Bhtt Edit Cung Khuynh Ban Hien Dai
Hôm nay chuyển nhà, Vệ Minh Khê thu dọn ở ký túc xá, Dung Vũ Ca bày biện ở căn nhà vừa mua. Giang Ngưng Nguyệt trở lại ký túc xá, vừa muốn gặp, lại không dám gặp Vệ Minh Khê, rối rắm ở ký túc xá của mình hồi lâu mới lấy hết dũng khí đi đến ký túc xá của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê mở cửa, nhìn thấy Giang Ngưng Nguyệt ngoài cửa, hơi bất ngờ, nhìn từ trạng thái tiều tụy của Giang Ngưng Nguyệt có thể thấy, không khó đoán được những ngày qua chị ấy không được ổn. Có điều gặp lại Giang Ngưng Nguyệt, Vệ Minh Khê cũng không biết nói gì mới phải, muốn an ủi Giang Ngưng Nguyệt vài câu, lại cảm thấy đã không thể cho chị ấy hi vọng, nói thêm nữa cũng bằng thừa. Biết rõ em ấy sẽ không thuộc về mình, nhưng gặp lại em ấy, mình vẫn có cảm giác rung động như cũ, chỉ là chút rung động này lại đến cùng đắng chát. "Muốn vào sao? Có điều phòng hơi lộn xộn." Vệ Minh Khê thấy Giang Ngưng Nguyệt nhìn mình hồi lâu không nói lời nào, bèn chủ động mở lời để làm dịu cục diện tương đối im lặng khó xử. Lúc này Giang Ngưng Nguyệt mới chú ý đến phòng Vệ Minh Khê đã đóng gói rất nhiều đồ, dường như sắp chuyển nhà. "Em không ở kí túc xá nữa sao?" Giang Ngưng Nguyệt kinh ngạc hỏi. "Em quyết định quen Dung Vũ Ca, sợ có chút bất tiện, nên chuyển ra ngoài trường ở." Vệ Minh Khê thật lòng nói với Giang Ngưng Nguyệt. "Em muốn quen Dung Vũ Ca!?" Giang Ngưng Nguyệt không thể tin nổi cất cao âm lượng, nàng biết có lẽ Vệ Minh Khê có cảm giác khác biệt với Dung Vũ Ca, nhưng nàng cảm thấy Vệ Minh Khê lý trí đến thế hẳn sẽ không lựa chọn quen Dung Vũ Ca nhỏ như vậy, lại hoàn toàn không ngờ, Vệ Minh Khê chẳng những đã quyết định quen Dung Vũ Ca, thậm chí vì Dung Vũ Ca mà chuyển ra ngoài ở. Giờ phút này Giang Ngưng Nguyệt cảm thấy đố kị, không cam lòng thậm chí còn có chút ít lo lắng cho Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê lại gật đầu, nàng biết chuyện này sẽ khiến hết thảy mọi người bên cạnh mình cảm thấy kinh ngạc, thậm chí phản đối, phản ứng của Ngưng Nguyệt cũng không nằm ngoài suy nghĩ của nàng. "Vệ Minh Khê, em điên rồi sao? Em có nghĩ đến hậu quả không?" Giang Ngưng Nguyệt hỏi, Vệ Minh Khê không chọn mình, mình chấp nhận, nhưng nàng cũng không cho rằng Dung Vũ Ca là lựa chọn đáng tin cậy. "Đã nghiêm túc nghĩ đến rồi." Giọng điệu Vệ Minh Khê bình tĩnh, lộ ra vẻ kiên định bên trong biểu cảm bình thản. Vệ Minh Khê mà mình biết không nên đưa ra quyết định hoang đường như vậy, nhưng sự điềm tĩnh và bình thản của Vệ Minh Khê giờ phút này khiến Giang Ngưng Nguyệt kinh ngạc. Giang Ngưng Nguyệt hiểu rất rõ Vệ Minh Khê, điều này có nghĩa là Vệ Minh Khê đã hạ quyết tâm, sẽ không bị người khác dễ dàng ảnh hưởng và lay chuyển. "Em ấy mới mười tám tuổi, nhỏ hơn em những mười bốn tuổi!" Giang Ngưng Nguyệt nhắc nhở Vệ Minh Khê với giọng điệu hơi kích động. "Em biết." Giọng điệu Vệ Minh Khê vẫn không có bất cứ dao động gì như cũ."Một cô bé mười tám tuổi, em ấy căn bản chưa trưởng thành, cũng còn chưa xác định được xu hướng tính dục, em ấy có thể có rất nhiều cơ hội để thử nghiệm sai lầm, em ấy trêu chọc em, có thể hoàn toàn không cân nhắc hậu quả, cũng không cần phải trả giá. Bây giờ em ấy yêu thích em, nhưng em có thể bảo đảm em ấy sẽ mãi thích em không? Những lời Liên Huân nói mặc dù khó nghe, nhưng đúng là sự thật, chờ đến lúc chúng ta không còn trẻ nữa, người ta còn hào hoa phong nhã, em ấy thật sự vẫn có thể tiếp tục ở cạnh em không rời không bỏ sao? Dựa vào ngoại hình, gia thế, bối cảnh của em ấy, tìm tiếp một cô gái trẻ tuổi ưu tú, chẳng phải quá dễ dàng sao. Còn nữa, cha mẹ của em sẽ đồng ý sao? Cha mẹ nhà em ấy sẽ đồng ý sao? Phần lớn áp lực đến từ gia đình xã hội sẽ đặt lên người lớn tuổi hơn là em. Mối tình này, nhất định sẽ không được tán thành và xem trọng! Cứ coi như em chịu được áp lực đến từ gia đình và xã hội, còn em ấy có làm được không? Đặc biệt là kiểu đại tiểu thư không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền như em ấy, cha mẹ của em ấy muốn trị em ấy hẳn sẽ không khó, ví dụ như cắt nguồn kinh tế của em ấy, em ấy thật sự có thể chịu được sự chênh lệch sinh hoạt sao?" Giang Ngưng Nguyệt kể ra hoàng loạt khả năng mà Vệ Minh Khê có thể phải đối mặt. Vệ Minh Khê quen một cô gái mười tám tuổi, chuyện này mà truyền ra ngoài, đều là sự tổn thất đối với danh dự và nhân cách của Vệ Minh Khê, Giang Ngưng Nguyệt không hi vọng Vệ Minh Khê bị vấy bẩn vì Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê nội tâm cứng cỏi có lẽ có thể chống đỡ được hết thảy, nhưng nàng lo Dung Vũ Ca trẻ tuổi không thể chịu nổi hết thảy những chuyện này. Một cô gái mới mười tám tuổi, trẻ người non dạ, không biết trời cao đất dày, mỏng manh, yếu đuối như đóa hoa trong nhà kính. "Những điều này em đều đã cân nhắc nghiêm túc, em cũng bằng lòng gánh chịu tất cả hậu quả, nếu có một ngày em ấy tìm được người tốt hơn em, em cũng sẽ vui mừng cho em ấy. Về phần áp lực tiềm ẩn từ gia đình và xã hội, quả thực sẽ tồn tại, em không thể vì tồn tại khó khăn, mà lựa chọn né tránh khó khăn, cũng nên thử một lần. Mỗi ngày em đều đang giải đề toán khó nhất thế giới, có khả năng một công thức em cả đời cũng không thể chứng minh được, vậy thì đã sao? Chí ít em đã vì điều đó mà cố gắng, đã hưởng thụ quá trình trong đó." Nếu thích mà sợ khổ, có lẽ cũng không thể nói lên thích được bao nhiêu. "Nếu đến ngày đó, em quyết tiến về phía trước giết địch, em ấy lại vì hèn nhát mà lâm trận bỏ chạy thì sao?" Giang Ngưng Nguyệt hỏi, nàng không hề tin tưởng Dung Vũ Ca đến vậy. "Đó là lựa chọn của em ấy, em tôn trọng lựa chọn của em ấy, em làm tốt phần mình là được rồi, chí ít em sẽ không hối hận." Vệ Minh Khê nói với giọng điệu vừa nghiêm túc lại kiên định . Giang Ngưng Nguyệt nghe Vệ Minh Khê nói những lời này, Vệ Minh Khê đã quyết tâm muốn ở bên Dung Vũ Ca, thậm chí bất chấp mọi hậu quả, nàng biết mình có nói gì cũng đã dư thừa, nói quá nhiều, sẽ chỉ để lộ ra mặt không tốt đẹp của bản thân, cả khuôn mặt viết đầy sự ghen tị đố kị với Dung Vũ Ca, còn có cả không cam lòng. "Vì sao em cứ phải chọn em ấy chứ? Rõ ràng chúng ta quen biết nhau sớm hơn, có phải vì chị nói ra quá trễ? Nếu chị dũng cảm một chút, tỏ tình trước khi em ấy xuất hiện, kết quả sẽ khác không? Hay là chị không tốt, không thể khiến em thích chị?" Giang Ngưng Nguyệt cuối cùng có chút không cam lòng, hỏi, nàng hại bản thân không đủ dũng cảm để phải hối hận không thôi, cũng không ngừng hoài nghi bản thân phải chăng không có chút sức hút nào, mới không thể khiến Vệ Minh Khê thích mình. "Em luôn xem chị là người nhà, giữa người với người có lẽ có những kiểu duyên phận không giống nhau." Vệ Minh Khê cũng không biết vì sao mình cứ động lòng vì Dung Vũ Ca, nhưng nàng vẫn cố hết sức nói ra một lý do khiến Ngưng Nguyệt chấp nhận được. Giang Ngưng Nguyệt vẫn như cũ, không nhịn được, nước mắt lại một lần nữa lặng lẽ rơi. "Ngưng Nguyệt..." Vệ Minh Khê muốn nói lại thôi, nàng thật sự không hi vọng Ngưng Nguyệt khổ sở đau đớn như vậy vì mình. Nàng cảm thấy mình nên cho chị ấy một cái ôm an ủi, nhưng Vệ Minh Khê kìm lại được, nàng biết mình trao cho chị ấy sự dịu dàng, sẽ là sự tàn nhẫn khiến chị ấy lưu luyến. Nhưng Vệ Minh Khê biết, trước đây khi Dung Vũ Ca khóc, chính nàng mỗi lần lại đều ôm Dung Vũ Ca vào lòng. Giang Ngưng Nguyệt rất hi vọng Vệ Minh Khê có thể ôm mình một cái, nhưng Vệ Minh Khê lại khó xử đứng đó, dường như sự tồn tại của mình mang đến cho em ấy nỗi phiền muộn to lớn, ngay cả một chút ấm áp cuối cùng cũng keo kiệt với mình. Lòng tự tôn của Giang Ngưng Nguyệt không cho phép nàng ở lại thêm nơi này, nàng đẩy cửa xông ra. Chỉ là ở cửa, Giang Ngưng Nguyệt nhìn thấy Liên Huân, người mà mình không mấy cảm tình. Trong nháy mắt nhìn thấy Liên Huân, Giang Ngưng Nguyệt vội vàng lau nước mắt, nàng không muốn để người ngoài nhìn thấy dáng vẻ khó xử của mình một chút nào, đặc biệt là người mà mình không thích. Liên Huân mặc dù đã "thoát fan" khỏi Dung Vũ Ca, nhưng nàng ít nhiều vẫn còn chút không cam lòng, dù sao đi theo sau đuôi người ta ba năm, nên nhịn được mấy ngày, vẫn cứ không kìm được, lại chạy đến đại học Q. Nàng muốn biết bà cô Vệ Minh Khê này, rốt cuộc có sức hút lớn cỡ nào, có thể khiến Dung Vũ Ca một lòng hướng về nhớ thương mười mấy năm như vậy. Từ sáu tuổi đã bắt đầu nhớ nhung, Liên Huân ngẫm lại vẫn cảm thấy quá cường điệu. Mặc dù lần trước đã gặp Vệ Minh Khê, nhưng dù sao chỉ ở cạnh được một chút như vậy, nàng vẫn có rất nhiều điều hiếu kì về Vệ Minh Khê . Tựa như rất nhiều người con gái, sẽ không nhịn được những cảm xúc vặt vãnh như, cảm thấy tò mò về người yêu hiện tại của người yêu cũ, không kìm được mà âm thầm để ý, thăm dò và ngầm so sánh, hoặc tìm ra vài vết nhơ của Vệ Minh Khê, để chứng minh Dung Vũ Ca bị mù, vân vân. Thật không ngờ, nàng đến cửa ký túc xá Vệ Minh Khê, phát hiện Vệ Minh Khê và Giang Ngưng Nguyệt đang nói chuyện, vì cửa không đóng, nàng ở bên cửa nghe một hồi. Nghe các nàng nói chuyện, Liên Huân phát hiện dường như bà cô Vệ Minh Khê này thật sự không kém cỏi. Nàng vốn cho rằng người phụ nữ như Vệ Minh Khê chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ để ý kiêng dè, nhất định sẽ vướng mắc này kia mà không dám đón nhận Dung Vũ Ca, không ngờ người phụ nữ này ngược lại rất thẳng thắn, rất dũng cảm. Có điều sau khi nghe xong, Liên Huân cảm thấy Giang Ngưng Nguyệt thật sự quá thảm, thích Vệ Minh Khê còn sớm hơn cả Dung, chứng tỏ vứt hết liêm sỉ lâu hơn mình nhiều. Mình vứt mất liêm sỉ ba năm, luôn cảm thấy mình đã thảm thương rồi, không ngờ dì Giang mất liêm sỉ còn lâu hơn. Có lẽ vì có người thảm hại hơn mình, Liên Huân lại cảm giác đỡ hơn một chút. Cũng có lẽ là cảm giác mình và Giang Ngưng Nguyệt đồng bệnh tương lân, Liên Huân lại rất đồng cảm với Giang Ngưng Nguyệt, cảm thấy bà dì Giang Ngưng Nguyệt này kỳ thực rất có sức hút, dịu dàng, ngoài lạnh trong nóng, chắc chắn vẫn rất hấp dẫn người khác, thực sự không cần thiết lãng phí tình cảm cho người không thích mình. Lúc Giang Ngưng Nguyệt đi ra, Liên Huân vốn định tránh đi, nhưng thực sự không có chỗ để tránh, chỉ có thể đơ ra đối mặt với Giang Ngưng Nguyệt. Liên Huân không ngờ, Giang Ngưng Nguyệt trong khoảnh khắc nhìn thấy mình, lại lau đi nước mắt. Kỳ thực Liên Huân cảm thấy khóc vì thất tình là một việc rất bình thường, đêm hôm đó, mình cũng khóc rất thảm thương, có điều nhìn thấy Giang Ngưng Nguyệt lau nước mắt, Liên Huân không hiểu sao lại cảm thấy thú vị, nghĩ thầm, dì Giang này vẫn rất để ý hình tượng mà. Sau khi Giang Ngưng Nguyệt lau nước mắt, phớt lờ luôn sự tồn tại của Liên Huân, lướt ngang qua nàng. Liên Huân không biết làm sao, lập tức đuổi theo Giang Ngưng Nguyệt. Mặc dù nàng đến đây vì tò mò về Vệ Minh Khê, thế nhưng nàng cảm thấy Vệ Minh Khê tẻ nhạt vô vị hơn Giang Ngưng Nguyệt, có lẽ trực giác cho thấy nàng sẽ không tìm được khuyết điểm từ Vệ Minh Khê, dứt khoát không để mất công vô ích, còn không bằng "ôm nhau sưởi ấm" cùng Giang Ngưng Nguyệt. Trực giác của nàng cho thấy nếu ở cạnh một người còn thảm hơn mình rất nhiều như Giang Ngưng Nguyệt, cảm giác sẽ rất dễ chịu. "Cô đi theo tôi làm gì?" Giang Ngưng Nguyệt cảm giác được Liên Huân cứ đi theo mình, hỏi với giọng điệu có chút không thiện cảm, mình bị Liên Huân nhìn thấy dáng vẻ khổ sở vì tình, đã khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng không muốn nhìn thấy kẻ ác mồm Liên Huân này một chút nào. "Tôi cũng thất tình, dì cũng thất tình." Vừa hay đồng bệnh tương lân, nàng cảm thấy dì Giang cần mình ở bên dì ấy, mình sẽ mỗi ngày làm một việc thiện, ai bảo dì ấy thảm hơn mình chứ? "Cho nên?" Giang Ngưng Nguyệt không cần Liên Huân nhắc nhở chuyện mình thất tình. "Ở một mình càng khó chịu hơn, không bằng để tôi ở bên dì?" Liên Huân nghĩ thầm, mình khó mà chủ động nhiệt tình như thế đối với bất cứ ai ngoài Dung, . "Không cần!" Giang Ngưng Nguyệt nghĩ thầm mình có khổ sở hơn nữa, cũng không cần Liên Huân ở bên, nàng chỉ muốn một mình trốn đi, tiếp tục liếm lấy vết thương của mình. "Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, bản thân lén một mình trốn đi khóc, khóc đến chết cũng không ai đau lòng, còn không bằng để tôi tiếp rượu dì, đúng lúc tôi cũng thiếu người uống rượu cùng tôi." Liên Huân lại nói lần nữa.Tác giả có lời muốn nói:
Liên Huân kỳ thực vẫn rất có cảm tình với Giang Ngưng Nguyệt.
Giang Ngưng Nguyệt: Vệ Minh Khê, em điên rồi, quen người nhỏ như vậy. Đến một ngày, vừa sảng khoái vừa choáng váng, bạn nhỏ thật là thơm ngon.
Liên Huân kỳ thực vẫn rất có cảm tình với Giang Ngưng Nguyệt.
Giang Ngưng Nguyệt: Vệ Minh Khê, em điên rồi, quen người nhỏ như vậy. Đến một ngày, vừa sảng khoái vừa choáng váng, bạn nhỏ thật là thơm ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store