Bhtt Edit Co Ay Luon Duoc Bao Ve O Tan The
Ngoài tiếng xe văng vẳng bên ngoài xen lẫn với tiếng gầm nhẹ của lũ zombie, không có bất kỳ âm thanh nào có thể làm gián đoạn bầu không khí ngày càng nóng bỏng ở nơi cao nhất này.
"Ưm... A... Chị..." Mộng Trúc khéo léo ngồi trên đùi Trần Vũ, hai tay nắm lấy vạt áo của cô, khẽ ngẩng đầu, đôi môi chạm vào nhau trong sự cọ xát nhẹ nhàng. Trần Vũ tiến vào miệng nhỏ của Mộng Trúc, dù không mang cảm giác xâm chiếm mãnh liệt, nhưng lại cực kỳ linh hoạt, lướt qua từng ngóc ngách trong miệng cô. Chỉ vài nụ hôn thôi, Mộng Trúc đã như mềm nhũn cả người, làn da lộ ra sắc hồng phấn quyến rũ.
Nhìn cảnh tượng nóng bỏng bên cạnh, Thôi Hàn khẽ đưa tay vuốt ve làn da mịn màng của Mộng Trúc. Cơ thể cô khẽ run dưới những cái chạm, kèm theo tiếng rên nhẹ đầy kìm nén.
Thật nhạy cảm... Cảm giác cũng thật tuyệt... Đó là ý nghĩ duy nhất của Thôi Hàn. Cô chậm rãi cúi xuống, vụng về đặt những nụ hôn lên lưng Mộng Trúc. Rõ ràng không dùng nhiều sức, nhưng lại dễ dàng để lại những dấu hôn đỏ tươi như hoa mai, mang theo hơi thở mê hoặc, khiến người ta không nỡ buông tay.
"... Hự... A..."
Hai tiếng thở khẽ vang lên, đôi môi của Trần Vũ và Mộng Trúc cuối cùng tách ra. Một sợi tơ bạc mỏng manh nối liền đôi môi hai người. Mộng Trúc, với gương mặt ửng hồng, nhìn sợi tơ ấy, đôi môi hơi sưng khẽ hé. Sợi tơ đứt đoạn. Bỗng nhiên, cơ thể cô khẽ run, cô quay người nhìn Thôi Hàn, giọng hờn dỗi:
"Chị Hàn, ngứa quá... Ưm... Chỗ đó... A..." Cảm giác vừa ngứa vừa tê lan khắp cơ thể khiến Mộng Trúc không ngừng vặn vẹo. Cô gần như chui hẳn vào vòng tay của Thôi Hàn, không còn đường lui. Những chuyển động của cô rõ ràng kích thích Trần Vũ, khiến dương vật của cô càng thêm cứng rắn.
Cuối cùng không chịu nổi, Trần Vũ đưa tay khẽ kéo, giải phóng dương vật căng cứng ấy. Kích thước của nó không thua kém Diệp Thanh, có lẽ vì vị trí, khi nó bật ra, vừa vặn chạm vào âm hộ mềm mại và riêng tư của Mộng Trúc, khiến cô khẽ thét lên. Mộng Trúc hoảng hốt nhìn dương vật nóng bỏng đang dán chặt vào âm hộ của mình, nó khẽ rung, như thể đang khẳng định sự tồn tại của mình.
"Chị cũng... lớn thật đấy." Mộng Trúc khẽ than, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu dương vật. Trần Vũ mỉm cười, ghé sát tai cô, thì thầm:
"Vậy tiểu Trúc thích dương vật như thế nào?"
Xoạt... Mộng Trúc đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời. Cô nắm lấy tay Thôi Hàn, vốn đang di chuyển đến vùng ngực mình, kéo lên trước và khẽ xoa. Thôi Hàn không hề tỏ ra khó chịu với hành động của Mộng Trúc, chỉ để mặc cô tự do. Cuối cùng, Mộng Trúc khẽ nói:
"Chỉ cần là của hai người, em đều thích." Dù giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng cả hai đều nghe rõ. Nhìn vào mắt Mộng Trúc, ánh mắt họ càng thêm trìu mến.
"Nghe em nói vậy tụi chị vui lắm đấy." Trần Vũ lướt ngón tay dọc theo khe hẹp của âm hộ Mộng Trúc, chưa chạm đến cánh hoa đã cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại. Cô khẽ nhíu mày:
"Xem ra tiểu Trúc cũng rất muốn rồi."
"Không... Không có..." Không có tinh hạch hỗ trợ, sự thẹn thùng vẫn còn đó. Mộng Trúc che gương mặt nóng bừng, lẩm bẩm trong miệng, nhưng cũng không ngăn cản Trần Vũ cởi bỏ lớp quần lót của mình.
Âm hộ hồng phấn hé mở trước mắt ba người. Nhìn cánh hoa ấy khép mở, thỉnh thoảng tiết ra chút mật ngọt, cùng với dương vật nổi bật bên cạnh, sự kết hợp này không chỉ hút mắt mà còn khiến người ta khó tin rằng âm hộ nhỏ nhắn như vậy có thể chứa đựng dương vật to lớn ấy.
Là người trong cuộc, Mộng Trúc nhìn cảnh này, hơi thở càng lúc càng rối loạn, ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly. Thôi Hàn nhẹ nhàng nâng cằm cô, hôn lên đôi môi khẽ hé. Hai tay cô lại lần nữa chạm vào vùng ngực mềm mại đầy đàn hồi.
Trần Vũ cũng không chậm trễ, nhẹ nhàng nâng hai chân Mộng Trúc lên, dương vật nhắm thẳng vào âm hộ tràn ngập mật ngọt, chậm rãi tiến vào.
"Ưm... Ô... A..." Ngẩng đầu, Mộng Trúc khẽ giãy trong vòng tay Thôi Hàn. Âm hộ ngọ nguậy, từ từ nuốt trọn dương vật to lớn ấy. Phần bụng phẳng lì của cô nổi lên hình dạng của nó. Trần Vũ đưa tay chạm vào, cảm giác như có thể cảm nhận được sự hiện diện bên trong, vô cùng kỳ diệu.
Nhưng sự ấm nóng và mềm mại của âm hộ ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trần Vũ. Vừa nóng, vừa chặt, từng lớp mềm mại bao bọc, như một cái miệng nhỏ mút lấy, như muốn hòa tan người ta bên trong. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến người ta không thể nhúc nhích, như muốn ép khô mọi thứ. Một sự dịu dàng đầy nguy hiểm.
Trần Vũ suýt nữa không kìm được. Khẽ mím môi, dù trước đây chưa từng có kinh nghiệm, cô có thể chắc chắn rằng âm hộ của Mộng Trúc tuyệt đối là cực phẩm.
"Có cần tôi rút ra một chút không?" Nhìn nơi hai người nối liền, Thôi Hàn lên tiếng.
"Tôi vẫn ổn." Trần Vũ mỉm cười với Thôi Hàn, nâng đầu gối Mộng Trúc và đứng dậy.
"Ô... A!" Hành động bất ngờ khiến Mộng Trúc vô thức ôm chặt cổ Trần Vũ. Nhưng vì đầu gối bị nâng cao, phần hông cô rũ xuống, dương vật lập tức tiến sâu hơn, khiến cô không ngừng run rẩy, khóe mắt chảy ra chút nước mắt.
"Như vậy có làm cô ấy đau không?" Thôi Hàn lo lắng. Cô đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Mộng Trúc, nâng cô lên. Không ngờ, hành động này lại khiến Mộng Trúc cứng đờ, phát ra tiếng rên vừa mềm mại vừa mê hoặc. Khóe mắt cô ánh lên sắc hồng nhạt, đôi mắt long lanh, vừa quyến rũ vừa thuần khiết.
Bộ dạng ấy, cùng tiếng rên như sấm bên tai, khiến tay Thôi Hàn run lên. Cô vô tình buông ra, khiến Mộng Trúc lại nặng nề ngồi xuống.
"... Ưm... Ô..." Ngón chân cong lại, Mộng Trúc dưới sự kích thích liên tục đạt đến một đỉnh nhỏ. Thở hổn hển, cô nắm lấy vạt áo Thôi Hàn, phồng má nói:
"Chị Hàn... Chị thật là hư..."
Thôi Hàn há miệng, muốn nói đó là hiểu lầm, nhưng trong tình huống này, nói vậy dường như không hợp...
Trần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Không ngờ Thôi Hàn, người vốn tinh minh, lại vụng về trong chuyện này. Cô dứt khoát tựa vào tường, để Mộng Trúc dựa vào mình, tay cô di chuyển xuống, đẩy ra phần hông của Mộng Trúc. Không cần tìm kiếm nhiều, ngón tay cô đã chạm đến hậu môn nhỏ nhắn khép mở của cô.
"Thôi Hàn, cô có muốn cùng vào không?"
"Ưm... A... Chị..." Mộng Trúc khéo léo ngồi trên đùi Trần Vũ, hai tay nắm lấy vạt áo của cô, khẽ ngẩng đầu, đôi môi chạm vào nhau trong sự cọ xát nhẹ nhàng. Trần Vũ tiến vào miệng nhỏ của Mộng Trúc, dù không mang cảm giác xâm chiếm mãnh liệt, nhưng lại cực kỳ linh hoạt, lướt qua từng ngóc ngách trong miệng cô. Chỉ vài nụ hôn thôi, Mộng Trúc đã như mềm nhũn cả người, làn da lộ ra sắc hồng phấn quyến rũ.
Nhìn cảnh tượng nóng bỏng bên cạnh, Thôi Hàn khẽ đưa tay vuốt ve làn da mịn màng của Mộng Trúc. Cơ thể cô khẽ run dưới những cái chạm, kèm theo tiếng rên nhẹ đầy kìm nén.
Thật nhạy cảm... Cảm giác cũng thật tuyệt... Đó là ý nghĩ duy nhất của Thôi Hàn. Cô chậm rãi cúi xuống, vụng về đặt những nụ hôn lên lưng Mộng Trúc. Rõ ràng không dùng nhiều sức, nhưng lại dễ dàng để lại những dấu hôn đỏ tươi như hoa mai, mang theo hơi thở mê hoặc, khiến người ta không nỡ buông tay.
"... Hự... A..."
Hai tiếng thở khẽ vang lên, đôi môi của Trần Vũ và Mộng Trúc cuối cùng tách ra. Một sợi tơ bạc mỏng manh nối liền đôi môi hai người. Mộng Trúc, với gương mặt ửng hồng, nhìn sợi tơ ấy, đôi môi hơi sưng khẽ hé. Sợi tơ đứt đoạn. Bỗng nhiên, cơ thể cô khẽ run, cô quay người nhìn Thôi Hàn, giọng hờn dỗi:
"Chị Hàn, ngứa quá... Ưm... Chỗ đó... A..." Cảm giác vừa ngứa vừa tê lan khắp cơ thể khiến Mộng Trúc không ngừng vặn vẹo. Cô gần như chui hẳn vào vòng tay của Thôi Hàn, không còn đường lui. Những chuyển động của cô rõ ràng kích thích Trần Vũ, khiến dương vật của cô càng thêm cứng rắn.
Cuối cùng không chịu nổi, Trần Vũ đưa tay khẽ kéo, giải phóng dương vật căng cứng ấy. Kích thước của nó không thua kém Diệp Thanh, có lẽ vì vị trí, khi nó bật ra, vừa vặn chạm vào âm hộ mềm mại và riêng tư của Mộng Trúc, khiến cô khẽ thét lên. Mộng Trúc hoảng hốt nhìn dương vật nóng bỏng đang dán chặt vào âm hộ của mình, nó khẽ rung, như thể đang khẳng định sự tồn tại của mình.
"Chị cũng... lớn thật đấy." Mộng Trúc khẽ than, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu dương vật. Trần Vũ mỉm cười, ghé sát tai cô, thì thầm:
"Vậy tiểu Trúc thích dương vật như thế nào?"
Xoạt... Mộng Trúc đỏ bừng mặt, ấp úng không nói nên lời. Cô nắm lấy tay Thôi Hàn, vốn đang di chuyển đến vùng ngực mình, kéo lên trước và khẽ xoa. Thôi Hàn không hề tỏ ra khó chịu với hành động của Mộng Trúc, chỉ để mặc cô tự do. Cuối cùng, Mộng Trúc khẽ nói:
"Chỉ cần là của hai người, em đều thích." Dù giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhưng cả hai đều nghe rõ. Nhìn vào mắt Mộng Trúc, ánh mắt họ càng thêm trìu mến.
"Nghe em nói vậy tụi chị vui lắm đấy." Trần Vũ lướt ngón tay dọc theo khe hẹp của âm hộ Mộng Trúc, chưa chạm đến cánh hoa đã cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại. Cô khẽ nhíu mày:
"Xem ra tiểu Trúc cũng rất muốn rồi."
"Không... Không có..." Không có tinh hạch hỗ trợ, sự thẹn thùng vẫn còn đó. Mộng Trúc che gương mặt nóng bừng, lẩm bẩm trong miệng, nhưng cũng không ngăn cản Trần Vũ cởi bỏ lớp quần lót của mình.
Âm hộ hồng phấn hé mở trước mắt ba người. Nhìn cánh hoa ấy khép mở, thỉnh thoảng tiết ra chút mật ngọt, cùng với dương vật nổi bật bên cạnh, sự kết hợp này không chỉ hút mắt mà còn khiến người ta khó tin rằng âm hộ nhỏ nhắn như vậy có thể chứa đựng dương vật to lớn ấy.
Là người trong cuộc, Mộng Trúc nhìn cảnh này, hơi thở càng lúc càng rối loạn, ánh mắt bắt đầu trở nên mê ly. Thôi Hàn nhẹ nhàng nâng cằm cô, hôn lên đôi môi khẽ hé. Hai tay cô lại lần nữa chạm vào vùng ngực mềm mại đầy đàn hồi.
Trần Vũ cũng không chậm trễ, nhẹ nhàng nâng hai chân Mộng Trúc lên, dương vật nhắm thẳng vào âm hộ tràn ngập mật ngọt, chậm rãi tiến vào.
"Ưm... Ô... A..." Ngẩng đầu, Mộng Trúc khẽ giãy trong vòng tay Thôi Hàn. Âm hộ ngọ nguậy, từ từ nuốt trọn dương vật to lớn ấy. Phần bụng phẳng lì của cô nổi lên hình dạng của nó. Trần Vũ đưa tay chạm vào, cảm giác như có thể cảm nhận được sự hiện diện bên trong, vô cùng kỳ diệu.
Nhưng sự ấm nóng và mềm mại của âm hộ ấy nhanh chóng thu hút sự chú ý của Trần Vũ. Vừa nóng, vừa chặt, từng lớp mềm mại bao bọc, như một cái miệng nhỏ mút lấy, như muốn hòa tan người ta bên trong. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến người ta không thể nhúc nhích, như muốn ép khô mọi thứ. Một sự dịu dàng đầy nguy hiểm.
Trần Vũ suýt nữa không kìm được. Khẽ mím môi, dù trước đây chưa từng có kinh nghiệm, cô có thể chắc chắn rằng âm hộ của Mộng Trúc tuyệt đối là cực phẩm.
"Có cần tôi rút ra một chút không?" Nhìn nơi hai người nối liền, Thôi Hàn lên tiếng.
"Tôi vẫn ổn." Trần Vũ mỉm cười với Thôi Hàn, nâng đầu gối Mộng Trúc và đứng dậy.
"Ô... A!" Hành động bất ngờ khiến Mộng Trúc vô thức ôm chặt cổ Trần Vũ. Nhưng vì đầu gối bị nâng cao, phần hông cô rũ xuống, dương vật lập tức tiến sâu hơn, khiến cô không ngừng run rẩy, khóe mắt chảy ra chút nước mắt.
"Như vậy có làm cô ấy đau không?" Thôi Hàn lo lắng. Cô đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Mộng Trúc, nâng cô lên. Không ngờ, hành động này lại khiến Mộng Trúc cứng đờ, phát ra tiếng rên vừa mềm mại vừa mê hoặc. Khóe mắt cô ánh lên sắc hồng nhạt, đôi mắt long lanh, vừa quyến rũ vừa thuần khiết.
Bộ dạng ấy, cùng tiếng rên như sấm bên tai, khiến tay Thôi Hàn run lên. Cô vô tình buông ra, khiến Mộng Trúc lại nặng nề ngồi xuống.
"... Ưm... Ô..." Ngón chân cong lại, Mộng Trúc dưới sự kích thích liên tục đạt đến một đỉnh nhỏ. Thở hổn hển, cô nắm lấy vạt áo Thôi Hàn, phồng má nói:
"Chị Hàn... Chị thật là hư..."
Thôi Hàn há miệng, muốn nói đó là hiểu lầm, nhưng trong tình huống này, nói vậy dường như không hợp...
Trần Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Không ngờ Thôi Hàn, người vốn tinh minh, lại vụng về trong chuyện này. Cô dứt khoát tựa vào tường, để Mộng Trúc dựa vào mình, tay cô di chuyển xuống, đẩy ra phần hông của Mộng Trúc. Không cần tìm kiếm nhiều, ngón tay cô đã chạm đến hậu môn nhỏ nhắn khép mở của cô.
"Thôi Hàn, cô có muốn cùng vào không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store