ZingTruyen.Store

[BHTT] [Edit] CHẤP KIẾM ÔM ĐI SƯ TỶ - Hà Mộc

Chương 33: Xuống núi rèn luyện

EunEun304

Phục Nhan ổn định thân thể xong, liền vội vàng quan sát bốn phía, chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là một mảng sương mù trắng xoá, cái gì cũng không nhìn ra được, thậm chí nàng còn không cảm nhận được một chút khí tức của người khác.

Rõ ràng chỉ mới giây trước thôi, Bạch Nguyệt Ly cùng đám đệ tử các môn phái còn ở ngay trước mặt nàng, vậy mà trong nháy mắt, liền không còn một chút tung tích nào.

"Đây là... nơi nào?" Phục Nhan có chút tò mò nhìn về phía trước, không khỏi lẩm bẩm thành tiếng.

Rất nhanh, Phục Nhan liền ý thức được bản thân rất có khả năng đã bị cưỡng ép đánh văng đến một không gian khác, nghĩ đến mấy đệ tử trong thôn khi nãy, đều gặp phải tình cảnh tương tự với hiện tại của nàng.

"Chẳng lẽ là bí cảnh?"

Trong thể loại huyền huyễn tu chân này, thông thường đều sẽ có những bí cảnh bất ngờ xuất hiện, mà trong bí cảnh thì thường ẩn chứa rất nhiều bảo vật thế gian hiếm thấy. Phục Nhan nhớ rõ, trong nguyên tác, khi cuộc đại tỷ thí giữa các tông môn Bắc Vực tiến hành được một nửa, Bắc Vực đã xuất hiện một bí cảnh thượng cổ — một chiến trường khổng lồ thời viễn cổ.

Tuy rằng nàng vẫn chưa hiểu rõ mình rốt cuộc đang ở nơi nào, nhưng ngồi chờ nguyên tại chỗ thì cũng chẳng có ích gì, rất nhanh, Phục Nhan cảm thấy vẫn nên vừa đi vừa quan sát thì hơn, thế là nàng nhấc chân, từng bước một lần mò trong làn sương mù.

Giữa không trung, bỗng truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, có chút giống mùi hoa, nhưng lại không hẳn là hoa, loại hương vị này khiến người ta luyến lưu không nỡ dứt, không kiềm được mà muốn hít sâu thêm một chút mới thấy dễ chịu.

Ngay khi Phục Nhan dừng bước, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, thì trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, nàng lập tức vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, tạm thời phong bế mũi miệng.

Mùi hương này không bình thường, thế nhưng lại có thể khiến con người dần dần mê mẩn.

Nghĩ đến đây, Phục Nhan lập tức ý thức được, nơi này căn bản không phải là bí cảnh gì cả, mà càng giống như một loại ảo trận. Rất rõ ràng, khi nãy trong thôn, ngoài bọn họ và người Yêu tộc kia, còn có một nhóm người khác.

Bất quá, ảo trận cũng là một loại trận pháp, hơn nữa việc bày trận cực kỳ phức tạp và tinh vi. Nếu quả thật bản thân đã rơi vào trong ảo trận, thì chứng tỏ trận pháp này cũng giống như huyết trận hiến tế của Liệt Diêm, đã sớm được bố trí sẵn trong thôn.

Nhưng nếu thật sự có người bố trí ảo trận từ trước, thì nam chính Phương Vũ — người có thể phát hiện ra huyết trận — cũng không có lý gì lại không nhìn ra được ảo trận này.

Âm thầm suy nghĩ nửa ngày, Phục Nhan vẫn cảm thấy bản thân chẳng hiểu ra sao cả.

Thôi thì, vẫn là nghĩ cách thoát ra khỏi cái ảo trận này trước đã.

Quyết định xong, Phục Nhan không suy nghĩ thêm nữa, tiếp tục lần mò từng bước trong màn sương mù, cũng không biết đã đi bao xa, Phục Nhan đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc.

Nàng hơi sững người, giây tiếp theo liền thấy Thủy Lưu Thanh từ trong sương mù phía trước bước ra.

Nhìn thấy Phục Nhan, Thủy Lưu Thanh cũng hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười: "Xem ra ta với Phục sư muội thật đúng là có duyên a!"

Phục Nhan: "......"

Lúc này, Phục Nhan đương nhiên sẽ không dừng lại ở cạnh Thủy Lưu Thanh, dù sao trong ảo trận, bất kể làm gì cũng không ai biết, huống chi Thủy Lưu Thanh vốn giỏi dùng độc, nếu muốn giết người thì chính là không tiếng động mà đoạt mạng.

Nghĩ đến đây, Phục Nhan không hề do dự, lập tức thi triển Phong Ảnh Bộ, toàn lực chạy về phía phải trong làn sương.

Khi trước vì có Bạch Nguyệt Ly ở đó, Thủy Lưu Thanh vẫn chưa từng có cơ hội ở riêng với Phục Nhan, hiện giờ tình cờ gặp được tại đây, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này. Chỉ thấy nàng thân hình cũng nhanh chóng chuyển động, thẳng hướng Phục Nhan đuổi theo.

Trong làn sương mù của ảo trận này, căn bản không thể phân biệt phương hướng, Phục Nhan cũng chỉ là tùy tiện chạy bừa bên trong, mà khoảng cách giữa nàng và Thủy Lưu Thanh cũng không xa, đối phương hoàn toàn có thể dựa vào khí tức để lần theo.

Quay đầu nhìn lại khí tức truy đuổi mãnh liệt phía sau, Phục Nhan chỉ có thể âm thầm rủa mình xui xẻo, nàng nhanh chóng rút ra một tấm Ẩn Nặc Phù, phù triện màu xám nhanh chóng bốc cháy trong tay nàng.

Ngay sau đó, Phục Nhan lại lần nữa thi triển tốc độ nhanh nhất của mình, trong nháy mắt liền biến mất vào làn sương trắng xóa.

Phía sau, Thủy Lưu Thanh bất giác dừng chân, bởi vì nàng đã hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ Phục Nhan.

"Cư nhiên dùng Ẩn Nặc Phù, lần này xem như ngươi may mắn đấy." Thủy Lưu Thanh chỉ có thể hung hăng buông lời tàn nhẫn, lúc này mới từ bỏ ý định tiếp tục truy đuổi Phục Nhan.

Dù sao hiện tại bọn họ vẫn còn ở trong ảo trận không rõ lai lịch này, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện nguy hiểm, Thủy Lưu Thanh cũng không định vì một mình Phục Nhan mà mạo hiểm cả mạng sống của mình.

Cảm giác bản thân đã chạy cả trăm dặm, lúc này Phục Nhan mới dần dần thả chậm bước chân, quay đầu nhìn lại làn sương phía sau, xác nhận không có ai đuổi theo, lúc này mới âm thầm thở phào một hơi.

Nhưng đúng lúc ấy, Phục Nhan bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến từ phía trước, nàng không khỏi hơi khựng lại.

Do hiệu lực của Ẩn Nặc Phù vẫn còn, nên Phục Nhan suy nghĩ một chút, vẫn là vì tò mò mà chậm rãi tiến lên phía trước. Vì sợ bị phát hiện, nàng cũng không dám tiến lại quá gần, chỉ có thể nấp ở xa quan sát.

Rất nhanh, cảnh tượng phía trước liền rơi vào trong tầm mắt của Phục Nhan.

Chỉ thấy trên khoảng đất trống phía trước, có ba bóng người. Trong đó hai người Phục Nhan nhận ra, một là người đã giúp đỡ trong thôn ngày hôm qua — Tranh Khêu Dâm, một là Yêu tộc Liệt Diêm.

Còn người đang đối đầu với Liệt Diêm, lại là một kẻ Phục Nhan chưa từng gặp qua, nhưng cũng nhìn ra được, hắn chính là một người của Yêu tộc.

"Thì ra ngươi vẫn chưa chết..." Liệt Diêm nhìn Thu Lang xuất hiện trước mặt, lập tức cười giễu, ánh mắt nhìn đối phương giống như đang nhìn một con kiến nhỏ.

Thu Lang cũng âm trầm cười nói: "Sợ là phải khiến ngươi thất vọng rồi. Không những ta không chết, mà hôm nay, chính ngươi mới là kẻ phải ngã xuống dưới tay ta."

Tranh Khêu Dâm nhìn Thu Lang phía trước, trên mặt tràn đầy vẻ nôn nóng.

"Một con lang yêu hạ đẳng mà thôi, ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai." Liệt Diêm hoàn toàn không để đối phương vào mắt, Thu Lang trong mắt hắn chẳng khác nào một con người tầm thường.

Nghe vậy, Thu Lang không giận mà cười: "Liệt Diêm à Liệt Diêm, ngươi nghĩ rằng chỉ bằng bộ dạng hiện tại của ngươi, lại có thể làm gì được ta? Ngươi có biết đây là đâu không? Hiện tại các ngươi tất cả đều đã lọt vào ảo trận do ta bày ra. Nếu là ta, ta sẽ lập tức quỳ xuống nhận sai, nói không chừng ta còn có thể tha cho một mạng."

"Cái gì?" Nghe đến đây, ánh mắt Liệt Diêm đột nhiên trợn to, không thể tin nổi: "Là ngươi bày ra ảo trận này?"

Ngay từ lúc bị kéo vào ảo trận, Liệt Diêm đã cảm thấy có điều không đúng, hắn vốn còn nghi ngờ là ai trong số bọn họ có năng lực như vậy. Không ngờ, lại là kiểu "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau" như thế này...

"Không thể nào, ngươi nghĩ ta lại bị ngươi lừa sao? Chỉ dựa vào bản lĩnh của ngươi, làm sao có thể bố trí loại ảo trận này được?" Liệt Diêm sợ hãi sau đó, nhưng vẫn không muốn tin vào lý do thoái thác của đối phương.

Rốt cuộc, làm sao có thể có chuyện thần không biết quỷ không hay bố trí ảo trận mà lại kéo tất cả bọn họ mạnh mẽ vào đây? Nếu không có thực lực phù hợp, căn bản không thể khiến người ta phục.

Nghe hai người nói, Phục Nhan cũng không khỏi mở to hai mắt, ngay từ đầu nàng còn tưởng hai người Yêu tộc này là một phe, nhưng giờ nhìn ra, họ dường như cũng là đối thủ.

Chẳng lẽ ảo trận này thật sự là do tên kia sai Thu Lang Yêu tộc bố trí? Phục Nhan không quá tin tưởng, nàng cảm thấy có điểm nào đó không hợp lý.

"Hừ!" Thu Lang cười lạnh một tiếng, lập tức chậm rãi giơ tay lên, trên mặt lộ ra sát khí dữ tợn: "Đã vậy thì ngươi cứ chờ xem."

Nói xong, chỉ thấy Thu Lang giơ tay như đang thao tác gì đó, trong nháy mắt, sương mù trước mặt nhanh chóng bao quanh Liệt Diêm, bên trong Liệt Diêm liền cảm giác như có thiên quân vạn mã đang lao về phía mình tấn công.

Phục Nhan kinh hãi, không ngờ Thu Lang thật sự có thể vận dụng ảo trận này.

Dù Thu Lang có thể thao tác ảo trận, nhưng theo Phục Nhan nhìn thì thủ pháp của hắn rất mới lạ, trông có vẻ hắn cũng chưa hoàn toàn nắm được ảo trận này.

Chuyện này thật khó giải thích, nếu ảo trận này là do Thu Lang bố trí, thì sao hắn không thể hoàn toàn khống chế nó? Nếu không phải hắn bố trí, thì sao hắn lại có thể vận hành?

"Ngươi tìm chết!"

Trước mặt, Liệt Diêm như bị Thu Lang chọc giận, dù đã bị Vương Thanh Dương chặt mất một tay và bị thương nặng, nhưng lúc này hắn không còn giữ gì nữa, trực tiếp xé sương mù lao về phía Thu Lang.

Bởi Liệt Diêm đã động sát khí, chiêu thức của hắn hoàn toàn không giữ lại, chỉ cần đánh trúng, Thu Lang chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.

Cú công kích bất ngờ, đừng nói Thu Lang, ngay cả Phục Nhan cũng không ngờ Liệt Diêm vẫn bị sương mù bao quanh, nên khi Thu Lang phản ứng thì đã muộn.

Nhìn thấy bản thân đối mặt với đòn công kích chết người của Liệt Diêm, chỉ trong giây lát, Thu Lang đã nháy mắt ôm lấy Tranh Khêu Dâm, chặn trước người mình.

Chỉ nghe một tiếng "Phụt", Liệt Diêm một trảo xuyên thấu ngực, máu tươi nóng bỏng phun trào, Thu Lang nhân cơ hội nhảy ra, thành công tạo ra khoảng cách an toàn với Liệt Diêm.

Tranh Khêu Dâm dường như còn chưa phản ứng kịp thì đã bị đánh chết, mở to mắt lặng nhìn bóng người trước mặt, khi Liệt Diêm thu hồi tay thì Tranh Khêu Dâm liền ngã xuống.

Máu tươi nhuộm đỏ xiêm y của nàng, rớt từng giọt trên mặt đất.

"Đen đủi!" Liệt Diêm nhìn thi thể Tranh Khêu Dâm trên mặt đất, không khỏi chửi thầm, như thể bản thân chỉ nghiền nát một con kiến bé nhỏ.

Nhìn thấy tất cả, Phục Nhan không khỏi có chút cảm thán, quả không hổ là Yêu tộc, lạnh lùng vô tình như vậy. Liệt Diêm còn chưa tính, Tranh Khêu Dâm rõ ràng là giúp Thu Lang làm việc, cuối cùng lại thành cái đệm lưng.

Liệt Diêm không chần chừ, lại nhanh chóng lao về phía Thu Lang.

Lần này Thu Lang rõ ràng đã chuẩn bị, trực tiếp điều khiển ảo trận, chưa kịp lao tới, Liệt Diêm đã bị chế ước nhẹ nhàng, sương mù như xiềng xích cứng cáp vây quanh, kiên cố giữ hắn tại chỗ.

Rất nhanh, Thu Lang một chưởng đánh vỡ chân nguyên hộ thể của Liệt Diêm, không khí xung quanh mùi hương nhanh chóng bị hắn hút vào miệng.

"Ha ha ha ha, ngươi sẽ mãi mãi chìm đắm trong ảo trận này, không bao giờ ra khỏi được đâu." Thu Lang nhìn Liệt Diêm, ánh mắt bắt đầu tan rã, cả người như bị rút hết linh hồn, cười ha ha một cách thỏa mãn.

Phục Nhan đứng tránh một bên, vốn định để họ đấu đến cùng, rồi mình sẽ ngư ông đắc lợi, nhưng khi thấy Thu Lang có thể thao tác ảo trận như vậy, nàng lại hơi do dự.

Mắt thấy Liệt Diêm sắp đánh mất ý thức, Thu Lang mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Còn có bao nhiêu Nhân tộc tu tiên chờ ta từng người đánh bại nữa, ngươi cứ yên tâm ở đây chờ chết đi."

Nói xong, Thu Lang nhanh chóng xoay người, như chuẩn bị rời khỏi nơi này, chuẩn bị bắt đầu xuống tay đối phó các môn phái đệ tử.

Phục Nhan nhìn thấy Liệt Diêm sắp bị lạc trong ảo trận, trong lòng liền lóe lên một ý nghĩ táo bạo. Ý nghĩ đó lan tràn trong đầu khiến tim nàng đập nhanh hơn.

Không sai, nàng định chiếm lấy yêu đan của Liệt Diêm.

Đây không nghi ngờ là cơ hội tốt nhất. Chờ Thu Lang rời đi, nơi này sẽ không còn ai khác nữa, chỉ cần Phục Nhan nhanh chóng giành lấy yêu đan của Liệt Diêm thì mọi chuyện sẽ vẫn là bí mật, không ai biết.

Tuy nhiên, ý nghĩ này cũng vô cùng mạo hiểm. Phục Nhan không chắc có ai đang quan sát từ bóng tối hay không, cũng không biết Thu Lang nắm giữ ảo trận liệu có biết rõ vị trí của từng người hay không. Nếu nàng ẩn nấp dùng phù chú cũng chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian nhất định, quá thời gian đó sẽ xong.

Nhưng Phục Nhan không thể cam chịu bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Tu luyện một đời, có được cơ duyên chính là phải đối mặt với nguy hiểm. Nếu quá sợ hãi rụt rè, ngược lại sẽ chẳng tiến được bao xa, chỉ biết đứng yên tại chỗ.

Nghĩ đến đây, Phục Nhan nhanh chóng hạ quyết tâm, hôm nay yêu đan này, nàng nhất định sẽ ra tay đoạt lấy. Nàng nhìn hai người trước mặt, chặt chẽ nắm chặt đoạn kiếm, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đột kích.

Nhưng đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Chỉ thấy khi Thu Lang chuẩn bị quay người rời đi, thì phía sau, Liệt Diêm vốn như đã mất ý thức trong ảo trận bỗng nhiên mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy điên cuồng và bất khuất.

"Nếu hôm nay ta Liệt Diêm nhất định phải gục ngã trong ảo trận này, thì ngươi đừng mong sống thoát!"

Nói xong, toàn thân Liệt Diêm lực lượng đột nhiên bạo phát, sức mạnh tăng lên gấp ba lần trước kia, hơi thở nặng nề như sắp nổ tung.

Quả thật là sức mạnh bùng nổ bất ngờ, khiến hắn phá tan xiềng xích ảo trận mà Thu Lang dùng để trói buộc, nhanh chóng lao thẳng về phía Thu Lang, mang theo sức mạnh điên cuồng hủy thiên diệt địa.

"Hắn... hắn định tự thân bạo phát!" Ý thức được Liệt Diêm muốn làm gì, Phục Nhan mặt đầy kinh ngạc. Nàng không bao giờ nghĩ Liệt Diêm lại có thể quyết tuyệt đến mức này để tự bạo phát.

Có thể thấy Thu Lang thực sự bị ép đến cực điểm.

Lúc này Thu Lang đã không còn đường tránh, chỉ còn cách nhanh chóng điều động chân nguyên trong người, dường như muốn để lại hơi thở cuối cùng của mình. Ngay sau đó, Liệt Diêm thân hình bùng nổ.

Phục Nhan chỉ nghe một tiếng "Phanh" vang dội, trước mắt lóe lên ngọn lửa lớn sáng trời. Qua một hồi lâu, cuối cùng mới yên tĩnh trở lại, bốn phía cũng lấy lại bình tĩnh.

Ngẩng đầu nhìn lại, Phục Nhan thấy hai người đã chỉ còn là những mảnh huyết nhục mơ hồ, tứ chi rơi loạn trên mặt đất, không khí đậm đặc mùi máu tươi. Nàng sớm đã bịt kín miệng mũi, không thì chắc chắn sẽ bị ám ảnh bởi mùi máu này.

Vừa rồi Liệt Diêm tự bạo phát, tiếng động vang lớn đến mức Phục Nhan tin chắc đã có người chú ý tới nơi này, chắc chắn sẽ sớm có người chạy đến kiểm tra.

Vì vậy, nàng không dám chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng hiện thân lao đi, bất chấp mọi thứ, ngồi xổm xuống tìm kiếm yêu đan, rất nhanh nàng đã phát hiện được điều gì đó.

Chỉ thấy Liệt Diêm cùng Thu Lang, Yêu đan của bọn hắn đã sớm bay ra khỏi thân thể, chồng chất trên đống huyết nhục bên trong. Có vẻ như Liệt Diêm tự thân đã bạo tạc, Yêu đan của hắn sớm đã hư hại biến dạng, vốn dĩ bên trong phải tràn đầy linh lực mãnh liệt bao la, giờ đây chỉ còn sót lại rất ít.

Còn Thu Lang thì khác, bởi vì dùng hết chân nguyên chủ hộ chính mình mạch máu, nên Yêu đan của hắn vẫn hoàn hảo, không hề tổn hao.

Phục Nhan vui mừng, vừa duỗi tay thu hồi Yêu đan của Thu Lang thì nghe thấy tiếng bước chân vang vọng trong màn sương trắng mờ. Nhìn thấy vậy, nàng không kịp thu hồi Yêu đan của Liệt Diêm, đành nhanh chóng nhảy vào màn sương, nhanh chóng ẩn mình ở đó.

Phục Nhan cũng không biết đã đi bao xa, chỉ đến khi không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào nữa thì mới dừng bước. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Yêu đan trong tay, không khỏi mỉm cười vừa lòng.

Dù Thu Lang chỉ có tu vi khai quang hậu kỳ, Yêu đan cũng mới trăm năm tuổi, so với Yêu đan của Liệt Diêm có phần thua kém, nhưng Yêu đan của Liệt Diêm đã bị phá hủy, lấy được Yêu đan của Thu Lang mới là kết quả tốt nhất.

Lúc Phục Nhan còn đang do dự, vừa mới nắm lấy Yêu đan chuẩn bị điều tra kỹ linh lực bên trong, bất ngờ phát hiện trong Yêu đan vẫn còn tàn dư một tia hồn phách.

Tuy hồn phách nhỏ này không tiêu tan, nhưng cũng đã suy yếu gần như biến dạng, chỉ cần một người tu tiên tu vi khai quang cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.

Quả nhiên, Thu Lang đủ gian trá, còn cố tình để lại chút chuẩn bị, chỉ cần hồn phách nhỏ yếu ớt này trong Yêu đan tu dưỡng, sẽ một lần nữa khôi phục thần thức, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chỉ là hắn không ngờ, chính Yêu đan của mình lại bị Phục Nhan đoạt đi.

Phục Nhan bất đắc dĩ cười, đang chuẩn bị duỗi tay hủy diệt hồn phách Thu Lang thì bỗng nghĩ đến điều gì đó, liền nâng tay chém một đòn.

Bọn họ hiện giờ đều bị giam giữ trong ảo trận, làm sao có thể dễ dàng thoát ra? Phục Nhan chợt nhớ, nếu Thu Lang có thể thao tác ảo trận này dễ dàng như vậy, hắn chắc chắn biết cách ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Phục Nhan thu tay lại không hủy diệt hồn phách, mà trực tiếp truyền một tia thần thức vào trong hồn phách Thu Lang. Thu Lang lúc này không có sức phản kháng nào, chỉ có thể để Phục Nhan dễ dàng dò xét ký ức trong hồn phách mình.

Xem xét kỹ ký ức của Thu Lang xong, Phục Nhan cuối cùng hiểu được sự thật chân tướng.

Hoá ra Thu Lang khi còn nhỏ do tư chất quá bình thường, bị đồng tộc khinh thường, cuối cùng không chịu nổi nên một mình rời khỏi bộ lạc Yêu tộc.

Khi sắp chết đói, Tranh Khêu Dâm đã cứu hắn, rồi mang Thu Lang về thôn mình, dần dần Tranh Khêu Dâm thích Thu Lang.

Thu Lang cũng hiểu điều này, lợi dụng Tranh Khêu Dâm biến cả thôn thành vật nuôi dưỡng của mình, hắn nóng lòng muốn mạnh lên để trả thù những kẻ bắt nạt mình.

Sau đó, Liệt Diêm bất ngờ xuất hiện từ đâu đó, trực tiếp làm Thu Lang bị thương, lại chiếm đoạt thôn dưỡng của hắn cho riêng mình. Vì vậy giữa hai người sinh ra ân oán không đội trời chung.

Xem xong ký ức, Phục Nhan chỉ có thể thở dài, Tranh Khêu Dâm thật quá si mê, vì một người Yêu tộc mà phản bội cả thôn, làm hại những sinh linh trong thôn như súc vật bị người ta nuôi dưỡng.

Bản thân còn đau lòng khi Thu Lang giữ chặt Tranh Khêu Dâm, cũng từng khiến Phục Nhan có chút tiếc thương. Giờ thì không còn một chút cảm giác đó, chết chính là tự mình gieo gió gặt bão.

Không biết nhìn người, còn hại nhiều người như vậy.

Về cuộc đời Thu Lang, Phục Nhan không có nhiều hứng thú, nên sau khi biết nguyên do, nàng liền trực tiếp bỏ qua ký ức đó, chuyển sang thu thập thông tin liên quan đến ảo trận này.

Rất nhanh, Phục Nhan cuối cùng cũng tìm được thứ mình cần.

Hóa ra ảo trận này không phải do Thu Lang bố trí, mà nói đúng hơn, ảo trận này hoàn toàn không cần ai bố trí. Có thể nói nó không phải trận pháp, mà là một bảo vật!

Chính xác, ảo trận này không phải do người nào đó tạo ra, mà vốn dĩ nó tự thành một giới bảo vật, giống như một trữ vật linh giới. Bảo vật này tự tạo thành một thế giới, bên trong tự mang theo ảo trận này.

Bảo vật này là Thu Lang vô tình nhặt được, hắn đã cân nhắc rất lâu mới khống chế được chút ít ảo trận này, Phục Nhan tin chắc tác dụng của bảo vật này không chỉ đơn giản là một ảo trận nhỏ như vậy.

Nghĩ đến đây, tim Phục Nhan lập tức dâng lên sự hưng phấn mãnh liệt, nói cách khác, chỉ cần nàng có thể luyện hóa được bảo vật này,

Thì bảo vật đó sẽ thuộc về nàng!!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store