[ BHTT - EDIT ] Đỡ Nàng Truy Thê - Đệ Ngũ Trạm
Chương 30
Lê Oản quay đầu lại, thoáng thấy Giản Kiều chảy máu mũi, ban đầu sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó thẹn quá hóa giận, tiện tay chộp lấy chiếc gối trên giường ném thẳng về phía nàng.Giản Kiều bị ném đến ngơ ngác, mặt đỏ bừng, ôm Cảnh Báo hoảng loạn chạy xuống phòng tắm dưới lầu.Khóa trái cửa, trái tim vẫn còn hoảng hốt, Giản Kiều dựa vào bức tường trắng, thở dốc từng hơi, nuốt nước bọt liên tục.Cảnh Báo bị ôm chặt, cả người ướt sũng, có lẽ khó chịu nên giãy giụa vặn vẹo trong lòng nàng.Sau khi hoàn hồn, Giản Kiều cúi đầu nhìn con mèo nhỏ trong tay, nhẹ nhàng đặt nó xuống.Để tránh Cảnh Báo bị cảm lạnh, nàng tắm cho nó bằng nước ấm, sấy khô lông cẩn thận.Sau một hồi lăn lộn, Cảnh Báo buồn ngủ thật sự, Giản Kiều bế nó về ổ mềm cho ngủ yên.Còn lại một mình, nàng đi qua đi lại trong phòng, muốn lên tầng ba xem tình hình nhưng lại sợ Lê Oản nổi giận. Hơn nữa, chuyện vừa rồi quá xấu hổ, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào.Suy nghĩ mãi, Giản Kiều quyết định nhắn tin qua điện thoại.Vừa mở điện thoại, nàng liếc thấy vết máu khô quanh mũi mình phản chiếu trên màn hình.Ý nghĩ muốn đấm chết bản thân lập tức trỗi dậy. Giờ còn mặt mũi nào mà biện minh cho hành vi mất mặt kia?Nàng tự mắng mình một trận, rồi đi vào phòng tắm.Đến trưa, Giản Kiều vào bếp làm món sườn chua ngọt và bánh bao nhân thịt — món sở trường của nàng, ngày trước thường nấu cho bà ngoại ở Kỳ Dương.Thấp thỏm không yên, nàng đến trước phòng Lê Oản, gõ nhẹ hai cái.Không ai trả lời, Giản Kiều càng lo, khẽ gọi tên nàng.Một lát sau, Lê Oản nhíu mày, mặt mũi tiều tụy, lê dép ra mở cửa.Giản Kiều vừa định mở miệng, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, môi không còn chút máu, lòng chợt trùng xuống.“Sao vậy?”
Giản Kiều đưa tay sờ trán nàng, giọng dịu dàng,
“Ngươi thấy không khỏe à?”“Mới tới kỳ,”
Lê Oản nửa nhắm mắt, giọng yếu ớt,
“Đang đau bụng kinh.”Giản Kiều nghe vậy liền đỡ nàng nằm xuống giường.“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta nấu nước gừng đường đỏ cho ngươi.”Lê Oản ôm bụng trở mình:
“Đừng làm mấy thứ đó, ta không thích uống.”Giản Kiều không nghe, đắp chăn cho nàng rồi vội xuống bếp.May mà trong nhà có sẵn đường đỏ và gừng, không cần ra ngoài mua.Thấy Giản Kiều bưng chén lên, Lê Oản lập tức chui vào chăn.Giản Kiều đặt chén sứ men xanh còn nóng lên bàn, khẽ kéo góc chăn, dịu dàng dỗ dành nàng.Sau một hồi năn nỉ, Lê Oản miễn cưỡng ngồi dậy.“Lát nữa uống xong mà vẫn đau, xem ta không véo tai ngươi!”Giản Kiều vội gật đầu, rồi cầm muỗng đút nàng uống.Uống được nửa chén, Lê Oản quay mặt đi, không chịu uống nữa.“Thật giống con nít.”
Giản Kiều thở dài.Lê Oản lầm bầm, nhéo má nàng hai cái.Giản Kiều dịu dàng nắm tay nàng:
“Ngươi nằm nghỉ đi, ta xoa bóp huyệt cho ngươi.”“Ở đâu?”“Lòng bàn chân.”
Giản Kiều nói rồi ngồi xuống cuối giường.Lần này Lê Oản khá hợp tác, chỉ nói mình hơi sợ bị nhột.Giản Kiều bật hệ thống sưởi âm tường, tiếng củi cháy rì rào, còn nhắc nàng đeo bịt mắt.Cách xoa bóp của nàng rất dễ chịu, lực vừa phải, khiến Lê Oản nghi ngờ nàng từng học qua massage chân.Trước mắt là bóng tối, bên tai là tiếng lửa cháy, hơi ấm truyền đến khiến lòng người dịu lại.Không biết từ lúc nào, cơn đau bụng dịu đi, Lê Oản mơ màng rồi ngủ thiếp.Khi tỉnh lại, đã là 5 giờ rưỡi chiều. Bụng không còn đau, chỉ thấy hơi đói.Nàng định gọi cơm hộp, nhưng nhớ lại món mì gà sáng nay khá ngon, nên lại thôi.Nghe tiếng nàng ngoài cửa, Giản Kiều vội gập laptop lại — nàng vừa viết văn, bản thảo cũ đã dùng hết.“Ngươi làm gì đó ăn đi, ta đói rồi.”Giản Kiều ho nhẹ, nghiêng người để nàng vào.Cảnh Báo đang liếm lông, thấy Lê Oản liền chạy tới cọ cọ chân nàng, như muốn thể hiện sự thân thiết.Lê Oản ngồi xổm, xoa đầu nó:
“Hôm nay nếu ta không nhảy xuống cứu, ngươi chắc bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi rồi.”Giản Kiều mỉm cười.Lê Oản bế Cảnh Báo lên, dặn dò:
“Sau này đừng theo vịt lên cạn ra mép nước nữa, mạng nhỏ suýt không giữ được.”Giản Kiều cười càng rõ.Theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, bữa tối hai người ăn luôn món Giản Kiều nấu từ trưa.Sau khi ăn xong, Lê Oản ghé tai Giản Kiều, nhắc chuyện cũ:“Sáng nay ngươi chảy máu mũi vì nhìn thân thể ta là sao?”Giản Kiều đỏ mặt, ấp úng mãi không nói được lý do.Lê Oản nghi ngờ nhìn nàng:
“Ngươi không phải là thích ta đấy chứ?”Giản Kiều giật mình, hoảng hốt gãi gãi đệm sofa, cúi đầu không dám nhìn.“Chà, đúng là vậy rồi.”Giản Kiều siết chặt mép đệm, nín thở chờ câu tiếp theo.“Ta nói thẳng nhé, ngươi không phải gu của ta. Quan hệ giữa chúng ta nhiều nhất chỉ là bạn tốt.”Lê Oản đứng dậy về phòng, Giản Kiều như bị rút hết sức, ngã vật ra sofa.Lần đầu tiên lén thích một người, tiếc là thời gian quá ngắn, vừa mới bắt đầu đã bị phát hiện, rồi bị bóp chết.Ngực đau nhói, Giản Kiều xoa xoa ngực, lảo đảo bước ra sân.Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, nàng ngẩng mặt để gió quét qua khuôn mặt.Đúng lúc đó, bà ngoại gọi điện. Giản Kiều cố gắng nở nụ cười, trò chuyện vui vẻ với bà.“Kiều nhi mấy năm nay vất vả rồi.”
Lâm vừa dứt cuộc gọi, bà ngoại bỗng thở dài nói một câu như vậy.Giản Kiều lập tức cay cay sống mũi, nước mắt rưng rưng, dùng tay chống mũi:
“Bà ngoại, hiện tại con sống cũng ổn rồi…”
Giọng nàng nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.“Kiều nhi ngủ sớm một chút đi.”
Bà ngoại dùng khăn tay lau nước mắt trên gương mặt đầy nếp nhăn.Tối nay, Giản Du đến nhà bà ngoại xem TV cùng bà. Trong lúc trò chuyện, nhắc đến chuyện Lý Hà kết hôn.Sau khi Giản Du rời đi, bà ngoại ngồi lặng một lúc lâu. Lý Hà là bạn thuở nhỏ của Giản Kiều ở Vĩnh An trấn, chỉ hơn kém nhau một tuổi. Giờ người ta đã yên bề gia thất, còn Kiều nhi thì vẫn lênh đênh, chưa biết đâu là bến đỗ.Từ khi Giản Kiều trưởng thành, bà ngoại đã bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân của nàng. Bà không muốn sau này mình mất đi, để Kiều nhi sống một mình cô đơn trên đời.Nhưng xã hội hiện nay, có mấy người đàn ông đủ bao dung để chấp nhận thân phận của Kiều nhi?Chu Vệ Quân biết bí mật của Giản Kiều, để giúp bà ngoại giải quyết nỗi lo, hắn đề xuất một cách: tìm một cô gái đáng tin từ quê nhà, để hai người làm quen, nếu hợp thì tốt, không thì cũng chẳng mất gì.Bà ngoại suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn Giản Du — cô gái tiết kiệm, hiền lành, làm quản gia.Dù vậy, bà cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng. Chuyện này quá khó tin, chỉ vì không chống nổi lời khuyên dai dẳng của Chu Vệ Quân nên mới thử một lần.Cuối tuần, Giản Kiều về lại Kỳ Dương. Một phần là để thăm bà ngoại, phần khác là để điều chỉnh lại tâm trạng.Cảnh Báo được để lại biệt thự, Giản Kiều về một mình. Trong phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước theo giờ, nên nó không bị đói hay khát.Giản Du vừa đúng ngày nghỉ, bắt taxi đến đón nàng.Lên xe, Giản Kiều cố gắng tươi tỉnh, đưa cho Giản Du xem vài tấm ảnh Cảnh Báo đang ngủ và uống nước.“Trời ơi, nó đáng yêu thật đấy!”
Giản Du ghé sát lại, cười tươi,
“Tên nó là gì?”“Cảnh Báo. ‘Cảnh’ như cảnh sát ấy.”“Tên nghe hay ghê.”Nhắc đến Cảnh Báo, ánh mắt Giản Kiều bớt đi phần u uất.“Tết này, tỷ mang nó từ Kinh Quận về nhé, để em chơi với nó một chút.”
Giản Kiều ngạc nhiên:
“Tết ngươi không về nhà à?”“Không về,”
Giản Du cúi đầu xoa tay,
“Đám họ hàng cứ thích nhân dịp Tết giới thiệu đối tượng, mà em thì chưa muốn kết hôn.”Giản Kiều gật đầu, có vẻ hiểu được.“Ngươi cũng lâu rồi chưa về Vĩnh An trấn, có muốn tranh thủ về thăm không?”
Giản Du dự định tháng mười nghỉ sẽ về thăm ba mẹ, nếu Giản Kiều muốn thì có thể đi cùng.Giản Kiều mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.
Nàng bây giờ là Giản Kiều, không phải Mộc Thập Nhất. Làm sao có thể quay về nơi đó?Giản Du không biết thân phận thật sự của Giản Kiều. Bà ngoại chỉ nói rằng nàng từng mắc bệnh nặng, suýt chết, sau đó đổi họ đổi tên để bắt đầu lại cuộc sống.Hai người ghé siêu thị gần khu dân cư, mua thịt dê, thịt bò tươi, rau củ và trái cây theo mùa.“Biết hôm nay ngươi về,”
Bà ngoại cười hiền hậu,
“Tiểu Du hôm qua đã ướp thịt thỏ rồi, con bé này thật chu đáo.”Giản Kiều khen vài câu, Giản Du hơi ngượng, vội mang đồ vào bếp.“Ngươi cũng vào đi,”
Bà ngoại vỗ vai Giản Kiều,
“Giúp nó một tay.”“Dạ.”
Giản Kiều đặt ba lô xuống rồi đi theo.Giản Du còn chu đáo giúp nàng xắn tay áo sơ mi lên.Bà ngoại mang trái cây vào, vừa hay thấy cảnh đó, không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý. Bà rất quý Giản Du, nếu hai người có thể thành đôi thì đúng là tổ tiên phù hộ.Bữa trưa có bốn món mặn một món canh: thịt thỏ kho, thịt bò luộc, cá chua cay, thịt dê hầm đậu hũ, và canh cà chua trứng — món Giản Kiều yêu thích.Đúng là đồ ăn ngon có thể chữa lành tâm trạng. Ăn xong, Giản Kiều cảm thấy khá hơn nhiều.Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Giản Kiều lấy từ ba lô ra một chiếc điện thoại đời mới, sợ Giản Du không nhận, nàng cố tình đưa trước mặt bà ngoại.Dù Giản Du từ chối thế nào, bà ngoại vẫn kiên quyết:
“Đây là tấm lòng của tỷ ngươi, không được từ chối.”Giản Du đành nhận lấy.Chiều tối, Giản Du rủ nàng đi xem phim, coi như đáp lễ.Trên đường, Lê Oản gọi điện. Giản Kiều ra ngoài nghe máy.“Thứ hai ta phải đi dự tiệc sinh nhật,”
Lê Oản nằm nghiêng trên sofa, giọng lười biếng,
“Ngươi nhớ về trước đó.”“Dạ, ta nhớ rồi.”Lê Oản không nói thêm, cúp máy.Giản Kiều hít một hơi thật sâu, rồi quay lại chỗ ngồi.“Tỷ, ngươi sao vậy?”
Giản Du khẽ hỏi, thấy nàng không phản ứng.“À… không có gì,”
Giản Kiều giật mình tỉnh lại,
“Chỉ đang nghĩ chút chuyện.”Giọng nàng khàn khàn, Giản Du cảm thấy nàng không vui, lặng lẽ lấy từ túi ra một cây kẹo que, bóc vỏ rồi đưa vào miệng nàng.“Ta lớn rồi, còn ăn kẹo gì nữa.”
Giản Kiều ngượng ngùng nhéo cây kẹo.“Kẹo không phải chỉ dành cho trẻ con. Người lớn cũng có lúc thấy buồn, cần chút ngọt ngào.”Giản Kiều nghe xong, lặng lẽ gật đầu.---Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại Lê Oản: “Ngươi không phải gu của ta.”
Về sau Lê Oản: () ← chỗ này để dành cho bạn tự điền tiếp.
Giản Kiều đưa tay sờ trán nàng, giọng dịu dàng,
“Ngươi thấy không khỏe à?”“Mới tới kỳ,”
Lê Oản nửa nhắm mắt, giọng yếu ớt,
“Đang đau bụng kinh.”Giản Kiều nghe vậy liền đỡ nàng nằm xuống giường.“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta nấu nước gừng đường đỏ cho ngươi.”Lê Oản ôm bụng trở mình:
“Đừng làm mấy thứ đó, ta không thích uống.”Giản Kiều không nghe, đắp chăn cho nàng rồi vội xuống bếp.May mà trong nhà có sẵn đường đỏ và gừng, không cần ra ngoài mua.Thấy Giản Kiều bưng chén lên, Lê Oản lập tức chui vào chăn.Giản Kiều đặt chén sứ men xanh còn nóng lên bàn, khẽ kéo góc chăn, dịu dàng dỗ dành nàng.Sau một hồi năn nỉ, Lê Oản miễn cưỡng ngồi dậy.“Lát nữa uống xong mà vẫn đau, xem ta không véo tai ngươi!”Giản Kiều vội gật đầu, rồi cầm muỗng đút nàng uống.Uống được nửa chén, Lê Oản quay mặt đi, không chịu uống nữa.“Thật giống con nít.”
Giản Kiều thở dài.Lê Oản lầm bầm, nhéo má nàng hai cái.Giản Kiều dịu dàng nắm tay nàng:
“Ngươi nằm nghỉ đi, ta xoa bóp huyệt cho ngươi.”“Ở đâu?”“Lòng bàn chân.”
Giản Kiều nói rồi ngồi xuống cuối giường.Lần này Lê Oản khá hợp tác, chỉ nói mình hơi sợ bị nhột.Giản Kiều bật hệ thống sưởi âm tường, tiếng củi cháy rì rào, còn nhắc nàng đeo bịt mắt.Cách xoa bóp của nàng rất dễ chịu, lực vừa phải, khiến Lê Oản nghi ngờ nàng từng học qua massage chân.Trước mắt là bóng tối, bên tai là tiếng lửa cháy, hơi ấm truyền đến khiến lòng người dịu lại.Không biết từ lúc nào, cơn đau bụng dịu đi, Lê Oản mơ màng rồi ngủ thiếp.Khi tỉnh lại, đã là 5 giờ rưỡi chiều. Bụng không còn đau, chỉ thấy hơi đói.Nàng định gọi cơm hộp, nhưng nhớ lại món mì gà sáng nay khá ngon, nên lại thôi.Nghe tiếng nàng ngoài cửa, Giản Kiều vội gập laptop lại — nàng vừa viết văn, bản thảo cũ đã dùng hết.“Ngươi làm gì đó ăn đi, ta đói rồi.”Giản Kiều ho nhẹ, nghiêng người để nàng vào.Cảnh Báo đang liếm lông, thấy Lê Oản liền chạy tới cọ cọ chân nàng, như muốn thể hiện sự thân thiết.Lê Oản ngồi xổm, xoa đầu nó:
“Hôm nay nếu ta không nhảy xuống cứu, ngươi chắc bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi rồi.”Giản Kiều mỉm cười.Lê Oản bế Cảnh Báo lên, dặn dò:
“Sau này đừng theo vịt lên cạn ra mép nước nữa, mạng nhỏ suýt không giữ được.”Giản Kiều cười càng rõ.Theo nguyên tắc không lãng phí đồ ăn, bữa tối hai người ăn luôn món Giản Kiều nấu từ trưa.Sau khi ăn xong, Lê Oản ghé tai Giản Kiều, nhắc chuyện cũ:“Sáng nay ngươi chảy máu mũi vì nhìn thân thể ta là sao?”Giản Kiều đỏ mặt, ấp úng mãi không nói được lý do.Lê Oản nghi ngờ nhìn nàng:
“Ngươi không phải là thích ta đấy chứ?”Giản Kiều giật mình, hoảng hốt gãi gãi đệm sofa, cúi đầu không dám nhìn.“Chà, đúng là vậy rồi.”Giản Kiều siết chặt mép đệm, nín thở chờ câu tiếp theo.“Ta nói thẳng nhé, ngươi không phải gu của ta. Quan hệ giữa chúng ta nhiều nhất chỉ là bạn tốt.”Lê Oản đứng dậy về phòng, Giản Kiều như bị rút hết sức, ngã vật ra sofa.Lần đầu tiên lén thích một người, tiếc là thời gian quá ngắn, vừa mới bắt đầu đã bị phát hiện, rồi bị bóp chết.Ngực đau nhói, Giản Kiều xoa xoa ngực, lảo đảo bước ra sân.Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, nàng ngẩng mặt để gió quét qua khuôn mặt.Đúng lúc đó, bà ngoại gọi điện. Giản Kiều cố gắng nở nụ cười, trò chuyện vui vẻ với bà.“Kiều nhi mấy năm nay vất vả rồi.”
Lâm vừa dứt cuộc gọi, bà ngoại bỗng thở dài nói một câu như vậy.Giản Kiều lập tức cay cay sống mũi, nước mắt rưng rưng, dùng tay chống mũi:
“Bà ngoại, hiện tại con sống cũng ổn rồi…”
Giọng nàng nghẹn ngào, không nói tiếp được nữa.“Kiều nhi ngủ sớm một chút đi.”
Bà ngoại dùng khăn tay lau nước mắt trên gương mặt đầy nếp nhăn.Tối nay, Giản Du đến nhà bà ngoại xem TV cùng bà. Trong lúc trò chuyện, nhắc đến chuyện Lý Hà kết hôn.Sau khi Giản Du rời đi, bà ngoại ngồi lặng một lúc lâu. Lý Hà là bạn thuở nhỏ của Giản Kiều ở Vĩnh An trấn, chỉ hơn kém nhau một tuổi. Giờ người ta đã yên bề gia thất, còn Kiều nhi thì vẫn lênh đênh, chưa biết đâu là bến đỗ.Từ khi Giản Kiều trưởng thành, bà ngoại đã bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân của nàng. Bà không muốn sau này mình mất đi, để Kiều nhi sống một mình cô đơn trên đời.Nhưng xã hội hiện nay, có mấy người đàn ông đủ bao dung để chấp nhận thân phận của Kiều nhi?Chu Vệ Quân biết bí mật của Giản Kiều, để giúp bà ngoại giải quyết nỗi lo, hắn đề xuất một cách: tìm một cô gái đáng tin từ quê nhà, để hai người làm quen, nếu hợp thì tốt, không thì cũng chẳng mất gì.Bà ngoại suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn Giản Du — cô gái tiết kiệm, hiền lành, làm quản gia.Dù vậy, bà cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng. Chuyện này quá khó tin, chỉ vì không chống nổi lời khuyên dai dẳng của Chu Vệ Quân nên mới thử một lần.Cuối tuần, Giản Kiều về lại Kỳ Dương. Một phần là để thăm bà ngoại, phần khác là để điều chỉnh lại tâm trạng.Cảnh Báo được để lại biệt thự, Giản Kiều về một mình. Trong phòng ngủ đã chuẩn bị sẵn đồ ăn và nước theo giờ, nên nó không bị đói hay khát.Giản Du vừa đúng ngày nghỉ, bắt taxi đến đón nàng.Lên xe, Giản Kiều cố gắng tươi tỉnh, đưa cho Giản Du xem vài tấm ảnh Cảnh Báo đang ngủ và uống nước.“Trời ơi, nó đáng yêu thật đấy!”
Giản Du ghé sát lại, cười tươi,
“Tên nó là gì?”“Cảnh Báo. ‘Cảnh’ như cảnh sát ấy.”“Tên nghe hay ghê.”Nhắc đến Cảnh Báo, ánh mắt Giản Kiều bớt đi phần u uất.“Tết này, tỷ mang nó từ Kinh Quận về nhé, để em chơi với nó một chút.”
Giản Kiều ngạc nhiên:
“Tết ngươi không về nhà à?”“Không về,”
Giản Du cúi đầu xoa tay,
“Đám họ hàng cứ thích nhân dịp Tết giới thiệu đối tượng, mà em thì chưa muốn kết hôn.”Giản Kiều gật đầu, có vẻ hiểu được.“Ngươi cũng lâu rồi chưa về Vĩnh An trấn, có muốn tranh thủ về thăm không?”
Giản Du dự định tháng mười nghỉ sẽ về thăm ba mẹ, nếu Giản Kiều muốn thì có thể đi cùng.Giản Kiều mím môi suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.
Nàng bây giờ là Giản Kiều, không phải Mộc Thập Nhất. Làm sao có thể quay về nơi đó?Giản Du không biết thân phận thật sự của Giản Kiều. Bà ngoại chỉ nói rằng nàng từng mắc bệnh nặng, suýt chết, sau đó đổi họ đổi tên để bắt đầu lại cuộc sống.Hai người ghé siêu thị gần khu dân cư, mua thịt dê, thịt bò tươi, rau củ và trái cây theo mùa.“Biết hôm nay ngươi về,”
Bà ngoại cười hiền hậu,
“Tiểu Du hôm qua đã ướp thịt thỏ rồi, con bé này thật chu đáo.”Giản Kiều khen vài câu, Giản Du hơi ngượng, vội mang đồ vào bếp.“Ngươi cũng vào đi,”
Bà ngoại vỗ vai Giản Kiều,
“Giúp nó một tay.”“Dạ.”
Giản Kiều đặt ba lô xuống rồi đi theo.Giản Du còn chu đáo giúp nàng xắn tay áo sơ mi lên.Bà ngoại mang trái cây vào, vừa hay thấy cảnh đó, không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý. Bà rất quý Giản Du, nếu hai người có thể thành đôi thì đúng là tổ tiên phù hộ.Bữa trưa có bốn món mặn một món canh: thịt thỏ kho, thịt bò luộc, cá chua cay, thịt dê hầm đậu hũ, và canh cà chua trứng — món Giản Kiều yêu thích.Đúng là đồ ăn ngon có thể chữa lành tâm trạng. Ăn xong, Giản Kiều cảm thấy khá hơn nhiều.Sau khi dọn dẹp bàn ăn, Giản Kiều lấy từ ba lô ra một chiếc điện thoại đời mới, sợ Giản Du không nhận, nàng cố tình đưa trước mặt bà ngoại.Dù Giản Du từ chối thế nào, bà ngoại vẫn kiên quyết:
“Đây là tấm lòng của tỷ ngươi, không được từ chối.”Giản Du đành nhận lấy.Chiều tối, Giản Du rủ nàng đi xem phim, coi như đáp lễ.Trên đường, Lê Oản gọi điện. Giản Kiều ra ngoài nghe máy.“Thứ hai ta phải đi dự tiệc sinh nhật,”
Lê Oản nằm nghiêng trên sofa, giọng lười biếng,
“Ngươi nhớ về trước đó.”“Dạ, ta nhớ rồi.”Lê Oản không nói thêm, cúp máy.Giản Kiều hít một hơi thật sâu, rồi quay lại chỗ ngồi.“Tỷ, ngươi sao vậy?”
Giản Du khẽ hỏi, thấy nàng không phản ứng.“À… không có gì,”
Giản Kiều giật mình tỉnh lại,
“Chỉ đang nghĩ chút chuyện.”Giọng nàng khàn khàn, Giản Du cảm thấy nàng không vui, lặng lẽ lấy từ túi ra một cây kẹo que, bóc vỏ rồi đưa vào miệng nàng.“Ta lớn rồi, còn ăn kẹo gì nữa.”
Giản Kiều ngượng ngùng nhéo cây kẹo.“Kẹo không phải chỉ dành cho trẻ con. Người lớn cũng có lúc thấy buồn, cần chút ngọt ngào.”Giản Kiều nghe xong, lặng lẽ gật đầu.---Tác giả có lời muốn nói:
Hiện tại Lê Oản: “Ngươi không phải gu của ta.”
Về sau Lê Oản: () ← chỗ này để dành cho bạn tự điền tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store