ZingTruyen.Store

[BHTT][EDIT] ĐÁNH THỨC BỊ TRA THÂM QUỸ MỸ NỮ TỶ TỶ - CẢNH TIỂU LỤC

Chương 31

__tyngh1314

Editor: __tyngh1314

Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.

==================================

Sau khi đưa Tạ Dư rời bệnh viện, Chu Trình Lộ quay về văn phòng, lại khó có thể tập chung để tiếp tục tăng ca. Chu Minh Tuyết ở cùng nàng, nhưng buổi chiều cô có việc nên rời đi trước.

Hai người buổi sáng đều tràn đầy năng lượng, vì sao đi ra ngoài một chuyến trở về Chu Trình Lộ lại thất thần như vậy?

Chu Minh tuyết thay xong quần áo, nhịn không được đi đến bên cạnh Chu Trình Lộ, tò mò hỏi: "Trình Lộ, không phải cô vừa đi gặp Tạ Dư sao?"

"Đúng vậy, sao thế?"

"Cô bé thường xuyên đến tìm cô không phải sao, sao nay tâm trạng cô lại tệ thế?"

Chu Trình Lộ giật mình, đến cả Chu Minh Tuyết cũng biết Tạ Dư thường xuyên đến tìm nàng.

Trước kia nàng đều không phát hiện chuyện này, chỉ nghĩ là Tạ Dư tiện đường ghé qua.

"Tôi chỉ nghĩ đến chút chuyện, không liên quan đến em ấy."

Thấy Chu Trình Lộ rõ ràng không muốn nói chuyện này, Chu Minh Tuyết cũng không lại gây rắc rối. Trước khi rời đi, cô còn nói thêm: "Chỉ là nhắc nhở thân thiện thôi, gần đây phòng làm việc của chủ nhiệm Liên có thêm một vị trí trống, dự kiến ​​tuần sau sẽ công bố."

"Ai phải đi?"

"Giản Đào. Hắn nhận được học bổng Đại học S ở nước M, đoán chừng trước cuối năm sẽ đi. Tạ Duy cũng gần về rồi, cô để ý giúp cậu ấy chút đi, cơ hội này không tệ đâu."

Chu Minh Tuyết không biết chuyện họ đã chia tay, vẫn xem Chu Trình Lộ là bạn gái của Tạ Duy. Đối với chuyện Tạ Duy không ở Thiên An, Chu Trình Lộ giúp hắn để ý một chút cũng rất bình thường.

"Chị biết tin nhanh thật, tôi còn chưa biết."

"Cô trước giờ không thích buôn chuyện, chúng tôi thường tụ tập sau bữa tối để nói này kia, còn cô thì thà quay lại đọc tài liệu còn hơn."

Chu Minh Tuyết và Chu Trình Lộ đều là những "bác sĩ kỳ lạ" trong ngành tâm thần học, nhưng cô ấy không hoàn toàn giống Chu Trình Lộ. Ít nhất về mặt tiếp xúc với mọi người, Chu Minh Tuyết là người thực tế hơn.

Sau khi Chu Minh Tuyết rời đi, nàng là người duy nhất còn lại trong văn phòng. Chỗ của chủ nhiệm Liên còn một vị trí trống, đó chính xác là điều mà Tạ Duy từng mơ ước. Chu Trình Lộ không muốn trở thành người xấu nên nàng nghĩ tốt nhất nên báo tin này càng sớm càng tốt.

Nhưng nàng chủ động gọi điện cho Tạ Duy không chỉ để nói cho hắn biết chuyện này mà chủ yếu là vì những gì Tạ Dư nói vừa rồi.

Tạ Duy nhận được cuộc gọi từ Chu Trình Lộ, dù có chút bất ngờ nhưng hắn vẫn khá vui vẻ.

Biết được phòng làm việc của chủ nhiệm Liên còn chỗ càng vui vẻ hơn.

"Tin tức này đối với tôi mà nói giống như đưa than sưởi ấm ngày tuyết vậy, rất đúng lúc!"

Bất quá Chu Trình Lộ cũng không có vui mừng với hắn, ngược lại rất bình tĩnh nói về vấn đề khác: "Tạ Duy, tôi nghĩ cậu nên nghiêm túc xử lý việc ở nhà."

Độ cong khóe miệng Tạ Duy cứng đờ, trong đầu hiện lên mấy khả năng, hắn cũng nghĩ đến Vu Mẫn Quyên bộc phát trong điện thoại ngày hôm qua, trong lòng có một loại dự cảm không lành.

Trước giờ Chu Trình Lộ đều là người kín đáo và rộng lượng, không phải kiểu người so đo thiệt hơn. Để nàng phải chủ động nhắc nhở, xem ra sự việc không hề nhỏ, nhưng hắn cũng không chắc nó lớn đến mức nào.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn không còn cách nào khác, đành ngập ngừng hỏi: "Mẹ tôi lại làm phiền cậu à?"

Chu Trình Lộ nghe được lời này, tâm trạng càng tệ. Xem ra Tạ Duy thật sự biết chuyện. Quả nhiên vẫn cần đến Tạ Dư nói cho nàng biết những chuyện này, nếu không khó có thể tưởng tượng được người luôn ân cần và lễ độ, trông như một quý ông trước mặt nàng như Tạ Duy vậy mà lại bao che, chiều theo những ý nghĩ hoang đường và cố chấp của Vu Mẫn Quyên.

Nàng không lên tiếng, Tạ Duy càng cảm thấy bất an hơn.

Tạ Duy đành cam đoan: "Tôi sẽ nói chuyện với mẹ tôi, tôi cam đoan bà ấy sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu nữa. Nếu bà ấy có bất cứ điều gì xúc phạm đến cậu, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi cậu."

Chu Trình Lộ có thể bỏ qua sự cố chấp của Vu Mẫn Quyên, nhưng khiến Tạ Dư phải đến tận đây thuyết phục nàng hủy hôn, thì đến tột cùng là hiểu lầm như thế nào? Chu Trình Lộ nghĩ cần phải tìm hiểu xem Tạ Duy đã nói với gia đình mình về mối quan hệ của họ làm sao?

Cây bút trong tay nàng nhẹ nhàng gõ lên bàn, ngẫu nhiên lọt vào tai Tạ Duy qua micro.

Âm thanh không lớn nhưng mỗi lần đều khiến hắn không thể bình tĩnh.

Để giành được sự ưu ái của nữ thần, hắn đã dành rất nhiều thời gian để quan sát Chu Trình Lộ ở trong trường, đương nhiên cũng bao gồm thói quen này. Chu Trình Lộ bình thường không dễ dàng gõ bút. Gõ bút thường có nghĩa là nàng có chuyện quan trọng muốn nói.

Mà những gì nàng nói đều không phải tin tức tốt.

Hắn ngừng thở, giống như là đang chờ đợi phán quyết, lại không còn lựa chọn này khác.

"Ngoài việc nói chuyện với dì ấy về kết quả giám định, tôi hy vọng cậu cũng có thể giải thích rõ ràng tình huống hiện tại của chúng ta. Tôi không hy vọng gia đình cậu có bất kỳ hiểu lầm nào, điều này sẽ không tốt cho cả cậu và tôi."

Tạ Duy có chút xấu hổ, cũng may không phải trực tiếp gặp mặt nói.

Hắn siết chặt tay nhưng vẫn bình tĩnh và thoải mái nghe điện thoại, thậm chí còn có vẻ áy náy: "Tôi hiểu, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với bà ấy".

Chu Trình Lộ thấy Tạ Duy đã hiểu ý của nàng, cơn giận trước đó cũng nguôi ngoai. Nàng không phải tính toán chi li, ép buộc không chừa đường sống cho người khác, có thể khiến nàng chủ động yêu cầu Tạ Duy làm việc này, đã coi như là rất tức giận.

Tất cả những gì Tạ Duy có thể nghĩ đến là vị trí sắp bị bỏ trống ở phòng chủ nhiệm Liên, sợ rằng hắn về trễ sẽ bị cướp mất. Vị trí bị bỏ trống là của Giản Đào, đàn anh hơn hắn ba tuổi, có kỹ năng phẫu thuật xuất sắc và được xem là trường hợp được nhóm giáo viên hết lòng khen ngợi điển hình. Tạ Duy tự biết so với anh ta hắn vẫn còn một khoảng cách.

"Trình Lộ, tôi sẽ sớm trở về, bên phía chủ nhiệm Liên, làm phiền cậu giúp tôi để ý nhiều hơn."

"Tôi cũng chỉ thỉnh thoảng nghe nói, tôi so với cậu cũng không biết nhiều lắm."

Trong lòng Tạ Duy trầm xuống, tựa hồ Chu Thành Lộ không có ý định giúp đỡ.

Nhưng hôm nay bầu không khí không tốt, nếu tiếp tục ép buộc, Chu Trình Lộ có thể sẽ trực tiếp trở mặt, đến lúc đó cho dù biết tin cũng không có lợi gì.

Bệnh viện, vẫn phải xem quan hệ.

**

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tạ Dư dần dần hồi phục sau cú sốc vì Tạ Duy và Chu Trình Lộ đã chia tay. Vừa rồi cô chỉ lo vui mừng, nhưng bây giờ nhận ra rằng mình đã hiểu lầm.

Nhưng rõ ràng, cô không phải là người duy nhất hiểu lầm. Vu Mẫn Quyên rõ ràng còn dữ dội hơn cô.

Chắc chắn Tạ Duy không nói ra sự thật, hoặc ít nhất là không báo ngay cho cha mẹ hắn. Nếu không thì Vu Mẫn Quyên và Tạ Thành Chiêm khi nói về thân phận hôn thê của nàng như một lẽ đương nhiên, chắc chắn ấm đầu rồi.

 Tạ Duy biết Giản Đào sắp rời đi, hắn không thể chịu đựng được việc ở lại Tần Giang nữa. Hắn đã thảo luận với bác sĩ vật lý trị liệu về việc liệu có thể giảm bớt hai kỳ tập luyện cuối cùng hay không.

"Tạ Duy, thể chất của anh rất tốt, hiện tại tay của anh cũng đang hồi phục tốt, nhưng nếu không được cố định, về sau chỉ cần mệt mỏi quá mức sẽ dễ dàng dẫn đến tái phát."

Tạ Duy trong lòng đều đang nghĩ đến việc quay lại bệnh viện Thiên An càng sớm càng tốt. Cơ hội này là điều hắn không thể bỏ lỡ.

"Tôi hiểu nhưng tôi đã trì hoãn ở đây quá lâu rồi, bệnh viện cũng cần tôi. Tôi cũng sợ nếu rời khỏi vị trí quá lâu, tay tôi sẽ bị "chai"."

Bác sĩ tôn trọng ý muốn của hắn, dù sao hắn cũng đã bình phục.

"Còn hai kỳ trị liệu anh có thể trở về Nghiễm Thành lại tiếp tục, nhưng nhất định phải làm. Nếu không chỉ có hại cho anh chứ không có lợi."

Tạ Duy liên tục cảm ơn: "Tôi hiểu, tôi sẽ quan tâm đến bản thân."

Tạ Duy trở lại Nghiễm Thành sớm hơn dự kiến ​​hai tuần, Vu Mẫn Quyên vui đến phát điên. Bà dọn dẹp trước vài ngày, thay ga trải giường và thắp hương. Thậm chí, còn đi chợ từ sáng sớm.

Tạ Thành Chiêm vẫn đang nhàn nhã như mọi ngày, nhưng hắn tựa hồ tâm tình rất tốt, không ngừng ngâm nga một chút giai điệu.

Tạ Duy ở trung tâm phục hồi chức năng rất tốt và béo hơn so với lần đầu bà đến đó. Nhưng với lăng kính tình yêu của Vu Mẫn Quyên dành cho con trai, bà vẫn cảm thấy con trai mình đang chịu khổ ở đó.

"Con ăn nhiều một chút, vất vả lắm mới về nhà được, muốn ăn cái gì thì nói với mẹ"

Tạ Duy có lệ mỉm cười, tâm sự nặng nề.

Vu Mẫn Quyên vui mừng không ngừng gắp đồ ăn cho Tạ Duy, lại không để ý tới biểu tình của con trai mình.

Tạ Dư cứ im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ Duy. Lần này Tạ Duy đột nhiên trở về sớm, không biết có liên quan gì đến Chu Trình Lộ hay không. Gần đây cô không có thời gian đến bệnh viện, Chu Trình Lộ dường như cũng không gửi tin nhắn cho cô, Tạ Dư cũng không còn lo lắng như trước nữa.

Cái khác cô không sợ, cô chỉ sợ Tạ Duy không chịu bỏ cuộc, tiếp tục làm kẻ hai mặt. Tạ Dư không muốn lo lắng nữa, kỳ thi nghiên cứu thực sự rất căng thẳng đây này.

Vu Mẫn Quyên không muốn nhắc đến kết quả thẩm định trên bàn ăn vì sợ gây khó chịu nên mới nói đến Chu Trình Lộ.

"A Duy, việc thay đổi công việc mà con đề cập có nghĩa là con có thể được thăng chức phải không?"

"Mẹ, con mới vào bệnh viện năm đầu tiên nên không thể thăng chức nhanh như vậy được. Nhưng nếu có thể đi theo chủ nhiệm Liên, con sẽ có nhiều cơ hội hơn, có thể học hỏi được nhiều hơn."

"Vậy rất tốt. Mẹ nhớ lần trước con nằm viện, ông ấy cũng thường tới thăm con, rất tốt."

"Đó là hai việc khi nhau, lúc đó ngài ấy xem con là bệnh nhân, bây giờ là con muốn xin làm cấp dưới của ngài ấy. Chủ nhiệm Liên nổi tiếng đối với cấp dưới nghiêm khắc, so với đối với bệnh nhân thái độ hoàn toàn khác nhau."

Vu Mẫn Quyên cau mày: "Là vậy hả? Kêu Trình Lộ giúp con được không? Để cha con bé chào hỏi cũng không khó đâu."

Tạ Duy không lên tiếng.

Tạ Dư cắn đũa, im lặng nhìn hắn.

Nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của Tạ Duy, Vu Mẫn Quyên cũng trầm giọng nói: "Sao thế, Trình Lộ không muốn?"

Sự oán giận trước đây trong lòng bà dâng trào, sự bất mãn của  dường như lại tăng lên.

"Con nói Trình Lộ bị gì vậy? Không chịu giúp con đòi công đạo, cũng không tích cực giúp con có được một vị trí tốt. Nó còn coi con là bạn trai của mình không, nó có tính toán đến chuyện tương lai với con không vậy?"

Tạ Duy như cũ không nói lời nào, chỉ là sắc mặt càng khó coi hơn.

Lúc này Tạ Thành Chiêm cũng ngẩng đầu nhìn hắn.

Tạ Dư giả bộ rất kinh ngạc, vô tội hỏi: "Anh, có phải anh với Trình Lộ tỷ có mâu thuẫn gì không? Trước đó em nghe chị ấy nói hai người đã chia tay rồi. Có phải anh chọc giận chị ấy không?"

Câu hỏi của Tạ Dư ngay lập tức khiến bàn ăn nổ tung.

Giọng nói của Vu Mẫn Quyên lập tức cao lên: "Lời Tiểu Dư nói có phải là sự thật không? Hai đứa chia tay rồi?"

Tạ Duy hắn giọng như không nói gì.

Hắn không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ là sắc mặt càng ngày càng tệ.

Vu Mẫn Quyên lúc này thái độ trở nên phức tạp: "Tại sao lại chia tay vào thời điểm này? Tính cách của Trình Lộ đúng là có vấn đề, nhưng không phải là không thể rèn luyện. Nếu điều này ảnh hưởng đến việc chuyển đổi công việc của con thì cũng không đáng."

Tạ Duy cuối cùng thấp giọng nói: "Mẹ, giữa con và cô ấy có chút hiểu lầm, cho nên tụi con chọn cách tạm thời chia tay để bình tĩnh lại."

Tạ Dư chớp mắt: "Anh à, khi con gái nói mình bình tĩnh, thường là họ không bình tĩnh. Chia tay và bình tĩnh là hai chuyện khác nhau."

Lần này Vu Mẫn Quyên không trách Tạ Dư nói nhiều, nghe theo lời khuyên của cô mà lo lắng: "A Duy, có phải con hiểu lầm ý của Trình Lộ không?"

Tạ Duy rất khó chịu, hắn không muốn bị cả nhà tra hỏi lần nữa vì chuyện này.

"Không sao đâu. Khi con đi làm lại, tụi con có thể gặp nhau hàng ngày, sẽ có cách giải quyết."

Tạ Thành Chiêm nói một câu: "Là đàn ông vẫn nên tập trung vào sự nghiệp, để A Duy hoàn thành việc thay đổi công việc trước. Về phần Trình Lộ, trước ổn định đừng để nó phá hỏng là được. Tôi thấy dựa vào khả năng của A Duy cũng có thể có được một vị trí".

Kỹ năng cơ bản của Tạ Duy không tệ, nhưng bệnh viện Thiên An có rất nhiều nhân tài, và có một hàng dài người muốn chiếm lấy vị trí của Giản Đào.

Chủ nhiệm Liên yêu cầu đích thân đánh giá thành tích phẫu thuật của họ, nên Tạ Duy đương nhiên không dám lơ ​​là. Hắn luyện tập chăm chỉ mỗi ngày và thậm chí đã ngừng trị liệu chuyên sâu trong thời gian này.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mắc gì mấy người cười ha ha ha *Chống nạnh *

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store