Bhtt Edit Cd Doc Sung Nong Mon Tieu Kieu The
Chương 85: Lần thứ haiKinh Ngạo Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mọi điều thắc mắc sau đó đều được sáng tỏ.Nàng ngồi trong nhà Tần Diệc Thư một hồi, cho đến khi hài tử mới sinh khóc ầm lên, thì vội tặng lễ vật rồi cáo từ.Nhưng Tần Vô Song lại cứ ôm chặt chân Liễu Nhi, gào lớn nói: "Liễu Nhi tỷ tỷ, đã nói là ngươi về nhà rồi quay lại ở nhà ta mà, rồi còn hống ta ngủ a, tỷ tỷ không thể nói chuyện mà không giữ lời a."Liễu Nhi cười nói: "ta có nói như vậy hồi nào a?"Tần Vô Song nhíu mày suy nghĩ, hình như là Liễu Nhi chưa nói qua thật, nhưng nàng mặc kệ, mẫu thân và nương thân đều bận chăm cho đệ đệ mới sinh rồi, nàng phải giả bộ đáng thương để Liễu Nhi tỷ tỷ ngủ với nàng a.Liễu Nhi biết kể nhiều câu chuyện thú vị, trên người lại có mùi thơm nhẹ nhàng, ôm vào ngực lại ấp ám mềm mại, nàng không thể buông tay a.Cho nên, nàng chuyển động con mắt, bắt đầu khóc ròng nói: "tỷ tỷ a, nếu ngươi đi thì không còn ai thương hài tử như ta a, mẫu thân và nương thân chỉ lo cho đệ đệ mới sinh, không còn thích ta nữa, nếu như ngươi đi, ta thành cải thìa trong đất, không ai thương không ai đau rồi a."Tần Diệc Thư đem hài tử về phòng cho Cố Bạch Vị đút sữa, xoay người quay về thì nghe khuê nữ nhà mình nói vậy, nhất thời nhếch miệng đi đến, dễ như trở bàn tay xách tiểu nữ nhi lên hỏi: "Vô Sông vừa nói gì?"Tần Vô Song nghẹn lời, rõ ràng vừa rồi mẫu thân không có ở đây, nàng vội lấy lòng nói: "mẫu thân, vừa rồi con không nói gì hết, để Liễu Nhi tỷ tỷ ngủ với con một đêm nha, hôm nay..... là sinh thần của con a."Liễu Nhi bất đắc dĩ nói: "ta nhớ sinh thần của Vô Song đã qua một ngày rồi a."Tần Vô Song nghe vậy thì tức giận nói: "nhưng mà lúc đó Liễu Nhi tỷ tỷ ở trên núi, còn chưa về gặp ta, Liễu Nhi nhất định là không thích ta, ngươi có niềm vui mới rồi đúng không?"Nói xong còn lau lau khóe mắt không có nước, Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy nhịn không được cong khóe miệng, thầm nghĩ: hắc, tiểu hí tinh a!Nàng liếc mắt nói: "Liễu Nhi, đừng để ý đến nàng, chúng ta về nhà thôi."Vừa nói xong liền nhìn chằm chằm, Kinh Ngạo Tuyết mặc kệ còn cười cười khoác tay lên vai Liễu Nhi, nhìn Tần Vô Song cười đắc ý.Lúc này, Tần Vô Song thực sự bĩu mô khóc ầm lên.Kinh Ngạo Tuyết nhìn thấy cằm muốn rớt, tiểu vô lại này bình thường không phải rất lì lợm sao, sao giờ nói có một chút đã khóc rồi.Nàng tay chân luống cuống nhìn Tần Diệc Thư nói xin lỗi: "ta không phải cố ý a."Tần Diệc Thư hơi nhíu mày, nàng biết đức hạnh khuê nữ nhà mình, tính tình nàng phóng khoáng trực bạch, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà khóc.Có lẽ có người nói gì đó bên tai nàng, nếu không.... lời nàng vừa nói nàng và Cố Bạch Vi chiếu cố đệ đệ, không quan tâm nàng là từ đâu đến a?Tính tình Vô Song tùy tiện, mặc dù ý thức được điều này, nhưng cũng cần rất lâu về sau.Xem ra, có người không sợ chết, nói bậy bên tai Vô Song, mà mấy ngày nay nàng và Cố Bạch Vi cũng đang bận chăm cho hài tử, nên không để ý đến.Nói không chừng Vô Song cảm thấy trong lòng ủy khuất, lời Kinh Ngạo Tuyết chỉ là cọng cỏ cuối cùng ép lạc đà cong mình mà thôi.Nàng nhìn Kinh Ngạo Tuyết chân tay luống cuống cười cười, nói với Liễu Nhi: "nếu Vô Song đã nhớ ngươi, vậy tối nay ngươi ở lại đây đi."Dưỡng mẫu đã nói như vậy, Liễu Nhi cũng không phản đối được.Phượng hoàng trong cơ thể lại bắt đầu ầm ĩ, nàng đành phải nói ngọt trấn an, nàng quay đầu nhìn Kinh Ngạo Tuyết nói: "mẫu thân, con ở lại đây, người và nương thân về trước đi."Kinh Ngạo Tuyết nhìn Tần Vô Song đứng một bên vừa khóc vừa chớp mắt nhìn nàng, nhịn không được bĩu môi, đúng là hài tử khóc thì có kẹo ăn a.Tần Diệc Thư ngày thường nhiều người nhưng vẫn tinh tường, hiện giờ cũng bị nước mắt khuê nữ hù dọa rồi a.Bất quá, nếu đổi lại thành Liễu Nhi cũng khóc như vậy, cho dù muốn nàng lên trời hái sao, nàng cũng sẽ hái xuống cho nàng.Nàng bất đắc dĩ cười nói: "vậy được rồi, Liễu Nhi ở lại đây, mà nếu có lên núi thì về nhà báo với ta và nương thân con một tiếng, đến khi đó chúng ta cùng đi luôn."Liễu Nhi sửng sốt, liền nghĩ đến: nàng vốn đi lên núi, là để lại không gian cho mẫu thân và nương thân, giờ lại ở nhà dưỡng mẫu, mẫu thân và nương thân biết rồi thì cũng yên tâm hơn, nói thế nào cũng có hiệu quả tốt.Cái này có nên coi là nhân họa đắc phúc không, nàng cười cười nói: "được."Kinh Ngạo Tuyết xoa đầu nàng, tiểu hí tinh Tần Vô Song cũng chạy đến thè lưỡi với nàng, nàng không thèm nhìn, cáo từ với Tần Diệc Thư, liền cùng Thẩm Lục Mạn xoay người rời đi.Trên đường về nhà, Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "thê tử, ta lo lắng không thể làm mẫu thân tốt được."Thẩm Lục Mạn mím môi một cái nói: "ngươi được."Kinh Ngạo Tuyết bị câu trả lời trực tiếp dứt khoát của nàng hù dọa, nàng quay đầu nhìn Thẩm Lục Mạn chần chờ nói: "ta thực sự.... tốt sao?"Thẩm Lục Mạn cười tự tay nắm tay nàng, nói: "ân, trong cả thôn này, chỉ có người là tốt nhất."Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng đắc ý, được một tấc lại muốn tiến một bước nói: "ta cảm thấy trong cái tu tiên giới này, ta là mẫu thân tốt nhất a."Ở tu tiên giới tình thân mờ nhạt, vì thọ mệnh quá dài, tu sĩ đối với con cái không quá quan tâm, trừ phi ý thức được bản thân không còn nhiều thời gian, lúc này mới vội vàng sinh hậu đại.Tựa như gia tộc tu tiên Kinh gia vậy, người nối dõi trong tộc nhiều, khi nguyên chủ bị đuổi ra khỏi tu tiên giới, trong tộc cùng thế hệ với nàng cũng đã có hơn 20 người rồi.Kinh đại bá và Kinh nhị bá mỗi năm đều nạp thiếp, tu vi bọn họ là trức cơ kỳ, tư chất bản thân không cao, đến đỉnh phong trúc cơ kỳ, thì bỏ cuộc, chọn lựa cuộc sống không ngừng sinh sôi nối dõi, hy vọng có thể sinh được hậu đại tư chất thượng cấp.Hài tử, ở trong Kinh gia, đã trở thành quân cơ hưng thịnh trong gia tộc.Nguyên chủ từng là thành viên nổi bật nhất, nhưng Kinh gia cũng không nhất thiết cần nàng, tuy nàng mất hết linh căn, gia chủ gia gia cũn thất tiếc không thôi, nhưng mà hắn vẫn có thể bỏ qua cháu gái nhiều năm dạy dỗ không cần quan tâm a.Kinh Ngạo Tuyết không tin, gia chủ gia gia không thể nào không thấy được cách làm người của Kinh đại bá, không thể nào không thấy được Kinh đại bá luôn căm hận nguyên chủ, nhưng hắn vẫn cứ đem nguyên chủ giao vào tay cừu nhân.Lãnh khốc tuyệt tình như vậy, nghĩ đến, cũng khiến lòng người phát lạnh.Kinh Ngạo Tuyết đối với Kinh gia, một chút tình cảm cũng không có, không có tình cảm thì cũng sẽ không sợ tổn thương.So với những người này, Kinh Ngạo Tuyết cảm thấy mình nên có trách nhiệm với Liễu Nhi nhiều hơn.Thẩm Lục Mạn cười cười nói: "ta sẽ sinh cho ngươi một đứa.""..."Thần tình phức tạp Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng nói: "vì sao?"Thẩm Lục Mạn nhìn về hướng nhà nói: "không vì cái gì, nghĩ đến thì làm, tu sĩ tu vi càng cao, tương lai sinh con nối dõi càng khó khăn, hiện tại chúng ta đang ở nhân gian, nơi này là chỗ an tường hòa bình, đến khi tới tu tiên giới rồi, thì sẽ bị cuốn vào đấu tranh, khoảng thời gian đó..."Kinh Ngạo Tuyết mím môi nói: "đừng bi quan như vậy, đi một bước tính một bước a."Thẩm Lục Mạn nhìn thẳng vào mắt nàng, đột nhiên nhón chân nói nhỏ vài tai nàng: "nhưng mà ta muốn a.""..."Toàn thân Kinh Ngạo Tuyết cứng ngắc, nuốt nước miếng một cái, liền đập nồi dìm thuyền quyết liệt nói: "được! vậy thì sinh a!"Thẩm Lục Mạn: "..." sớm biết dễ thuyết phục nàng như vậy, cần gì làm chuyện thừa a, đến Ngô gia rồi Tần gia vòng vo?Nàng dở khóc dở cười nói: "vì sao ta nói muốn, ngươi lại đồng ý sinh? không phải trước đó kiên trì nói không sinh sao?"Kinh Ngạo Tuyết vò đầu nói: "đương nhiên là ý kiến của thê tử quan trọng hơn chứ, hơn không phải ta không muốn sinh, mà sợ mình làm mẫu thân không tốt, nhưng mà thê tử là nương thân tốt nhất thế giới này a."Nàng khen khiến Thẩm Lục Mạn đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.Kinh Ngạo Tuyết thấy vành tai nàng đỏ lên, nhịn không được hôn nàng một cái nói: "được, chúng ta vè nhà tạo người thôi!"Dứt lời, liền dùng linh khí rót vào bảo kiếm, bay về nhà, một đạo quang mơ hồ hiện lên, chớp mắt, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đã đứng giữa sân nhà.Kinh Ngạo Tuyết vén tay áo lên, nói: "bây giờ ta đi nấu nước tắm a."Mặt Thẩm Lục Mạn đỏ muốn nhỏ ra máu, nói: "ta đi nấu cơm, việc này... không vội."Kinh Ngạo Tuyết cười nói: "cũng không cần vội, dù gì cũng chờ bốn năm năm rồi, chờ thêm một chút cũng không sao."Mới là lạ á!Thẩm Lục Mạn chạy mất tiêu, Kinh Ngạo Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, buồn bực nghĩ: sao Thẩm Lục Mạn lại chấp nhất như vậy a, bây giờ phải sinh con cho nàng a?Dưới cái nhìn của nàng, Thẩm Lục Mạn chỗ nào cũng tốt, lại thích đem chuyện quan trọng giấu trong lòng, hoặc là buồn bực thì không nói chuyện đại sự, mãi đến sau này thì chỉ mỗi điểm này là không tốt thôi.Có ý kiến gì có thể gặp mặt nói, nhưng cách làm việc của Thẩm Lục Mạn lại trái ngược hoàn toàn.Như lúc đầu còn dùng thủ đoạn cực đoan dạy Liễu Nhi, khi đó nàng thấy được ý đồ của Thẩm Lục Man, nên ra tay ngăn cản nàng.Sau đó thì lại lén nàng nuôi cổ độc.Sau khi cứu Tần Diệc Thư xong, nếu không phải vô tình biết được yêu tu trong thời gian rèn thể kỳ tốt nhất không nên ân ái vận động mạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thân thể, thì chắc là Thẩm Lục Mạn cũng bỏ qua chuyện này để thỏa mãn nàng rồi.Cái này đúng là....Kinh Ngạo Tuyết đỡ trán, ở phương diện này Thẩm Lục Mạn đúng là vô cùng cố chấp, nàng chỉ có thể theo ý đối phương cho đến khi nàng chủ động thẳng thắn thôi a.Nếu đối phương muốn sinh hài tử thì sinh a, tuy nàng đối với việc này còn băn khoăn, nhưng ngoại trừ lo lắng ra, nàng cũng rất mong chờ hài tử mới sinh a.Như là đã nhìn thấy ở nhà Tần Diệc Thư vậy, nàng muốn cùng Thẩm Lục Mạn sinh một hài tử có tướng mạo giống như nàng, hài tử mềm mại trắng trẻo nằm trong tã lót, lúc ngủ mơ còn cười một cái thực khả ái, nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng cảm trong lòng cũng mềm đi.Hơn nữa Liễu Nhi cũng mong chờ có muội muội, nhưng mà trước kia khi ở thế giới hiện đại, khi có chính sách hai thai, thì nhiều tỷ tỷ ca ca lại không thích điều này a.Liễu Nhi hiện tại so với người trưởng thành đã thành thục hơn nhiều, tương lai nhất định là một hảo tỷ tỷ rồi a.Sau khi tiếp nhận hiện thực, Kinh Ngạo Tuyết liền theo bản năng suy nghĩ, tâm tình cũng càng thêm tích cực lạc quan.Nàng nắm chặt nắm tay suy nghĩ: nàng nhất định sẽ làm một mẫu thân tốt! Tuyệt đối không để chuyện Lưu gia phát sinh lần nữa!Chờ Thẩm Lục Man nấu nước nóng xong, Kinh Ngạo Tuyết liền đi múc nước tắm.Hiện tại nàng đã vào trúc cơ kỳ, thân thể cũng đã tích cốc, đến cả việc ăn ngũ cốc cơ bản là không cần nữa, chỉ cần niệm chú thanh khiết thì sẽ không còn bẩn nữa.Nhưng nàng cảm thấy vẫn không ổn, liền nấu nước tắm cho sạch sẽ.Lúc nàng ăn cơm, Thẩm Lục Mạn đến phòng tắm để tắm rửa, tiếng nước róc rách, khiến thân thể nàng nhin vài năm lại bắt đầu khô nóng.Nàng ăn một chén cơm thôi cũng không thấy ngon mấy, ăn không nổi liền đứng dậy quay về phòng nằm xuống.Qua một hồi, Thẩm Lục Mạn mặc y phục hơi trong suốt đi vào, Kinh Ngạo Tuyết tháy nàng đang đóng cửa phòng lại, còn bố trí trận pháp xung quanh, có chút đỏ mặt, vừa cởi y phục vừa đi đến chỗ nàng.Y phục rơi tứ tán dưới nền nhà, cho đến khi đối phương đến cạnh giường, trên người chỉ còn trung y mỏng, nàng đỏ mặt có chút ngượng ngùng nhìn nàng, hơi thở nóng ấm nói: "khiến thê lang chờ lâu, đêm nay...."Nàng chớp mắt một cái, tia sáng trong mắt nhấp nháy, nhìn vô cùng mị hoặc câu nhân, môi đỏ hé mở nói: "ta đến hầu hạ ngươi."Kinh Ngạo Tuyết lúc này mới ý thức được: thê tử của mình thực sự là yêu a.Chỉ một ánh mắt cũng khiến nàng mất hồn, cái gì cũng không quan tâm nữa.Nàng chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến tiếng "thình thịch", mọi thứ đều quăng hết lên chín tầng mây, đối phương cắn môi, chủ động cưỡi lên người nàng.Nàng cúi người, ôn nhu liếm môi mình, Kinh Ngạo Tuyết cứng ngắc như là khúc gỗ, trong đầu chỉ còn một cục mơ màng, trong mắt trong lòng chỉ còn mỗi người trước mắt.Thẩm Lục Mạn rất chủ động, mang theo vụng về cùng trêu đùa.Nàng hôn nhẹ môi Kinh Ngạo Tuyết, thân thể mềm mại không xương, tựa như dương liễu đong đưa ngày xuân, ở trên người Kinh Ngạo Tuyết nhộn nhạo liếm.Kinh Ngạo Tuyết cảm giác nơi ân ái muốn rồi, tựa như nổi lửa, cả người nóng ran không chịu được.Hôn cũng không đủ thỏa mãn nàng, nàng liền chủ động vươn tay kéo trung y trắng thuần trên cơ thể đối phương, đem từng cái cởi ra, cho đến khi trên người đối phương chỉ còn cái áo ngực xanh nhạt........Khi ngoài cửa số mờ sáng, Kinh Ngạo Tuyết như là lữ khách hành tẩu trong sa mạc đói khát nhiều ngày, rốt cuộc uống được nguồn nước trong suối trong sạch, thỏa mãn buông tay ra, trực tiếp áp lên người nàng, không để ý đến sàng đan còn có nước đang nhỏ giọt, liền ngủ mất tiêu.Thẩm Lục Mạn cảm thấy khó chịu, liền dùng thanh khiết chú, nghe tiếng đối phương hít thở nhẹ nhàng, dần dần nhắm mắt lại ngủ.Thẳng đến xế chiều, Kinh Ngạo Tuyết mới tỉnh lại, nàng ngáp một cái, không nhịn được muốn ôm Thẩm Lục Mạn mềm mại vào ngực ngủ tiếp.Đúng lúc lại có cảm giác dính ướt trên người, nàng thấy Thẩm Lục Mạn còn nhíu mày, xem ra không được thoải mái, liền ngồi dậy đi lấy thau nước về phòng, dùng hỏa linh khí nấu nước, sau đó dùng khăn nhúng nước, lau người cho Thẩm Lục Mạn.Thẩm Lục Mạn bị nàng chạm vào, cũng tỉnh lại, nàng mở mịt mở mắt, thấy Kinh Ngạo Tuyết mặc y phục trên người tùy tiện, đến cảm yếm cũng không mặc thì đỏ mặt nói: "để ta tự làm, ngươi mặc y phục cho đàng hoàng đi."Kinh Ngạo Tuyết bỡn cợt cười nói: "dù sao cũng thấy nhiều lần rồi, nhìn lại cũng có sao đâu."Thẩm Lục Mạn không có da mặt dày như là Kinh Ngạo Tuyết, tối hôm qua bị đối phương dày vò cầu tha, nhưng đối phương vẫn không nghe, còn quấn lấy nàng hồi lâu.Mặc dù nàng là tu sĩ kim đan kỳ, nhưng cũng cảm giác được thân thể hao tổn rất nhiều, bên dưới động một cái, cũng cảm giác được đau đớn như bị châm, rất là khó chịu.Nàng trừng Kinh Ngạo Tuyết, dùng linh khí chữa khỏi thân thể, cảm thấy trên người vẫn còn mùi của đối phương, dù gì cũng không phải ghét bỏ nàng, nhưng mồ hôi trên người còn dính ướt, mặc dù dùng chú thanh khiết, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu như cũ.Hơn nữa, còn có chút mùi vị mập mờ....Nàng đỏ mặt vội mặc y phục lại, đi nấu nước vào phòng tắm, Kinh Ngạo Tuyết vẫn ung dung đuổi theo nói: "thê tử, tắm chung đi a."Thẩm Lục Mạn liếc nàng một cái, nhưng đối phương đã nhảy vào thùng tắm trước rồi, thùng tắm lại lớn như vậy, nước lại trào ra từ mép thùng, mà trên người đối phương chỉ mặc một bổ y phục mỏng.Đáng ghét nhất chính là nàng còn bò đến.Thẩm Lục Mạn nói: "bỏ đi, chắc là ta đã mang thai rồi."Kinh Ngạo Tuyết không tin, dù gì nàng sống ở hiện tại hơn 20 năm, sao mới làm mà có bầu liền được.Nàng cười nói: "nếu thê tử muốn sinh hài tử cho ta, thì phải làm thêm mấy lần nữa a, nhưng vậy tỷ lệ so với một lần sẽ cao hơn."Ở phương diện này Thẩm Lục Mạn cũng hiểu rất nhiều, nhưng thực tế da mặt không dày như là Kinh Ngạo Tuyết, nên bị đối phương kéo vào thùng tắm thêm vài lần.Nước lạnh, thì có hỏa khí trên người đối phương nung ấm lại.Không còn nước, thì ra giếng múc nước, cũng may Liễu Nhi không ở nhà, nếu không... Thẩm Lục Mạn mắc cỡ muốn chết a.Mấy ngày mấy đêm bị Kinh Ngạo Tuyết quấn lấy, mặc dù lúc đầu Thẩm Lục Mạn còn mạng chút áy náy, muốn bù đắp cho đối phương, nhưng mà ai có thể chịu được như vậy a.Về sau nàng luôn nghĩ cách trốn nàng, may là Kinh Ngạo Tuyết cũng chỉ dạy dỗ nàng một trận mà thôi, hồ nháo mấy ngày cũng thỏa mãn rồi, cũng không còn quấn lấy nàng nữa.Chiều hôm nay, Liễu Nhi cuối cùng cũng từ nhà Tần Diệc Thư quay về, nàng chờ qua đêm nay rồi lên núi tìm Bạch Mã tư tế.Nhưng Tần Diệc Thư lại đột nhiên nhờ nàng, để nàng ở lại thêm vài ngày chiếu cố Vô Sông, thuận tiện điều tra xem là ai nói luyện thuyên bên tai Vô Song, phải đem mấy người đó ra giải quyết xử lý.Nàng thấy dưỡng mẫu mấy ngày qua phải chiếu hài tử mới sinh, đối với chuyện này trước giờ nàng luôn tự mình làm, năm đó khi Vô Song ra đời nàng cũng như vậy, đến cả thay tả Tần Diệc Thư cũng làm, Cố Bạch Vi muốn giúp cũng không chen vào được.Nàng dĩ nhiên phải gật đầu đáp ứng.Liễu Nhi biết trong lòng phượng hoàng không vui, liền nói hống trấn an phượng hoàng vài câu, hiện tại nàng cũng đã biết, Tiểu Hôi là một người tính tình cao ngạo, mọi việc thuận theo nó thì tính tình sẽ nhu thuận hơn nhiều, nhưng nếu đối nghịch nó thì sẽ bị nó chọc cho tức chết.Nàng cố trấn an, mặc dù Tiểu Hôi không tình nguyện, nhưng vẫn như cũ đáp ứng nàng.Liễu Nhi đột nhiên cảm thấy: nếu cứ tiếp tục ở chung với Tiểu Hôi như vậy, cũng rất tốt.Nàng cùng Vô Song chơi vài ngày, thấy bình thường nàng luôn ở trong viện luyện võ, thời gian còn lại đều ra ngoài quậy, nhất là đi cùng hài tử trong thôn.Nàng là hài tử vương trong thôn, vẫn luôn có người không phục nàng, liền ở bên tai chửi mắng mẫu thân nàng, nói nhà nàng có nam hài thì sẽ không quan tâm đến nàng.Tần Vô Song đối với lời nói này trước giờ không quan tâm, sau đó xông lên đánh người.Liễu Nhi nhíu mày theo đám hài tử kia về nhà, đứng dưới mái hiên nghe cha mẹ chúng chửi bới Vô Song, đều là những lời khó nghe làm ô uế tai nàng.Mà những người nói đều là những bà thím nhiều chuyện nổi danh trong thôn, nàng trước giờ đối với những người này nể mặt nhưng không đến gần.Nhưng hiện tại, ai dám để bọn họ to gan lớn mật dám chửi bới nữ nhi dưỡng mẫu.Cho nên, nàng ra tay bắt đầu thêu dệt chuyện, đám phụ nhân này không phải thích nhất là bàn tán chuyện nhà người này nhà người kia sao? vậy thì biến bọn họ trở thành đối tượng bị đồn chuyện đi a.Cho nên, khi bọn họ tỉnh lại phát hiện chính mình đang ở trên giường bằng hữu, mà bằng hữu lại của là trượng phu mình.Đây đúng là..... chọc phải tổ ong rồi a.Mấy người đó vì chuyện này mà rạn nứt hoàn toàn, trong thôn cũng gây ra động tĩnh không nhỏ.Sau đó cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ lại chắc là đắc tội quỷ thần, nhất thời không dám nói bậy, đám người đó liền yên phận.Liễu Nhi thấy vậy, quay về hồi báo kết quả với Tần Diệc Thư, Tần Diệc Thư thỏa mãn cười nói: "đa tạ Liễu Nhi a, hài tử nhà ta mấy ngày nay, cho dù ngày hay đêm đều khóc lớn, ta không thể phân thân chiếu cố Vô Song được, đành phải nhờ ngươi, bất quá hôm qua có tìm Cố lão đại phu chữa chút khuyết điểm cho hắn, hiện tại đã khỏe lại rồi, đa tạ."Liễu Nhi cười yếu ớt nói: "không có gì, có thể giúp dưỡng mẫu là tốt rồi, huống chi Vô Song cũng là muội muội của ta, dĩ nhiên ta cũng sẽ nguyện ý chiếu cố nàng."Tần Diệc Thư nhìn nàng thở dài một tiếng nói: "ngươi là hài tử ngoan, ta thấy ngươi có tâm sự, trước đa tạ ngươi chiếu cố Vô Song, giờ ta cũng tự lo được rồi, ngươi có thể đi làm chuyện của mình rồi."Nàng biết thỉnh thoảng Liễu Nhi đứng một góc ngây ra, thì đoán được nàng có tâm sự.Trên thực tế, nàng đang nói chuyện trấn an phượng hoàng Tiểu Hôi.Liễu Nhi nghe vậy, liền cười ứng tiếng, cùng Tần Vô Song cáo biệt, ăn bữa trưa rồi về nhà.Vốn dĩ nàng định lên núi tìm Bạch Mã tư tế luôn, nhưng nàng nhớ lời mẫu thân dặn phài về nhà báo trước một tiếng, đứng chần chờ một chút liền quyết định quay về nhà.Nàng mở cửa viện, thấy mẫu thân và nương thân đang ở trong nhà chính uống trà, thấy Liễu Nhi đã quay về, Thẩm Lục Mạn rót cho nàng chén trà, Kinh Ngạo Tuyết nhìn nàng vẫy tay nói: "Liễu Nhi về rồi a."Liễu Nhi cười tiến đế, nhìn mẫu thân và nương thân, cảm giác giữa hai người cùng bầu không khí càng thêm ngọt ngào dung hiệp.Tiếu ý trên mặt nàng sâu hơn, đối với nàng mà nói, không có gì so với mẫu thân và nương thân quan trọng hơn.Nàng ngồi trên ghế, cầm chung trà lên nhấp một ngụm, đây là trà Ngô Chí Dũng mang đến, còn ở trong viện ngồi hàn huyên một lúc mới rời đi.Hôm nay lúc trưa nàng ăn cơm xong, thấy buồn chán thì ra đây, để Thẩm Lục Mạn pha trà.Nàng hỏi han Liễu Nhi mấy ngày qua đã làm gì, Liễu Nhi kể lại từng chút, Kinh Ngạo Tuyết cười lạnh nói: "đám phụ nhân nhiều chuyện đó thực sự là tai họa a, dùng lời độc hại đả thương người khác lạnh lùng tàn nhẫn, mấy người đó trong thôn cũng không ai ưa, còn tự cho mình giỏi, thực sự là khiến người khác thêm phiền."Thẩm Lục Mạn nói: "bất quá chỉ là mấy người phàm thôi, không đáng tức giận vì bọn họ."Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi nói: "thê tử, nàng tu dưỡng thực tốt."Lần trước nàng còn đánh người, đối phó với người như vậy dạy cho một trận cũng vô dụng.Nàng nghĩ vậy, không khỏi nhìn về phía Liễu Nhi, hài lòng nói: "việc này con làm không tệ, Liễu Nhi thực sự trưởng thành rồi a."Liễu Nhi cười nói: "con hiện tại cũng đã 10 tuổi rồi, cũng là tuổi nên trưởng thành rồi. Phải rồi, mẫu thân, con muốn lên núi một chuyến."Kinh Ngạo Tuyết dừng một chút, nhìn về phía ngọn núi nói: "cũng được, đến tối ta đi cùng con."Liễu Nhi sửng sốt một hồi, chần chờ nói: "không cần đâu, hiện tại tu vi con không thấp, ở nhân gian không có nhiều nguy hiểm, người không có chuyện gấp gì cần xử lý sao?"Thẩm Lục Mạn không hiểu, nghe vậy nói: "chuyện gấp gì?"Kinh Ngạo Tuyết vội hắng giọng một cái nói: "việc này, đã làm xong rồi, chính sự nên làm cũng làm rồi, một mình con lên núi, còn vào ban đêm nữa, ta lo lắng lắm a, đúng lúc ta cũng biết chuyện trước đó Bạch Mã tư tế đang giấu, rốt cuộc là gì?"Thẩm Lục Mạn nhíu mày nói: "nếu thực sự như vậy, thì chúng ta cùng đi đi, trong quần sờn thì không có gì yên ổn được, trước kia lên núi ta cũng cảm giác được khí tức lạ, không chỉ như vậy, đã nhiều ngày qua đều như vậy.... nhưng mà những người đó không lên núi, mã vẫn ở trong thôn chờ.""Mặc dù hiện tại tu vi của ngươi ở nhân gian cao nhất, nhưng mấy năm qua không có thực chiến, ta sợ đến khi đó gặp chuyện nguy hiểm, ngươi sẽ chiuh thiệt thòi."Kinh Ngạo Tuyết kinh ngạc nói: "còn có chuyện này sao?"Hiện tại tu vi của nàng vẫn quá thấp, hơn nữa không chỉ vấn đề tu vi, đến cả quyết đấu ở tu tiên giới thực sự nàng cũng không biết gì, thực sự rất ngốc a, ở phương diện này Liễu Nhi không khác gì nàng.Nếu thực sự chống lại một đám tu sĩ, thắng bại cũng khó nói a.Nàng nghĩ vậy, thần tình trên mặt cũng nghiêm túc lại nói: "phải, chúng ta phải cùng hành động thôi."Liễu Nhi thấy mẫu thân và nương thân đều kiên trì, mẫu thân còn mờ mịt nhìn nàng nháy mắt, liền gật đầu nói: "đã như vậy, chúng ta cùng lên núi a."Cho nên, cả nhà sau khi ăn cơm tối xong, liền đi vào quần sơn.Đám tu sĩ ở trong thôn chờ thấy vậy vội hỏi: "ngươi mau lên trấn báo với Lam di nương."Một người trong đó gật đầu, chớp mắt liền biến mất.Thẩm Lục Mạn cảm ứng được liền cười lạnh một tiếng, tiếp tục vào sâu trong núi, hành tung của Bạch Mã tư tế rất dễ đoán, ba người nhà Kinh Ngạo Tuyết đứng trên bảo kiếm linh khí, ngự kiếm phi hành, rất nhanh đến trước hộ sơn đại trận, tìm được Vu Di Linh còn đang trầm tư.Thẩm Lục Mạn vừa hạ xuống đất, liền bố trí trận pháp phòng ngự kiên cố.Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, trực tiếp ở bên cạnh hỗ trợ.Vu Di Linh sửng sốt một hồi nói: "sao các ngươi lại đến đây?"Liễu Nhi tiến lên nói: "có một người, muốn gặp ngươi."Dứt lời, liền có yêu khí thuần khiết mạnh mẽ phóng lên cao, hơi thở này mang theo vài phần quen thuộc cùng khủng bố khiến người ta sợ hãi.Vu Di Linh mở to hai mắt, một hồi lâu mới run rẩy nói: "là yêu vương...... bệ hạ...."Tiểu Hôi xuất hiện trong cơ thể Liễu Nhi, có lẽ ngại hình tượng, không đủ khiến người khác sợ, cho nên nàng không hiện lộ hình dáng thực sự, cả người chỉ tỏa yêu khí không thể coi thường.Nó dùng móng vuốt giữ cổ họng mình, đắn đo cho ra một cái giọng nữ nhân khí phách vênh váo trẻ tuổi, giọng nói cười lạnh như băng: "ngươi là tân đại tư tế?"Vu Di Linh liên tục gật đầu, vẻ mặt sùng kính sợ hãi nhìn về hướng âm thanh truyền đến nói: "thuộc hạ Vu Di Linh, bát kiến yêu vương bệ hạ, thuộc hạ là đại tư tế được yêu thú tộc lựa chọn, đến nhân gian tìm nơi yêu vương bệ hạ hạ lạc, chỉ là...'Tiểu Hôi cười nhạt nói: "ngươi thực sự không dùng được a, còn luân lạc đến mức bị người phàm quất roi mua bán, công tích vĩ đại này, đúng là khiến yêu tộc chúng ta dài mặt a."Sắc mặt Vu Di Linh trắng bệch, xấu hổ giải thích: "việc này xảy ra cũng có nguyên nhân, trước kia thuộc hạ vì tìm nơi yêu vương hạ lạc, nên bất đắc dĩ nhìn trộm thiên đạo, trong lúc đó bị hãm sâu không thể khắc chế, nên nghĩ mình vượt qua mức cho phép bị thiên đạo trừng phạt, nhưng hiện tại thuộc hạ đã nghĩ được cách giải trừ trừng phạt của thiên đạo, yêu vương bệ hạ xin yên tâm."Tiểu Hôi liếc mắt nói: "việc này có liên quan gì đến ta, ta hỏi ngươi, vì sao từng đó năm qua, cũng không có yêu tộc đến tìm tung tích của ta?"Theo lý, phượng hoàng thường cách một khoảng thời gian sẽ dục hỏa trùng sinh.Trước kia ở trùng sinh ở yêu giới nàng luôn được tư tế và người hầu tìm được tung tích, rồi đưa về cung điện yêu vương, dốc lòng chiếu cố, cho đến khi nàng khai khiếu, rồi tiến giai đến nguyên anh, hóa thân thành hình người trưởng thành.Nhưng hiện tại, đã qua mấy ngàn năm, đám yêu tộc này cũng không đến tìm tung tích của nó.Làm tìm không được, hay có dị tâm a?Cho dù năm đó nó bị Thanh Mộc Chân Quân mang đi, yêu giới cũng không nên buông xuôi mới đúng, nếu đại tư tế thực sự dụng tâm tìm căn cứ vào quỹ tích thiên đạo cũng có thể tìm được tung tích của nó a.Nhưng lại không có, nó dục hỏa trùng sinh đã nhiều năm, nhân gian như cũ vẫn một mảng thái bình.Yêu giới nhất định có vấn đề!Tiểu Hôi nghĩ như vậy, ánh mắt càng thêm nguy hiểm, mặc dù Bạch Mã tư tế không thấy được thân ảnh của nó, nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt bén nhọn của đối phương.Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đúng lúc bố trí xong trận pháp phòng ngự, thấy vậy nhịn không được trong lòng thầm nghĩ: không ngờ con gà nhỏ Tiểu Hôi nhìn bình thường, nhưng lại có lúc khí phách vênh váo như vậy, đúng là không hổ đứng đầu yêu giới a?Vu Di Linh sợ hãi nói: "việc này không thể trách tư tế đời trước được, thực sự lần này yêu vương bệ hạ dục hỏa trùng sinh, dùng mấy ngàn năm tháng, mặc dù đại tư tế biết tiên đoán, nhưng cũng chỉ là việc trong thời gian ngắn, lâu hơn.... thì sẽ bị thiên đạo phản hệ.""Nói đến đây, sở dĩ trước đó thuộc hạ bị thiên đạo nghiêm phạt cũng là vì vậy, còn không bị thiên giao giết chết là vì rời khởi quỹ tích của thiên đạo, mới đoán được mọi sự so với thực tế hoàn toàn khác nhau.""Còn có yêu tộc ở trong đồn đại, nói yêu vương phượng hoàng hiện tại đã chuyển kiếp, căn cứ vào tư liệu ghi chép trong lịch sử, cách mỗi lần chuyển thế sẽ biến mất ngàn năm, cho đến khi tu tiên giới đối mặt với nguy cơ sống còn, thì lần nữa trọng sinh, cho nên...."Tiểu Hôi cười nhạt nói: "chuyển kiếp chó má gì! đây là do trước kia ta lười quản, dựng chuyện mượn cớ mà thôi, việc vũ xà tộc là tâm phúc của ta biết rất rõ, chúng nó..."Nói xong, nó liền nhíu mày, kỳ thực trước đó nó bị tu sĩ phàm nhân giết chết, cũng có nhiều điều kỳ quái.Theo lý khi đó nó là yêu vương trong yêu giới, Thanh Mộc Chân Quân dù có nội ứng ngoại hợp, cũng chỉ có một mình mà thôi, nhưng kết sau đó lại không thể cùng nó tự nổ tung, cùng đám tu sĩ phàm nhân kia đồng quy vu tận a.Việc này, vốn có nhiều điều khúc mắc chưa thể nói thuận được?Tiểu Hôi nghiến răng, nếu thực sự như vậy, chuyện này không thể không liên qua đến vũ xà tộc này.Cái cằm Vu Di Linh đã nhanh gõ vào nhau, thì ra mọi người tin vào chuyển kiếp, thậm chí giấy trắng mực đen viết xuống cơ mật, là do... yêu vương bệ hạ lười biếng mượn cớ sao?"Cái này..... đúng là giống với tác phong của yêu vương a!Trong lòng nàng dở khóc dở cười, liền nhíu mày nghĩ đến: nếu thực sự như vậy, thì đúng là phiền phức rồi.Cũng vì lời nói dối này, mà đã lưu truyền trong yêu giới hơn một ngàn năm, nói dối một ngàn lần thì sẽ biến thành sự thật, huống chi đã có một nửa yêu giới công nhận "sự thật".Mà "sự thật" này lại được truyền đến từ vũ xà tộc.Chúng là vốn là huyết mạch mỏng manh của long tộc, cho nên địa vị ở yêu giới, cũng gần với yêu vương phượng hoàng, là chủng tộc đứng thứ hai trong yêu giới mạnh nhất, con cái nối dõi trong tộc rất nhiều, thực lực cũng đều rất mạnh, lâu ngày sinh lòng xấu cũng không có gì lạ.Vu Di Linh nghĩ vậy thì đột nhiên hiểu ra, vì sao tộc trưởng vũ xà tộc đối với người mới nhận chức đại tư tế như nàng, không gặp mặt, thậm chí nghe nàng nói đi tìm yêu vương thì nhanh chóng cho nàng đi khỏi yêu giới.Thì ra, đây chỉ là âm mưu của bọn họ mà thôi.Đáng sợ nhất là, lời nói dối ngoại trừ yêu vương và nàng ra, thì những yêu tộc khác trong yêu giới đều tin là thật, trừ phi yêu vương phượng hoàng quay về yêu giới, nếu không....Vu Di Linh nghĩ như vậy, trong lòng căng thẳng, vội hỏi: "yêu vương bệ hạ, vũ xà tộc có dị tâm với người."Điểm này Tiểu Hôi cũng đã nghĩ đến, nó tức giận bộ lông trên người cũng xù lên, bộ lông xám trên người nó lúc này đang hóa thành một màu đỏ tươi, tựa như ngọn lửa đang cháy rực.Nó nghiến răng nói: "Ah! đúng là to gan a, ta mặc kệ chân tướng thế nào, việc này nhất định liên quan đến vũ xà tộc! còn ngươi...."Nó hừ lạnh một tiếng nói: "tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, quay về yêu giới thì bãi miễn chức vụ tư tế của ngươi, chọn một người tài khác a."Toàn thân Vu Di Linh cứng đờ, buồn rầu gật đầu đáp ứng.Liễu Nhi thấy vậy thì suy nghĩ: xem ra tương lai Tiểu Hôi quay về yêu giới, cảnh ngộ cũng không tốt hơn, Vu Di Linh có thể một mình đến nhân gian tìm nó, coi như là trung thành nhất rồi, nhưng nó lại lập tức bỏ đi chức vụ đại tư tế của đối phương.Cái này bề ngoài là giáng chức, nhưng thực tế chính là bảo vệ a, dù sao hiện tại thân hình và tu vi của Tiểu Hôi, ước chừng không thể đối phó được vũ xà tộc kia.Bản thân nó còn lo không xong, thì đừng nói Vu Di Linh theo chân đứng cạnh nó, cho nên muốn bảo vệ Vu Di Linh, Tiểu Hôi đã nghĩ đến cách này chính là cho nàng ra ngoài thay đổi.Liễu Nhi hiểu được điều này, đột nhiên có thêm vài phần hảo cảm với Tiểu Hôi, cẩn thận nghĩ lại, tính tình Tiểu Hôi chính là như vậy, tuy bá đạo tùy hứng, nhưng khi đã nhận định người bên cạnh thì sẽ liều lĩnh đối tốt với ngươi.Trước kia nó cũng như vậy, vì cứu mẫu thân và nương thân, nên nàng mới đối tốt với Tiểu Hôi một chút.Liễu Nhi suy nghĩ đến xuất thần, chợt nghe Tiểu Hôi hỏi Vu Di Linh: "chuyện trước đó ngươi che dấu là gì?"Vu Di Linh nhìn thoáng qua Liễu Nhi nói: "hồi bẩm yêu vương bệ hạ, mấy ngày qua ta quan sát thiên tượng trên trời ban đêm, thấy sắp có chí bảo hiện thế ở nhân gian, nếu ta đoán không sai, chí bảo hiện thân chính là ở trong nguyên anh động phủ.""Nhưng tình huống trong hộ sơn đại trận lại vô cùng quỷ dị, theo lý trước đó bị thiên lôi đánh thủng một lỗ, linh khí bên trong nên trào ra ngoài mới đúng, nhưng thực tế phần lớn linh khí lại bị bao vây một chỗ ở trong đó.""Mấy ngày qua ta quan sát, biết được quanh đây có một cái trận phòng ngự nhỏ, năng lực chịu đựng cũng có hạn, cái khiến ta khó hiểu chính là, trong này có năng lượng dũng động khiến ta thấy khó chịu. Một khi trận pháp phòng ngự dư thừa linh khí, hoặc là bị năng lượng khác phá giải, linh khí sẽ tuôn ra ngoài, khiến các tu sĩ khác ở nhân gian chạy đến xem, đến khi đó..."Nàng dừng một chút, nhìn về phía Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn nói: "nếu các ngươi muốn lấy chí bảo này, tốt nhất nhân lúc thời gian còn chưa sáng đi vào, nếu làm lỡ, chí bảo hiện thế, tu sĩ đến nhân gian rèn luyện sẽ tìm đến, đến khi đó các ngươi không chỉ đối mặt với uy hiếp trong động phủ mà còn bị những tu sĩ khác truy đuổi cướp đoạt."Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, trong lòng ý động, nhưng ánh mắt nhìn qua Liễu Nhi, không khỏi nhíu mày chần chờ nói: "nhưng ta nhớ trước kia ngươi từng nói, tu vi không đến trúc cơ kỳ, thì đi vào chính là chịu chết, Liễu Nhi mặc dù hiện tại là luyện khí chín tầng tu vi, nhưng vẫn cách trúc cơ sơ kỳ một khoảng."Bạch Mã tư tế nói: "theo lý như vậy không sao, nhưng ta chỉ lo trong đó nguy hiểm nhiều, hiện tại tu vi Thẩm Lục Mạn cũng đã kim đan sơ kỳ, tu vi của ngươi là trúc cơ sơ kỳ, hơi yếu một chút là Liễu Nhi, nhưng cũng là luyện khí chín tầng rồi.""Ba người các ngươi còn có ta hộ pháp, đi vào động phủ nguyên anh, miễn cưỡng có thể nhận được chút cơ duyên, quan trọng chính là, ta tính được cơ duyên này hữu duyên với Liễu Nhi, nếu nàng trở thành chủ nhân truyền thừa trước, thì sẽ không bị cơ quan trong động phủ gây thương tích nữa."Cho dù có bị thương, thì cũng sẽ không bị nặng.Kinh Ngạo Tuyết nghe vậy, nhíu mày nhìn Thẩm Lục Mạn nói: "nếu nói như vậy, cũng được, nhưng mà trước khi vào cũng nên chuẩn bị một chút, gia hạn thêm vài ngày nữa đi a."Vu Di Linh tính toán hộ sơn đại trận còn có thể kéo dài thêm vài ngày nũa, liền gật đầu đồng ý.Kinh Ngạo Tuyết cùng Thẩm Lục Mạn tùy ý chém cây làm cái bàn gỗ đơn sơ, Thẩm Lục Mạn bắt đầu lấy bùa ra vẽ, thứ này dùng thuận tiện, công hiệu cũng mạnh, nếu thực sự gặp nguy hiểm, cũng có thể có chút công dụng.Nói thực, kỳ thực nàng cũng không muốn vào trong động phủ nguyên anh đại năng này, vì đối phương là nguyên anh đại năng, cho nên bên trong có nhiều nguy hiểm trùng điệp, nàng là người có tính ổn thỏa, tình nguyện bỏ qua kỳ ngộ, cũng không muốn để Kinh Ngạo Tuyết và Liễu Nhi bị thương.Nhưng mà, nàng thấy được Kinh Ngạo Tuyết đối với động phủ này cảm thấy hứng thú, Liễu Nhi và phượng hoàng xem ra cũng rất là phấn khởi, nàng chỉ có thể nghĩ cách tăng lợi trên tay mình, bảo vệ tốt chính mình và người nhà rồi nói.Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng bận rộn, cũng bắt đầu luyện chế đan dược.Liễu Nhi thấy vậy, lại lấy linh thạch ra bắt đầu tu luyện, linh khí trong núi ước chừng dùng cũng sắp hết rồi, nhưng mấy ngày nay bổ sung cũng được một chút, linh căn nàng vô cùng tốt, chỉ cần có chút linh khí là có thể tu luyện.Liên tục chuẩn bị vài ngày, đoàn người nghiêm túc nhìn nơi bị hỏng của hộ sơn đại trận, đi vào động phủ của Thanh Mộc Chân Quân.Chân vừa bước vào, đã cảm nhận được linh khí nhàn nhạt vọt vào người.Linh khí này so với ở tu tiên giới yếu hơn một chút, nàng trước kia luôn cảm thấy linh khí sau núi kỳ quái, hiện tại men theo nơi có linh khí nồng nhất nhìn lại, mới phát hiện là một mảng mênh mông thảo điền được chăm sóc chỉnh tề.Dựa theo thời gian tính toán, những linh thảo này sinh trưởng chí ít cũng vài ngàn năm, bên trong còn không thiếu linh mầm linh thảo, dường như mới trồng không lâu.Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày lại, chú ý đến tiếng vang nho nhỉ trong thảo điền truyền đến, định thần nhìn lại, mới phát hiện là một con rối cao chừng 1m50.Không chỉ một cái, xung quanh còn có vài con khác.Chúng nó phần lớn đều không động, chỉ có một con đanh hái linh thảo, đem linh thảo cho vào hộp ngọc, hộp ngọc này Kinh Ngạo Tuyết từng thấy qua trong trí nhớ của nguyên chủ, là thứ chuyên dùng đựng linh thảo cất vào kho.Kinh Ngạo Tuyết thấy vậy không khỏi cảm thán nói: tu tiên giới này thực sự kỳ diệu a, mấy con rối hình người này vẫn dựa theo Thanh Mộc Chân Quân bố trí mà làm, hiện tại cũng đã mấy ngàn năm rồi a.Nguyên lý bên ngoài là gì a?Nàng nhịn không được túm một con rối gỗ lại, cọn không không nhúc nhích, ngoan ngoãn để nàng túm.Kinh Ngạo Tuyết lật qua lật lại nhìn lên nhìn xuống, chậc chậc cảm thán nói: "quả nhiên linh thach có thêm trận pháp, mấy tu sĩ nguyên anh này đúng là lợi hại a."Dứt lời, nàng cầm con rối đưa vào tay Thẩm Lục Mạn, Thẩm Lục Mạn cũng có nghiên cứu trận pháp, tuy nhìn không hiểu trận pháp của nguyên anh đại năng, nhưng cũng có thể hiểu được trận pháp này không bình thường.Trong lòng nàng đối với Thanh Mộc Chân Quân lại thêm vài phần kính nể.Liễu Nhi thấy vậy nói: "mẫu thân, chỗ này nhiều linh thảo như vậy, chúng ta có thể thu vào túi đựng a.:"Kinh Ngạo Tuyết ừ một tiếng, nàng vốn cũng định làm như vậy.Linh thảo trong ruộng, xung quanh đều là tụ linh thảo, loại linh thảo này gieo xuống, hội tụ long linh khí, có loại linh thảo này xung quanh dựa theo sắp xếp của trận pháp, có thể đảm bảo được linh khí thực sự để trông linh thảo.Mà trong ngọn núi này sở dĩ có thể chứa nhiều linh khí như vậy, là vì đám tụ linh thảo này.Kinh Ngạo Tuyết không hái linh thảo này, nàng nhìn trong ruộng linh thảo, cơ bản đều là linh thảo vừa trồng không lâu, nên không hái.Nàng nhìn chằm chằm con rối hái linh thảo, thấy nó hái mấy hộp xong, rồi lại đi qua chỗ khác.Nàng theo sát phía sau, thấy một cái nhà lá, mở cửa phòng ra xem, bên trong đầy hộp ngọc.Kinh Ngạo Tuyết mở hồ cảm thấy kỳ quái, tựa như Thanh Mộc Chân Quân đã chuẩn bị xong đống hộp ngọc này, dùng để hậu thế phát hiện động phủ của nàng.Nàng không hiểu, cứ đi vào trong, đem toàn bộ hộp ngọc bên trong nhà cất vào túi trữ vật.Cả hành trình Vu Di Linh điều nhìn lên núi nói: "chỗ này chỉ là bên ngoài, đống linh thảo kia chỉ là linh thảo cấp thấp, bảo vật thực sự nằm ở trong động phủ, chỉ là nơi cửa động chúng ta đi vào là chỗ nào vẫn chưa tìm được."Thẩm Lục Mạn nhìn xung quanh một hồi, nàng là yêu thực vật, hiện tại tu vi kim đan kỳ, có thể câu thông mới thực vật có linh trí rồi.Câu thông xong, Thẩm Lục Mạn nói: "ở dây có giấu một cái trận pháp, trước đó Vu Di Linh nói trong hộ sơn đại trận có giấu một cái trận pháp, ta nghĩ trận pháp nằm trong trận pháp phòng ngự, cần phải phá giải được nó thì mới vào trong động được."Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, biết động phủ nguyên anh đại năng không hề đơn giản, hiện tại thấy đúng là như vậy a.Nàng nói: "vậy tiếp theo phải làm sao đây? một khi phá trận pháp phòng ngự sẽ kéo tu sĩ chung quanh đến, Lam di nương còn đang ở trên trấn, đến khi đó cũng sẽ chạy đến, không bằng..... chúng ta ở đây hạ bẫy, đem nữ nhân này giải quyết rồi nói a?"Hơn nữa còn có quốc sư đại nhân, nghe gió mà đến a, đến khi đó là cơ hội tốt nhất cho các nàng.Thẩm Lục Mạn nheo mắt lại nói: "nhưng cái phòng ngự này không dễ phá như vậy a?"Vu Di Linh cũng đánh giá trận pháp nàng nói: "trận pháp phải mở, quan trọng chính là có khí tức lạ đang khởi động, người giỏi dễ bị ghét, ta cảm thấy nên chờ thêm một đoạn thời gian, chờ linh khí phá phòng ngự, chờ không còn nguy hiểm, thì đi vào trong cũng không muộn."Ngược cơ duyên là thuộc về Liễu Nhi.Kinh Ngạo Tuyết nhíu mày, nàng đối với trận pháp dốt đặc cán mai nói: "nếu cố tình ép phá thì sao?"Vu Di Linh lắc đầu nói: "ta không biết."Tiểu Hôi trước đó vẫn còn bị tin tức trong yêu tộc đả kích, cho nên hồi lâu không phản ứng, cho đến lúc này liền hiện thân nói: "cơ duyên có thể gặp không thể cầu, còn ngập nhừng đoán cái gì nữa, tránh ra, nhìn ta dùng hỏa diễm đốt cháy cái phòng ngự này a."Liễu nhìn nó nói: "trước đó Vu Di Linh nói, ngươi không nghe thấy sao? bên trong có khí tức không ổn, cũng khiến ta cảm giác không thoải mái a...."________________________________________ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không có làm sao sửa kịch tình, chỉ tu lại câu, đột nhiên phát hiện mặc dù là ta đồ viết, thế nhưng kịch tình không có đi lệch, có điểm bội phục mình. Hài hòa bộ phận ta viết xong, ở đàn văn kiện bên trong, hứng thú trực tiếp nhìn a !, ta hiện tại đi viết chương sau...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store