ZingTruyen.Store

[BHTT] [EDIT] Chịu Thua - Thời Thiên Từ

Chương 45: Nóng nảy

Gri_tl

Hôm sau, Chu Ý xuống lầu sớm hơn bình thường nửa tiếng.

Đường Viễn Chu thấy nàng mặc quần áo chỉnh tề xuống, phản ứng đầu tiên là mình nhìn nhầm giờ, sau khi xác nhận lại nhiều lần, anh khó hiểu hỏi: "Hôm nay lại không kiểm tra, em đi sớm thế làm gì?"

Chu Ý đẩy cặp sách ra phía sau, ngồi xổm ở cửa buộc dây giày: "Sau này em tự đi học."

Đường Viễn Chu nghe vậy sửng sốt, cảm thấy lời Chu Ý nói đầu không ra đuôi, cẩn thận suy nghĩ mấy giây rồi vô thức hỏi: "Mộ Thanh Lâm không đưa em à?"

Chủ ngữ của anh là Mộ Thanh Lâm, khiến người ta nghe như thể Mộ Thanh Lâm không muốn tiếp tục đưa nữa.

Chu Ý nhận ra điều này, nhíu mày, không nhịn được nói thêm: "Không liên quan gì đến chị ấy, là em không để chị ấy đưa."

"Tại sao?" Đường Viễn Chu hỏi.

Chu Ý đứng thẳng dậy, móc chiếc cặp sách vô tình trượt xuống khỏi khuỷu tay lên vai, "Không thân không quen, không đáng."

Nói xong câu đó, Chu Ý kéo cửa ra và rời đi không ngoảnh đầu lại.

Đường Viễn Chu đứng tại chỗ cau mày.

Dương Linh đi ra thấy vậy, ôm cánh tay anh hỏi: "Nghĩ gì thế? Biểu cảm khó coi vậy."

Đường Viễn Chu không nói nên lời, "Tiểu Cửu hình như đang giận dỗi với Mộ Thanh Lâm."

"Không thể nào." Dương Linh kinh ngạc, "Tiếp xúc một thời gian này, em cảm thấy Mộ Thanh Lâm hẳn là kiểu người có chuyện gì thì giải quyết chuyện đó, giận dỗi kiểu chiến tranh lạnh không giống phong cách của chị ấy."

Đường Viễn Chu "Ừm" một tiếng, "Chắc là anh suy nghĩ nhiều rồi."

Một trong những nhân vật chính bị nghĩ nhiều là Mộ Thanh Lâm đang chờ ở ven đường nơi cô đón Chu Ý mỗi ngày.

Sáng sớm hôm nay, cô thức dậy như thường lệ, tựa vào đầu giường xem tin tức.

Thấy thời gian gần đến, cô định gửi WeChat gọi Chu Ý dậy, nhưng ngay khoảnh khắc ấn mở khung chat lại đột nhiên dừng lại.

Chu Ý đã không để cô đưa nữa rồi.

Kết quả này đã có dấu hiệu ngay giây phút Chu Ý chọn gọi cô là "chị", nhưng cô vẫn thấy bất ngờ khi nghe chính miệng nàng nói ra, giống như đang đi bỗng chốc hụt chân, cảm giác khó chịu lập tức chiếm hết lồng ngực. Mãi đến khi đứng vững lại được, sự chua xót lại lặng lẽ tràn đến.

Đó là cơn thủy triều mà sức người không thể kiểm soát, nhìn có vẻ chậm rãi nhưng thực chất rất mãnh liệt, cô không thể chống cự, cũng không thể né tránh.

Cô rất rõ ràng cảm giác đó đại diện cho điều gì, nhưng lúc đó cô đã không níu giữ, hiện tại lại càng không thể hối hận. Cô chỉ đơn giản đặt điện thoại xuống, bình tĩnh rửa mặt đi ra ngoài, sau đó lái xe đến đây, chọn một chỗ khuất để chờ, muốn xem xem liệu Chu Ý, người đang cố gắng phân rõ ranh giới với cô, có biến trở lại thành dáng vẻ ngang bướng, khó gần như trước không.

Nếu là, cô nên may mắn vì những rung động nhất thời đó đã không trở thành vết sẹo mà Chu Ý phải che đi mỗi khi nhắc đến sau này; còn nếu không phải...

Nếu không phải, hiện tại cô thật sự bất lực.

Mộ Thanh Lâm dùng sức đè nắp hộp đựng đồ ăn lên, siết chặt nó trong lòng bàn tay.

Tiểu Cửu, em phải cố gắng lên một chút, chí ít là phải không chịu thua kém hơn chị.

...

Rất nhanh, bóng dáng mặc đồng phục học sinh của Chu Ý xuất hiện ở đầu ngõ.

Vì là lần đầu tiên đi xe buýt, không xác định phương hướng, nàng đứng ở ngã tư nhìn quanh một lúc, rồi cắm đầu đi về hướng hoàn toàn ngược lại với Mộ Thanh Lâm. Giống như bao học sinh vội vã giờ học khác, nàng phờ phạc đứng ở sân ga chờ xe buýt dừng lại, sau đó đợi mọi người lên hết mới chậm rãi lên xe quẹt thẻ, ngồi vào chỗ trống còn sót lại ở hàng ghế cuối cùng.

Ngồi ở hàng ghế sau khiến chiếc xe lắc lư biên độ lớn hơn, không lâu sau, dạ dày Chu Ý bắt đầu cuộn lên cảm giác buồn nôn.

Nàng vừa uống thuốc con nhộng xong, vị thuốc Đông y nối tiếp nhau trào ngược lên cổ họng.

Nàng ôm chặt cặp sách trước bụng để cố gắng trấn an sự khó chịu đang cuộn trào trong cơ thể, nhưng căn bản không thể chống lại được sự giật cục của chân ga từ người tài xế nóng nảy.

Cuối cùng nhịn được đến lúc xuống xe, Chu Ý ngồi xổm ven đường nôn thẳng ra.

Hôm nay Mộ Chính Hòe có cuộc họp ở một viện nghiên cứu khác đang hợp tác, nên ông ra ngoài sớm. Mộ Tử Bội muốn đi nhờ xe của ông, đương nhiên cũng đến rất sớm.

Xuống xe nhìn thấy Chu Ý đang ngồi xổm bên đường, cô nàng chạy nhanh đến hỏi: "Tiểu Cửu, cậu làm sao vậy?"

Mặt Chu Ý không còn chút máu, trong mắt nổi một tầng nước mắt do sự khó chịu ép ra. Khi nghe thấy tiếng mà ngẩng đầu lên, Mộ Tử Bội giật mình bởi những sợi máu đỏ ngầu kinh người dưới đáy mắt nàng.

"Tiểu Cửu, cậu..."

"Say xe..."

Chu Ý đứng dậy, nói với nhân viên vệ sinh môi trường gần đó về tình huống, nhờ ông ấy giúp dọn dẹp chỗ nàng vừa nôn, sau đó mang theo khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt bước vào cổng trường.

Mộ Tử Bội suốt cả hành trình không dám nói chuyện với Chu Ý.

Cô nàng luôn cảm thấy tâm trạng Chu Ý không tốt.

Trước khi vào phòng học, Mộ Tử Bội đột nhiên nghĩ đến Mộ Thanh Lâm, cô nàng nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô: 【 Chị, hôm nay chị không đưa Tiểu Cửu sao? Cô ấy say xe nôn hết rồi! 】

Mộ Thanh Lâm vừa ra khỏi phòng ăn, nhìn thấy tin nhắn của Mộ Tử Bội, đứng ở cửa rất lâu mới trả lời: 【 Em lưu tâm chăm sóc một chút 】

Mộ Tử Bội: 【 Chắc chắn rồi, em đang định đi căn tin mua sữa bò nóng cho Tiểu Cửu... 】

Mộ Thanh Lâm: 【 Ừm 】

"Chỉ vậy thôi sao?" Mộ Tử Bội không hiểu cảm thấy chị mình hôm nay có chút lạnh nhạt.

Cô nàng nhíu mày nhìn một lúc, quay người chạy về phía căng tin.

Trở lại phòng học, Chu Ý đã nằm gục trên bàn ngủ.

Mộ Tử Bội không gọi nàng, bảo bạn cùng bàn của nàng dịch bàn ra phía sau một chút, lặng lẽ sờ sờ ngồi vào chỗ, vừa viết bài thi vừa liếc nhìn Chu Ý.

Chuông vào học vang lên, Chu Lê kẹp giáo án đi vào phòng học.

Nhìn thấy Chu Ý tỏ ra thờ ơ với mình, Chu Lê gõ gõ bảng đen, nói lớn: "Còn ngủ đấy, vào học rồi."

Mộ Tử Bội gấp đến mức dùng bài thi che đầu Chu Ý, đè thấp giọng nói: "Cô ơi, Tiểu Cửu không được khỏe."

Chu Lê sững sờ, đi nhanh xuống hỏi: "Khó chịu chỗ nào?"

"Nôn ạ..." Mộ Tử Bội nói: "Mặt trắng bệch như bụi phấn, đặc biệt đáng sợ."

"Mau đi phòng y tế xem sao, sắp đến kỳ thi liên tiếp lần thứ hai rồi, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện vào lúc này. Vạn nhất thi không tốt tâm lý sụp đổ, ảnh hưởng về sau sẽ rất lớn."

"Không sao ạ, không cần đi." Chu Ý đẩy bài thi đang che trên đầu ra, ngồi dậy nói.

Chu Lê không yên tâm, "Sắc mặt em quá kém."

Chu Ý dùng sức xoa xoa mặt, miễn cưỡng xoa ra vài chỗ đỏ không đều màu, "Say xe thôi ạ, không có vấn đề gì lớn."

"Thật không?"

"Chắc chắn rồi ạ, em quái đản chết đi được, nếu thật sự không đi được thì còn có thể an phận ngồi ở đây sao?"

"Vâng vâng vâng!" Mộ Tử Bội phụ họa bên cạnh.

Chu Lê nhất thời cũng không biết nên hiểu là nàng đang khẳng định sự quái đản của bạn cùng bàn, hay là nói bạn cùng bàn không sao.

Sau khi hơi do dự, Chu Lê nhắc nhở câu "Có gì bất thường phải báo cáo ngay" rồi quay lại dạy học.

Chu Ý nghe rất nghiêm túc.

Cũng bắt đầu từ hôm nay, nàng dính chặt vào chỗ ngồi, ngoại trừ lúc ăn cơm, đi vệ sinh, mọi lúc đều làm bài tập.

Không lâu sau kỳ thi thử, Chu Ý chỉ kém người đứng đầu 0.5 điểm.

Ngay sau đó, trong kỳ thi liên tiếp lần thứ hai, nàng đứng hạng nhất.

Ngày có thành tích, Chu Ý dựa vào ghế sững sờ rất lâu.

Nỗ lực cuối cùng đã được đền đáp, vốn là chuyện đáng mừng, nhưng nàng lại cảm thấy lòng trống rỗng, không biết tiếp theo nên làm gì.

Nàng là người vốn dĩ rất thiếu sức sống, trước đây chịu khó học tập là vì không muốn cha mẹ xa nhà phải bận tâm về mình, bây giờ là vì chặn một nguồn động lực.

Lúc này, nguồn động lực đã tan biến, nàng đột nhiên không còn nhìn thấy phương hướng nữa.

Mười chín tuổi, nàng vẫn chưa nghĩ đến tương lai, mọi thứ đều do Mộ Thanh Lâm thúc đẩy nàng tiến về phía trước.

Hiện tại, người đó đã bị nàng giấu đi.

"Tiểu Cửu, Tiểu Cửu!" Mộ Tử Bội nhận được lời khen từ giáo viên Toán xong thì hưng phấn chạy đến trước mặt Chu Ý nói: "Để ăn mừng cậu thi hạng nhất, tớ mời cậu đi căng tin!"

Chu Ý hoàn hồn, cây bút xoay tròn linh hoạt trên ngón tay, "Ăn gì mua nấy hả?"

"Đó là đương nhiên!" Mộ Tử Bội vỗ ngực cam đoan, "Chị tớ vừa gửi lì xì, có thể mua nửa cái căng tin luôn!"

"Bang!" Cây bút của Chu Ý rơi trên bàn, nàng không nhặt, cụp mắt nhìn bảng thành tích với con số "1" to hơn được tô đậm, bình thản hỏi: "Chị cậu không có chuyện gì tự nhiên gửi lì xì lớn thế cho cậu làm gì?"

Mộ Tử Bội: "Chúc mừng tớ thi được top 5 chứ sao, tiến bộ mang tính bước ngoặt mà!"

"Nga..." Quả nhiên không liên quan gì đến nàng, nghĩ gì vậy chứ.

Chu Ý nhếch môi, tự nhủ rằng đối với Mộ Thanh Lâm, sức chống cự của nàng phải nâng cao thêm một chút mới được, không thì cứ mãi "nghi thần nghi quỷ".

"Đi, tớ mời cậu." Chu Ý đứng dậy nói: "Tớ sau này sẽ cố định ở hạng nhất, không có gì lạ lùng, không cần chúc mừng, nhưng lần top 5 của cậu có lẽ chỉ có lần này thôi."

"Bạn cùng bàn--" Mộ Tử Bội đau lòng, chợt thấy mặt Chu Ý đột nhiên trắng bệch, cô nàng gọi bổ sung: "Tiểu Cửu, cậu làm sao thế?!"

Chu Ý dùng hai tay chống lên bàn, nhắm chặt mắt, cúi đầu nói: "Đứng dậy mạnh quá, hơi choáng."

"Thế thì cậu mau ngồi xuống đi!" Mộ Tử Bội vội vàng đỡ Chu Ý.

Tay vừa chạm vào, cơ thể Chu Ý đột nhiên mềm nhũn, cả người ngã xuống đất.

——

Trong phòng y tế, Mộ Tử Bội để Vương Dương và Từ Trĩ chạy về lớp, một mình đứng ngoài chờ đợi trong lòng đứng ngồi không yên.

Thấy có người đi ra, cô nàng lập tức chạy tới hỏi: "Thầy Cốc, bạn cùng bàn em sao rồi ạ?"

"Em hỏi tôi à?" Thầy Cốc sải bước đi đến bên bàn ngồi xuống, bực bội nói: "Vì nhịn..."

Mộ Tử Bội rất mơ hồ, "Nhịn cái gì ạ?"

Thầy Cốc: "Nhịn học thuộc lòng mỗi ngày không ngừng nghỉ..."

"Không thể nào, bạn cùng bàn em là thiên tài mà. À, thầy nói tiếp đi ạ."

Thầy Cốc lấy ống truyền dịch duy nhất trong tủ ra, vừa đi vào trong vừa nói: "Giai đoạn này vốn là áp lực tâm lý lớn, lại còn không biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, hôm nay có thể ngất xỉu ở phòng học, ngày mai sẽ có thể ngất ở phòng thi. Với thể chất của bạn cùng bàn em, haizz, em lại đây." Thầy Cốc quay đầu nhìn Mộ Tử Bội đang vội vàng kéo rèm che.

Mộ Tử Bội vội vàng chạy tới bên giường.

Chu Ý nằm bất động ở trên, lông mày nhíu chặt, môi tái nhợt, trông rất khó chịu.

"Lật tay nàng lại và giữ chặt." Thầy Cốc nói.

Mộ Tử Bội mắt đỏ hoe làm theo.

Thầy Cốc đẩy giá truyền dịch đến, dùng dây buộc garo cổ tay Chu Ý, dùng sức vỗ vài cái lên mu bàn tay nàng.

Mộ Tử Bội rõ ràng cảm thấy Chu Ý đau muốn né tránh, cô nàng vội vàng đè lại, nhìn thấy thầy Cốc dùng tăm bông khử trùng trên mu bàn tay Chu Ý, đưa mũi kim tiêm chói tai cắm một đoạn rất dài vào mạch máu.

Tiêm xong, Thầy Cốc quay đầu nói với Mộ Tử Bội: "Em về lớp đi, ở đây có tôi trông rồi."

Mộ Tử Bội do dự: "Em xin nghỉ ạ."

"Sắp thi đại học rồi, xin nghỉ gì chứ. Về nhanh đi, kim này bạn cùng bàn em đánh không hết ngay đâu."

"Nhưng mà..."

"Còn nhưng mà nữa, tôi gọi giáo viên chủ nhiệm của em."

"Đừng đừng đừng, em đi ngay đây."

Mộ Tử Bội cẩn thận từng bước đi ra ngoài, vừa ra đến cửa lại vội vã quay trở lại hỏi: "Có thể gọi người khác đến ở cùng không ạ? Người ngoài ấy ạ."

Thầy Cốc: "Người có thể vào thì có thể ở cùng."

Mộ Tử Bội: "Vâng vâng, em cám ơn thầy Cốc."

Mộ Tử Bội không ngừng nghỉ gọi điện thoại cho Mộ Thanh Lâm.

Hôm nay cô ấy đúng lúc đang ở trường trung học trực thuộc.

Bộ phim tài liệu chuyên đề về sức khỏe tâm lý của học sinh trung học mà cô đã lên kế hoạch từ trước đã chính thức khởi quay, Hiệu trưởng vì muốn làm giảm bớt những ảnh hưởng tiêu cực mà sự kiện Diêu Hiểu Kỳ mang lại cho trường, đã hy vọng cô đặt kỳ thứ nhất ở trường trung học trực thuộc.

Hôm nay là ngày đầu tiên đến quay phim.

Nhận được điện thoại của Mộ Tử Bội, Mộ Thanh Lâm không chút do dự nói: "Em về lớp đi, chị sẽ đến ngay."

Cúp điện thoại, Mộ Thanh Lâm trầm giọng nói với Tiểu Lưu: "Chỗ tôi có chút việc gấp cần xử lý, cậu dẫn người đi trước xin lỗi phía nhà trường, tôi sẽ liên hệ với đài truyền hình ngay, phái người khác đến thay tôi."

Tiểu Lưu vội vàng: "Phim tài liệu này là một mình chị bận rộn làm nên, tạm thời thay người không phải là nhường hết công lao ra ngoài sao?"

"Mục đích chúng ta làm chuyện này nằm ở ý nghĩa của bản thân nó, không phải ai nắm giữ bao nhiêu công lao."

"Thế nhưng là người thay thế tạm thời, ai có thể hiểu cách quay phim hơn chị? Lỡ đâu quay hỏng thì làm sao? Đây là kỳ đầu tiên, bao nhiêu người đang theo dõi đó!"

"Yên tâm, có tôi ở khâu hậu kỳ thì không hỏng được."

"Chị Mộ!"

Mộ Thanh Lâm không nói nhiều, sau khi liên lạc ổn thỏa với đài truyền hình liền lập tức đổi hướng đi đến phòng y tế.

Đoạn đường đó không quá dài, nhưng Mộ Thanh Lâm, người luôn giữ thể lực để tiện cho việc đưa tin, vẫn phải chạy đến mức ngực đau nhói, cổ họng nóng rát. Cô bước nhanh đến bên cạnh thầy Cốc, đè nén hơi thở hổn hển hỏi: "Chu Ý thế nào rồi?"

Thầy Cốc ngẩng đầu: "Cô là ai của em ấy?"

Không phải bạn học.

Không phải người thân.

Càng không có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào trên mặt nổi khác.

...

"Bạn bè..." Mộ Thanh Lâm nói.

Thầy Cốc với vẻ mặt nghiêm túc: "Sau này cô lưu ý thêm một chút, tôi thấy sức khỏe của em ấy không được tốt, đừng vì thi đại học mà làm hỏng thân thể."

"Em ấy vẫn luôn uống thuốc Đông y để điều trị."

"Vậy thì càng phải chú ý, nếu không tiêu hao không theo kịp bồi bổ, tất cả đều là công cốc."

"Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn thầy."

"Không có gì..." Thầy Cốc nghiêng người chỉ vào bên trong nói: "Em ấy ở bên trong, cô vào đi."

Mộ Thanh Lâm thở ra luồng khí đục đang nghẹn trong lồng ngực, bước nhanh vào trong.

Chu Ý nằm ngang, hàng mi hơi rung động ngay khoảnh khắc Mộ Thanh Lâm bước vào.

Một phản ứng vô cùng nhỏ, nhưng Mộ Thanh Lâm vẫn nhìn thấy.

Cô không nói gì, mà từng bước đi qua, ngồi xuống chiếc ghế bên mép giường nhìn nàng giả vờ ngủ.

Sự im lặng kéo dài trong tĩnh mịch.

Sự tĩnh mịch khiến hơi thở của Chu Ý bị quấy nhiễu đến long trời lở đất.

Nàng lật người, quay lưng lại với Mộ Thanh Lâm: "Sao chị lại ở đây?"

Mộ Thanh Lâm bất động nhìn nàng, nửa ngày sau, nói lạc đề: "Chu Ý, bất cứ lúc nào cũng đừng lấy bản thân ra đùa giỡn với người bên cạnh."

Chu Ý lần đầu nghe Mộ Thanh Lâm nói chuyện với giọng lạnh lùng như vậy, sự khó chịu còn sót lại trong cơ thể bỗng nhiên trở nên cuộn trào sóng lớn, "Em không có..."

"Vậy em đang nằm ở đây là chuyện gì xảy ra?" Mộ Thanh Lâm tăng nhanh tốc độ nói, mang theo áp lực rất nặng, "Mỗi ngày hai bữa thuốc uống, đến bệnh viện đúng hẹn, đồ dầu mỡ không ăn, đồ sống lạnh không đụng vào, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân gì khiến em trở nên còn không bằng lúc trước."

Chu Ý không thể nói cho Mộ Thanh Lâm biết bản thân mỗi ngày ngủ mấy tiếng, lại càng không thể nói cho cô ấy biết một người đã nghẹn một hơi quá lâu, khi đột nhiên tan rã sẽ cảm thấy mờ mịt đến mức nào.

Cô nhất định sẽ hỏi tại sao, nàng cũng khẳng định không thể nói ra nguyên nhân, chỉ có thể ngoan cường lặp lại một câu: "Em không có..."

Giọng nàng rất yếu ớt, nửa bên mặt lộ ra trắng bệch như tờ giấy, ngay cả ánh mặt trời tháng Tư chiếu tới cũng có thể phủ lên một tầng ý lạnh.

Tầng ý lạnh đó đâm vào mắt Mộ Thanh Lâm, cô như tỉnh mộng nắm chặt tay lại.

Mắng nàng làm gì.

Rõ ràng, là bản thân cô đã quá mức nóng vội.

Tại sao nàng lại biến thành thế này, cô động chút đầu óc là có thể nghĩ ra nguyên nhân.

...

Mộ Thanh Lâm chậm rãi nuốt xuống một ngụm, hỏi nàng: "Còn thấy khó chịu không?"

Lúc đầu Chu Ý không khó chịu đến mức đó, nhưng nghe thấy lời hỏi thăm vừa nhẹ nhàng vừa ngắn gọn này của Mộ Thanh Lâm, sự chua xót lập tức tràn ngập cả trái tim. Nàng mấp máy môi, giọng khàn khàn khó nghe: "Tạm ổn..."

Mộ Thanh Lâm: "Ngủ một lát đi, tôi ở đây với em."

Chu Ý lớn tiếng nói với bản thân trong lòng rằng phải nhanh chóng từ chối.

Nàng đã thành công rút lui một bước dài, hiện tại chỉ còn một vài chi tiết cần sửa chữa, tin rằng không bao lâu nữa sẽ có thể san bằng tất cả.

Nhưng, từ chối thế nào?

Mười sáu, mười bảy năm trước đó của nàng đều đang chờ đợi một người, không hợp với từ "từ chối". Sau này ở ngõ Hồng Môn, nàng sống qua ngày một cách ngơ ngác, không ai cho nàng cơ hội từ chối bất cứ điều gì.

Thật sự tính toán ra, cũng chỉ có chuyện thích Mộ Thanh Lâm là nàng từng từ chối việc công khai, kết quả là gì? Đây không phải là thành công đưa bản thân vào phòng cấp cứu sao?

Từ chối nữa...

Nàng phải có bản lĩnh đó.

Chu Ý cắn răng, cố gắng muốn nói ra lời lẽ gay gắt.

Ánh mắt quét qua vẻ nghiêm trọng xa lạ giữa lông mày Mộ Thanh Lâm, ý thức vốn không chặt chẽ của Chu Ý trong khoảnh khắc nứt ra một khe hở. Nàng hé miệng, gọi một tiếng: "Chị..."

"Ừm..." Mộ Thanh Lâm đáp lời.

Chu Ý: "Em không có lấy bản thân ra đùa giỡn, em chỉ là muốn thi tốt hơn một chút."

Về phần tại sao muốn thi tốt, em không thể nói cho chị biết.

Có những lời một khi đã mở lời, không chỉ gây phiền nhiễu cho chị, mà bức tường cao em vừa dựng lên cũng sẽ sụp đổ ầm ầm.

Đúng lúc, chị chắc cũng sẽ không truy hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store