[BHTT] [Edit] Cua em gái trẻ đẹp nhưng số khổ - Cố Lai Nhất
Chương 68: Lại một đêm nữa trôi qua
Điện thoại của Tang Điềm rơi xuống đất.Là Vân Ân.Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên nàng làm là bắt mẹ đi khám sức khoẻ tổng quát.Việc thứ hai là xin chuyển từ tổ xã hội sang tổ thể thao, tất cả chỉ để tránh cái tên ác mộng 'Vân Ân'.Ký ức về việc dược phẩm Vân Ân đã khiến nàng tuyệt vọng như thế nào ở kiếp trước vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng. Nàng ngồi run rẩy dưới mưa, không biết là vì sợ hãi hay vì lạnh.Nàng nhìn chằm chằm vào những vết nứt như mạng nhện trên màn hình điện thoại, nước mưa đang tràn vào.Nàng cố gắng nhặt nó lên, nhưng toàn thân nàng như bị mắc kẹt trong đầm lầy, thậm chí nàng không còn sức để vươn ra. Một bà lão cầm ô bước ra từ toà nhà bệnh viện, hình như là một bệnh nhân vừa được khám xong. Bà bước đến chỗ Tang Điềm, cầm điện thoại lên và dúi vào tay nàng: "Sao vậy, cô bé? Con không khoẻ sao?"Tang Điềm lắc đầu: "Không, con chỉ thích mưa thôi. Cảm ơn bà."Con trai bà lão đã đến bằng xe, bấm còi xe để gọi bà lão lên vì sợ kẹt xe. Bà lão đành phải bỏ đi.Tang Điềm ngồi dưới mưa, không biết khi nào mới tạnh. Nàng tự hỏi liệu mưa có bao giờ tạnh không.Nếu mưa không tạnh, nàng có thể ngồi đây mãi mãi, như thể thời gian đã đóng băng, thoát khỏi mọi phiền muộn.Nhưng ngay khi nàng vừa nghĩ vậy, mưa đã tạnh.Tang Điềm:.....Ngay khi nàng định mỏ hỗn về cái mỏ linh của mình, nàng ngẩng đầu lên và nhận ra có người đã cầm ô che cho nàng.Tang Điềm: "Sao em lại ở đây?"Lâm Tuyết: "Tôi biết có chuyện gì đó khi chị không trả lời điện thoại của tôi."Tang Điềm khờ khờ nhìn cô, không nói lời nào.Lâm Tuyết nhét ô vào tay Tang Điềm, cởi áo khoác ra và cẩn thận khoác lên vai nàng: "Lạnh không?" Tang Điềm hít hít mũi.Lâm Tuyết nói sẽ học cách thương nàng, và đang thực sự cố gắng học cách thương nàng.Nhìn thấy Tang Điềm ướt đẫm mưa, cô không hỏi han hay thúc giục nàng, mà chỉ nhẹ nhàng hỏi: 'Lạnh không?'Cô chỉ quan tâm đến việc nàng có lạnh không, chứ không quan tâm tình hình nghiêm trọng đến mức nào.Bởi vì cô đã quyết định rằng dù tình hình có nghiêm trọng đến đâu, cô cũng sẽ cùng nàng đối mặt.Tang Điềm: "Chị có thể hỏi em một câu không?"Lâm Tuyết: "Ừ, hỏi đi."Tang Điềm: "Em đã quyết định điều tra vụ án của Triều Hi rồi phải không?"Lâm Tuyết gật đầu: "Tôi cũng có tật xấu giống chị. Một khi đã dấn thân vào con đường nào, tôi sẽ không quay đầu lại cho đến khi đến đích."Tang Điềm nở một nụ cười gần như bi thương, rồi cúi đầu, sợ Lâm Tuyết nhìn thấy.Chắc hẳn nàng đã biết Lâm Tuyết sẽ chết như thế nào. Nàng biết quá rõ thủ đoạn của băng đảng Vân Ân. Nếu vụ án của Triều Hi thực sự liên quan đến Vân Ân, thì đó là một tình huống ngàn cân treo sợi tóc, và cả nàng lẫn Lâm Tuyết rất có thể sẽ chết vì vụ này.Tang Điềm nói, cổ họng khô khốc mặc dù trời đang mưa phùn: "Em có thể hứa với chị một điều không?"Lâm Tuyết: "Có thể, chị nói tôi nghe."Giọng điệu không chút do dự, không chút nghi ngờ ấy khiến Tang Điềm tin rằng dù nàng có cầu trăng trên trời, Lâm Tuyết cũng sẽ tìm cách chắp cánh cho nàng.Tang Điềm cúi đầu, vẫn mỉm cười, nhưng nước mắt đã trào ra, hoà lẫn với những giọt mưa trên mặt tạo thành một dòng nước nhỏ.Mưa lạnh hay lệ nóng, không thể phân biệt được.Cơn mưa này tựa như không có ngày mai.Tang Điềm ngước nhìn Lâm Tuyết: "Về vụ án của Triều Hi, sao ta không dừng điều tra lại nhỉ?"Lâm Tuyết nhìn Tang Điềm, nụ cười vẫn còn đọng trên môi lúc đầu, như thể cô nghĩa rằng Tang Điềm đang đùa giỡn và thử thách cô. Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng tắt ngúm, bởi vì vẻ mặt của Tang Điềm khiến cô nhận ra nàng đang nghiêm túc.Cô quay người bước đi.Tay Tang Điềm cầm ô, vai khoác áo, cô thì chỉ còn lại tấm lưng cô đơn, ướt đẫm mưa, thân hình thanh mảnh khiến nàng đau nhói.Tang Điềm không nhịn được gọi: "Lâm Tuyết."Lâm Tuyết không quay lại.*********Sau khi ngồi dưới mưa không biết bao lâu, cuối cùng Tang Điềm cũng lấy hết sức lực đứng dậy. Nàng lê bước ra khỏi bệnh việm, vẫy một chiếc taxi rồi ngồi vào ghế sau, gọi Dương Tĩnh Tư: "Tớ đi trước. Chắn hộ tớ mẹ guột của cậu nhé."Dương Tĩnh Tư đứng dậy đi vào hành lang: "Cậu đi đâu vậy? Đi hẹn hò với chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ hả?"Tang Điềm: "Ừm."Dương Tĩnh Tư cũng lắm lời như Tang Điềm, thấy Tang Điềm im lặng, cậu ấy nói tiếp: "Về những lời Lâm Tuyết nói về Địch Nhược Tâm, tớ cứ tưởng cậu sẽ giận cơ."Tang Điềm: "Lâm Tuyết có đến khoa không?"Dương Tĩnh Tư: "Có, em ấy có đến. Tớ nói với em ấy là cậu đã đi đâu đó sau khi ship đặc sản địa phương cho bác sĩ Cố, và cậu không nghe máy. Thế là em ấy có hỏi tớ cậu có nghe tin gì về Địch Nhược Tâm không. Tớ nói không, Địch Nhược Tâm là ai? Em ấy còn chưa kịp nói gì với tớ thì đã đi tìm cậu rồi.""Sau đó tớ search ra và hiểu ngay. Còn ai ngoài chúa tể simp lỏd siêu cấp của Lâm Tuyết chớ?!"Tang Điềm im lặng cúp máy.Thực ra, nàng biết cái tên Địch Nhược Tâm.Sau vụ tự sát của Triều Hi và việc giải nghệ đột ngột của Sở Lăng Tuyết, làng đơn nữ trong nước phần lớn do Đới Thanh dẫn dắt, chưa từng có cặp song sinh nào huy hoàng như vậy.Chính sự nổi lên của Địch Nhược Tâm đã mang đến hy vọng cho mọi người.Địch Nhược Tâm so với lứa Sở Lăng Tuyết nhỏ hơn 3 tuổi, gia đình em ấy còn khá giả hơn cả Đới Thanh. Hồi nhỏ, em ấy tập trượt băng nghệ thuật chỉ vì sức khoẻ kém, nên mẹ em ấy, vì muốn em ấy cải thiện, đã gửi em ấy đến câu lạc bộ của Cái Nhất Dương.Không ngờ, em ấy lại bộc lộ tài năng trượt băng nghệ thuật đáng kinh ngạc, thậm chí còn được đặt biệt danh là 'Sở Lăng Tuyết mini'. Tài năng này đã giúp em ấy tiếp tục theo đuổi sự nghiệp. Nhưng thực ra em ấy hơi bị nuông chiều, với khuôn mặt tròn trịa hình quả táo, mũm mĩm và hồng hào, như người tuyết. Em ấy khóc mỗi khi không làm được động tác nào, ngã xuống cũng khóc, bị Vân Tân Châu mắng cũng khóc. Vậy động lực nào khiến em ấy kiên trì như vậy? Chính là vì Sở Lăng Tuyết.Trên con đường trở thành chúa tể simp lỏd siêu cấp của Sở Lăng Tuyết, em ấy không cần Sở Lăng Tuyết chinh phục mình, em ấy cực kỳ giỏi chinh phục bản thân.Vì em ấy khóc suốt ngày, nên làm Sở Lăng Tuyết rất khó chịu. Mỗi lần em ấy bị Sở Lăng Tuyết mắng, em ấy đều đếm từng lời Sở Lăng Tuyết mắng trên đầu ngón tay, tin rằng em ấy là người Sở Lăng Tuyết nói chuyện nhiều nhất trong cả nguyên cái câu lạc bộ.Sau khi nàng trọng sinh, Tang Điềm trong khi tìm hiểu về Sở Lăng Tuyết đã phát hiện ra rất ít thân ảnh của em ấy. Cô cực kỳ không thích chụp ảnh, và số ít ảnh trong câu lạc bộ đều là ảnh cô với khuôn mặt cau có và đầu cúi gằm.Trong mỗi bức ảnh, đều không thể thoát khỏi cái bóng nhỏ bé của Địch Nhược Tâm.Địch Nhược Tâm simp lỏd Sở Lăng Tuyết đến mức nào? Đến nỗi, dù bản tính mỏng manh của em ấy, Vân Tân Châu cũng không thể tránh thoát em ấy được.Cũng chính vì bản tính dễ mệt dễ chán của em ấy mà Địch Nhược Tâm kiên trì, chỉ là vì muốn bám lấy Sở Lăng Tuyết, chứ không phải luyện tập trượt băng nghệ thuật chăm chỉ như Sở Lăng Tuyết. VÌ vậy, thành thích của em ấy cứ trì trệ một cách nửa này nửa nọ.Vốn dĩ em ấy cứ thế tiếp tục loay hoay, nhưng không ngờ, khi Triều Hi tự sát, Sở Lăng Tuyết đột nhiên tuyên bố giải nghệ.Em ấy khóc rất lâu, tìm kiếm Sở Lăng Tuyết rất lâu, nhưng không tìm thấy bất cứ tin tức gì của cô.Từ đó trở đi, Địch Nhược Tâm bắt đầu dốc toàn lực luyện tập trượt băng nghê thuật, bởi vì em ấy nhận thấy Đới Thanh đang bắt đầu thách thức thành tích của Sở Lăng Tuyết.Chẳng bao lâu sau, ngay cả Đới Thanh cũng được phong tặng danh hiệu 'Công chúa băng' của Sở Lăng Tuyết.Địch Nhược Tâm vô cùng bất mãn: 'Đới Thanh, đứa trẻ hay khóc nhè đó, có đáng không?' Em ấy không ngờ mình cũng dễ khóc như vậy. Điểm khác biệt duy nhất là hồi nhỏ, Đới Thanh khóc rất nhỏ, còn em ấy khóc rất to. Mấy viên kẹo nhỏ mà Sở Lăng Tuyết được huấn luyện viên thưởng vì thành tích tốt đều được dùng để an ủi bọn họ.Sau khi Sở Lăng Tuyết biến mất, không ai cho Địch Nhược Tâm kẹo nữa, nên cô bé thôi khóc. Dù chân có bao nhiêu vết bầm tím, dù thân thể có bao nhiêu vết thương, em ấy cũng không hề rơi một giọt nước mắt, nghiến răng luyện tập không ngừng nghỉ. Lúc đó em ấy đã 14 tuổi, lớn hơn nhiều so với hình ảnh búp bê tuyết thuở nhỏ của mình, nhưng vẫn sở hữu khuôn mặt tròn trĩnh, dễ thương, và âm nhạc của em ấy chủ yếu là những giai điệu vui tươi, đáng yêu, tựa như một yêu tinh nhỏ.Không ai gọi em ấy là 'Sở Lăng Tuyết mini' nữa, bởi vì Sở Lăng Tuyết đã giải nghệ khi mới 15 tuổi, nhưng tính cách bá đạo và âm nhạc của em ấy đều toát lên vẻ uy nghiêm và mạnh mẽ.Sở Lăng Tuyết đã trở thành một bí mật, một giấc mơ trong lòng em ấy. Em ấy muốn giành lại danh hiệu 'Công chúa băng' từ Đới Thanh, giữ gìn nó cho người ấy, và trả lại cho người khi người trở về.Nếu em ấy kiên trì, có lẽ em ấy sẽ làm được, bởi vì xét về tài năng thuần tuý, em ấy hơn Đới Thanh.Nhưng rồi, tin tức ba mẹ em ấy sắp sang Mỹ đã đến.Vì ba em ấy là một giáo sư vật lý nổi tiếng, nên cả gia đình có thể dễ dàng xin được quốc tịch. Khi biết mình sắp rời đi, em ấy đã khóc lóc quậy banh, nhưng khóc lóc cũng vô ích vì em ấy mới 14 tuổi, và ba mẹ em ấy không thể để em ấy ở lại Trung Quốc một mình.Cuối cùng, Địch Nhược Tâm, với đôi mắt đỏ hoe và sưng húp, đã được đưa lên máy bay sang Mỹ.Một lý do khác thuyết phục em ấy đến Mỹ là nhiều người trong ngành được đồn đại đã mất liên lạc với Sở Lăng Tuyết sau khi cô đột ngột giải nghệ vì cô đã ra nước ngoài. Một số người suy đoán rằng cô đã sang châu Âu hoặc Mỹ.Sau khi nhập tịch Mỹ, Địch Nhược Tâm bắt đầu đại diện cho đội tuyển Mỹ tham gia các cuộc thi quốc tế. Em ấy vẫn kiên trì với bộ môn trượt băng nghệ thuật, nhưng em ấy không bao giờ tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Sở Lăng Tuyết nữa.Tang Điềm đang nghĩ về những thông tin nàng đã đọc về Địch Nhược Tâm thì điện thoại lại reo.Nàng tự nhủ, chiếc điện thoại này thật sự bền vô cùng tận. Dù bị vỡ tan và dính mưa, nó vẫn hoạt động. Nàng nhấc máy: "Alo."Đường Thi San: "Cuối cùng cũng liên lạc được với em rồi! Chị nhắn cho em biết bao nhiêu là tin mà em không trả lời. Em dỗi Tuyết Tuyết hả?"Tang Điềm: "VÌ Địch Nhược Tâm sao?"Đường Thi San: "Em biết rồi hả? Em thấy ảnh của em ấy ôm Tuyết Tuyết trên Weibo rồi á? Có staff câu lạc bộ nào đó lén chụp rồi up lên thì phải.""Không có gì phải ghen hết. Chị đến đó để kiểm tra mắt cá chân định kỳ cho Tuyết Tuyết, và chị tận mắt chứng kiến Tuyết Tuyết đẩy em ấy ra ngay sau đó. Chưa kể ôm thì sao đâu nào? Tuyết Tuyết từ nhỏ đến giờ chưa từng xem em ấy là phụ nữ."Tang Điềm nói tiếp: "Không phải phụ nữ chứ là gì?"Đường Thi San: "Đương nhiên là quả bánh gạo nếp ồn ào chứ sao!"Tang Điềm nghĩ đến khuôn mặt phúng phính của Địch Nhược Tâm, cảm thấy ẩn dụ 'bánh gạo nếp' khá phù hợp. Bình thường nàng sẽ cười, nhưng giờ không có tâm trạng, nên nói với Đường Thi San: "Đừng lo, em không dỗi."Đường Thi San thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi. Tuyết Tuyết lo quá nên cứ nhờ chị làm bồ câu đưa thư thôi. Giờ thì chị có thể báo lại cho em ấy biết rồi."Tang Điềm mỉm cười: "Đừng lo, em ấy sẽ không hỏi chị đã hoàn thành nhiệm vụ chưa đâu."Đường Thi San: "Hai bây cãi nhau he?"Tang Điềm: "Cũng không hẳn là cãi nhau, chắc là chia tay."*********Sau khi về nhà, Tang Điềm tắm nước nóng.Cuộc sống của người trưởng thành thật khốn khổ. Nếu uống rượu sau khi chia tay, ta phải lo lắng về việc không ảnh hưởng đến công việc vào ngày hôm sau. Nếu ta bị dính mưa sau khi chia tay, ta phải lo lắng về việc không bị cảm lạnh hoặc sẽ phải tốn tiền mua thuốc.Tình hình của Tang Điềm còn tệ hơn. Nếu nàng bị cảm lạnh, sẽ không có ai chăm sóc Tang Giai. Tang Điềm bước ra khỏi phòng tắm, quấn mình trong chiếc áo choàng tắm, lau tóc ướt bằng khăn. Nàng đã ở viện gần như cả ngày kể từ khi xuống máy bay và chưa ăn gì. Bụng nàng giờ trống rỗng và đau nhức.Nhưng nàng không có tâm trạng để ăn.Sau đó chuông cửa reo.Tang Điềm biết ngay là có shipper nào đó lại đi nhầm đường.Nàng định mở cửa báo cho họ thì xịt keo cứng ngắc.Ngoài cửa là khuôn mặt chảnh chảnh này kia của Lâm Tuyết.Một cơn gió đêm thổi qua, và Tang Điềm hắt hơi hai cái. Lâm Tuyết đẩy nàng vào trong, đi theo sau, rồi đóng cửa lại.Tang Điềm: "Sao em lại ở đây?"Vì hiểu Lâm Tuyết quá rõ, nàng hoàn toàn nhận thức được sự tổn thương sâu sắc mà câu nói 'Đừng điều tra nữa' của nàng đã gây ra cho cô. Lâm Tuyết yêu nàng bởi vì nàng là mặt trời, là ánh sáng, là chiếc xe tăng nhỏ bé không ngừng tiến lên phía trước trên con đường đầy chông gai, kéo Lâm Tuyết ra khỏi vũng lầy của quá khứ, rồi lau khô rêu và bùn đất trên lớp vỏ của cô.Điều tra vụ án của Triều Hi là điều Lâm Tuyết luôn muốn làm nhưng chưa dám. Nhưng Tang Điềm đã dám.Khi Lâm Tuyết cuối cùng cũng lấy hết can đảm để sát cánh cùng Tang Điềm ở điểm khởi đầu của hành trình định mệnh đầy chông gai này, Tang Điềm đột nhiên buông tay, nói: "Dẹp mẹ đi!"Chẳng trách Lâm Tuyết lại khó chịu. Nếu có người đối xử với nàng như vậy, nàng còn khó chịu hơn cả Lâm Tuyết nữa.Lời nói đơn giản của nàng khiến Lâm Tuyết run rẩy trong lòng, khiến niềm tin của cô sụp đổ.Vì vậy, nàng nói với Đường Thi San rằng có lẽ hai người không cãi nhau, mà là chia tay.Nàng không ngờ Lâm Tuyết lại đến tìm mình. Lâm Tuyết không giải thích lý do, chỉ hỏi Tang Điềm: "Máy sấy tóc đâu?"Tang Điềm trả lời một cách thờ ơ: "Trong phòng tắm."Lâm Tuyết bước vào phòng tắm, lấy máy sấy tóc ra đặt cạnh ghế sofa. Sau đó, cô ấn Tang Điềm lên ghế sofa và bắt đầu sấy tóc.Gió ấm áp, những ngón tay của Lâm Tuyết lại mềm mại đến thế. Tang Điềm cảm thấy muốn khóc.Giọng Lâm Tuyết vang vọng trong gió rì rào: "Đừng mở cửa cho shipper khi mặc áo choàng tắm. Sẽ không an toàn nếu bị người có ý đồ đen tối nhìn thấy."Tang Điềm: "Ò."Lâm Tuyết: "Còn nữa, tốt nhất là nên đổi tên khi nhận đồ ăn mang về đi, tốt nhất là nên đổi thành anh Tang cơ bự - Tang Đại Tráng."Tang Điềm:........Nàng vừa muốn cười vừa muốn khóc. Nàng cảm thấy như Lâm Tuyết đang dặn dò mình lần cuối ——liệu giờ Lâm Tuyết có biến mất khỏi cuộc đời nàng luôn không?Khi tóc Tang Điềm gần khô, Lâm Tuyết đặt máy sấy tóc xuống và chải tóc cho nàng. Sau đó, cô đi ra cửa lấy bình giữ nhiệt đã mang theo.Cô đặt nó lên bàn trà và mở ra. Một mùi thơm nồng nàn, ấm áp lan toả.Bên trong là một phần cháo thịt bò trứng thơm phức. Trứng gà xé vàng ươm nằm giữa những hạt cơm trắng muốt. Thịt bò được thái hạt lựu và nấu chín mềm, đậm đà, thêm một nắm hành lá thái nhỏ làm tăng thêm hương vị.Tang Điềm: "Từ quán nhà nào vậy?"Lâm Tuyết: "Bếp nhà Lâm."Thì ra là của chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ.Phải nói là tài nấu nướng của chiếc sói hoang hư hỏng bé nhỏ thật sự rất tuyệt vời. Chẳng trách quý bà già nào đó cứ thương nhớ mãi về cháo của cô thôi.Nhưng Tang Điềm cảm thấy như có tảng đá đè nặng trong lòng, nàng chẳng thấy ngon miệng chút nào.Lâm Tuyết: "Không muốn ăn?"Tang Điềm cụp mắt xuống.Lâm Tuyết thở dài, ngồi xuống ghế sofa, vỗ nhẹ đầu gối: "Lại đây."Tang Điềm khờ khờ ngồi bất động.Lâm Tuyết kéo Tang Điềm lên đùi, hai tay đỡ eo, múc một thìa cháo đút nàng: "Ăn một miếng.""Chị ơi, chị à, ăn nào."Tang Điềm há miệng.Mọi thứ ban đầu đều khó khăn, và bây giờ cũng vậy. Khi Lâm Tuyết đút cho nàng ăn miếng cháo đầu tên, hơi ấm làm dịu dạ dày, lập tức kích thích cơn đói. Cơn thèm ăn trong cơ thể nàng trở thành bản năng.Lâm Tuyết đút một miếng, nàng ăn một miếng, chẳng mấy chốc đã ăn hết nửa hộp.Tang Điềm cảm thấy đau nhói trong lòng —— ngay cả cơ thể nàng cũng biết cách tự cứu lấy mình, cố gắng ngăn trở nàng chết đói. Mạng sống là quý giá, làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn Lâm Tuyết chết trẻ chứ?Nàng nhẹ nhàng đẩy tay Lâm Tuyết ra: "Chị không ăn nữa."Lâm Tuyết đặt thìa xuống, nhìn Tang Điềm một lúc rồi bất ngờ hôn nàng.Đó là một nụ hôn vô cùng dịu dàng, và nàng cảm thấy như Lâm Tuyết đang bước về phía nàng, ướt đẫm trong cơn mưa lạnh, một bàn tay dịu dàng đặt trên đầu nàng."Sao lại dầm mưa?" Lâm Tuyết giữ chặt môi nàng.Tang Điềm: "Chút chuyện công việc."Lâm Tuyết buông nàng ra một lúc, đưa tay vuốt mái tóc dài vừa mới sấy khô của nàng, để nó nhẹ nhàng rơi xuống vai mình: "Tang Điềm, tôi biết tại sao chị nói chị không muốn điều tra nữa.""Càng đào sâu, chị càng nhận ra chuyện này có thể thực sự nguy hiểm. Chị lo lắng cho tôi, và cũng lo lắng cho chính mình. Nhưng tôi muốn nói cho chị biết, cái chuyện này nguy hiểm đến mức nào. Tôi đều đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi hết rồi. Vì tôi đã dám cùng chị điều tra, nên tôi không sợ chết.""Nếu, ý tôi là nếu, có chuyện gì thực sự tồi tệ xảy ra, tôi chỉ mong chị sống khoẻ mạnh. Còn tôi." Cô mỉm cười, "Nói theo cách của Trì Hạ, tôi chỉ mong chị nhớ đến tôi."Cô còn nói đùa với Tang Điềm: "Sau này nếu chị đến thăm mộ tôi, đừng cúng cỏ đuôi chó để tiết kiệm tiền, ít nhất cũng phải lam tinh đấy."Tang Điềm cười khẽ.'Tôi không sợ chết' —— một câu nói quá ư phù phiếm.Điều buồn cười là, kiếp trước, Tang Điềm cũng đã từng bật ra được câu như vậy. Khi Vân Ân sai người đến quấy rối, vô số người đã khuyên nàng: "Bỏ đi, Tang Điềm."Lúc ấy nàng nói gì? Nàng cười với nụ cười thản nhiên như Lâm Tuyết bây giờ: 'Em không sợ chết'. Nhưng khi Vân Ân thực sự dồn nàng vào chân tường, đứng trên sân thượng, hứng chịu gió lớn, nỗi sợ hãi trong nàng vượt xa mọi dự đoán. Nàng phát hiện ra rằng nỗi sợ chết và khao khát sống là những bản năng ẩn sâu vào bộ gen của con người.Một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến, Tang Điềm rơi xuống từ sân thượng như một chiếc lá khô.Quả thực, nàng không thể phân biệt được liệu mình đã tự mình nhảy xuống hay chỉ đơn giản là mất thăng bằng trong gió mà rơi xuống.Nàng chỉ biết rằng khi sàn bê tông xám xịt tiến lại gần, nàng biết cuộc đời mình sẽ nở rộ, một bông hoa đỏ thắm duy nhất, lần cuối cùng.Lúc đó, nàng chỉ có một ý nghĩ trong đầu —— nàng sẽ cống hiến tất cả để được sống lại.Có lẽ chính khát khao mãnh liệt này đã cho nàng cơ hội được trọng sinh.Lâm Tuyết vẫn chưa trọng sinh. Cô không biết 'cái chết' nghĩa là gì, và Tang Điềm, người đã tự mình tải nghiệm, sẽ không bao giờ để cô trải qua nỗi tuyệt vọng như khi đứng trên tầng thượng. Nàng chỉ lắc đầu và nói với Lâm Tuyết: "Đừng điều tra nữa, Lâm Tuyết. Đừng điều tra nữa, được không? Mọi chuyện khác chị đều đồng ý."Lâm Tuyết im lặng hồi lâu rồi mới hỏi: "Tại sao?"Tang Điềm biết Lâm Tuyết cứng đầu đến mức nào. Như chính cô đã nói, một khi đã dấn thân vào con đường nào đó, cô sẽ không quay đầu lại cho đến khi đến đích. Cho dù Tang Điềm có tua lại kiếp trước của mình trước mặt Lâm Tuyết như một bộ phim, cô chắc vẫn sẽ nói: 'Tôi không sợ chết. Hơn nữa, làm sao chị biết kiếp này chúng ta sẽ lặp lại những sai lầm tương tự?'Tang Điềm cũng biết họ chưa chắc đã chết. Có lẽ chỉ có một phần vạn cơ hội họ có thể thay đổi được số phận.Nhưng nàng vẫn nhớ cảm giác trong đám tang của Tang Giai kiếp trước.Cảm giác lạnh sống lưng, cảm giác bị biến thành con rối, dù có trọng sinh bao nhiêu lần cũng không thể nào quên.Nàng chỉ có thể thử một cách tiếp cận khác: "Vì chị sợ, chị rất sợ. Giờ chị đã có em, và chị muốn ở bên em mãi mãi, trong bình yên và hạnh phúc."Nàng nắm tay Lâm Tuyết: "Cứ coi như vì chị đi, được không em?"Ánh mắt Lâm Tuyết tối sầm lại, cô lặng lẽ rút tay khỏi tay Tang Điềm: "Tang Điềm, tôi không ngờ chị lại là người như vậy."Tim Tang Điềm như bị đâm một nhát.Nàng biết Lâm Tuyết không nỡ nói nặng lời với mình, đây là những lời cay nghiệt nhất mà cô có thể nói ra.Sức nặng của những lời nói này cũng gần bằng —— 'Tôi không ngờ chị lại là loại người tôi không thích'.Ánh mắt Tang Điềm tối sầm lại.Nàng đứng dậy khỏi đùi Lâm Tuyết, lặng lẽ cúi đầu đứng sang một bên.Lâm Tuyết cũng đứng dậy: "Vậy, tôi đi nhé?"Tang Điềm: "Bình giữ nhiệt của em....."Lâm Tuyết cọc cằn nói: "Không cần."Hình như cô không muốn gặp lại Tang Điềm chỉ vì cô không muốn nàng trả lại bình giữ nhiệt.Tang Điềm mỉm cười.Nàng cũng không muốn gặp lại Lâm Tuyết nữa. Nàng đang nghĩ đến một khả năng khác —— kiếp trước, chính Vân Ân đã ép nàng phải chết, còn Lâm Tuyết thì chết vì bị hành hạ quá mức. Kiếp này, Lâm Tuyết đã hồi phục sức khoẻ và đang nỗ lực tự cứu mình. Vậy nếu nàng tránh xa Lâm Tuyết, chẳng phải Vân Ân sẽ không giết cô sao?Nàng không biết cái hệ thống luân hồi chết tiệt này được thiết lâp như thế nào, nên chỉ có thể tiếp tục suy đoán.Lâm Tuyết đã đi về phía cửa. Tang Điềm đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô.Đi thôi, Lâm Tuyết.Sống cho thật tốt.Nhưng rồi, Lâm Tuyết đột nhiên quay lại, cúi đầu, đi về phía Tang Điềm: "Trời mưa."Tang Điềm chợt nhận ra ngoài cửa sổ lại mưa, giống như hồi chiều vậy."Nàng chợt nhớ ra: "À, ô của em....."Rồi ngượng ngùng nói: "Ờm, chị quên trên taxi rồi."Nàng quay người đi về phía tủ: "Em lấy ô của chị trước đi, mai em quay lại....."Lúc này, Lâm Tuyết bước hai bước ra sau Tang Điềm, ôm chầm lấy nàng: "Nhà chị bừa quá, kiểu gì cũng không tìm thấy đâu.""Đợi sáng mai mưa tạnh đã."Tang Điềm cúi đầu: "Ừm, chị không tìm thấy ô ở đâu cả."Nếu Lâm Tuyết có thị lực tia X, cô hẳn đã nhìn thấy một chiếc ô caro đỏ trắng trong tủ cách Tang Điềm không xa.Nhưng dù Lâm Tuyết có thị lực tia X, chắc chắn cô sẽ tìm cớ đóng cửa lại ngay.Cả hai đều muốn tranh thủ thêm chút thời gian thông qua cơn mưa trút xuống xối xả bất ngờ này.Edit: Bonjour mấy bà, sr vì giờ mới đăng chap được vì ngày hôm qua wattpad bị lỗi toi không thể log in vào và post chương mới được. Nên đành chúc trễ mấy bà một ngày 20/10 thật vui vẻ và luôn xinh iu nhé. Chúc trễ và tặng quà trễ mấy bà cũng đừng buồn toi nghe 👉🏻👈🏻 đôi lời vị hoi au revoir 🌹🌺🌸🥀🌷🪷💐
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store