ZingTruyen.Store

[BHTT-EDIT]ĐÊM XUÂN TÌNH CỜ CỦA QUẬN CHÚA VÀ THÁI HẬU

Chương 88

gaubong84

Ý tưởng khai chiến với Lĩnh Nam, Giang Diên không ủng hộ. Nàng đứng dậy, nghiêm khắc nhìn Tiêu Mạc Tân:
"Đánh giặc không phải chuyện nhỏ, huống chi là nội chiến. Nếu có thể bình ổn trong hòa bình, cớ gì phải đại khai sát giới. Chiến sự bắt đầu, bá tánh đầu tiên là người chịu họa. Máu chảy thành sông, xác chất đầy đồng, nàng biết bao nhiêu gia đình tan nát không?"

Tiêu Mạc Tân hiểu, nhưng không tỏ ý kiến.

Vì đây là cơ hội.

Giang Diên biết nàng muốn đánh Lĩnh Nam vì sao, không phải lúc này. Nàng ngồi xổm, nắm tay nàng, trấn an:
"Tiểu hoàng đế mới bốn, năm tuổi, mười năm nữa mới uy hiếp dã tâm của nàng. Giờ nàng không cần dùng quân lực củng cố địa vị, mà phải đánh thẳng dân tâm, triều thần, khiến thiên hạ biết nàng cai trị nhân từ. Lĩnh Nam hiện chẳng đáng sợ. Nàng nên lo là Phun An quốc ở phía bắc kìa."

Tiêu Mạc Tân nắm lại tay nàng, khẽ gật:
"Tiểu hoàng đế thông tuệ, hiếu học, có chí, lại được cô cô nàng phụ tá. Ta sợ chưa đến ngày ấy, nó đã tự chấp chính. Khi đó, ta chỉ còn cách lui về hậu cung, làm Thái hậu nhàn tản, như Thái Hoàng Thái Hậu hiện nay. Có khi kết cục còn thảm hơn."

"Nàng quên sao, muốn tạo phản còn có Giang Trịnh Bình và Tiêu Hoán. Nếu họ nghĩ như nàng, chẳng chờ tiểu hoàng đế lớn. Đây cũng là cơ hội a" Giang Diên nói.

Tiêu Mạc Tân trầm ngâm, nhìn nàng, cười rạng rỡ:
"Tối nay chúng ta ra ngoài chơi. Nhưng không đến Đính Phàn lâu, nơi đó toàn quan to, dễ bị phát hiện. Chỗ khác, nàng muốn đi đâu, ta bồi nàng."

Giang Diên không bỏ cuộc:
"Chuyện Sở Tương Vương ở Lĩnh Nam, thật không có đường thương lượng sao? Nàng có thể chờ thêm chút a."

Nàng vừa dứt lời, Tiêu Mạc Tân nghiêng người, khom xuống chạm môi nàng. Nụ hôn nhạt, lướt qua rồi ngừng. Hoa tai hồ lô đung đưa bên tai, ôn nhu dịu dàng cực điểm, nhưng mắt nàng như dò xét:
"Những gì nàng nói, ta sẽ cân nhắc. Nhưng Giang đại nhân, nếu ta bỏ lỡ cơ hội này, nàng bù ta bằng gì? Chỉ mình nàng e chưa đủ."

Giang Diên nhìn sâu vào mắt nàng, hứa:
"Nếu nàng trở thành quân chủ tài đức sáng suốt, ta sẽ giúp nàng thực hiện dã tâm, trở thành nữ hoàng đầu tiên của Đại Lương."

"Tốt" Tiêu Mạc Tân đáp, thẳng lưng, giọng chẳng lộ ý giận:
"Chuyện Lĩnh Nam, ta sẽ tự xử lý. Nhưng nếu Sở Tương Vương kiên quyết tạo phản, đừng trách ta không giữ ước định."

Giang Diên đỡ đầu gối nàng, đứng dậy, nghi ngờ:
"Sao ta chẳng nhìn thấu nàng vậy? Rõ ràng đoán được vài bước của nàng, nhưng vẫn không hiểu."

Tiêu Mạc Tân kéo tay nàng, giật nhẹ, đổi vẻ lạnh lùng, dịu giọng:
"Thay vì đoán tâm tư ta, nghĩ xem tối nay đi đâu chơi. Ta không phải ai mời cũng đáp ứng. Nàng là ngoại lệ duy nhất đó."

Giang Diên lắc đầu bất đắc dĩ. Nữ nhân này toàn dùng hoa ngôn xảo ngữ, nghe thoảng qua thật khiến người ta lạnh hết gáy. Thà đừng nói còn hơn.

Chạng vạng, mặt trời vừa lặn, một cỗ xe ngữa hoa lệ chậm rãi rời cung, tiến vào phố phường náo nhiệt. Tiểu Sơn ghìm cương, dừng xe ở đầu hẻm.

Sớm chờ đợi hồi lâu ,Giang Diên đứng dậy từ bậc thang, cầm vài túi thức ăn chạy tới, đưa cho Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc:
"Này, mua cho hai tỷ tỷ. Tối nay vất vả, mong nhận cho."

"Tạ Giang đại nhân a" Tiểu Sơn nhận lấy. Mở túi, thịt bên trong còn nóng, thơm nức.

Giang Diên cười tủm tỉm thu lại tay, nâng trường bào,nhảy lên xe ngựa, mở cửa khom người bước vào. Nàng ngẩng đầu, vừa chớp mắt đã bị người trước mặt làm kinh diễm đến sững người. Đôi mắt tròn xoe, không tự chủ mà đảo qua đảo lại, trên dưới thưởng thức.

Lần đầu trông thấy nàng mặc hồng phấn y, áo thẳng vạt dài, lụa mỏng ôm ngực, tôn lên làn da tuyết trắng.Cổ thon như ngọc, mi vẽ liễu cong, môi điểm chu sa, tóc cài ngọc trâm, đung đưa rung động. Dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thật có thể sánh cùng Tây Thi, Điêu Thuyền mà.

Nàng ngồi xổm ở cửa như môn thần. Tiêu Mạc Tân vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, kêu nàng:
"Giang đại nhân không vào sao?"

Giang Diên cúi đầu cười trộm, bước vào đem cửa gỗ đóng lại, hạ mành gỗ xuống, không có người khác ở đây, lòng nàng vui vẻ tràn đầy kề sát, tay phải chống một bên, cúi xuống hôn nhẹ, ngọt ngào, mềm mại. Không kiềm chế được, nàng hôn thêm cái nữa, khóe môi cong lên:
"Tiêu cô nương hôm nay mỹ lệ vô song. Vì ta mà trang điểm sao?"

"Bằng không thì sao?" Tiêu Mạc Tân mắt phượng lưu chuyển, khói sóng lấp lánh.

Giang Diên thuận miệng khen, không ngờ được đáp án này, nhướng mày, khom người ngồi cạnh, nâng trường bào nói:
"Nương tử thật sự dụng tâm a."

Tiêu Mạc Tân quay đầu nhìn nàng:
"Nàng gọi ta nương tử?"

"Có cái gì không đúng sao?" Giang Diên nghiêm túc:
"Không gọi nương tử, lẽ nào gọi tiểu nương tử? Ra ngoài đường lại giữa phố phường, một tiếng 'tiểu nương tử' e quá tùy tiện. Gọi nương tử, ai cũng biết nàng là hoa đã có chủ, nàng nghe thoải mái, ta cũng an tâm. Cớ gì mà không làm?"

Tiêu Mạc Tân trừng nàng:
"Nàng chiếm tiện nghi ta."

Giang Diên đôi mắt tỏa sáng chẳng che giấu ý cười, không chút che giấu nhìn nàng chằm chằm:
"Ta chiếm tiện nghi nương tử của mình, ai dám nói cái gì?"

"Thôi, tùy nàng" Tiêu Mạc Tân chẳng muốn cãi cọ với nàng, bất quá bồi thêm câu:
"Nhìn ít thôi, mắt sắp lồi ra rồi kìa."

Giang Diên lời lẽ chính đáng giải thích:
"Nương tử tối nay vì ta trang điểm kỹ lưỡng, ta nếu không nhìn nhiều thêm chẳng phải phụ tâm ý của nàng sao? Phải xem cho đã mới được."

Tiêu Mạc Tân:
"Đủ rồi. Lần sau không có đâu."

Giang Diên chép miệng không nói nên lời.

Xe ngựa đến phố phường náo nhiệt, bá tánh qua lại đông đúc, đành phải dừng xe một bên. Giang Diên xuống trước tiên nhảy ra khỏi xe. Tiêu Mạc Tân theo sát sau đó, nàng đeo khăn che mặt sợ bị nhận ra.

Tiểu Sơn định đặt ghế xe, Giang Diên duỗi tay ngăn cảng nàng đặt ghế xuống:
"Không cần, ta trực tiếp ôm nàng xuống dưới là được."

Nàng mở rộng tay với Tiêu Mạc Tân:
"Lại đây."

Giữa phố phường đông đúc, Tiêu Mạc Tân nâng làn váy liếc nhìn xung quanh. Người người tấp nập, bên cạnh còn có Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc, nàng hơi ngượng ngùng nói:
"Không cần. Tiểu Sơn, đặt ghế xuống."

"Dạ " Tiểu Sơn lấy ghế.

Giang Diên thấy nàng ngượng, bước nhanh tới, một tay ôm lấy hai chân nàng, đem người từ trên xe ngựa ôm xuống.

Tiêu Mạc Tân kêu khẽ, nép vào vai nàng gắt gao ôm lấy cổ.

Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc giật mình, theo bản năng bước lên vươn tay, sợ Đô Ngu hầu không ôm chắc, làm Thái hậu ngã xuống.

Giang Diên ngồi xổm xuống, đặt nàng an ổn xuống đất, chu đáo vuốt lại làn váy, kề sát:
"Nương tử đừng sợ. Vai trái ta bị thương, nhưng tay phải như cũ vẫn còn rất tốt."

Tiêu Mạc Tân nhíu mày trừng nàng, đưa tay ra sau lưng nhéo eo nàng, giọng rít qua kẽ môi:
"Tiểu Sơn, Tiểu Ngọc còn ở đây, gọi loạn cái gì đó? An phận chút đi, nếu không ta cắt lưỡi nàng."

Giang Diên kêu ai ui, được một tấc lại muốn tiến một thước, quay sang Tiểu Sơn, Tiểu Ngọc:
"Các ngươi xem, cô nương nhà các ngươi tính xấu thế này, vừa đánh vừa mắng. Sau này chẳng ai dám lấy nàng."

Tiểu Sơn và Tiểu Ngọc cúi đầu, che miệng cười, không dám lên tiếng.

Tiêu Mạc Tân mặt đỏ bừng, may là có khăn che mặt, không thì hơn hai mươi năm thể diện đều mất sạch hết.

Đùa xong, Giang Diên cười nắm lấy tay nàng, năm ngón tay linh hoạt luồn qua kẽ tay, mười ngón đan chặt với nhau:
"Quá tốt, tối nay ta mang rất nhiều bạc. Nương tử muốn ăn gì, uống gì, mua gì, cứ nói, ta đều có thể đáp ứng hết."

Tiêu Mạc Tân bước bên nàng, yếu ớt nói:
"Tốt, ta muốn cả Đại Lương vương triều. Mua cho ta được không?"

Giang Diên chậc một tiếng, kéo nàng đi:
"Sao nàng cứ nghĩ chuyện này? Ra tới đây chơi rồi, phải nghĩ chuyện vui vẻ. Đừng nói cái không vui. Phía trước có tiệm lê nấu đường phèn ngon lắm, ta dẫn nàng đi nếm thử."

"Được thôi," Tiêu Mạc Tân cười khẽ.

Từ khi tiên hoàng nhập lăng mấy tháng, nay lại là ngày hội Trùng Dương, phố phường và tửu lâu náo nhiệt hơn xưa rất nhiều.

Giang Diên dẫn Tiêu Mạc Tân đến một quán nhỏ, mua lê nấu đường phèn. Mở nắp ra, hơi nóng bốc lên, cùng với đó là hương thơm ngọt ngào, bên trong lê có cẩu kỷ, long nhãn, thịt lê, có tác dụng thanh nhiệt giải độc.

Giang Diên định đút nàng, nhưng vừa giơ tay trái, đau nhói lan khắp người, chẳng nhúc nhích nổi, Tiêu Mạc Tân thấy vậy nhận lấy, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi nguội, đưa đến miệng nàng.

"Nàng ăn trước" Giang Diên ngoảnh mặt.

Tiêu Mạc Tân cứng rắn:
"Há miệng."

Giang Diên không chịu:
"Tối nay ta dẫn nàng đi chơi, tự nhiên là phải chăm nàng, nàng ăn trước đi."

Tiêu Mạc Tân liếc tay trái nàng, dịu giọng:
"Dù nàng dẫn ta đi chơi, nhưng nàng bị thương. Ta chăm nàng có làm sao? Nhanh, mau ăn đi."

"Được rồi" Giang Diên miễn cưỡng, cúi đầu ăn đúng là ngọt ngào, mềm mại.

Tiêu Mạc Tân đút nàng một miếng, rồi mình cũng ăn một miếng, quả thật rất ngon. Mỹ thực đô thành như mây, đáng thử một lần a.

Hai người tiếp tục đi. Phía trước có người biểu diễn đập đá bằng ngực, phun lửa, đấu võ mồm. Giang Diên nắm tay Tiêu Mạc Tân, đứng chỗ ít người, không lại gần mà đứng nhìn từ xa.

"Hay quá! Hay quá!" Bá tánh vỗ tay.

Tiêu Mạc Tân đứng một hồi có chút mệt mỏi, nắm lấy cánh tay Giang Diên, tựa vào người nàng, trò chuyện:
"Mấy trò xiếc ảo thuật này, nàng đã xem từ nhỏ chắc đã quá quen thuộc rồi ha"

"Gần như thế" nàng đáp, không chỉ xem, nàng còn biểu diễn nữa.

Ngày ấy để kiếm bạc, nàng vào gánh hát, chơi hoa thương, lộn nhào, gì cũng từng biểu diễn qua.

Giang Diên nghiêng đầu, nói với nàng:
"Năm mười tuổi ta chơi đá cầu, thắng vài trận vang danh cả đô thành. Sau còn được đá trước mặt hoàng thượng, biểu diễn rất xuất sắc a."

"A? Tiểu thí hài đó là nàng?" Tiêu Mạc Tân giật mình nói.

Giang Diên ừ một tiếng, nghi hoặc:
" Có ý gì?"

Tiêu Mạc Tân hồi tưởng:
"Năm ấy, ta và Tiêu Hoán đi xem đá cầu. Chỉ biết có một nha đầu trên sân đại sát tứ phương, một mình gần như địch cả đội. Không ngờ là nàng. Hóa ra ta và Giang đại nhân sớm có duyên gặp gỡ."

Giang Diên ba hoa:
"Thấy chưa, duyên phận chúng ta đã định sẵn."

Tiêu Mạc Tân phụ họa:
"Ừ, đúng thế."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store