Bhtt Edit Do Nang Truy The De Ngu Tram
Sau khi bị hôn bất ngờ, Giản Kiều trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Đông nhãi con, không thể tin nổi.Đông nhãi con đón ánh mắt ngạc nhiên của nàng, kêu “miêu miêu” hai tiếng, rồi lại tiến sát, nhẹ nhàng chạm môi vào nàng lần nữa.“…”
Giản Kiều đưa tay đẩy đầu nó ra:
“Mau xuống đi, đèn xanh rồi.”
Phía sau xe đã có người bấm còi thúc giục.Một lúc sau, khi dừng ở giao lộ tiếp theo, Đông nhãi con lại định nhân cơ hội bám vào áo nàng để leo lên. Giản Kiều giật giật mí mắt, vội vàng ngăn lại.“Được rồi, Đông nhãi con, ngươi không cần hôn nữa. Ta hiểu rồi… Ngươi thấy ta đẹp hơn Lê Oản.”Đông nhãi con cười khẽ, rồi ngoan ngoãn nằm giữa hai chân nàng ngủ.—Về đến biệt thự, Giản Kiều phát hiện Lê Oản vẫn chưa về. Mãi đến trưa hôm sau nàng mới xuất hiện, gương mặt mệt mỏi không thể che giấu.“Đừng hỏi ta.”
Thấy ánh mắt dò hỏi của Giản Kiều, Lê Oản tỏ vẻ khó chịu, nói xong liền lên lầu.Có lẽ không quen với thái độ đó, Đông nhãi con còn liếc bóng lưng nàng vài lần.Sau khi tắm sơ, Lê Oản kéo rèm, bịt mắt ngủ. Giản Kiều cũng ngoan ngoãn ở lại phòng mình, không sang làm phiền.Như cảm nhận được tâm trạng nàng, Đông nhãi con nhảy lên bàn, dùng chân trước vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, như muốn an ủi.Giản Kiều gượng cười, xoa đầu nó.Cả buổi chiều, nàng không ra khỏi phòng, chỉ ngồi gõ chữ. Đông nhãi con cũng không nghịch ngợm như thường, chỉ nằm bên cạnh làm bạn, thỉnh thoảng xuống ăn chút đồ hộp.—Tối 6 giờ rưỡi, Lê Oản tỉnh dậy.Ngay sau đó, bên ngoài phòng Giản Kiều vang lên tiếng gõ cửa. Nàng gập laptop, đứng dậy ra mở.Giọng Lê Oản hơi khàn:
“Ta đói, ngươi đi nấu cơm đi.”Giản Kiều gật đầu, xuống bếp. Đông nhãi con cũng theo sau.Nàng nấu cháo hải sản, xào hai món rau thanh đạm. Bữa ăn hợp khẩu vị, Lê Oản ăn nhiều hơn bình thường.Sau bữa, Giản Kiều dọn bàn, rửa chén. Đông nhãi con cứ quấn lấy nàng, như muốn giúp một tay.“Con mèo này đúng là cái đuôi theo sau.”
Lê Oản đứng ở cửa bếp. Đông nhãi con nghe vậy liền quay đầu, lộ vẻ mặt “hố miêu” đầy khinh bỉ.Thấy biểu cảm đó, Lê Oản nhíu mày, chậc một tiếng:
“Ngươi làm cái mặt gì vậy?”
Nàng bước tới, ấn đầu nó xuống, đặt lên mặt bàn đá.Đông nhãi con lập tức gầm gừ, còn định cào nàng.“Đông nhãi con!”
Giản Kiều buông chén, chưa kịp lau tay đã vội chạy lại. Nghe tiếng nàng, Đông nhãi con theo phản xạ thu móng lại.“Oản nhi, ngươi buông tay trước, đừng làm nó bị thương.”
Giản Kiều lo lắng, nhẹ nhàng giữ tay nàng.Lê Oản liếc nàng một cái, mặt lạnh, rồi buông Đông nhãi con ra.Nó lập tức chạy biến, không ai biết trốn ở đâu.Thật ra Lê Oản không dùng nhiều lực, chỉ là Đông nhãi con quen được chiều chuộng, nên phản ứng dữ dội.“Oản nhi…”
Giản Kiều vừa mở miệng, Lê Oản đã giận dữ ngắt lời:
“Ngươi im đi! Đừng gọi ta như thế!”Giản Kiều nhận ra nàng đang bất ổn, bàn tay giơ lên giữa chừng lại rụt về.“Có chuyện gì xảy ra sao?”Lê Oản im lặng một lúc, rồi bất ngờ hất vỡ ly pha lê và chén sứ Giản Kiều vừa rửa xong.Giản Kiều run nhẹ, không dám ngăn, chỉ lặng lẽ để nàng trút giận.Sau đó, Lê Oản vào quầy rượu, suốt đêm không ra. Giản Kiều ngồi ngoài, lặng lẽ chờ.Đến gần nửa đêm, không nghe thấy tiếng động, nàng mới nhẹ nhàng mở cửa, bế Lê Oản — đang say — về phòng.Lê Oản say đến mức không còn tỉnh táo. Giản Kiều vừa mát-xa, vừa đút canh giải rượu, thức trắng cả đêm chăm sóc nàng.—Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, Lê Oản theo thói quen mở mắt, thấy ánh mắt quan tâm của Giản Kiều, nàng lại lạnh lùng tránh đi.Dù cơ thể chưa khỏe, Lê Oản vẫn đến công ty như thường.Trưa, nàng không ăn, chỉ ngồi trong văn phòng xem tài liệu.—Chiều, Bạch Âu đến.“Nghe nói ngươi ở bệnh viện chăm Tả Thấm cả đêm?”
Bạch Âu ngồi đối diện, chống cằm, giọng đầy ý trêu chọc.Lê Oản chỉ liếc nàng một cái, không đáp.Hôm trước, Tả Thấm chơi đua xe với bạn, không may bị lật xe, phải nhập viện cấp cứu. Bạch Âu chỉ biết Lê Oản đến bệnh viện, không rõ lý do.Thực tế, sau khi tỉnh lại, Tả Thấm nhất quyết đòi gặp nàng. Lúc đó là 4 giờ sáng, cha Tả Thấm gọi điện yêu cầu nàng đến, giọng đầy uy hiếp. Dù rất khó chịu, Lê Oản vẫn phải đi — thế lực nhà họ Tả không phải thứ nàng có thể đắc tội.—Trên đường từ bệnh viện về biệt thự, Lê Oản nhận được cuộc gọi từ chú Đồng.Vài ngày trước, Lê Hâm đã đưa Trang Đông và hai đứa con sang nước ngoài. Nhưng Trang Đông, dưới sự giúp đỡ của Phó Triết, đã lén gửi móng tay của Lê Hâm cho Lê Oản. Nàng lập tức nhờ chú Đồng đưa đi xét nghiệm ADN.Kết quả: nàng và Lê Hâm thật sự là cha con ruột.Vốn đã bị cha Tả Thấm làm phiền, giờ biết sự thật này, tâm trạng Lê Oản càng thêm rối bời. Nàng thà rằng mẹ mình từng ngoại tình, còn hơn là trở thành con gái ruột của một người máu lạnh như Lê Hâm.—“Tả Ngang hôm nay từ nước ngoài về.”
Bạch Âu lấy bật lửa, châm một điếu thuốc.Lê Oản chỉ “ừ” một tiếng, đặt tài liệu xuống, đứng dậy mở cửa sổ.Bạch Âu híp mắt, phả ra một vòng khói:
“Buổi tối ngươi còn định đến đó sao…”
Bạch Âu híp mắt, nhẹ nhàng phả ra một vòng khói thuốc:
“Buổi tối ngươi còn định đến thăm Tả Thấm sao? Nếu đi thì hai ta cùng đi.”Lê Oản đứng trước cửa kính trong suốt, mím môi không đáp.Bạch Âu uốn người quyến rũ bước tới, tay phải đưa ra ngoài cửa sổ, gõ nhẹ để rũ tàn thuốc:
“Tâm trạng không tốt à?”Lê Oản cụp mắt, giấu đi cảm xúc u ám trong đáy mắt:
“Trưa không nghỉ ngơi được, thấy hơi mệt.”“Đừng cố quá, nên thả lỏng một chút.”
Từ khi Lê Oản quay lại Lê thị, Bạch Âu rất khó gặp được nàng, đủ thấy nàng bận rộn thế nào.Lê Oản gật đầu, nhận điếu thuốc từ tay Bạch Âu.Hai người trò chuyện lơ đãng, không đầu không cuối.Chưa đến giờ tan làm, Lê Oản đã cùng Bạch Âu rời công ty.—Vừa đến gần phòng bệnh VIP của Tả Thấm, hai người đã nghe tiếng la hét chói tai và những lời mắng nhiếc khó nghe.Bạch Âu bất ngờ dừng bước, theo phản xạ nắm lấy tay áo Lê Oản.Tính tình Tả Thấm vốn thất thường, Lê Oản đã quen, nàng giơ tay gõ cửa hai cái, báo hiệu mình đến.Tả Thấm vội chỉnh tóc mái, nét mặt u ám lập tức biến mất:
“Oản tỷ tỷ, ngươi vào đi.”
Y tá bên cạnh cũng vội vàng dọn dẹp đống hỗn loạn dưới sàn.Lê Oản vừa đẩy cửa, Bạch Âu đã nhanh nhảu bước vào, ân cần hỏi han Tả Thấm.Nhưng ánh mắt Tả Thấm chỉ dừng lại trên người Lê Oản, hoàn toàn phớt lờ Bạch Âu.“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Lê Oản nghiêng đầu nói với y tá đang run rẩy.“Lời Oản tỷ tỷ ngươi không nghe thấy hay là điếc?”
Tả Thấm lạnh giọng quát, vẻ mặt dữ tợn.Y tá sợ hãi, run rẩy rời khỏi phòng.“Oản tỷ tỷ, vết thương của ta đau lắm…”
Tả Thấm quay sang Lê Oản, giọng nũng nịu.Lê Oản bước tới, cúi người, nhẹ nhàng vén cổ áo nàng, kiểm tra sơ qua vai trái.Vết thương đã được khâu và băng gạc vô trùng, không thể nhìn rõ, nhưng hành động của Lê Oản khiến Tả Thấm rất hưởng thụ.“Oản tỷ tỷ,”
Giọng nàng mềm như nước,
“Tối nay ở lại với ta được không?”Lê Oản gật đầu, ngồi xuống mép giường trò chuyện cùng nàng.Bạch Âu bị bỏ rơi, ngượng ngùng ngồi một mình ở sofa bên phải, lật tạp chí giải trí cho đỡ chán.—Một lúc sau, mẹ Tả Thấm và Tả Ngang đến. Lê Oản cùng Tả Thấm ăn tối.Bạch Âu trò chuyện vài câu với mẹ Tả Thấm, rồi khéo léo rút lui.“Mẹ, giờ đã 10 giờ rưỡi rồi, mẹ và anh về đi.”
Tả Thấm muốn ở riêng với Lê Oản.Mẹ nàng liếc nàng một cái, rồi khách sáo nói với Lê Oản:
“Oản Oản, đêm nay làm phiền ngươi.”Lê Oản lễ độ mỉm cười:
“Không sao đâu, a di.”Tả Ngang chỉnh lại góc chăn cho em gái, dặn dò vài câu rồi cùng mẹ rời đi.—“Một lát ta đi rửa mặt.”
Vừa tiễn hai người, Lê Oản đứng dậy vào phòng tắm.Thực ra nàng rất ghét kiểu tình cảm giả tạo này, nhưng vẫn phải diễn cho đúng vai.Tả Thấm tranh thủ gọi chuyên viên chăm sóc sắc đẹp đến phục vụ mình.Lê Oản mặc áo ngủ bước ra, Tả Thấm cũng vừa xong.“Oản tỷ tỷ, ngươi có thể nằm gần ta một chút không?”“Đã ngủ chung phòng rồi, ngươi còn muốn gần hơn?”
Lê Oản nhướng mày.Tả Thấm đỏ mặt, cắn môi không nói.“Ngủ đi.”
Lê Oản nằm xuống, dùng giọng nói điều khiển tắt đèn.“Oản tỷ tỷ, ta không ngủ được…”
Tả Thấm thì thầm.Lê Oản nhắm mắt, không đáp.—Rạng sáng hơn 1 giờ, chuông điện thoại vang lên, phá tan giấc ngủ vừa chớm của Tả Thấm. Nàng bực bội trở mình.Lê Oản lần mò lấy điện thoại, hé mắt nhìn màn hình — là Giản Kiều gọi.“Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng!”
Bị đánh thức, nàng cũng hơi cáu.“Không có gì… Ta chỉ muốn biết ngươi đang ở đâu…”
Giản Kiều vừa gặp ác mộng, mơ thấy Lê Oản gặp chuyện, tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa,
“Ta lo cho ngươi…”Tả Thấm lặng lẽ dựng tai nghe, muốn xác định người gọi là ai.Lê Oản mơ màng đáp vài câu rồi cúp máy.“Oản tỷ tỷ, ai gọi vậy?”“Người trong công ty.”“Oản tỷ tỷ…”“Ta còn phải dậy sớm đi làm.”Tả Thấm định nói gì đó, nhưng lại nuốt vào.Lê Oản dịch ra xa, tránh nằm gần nàng.—Sáng hôm sau, 6 giờ, Lê Oản đã dậy.Tả Thấm vẫn ngủ, đến khi cha nàng dẫn bác sĩ và y tá đến mới tỉnh.“Ba, sao ngươi đến sớm vậy?”
Nói với cha, nhưng mắt nàng lại đảo quanh tìm người.“Vừa từ ông nội ngươi qua, tiện ghé thăm.”
Ông nội Tả Thấm vừa bị xuất huyết não tháng trước, vẫn nằm viện.Thấy Lê Oản chỉnh tề bước ra, Tả Thấm thở phào — nàng tưởng nàng đã về công ty rồi.Lê Oản chủ động chào cha Tả Thấm, rồi ngồi xuống cạnh giường.“Oản tỷ tỷ, ngươi ăn cơm với ta rồi hãy đi nhé?”
Tả Thấm chớp mắt.“Được.”Sau khi cha nàng rời đi, Lê Oản đặt đũa xuống:
“Ta ăn no rồi, ngươi ăn tiếp đi.”
Nàng lau miệng bằng khăn giấy.Tả Thấm vừa cười, mặt liền cứng lại.Người giúp việc đang đút cơm cũng khựng lại.“Oản tỷ tỷ, tối nay ngươi còn đến thăm ta không?”
Tả Thấm lấy lòng hỏi.“Công ty còn việc, hôm khác đi.”Cửa phòng bệnh mở rồi đóng lại. Tả Thấm nghiến răng, nhìn chằm chằm về phía đó, ánh mắt đầy oán khí.“Tiểu thư?”
Người giúp việc nhẹ nhàng gọi.
Tả Thấm liếc một ánh mắt lạnh lẽo, hung ác và đầy hiểm độc. Người giúp việc đang cầm muỗng cũng bị dọa đến mức làm rơi xuống đất.“Cút đi cho ta!!!”
Tả Thấm lạnh lùng quát lớn.Người giúp việc run rẩy buông chén, chân tay luống cuống chạy khỏi phòng bệnh.—So với thường ngày, hôm nay Lê Oản đến công ty sớm hơn một tiếng. Nhưng nàng phát hiện Giản Kiều còn đến sớm hơn, đã ngồi ở bàn làm việc. Quầng thâm dưới mắt nàng nhạt nhòa, tinh thần uể oải — rõ ràng là tối qua không ngủ ngon.Lê Oản còn chưa lấy chìa khóa văn phòng ra, Giản Kiều đã bước tới.Lê Oản không quay mặt lại, vừa định nói:
“Ngươi…”Vai nàng bỗng trĩu xuống. Lê Oản khựng lại, rồi nghe thấy tiếng Giản Kiều nức nở.Nàng dừng tay đang cầm chìa khóa, quay đầu hỏi:
“Ngươi khóc cái gì?”Giản Kiều vẫn tiếp tục khóc, không trả lời.Lê Oản nghiêng người, nhẹ nhàng kéo đầu nàng tựa lên vai mình. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giản Kiều, lòng nàng mềm lại.Nàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, giọng hiếm khi dịu dàng:
“Đừng khóc.”Không ngờ nước mắt Giản Kiều cứ tuôn như chuỗi hạt bị đứt, không cách nào ngăn lại.Lê Oản vốn không giỏi an ủi người khác, chỉ học theo mấy đoạn phim tình cảm, ôm nàng một cái thật ấm áp.Giản Kiều cứng người, nhưng nỗi buồn trong lòng cũng dịu đi phần nào.“Vào trong với ta.”
Lê Oản khẽ nói.Giản Kiều đứng yên, không nhúc nhích. Lê Oản cũng không thúc giục.Hiếm khi có cơ hội như thế này, Giản Kiều mặt đỏ bừng, ôm nhẹ eo nàng.Cảm nhận được hành động nhỏ ấy, Lê Oản bật cười:
“Lúc nào cũng không quên chiếm tiện nghi của ta.”Giản Kiều xấu hổ đến mức tai đỏ rực, lùi lại, cúi đầu nhìn mũi chân.Lê Oản chủ động nắm tay nàng, dẫn vào văn phòng.Lòng bàn tay truyền hơi ấm, ánh mắt Giản Kiều sáng lên như sao mai.Lê Oản lấy khăn giấy mềm, giúp nàng lau khô nước mắt.Tim Giản Kiều đập rộn ràng, hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.—“Hôm qua ngươi gặp ác mộng à?”
Lê Oản ném khăn giấy vào thùng rác.Giản Kiều gật đầu.“Có liên quan đến ta?”Giản Kiều khẽ “ừ”.“Chỉ là một giấc mơ thôi, có cần phải hoảng loạn đến mức này không?”
Lê Oản chọc nhẹ vào trán nàng.“Không phải có câu: quan tâm thì sẽ loạn sao… Mơ thấy ngươi gặp chuyện, ta hoảng sợ đến mức như mất cả hồn.”
Giản Kiều không còn muốn giấu tình cảm trước mặt nàng.Nhưng vì chưa từng được đáp lại, nàng vẫn thiếu tự tin. Nói xong, Giản Kiều lén nhìn phản ứng của Lê Oản.Vừa chạm ánh mắt nàng, Giản Kiều như bị điện giật, vội vàng né tránh.Lê Oản không tỏ vẻ khó chịu, chỉ đưa tay véo nhẹ má nàng:
“Ra ngoài làm việc đi.”“Vâng.”Giản Kiều bước ra, cứ ba bước lại quay đầu một lần, lưu luyến rời khỏi văn phòng của Lê Oản.
Giản Kiều đưa tay đẩy đầu nó ra:
“Mau xuống đi, đèn xanh rồi.”
Phía sau xe đã có người bấm còi thúc giục.Một lúc sau, khi dừng ở giao lộ tiếp theo, Đông nhãi con lại định nhân cơ hội bám vào áo nàng để leo lên. Giản Kiều giật giật mí mắt, vội vàng ngăn lại.“Được rồi, Đông nhãi con, ngươi không cần hôn nữa. Ta hiểu rồi… Ngươi thấy ta đẹp hơn Lê Oản.”Đông nhãi con cười khẽ, rồi ngoan ngoãn nằm giữa hai chân nàng ngủ.—Về đến biệt thự, Giản Kiều phát hiện Lê Oản vẫn chưa về. Mãi đến trưa hôm sau nàng mới xuất hiện, gương mặt mệt mỏi không thể che giấu.“Đừng hỏi ta.”
Thấy ánh mắt dò hỏi của Giản Kiều, Lê Oản tỏ vẻ khó chịu, nói xong liền lên lầu.Có lẽ không quen với thái độ đó, Đông nhãi con còn liếc bóng lưng nàng vài lần.Sau khi tắm sơ, Lê Oản kéo rèm, bịt mắt ngủ. Giản Kiều cũng ngoan ngoãn ở lại phòng mình, không sang làm phiền.Như cảm nhận được tâm trạng nàng, Đông nhãi con nhảy lên bàn, dùng chân trước vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, như muốn an ủi.Giản Kiều gượng cười, xoa đầu nó.Cả buổi chiều, nàng không ra khỏi phòng, chỉ ngồi gõ chữ. Đông nhãi con cũng không nghịch ngợm như thường, chỉ nằm bên cạnh làm bạn, thỉnh thoảng xuống ăn chút đồ hộp.—Tối 6 giờ rưỡi, Lê Oản tỉnh dậy.Ngay sau đó, bên ngoài phòng Giản Kiều vang lên tiếng gõ cửa. Nàng gập laptop, đứng dậy ra mở.Giọng Lê Oản hơi khàn:
“Ta đói, ngươi đi nấu cơm đi.”Giản Kiều gật đầu, xuống bếp. Đông nhãi con cũng theo sau.Nàng nấu cháo hải sản, xào hai món rau thanh đạm. Bữa ăn hợp khẩu vị, Lê Oản ăn nhiều hơn bình thường.Sau bữa, Giản Kiều dọn bàn, rửa chén. Đông nhãi con cứ quấn lấy nàng, như muốn giúp một tay.“Con mèo này đúng là cái đuôi theo sau.”
Lê Oản đứng ở cửa bếp. Đông nhãi con nghe vậy liền quay đầu, lộ vẻ mặt “hố miêu” đầy khinh bỉ.Thấy biểu cảm đó, Lê Oản nhíu mày, chậc một tiếng:
“Ngươi làm cái mặt gì vậy?”
Nàng bước tới, ấn đầu nó xuống, đặt lên mặt bàn đá.Đông nhãi con lập tức gầm gừ, còn định cào nàng.“Đông nhãi con!”
Giản Kiều buông chén, chưa kịp lau tay đã vội chạy lại. Nghe tiếng nàng, Đông nhãi con theo phản xạ thu móng lại.“Oản nhi, ngươi buông tay trước, đừng làm nó bị thương.”
Giản Kiều lo lắng, nhẹ nhàng giữ tay nàng.Lê Oản liếc nàng một cái, mặt lạnh, rồi buông Đông nhãi con ra.Nó lập tức chạy biến, không ai biết trốn ở đâu.Thật ra Lê Oản không dùng nhiều lực, chỉ là Đông nhãi con quen được chiều chuộng, nên phản ứng dữ dội.“Oản nhi…”
Giản Kiều vừa mở miệng, Lê Oản đã giận dữ ngắt lời:
“Ngươi im đi! Đừng gọi ta như thế!”Giản Kiều nhận ra nàng đang bất ổn, bàn tay giơ lên giữa chừng lại rụt về.“Có chuyện gì xảy ra sao?”Lê Oản im lặng một lúc, rồi bất ngờ hất vỡ ly pha lê và chén sứ Giản Kiều vừa rửa xong.Giản Kiều run nhẹ, không dám ngăn, chỉ lặng lẽ để nàng trút giận.Sau đó, Lê Oản vào quầy rượu, suốt đêm không ra. Giản Kiều ngồi ngoài, lặng lẽ chờ.Đến gần nửa đêm, không nghe thấy tiếng động, nàng mới nhẹ nhàng mở cửa, bế Lê Oản — đang say — về phòng.Lê Oản say đến mức không còn tỉnh táo. Giản Kiều vừa mát-xa, vừa đút canh giải rượu, thức trắng cả đêm chăm sóc nàng.—Sáng hôm sau, chuông báo thức vang lên, Lê Oản theo thói quen mở mắt, thấy ánh mắt quan tâm của Giản Kiều, nàng lại lạnh lùng tránh đi.Dù cơ thể chưa khỏe, Lê Oản vẫn đến công ty như thường.Trưa, nàng không ăn, chỉ ngồi trong văn phòng xem tài liệu.—Chiều, Bạch Âu đến.“Nghe nói ngươi ở bệnh viện chăm Tả Thấm cả đêm?”
Bạch Âu ngồi đối diện, chống cằm, giọng đầy ý trêu chọc.Lê Oản chỉ liếc nàng một cái, không đáp.Hôm trước, Tả Thấm chơi đua xe với bạn, không may bị lật xe, phải nhập viện cấp cứu. Bạch Âu chỉ biết Lê Oản đến bệnh viện, không rõ lý do.Thực tế, sau khi tỉnh lại, Tả Thấm nhất quyết đòi gặp nàng. Lúc đó là 4 giờ sáng, cha Tả Thấm gọi điện yêu cầu nàng đến, giọng đầy uy hiếp. Dù rất khó chịu, Lê Oản vẫn phải đi — thế lực nhà họ Tả không phải thứ nàng có thể đắc tội.—Trên đường từ bệnh viện về biệt thự, Lê Oản nhận được cuộc gọi từ chú Đồng.Vài ngày trước, Lê Hâm đã đưa Trang Đông và hai đứa con sang nước ngoài. Nhưng Trang Đông, dưới sự giúp đỡ của Phó Triết, đã lén gửi móng tay của Lê Hâm cho Lê Oản. Nàng lập tức nhờ chú Đồng đưa đi xét nghiệm ADN.Kết quả: nàng và Lê Hâm thật sự là cha con ruột.Vốn đã bị cha Tả Thấm làm phiền, giờ biết sự thật này, tâm trạng Lê Oản càng thêm rối bời. Nàng thà rằng mẹ mình từng ngoại tình, còn hơn là trở thành con gái ruột của một người máu lạnh như Lê Hâm.—“Tả Ngang hôm nay từ nước ngoài về.”
Bạch Âu lấy bật lửa, châm một điếu thuốc.Lê Oản chỉ “ừ” một tiếng, đặt tài liệu xuống, đứng dậy mở cửa sổ.Bạch Âu híp mắt, phả ra một vòng khói:
“Buổi tối ngươi còn định đến đó sao…”
Bạch Âu híp mắt, nhẹ nhàng phả ra một vòng khói thuốc:
“Buổi tối ngươi còn định đến thăm Tả Thấm sao? Nếu đi thì hai ta cùng đi.”Lê Oản đứng trước cửa kính trong suốt, mím môi không đáp.Bạch Âu uốn người quyến rũ bước tới, tay phải đưa ra ngoài cửa sổ, gõ nhẹ để rũ tàn thuốc:
“Tâm trạng không tốt à?”Lê Oản cụp mắt, giấu đi cảm xúc u ám trong đáy mắt:
“Trưa không nghỉ ngơi được, thấy hơi mệt.”“Đừng cố quá, nên thả lỏng một chút.”
Từ khi Lê Oản quay lại Lê thị, Bạch Âu rất khó gặp được nàng, đủ thấy nàng bận rộn thế nào.Lê Oản gật đầu, nhận điếu thuốc từ tay Bạch Âu.Hai người trò chuyện lơ đãng, không đầu không cuối.Chưa đến giờ tan làm, Lê Oản đã cùng Bạch Âu rời công ty.—Vừa đến gần phòng bệnh VIP của Tả Thấm, hai người đã nghe tiếng la hét chói tai và những lời mắng nhiếc khó nghe.Bạch Âu bất ngờ dừng bước, theo phản xạ nắm lấy tay áo Lê Oản.Tính tình Tả Thấm vốn thất thường, Lê Oản đã quen, nàng giơ tay gõ cửa hai cái, báo hiệu mình đến.Tả Thấm vội chỉnh tóc mái, nét mặt u ám lập tức biến mất:
“Oản tỷ tỷ, ngươi vào đi.”
Y tá bên cạnh cũng vội vàng dọn dẹp đống hỗn loạn dưới sàn.Lê Oản vừa đẩy cửa, Bạch Âu đã nhanh nhảu bước vào, ân cần hỏi han Tả Thấm.Nhưng ánh mắt Tả Thấm chỉ dừng lại trên người Lê Oản, hoàn toàn phớt lờ Bạch Âu.“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Lê Oản nghiêng đầu nói với y tá đang run rẩy.“Lời Oản tỷ tỷ ngươi không nghe thấy hay là điếc?”
Tả Thấm lạnh giọng quát, vẻ mặt dữ tợn.Y tá sợ hãi, run rẩy rời khỏi phòng.“Oản tỷ tỷ, vết thương của ta đau lắm…”
Tả Thấm quay sang Lê Oản, giọng nũng nịu.Lê Oản bước tới, cúi người, nhẹ nhàng vén cổ áo nàng, kiểm tra sơ qua vai trái.Vết thương đã được khâu và băng gạc vô trùng, không thể nhìn rõ, nhưng hành động của Lê Oản khiến Tả Thấm rất hưởng thụ.“Oản tỷ tỷ,”
Giọng nàng mềm như nước,
“Tối nay ở lại với ta được không?”Lê Oản gật đầu, ngồi xuống mép giường trò chuyện cùng nàng.Bạch Âu bị bỏ rơi, ngượng ngùng ngồi một mình ở sofa bên phải, lật tạp chí giải trí cho đỡ chán.—Một lúc sau, mẹ Tả Thấm và Tả Ngang đến. Lê Oản cùng Tả Thấm ăn tối.Bạch Âu trò chuyện vài câu với mẹ Tả Thấm, rồi khéo léo rút lui.“Mẹ, giờ đã 10 giờ rưỡi rồi, mẹ và anh về đi.”
Tả Thấm muốn ở riêng với Lê Oản.Mẹ nàng liếc nàng một cái, rồi khách sáo nói với Lê Oản:
“Oản Oản, đêm nay làm phiền ngươi.”Lê Oản lễ độ mỉm cười:
“Không sao đâu, a di.”Tả Ngang chỉnh lại góc chăn cho em gái, dặn dò vài câu rồi cùng mẹ rời đi.—“Một lát ta đi rửa mặt.”
Vừa tiễn hai người, Lê Oản đứng dậy vào phòng tắm.Thực ra nàng rất ghét kiểu tình cảm giả tạo này, nhưng vẫn phải diễn cho đúng vai.Tả Thấm tranh thủ gọi chuyên viên chăm sóc sắc đẹp đến phục vụ mình.Lê Oản mặc áo ngủ bước ra, Tả Thấm cũng vừa xong.“Oản tỷ tỷ, ngươi có thể nằm gần ta một chút không?”“Đã ngủ chung phòng rồi, ngươi còn muốn gần hơn?”
Lê Oản nhướng mày.Tả Thấm đỏ mặt, cắn môi không nói.“Ngủ đi.”
Lê Oản nằm xuống, dùng giọng nói điều khiển tắt đèn.“Oản tỷ tỷ, ta không ngủ được…”
Tả Thấm thì thầm.Lê Oản nhắm mắt, không đáp.—Rạng sáng hơn 1 giờ, chuông điện thoại vang lên, phá tan giấc ngủ vừa chớm của Tả Thấm. Nàng bực bội trở mình.Lê Oản lần mò lấy điện thoại, hé mắt nhìn màn hình — là Giản Kiều gọi.“Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng!”
Bị đánh thức, nàng cũng hơi cáu.“Không có gì… Ta chỉ muốn biết ngươi đang ở đâu…”
Giản Kiều vừa gặp ác mộng, mơ thấy Lê Oản gặp chuyện, tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa,
“Ta lo cho ngươi…”Tả Thấm lặng lẽ dựng tai nghe, muốn xác định người gọi là ai.Lê Oản mơ màng đáp vài câu rồi cúp máy.“Oản tỷ tỷ, ai gọi vậy?”“Người trong công ty.”“Oản tỷ tỷ…”“Ta còn phải dậy sớm đi làm.”Tả Thấm định nói gì đó, nhưng lại nuốt vào.Lê Oản dịch ra xa, tránh nằm gần nàng.—Sáng hôm sau, 6 giờ, Lê Oản đã dậy.Tả Thấm vẫn ngủ, đến khi cha nàng dẫn bác sĩ và y tá đến mới tỉnh.“Ba, sao ngươi đến sớm vậy?”
Nói với cha, nhưng mắt nàng lại đảo quanh tìm người.“Vừa từ ông nội ngươi qua, tiện ghé thăm.”
Ông nội Tả Thấm vừa bị xuất huyết não tháng trước, vẫn nằm viện.Thấy Lê Oản chỉnh tề bước ra, Tả Thấm thở phào — nàng tưởng nàng đã về công ty rồi.Lê Oản chủ động chào cha Tả Thấm, rồi ngồi xuống cạnh giường.“Oản tỷ tỷ, ngươi ăn cơm với ta rồi hãy đi nhé?”
Tả Thấm chớp mắt.“Được.”Sau khi cha nàng rời đi, Lê Oản đặt đũa xuống:
“Ta ăn no rồi, ngươi ăn tiếp đi.”
Nàng lau miệng bằng khăn giấy.Tả Thấm vừa cười, mặt liền cứng lại.Người giúp việc đang đút cơm cũng khựng lại.“Oản tỷ tỷ, tối nay ngươi còn đến thăm ta không?”
Tả Thấm lấy lòng hỏi.“Công ty còn việc, hôm khác đi.”Cửa phòng bệnh mở rồi đóng lại. Tả Thấm nghiến răng, nhìn chằm chằm về phía đó, ánh mắt đầy oán khí.“Tiểu thư?”
Người giúp việc nhẹ nhàng gọi.
Tả Thấm liếc một ánh mắt lạnh lẽo, hung ác và đầy hiểm độc. Người giúp việc đang cầm muỗng cũng bị dọa đến mức làm rơi xuống đất.“Cút đi cho ta!!!”
Tả Thấm lạnh lùng quát lớn.Người giúp việc run rẩy buông chén, chân tay luống cuống chạy khỏi phòng bệnh.—So với thường ngày, hôm nay Lê Oản đến công ty sớm hơn một tiếng. Nhưng nàng phát hiện Giản Kiều còn đến sớm hơn, đã ngồi ở bàn làm việc. Quầng thâm dưới mắt nàng nhạt nhòa, tinh thần uể oải — rõ ràng là tối qua không ngủ ngon.Lê Oản còn chưa lấy chìa khóa văn phòng ra, Giản Kiều đã bước tới.Lê Oản không quay mặt lại, vừa định nói:
“Ngươi…”Vai nàng bỗng trĩu xuống. Lê Oản khựng lại, rồi nghe thấy tiếng Giản Kiều nức nở.Nàng dừng tay đang cầm chìa khóa, quay đầu hỏi:
“Ngươi khóc cái gì?”Giản Kiều vẫn tiếp tục khóc, không trả lời.Lê Oản nghiêng người, nhẹ nhàng kéo đầu nàng tựa lên vai mình. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giản Kiều, lòng nàng mềm lại.Nàng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, giọng hiếm khi dịu dàng:
“Đừng khóc.”Không ngờ nước mắt Giản Kiều cứ tuôn như chuỗi hạt bị đứt, không cách nào ngăn lại.Lê Oản vốn không giỏi an ủi người khác, chỉ học theo mấy đoạn phim tình cảm, ôm nàng một cái thật ấm áp.Giản Kiều cứng người, nhưng nỗi buồn trong lòng cũng dịu đi phần nào.“Vào trong với ta.”
Lê Oản khẽ nói.Giản Kiều đứng yên, không nhúc nhích. Lê Oản cũng không thúc giục.Hiếm khi có cơ hội như thế này, Giản Kiều mặt đỏ bừng, ôm nhẹ eo nàng.Cảm nhận được hành động nhỏ ấy, Lê Oản bật cười:
“Lúc nào cũng không quên chiếm tiện nghi của ta.”Giản Kiều xấu hổ đến mức tai đỏ rực, lùi lại, cúi đầu nhìn mũi chân.Lê Oản chủ động nắm tay nàng, dẫn vào văn phòng.Lòng bàn tay truyền hơi ấm, ánh mắt Giản Kiều sáng lên như sao mai.Lê Oản lấy khăn giấy mềm, giúp nàng lau khô nước mắt.Tim Giản Kiều đập rộn ràng, hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.—“Hôm qua ngươi gặp ác mộng à?”
Lê Oản ném khăn giấy vào thùng rác.Giản Kiều gật đầu.“Có liên quan đến ta?”Giản Kiều khẽ “ừ”.“Chỉ là một giấc mơ thôi, có cần phải hoảng loạn đến mức này không?”
Lê Oản chọc nhẹ vào trán nàng.“Không phải có câu: quan tâm thì sẽ loạn sao… Mơ thấy ngươi gặp chuyện, ta hoảng sợ đến mức như mất cả hồn.”
Giản Kiều không còn muốn giấu tình cảm trước mặt nàng.Nhưng vì chưa từng được đáp lại, nàng vẫn thiếu tự tin. Nói xong, Giản Kiều lén nhìn phản ứng của Lê Oản.Vừa chạm ánh mắt nàng, Giản Kiều như bị điện giật, vội vàng né tránh.Lê Oản không tỏ vẻ khó chịu, chỉ đưa tay véo nhẹ má nàng:
“Ra ngoài làm việc đi.”“Vâng.”Giản Kiều bước ra, cứ ba bước lại quay đầu một lần, lưu luyến rời khỏi văn phòng của Lê Oản.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store