ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Cd Xk Dong Tay Thac Mo Thanh Tuyet


36.

Khâu Anh vừa có được một muội muội, sáng sớm đã tới gõ cửa phòng Yến Tê Đồng:

"Muội muội, muội muội."

Khi Yến Tê Đồng tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã có chút ánh sáng, sau đó nàng ngồi một mạch tới trời sáng hẳn. Nàng nghe được tiếng gọi, quay đầu lại nhìn xem trên giường. Tang Tử thức, thong thả xoay người ngồi dậy.

"Ngươi vào đây lúc nào?" Yến Tê Đồng thấp giọng hỏi.

Tang Tử vuốt ve cái cổ, giật giật tay chân, cứ như vậy nửa ngày cả người mới dần nóng lên:

"Nửa đêm. Lúc ngươi ngủ say."

Yến Tê Đồng rất muốn hỏi đã nửa đêm vì sao còn đến, nhưng ngẫm lại tình huống bây giờ không bình thường thì im lặng. Khâu Anh lúc này phát hiện cửa phòng có thể đẩy ra, nàng nhớ rõ đêm qua có dặn dò Yến Tê Đồng đóng cửa thật kỹ rồi mà? Tuy là trong nhà tương đối an toàn nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chẳng may có cái đăng đồ tử hay thằng trộm đui mù nào vào thì... Khâu Anh vừa nghĩ vừa vào cửa, nhìn thấy Yến Tê Đồng ngồi trước cửa sổ, mà trên giường lại còn có một người.

"A?" Khâu Anh vội chạy tới gần, phát hiện người lạ lại là Tang Tử đại phu, "Tang Tử đại phu, ngài đến khi nào thế?"

Tang Tử ngồi trên giường, mỉm cười: "Ta đói bụng rồi, bữa sáng nhà ngươi có chưa?"

Tang Tử cười rất là thân thiết, Khâu Anh còn xem nàng là ân nhân cứu mạng, há có thể thờ ơ với nàng? Huống chi Khâu Anh cũng biết Tang Tử không phải người bình thường, nhất thời cũng thông minh không hỏi nhiều, chỉ nói:

"Có rồi, ta đến để gọi muội muội đi ăn đó."

"Muội muội?"

Tang Tử liếc mắt nhìn Yến Tê Đồng, chỉ thấy nàng vẫn ngồi ở kia, nắng sớm như vàng mạ trên mặt nàng, đề thêm mấy phần nhan sắc.

"Vâng, ta cùng muội muội hợp ý, đã kết nghĩa kim lan cùng nàng." Khâu Anh vui vẻ nói.

"Thế à..."

Tang Tử đáp, lại nhìn Yến Tê Đồng chỉ trầm tĩnh cúi mắt xuống, có lẽ là nhận ra ánh mắt của nàng nên xoay đầu lại.

Một đôi mắt không có cảm xúc, Tang Tử giật mình, không biết hai ngày ngắn ngủi qua đã xảy ra chuyện gì lại khiến nàng tĩnh mịch.

Nhưng Yến Tê Đồng lại đứng lên. Thời điểm nàng đi tới, bên trong đôi mắt có gì đó lắng đọng xuống, quay trở lại trong suốt như ban đầu—— lúc có người ngoài, nàng không muốn để lộ ra cái gì.

"Nếu ngươi đã tới rồi, lát nữa có thể theo ta đi tới một nơi hay không?"

Tang Tử nhướn mày, "Ở đâu?"

"Có một người gọi là Chu Bán Tiên, muốn gặp ta." Yến Tê Đồng nói. So với để Khâu Anh đi chung, không bằng để Tang Tử đi, nàng sẽ an tâm hơn. Mặc kệ còn có hiểu lầm như thế nào nhưng Tang Tử cần mình, chỉ một điều này thôi đã đủ bởi vì mình cũng còn cần nàng.

Khâu Anh nhanh chóng thuật lại chuyện hôm qua, lại nói:

"Cũng tại mẹ ta, nhưng nếu muội muội không muốn đi thì không đi cũng được."

Yến Tê Đồng lắc đầu. Nàng muốn đi. Người Chu Bán Tiên kia khiến nàng để ý. Nếu hắn có thể nhìn ra được cái gì thì tốt; còn nếu là kẻ lừa đảo thì đã có Tang Tử, nàng cũng không sợ.

"Được, ta đi với ngươi." Tang Tử đáp, lại đối với Khâu Anh nói, "ngươi đi tìm hai cái mũ cho chúng ta dùng nhé."

Khâu Anh thấy bọn họ dường như đang né tránh cái gì, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ đành đồng ý ngay.

Tang Tử tuy tới Khâu gia nhưng không có dự định ra ngoài gặp người nhà của nàng, Khâu Anh rất là thông minh, tự đi lấy nước cho hai người vệ sinh, lại bưng bữa sáng đến trong phòng, chờ hai người ăn xong rồi thì đưa mũ và dẫn hai người ra ngoài từ cửa sau.

Ông Khâu làm ăn buôn bán bận rộn, sáng sớm đã không có ở nhà; chỉ có bà Khâu ở nhà, thấy con gái thần bí như vậy, chờ hai người kia đi rồi mới tóm con gái lại hỏi:

"Này, mẹ thấy cô gái kia xa lạ, nàng là ai, khi nào đến nhà chúng ta, lại còn phải ra ngoài từ cửa sau?"

Khâu Anh cười, ôm lấy cánh tay bà Khâu:

"Mẹ, ngay cả con mẹ cũng tin không sao? Chúng ta đừng quản là ai, miễn nàng là người tốt là được rồi."

"Con nghịch ngợm quá." Bà Khâu nhéo mũi con gái, sẵng giọng, "Cậu con vừa mới đưa tin đến, chỉ nói con mất tích, dọa đến hắn mất hồn, đang trên đường trở về. Chờ hắn trở về, con quỳ xuống cầu xin tha thứ đi. Không cẩn thận như vậy, ta làm sao yên tâm giao việc nhà cho? Còn một việc nữa, con không tính lấy chồng sao? Ta thấy thành Nam có một nhà không tệ, trước đây cũng có mời bà mối tới cửa, có phải..."

Khâu Anh vội vàng ngắt lời, đẩy bà Khâu đi thẳng vào cửa:

"Mẹ đi uống trà nghỉ ngơi nha, con đi tìm cha xem có cần hỗ trợ gì không." Khâu Anh nói xong xách váy chạy mất.

"Trời ơi..." Bà Khâu thở dài nhìn xem bóng lưng con gái rời đi. Sinh được đứa con gái y như con trai, thật là để bà sầu não.

Mặc cho bà Khâu bên này lo lắng ra sao, Tang Tử và Yến Tê Đồng bên kia đội mũ, ngồi lên xe ngựa Khâu Anh chuẩn bị, đi tìm Chu Bán Tiên.

Trên xe ngựa, Tang Tử đối với Yến Tê Đồng nói:

"Ta hôm qua đi nhà ngươi."

Yến Tê Đồng sững sờ, mới kịp phản ứng là Yến gia, thuận miệng nói:

"Thật sao, thăm dò thế nào?"

Tang Tử không nói gì. Nàng cảm thấy không thoải mái. Luôn cảm thấy có chỗ không đúng nhưng lại không nói ra được.

Thấy Tang Tử không có nói tiếp, Yến Tê Đồng mới xực nhớ phản ứng,

ngữ khí của mình có vẻ không ổn. Nàng muốn đổi giọng điệu nhưng đột nhiên giữa chừng mất hứng:

"Ngươi cũng biết sau khi ta uống phải những loạn thuốc kia đã quên đi rất nhiều chuyện. Giờ đây cũng không muốn nghĩ tới. Đôi khi còn cảm thấy không nhớ ra được thì thôi. Có lẽ không phải là hồi ức tốt, cần gì cưỡng cầu." 

Ngày trước khi nàng nói như vậy sẽ luôn có một ít chú ý vì sợ đối phương nhìn ra. Nhưng bây giờ nàng nghĩ, Tang Tử giúp mình có lẽ là vì giúp chính bản thân cô ấy. Việc nàng không nhớ được gì, hoặc tương lai quá khứ của thân xác này cũng không phải là điều quan trọng thiết yếu, vậy thì nàng cần gì phải cẩn thận đối phó? Nói ra có vẻ là nàng suy nghĩ hơi không phẩm hạnh. Nhưng chỉ là đôi bên cùng có lợi, làm gì tích cực như vậy? Lúc trước cứu mình ở hoa quan bất quá là bởi vì chính bản thân cô ấy mà thôi.

Tang Tử nghe xong, trong lòng trái lại nghĩ đến Yến phu nhân bi thiết, chậm rãi hỏi:

"Ngươi —— nói thật?"

Yến Tê Đồng không biết trả lời thế nào, dứt khoát nhắm mắt lại, đóng chặt miệng.

Tang Tử chuyển mắt nhìn Yến Tê Đồng. Sau khi lên xe ngựa, hai người đều lấy mũ xuống. Yến Tê Đồng cũng lấy xuống mạng che mặt. Mắt nàng hơi đen, mặt cũng ủ rũ, trông như một đêm không ngủ. Tang Tử không khỏi nghĩ, tối qua mình chỉ là chiếm nửa bên giường của nàng, huống chi cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau, vậy thì còn việc gì khiến nàng không thoải mái? Có chuyện khác làm nàng phiền lòng sao? Tang Tử thử hỏi:

"Ngươi kết bái cùng Khâu Anh, là tự nguyện?"

"Đương nhiên." Yến Tê Đồng đột nhiên mở mắt nhìn Tang Tử, "Những việc như thế này phải ngươi tình ta nguyện. Mọi thứ cũng phải ngươi tình ta nguyện."

Tang Tử yên lặng nhìn xem Yến Tê Đồng, không rõ vì sao ánh mắt ấy lại rơi xuống trên người mình.

Yến Tê Đồng rốt cục thấy hả hê, nàng cũng hiểu Tang Tử có nghi vấn, nhân tiện nói:

"Ngươi biết rõ ta từng bị dọa sợ đến kinh hãi như vậy—— đêm qua đột nhiên ngươi ngủ bên cạnh, ta suýt nữa hù chết."

Tang Tử ngơ ngẩn, đột nhiên cả cười:

"Ta còn nói ngươi hôm nay làm sao, còn tưởng rằng ngươi có thâm cừu đại hận gì với ta."

Yến Tê Đồng không dám tỏ vẻ cái gì nữa, cũng cười theo. Còn việc có thật lòng hay không, không quan trọng.

Xe ngựa đi đến đạo quán nhỏ. Tang Tử nhìn xem một chút, xác nhận chỗ này mới xuất hiện sau khi mình rời đi Hoành Kinh. Nghe Khâu nói, Chu Bán Tiên này gần đây rất nổi danh trong Hoành Kinh, đồng thời cũng cao giá, mỗi ngày chỉ tiếp mười người. Các nàng hôm nay cũng không vội, tiến lên hỏi một chút, cũng đã có mười người xếp đầy, toàn bộ đều đi vào đạo quán. Yến Tê Đồng suy nghĩ, đối với tiểu đạo sĩ giữ cửa nói:

"Đạo trưởng nhà ngươi hôm qua mời ta hôm nay tới, ngươi đi hỏi xem, ta có được tính trong hàng ngũ mười người không."

Tiểu đạo sĩ nghe vậy gật đầu, hiển nhiên Chu Bán Tiên đã giao hẹn rồi:

"Đúng là có như thế chuyện. Xin mời."

Đã có thể khiến Chu Bán Tiên phá lệ, Yến Tê Đồng cảm thấy thấp thỏm liền, không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cái gì. Tang Tử thấy vậy đưa tay nắm chặt tay nàng, cười nói:

"Tay ngươi làm gì lạnh hơn tay ta, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì."

Dù trong lòng có oán trách nhưng những lời Tang Tử nói vẫn an ủi được Yến Tê Đồng.

Tiểu đạo sĩ đi vào trước, nhưng chỉ có một lát đã đi ra và dẫn hai nàng vào trong một gian phòng. Sau đó Chu Bán Tiên đến. Hắn vừa vào, nhìn thấy có hai người thì sững sờ. Một người trong đó mang mạng che mặt, nhưng đôi mắt sáng ngời rất có tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn chằm chằm từ khi hắn đến; còn người còn lại thì thần sắc có bệnh, chỉ thờ ơ nhìn hắn rồi quay đầu sang chỗ khác.

"Không biết hai vị, vị nào là Khắc Cẩn tiểu thư?" Chu Bán Tiên ngồi xếp bằng xuống, hỏi.

Yến Tê Đồng cười:

"Nghe nói đạo trưởng không có gì không tính ra, vậy không biết có thể xem được trong chúng ta ai là người ngươi đã nhìn qua bát tự."

Chu Bán Tiên cười ha ha, tay vuốt chòm râu nói:

"Một khi nghe ta nói chuyện liền đến, tất nhiên cũng vô cùng hiếu kỳ đối với bát tự của mình, ngươi hỏi như vậy người đó là ngươi rồi?"

Yến Tê Đồng im lặng, không biết hắn có phải may mắn gặp trùng hợp hay không, nhưng nàng cũng không có phủ nhận, chỉ nói:

"Đạo trưởng quả nhiên tính ra được. Chính là ta." Nàng dừng một chút, "Không biết đạo trưởng mời ta tới có dụng ý gì. Bát tự của ta có vấn đề sao?"

Chu Bán Tiên lắc đầu, "Từ khi ta có năng lực tỏ trên tường dưới thông suốt mọi sự, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy bát tự như thế này. Ngươi xác định là nó không sai?"

Yến Tê Đồng gật đầu.

Chu Bán Tiên nhìn xem nàng, lại hỏi:

"Không biết có thể gỡ xuống mạng che mặt không."

"Nếu ngươi đã có năng lực, " Yến Tê Đồng lại lắc đầu, "thì dù thế này cũng có thể nhìn ra."

"Vậy thì có thể đưa tay cho ta xem không."

Là xem chỉ tay, Yến Tê Đồng suy nghĩ một chút, chìa tay phải ra ngoài.

"A..." Bàn tay trắng nõn thon dài, đầu ngón tay mượt vươn ra, nhưng sau đó Chu Bán Tiên lại phát hiện vân tay mình muốn xem thế mà cũng nhìn không thấu, "Tay khác."

Yến Tê Đồng đành phải dâng lên tay trái.

Chu Bán Tiên tường tận xem xét, nhướng mày hỏi:

"Vết sẹo trong lòng bàn tay phải ngươi có từ lúc nào?"

Yến Tê Đồng đưa tay mình nhìn một chút. Nơi đó đã từng bị phỏng, để lại chấm đỏ. Nàng vốn không muốn để nó tốt, nhưng sau khi Tang Tử biết được là khăng khăng mỗi ngày bôi thuốc cho nàng, nó dần dần cũng nhạt đi. Nhưng thần kỳ là chỉ tay của nàng cũng dần nhạt đi và không có ai phát giác nếu không nhìn kỹ. Chu Bán Tiên có vẻ lợi hại thật rồi, thế mà phát hiện được vết sẹo từng có.

"Chính ngươi không biết chỉ tay của ngươi hai bên hoàn toàn tương phản, không giống nhau à." Chu Bán Tiên nói, "vì vậy số mệnh của ngươi cũng vô định."

Yến Tê Đồng nín thở mà nghe.

"Hai tay của ngươi, nhất sinh nhất tử, mà ngươi đã từng trở về từ cõi chết, cũng gặp gỡ người tương sinh tương khắc với mình." Chu Bán Tiên nói, "ngươi muốn sinh tử, toàn bất do dĩ, đều tại người khác."

Như sét đánh bên tai, Yến Tê Đồng chỉ còn nghe được câu "ngươi đã từng trở về từ cõi chết".

Chu Bán Tiên vẫn còn chưa nói xong, chỉ thấy hắn chầm chậm nhắm hai mắt, khẽ nói:

"Cô nương, lai lịch của ngươi, ta tìm không thấy; cội nguồn của ngươi, không có trên đời này. Nếu ngươi muốn tìm lại cội nguồn của mình thì phải vứt bỏ hết thảy. Nếu ngươi không muốn tìm vậy thì tự làm một cái và yên ổn ở đây đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store