Bhtt Edit Cd Tuong Quan Dem Nay Lai Xuat Hanh Nhan Phong Nhu
"Thái Trúc Quân." Dương Hi Vũ khẽ lẩm bẩm cái tên này trong miệng một lần nữa, đôi mắt hơi nheo lại. Sắc mặt nàng lúc này không còn u ám như trước, dù còn nhiều nghi hoặc, nhưng nàng vẫn còn có thể gặp lại Thái cô nương, những điều mờ mịt này rồi sẽ dần sáng tỏ.Nàng đứng thẳng dậy, lấy khăn vải sợi bông lau sạch tay, sau đó bước vào kho hàng, kiểm tra đống quần áo mà Thái cô nương đã mua.Giờ Tỵ ba khắc, Phùng Bình trở về, báo rằng mọi việc đều đã tiến hành suôn sẻ như mong muốn của nàng.Dương Hi Vũ ngồi trên chiếc ghế thái sư rộng lớn, thân người hơi nghiêng, một tay nâng chén trà, tay kia khẽ vờn nắp chén lướt trên mặt nước trà nóng. Lúc ấy, nàng tiện miệng hỏi một câu: "Thái cô nương đang ở đâu?"Phùng Bình nghiêm túc đáp: "Phòng Nam Sương của Chiêu Nguyệt Cư, là chính Thái cô nương chọn.""Chiêu Nguyệt Cư?" Động tác uống trà của Dương Hi Vũ hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Phùng Bình, nghi hoặc hỏi: "Chiêu Nguyệt Cư hẻo lánh như vậy, nàng làm sao lại chọn chỗ đó? Ngươi nói kỹ ta nghe.""Theo lời Vương quản sự, Thái cô nương có đưa ra yêu cầu là 'thích yên tĩnh', nên ông ấy tìm vài gian phòng, đưa nàng đi xem từng cái một, nhưng mấy chỗ đó nàng đều không vừa ý. Cuối cùng đi một vòng quanh phủ, lúc ngang qua Chiêu Nguyệt Cư, Thái cô nương vừa nhìn thấy đã quyết định chọn luôn. Chỗ đó vốn là nơi ở của bà Ngô vốn là người trồng rau, sau khi bà ấy qua đời thì bỏ trống, chẳng ai ở, bên trong cũng ít được quản lý, bụi bặm phủ đầy. Thái cô nương cứ nhất quyết muốn chỗ đó, Vương quản sự cũng không dám khuyên can, sợ làm cô nương không vui, khó mà báo cáo lại với tiểu thư. Sau đó, Vương quản sự sai người đến quét dọn chuẩn bị nơi ở, nhưng đến nơi thì lại bị Thái cô nương đuổi về hết.""Nhiều chỗ tốt như vậy không chọn, lại cứ muốn đến nơi bẩn thỉu như Chiêu Nguyệt Cư? Hành động của Thái cô nương này thật khó mà hiểu nổi." Dương Hi Vũ khoanh tay: "Nàng đã đến nơi của nạn dân từ lúc nào?""Không rõ.""Cháo chúng ta nấu xong chưa?""Xong rồi, đã chất lên xe ngựa.""Hai trăm bộ quần áo của tiệm vải cũng chuẩn bị xong cả rồi, chở đi luôn. Chúng ta đến phát cháo trước, còn quần áo cứ để tạm trên xe, không cần bận tâm, đợi Thái cô nương đến thì để nàng tự xử lý.""Vâng."Đường bị mưa xối nên lầy lội một mảng, xe ngựa đi chậm chạp. Từ nội thành đến ngôi miếu tạm ở ngoại thành cũng mất đến nửa canh giờ.Dương Hi Vũ nằm trong khoang xe rộng rãi, chợp mắt một lát. Trong cơn mơ màng, nàng mơ thấy một nữ tử lạnh lùng, mang vẻ quỷ dị. Nữ tử ấy tóc dài như thác, nhưng xen lẫn trong đó là những sợi xanh trắng lạ lùng. Nàng ta mặc váy áo màu xanh, váy dài chấm đất, trên váy có thêu dây leo, phủ kín một màu xanh tươi.Những chiếc lá xanh trắng ấy như mang linh tính, lặng lẽ nằm trên tóc, trên áo nàng, theo từng bước chân mà khẽ lay động. Bất kể có chuyển động gì, quanh người nàng dường như bao phủ một làn tiên khí xa cách, khiến kẻ bên ngoài không thể lại gần.Dương Hi Vũ thấy nàng chậm rãi tiến lại gần, một cơn gió thổi lướt qua mặt, mang theo hương hoa dịu dàng mát mẻ. Nàng còn chưa kịp mở miệng gọi tên người mang tiên khí ấy, thì một sợi dây leo dài và mảnh đã quấn lên cổ nàng.Trong mộng, Dương Hi Vũ nhíu chặt mày, mồ hôi túa ra đầm đìa."Tiểu thư, đến rồi." Xe ngựa chạy vào nơi trú dưới mái hiên, phu xe gõ nhẹ vào khung cửa, cung kính nói.Dương Hi Vũ mở mắt, giơ tay lau mồ hôi trên trán. Khoảnh khắc tỉnh lại ấy, giấc mộng quái dị kia cũng dần trở nên mơ hồ.Nàng ngồi dậy, cúi đầu cố gắng nhớ lại, nhưng giấc mơ như cánh chim, bay càng lúc càng xa, không sao nắm bắt được nữa."Tiểu thư?" Không thấy hồi đáp, phu xe lại nhẹ nhàng gọi thêm tiếng nữa.Thôi vậy, chỉ là một giấc mộng mà thôi, không nhớ được thì đành quên đi.Dương Hi Vũ chỉnh lại y phục, mở cửa xe, bước xuống theo bậc thang gỗ mà phu xe đã dọn sẵn. Khu vực tiếp nhận nạn dân là một ngôi miếu cũ lâu năm không được tu sửa. Miếu nhỏ, phong thủy cũng không tốt, đã hoang phế nhiều năm rồi.Nơi đây chật hẹp, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy hết khung cảnh bên trong. Không gian nhỏ bé chật ních người, tối om một mảng, ai nấy đều mặc y phục rách rưới, đầu tóc rối bời.Quan phủ phát xuống chiếu cói sơ sài, trực tiếp trải trên mặt đất ẩm thấp. Không có nệm êm, không có đệm giường, chỉ có tấm chiếu không đủ dày, không cản được gió mưa, không giữ được ấm.Triều đình đã phân ngân lượng cứu tế không ít, nhưng qua từng tầng lớp bị cắt xén, đến tay dân đen thì chỉ còn một tấm chiếu và mấy hạt gạo nấu cháo loãng mỗi ngày.Dương Hi Vũ bước vào nơi tiếp nhận nạn dân, người hầu trong phủ Dương khiêng những thùng gỗ đựng cháo và bánh màn thầu, đặt sau lưng nàng. Những người dân đói khổ vàng vọt kia, vốn dĩ nên mừng rỡ rơi nước mắt khi thấy đoàn người tới, lại tràn đầy địch ý. Họ ưỡn thẳng lưng ngồi dậy, tay cầm gậy gộc, ánh mắt phòng bị, hết thảy đều sẵn sàng phòng thủ.Phùng Bình thấy vậy, có chút lo lắng: "Tiểu thư, phía trước có lẽ không nên..."Dương Hi Vũ giơ tay ra hiệu dừng lời hắn định nói, nhanh bước đi vào hành lang hẹp phía trước.Họ đến là để làm việc thiện, vậy tại sao những người nạn dân ấy lại sinh lòng địch ý? Dương Hi Vũ biết rõ nguyên nhân.Những nạn dân này phần lớn là những nông dân cả đời bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, toàn bộ gia sản đều nằm ở một khoảnh ruộng xanh kia. Giờ đây, ruộng bị nước lũ nhấn chìm, chẳng thu hoạch nổi một hạt lúa, trong nhà còn sót lại ít gạo thóc cùng đồ đạc vụn vặt, nhưng cũng vì nước lũ mà trôi sạch, đến một đồng cũng không còn, sống qua ngày hết sức khó khăn.Ấy vậy mà vào lúc này, lại có một số du côn lưu manh khoác danh làm việc thiện nhưng thực chất làm điều ác, lợi dụng cơ hội thiên tai, muốn mua ruộng đất của nạn dân với giá rẻ.Ruộng đất là nơi nương thân, sao có thể bán? Nạn dân tất nhiên cự tuyệt. Nhưng những kẻ máu lạnh gian xảo kia, mỗi ngày đều mang theo xe ngựa chất đầy cơm nước thơm ngát, đặt ngay trước cổng miếu đổ nát, trắng trợn dụ dỗ.Nhìn thấy, ngửi thấy, mà lại không được ăn đối với những nạn dân bụng đói cồn cào này mà nói, đó là nỗi giày vò không gì sánh bằng.Dương Hi Vũ khinh thường loại hành vi đó, nàng dĩ nhiên không cùng bọn ác nhân làm bạn. Nàng bỏ tiền làm việc thiện, là thật lòng giúp người, không cầu danh, không vì lợi.Hương thơm của cháo, bánh màn thầu, thêm chút dưa muối trộn xì dầu hoặc tương đậu bay vào bên trong miếu đổ nát, khiến ai nấy đều thèm nhỏ dãi. Một đứa trẻ nghe được, cất tiếng ngây thơ vang lên: "Mẹ ơi, thơm quá... có đồ ăn kìa!""Ở bên kia." Đứa bé đưa tay chỉ về phía Dương Hi Vũ.Người mẹ liền vội vã ôm con vào lòng, tay bịt kín miệng nó lại, lớn tiếng quát: "Không được nói bậy! Đó không phải đồ ăn mà là thuốc độc! Ăn vào sẽ chết đấy!"Bị bịt miệng, đứa bé giãy dụa trong lòng mẹ. Nó còn quá nhỏ, nào hiểu được phức tạp như vậy, chỉ biết là mình đang đói bụng, muốn ăn cơm. Nước mắt tủi thân lăn dài nơi khoé mắt, rồi nhỏ xuống theo bàn tay mẹ.Người mẹ thấy con đói đến mức này, trong lòng cũng khổ sở, mắt đỏ hoe chỉ sau vài cái chớp mắt. Dù vậy, vẫn phải cắn răng chịu đựng. Bởi vì ruộng đất ở nhà là hy vọng sống còn của cả gia đình, tuyệt đối không thể bán đi.Dương Hi Vũ thấy chua xót trong lòng, liền bước thẳng đến chỗ hai mẹ con ấy. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẹ giọng kiên trì giải thích: "Đại nương, ta mang đến đây không phải thuốc độc, thật sự là cháo và bánh màn thầu. Mọi người cứ yên tâm, ta không giống mấy gian thương trước kia. Ta không đến để lừa ruộng đất của các người. Hài tử đã đói đến mức này rồi, để nó ăn một chút đi."Nhưng tình hình rõ ràng còn tồi tệ hơn những gì Dương Hi Vũ biết. Lời giải thích dịu dàng của nàng chẳng những không xua tan được sự đề phòng trong lòng nạn dân, ngược lại còn khiến sự cảnh giác tăng thêm.Người phụ nữ nọ lập tức thay đổi sắc mặt, giọng điệu hung hãn: "Ngươi tưởng ta sẽ tin ngươi sao? Trò cũ rích đó, chúng ta không mắc lừa lần nữa đâu. Lúc trước cũng thế, mang cơm nước đến, trước thì ngọt nhạt dỗ ngon dỗ ngọt bảo ăn uống. Ăn xong rồi thì bắt chúng ta trả tiền, một bát cháo mà đòi mười lượng bạc, thế chẳng thà một dao giết chúng ta còn hơn!" Ăn một bữa cơm, liền mất một mẫu ruộng tốt thì so với thuốc độc, thủ đoạn này còn tàn độc hơn nhiều.Dương Hi Vũ đứng dậy, hướng về mọi người lớn tiếng nói: "Ta đến đây phát cháo làm việc thiện, tuyệt đối không cầu lợi. Nếu các người không tin, ta sẽ viết biên nhận với các người, ký tên đồng ý, tuyệt đối không chối cãi. Nếu ta, Dương Hi Vũ, lợi dụng chuyện phát cháo, nước canh, bánh màn thầu để lừa gạt tiền bạc, ruộng đất của mọi người, xin phạt ta ngàn lượng bạc, mỗi người trong các người đều được một ngàn lượng. Chứng từ có dấu tay hợp pháp, nếu ta không thừa nhận, mọi người có thể đến nha môn tố cáo ta."Lời vừa dứt, trong miếu, những người tị nạn đều giật mình, bắt đầu xì xào bàn tán, hiển nhiên là có phần buông lỏng đề phòng.Ánh mắt Dương Hi Vũ quét một vòng qua mọi người, tiếp tục nói: "Có ai biết chữ không? Ta lập tức viết văn bản rồi đóng dấu."Chờ một lúc lâu, một lão giả chậm rãi đứng dậy, lên tiếng: "Ta biết chữ."So với những người tị nạn khác, lão giả này ăn mặc sạch sẽ hơn một chút. Khi ông ta bước tới, bên cạnh có người dìu hoặc đỡ, đủ để thấy ông có uy tín cao trong nhóm.Hỏi mấy câu, Dương Hi Vũ biết được người này là Lý Trường, đến từ một huyện bị thiên tai, chính ông là người dẫn theo nhóm dân chạy nạn đến nơi này lánh nạn.Có ông làm chứng, quả là không gì thích hợp hơn. Dương Hi Vũ vui vẻ nói: "Được, ta lập tức viết biên nhận cùng với ngươi."Phùng Bình mang giấy bút đến, Dương Hi Vũ cầm bút viết. Lý Trường đứng bên cạnh chăm chú nhìn, mỗi khi Dương Hi Vũ viết xong một chữ, ông liền đọc to chữ đó lên, để những người tị nạn có thể hiểu được nội dung.Sau khi in dấu tay xong, Dương Hi Vũ giao chứng từ cho Lý Trường. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Lý Trường cẩn thận cất chứng từ vào người, những nếp nhăn trên mặt hiện lên vài phần ý cười, xúc động nói lớn: "Các hương thân, Dương cô nương là người tốt thật sự. Giờ chứng từ ở chỗ ta đây, ta cất kỹ rồi, không ai có thể đoạt được. Mọi người cứ yên tâm ăn cháo đi!"Một tiếng hô của Lý Trường khiến dân chạy nạn dần buông xuống cảnh giác và phòng bị. Phùng Bình liền để mọi người xếp hàng theo thứ tự, từng người một đến nhận cháo.Dương Hi Vũ tự tay bưng bát cháo nóng hổi cùng bánh màn thầu thơm lừng đến trước mặt người mẹ và đứa con nhỏ, dịu giọng nói: "Ăn đi, ta sẽ không lừa các ngươi."Người phụ nữ nhận lấy, nước mắt lưng tròng, liên tục cảm ơn: "Cảm tạ Dương cô nương! Cảm tạ Dương cô nương!""Không cần đâu." Dương Hi Vũ xua tay đứng dậy, nhìn quanh một vòng, thấy bốn phía dân chạy nạn đều đã nhận cháo, nở nụ cười nhẹ nhõm.Ánh mắt lướt đến một góc, Dương Hi Vũ thoáng nhìn thấy một bóng người cao gầy, lập tức khựng lại. Không biết từ lúc nào, Thái Trúc Quân đã bước vào ngôi miếu đổ nát, đang đứng đó nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng.Khóe miệng Dương Hi Vũ nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay vẫy về phía Thái Trúc Quân. Thế nhưng Thái Trúc Quân không thèm nhìn nàng, lạnh mặt bước tới khu vực phát cháo, giúp Phùng Bình phân phát bánh màn thầu.Dương Hi Vũ sững người, rồi bất lực bật cười. Thái cô nương đúng là người khó gần.Ngoài miếu, gió núi gào thét, mưa lớn không dứt. Trong miếu, có cháo nóng làm no bụng, có quần áo che thân, trên mặt dân chạy nạn đã xuất hiện những nụ cười mà từ lâu họ chưa từng có lại.Thái Trúc Quân vẫn đang bận rộn, nàng mang quần áo từ trong xe ngựa ra, từng bộ từng bộ phát cho dân chạy nạn. Dương Hi Vũ thì nhàn nhã, ngỏ ý muốn giúp một tay, nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.Nàng cũng không ép buộc, chỉ yên lặng đứng chờ một bên, thỉnh thoảng lại lén đưa mắt nhìn sang. Không tự chủ được, ánh mắt nàng luôn dừng lại ở chân của Thái cô nương. Không biết đôi giày kia của nàng có phải dùng vật liệu đặc biệt để chế tạo không, có khả năng hút nước? Bằng không thì sao nàng cứ đứng yên một chỗ mà bên dưới lại không hề có dấu nước?Phát hiện bất ngờ ấy từ sáng sớm đã khiến Dương Hi Vũ suy nghĩ mãi không thôi. Trong những khoảnh khắc nhàm chán, nàng lại đem chuyện này ra nghiền ngẫm.Mải mê suy nghĩ đến xuất thần, trong miếu vang lên một tiếng động khẽ, nàng hoàn toàn không hay biết, mãi đến khi bị tiếng hét kinh hãi của Phùng Bình kéo về thực tại: "Tiểu thư cẩn thận! Mái ngói!"Dương Hi Vũ mơ màng ngẩng đầu, chỉ thấy mọi người xung quanh đều hiện rõ vẻ hoảng hốt, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía nàng. Thái cô nương cũng nhìn nàng, đôi mắt hơi híp lại. Dương Hi Vũ sững sờ đối diện với ánh nhìn ấy.Ngay vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tay áo Thái Trúc Quân khẽ vung, nàng ném ra một vật gì đó, tốc độ nhanh đến mức gần như xé gió, lao thẳng về phía đầu Dương Hi Vũ.Dương Hi Vũ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết đứng ngây người tại chỗ. Ngay sau đó, "Đoàng" một tiếng vang lớn, một mảnh mái ngói rơi xuống vỡ tan ngay sát chân nàng, mảnh vụn bắn tung tóe, có mảnh còn va vào bắp chân nàng. Nhìn đống mảnh vỡ dưới đất, Dương Hi Vũ đã hiểu. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy một lỗ thủng ngay trên mái.Nếu mảnh mái ngói đó trực tiếp rơi trúng đầu nàng... nghĩ thôi đã thấy đáng sợ. Vào thời khắc nguy hiểm ấy, Thái cô nương đã ném thứ gì đó lên, đánh lệch viên ngói, giúp nàng tránh khỏi tai họa. Trong tầm mắt Dương Hi Vũ bỗng xuất hiện một đốm xanh lục. Chỉ chốc lát sau, một chiếc lá mềm mại theo gió nhẹ nhàng bay xuống, rơi giữa đám ngói vỡ tan tành.Dương Hi Vũ trợn tròn mắt. Vừa rồi Thái cô nương... chẳng lẽ chỉ dùng một chiếc lá mà đã đánh lệch được mảnh mái ngói kia?Phùng Bình sợ đến tay chân lạnh toát, run rẩy bước đến bên cạnh nàng, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, ngài không sao chứ?""Không sao." Dương Hi Vũ gượng cười trấn an, ánh mắt dán chặt vào chiếc lá xanh ấy. Nàng cúi người, định nhặt lên. Nhưng vừa vươn tay về phía trước, một cơn gió thoảng qua, chiếc lá liền bay ngược về phía sau.Dương Hi Vũ cố gắng chụp lấy, liên tiếp ba lần đều không bắt được.Đúng lúc ấy, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn xuống, khẽ nhặt chiếc lá lên, đặt nó nằm gọn trong lòng bàn tay. Động tác của Dương Hi Vũ khựng lại, nàng hơi ngẩn ra.--------Tác giả có lời muốn nói:Dương Hi Vũ run run lẩy bẩy: "Tương lai ta mà cưới phải một người như nàng... Nàng chỉ cần nghe ngươi nói nhiều thêm một câu thôi, lập tức sẽ rút đại đao ra chém ngươi... Có hơi đáng sợ thật đấy."Thái Trúc Quân mắt lạnh: "Đã thấy đáng sợ mà còn chưa cút ra xa một chút, giữ ta lại trong phủ ngươi làm gì?"Dương Hi Vũ chọc chọc ngón tay, ngượng ngùng nở nụ cười: "Quên nói với nàng, ta vốn dĩ lại thích kiểu người hơi đáng sợ một chút ấy chứ... (Thường thì người bình thường ta còn chẳng để vào mắt.)"Thái Trúc Quân: "Vậy nếu ta nói cho nàng biết ta vốn không phải là người thì sao?"Dương Hi Vũ mặt mày hớn hở, hứng thú dâng trào: "Vậy thì ta càng thích hơn! Quá kích thích luôn ấy!"Thái Trúc Quân: "... Phẩm vị của nàng thật là... đặc biệt..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store