(BHTT - EDIT) Chung Sơn hữu phỉ - Cam Nhược Lễ
Chương 70: Thoát khỏi mê cung: Bắt đầu đếm ngược
Vân Phù Sơn Thiên Nhất Phong, chính bắc quảng trường Thái Ất, chủ điện sừng sững nguy nga, ba chữ "Chân Vũ Điện" trên biển hiệu mạnh mẽ, thanh thoát, từng nét bút đều toát ra phong thái. Ba chữ này do chính tay Thiên Nhất đạo nhân viết thuở lập tông. Bảy chủ điện của Thất phong Thiên Nhất Tông đều là một phần của đại trận hộ sơn, bao gồm cả chữ trên biển hiệu. Dù các đời Tông chủ sau Thiên Nhất đạo nhân chưa kế thừa được truyền thừa của đại trận hộ sơn, nhưng tất cả đều hiểu rõ Chân Vũ Điện trên Chủ Phong nhất định là trung tâm đại trận hộ sơn, bởi vậy nơi đây được trông coi đặc biệt nghiêm ngặt, không cho phép xuất hiện bất cứ tỳ vết nào.
Vân Dật đứng trước ba chữ "Chân Vũ Điện", cẩn thận dò xét tình hình đại điện. Trong lúc đó, y không khỏi nghĩ về huyền cơ của đại trận hộ sơn. Y đã tham ngộ nhiều năm, nhưng đến giờ vẫn chưa thể nhìn thấu.
Đại trận hộ sơn là tên gọi chung của toàn bộ trận pháp tại Vân Phù Sơn. Khắp tông môn được bố trí bí trận huyền thuật, mỗi một nơi đều hết sức tinh diệu, thế mà chúng còn là nhất thể, chỉ cần một nơi phát sinh biến động, những chỗ khác tất cảm ứng được. Thế nên, dĩ nhiên phải tồn tại một đại trận bao trùm cả Vân Phù Sơn mới có thể liên kết linh lực từ các nơi. Nhưng đến bây giờ, Vân Dật vẫn chưa tìm ra đại trận kia ở đâu. Y nhìn chữ trên biển hiệu, nghĩ thầm: Công pháp huyền môn của môn ta tên là Chân Vũ Thủ Nguyên Quyết, cũng có hai chữ "Chân Vũ", không biết liên hệ gì hay không.
Ngay lúc này, phương xa bỗng truyền đến một trận náo động. Y ngưng thần dò xét, phát hiện có một chiếc xe ngựa hai chỗ đang bay nhanh đến quảng trường Thái Ất.
Xe không cần đi qua sơn môn, vậy chắc chắn là đệ tử trong tông, nhưng rõ ràng xe ngựa kia là toạ giá của Vân Trung Thành, chuyện này rốt cuộc là sao?
Y không dám hành động khinh suất, vung tay lên, vài điểm linh quang bay ra, vẽ thành một pháp trận hình tròn. Lúc này, xe ngựa kia đã bay đến trước quảng trường, tiếp theo y nghe thấy tiếng hô:
"Sư phụ!"
Bóng người màu than chì lập tức nhảy khỏi xe ngựa, đi ra trước mặt Vân Dật, chắp tay hành lễ. Thì ra là Phong Hải Lâu, và còn có một thiếu nữ theo sau hắn. Vân Dật nhận ra thiếu nữ ấy là Đinh Linh Vân, trong lòng lập tức sinh ra vài phần nghi hoặc. Trước khi y rời Tiêu Nghiêu, phụ thân và huynh trưởng Đinh Linh Vân cùng đến chơi, đề nghị tạm thời đưa Đinh Linh Vân về nhà. Y nghĩ đến thế cục Vân Trung Thành hiện giờ nên cũng đồng ý.
Sao nàng lại về? Chẳng lẽ đồ nhi mình giúp nàng trốn đi? Còn trộm cả toạ giá của Đinh gia?
Làm sao lại như thế được.
"Hải Lâu." Vân Dật thu trận pháp, đanh mặt, ẩn ý hỏi: "Chuyện này là sao?"
Phong Hải Lâu hiện vô cùng sốt ruột, không nghe ra ý Vân Dật, hắn đưa một phong thư qua, nôn nóng nói: "Tiểu sư thúc với Trình sư bá gặp chuyện rồi! Nhưng sao người lại không ở Hợp Hư Chi Sơn? Ta còn đang định đến chủ điện triệu tập sư thúc của bốn phong còn lại đến bàn."
"Gì cơ?" Vân Dật không rảnh tiếp tục bận tâm chuyện của Đinh Linh Vân nữa, vội vàng lấy thư, đọc đi đọc lại mấy lần, sắc mặt lúc sáng lúc tối, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi nhận được bức thư này từ khi nào?"
"Vào buổi tối hôm Tiểu sư thúc bọn họ rời đi."
Vân Dật lại hỏi: "Ngươi có nghe được tin tức gì lúc ở Tiêu Nghiêu không?"
Phong Hải Lâu nghĩ một chút rồi trả lời: "Trước khi đi, Trình sư thúc bảo ngài ấy nghe được vài tin đồn, nói rằng Nam Minh âm mưu hãm hại Tiểu sư thúc, nên ngay sau khi sửa xong Truyền Tống Trận, bọn họ lập tức lên đường." Nói xong, hắn chợt bừng tỉnh đại ngộ, kinh hoảng nói: "Hay là chính Nam Minh tự thả ra những tin đó để giục Tiểu sư thúc nhanh chóng rời đi?"
Truyền Tống Trận dị thường, càng để lâu càng khó đi. Thuật pháp đi đến Vân Phù Sơn bị cải biến, ắt thuật pháp đi đến các nơi khác cũng ảnh hưởng. Nếu Trường Ly đợi thêm một thời gian nữa mới đi, không chừng khi đó việc Truyền Tống Trận có vấn đề đã bại lộ.
Vân Dật nói: "Không thể hành động sơ suất. Ngươi mau đi mời các Phong chủ khác đến, phải rồi, mời cả Thái sư phụ với Thái sư thúc ngươi đến. Bọn họ về cùng ta, hẳn giờ đang ở sau Ngọc Lung Phong."
"Đệ tử lĩnh mệnh." Phong Hải Lâu đang định rời đi thì chợt liếc qua Đinh Linh Vân, hắn mới nhớ ra phải giải thích về cỗ xe ngựa kia, "Sư phụ, là đệ tử muốn về sớm nên mới mượn Đinh sư muội cỗ xe này, xin người đừng trách sư muội. Đến khi cứu được Tiểu sư thúc bọn họ, đệ tử sẽ tự đến Hình Đường nhận phạt."
"Được, đợi xong việc, ta sẽ viết một lá thư gửi đi Vân Trung Thành." Vân Dật gật đầu, sau đó cười khổ, "Còn tưởng về Vân Phù Sơn sẽ được yên ổn một thời gian."
Nào biết sóng gió cứ dồn dập ập tới.
Tại thung lũng bao phủ khí độc, khi Trình Tầm với Giang Lâm Chiếu quay lại, mười hai ngày đã trôi qua, tầng khí độc lại thấp hơn một ít. So với ban đầu, đã hạ xuống vài chục trượng. Bọn họ một lòng một dạ tập trung tìm nơi linh khí ngưng tụ theo lời Chung Minh Chúc, mà xung quanh cũng không có đỉnh núi nào cắm sâu vào màn khí độc, nên hai người không hề nhận ra điều này.
Sau khi trở về, Chung Minh Chúc chỉ tay lên trời, kể ra việc này, cả hai đều sợ hãi.
Trình Tầm lập tức ngự kiếm bay lên, đến trước khí độc thì dừng lại. Hắn vốn ngờ rằng Trường Ly nhìn nhầm, nhưng sau khi đích thân kiểm chứng liền phát hiện đúng là như vậy, mặt mày không khỏi càng thêm ủ rũ.
Lúc này, Trường Ly kể việc Chung Minh Chúc lừa hắn cho Trình Tầm, Trình Tầm còn tưởng là chuyện quan trọng gì, nghe xong lập tức bùng lên hoang mang cùng giận dữ.
Đã đến lúc này rồi, ai còn tâm trí đi bận tâm mấy chuyện nhỏ đó! Hắn cực kỳ muốn mắng như thế, nhưng khi đối mặt với khuôn mặt bình tĩnh của Trường Ly, lòng hắn chợt dấy lên hoảng hốt.
Vào thời khắc sống còn, sao Tiểu sư muội có thể thờ ơ như thế? Không phải nàng ấy không sợ, mà là không biết, nhưng sao nàng ấy lại biến thành thế này?
Lúc bé gái ấy được bế về, rõ ràng chẳng khác gì các đứa bé khác ở thế gian.
Khi ấy, hắn đang sắp xếp dược liệu ở Dược Đường thì bị Vân Dật sốt ruột lôi đi. Hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nào ngờ vừa tới nơi thì thấy một bé gái đang khóc lóc om sòm. Thì ra, Ngô Hồi vừa ôm đứa bé về liền lập tức đi tìm Cô Hồng sư tổ nghị sự, giao cho đám Vân Dật chăm sóc nàng ấy. Lúc hắn chạy tới, mấy vị sư huynh sư tỷ đang vây quanh bé gái, ai ai cũng luống cuống tay chân. Bọn họ đã tu luyện mấy trăm năm, trong đầu chỉ có tâm pháp tu đạo, nào ai biết chăm sóc trẻ con? Có người đề nghị niệm Ngưng Thần Chú, lập tức có người phản bác, nói rằng: Trẻ mới sinh thần trí chưa ổn định, nếu tuỳ tiện thi pháp e rằng sẽ gây thương tổn. Trình Tầm từng xuống núi du ngoạn, có thời gian hành y dưới phàm giới, Vân Dật nghĩ hắn sẽ có biện pháp, bèn gọi hắn đến, còn vô cùng lo lắng hỏi liệu có phải đứa bé bị ốm không.
Trình Tầm vừa thấy liền không nhịn cười được, đứa nhỏ đâu bị ốm gì, chỉ bị đói thôi. Hắn liền đi tìm ít sữa dê đút cho đứa bé, nàng ấy nhanh chóng nín khóc, mở to đôi mắt đen láy, quan sát từng người xung quanh, dường như còn bật cười.
Khi ấy, Ngô Hồi còn chưa đặt tên cho nàng ấy. Đến khi gặp lại, nàng ấy đã là kiếm tu Trường Ly thiên phú dị bẩm, toàn thân không vương nhân tình.
Vân Dật từng bảo, Tiểu sư muội là kỳ tài ngàn năm có một, nếu cho nàng ấy thời gian, nhất định có thể tu thành chính quả. Đến khi đó, trọng trách bảo vệ tông môn ắt sẽ đặt trên vai nàng ấy.
Nhưng nhất định phải trở thành thế này sao?
Trình Tầm chợt lộ vẻ mệt mỏi, hắn phất tay, thở dài: "Chuyện này tính sau, việc cấp bách bây giờ là tìm cách thoát khỏi đây."
Khí độc dần hạ xuống, bọn họ không thể tốn thêm thời gian ở đây nữa.
Dứt lời, hắn quăng Chu Minh Thiếp cho Chung Minh Chúc, lần này còn chẳng buồn trách mắng, chỉ cảnh cáo nhìn nàng.
Chung Minh Chúc sờ sờ mũi, ậm ờ "ò" một tiếng, rồi bắt đầu điền lần lượt địa thế xung quanh lên đồ phổ dưới đất.
Trận thuật của Thiên Nhất Tông cực kỳ tinh diệu, nhưng cả Trình Tầm lẫn Trường Ly đều không thuộc mạch Ngọc Lung Phong, không hiểu được sự huyền diệu của trận pháp mấy, chỉ có thể rập khuôn bày vài trận pháp, kết giới đơn giản. Đụng phải đại trận phạm vi cả một ngọn núi thế này, bọn họ đều bó tay bất lực. Vì vậy, khi Chung Minh Chúc bày trận, bọn họ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Không lâu sau, Trình Tầm liền sửng sốt. Khi nghe Trường Ly nói rằng Chung Minh Chúc được Vân Dật chân truyền, hắn chỉ nửa tin nửa ngờ. Nhưng giờ thấy nàng bày trận thành thạo, như từng luyện tập cả ngàn vạn lần, hắn không khỏi thay đổi cái nhìn. Ở Tiêu Nghiêu, hắn chưa bao giờ thấy Chung Minh Chúc nghiêm túc tu luyện, lại bắt gặp nàng ăn nói vô lễ vài lần, nên trong lòng luôn coi nàng là tên đệ tử dốt nát. Hiện tại chính mắt chứng kiến bản lĩnh của nàng, hắn liền biết nàng không lười biếng như hắn tưởng.
Hắn lại nghĩ đến việc Phong Hải Lâu luôn bao che cho Chung Minh Chúc, liền thầm nhủ: Vốn tưởng vì hai người thân nhau nên Phong sư điệt mới luôn bênh vực nàng, nhưng giờ xem ra, hẳn cũng vì Phong sư điệt trân trọng nhân tài.
Đệ tử lĩnh ngộ được huyền diệu trong trận thuật của Thiên Nhất Tông vốn đã vô cùng hiếm, thế mà Chung Minh Chúc mới nhập môn được một trăm năm đã xuất sắc như vậy, đủ thấy tư chất phi phàm. Việc Vân Dật với Phong Hải Lâu có phần thân thiết với nàng hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Trường Ly không nói một lời, yên lặng canh giữ bên người Chung Minh Chúc. Vốn Giang Lâm Chiếu thả phần lớn lực chú ý lên nàng ấy, nhưng dần dần lại bị đồ phổ kia hấp dẫn. Hắn tỉ mỉ quan sát đồ án trên mặt đất, nhìn những hang động, khe núi hoá thành điểm sáng cùng đường nét in lên đồ phổ, bèn tò mò hỏi: "Đã biết hết địa thế rồi thì sao không trực tiếp lần theo đó mà đi?"
Tay Chung Minh Chúc khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Giang Lâm Chiếu vài lần, không biết nghĩ đến chuyện gì, nàng bỗng cong khoé môi, mỉm cười dịu dàng nói: "Giang thành chủ hiểu lầm rồi, thứ ta đang vẽ không phải bản đồ." Nàng tuỳ ý chỉ một mảnh thạch lâm, "Chỗ thạch lâm này là do Giang thành chủ phát hiện đúng không? Lấy chỗ này làm trung tâm, chính đông là bãi cạn, còn phía tây là một hang động rộng vài chục trượng."
Giang Lâm Chiếu hồi tưởng lại, rồi gật đầu, nói: "Đúng."
"Vậy Giang thành chủ có biết chuyện này không," Chung Minh Chúc khẽ điểm đồ phổ kia, vài chỗ địa thế đột nhiên thay đổi vị trí, "Đó chỉ là những gì ngài thấy thôi, thực tế bãi cạn kia không ở phía chính đông thạch lâm, mà là ở Đông Nam cơ."
"Hả? Sao cơ?"
"Trên đường đi, chúng ta thường lấy cảnh vật xung quanh làm chuẩn, như là núi đá, cây cỏ, sông ngòi hay thậm chí là nhật nguyệt, là sao trời. Nếu khéo léo dàn xếp đá tảng dọc đường, thường sẽ tạo cho người đang đi vòng cảm giác như đang đi trên đường thẳng. Nếu lợi dụng sáng tối khiến vị trí vì sao mà người nhìn thấy lệch đi, thậm chí có thể trực tiếp khiến người ta đi ngược hướng."
Năm đó, cách Chung Minh Chúc dùng để dẫn Nam Tư Sở lạc đường trong thí luyện thực chất chính là vận dụng bí quyết của Mê Tung Trận.
Giang Lâm Chiếu ngẫm nghĩ một lát, có chút đăm chiêu nói: "Đúng là như thế."
Chung Minh Chúc nói tiếp: "Cho nên phía Giang thành chủ tưởng là chính đông thực tế chưa chắc đã là chính đông. Khí độc nơi này che khuất mặt trăng, mặt trời, khi xác định phương hướng khó tránh bị địa hình ảnh hưởng, hơn nữa các tảng đá lớn kia chưa chắc đã cố định."
Vì thế, dù có đi bao nhiêu lần, bọn họ vẫn quay lại chỗ cũ.
"Khá giống thuật bày binh bố trận ở phàm giới." Giang Lâm Chiếu như chợt nghĩ ra điều gì, càng thêm chăm chú quan sát đồ phổ kia.
Phàm nhân có thể bước vào Tu chân giới phần lớn là trẻ mồ côi được tu sĩ nhận nuôi, nhưng Giang Lâm Chiếu là ngoại lệ. Hắn là hậu duệ quý tộc phàm giới, nhiều thế hệ gia tộc hắn đã quản lý Trục Lãng Thành. Vốn Giang Lâm Chiếu cũng sẽ như các con cháu thế gia khác, bình bình ổn ổn sống đến hết đời, sở dĩ trở thành tu sĩ là vì thuở nhỏ hắn tình cờ cứu Khúc Trường Hữu của Vũ Sơn Tập khi người này bị kẻ địch ám toán.
Khúc Trường Hữu thấy Giang Lâm Chiếu căn cốt phi phàm, bèn thu hắn làm đệ tử. Khi ấy, Giang Lâm Chiếu đã được định làm Thành chủ Trục Lãng Thành đời kế tiếp, vì vậy ngoài tu luyện, hắn còn nghiên cứu bày binh bố trận. Mấy trăm năm trước, Trục Lãng Thành từng bị cuốn vào chiến tranh dưới phàm giới, nhờ có Giang Lâm Chiếu âm thầm chỉ điểm tộc nhân phương pháp ngăn địch, thành trì bên bờ Nam Hải mới may mắn tồn tại đến ngày nay. Mà Trục Lãng Thành cũng trở thành toà thành kỳ lạ nhất, một nửa là phàm nhân, một nửa là tu sĩ. Để tránh bị nghi ngờ, ở phàm giới, hắn luôn ẩn mình, phàm nhân tại Trục Lãng Thành hoàn toàn không biết Thành chủ bọn họ mấy trăm năm vẫn không đổi người, cũng chẳng biết điều huyền ảo ở nửa kia thành trì, xưa nay cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Thuật bày binh bố trận của phàm giới cũng rất chú trọng phương vị ngũ hành, nên dù Giang Lâm Chiếu chưa từng đặc biệt nghiên cứu thuật bày trận của Tu chân giới, nhưng bản thân hắn đã có nền tảng, chỉ quan sát đồ phổ một lúc đã lờ mờ nhìn ra vài phần môn đạo.
Hắn thấy linh khí xanh nhạt du tẩu trên đồ phổ, đường nét với điểm sáng bên trên cũng không ngừng biến đổi theo, đoán rằng Chung Minh Chúc đang thử tìm quy luật biến hoá nơi đây, hắn liền hỏi: "Chung tiểu hữu muốn tìm mắt trận?"
"Phải." Chung Minh Chúc đáp.
Nói xong, nàng liếc qua vẻ tò mò toát ra trên mặt Trường Ly, bèn giải thích: "Mê Tung Trận nơi này tương đương với kết hợp hơn trăm cái Mê Tung Trận với nhau, tựa như bố trí hơn ngàn mê cung, mà các mê cung đó hợp lại thành một mê cung lớn hơn." Nàng chỉ các đường nét lộn xộn dưới đất, "Tựa như mảnh loạn thạch lâm kia ấy, nó có khả năng làm lẫn lộn phương hướng, dù có thể đi thông qua một mê cung nhưng rồi sẽ lạc về theo mê cung khác. Ta nhớ các Mê Tung Trận có phạm vi thế này thường được gọi là Mê Tiên Trận, mà đại trận như thế chắc chắn phải có một hoặc vài mắt trận."
Để thoát khỏi đại trận như vậy, thường sẽ có ba cách. Một là lấy linh lực san phẳng chỗ này, nhưng lượng linh lực cần vượt xa linh lực ngưng tụ trận pháp; hai là tìm sinh môn, rồi đi ngược Cửu Cung để thoát khỏi trận pháp; và cách cuối cùng chính là phá huỷ mắt trận, khiến trận pháp mất hiệu lực.
Sinh môn giống như cánh cửa bí mật trong cạm bẫy vậy, trên đời không có công pháp nào không có sơ hở, và trận pháp cũng thế. Trong Mê Tiên Trận chắc chắn tồn tại một con đường dẫn ra khỏi trận, đó chính là sinh môn. Nếu trình độ người bị nhốt trong trận đủ cao, thì hoàn toàn có thể lần theo trận pháp suy ngược lại.
Mà cái gọi là mắt trận chính là mạch máu của trận pháp. Trận pháp cỡ nhỏ chỉ cần dựa vào sắp xếp phương vị linh phù, linh thạch để dựng trận. Nhưng trận pháp vây nhốt bọn họ chiếm cứ ít nhất hơn trăm dặm, muốn duy trì trận này, ắt phải dùng vật chứa linh lực hùng mạnh để trấn áp một hoặc nhiều chỗ trong trận. Thứ dùng để trấn áp mắt trận có thể là pháp khí lợi hại, cũng có thể là một lượng lớn linh thạch, thậm chí có thể là tu sĩ đạo hạnh cao thâm. Tỷ như mắt trận của Yêu quật Hắc Thuỷ Lĩnh chính là đống linh thạch bố trí theo bản đồ sao trên trần động. Mê Tiên Trận vây nhốt bọn họ chiếm hơn trăm dặm, tất nhiên phải có mắt trận.
Ba tu sĩ Nguyên Anh, đòi cưỡng ép phá huỷ trận pháp để thoát thân chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Bọn họ lại kẹt trong mê trận, mắt không thể bao quát toàn cảnh, ai mà biết thung lũng đầy khí độc này rốt cuộc rộng đến mức nào? Những điểm linh lực ngưng tụ Trình Tầm và Giang Lâm Chiếu tìm ra có thể mới là một phần mà thôi, muốn dựa vào đây suy ra sinh môn là quá khó.
Còn mắt trận thì khác. Mắt trận trong trận pháp luôn cố định, mà thông qua một phần địa thế, vẫn có khả năng tìm ra vị trí mắt trận duy trì trận pháp.
Đây là cách duy nhất để bọn họ thoát khỏi đây.
Trên đỉnh núi, Nam Minh khoanh tay nhìn xuống mây mù quỷ quyệt dưới chân, trên mặt treo nụ cười ôn hoà, nhưng đáy mắt lại là một mảnh tàn nhẫn như bụi cây đầy gai nhọn.
Ngay lúc này, một thuộc hạ xuất hiện sau lưng hắn, nơm nớp lo sợ dâng lên ngọc giản: "Thưa gia chủ, Lăng Tiêu Quân truyền tin."
Nam Minh nhận lấy ngọc giản, phất tay.
Tên thuộc hạ kia thấy vậy, chuẩn bị rời đi thì Nam Minh gọi lại: "Đứng lại."
Hai chữ ấy bâng quơ thốt lên, lại khiến thuộc hạ kia đờ người. Dạo này Nam Minh càng ngày càng tàn bạo, hắn sợ chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ rước lấy hoạ sát thân, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Đã truyền tin tức ra chưa?" Nam Minh hỏi.
Tên thuộc hạ vội vã gật đầu: "Đã bố trí xong theo gia chủ phân phó rồi ạ."
"Ừ, ngươi đi đi."
Nghe thấy mấy chữ này, tên thuộc hạ như trút được gánh nặng, vội vàng chuồn đi.
Nam Minh bóp nát ngọc giản, nghe xong lời Diệp Liên Khê, hắn liền vung tay ném ngọc giản xuống vực sâu trước mặt.
Giữa gió rít từng trận, nụ cười trên khuôn mặt hắn dần dần tan biến, thay vào đó là sự âm u làm ngũ quan bắt đầu méo mó.
Dưới tầng mây, trán Chung Minh Chúc rịn ra lớp mồ hôi mỏng. Trường Ly thấy vậy thì định lau giúp nàng, nhưng chưa kịp làm gì thì bỗng thấy linh lực xanh nhạt tan thành ngàn vạn điểm huỳnh quang.
Cơ thể Chung Minh Chúc lung lay vài cái mới miễn cưỡng ổn định, nàng cười khổ: "Không được rồi."
Trường Ly hỏi: "Không được cái gì?"
"Nếu Tông chủ sư bá hay Phong sư huynh ở đây thì đã dễ rồi." Chung Minh Chúc nhăn mày, thoạt nhìn rất phiền não, trong phiền não còn kèm theo cả ủ rũ, "Ta không tìm được mắt trận."
Nhất thời, xung quanh hoàn toàn yên lặng, sau đó Trường Ly nghe thấy Chung Minh Chúc oán giận thì thầm: "Chút tu vi này thật quá vô dụng."
Trình Tầm thất vọng thở dài, đang không biết làm thế nào thì bỗng nghe thấy Giang Lâm Chiếu cất giọng dò hỏi:
"Ta xin mạo muội hỏi một câu, không biết Chung tiểu hữu có thể chia sẻ phương pháp tìm mắt trận cho ta không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store