản lo lắng hỏi.Lê Oản không nói một lời, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mặt lạnh như băng.Cố ca sững người, rồi vội vàng đuổi theo.Không khí có phần ngượng ngùng, cuối cùng Đỗ Tỷ Tiêu dùng khuỷu tay chạm nhẹ Giản Kiều, nhắc nàng tiếp tục uống rượu. Không khí mới dần náo nhiệt trở lại.—Trên đường đi toilet, Giản Kiều ra ngoài thì thấy Lê Oản đang đứng hút thuốc chờ nàng.Nàng hơi bất ngờ, tưởng người kia đã rời đi.“Ngươi định từ nay không liên lạc với ta nữa đúng không?”
Giọng Lê Oản có phần bực tức.Giản Kiều im lặng, không biết phải trả lời thế nào.“Lại định giả vờ ngơ ngác!”
Lê Oản bực mình, dụi điếu thuốc, kéo tay Giản Kiều.Giản Kiều mím môi, rồi nắm tay nàng, định dẫn nàng đến một góc kín đáo — nàng không muốn bàn chuyện này ngay trước cửa toilet.Hai người đi song song, Giản Kiều cảm thấy tay Lê Oản lạnh, vô thức siết chặt hơn, muốn truyền chút hơi ấm. Nhận ra hành động quá mức, nàng lập tức buông tay.Nụ cười vừa hé trên môi Lê Oản cũng vụt tắt.—Tới góc khuất ở hành lang, Giản Kiều dừng lại. Nơi này ít người qua lại, thích hợp để nói chuyện.Dưới ánh mắt chăm chú của Lê Oản, Giản Kiều chậm rãi lên tiếng:
“Trước đây ta luôn cảm thấy áy náy với ngươi, thấy mình đã lừa gạt ngươi, khiến ngươi tổn thương vì ta không thẳng thắn. Ta rất đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí tự ghét bản thân. Mãi đến khi ngươi nói ‘không oán ta’, ta mới thấy nhẹ lòng.”Lê Oản cau mày:
“Vậy nên, ngươi định thật sự không liên lạc với ta nữa?”“Ta đã chấp nhận chuyện chúng ta chia tay.”
Giản Kiều hít một hơi sâu,
“Sau tất cả, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng nhận ra, chúng ta thật sự không hợp.”“Ta đâu có nói muốn quay lại! Ngươi đừng tự tưởng tượng!”
Lê Oản cứng miệng.“Chia tay rồi, sao còn có thể làm bạn?”“Ngươi không chỉ là Giản Kiều, ngươi còn là Mộc Thập Nhất!”
Lê Oản nghiến răng.Giản Kiều nghẹn lời, một lúc sau mới lẩm bẩm:
“Ta không thể… đơn thuần xem ngươi là bạn.”“Tại sao?”
Lê Oản biết rõ nhưng vẫn hỏi.“Chỉ là… không làm được.”“Vậy ta có thể hiểu là… ngươi vẫn còn thích ta?”Giản Kiều trừng mắt nhìn nàng, nhưng không phủ nhận.Lê Oản định đưa tay chạm mặt nàng, nhưng Giản Kiều hoảng hốt né tránh.“Chúng ta không xứng.”
Giản Kiều cảnh giác lùi lại một bước, tránh ánh mắt nàng.“Không xứng? Là ngươi không xứng với ta, hay ta không xứng với ngươi?”Giản Kiều há miệng, yếu ớt đáp:
“Là ta… ta không xứng với ngươi.”“Vậy à,”
Lê Oản cười nhạt,
“Không sao, ta không chê ngươi. Ngươi cứ cố gắng, hoặc ta sẽ chậm lại để đợi ngươi.”“Ngươi đừng lấy ta ra làm trò đùa. Với điều kiện của ngươi, tìm ai cũng tốt hơn ta.”Lê Oản bĩu môi:
“Ngươi đang nói ta mắt kém à?”Giản Kiều đỏ mặt, không nói được gì. Không khí trở nên yên lặng. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.Giản Kiều định lấy điện thoại, nhưng Lê Oản nhanh tay giữ lại.“Đừng nghe, chắc chắn là cái biểu muội phiền phức của ngươi gọi!”Giản Kiều nhìn nàng:
“Sao ngươi biết?”“Ngươi không nhận ra à? Nàng như cái đuôi, ngươi đi đâu nàng theo đó.”“Ngày thường nàng không như vậy.”Lê Oản đảo mắt:
“À, vậy là bà ngoại sợ ngươi bị ta ‘câu’ mất, không yên tâm nên mới bảo nàng đi theo giám sát.”Điện thoại tự động ngắt, bên kia lại gọi lại lần nữa.“Nàng mà không thấy ta sẽ lo lắng.”Lê Oản trừng mắt:
“Ta mặc kệ, dù sao cũng không được nghe máy.”“Ngươi đừng ỷ vào việc ta tính tình tốt mà cứ bá đạo như thế. Giờ chúng ta đâu còn là người yêu, cũng chẳng phải kiểu quan hệ phụ thuộc gì.”Lê Oản siết tay nàng, rồi bất ngờ nhón chân hôn nàng.Giản Kiều sững người, hơi thở nghẹn lại, mắt trợn tròn.Sợ dọa nàng bỏ chạy, Lê Oản chỉ lướt qua rồi nhanh chóng lùi lại.“Ngươi lại giở trò mỹ nhân kế!”
Giản Kiều mặt đỏ tim đập, hơi thở gấp gáp.“Ta dùng gì không quan trọng, miễn là có tác dụng.”
Lê Oản trong lòng cũng thẹn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.Nghe tiếng bước chân, Giản Kiều đoán có thể là Giản Du đang tìm đến.Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của nàng là nín thở, đưa tay bịt miệng Lê Oản.Lê Oản bị ép sát vào tường, ánh mắt lấp lánh ý cười.Giản Kiều ngượng ngùng liếc nàng, rồi vội vàng dời mắt.Lê Oản tinh nghịch liếm nhẹ lòng bàn tay nàng.Giản Kiều tim đập thình thịch, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.Giản Du đi quanh tìm kiếm, không thấy gì, nên quay lại theo lối cũ.Tiếng bước chân xa dần, Giản Kiều mới buông tay, liếc nhìn Lê Oản:
“Ta phải về rồi.”Ý nàng là quay lại buổi tiệc, nhưng Lê Oản hiểu lầm, tưởng nàng định về Ký Dương.Vì thế, Giản Kiều vừa bước đi một bước, đã bị Lê Oản ôm từ phía sau.Giản Kiều ngẩn người, tim đập loạn, giọng run run:
“Ngươi… làm gì vậy?”Lê Oản ôm chặt, không nói gì.“Ngươi trước kia tuyệt tình như thế, giờ lại như vậy… ta thật sự không hiểu nổi.”
Giản Kiều mơ hồ.Lê Oản buông tay, vẻ mặt tức giận.Giản Kiều quay lại, ánh mắt phức tạp:
“Hôm đó, ngươi biết ta là người song tính, liền ghét bỏ ta đến cực điểm…”Lê Oản lạnh giọng:
“Ta không ghét thân thể ngươi. Ta ghét việc ngươi từ đầu đến cuối đều giấu giếm và lừa dối!”Giản Kiều ngẩng đầu:
“Ngươi nói dối. Lần trước ở Lâm Bình, ta trong lúc cấp bách kéo tay áo ngươi, ngươi lại chê ta bẩn… rõ ràng là rất để ý.”“Ngươi còn dám trách ta!”
Lê Oản nghiến răng:
“Ngươi rời khỏi Kinh Quận, mất tích, đổi cả số điện thoại, con mèo kia cũng không thấy đâu. Ta giận đến mức không biết trút vào đâu!”“Ngươi có biết vì sao ta phải rời đi không? Ngươi đuổi ta đi, không chịu gặp ta. Ta sốt cao, vẫn canh trước biệt thự Lê thị. Có một lần thứ bảy, ta lại đến ngồi chờ, bị lừa lên xe đen, suýt nữa bị làm hại! Chuyện đó, chúng ta phải nói rõ!”Lê Oản sững người, hoàn toàn không biết chuyện này.“Ta biết mình bị theo dõi, sợ liên lụy đến bà ngoại và Giản Du, nên luôn trốn tránh, ngay cả Tết cũng không dám về Ký Dương…”
Giản Kiều vừa nói vừa rơi nước mắt.Lê Oản đau lòng đến mức không chịu nổi, vội ôm lấy nàng:
“Đừng khóc, ngươi đừng khóc… Ta thật sự không nhẫn tâm như ngươi nghĩ. Như lần ngươi rơi xuống nước, ta cứ tưởng ngươi không biết bơi, định chờ ngươi chật vật rồi nhảy xuống cứu… Ai ngờ ngươi đã lén học bơi, tự mình lên được. Ta lúc đó tức lắm, nhưng không muốn để ngươi biết, nên giả vờ bình thản. Còn chuyện nhân viên tuần tra nghe tiếng động, ta đuổi họ đi không phải vì vô tình, mà vì không muốn họ thấy ngươi lúc đó — toàn thân ướt sũng, đường cong lộ rõ, trước ngực cũng…”Nghe đến đoạn cuối, tai Giản Kiều đỏ bừng.“Ta cũng muốn nói lời xin lỗi. Vì một số lý do, ta đã khiến ngươi chịu nhiều tổn thương.”
Lê Oản nói bằng giọng chân thành, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày.Giản Kiều hơi sững người, cúi mắt nhìn nàng.“Ngốc à, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Lê Oản lại nhón chân hôn nàng.Giản Kiều mặt đỏ như lửa, ngoan ngoãn gật đầu.
Trên sân khấu, người chủ trì đang thao thao bất tuyệt, dưới khán đài, Đỗ Tỷ Tiêu ghé tai Giản Kiều nói nhỏ.Nghe vậy, Giản Kiều theo phản xạ quay đầu nhìn.Triệu Triết lập tức đỏ mặt quay đi, còn Đồng Vận thì không né tránh, mỉm cười tự nhiên với nàng.Giản Kiều khẽ gật đầu đáp lại.Sau phần phát biểu của người chủ trì, đến lượt người chứng hôn lên đọc diễn văn. Lê Oản bước lên sân khấu, váy dài nhẹ nhàng, dáng người thanh thoát, như gió xuân mỉm cười.Giản Du siết chặt viên kẹo trong tay. Dù trong lòng không muốn thừa nhận, nàng vẫn không thể phủ nhận sự thật trước mắt: Người phụ nữ kia đẹp đến mức như một đóa hoa hồng ướt sương, quyến rũ động lòng người. Khó trách tỷ nàng lại bị cuốn vào đến mức hồn vía cũng không còn.Thấy Giản Du cứ nhìn mình chằm chằm, Giản Kiều khó hiểu hỏi:
“Sao vậy?”“Tỷ, trong lòng ngươi, Lê Oản có phải đẹp như tiên nữ không?”Giản Kiều nghẹn lời, cúi đầu, nhỏ giọng nhắc:
“Trên bàn toàn là đồng nghiệp cũ của ta, đừng hỏi mấy chuyện kiểu này.”Giản Du bĩu môi, không nói nữa.—Sau nghi thức, Tiểu Nam dắt chồng đi mời rượu từng bàn. Đến bàn của Giản Kiều, nàng rót cho nàng một bát đầy.Giản Kiều cũng nể mặt, ngửa đầu uống sạch, không chừa một giọt.“Khụ khụ.”
Uống xong, nàng ho khan hai tiếng.Giản Du lo lắng vỗ lưng nàng:
“Ngươi không thể uống chậm một chút sao?”“Không sao, hít thở lại là ổn.”Vừa dứt lời, Tiểu Nam lại rót thêm một ly.“Nói rồi là phải uống ba ly, không đùa đâu!”Giản Du mặt căng thẳng, cắn môi, ánh mắt lo lắng dán chặt vào Giản Kiều.“Đừng lo, ta uống được.”
Giản Kiều nghiêng người thì thầm với Giản Du.Hơi thở ấm nóng phả vào tai, khiến Giản Du tê dại, mặt đỏ bừng lên.Bốp!
Ly rượu trong tay Lê Oản vỡ tan, rượu và mảnh thủy tinh rơi đầy đất, một ít còn văng lên váy nàng.Giản Kiều theo phản xạ quay sang nhìn, ly rượu trong tay nàng cũng lắc lư theo.Hai người chạm mắt, Lê Oản nhìn nàng không chớp, ánh mắt đầy giận dữ và oán trách.“Không sao chứ?”
Người ngồi cạnh Lê Oản lo lắng hỏi.Lê Oản không nói một lời, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mặt lạnh như băng.Cố ca sững người, rồi vội vàng đuổi theo.Không khí có phần ngượng ngùng, cuối cùng Đỗ Tỷ Tiêu dùng khuỷu tay chạm nhẹ Giản Kiều, nhắc nàng tiếp tục uống rượu. Không khí mới dần náo nhiệt trở lại.—Trên đường đi toilet, Giản Kiều ra ngoài thì thấy Lê Oản đang đứng hút thuốc chờ nàng.Nàng hơi bất ngờ, tưởng người kia đã rời đi.“Ngươi định từ nay không liên lạc với ta nữa đúng không?”
Giọng Lê Oản có phần bực tức.Giản Kiều im lặng, không biết phải trả lời thế nào.“Lại định giả vờ ngơ ngác!”
Lê Oản bực mình, dụi điếu thuốc, kéo tay Giản Kiều.Giản Kiều mím môi, rồi nắm tay nàng, định dẫn nàng đến một góc kín đáo — nàng không muốn bàn chuyện này ngay trước cửa toilet.Hai người đi song song, Giản Kiều cảm thấy tay Lê Oản lạnh, vô thức siết chặt hơn, muốn truyền chút hơi ấm. Nhận ra hành động quá mức, nàng lập tức buông tay.Nụ cười vừa hé trên môi Lê Oản cũng vụt tắt.—Tới góc khuất ở hành lang, Giản Kiều dừng lại. Nơi này ít người qua lại, thích hợp để nói chuyện.Dưới ánh mắt chăm chú của Lê Oản, Giản Kiều chậm rãi lên tiếng:
“Trước đây ta luôn cảm thấy áy náy với ngươi, thấy mình đã lừa gạt ngươi, khiến ngươi tổn thương vì ta không thẳng thắn. Ta rất đau khổ, tuyệt vọng, thậm chí tự ghét bản thân. Mãi đến khi ngươi nói ‘không oán ta’, ta mới thấy nhẹ lòng.”Lê Oản cau mày:
“Vậy nên, ngươi định thật sự không liên lạc với ta nữa?”“Ta đã chấp nhận chuyện chúng ta chia tay.”
Giản Kiều hít một hơi sâu,
“Sau tất cả, ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng nhận ra, chúng ta thật sự không hợp.”“Ta đâu có nói muốn quay lại! Ngươi đừng tự tưởng tượng!”
Lê Oản cứng miệng.“Chia tay rồi, sao còn có thể làm bạn?”“Ngươi không chỉ là Giản Kiều, ngươi còn là Mộc Thập Nhất!”
Lê Oản nghiến răng.Giản Kiều nghẹn lời, một lúc sau mới lẩm bẩm:
“Ta không thể… đơn thuần xem ngươi là bạn.”“Tại sao?”
Lê Oản biết rõ nhưng vẫn hỏi.“Chỉ là… không làm được.”“Vậy ta có thể hiểu là… ngươi vẫn còn thích ta?”Giản Kiều trừng mắt nhìn nàng, nhưng không phủ nhận.Lê Oản định đưa tay chạm mặt nàng, nhưng Giản Kiều hoảng hốt né tránh.“Chúng ta không xứng.”
Giản Kiều cảnh giác lùi lại một bước, tránh ánh mắt nàng.“Không xứng? Là ngươi không xứng với ta, hay ta không xứng với ngươi?”Giản Kiều há miệng, yếu ớt đáp:
“Là ta… ta không xứng với ngươi.”“Vậy à,”
Lê Oản cười nhạt,
“Không sao, ta không chê ngươi. Ngươi cứ cố gắng, hoặc ta sẽ chậm lại để đợi ngươi.”“Ngươi đừng lấy ta ra làm trò đùa. Với điều kiện của ngươi, tìm ai cũng tốt hơn ta.”Lê Oản bĩu môi:
“Ngươi đang nói ta mắt kém à?”Giản Kiều đỏ mặt, không nói được gì. Không khí trở nên yên lặng. Nhưng chỉ vài giây sau, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng.Giản Kiều định lấy điện thoại, nhưng Lê Oản nhanh tay giữ lại.“Đừng nghe, chắc chắn là cái biểu muội phiền phức của ngươi gọi!”Giản Kiều nhìn nàng:
“Sao ngươi biết?”“Ngươi không nhận ra à? Nàng như cái đuôi, ngươi đi đâu nàng theo đó.”“Ngày thường nàng không như vậy.”Lê Oản đảo mắt:
“À, vậy là bà ngoại sợ ngươi bị ta ‘câu’ mất, không yên tâm nên mới bảo nàng đi theo giám sát.”Điện thoại tự động ngắt, bên kia lại gọi lại lần nữa.“Nàng mà không thấy ta sẽ lo lắng.”Lê Oản trừng mắt:
“Ta mặc kệ, dù sao cũng không được nghe máy.”“Ngươi đừng ỷ vào việc ta tính tình tốt mà cứ bá đạo như thế. Giờ chúng ta đâu còn là người yêu, cũng chẳng phải kiểu quan hệ phụ thuộc gì.”Lê Oản siết tay nàng, rồi bất ngờ nhón chân hôn nàng.Giản Kiều sững người, hơi thở nghẹn lại, mắt trợn tròn.Sợ dọa nàng bỏ chạy, Lê Oản chỉ lướt qua rồi nhanh chóng lùi lại.“Ngươi lại giở trò mỹ nhân kế!”
Giản Kiều mặt đỏ tim đập, hơi thở gấp gáp.“Ta dùng gì không quan trọng, miễn là có tác dụng.”
Lê Oản trong lòng cũng thẹn, nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh.Nghe tiếng bước chân, Giản Kiều đoán có thể là Giản Du đang tìm đến.Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của nàng là nín thở, đưa tay bịt miệng Lê Oản.Lê Oản bị ép sát vào tường, ánh mắt lấp lánh ý cười.Giản Kiều ngượng ngùng liếc nàng, rồi vội vàng dời mắt.Lê Oản tinh nghịch liếm nhẹ lòng bàn tay nàng.Giản Kiều tim đập thình thịch, nuốt nước bọt đầy căng thẳng.Giản Du đi quanh tìm kiếm, không thấy gì, nên quay lại theo lối cũ.Tiếng bước chân xa dần, Giản Kiều mới buông tay, liếc nhìn Lê Oản:
“Ta phải về rồi.”Ý nàng là quay lại buổi tiệc, nhưng Lê Oản hiểu lầm, tưởng nàng định về Ký Dương.Vì thế, Giản Kiều vừa bước đi một bước, đã bị Lê Oản ôm từ phía sau.Giản Kiều ngẩn người, tim đập loạn, giọng run run:
“Ngươi… làm gì vậy?”Lê Oản ôm chặt, không nói gì.“Ngươi trước kia tuyệt tình như thế, giờ lại như vậy… ta thật sự không hiểu nổi.”
Giản Kiều mơ hồ.Lê Oản buông tay, vẻ mặt tức giận.Giản Kiều quay lại, ánh mắt phức tạp:
“Hôm đó, ngươi biết ta là người song tính, liền ghét bỏ ta đến cực điểm…”Lê Oản lạnh giọng:
“Ta không ghét thân thể ngươi. Ta ghét việc ngươi từ đầu đến cuối đều giấu giếm và lừa dối!”Giản Kiều ngẩng đầu:
“Ngươi nói dối. Lần trước ở Lâm Bình, ta trong lúc cấp bách kéo tay áo ngươi, ngươi lại chê ta bẩn… rõ ràng là rất để ý.”“Ngươi còn dám trách ta!”
Lê Oản nghiến răng:
“Ngươi rời khỏi Kinh Quận, mất tích, đổi cả số điện thoại, con mèo kia cũng không thấy đâu. Ta giận đến mức không biết trút vào đâu!”“Ngươi có biết vì sao ta phải rời đi không? Ngươi đuổi ta đi, không chịu gặp ta. Ta sốt cao, vẫn canh trước biệt thự Lê thị. Có một lần thứ bảy, ta lại đến ngồi chờ, bị lừa lên xe đen, suýt nữa bị làm hại! Chuyện đó, chúng ta phải nói rõ!”Lê Oản sững người, hoàn toàn không biết chuyện này.“Ta biết mình bị theo dõi, sợ liên lụy đến bà ngoại và Giản Du, nên luôn trốn tránh, ngay cả Tết cũng không dám về Ký Dương…”
Giản Kiều vừa nói vừa rơi nước mắt.Lê Oản đau lòng đến mức không chịu nổi, vội ôm lấy nàng:
“Đừng khóc, ngươi đừng khóc… Ta thật sự không nhẫn tâm như ngươi nghĩ. Như lần ngươi rơi xuống nước, ta cứ tưởng ngươi không biết bơi, định chờ ngươi chật vật rồi nhảy xuống cứu… Ai ngờ ngươi đã lén học bơi, tự mình lên được. Ta lúc đó tức lắm, nhưng không muốn để ngươi biết, nên giả vờ bình thản. Còn chuyện nhân viên tuần tra nghe tiếng động, ta đuổi họ đi không phải vì vô tình, mà vì không muốn họ thấy ngươi lúc đó — toàn thân ướt sũng, đường cong lộ rõ, trước ngực cũng…”Nghe đến đoạn cuối, tai Giản Kiều đỏ bừng.“Ta cũng muốn nói lời xin lỗi. Vì một số lý do, ta đã khiến ngươi chịu nhiều tổn thương.”
Lê Oản nói bằng giọng chân thành, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày.Giản Kiều hơi sững người, cúi mắt nhìn nàng.“Ngốc à, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Lê Oản lại nhón chân hôn nàng.Giản Kiều mặt đỏ như lửa, ngoan ngoãn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store