Bhtt Edit Cung Khuynh Ban Hien Dai
Vệ Minh Khê mở cửa ký túc xá. Dung Vũ Ca bước vào trước Vệ Minh Khê một bước, Vệ Minh Khê theo sát sau đó, cũng thuận tay đóng cửa lại.Dung Vũ Ca không có chút lạ lẫm nào đối với ký túc xá của Vệ Minh Khê, ngay lúc đưa tay chuẩn bị bật đèn ký túc xá, nàng cảm giác mình bị Minh Khê ôm vào lòng."Dung Vũ Ca, mừng em trở về." Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca khẽ nói, đang ôm trong lòng không chỉ là người con gái yêu dấu của mình mà còn là ôm niềm vui sướng đang tràn ngập cõi lòng khi mất đi rồi có lại được.Dung Vũ Ca quên luôn chuyện mình vốn muốn bật đèn, giờ phút này đèn trong phòng chưa kịp sáng lên, nhưng đèn trong tim nàng đều được thắp sáng lên hết trong một nháy mắt, ngọn đèn sáng trưng, chiếu soi từng ngóc ngách."Vệ Minh Khê..." Giọng Dung Vũ Ca dần lạc đi, nàng cảm giác cõi lòng mình mềm như nước, dễ như trở bàn tay bị Vệ Minh Khê vừa chạm vào đã khiến cả thể xác lẫn tâm hồn đều không có cách nào kháng cự lại Vệ Minh Khê. Giờ phút này nàng cảm giác được tình cảm vốn dè dặt khắc chế của Vệ Minh Khê tựa như thủy triều chậm rãi tuôn trào từng chút một về phía mình. Giống như năm ngoái, Vệ Minh Khê đột nhiên chạy đến công ty để nhìn mình, đây là lần thứ hai Dung Vũ Ca cảm nhận được tình cảm của Vệ Minh Khê tràn đầy và bộc phát, tĩnh lặng, giống như bỗng đâu gió xuân thổi trong đêm, hoa nở đầy trời giữa lặng im.Dung Vũ Ca cảm giác giờ phút này thể xác và tinh thần của mình cũng đang tham lam hút lấy tình cảm tràn trề của Vệ Minh Khê, dường như muốn ngon lành hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian."Vũ Ca, tôi rất nhớ em." Trong bóng tối lờ mờ, trong căn phòng riêng tư, giờ phút này Vệ Minh Khê nói ra từng chút một về nỗi tương tư mà vừa rồi lúc ở bên ngoài chưa kịp kể rõ cho Dung Vũ Ca nghe. Dung Vũ Ca cảm giác trái tim ấm áp chua xót, chóp mũi cũng có chút cay cay, chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến Vệ Minh Khê, những giọt nước mắt dễ dàng tuôn rơi của mình, lại một lần nữa không bị khống chế mà lăn xuống, rõ ràng trong lòng vui vẻ cảm động không thôi, nhưng trái tim lại không kìm được nỗi chua chát, luôn cảm thấy nàng đã đợi giờ khắc này rất lâu rất lâu rồi, lâu đến nỗi nàng cảm thấy chờ đợi là một chuyện cực kỳ vất vả. Nên nàng thà rằng lựa chọn tổn thương mẹ của mình, cũng không bằng lòng chờ đợi thêm nữa, thêm một khắc nàng cũng cảm thấy khó khăn."Vệ Minh Khê, em cảm thấy mình thật sự rất bất hiếu, vì được ở bên chị, em đã cảm giác mình thậm chí có thể làm bất cứ chuyện gì vì chị, bất kể là đúng, hay sai." Dung Vũ Ca nói, mình lại thật sự không hối hận chút nào về lựa chọn của mình, muốn Vệ Minh Khê yêu mình, chỉ cần có thể ở bên Vệ Minh Khê, nàng cảm thấy bất cứ cái giá nào cũng xứng đáng."Tôi biết." Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca nói như vậy, đột nhiên đau lòng dữ dội, nàng biết Dung Vũ Ca của kiếp này cũng có thể dốc hết tất cả vì mình giống như kiếp trước, mình lại làm thế nào nỡ để em ấy lại dốc hết tất cả chứ. Giờ phút này Vệ Minh Khê cảm thấy vô cùng may mắn, kiếp này, nàng không phải mang nhiều trách nhiệm như vậy, nhưng kiếp này lại vẫn là Dung Vũ Ca chịu khổ nhiều như vậy để đổi lấy, nghĩ đến đây, hốc mắt Vệ Minh Khê đã có chút thấm đẫm kiếp này, nàng không nỡ để Dung Vũ Ca chịu một chút khổ sở nào nữa.Dung Vũ Ca cảm giác Vệ Minh Khê trong phút chốc ôm mình càng chặt hơn một chút, trong nháy mắt đó, nàng cảm giác dường như Vệ Minh Khê thật sự chạm đến suy nghĩ chân chính trong lòng mình, dường như có cảm giác tâm linh tương thông với Vệ Minh Khê, vừa kỳ diệu lại khiến người ta vui vẻ.Hai người lại ôm chặt lấy nhau hồi lâu, mặc dù không nỡ buông Dung Vũ Ca ra, nhưng cũng không thể thật sự ôm cả đêm được. Vệ Minh Khê đưa tay bật đèn trong phòng.Ánh đèn lập tức sáng lên, hai con bướm đậu giữa đóa hoa, dường như bị ánh sáng đột ngột sáng lên làm giật mình bay lên vẫn lượn quanh phía trước đóa hoa, nhẹ nhàng nhảy múa, không nỡ rời đi, thật giống như ánh mắt Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê nhìn nhau giờ phút này."Đi tắm nhé?" Vệ Minh Khê nhẹ giọng hỏi."Vâng." Dung Vũ Ca gật đầu. "Tôi lấy đồ ngủ cho em." Vệ Minh Khê buông Dung Vũ Ca ra, chuẩn bị vào phòng lấy đồ ngủ cho Dung Vũ Ca đi tắm. Chỉ là cơ thể của nàng vừa rời khỏi Dung Vũ Ca chưa đến nửa mét, Dung Vũ Ca dính người đã không tự chủ được đưa tay ra, kéo Vệ Minh Khê vào lòng mình lần nữa."Làm sao đây, không nỡ buông chị ra? Vừa buông ra, là giống như bản thân mất đi không khí, toàn thân đều khó chịu." Dung Vũ Ca vùi đầu vào hốc cổ vai của Vệ Minh Khê, hỏi bằng giọng điệu đầy vẻ như gặp phải chuyện khổ sở to lớn lắm.Vệ Minh Khê nghe vậy không khỏi cười, Dung Vũ Ca mà sến là sến đúng nghĩa, nhưng Dung Vũ Ca có sến, thì trong lòng Vệ Minh Khê lại cảm thấy cực kỳ ngọt ngào."Vậy phải làm sao mới được?" Vệ Minh Khê hỏi lại thuận theo lời của Dung Vũ Ca."Chỉ Nhi hôn em một cái, chuyển cho em một hớp không khí trước, tiên khí của Chỉ Nhi có thể giữ lại rất lâu." Dung Vũ Ca ôm eo Vệ Minh Khê, vừa cười vừa nói.Dù cảm thấy quá sến, nhưng Vệ Minh Khê vẫn bất đắc dĩ tiếp tục cưng chiều chủ động hôn lên môi Dung Vũ Ca.Bờ môi mềm mại của Vệ Minh Khê vừa đặt lên, Dung Vũ Ca đã lập tức đảo khách thành chủ, đầu lưỡi thăm dò vào bên trong môi Vệ Minh Khê, vừa nhẹ nhàng cạy ra, đã cạy mở hàm răng của Vệ Minh Khê, tham lam thu lấy mật hoa thơm ngọt giữa môi lưỡi của Vệ Minh Khê, cũng mời gọi chiếc lưỡi mềm thơm tho của Vệ Minh Khê cùng nhảy múa với mình. Mặc dù hai người đã lâu chưa hôn, nhưng đối với các nàng mà nói, lại không cảm thấy có chút nào lạ lẫm, quen thuộc đến nỗi giống như dù hơn một năm chưa về nhà, nhưng lại làm sao có thể quên mất đường về nhà được chứ?Nụ hôn nhiệt tình của Dung Vũ Ca rất nhanh đã khiến Vệ Minh Khê không chống đỡ nổi. Hai tay Vệ Minh Khê bám chặt lên người Dung Vũ Ca, cảm giác sức lực của mình đều bị nụ hôn này của Dung Vũ Ca hút đi hết.Dung Vũ Ca hôn từ môi dần dần chuyển đến bên tai Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng liếm tai Vệ Minh Khê, chiếc tai nhạy cảm của Vệ Minh Khê làm sao chịu được như vậy, thế là không tự chủ được nhẹ nhàng đẩy Dung Vũ Ca ra, tránh để tiến thêm một bước mất khống chế."Vũ Ca, đi tắm đi." Vệ Minh Khê cảm giác mặt mình rất nóng, nhịp tim đã sớm mất đi quy luật.Dung Vũ Ca nhìn sắc mặt đỏ ửng mê người của Vệ Minh Khê, nét cười sáng rỡ, đôi mắt quyến rũ kia giống như hoa đào tắm mưa, nhiễm phải hơi mưa càng thêm diễm lệ câu người.Vệ Minh Khê nhìn dáng vẻ Dung Vũ Ca câu người như thế, tâm hồn hơi xao động, nàng nghĩ cho dù mình đã ngắm hai kiếp, mình cũng không miễn dịch được với sắc đẹp của Dung Vũ Ca."Vâng, vậy em đi tắm, tắm cho thơm non ngon miệng, mặc người thưởng thức." Nụ cười của Dung Vũ Ca càng thiêu đốt, diễm sắc cũng càng nồng đậm.Vệ Minh Khê nghe vậy, gương mặt vốn thanh tao kia, khắp nơi đỏ ửng.Vệ Minh Khê đè nén hơi nóng trên mặt, đưa đồ ngủ sạch của mình cho Dung Vũ Ca.Dung Vũ Ca không nhận lấy."Em muốn mặc đồ ngủ Chỉ Nhi đã mặc tối qua." Dung Vũ Ca nói, rồi đến trên giường Vệ Minh Khê, cầm lên bộ đồ ngủ Vệ Minh Khê đã xếp ngay ngắn."Đêm nay em muốn mặc hơi của Chỉ Nhi lên người để ngủ." Dung Vũ Ca nói xong, rồi cầm đồ ngủ của Vệ Minh Khê vào nhà tắm.Hơi nóng mà Vệ Minh Khê vừa thoáng đè xuống, lại trèo lên mặt.Tác giả có lời muốn nói: Mặc dù gần đây tôi rất bực bội, nhưng không cản trở các cô gái của tôi ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store