Bhtt Edit Cung Khuynh Ban Hien Dai
Hai người cửu biệt trùng phùng, lúc nằm trên giường, đã hơn ba giờ sáng."Tối qua em cũng đã cả đêm không ngủ, muốn ngủ một chút không?" Vệ Minh Khê quan tâm hỏi, đêm nay Dung Vũ Ca lại không ngủ, là đã hai đêm, dù trẻ tuổi cường tráng, cũng không thể hao tổn sức khỏe của mình như thế."Niềm vui là dầu đèn, Chỉ Nhi là tim đèn, trái tim sáng rực cả căn phòng, cho dù cháy bảy ngày bảy đêm, cũng sẽ không biết mệt, niềm vui của em lúc này giống như đang cháy sáng rực rỡ, sáng đến mức em không buồn ngủ chút nào cả." Đôi mắt của Dung Vũ Ca lúc này rạng rỡ sáng chói, thần thái sáng láng, lấy đâu ra chút mệt mỏi nào.Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca lúc này tựa như đang tắm gội trong ánh sáng nhật nguyệt, không biết là vì lây nhiễm sự hào hứng vui vẻ, hay vì đã thêm linh hồn của một kiếp nữa, Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca lúc này thần thái xinh đẹp đến đỉnh điểm, hơn hẳn trước đó. Dung Vũ Ca của kiếp trước từ sau chuyện kia, rốt cuộc thần sắc đã không còn vui vẻ như thế, tươi đẹp như thế nữa, kiếp này cho dù có, cũng thiếu chút ít càn quấy."Vậy cháy hết rồi thì làm thế nào?" Vệ Minh Khê mỉm cười hỏi, nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ lên đuôi mắt xinh đẹp động lòng người của Dung Vũ Ca, dường như sau khi nàng khôi phục ký ức, nàng sẽ vô thức làm một vài hành động nhỏ thân mật với Dung Vũ Ca."Sẽ không cháy hết đâu, niềm vui của em là vô cùng vô tận, nhất định sáng soi mỗi đêm." Dung Vũ Ca nói bằng giọng điệu chắc chắn, mặt mày vui vẻ, nét quyến rũ bên trong còn nồng đậm hơn sắc xuân.Dung Vũ Ca nói ra những lời còn ngọt hơn mật."Vậy được, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau không ngủ." Vệ Minh Khê cười càng dịu dàng hơn, giọng nói tràn đầy dung túng cưng chiều. Tối nay đâu chỉ có Dung Vũ Ca không định đi ngủ, mình cũng vô cùng vui mừng đến mức không buồn ngủ một chút nào. "Chỉ Nhi không thể không ngủ, chị ngủ trước đi, em nhìn chị ngủ là đủ hài lòng rồi." Bản thân Dung Vũ Ca không ngủ vẫn cảm thấy không sao, nhưng Vệ Minh Khê không ngủ, nàng sẽ trở nên lo lắng, mình rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, thức một hai đêm không sao, Vệ Minh Khê lại không thể thức đêm, Vệ Minh Khê của kiếp này nhất định phải sống lâu trăm tuổi mới được."Tâm tình của em lúc này chính là tâm trạng của tôi lúc này, em không ngủ được, làm sao tôi có thể ngủ đây?" Vệ Minh Khê cười, hỏi ngược lại.Dung Vũ Ca ngẫm lại cũng phải, Vệ Minh Khê cũng giống như mình có lẽ cũng quả thực không thấy buồn ngủ chút nào. Vệ Minh Khê chỉ thức một đêm nên không thành vấn đề, chờ sau khi tâm tình giờ khắc này hơi lắng lại một chút, mình lại giục chị ấy đi ngủ."Vậy chúng ta trò chuyện, trong lòng em kìm nén rất nhiều lời nói muốn nói với chị." Dung Vũ Ca vén lên một sợi tóc dài đen nhánh xinh đẹp của Vệ Minh Khê quấn vào giữa ngón tay, bây giờ thấy mái tóc dài xanh đen tỏa sáng giống như tơ lụa của Vệ Minh Khê, trong lòng đã cảm thấy vui vẻ, quả thực yêu thích không rời tay. Mình của kiếp trước, cũng không biết đã bao nhiêu lần đau lòng vì mái đầu đầy tóc trắng của Vệ Minh Khê, cũng đã len lén khóc sau lưng Vệ Minh Khê không biết nhiều đến mức nào."Em nói đi, tôi nghe." Vệ Minh Khê nhẹ giọng đáp."Em nghĩ đến chuyện lúc trước chị không cho em nhớ lại ký ức của kiếp trước, em vẫn có một chút không vui, cảm giác này giống như chị không muốn gặp em của kiếp trước." Tựa như mình của kiếp trước cũng sẽ khiến Vệ Minh Khê cảm thấy không vui, không có mình của kiếp trước, chị ấy mới có thể không có gánh nặng mà bắt đầu lại từ đầu, mặc dù Dung Vũ Ca xác định và cũng biết Vệ Minh Khê không có ý này, nhưng nàng vẫn cảm giác có đôi chút ấm ức. Đặc biệt là Vệ Minh Khê ấy vậy mà lại kể với Giang Ngưng Nguyệt trước, việc này, Dung Vũ Ca cảm thấy mình có thể để bụng cả đời, đặc biệt là nàng vừa nghĩ đến Giang Ngưng Nguyệt kiếp này ấy vậy mà lại đến bên cạnh Vệ Minh Khê trước cả mình, nàng đã rất khó chịu.Vệ Minh Khê nghe xong lời oán trách của Dung Vũ Ca, đưa tay nhẹ nhàng chụp lấy tay Dung Vũ Ca khẽ đặt lên tim mình."Giờ phút này, nàng ấy gặp lại em, vô cùng vô cùng vui mừng, không phải nàng ấy không muốn gặp em, nàng ấy rất muốn gặp em. Chỉ là vừa nghĩ đến việc em có thể sẽ đau khổ, dù chỉ cần xác suất một phần vạn, nàng ấy đều không nỡ." Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca nói hết sức nghiêm túc.Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê giải thích với mình một cách nghiêm túc như thế, tim cực kỳ ấm áp, kiếp này Vệ Minh Khê vừa dũng cảm lại nghiêm túc đáp lại tình cảm của mình, đó là chuyện kiếp trước mình tha thiết ước mơ, bây giờ ước mơ đã thành sự thật, trong lòng vui vẻ khó nói lên lời."Vệ Minh Khê, em cũng có chút ghen tị với mình của kiếp này. Chị đã đối xử với nàng ấy của kiếp này quá tốt, chị nên để em của kiếp này cũng chịu nhiều đau khổ mới được." Dung Vũ Ca cảm thấy linh hồn mình bị tách thành hai nửa, mình của kiếp trước ghen tị với mình của kiếp này, cũng may kiếp này Vệ Minh Khê vẫn để mình theo đuổi, theo đuổi không tính là dễ dàng, bằng không mình của kiếp trước sẽ càng không cân bằng được tâm lý."Tự mình lại ghen với chính mình?" Vệ Minh Khê cười hỏi, Dung Vũ Ca của kiếp này ghen với kiếp trước đã đành, sao kiếp trước cũng ghen với kiếp này nữa."Không được sao?" Giọng điệu Dung Vũ Ca hơi ngạo nghễ ngang ngược, hỏi ngược lại."Đương nhiên được, vậy em muốn tôi dỗ dành thế nào?" Vệ Minh Khê cảm giác vị tiểu quận chúa kia đã thật sự trở về."Cái đó thì chị phải tự nghĩ cách mới có thành ý." Dung Vũ Ca được đằng chân lân đằng đầu, nói."Như thế này được không?" Môi Vệ Minh Khê áp về phía Dung Vũ Ca, sau khi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Dung Vũ Ca, nhẹ giọng hỏi.Nào chỉ có được, quả thực quá được rồi. Dung Vũ Ca vì thế bất giác đưa tay ôm lấy eo Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê của kiếp này hiểu tình thú hơn kiếp trước nhiều, Dung Vũ Ca cảm giác lòng mình tan chảy cả thành một vũng nước xuân, còn đâu chút ấm ức nào nữa, cõi lòng bị cảm giác hạnh phúc lấp kín. Có điều Dung Vũ Ca lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện."Nhưng em không đẹp bằng kiếp trước, có phải chị thích em của kiếp trước nhiều hơn em của kiếp này không? Em của kiếp này vừa ngu ngốc vừa yếu kém, nếu là em thì em cũng thích mình của kiếp trước nhiều hơn một chút." Mặc dù Dung Vũ Ca của kiếp này cũng vẫn vô cùng đẹp, nhưng so với vẻ khuynh thành tuyệt thế của kiếp trước thì vẫn thua một chút, chỉ trở về trạng thái cũ được tám phần, điều này khiến Dung Vũ Ca có chút không mấy vui vẻ. Hơn nữa nghĩ đến việc hai năm trước mình của kiếp này đã ngu ngốc đến mức khiến Vệ Minh Khê bị bôi nhọ, lại yếu kém đến nỗi không thể bảo vệ chị ấy, lãng phí hơn hai năm bên nhau một cách vô ích, Dung Vũ Ca càng không hài lòng với bản thân của kiếp này, không khỏi lo Vệ Minh Khê nhớ nhung mình của kiếp trước nhiều hơn kiếp này.Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca nói vậy, có chút dở khóc dở cười."Vì vậy mà lại ghen ngược lại sao?" Vệ Minh Khê cười hỏi."Ờ hớ, dù sao chị lại phải tiếp tục dỗ dành em." Dung Vũ Ca đưa trán về phía Vệ Minh Khê.Vệ Minh Khê như nàng mong muốn, lại đặt một nụ hôn lên trán Dung Vũ Ca.Dung Vũ Ca vừa lòng thỏa ý, có điều vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình của kiếp này không đẹp bằng kiếp trước."Vệ Minh Khê, chị sẽ không chê em không đẹp bằng kiếp trước đúng không?" Dung Vũ Ca không yên lòng lại hỏi lần nữa. Nàng cảm thấy không công bằng, mình coi như đã khôi phục ký ức, thì dung mạo lại không thể khôi phục thành dung mạo khuynh thành tuyệt thế như thế kiếp trước, nhưng Vệ Minh Khê khôi phục ký ức, thì học thức kiếp trước của chị ấy cũng đã hoàn toàn khôi phục, lượng tri thức tích trữ của hai kiếp nhiều như vậy, giáo sư Vệ đã thật sự là giáo sư Vệ siêu nhân rồi. Nàng có chút lo lắng mình không có sự bổ trợ của dung mạo kiếp trước, thì không xứng với Vệ Minh Khê."Coi như không đẹp bằng kiếp trước, dung mạo em của kiếp này cũng đã xuất chúng hơn 99.99% người khác rồi, vẫn chưa thỏa mãn thì sẽ là tham lam. Huống hồ, tôi của kiếp này cũng không phải hoàng hậu, chỉ là một giáo sư đại học, thân phận không tôn quý như kiếp trước, cũng không thể nhất hô bách ứng, chỉ là một kẻ làm công ăn lương bình thường." Giáo sư đại học nhiều như vậy, hoàng hậu quyền khuynh thiên hạ cũng chỉ có một, thân phận địa vị cũng hoàn toàn khác biệt."Em lại không để tâm những thứ này, chị không phải hoàng hậu mới tốt." Kiếp trước cũng vì Vệ Minh Khê là hoàng hậu, giữa các nàng mới gặp nhiều khó khăn như vậy, nói rồi Dung Vũ Ca ôm chặt Vệ Minh Khê vào lòng."Em xem, em cũng không để tâm những thứ này, tôi há lại sẽ để tâm những thứ kia sao?" Vệ Minh Khê hỏi ngược lại."Cái đó không giống, em yêu chị, không liên quan đến thân phận của chị." Dung Vũ Ca đã cảm thấy hai cái này không thể đánh đồng."Thứ mà em yêu quả thực không phải là thân phận, nhưng dáng vẻ của Vệ Minh Khê kiếp trước ngay từ đầu khiến em yêu, khí chất tu dưỡng của nàng ấy, chuẩn mực và phong thái đối nhân xử thế của nàng ấy, lại không tránh khỏi có liên quan đến thân phận. Nếu kiếp trước tôi không phải mười hai tuổi đã bắt đầu làm hoàng hậu, có lẽ sẽ trở thành một dáng vẻ khác, chưa hẳn đã là dáng vẻ khiến em mê muội. Ví dụ như lớn lên trong một gia đình nông thôn nghèo khổ, trở thành nông dân dốt đặc cán mai, tôi như thế thì làm sao được tiểu quận chúa dung mạo tuyệt trần, gia thế hiển hách người đây ưu ái chứ?" Vệ Minh Khê cười hỏi.Dung Vũ Ca cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể phản bác Vệ Minh Khê, sao nàng lại quên Vệ Minh Khê kiếp trước lại là Vệ Chỉ đã đoạt được quân thủ, ăn nói khéo léo, sao mình có thể tranh luận qua được chị ấy chứ?"Vệ Minh Khê, chị bắt nạt em, vừa gặp mặt, chị đã bắt nạt em!" Dung Vũ Ca khiếu nại, nói không lại, liền chơi xấu.Vệ Minh Khê cảm giác Dung Vũ Ca sau khi khôi phục ký ức, nét dè dặt của kiếp này đã bớt đi rất nhiều, tăng thêm một chút ngang ngược, trung hòa lại, càng mê người.Tác giả có lời muốn nói:
Có muốn chích một liều Insulin (*) không?
(*) Insulin là một loại chất đạm (protein) duy nhất trong cơ thể có tác dụng làm giảm đường huyết. Ý tác giả ở đây là đoạn này ngọt quá ngọt, cần giảm lượng đường lại.
Có muốn chích một liều Insulin (*) không?
(*) Insulin là một loại chất đạm (protein) duy nhất trong cơ thể có tác dụng làm giảm đường huyết. Ý tác giả ở đây là đoạn này ngọt quá ngọt, cần giảm lượng đường lại.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store