[BHTT-EDIT] ĐIỀU KHOẢN CẤM RUNG ĐỘNG - Kiến Kình Lạc
Chương 64: sinh con
"Em nghe chị giải thích! Mấy người đó là chị kết bạn từ lâu lắm rồi, mà cũng chẳng liên lạc gì cả, thật đấy, chị thề! Không tin em có thể kiểm tra WeChat của chị, chị còn có thể đưa cả mật khẩu điện thoại cho em nữa!" Minh Sương vội vàng bày tỏ sự chân thành.
"Không cần."
"Không, chị phải cho em xem." Minh Sương mở WeChat ngay trước mặt cô, không ngừng lướt xuống, lướt, lướt, rồi bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện.
"Hai chúng ta... có phải là chưa kết bạn bằng tài khoản chính không?"
Diệp Đình Sương bình tĩnh liếc nàng một cái: "Đương nhiên."
"Haizz, cứ mãi dùng tài khoản phụ nói chuyện với em, riết rồi nó cũng thành tài khoản chính luôn. Tài khoản chính bây giờ toàn là đồng nghiệp với khách hàng, thành tài khoản công việc mất rồi." Minh Sương mở tài khoản phụ ra, ngoài người được ghim trên cùng là Y, phía dưới toàn là những tài khoản phục vụ đời sống, nào là thẻ tập, bất động sản...
"Đây em xem, tài khoản phụ này của chị mỗi ngày chỉ nói chuyện với em thôi. Người ở dưới này là giúp việc nhà chị." Minh Sương tự chứng minh xong, lại mở mã QR của tài khoản chính, "em quét chị đi, kết bạn nào."
Nói ra cũng buồn cười, quen nhau lâu như vậy, yêu đương cũng đã rồi, mà bây giờ hai người mới kết bạn bằng tài khoản chính, dù cả hai đều đã quen trò chuyện bằng tài khoản phụ hơn.
Diệp Đình Sương cất điện thoại đi, rồi trả lại thẻ ngân hàng cho nàng: "Cái này chị tự giữ lấy, em đâu phải giám đốc tài chính của chị."
"Thật sự không cần à?" Minh Sương hỏi lại.
"Nếu lòng đã ở bên ngoài, thì dù không một xu dính túi cũng vẫn có thể trêu hoa ghẹo nguyệt được," Diệp Đình Sương nói.
"Em nói đúng, nhưng chị nghi ngờ em đang ám chỉ chỉ, để chị xóa hết mấy cô gái xinh đẹp kia đi."
"Không cần, nếu có ai đặc biệt xinh đẹp, cũng có thể giới thiệu cho em."
"???" Minh Sương hoảng hốt, "Em muốn làm gì?"
"Ngắm gái đẹp cho bổ mắt, biết đâu lại tìm được linh cảm mới," Diệp Đình Sương nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
"Ha, ha." Minh Sương cười gượng hai tiếng, rồi cắm cúi bắt đầu xóa bạn bè!
"Chị đi tập gym đi, em làm xong việc sẽ liên lạc với chị sau," Diệp Đình Sương nói.
"Được."
Minh Sương đến phòng tập, nhưng lại bị chặn ngay ở cửa. Phòng tập này sử dụng hệ thống nhận diện khuôn mặt, và ngay lập tức đã nhận ra nàng không phải là chủ thẻ.
Nàng không quay lại, sợ làm ảnh hưởng đến công việc của Diệp Đình Sương, nên đã làm luôn một chiếc thẻ mới ở đây, tiện cho sau này qua đợi Diệp Đình Sương tan làm.
Không lâu sau, có vài người đàn ông đến bắt chuyện. Lần nào nàng cũng mỉm cười đáp lại: "Tôi thích phụ nữ."
Nói nhiều đến nỗi về sau đã trở thành phản xạ có điều kiện. Một người đàn ông đi đến trước mặt nàng, nàng buột miệng thốt ra: "Tôi thích phụ nữ!"
"À? Ồ... được, được." Người đàn ông sững người một chút, rồi cẩn thận nhặt lấy chiếc điện thoại để quên bên cạnh nàng, quay người chạy mất.
Minh Sương: "..."
Làm việc hết ngày cuối cùng là được nghỉ.
Minh Sương đưa Tiểu Bảo đi công viên giải trí chơi cả ngày, rồi về nhà dọn dẹp vệ sinh, còn dán câu đối trước cửa, trong nhà cũng bày biện thêm vài món đồ trang trí Tết.
Nhưng cả hai đều không thể đón Tết ở nhà mới.
Diệp Đình Sương phải về nhà họ Diệp, còn Minh Sương cũng phải đón Tết cùng Minh Nguyệt và Tiểu Bảo.
Sáng ngày ba mươi Tết, Diệp Đình Sương dậy sớm, nhìn người bên cạnh vẫn còn đang say ngủ, cô cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.
Minh Sương mơ màng mở mắt, hai tay vòng qua cổ cô, dùng sức kéo cô trở lại giường, rồi cù lét cô, căn phòng ngập tràn tiếng cười giãy giụa của Diệp Đình Sương.
Hai người đùa giỡn một hồi mới cùng nhau sửa soạn ra ngoài.
"Mùng một gặp lại nhé?" Minh Sương hỏi.
"Không chắc, em sẽ cố gắng về muộn nhất là mùng hai," Diệp Đình Sương nói.
"Được, chúc mừng năm mới." Minh Sương ngồi trong xe, hôn gió với người trong xe bên cạnh.
Diệp Đình Sương trở về nhà họ Diệp, trong nhà được trang trí rất rực rỡ, đài phun nước cũng đã được bật lên. Diệp Đình Viễn đang đứng trước đài phun nước, mặc chiếc áo hoodie màu đỏ, gọi video cho Đỗ Hà Nhược.
Cô bước vào phòng khách, thấy ba mình mặc một bộ đường trang màu đỏ, mẹ thì mặc một chiếc sườn xám dày cũng màu đỏ.
"Về rồi à, đi thay bộ quần áo đi," bà Phó Tiệp vừa thấy cô đã vui vẻ kéo cô đi.
"Thôi đi mẹ..." Diệp Đình Sương cố gắng chống cự.
Nhưng chống cự không có hiệu quả.
Cô cũng bị buộc phải mặc một chiếc sườn xám màu đỏ.
"Minh Sương đâu? Sao không đến? Mẹ còn chuẩn bị cho nó một bộ nữa đây này."
"Chị ấy ở nhà với người thân rồi ạ."
"Tiếc thật, mẹ còn muốn xem nó mặc sườn xám nữa, dáng người nóng bỏng như vậy, chắc chắn sẽ rất đẹp!" bà Phó Tiệp xuýt xoa.
"Với chất liệu dày thế này, dáng có đẹp đến mấy cũng khó mà mặc ra được," Diệp Đình Sương chỉ vào bộ đồ nói.
"Đó là vì dáng con không đủ 'có da có thịt', nên không thấy được thôi, Minh Sương chắc chắn sẽ được," bà Phó Tiệp đáp.
"..." Diệp Đình Sương quay sang bà nội, bà cũng mặc một bộ đồ đỏ, đang xem TV chương trình "Ngốc Căn và Nhị Nha", chẳng buồn để ý đến họ.
Bữa trưa là một bàn tiệc thịnh soạn. Diệp Đình Viễn gọi video cho Diệp Nam Nịnh, khoe bữa trưa phong phú, khiến hai người bên kia thèm nhỏ dãi.
"Bên này vẫn đang là nửa đêm mà cho chúng tôi xem mấy cái này, thật là quá đáng!" Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh gật đầu lia lịa.
"Bên đó mọi người định đón Tết thế nào?" Diệp Đình Viễn cười hì hì hỏi.
"Bọn chị định tự nấu cơm, tay nghề của chị bây giờ cừ lắm, sắp xuất sư rồi," Đỗ Khê Nhiễm khoe.
Diệp Nam Nịnh lại gật đầu.
"Chị hai, chị cứ gật đầu mãi thế, nói vài câu đi chứ," Diệp Đình Viễn nói.
"Ờ... Tết đến xuân về, chúc muôn nơi. Hướng Đông tặng nhà mình cây tiền, hướng Tây tặng nhà mình Vĩnh An Khang, hướng Nam tặng nhà mình thành công lộ, hướng Bắc tặng nhà mình tiền đầy kho. Bốn phương tám hướng đều tặng đến, vàng bạc châu báu chiếu đầy đầu, chúc cả nhà Tết Âm lịch vui vẻ," Diệp Nam Nịnh đọc diễn cảm.
Mọi người: "..."
Đỗ Khê Nhiễm là người bật cười đầu tiên, những người khác cũng cười phá lên.
Nhiều người như vậy trò chuyện không dứt, đến lúc kết thúc cuộc gọi thì thức ăn đã gần nguội.
Buổi chiều, cả nhà cùng bà nội chơi mạt chược. Ông Diệp Nghị Vân thỉnh thoảng lại có điện thoại, hiếm có được một ngày thư giãn, ông liền giao thẳng điện thoại cho bà Phó Tiệp nghe giúp.
Diệp Đình Sương thỉnh thoảng cũng nhận được điện thoại của khách hàng, lại nhờ bà Phó Tiệp nhận thay.
"Sao lại thành ra mẹ bận nhất thế này, không được, phải tìm người thay ca mới được. Minh Sương đâu? Về quê thật à?" bà Phó Tiệp hỏi.
"Không ạ, vẫn ở thành phố B." Diệp Đình Sương nói chuyện điện thoại xong, đổi lại vị trí với mẹ.
"Cái gì? Mẹ cứ tưởng con nói nó về quê. Nếu vẫn ở thành phố B thì gọi nó qua đây chơi đi," bà Phó Tiệp nói.
"Nhưng chị ấy phải ở cùng chị gái và cháu gái."
"Thế ba mẹ nó đâu?"
Diệp Đình Sương suy nghĩ một lát rồi nói: "Mẹ cậu ấy mất rồi, ba thì đã lấy vợ khác."
"Vậy là bây giờ nó đang đón Tết cùng chị gái à?"
"Vâng."
Diệp Đình Viễn bổ sung: "Chị gái của chị ấy hình như cũng ly hôn rồi."
"Thế thì quạnh quẽ quá, nhà chỉ có ba cô gái. Gọi cả họ qua đây đi, tối cùng ăn cơm, vừa hay thức ăn nhiều thế này ăn không hết." Bà Phó Tiệp nói xong, lại hỏi những người khác, "Mọi người có ý kiến gì không?"
Bà nội đeo kính lão xem bài, tỏ vẻ sao cũng được.
Ông Diệp Nghị Vân: "Ba không có ý kiến."
Diệp Đình Viễn: "Có thêm hai người thay ca cũng tốt, con còn muốn gọi điện cho Đỗ Hà Nhược nữa."
"Sương Sương, cho mẹ số điện thoại của nó, mẹ mời nó," bà Phó Tiệp nói.
Minh Sương và Minh Nguyệt đang ở phòng khách chơi trò gia đình với Tiểu Bảo thì nhận được điện thoại của bà Phó Tiệp. Cúp máy, nàng trịnh trọng nói: "Chị, bác Phó vừa gọi điện mời ba chúng ta đến nhà họ chơi, chị có đi không?"
"Bác Phó là ai?"
"Mẹ của Đình Sương."
Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn nàng, rồi hỏi: "Em chắc là mời cả chị và Tiểu Bảo không?"
Minh Sương gật đầu: "Vâng, chị có muốn đi không?"
Minh Nguyệt suy nghĩ một lát, thấy ánh mắt nàng tràn đầy mong đợi, liền cười nói: "Đi chứ, dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ của em, phải đi gặp mặt một lần, chống lưng cho em chứ, đúng không?"
"Người nhà mẹ đẻ?" Minh Sương cười ngã lăn ra thảm. Điện thoại lại vang lên, lần này là cuộc gọi video của Diệp Đình Sương.
Nàng vừa bắt máy đã nghe Diệp Đình Sương hỏi: "Mọi người có qua không?"
"Có!"
"Ừm... À mà này, chị Minh Nguyệt và Tiểu Bảo có quần áo màu đỏ không?"
"Chắc là có. Em hỏi làm gì vậy?" Minh Sương tò mò.
Diệp Đình Sương quay camera sang, chiếu bốn người mặc đồ đỏ rực đang ngồi quanh bàn mạt chược.
Minh Sương bật cười.
"Để trông không quá nổi bật, mọi người vẫn nên mặc đồ màu đỏ đến đây đi," Diệp Đình Sương dở khóc dở cười nói.
"Được, chị cũng có mấy bộ."
"Chị không cần đâu, mẹ em chuẩn bị cho cậu rồi."
"Woa! Mong chờ quá!"
Diệp Đình Sương không biết nghĩ đến điều gì, khóe miệng nhếch lên: "Chị cũng mong chờ."
Hai chị em về phòng trang điểm lại một chút. Minh Nguyệt mặc cho Tiểu Bảo một bộ Hán phục màu đỏ, tóc búi hai củ tỏi, trông rất đáng yêu. Sau đó họ đến trung tâm thương mại mua một ít quà rồi mới lên đường đến nhà họ Diệp.
Trên đường đi, Minh Nguyệt lo Tiểu Bảo nhát người lạ, nên đã xin Minh Sương một tấm ảnh của gia đình họ Diệp, rồi chỉ cho Tiểu Bảo nhận mặt từng người: "Đây đều là người nhà của dì nhỏ, họ đều là những người rất tốt, cũng sẽ thích con, lát nữa gặp họ con đừng sợ nhé, được không?"
"Vâng ạ! Người nhà của dì nhỏ!" Tiểu Bảo vui vẻ vỗ tay.
Minh Sương lái xe, khóe môi nở nụ cười.
"Anh trai này, con gặp rồi!" Tiểu Bảo chỉ vào ảnh của Diệp Đình Viễn nói.
"Thật sao? Vậy con có thích anh ấy không?" Minh Nguyệt hỏi.
"Thích ạ! Anh ấy đẹp trai, con muốn... con muốn gả cho anh ấy!" Tiểu Bảo ngượng ngùng lăn lộn trong lòng mẹ.
Hai chị em bật cười thành tiếng.
Xe chạy vào nhà họ Diệp, những người bên trong nghe tiếng liền ra đón. Trừ bà nội đi lại không tiện, những người khác đều ra chào.
"Cháu chào hai bác ạ, chúc mừng năm mới. Đây là chị gái cháu, Minh Nguyệt. Còn đây là cháu gái cháu, mọi người có thể gọi là Tiểu Bảo." Minh Sương lấy quà từ trong xe ra, cười tươi giới thiệu.
"Đến là được rồi, còn mang quà cáp gì nữa," bà Phó Tiệp bảo Diệp Đình Viễn xách đồ vào, rồi tiến lên chào hỏi Minh Nguyệt, "Hai chị em cháu giống nhau thật đấy, đều là mỹ nhân, vào đây, vào đây, mau vào nhà."
"Đáng lẽ chúng cháu phải chủ động đến thăm hỏi mới phải, lại để bác phải đích thân mời, thật ngại quá ạ," Minh Nguyệt nhẹ nhàng nói.
"Ngại gì chứ, sau này đều là người một nhà, không cần câu nệ mấy nghi thức xã giao đó, sau này thích thì cứ đến chơi, bác thích náo nhiệt lắm." Bà Phó Tiệp vui vẻ kéo tay cô ấy vào nhà.
Diệp Đình Viễn xách đồ vào trước.
Minh Sương tiến đến trước mặt Diệp Đình Sương, hai người cúi đầu thì thầm.
Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, thấy không ai để ý đến mình, bé cố gắng nhón chân, muốn tìm chút cảm giác tồn tại. Rất nhanh, bé phát hiện ra còn một người nữa cũng không ai để ý, thế là bé lon ton chạy đến trước mặt ông Diệp Nghị Vân, ngẩng đầu lên, cẩn thận nhận diện.
Ông Diệp Nghị Vân cúi đầu, đối mặt với bé.
"Ông ạ," Tiểu Bảo cuối cùng cũng nhận ra người trong ảnh, làm theo lời mẹ dặn, chủ động chào hỏi.
Vẻ mặt căng thẳng của ông Diệp Nghị Vân lập tức dịu đi, khóe mắt hiện lên nếp nhăn: "Cháu đang gọi ta sao?"
"Vâng! Ông là người nhà của dì nhỏ! Vậy cũng là người nhà của cháu ạ!"
Những người khác lúc này mới nhớ ra còn sót một Tiểu Bảo, tất cả đều quay đầu lại nhìn, thấy Tiểu Bảo đang nắm tay ông Diệp Nghị Vân, nhưng vì bé quá nhỏ, nên cứ lững thững đi theo sau.
"Ông Diệp, ông đi chậm một chút, Tiểu Bảo theo không kịp kìa," bà Phó Tiệp cười cong cả lưng.
Ông Diệp Nghị Vân lập tức cứng đờ, đợi Tiểu Bảo bước một bước, ông mới bước theo một bước.
Mọi người đều bật cười, bà Phó Tiệp thì thầm với Minh Nguyệt: "Tiểu Bảo đáng yêu thật, nhà bác nhiều năm rồi không có một cô bé nhỏ thế này. Hai đứa con gái nhà bác hồi nhỏ đứa nào cũng nghiêm túc chết đi được, ông Diệp nằm mơ cũng muốn con gái làm nũng với mình đấy."
Vốn dĩ, bà Phó Tiệp mời nhà Minh Sương qua để đủ người chơi mạt chược. Nhưng từ khi Tiểu Bảo đến, mọi người đều không chơi nữa, ngay cả ông Diệp Nghị Vân cũng bỏ qua thời gian thư giãn của mình để chơi với bé.
Tiểu Bảo gọi tên từng người một, đến lượt Diệp Đình Viễn thì bỗng dưng im bặt, quay người dụi đầu vào gối của ông Diệp Nghị Vân đang ở gần nhất.
"Sao nó không gọi em?" Diệp Đình Viễn thắc mắc.
"Nó ngại đấy," Minh Nguyệt giải thích, "Nó thích em, muốn gả cho em."
"(⊙o⊙) Thật không?" Diệp Đình Viễn lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh bé, chọc chọc vào vai bé, "Tiểu Bảo, em muốn gả cho anh sao?"
Tiểu Bảo xấu hổ trèo lên chân ông Diệp Nghị Vân, không dám nhìn cậu, khiến mọi người đều bật cười.
Ông Diệp Nghị Vân thì cười không khép được miệng, cẩn thận vòng tay ôm lấy bé để khỏi ngã.
Trong tiếng cười hòa thuận, Diệp Đình Sương lén kéo tay Minh Sương: "Lên lầu thay đồ đi."
"Được."
Diệp Đình Sương lấy ra bộ sườn xám khác mà mẹ đã chuẩn bị. Minh Sương thay xong, kéo cô cùng đứng trước gương: "Xứng đôi thật đấy!"
Nói xong, nàng lại phát hiện ánh mắt Diệp Đình Sương cứ dừng lại ở trước ngực mình, nàng ưỡn ngực: "Nhìn gì đấy? Cái này có thể xem miễn phí sao?"
"..."
Quả nhiên là vải dày cũng không che được "nội dung" phong phú, cô lại cúi xuống nhìn của mình, thở dài một tiếng.
Minh Sương cũng nhìn theo, thuận tay nắn một cái.
Diệp Đình Sương gạt tay nàng ra, bàn tay kia thuận thế trượt xuống, áp vào bụng cô, cảm thán: "Ba em thích trẻ con như vậy, nếu em mà sinh con, ông ấy chẳng cưng lên tận trời à?"
Diệp Đình Sương nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bụng phẳng của nàng, lòng bàn tay cũng áp lên, ngẩng đầu cười nói: "Vậy chị sinh cho em một đứa nhé?"
"Tại sao không phải là em sinh?"
"Em bị hàn."
"Chị kinh nguyệt không đều."
"Em hay bị cảm cúm, dễ lây cho con."
"Chị từng bị viêm mũi dị ứng, cẩn thận di truyền cho con."
"Hai người bị bệnh à?" Diệp Đình Viễn lên lầu tìm họ, vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy hai người lén lút so bệnh tật.
Hai người: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store