Bhtt Edit Cd Doc Sung Nong Mon Tieu Kieu The P2
Chương 220: Quyết Chiến
Liễu Nhi ngồi dậy từ trên giường, nhìn ngắm căn phòng quen thuộc mà cũng lạ lẫm trước mặt, trong mắt nàng thoáng hiện lên nét hoài niệm.Nàng nhận ra đây chính là căn phòng do mẫu thân nàng xây dựng trong không gian Thanh Mộc Đỉnh. Ngày xưa, nàng từng sống ở đây một thời gian cùng nương thân. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng nội thất và cách bài trí của căn phòng vẫn không hề thay đổi.Nàng định đứng dậy thì cánh cửa phòng bị đẩy ra. Phượng Hoàng bước vào, cả hai nhìn nhau trong chốc lát. Liễu Nhi bị ánh mắt chăm chú của nàng làm cho có chút không tự nhiên, liền cười nói: "Phượng Hoàng."Ngay sau đó, một làn gió thổi tới, Liễu Nhi chớp mắt, nhận ra mình đã bị Phượng Hoàng ôm chặt vào lòng.Phượng Hoàng cảm khái nói: "Ngươi tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi."Liễu Nhi áy náy đáp: "Xin lỗi, đã làm ngươi lo lắng."Phượng Hoàng lắc đầu, nói: "Không phải lỗi của ngươi, tất cả là tại Ma Yểm."Liễu Nhi ngẩn ra, không nhịn được bật cười, phụ họa:"Phải rồi, tất cả là lỗi của Ma Yểm. Nhưng lần này cũng xem như trong họa có phúc, ta có một tin tốt muốn nói với ngươi.""Là về Trân Lung Tháp sao?"Liễu Nhi kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi biết?"Kinh Ngạo Tuyết đứng ngoài cửa đáp: "Là Thanh Mộc Đỉnh. Sau khi con ngất đi, nó cảm nhận được khí tức của Trân Lung Tháp trên người con."Liễu Nhi quay đầu nhìn về phía cửa, gọi: "Mẫu thân."Kinh Ngạo Tuyết bước tới, mỉm cười nói:"Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Ta không uổng công suốt thời gian qua dùng Mộc Hệ Dị Năng để điều hòa kinh mạch cho con. Giờ đây tình trạng cơ thể của con còn tốt hơn so với lúc ngất xỉu rất nhiều."Liễu Nhi nhìn xuống đôi tay mình, quả thực cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đã tăng lên. Những năm qua, nàng không ngừng cố gắng tu luyện, nhưng việc từng bị thương nặng khi cuốn vào dòng xoáy thời không cùng linh khí mỏng manh ở thế giới công nghệ khiến nàng phải mất rất nhiều công sức mới có thể tiến giai. Dù vậy, nhờ nàng và Phượng Hoàng đều là thiên tài tu sĩ, cả hai đã đạt đến kỳ Độ Kiếp trong hơn một ngàn năm.Nàng đẩy nhẹ Phượng Hoàng, đổi sang tư thế thoải mái hơn, rồi nói với Kinh Ngạo Tuyết: "Mẫu thân, trong thời gian ta hôn mê, ta đã vượt qua bài kiểm tra của khí linh và trở thành chủ nhân của Trân Lung Tháp."Cả hai người trong phòng không hề ngạc nhiên, chỉ tò mò tại sao Trân Lung Tháp lại xuất hiện và Liễu Nhi đã mang nó bên mình từ khi nào.Liễu Nhi nói: "Mẫu thân, chi bằng chúng ta ra ngoài. Nhân tiện gọi Tiểu Thụ và nương thân tới, ta muốn trước mặt mọi người tiến hành hợp nhất khí linh và chân thân của Trân Lung Tháp."Kinh Ngạo Tuyết đáp: "Được, vậy Phượng Hoàng ở lại giúp Liễu Nhi thay y phục, ta đi gọi những người khác."Kinh Ngạo Tuyết nói xong liền nhanh chóng rời khỏi không gian.Liễu Nhi ngoan ngoãn để Phượng Hoàng giúp nàng thay y phục. Nàng hỏi: "Ta đã hôn mê bao lâu rồi? Tình hình bên ngoài thế nào?"Phượng Hoàng đáp: "Ngươi đã hôn mê ba tháng. Bên ngoài... Các tu sĩ, sau khi biết ngươi đang trải qua bài kiểm tra của Trân Lung Tháp, đã lấy lại tinh thần và tụ thành từng nhóm tiếp tục rèn luyện trong Thượng Cổ Bí Cảnh. Nương thân và Tiểu Thụ cũng vậy.Họ dẫn một nhóm tu sĩ đến tìm Cửu Trọng Thị Thiên Yêu Đằng, trước tiên là chế phục nó. Sau đó, tộc Cửu Thiên Huyền Mãng ra mặt thương lượng, hứa hẹn sẽ đưa nó đến Càn Khôn Giới . Cuối cùng, nó đã ký kết khế ước bình đẳng với nương thân, thậm chí còn chia một phần dây leo của mình. Nhờ những dây leo này, sức mạnh của nương thân đã tăng lên đáng kể.Tiểu Thụ và tộc Cửu Thiên Huyền Mãng thì tiếp tục tìm kiếm các chủng tộc mạnh mẽ khác trong Thượng Cổ Bí Cảnh để hợp tác. Theo tin tức gần nhất, họ đã thuyết phục được phần lớn các yêu thú mạnh mẽ, nâng cao đáng kể sức chiến đấu của phe chúng ta."Nghe vậy, ánh mắt Liễu Nhi khẽ trầm xuống, thì thầm: "Ba tháng..."Nàng không ngờ bài kiểm tra lại kéo dài đến vậy. Trước khi ngất xỉu, mọi người đã đoán rằng chính Ma Yểm là kẻ chặn lối ra của Thượng Cổ Bí Cảnh. Mỗi ngày trôi qua, hắn càng có thêm thời gian tàn sát các tu sĩ.Ba tháng... có lẽ toàn bộ Càn Khôn Giới đã...Phượng Hoàng nâng mặt nàng lên, nhẹ cắn vào môi nàng, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung. Ngươi rất quan trọng. Nếu không có Trân Lung Tháp, chúng ta chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi Thượng Cổ Bí Cảnh mở ra lần nữa. Đến lúc đó, mọi thứ mới thực sự quá muộn."Liễu Nhi nhìn vào đôi mắt đỏ rực của nàng, chậm rãi gật đầu.Nàng đứng lên, trong khi họ trò chuyện, Phượng Hoàng đã giúp nàng thay xong y phục. Sống cùng nhau hơn một ngàn năm, mối quan hệ giữa họ đã quá quen thuộc để nàng cảm thấy ngại ngùng.Liễu Nhi nhìn ra ngoài, nói: "Chúng ta ra ngoài chờ đi."Họ nắm tay nhau đến ngồi bên chiếc bàn đá. Các con rối mang trái cây linh khí tới. Liễu Nhi vừa cắn một miếng thì Kinh Ngạo Tuyết dẫn theo Thẩm Lục Mạn và Tiểu Thụ quay lại.Ngoài họ ra còn có Giản Ngọc Liệt. Mọi người ngồi xuống bàn đá. Tiểu Thụ tươi cười chào nàng: "Tỷ tỷ."Liễu Nhi mỉm cười đáp lại, đưa quả linh vừa cắn một miếng cho Phượng Hoàng. Phượng Hoàng chẳng bận tâm đến dấu răng trên quả, tiếp tục ăn.Liễu Nhi nói với mọi người: "Ta sẽ bắt đầu hợp nhất khí linh và chân thân của Trân Lung Tháp trước."Nói rồi, nàng tháo thiết bị trí não trên cổ tay và không gian trục treo bên hông, đặt chúng lên bàn đá.Ban đầu mọi người còn chưa hiểu nàng định làm gì. Nhưng ngay sau đó, thiết bị trí não biến thành một tia sáng đỏ, lấp lánh trên bàn. Liễu Nhi mở không gian trục, tia sáng lập tức lao vào bên trong.Phượng Hoàng kinh ngạc nói: "Liễu Nhi, chẳng lẽ thiết bị trí não trên tay ngươi chính là khí linh của Trân Lung Tháp?"Liễu Nhi gật đầu, đáp: "Đúng vậy. May nhờ thiên đạo che chở, chân thân của Trân Lung Tháp đang nằm trong không gian trục mà ta chế tạo. Đáng tiếc, ngay cả ta cũng không biết nó là vật gì."Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào không gian trục. Khoảng một khắc sau, một tòa tháp gỗ nhỏ cỡ lòng bàn tay từ từ xuất hiện.Tòa tháp trông rất tầm thường, giống như món đồ lưu niệm sản xuất hàng loạt ở các khu chợ cổ.Liễu Nhi và Phượng Hoàng đều trợn tròn mắt, thốt lên: "Hóa ra là nó!"Kinh Ngạo Tuyết hỏi: "Liễu Nhi, con lấy nó từ đâu?"Liễu Nhi nhìn Phượng Hoàng, nàng đáp: "Ta mua nó ở hành tinh nơi ta chuyển thế. Khi đó ta và Liễu Nhi đã quen nhau hơn một tháng. Trên đường qua một căn cứ của những người sống sót, ta tùy tiện chọn vài món đồ cổ nhìn có vẻ thú vị từ một quầy hàng ven đường để tặng Liễu Nhi. Không ngờ... nàng lại giữ nó đến giờ."Cũng không ngờ, món đồ gỗ trông tầm thường năm xưa lại chính là chân thân của Trân Lung Tháp.Tòa tháp gỗ, như muốn chứng minh thân phận của mình, lập tức biến đổi trước mắt mọi người.Tháp phóng to lên gấp vài lần, các chi tiết trở nên tinh xảo hơn, bề mặt phát sáng rực rỡ, mang vẻ uy nghiêm và cao quý. Hình dáng này hoàn toàn giống với Trân Lung Tháp mà Liễu Nhi từng nhìn thấy trong thần thức.Tân Diệp bất ngờ xuất hiện bên cạnh, chống cằm quan sát và nói: "Đúng là khí tức của Trân Lung Tháp, không thể sai được."Trân Lung Tháp lơ lửng bên cạnh Tân Diệp, khiến nàng bật cười khúc khích.Kinh Ngạo Tuyết nhìn cảnh này, hỏi: "Liễu Nhi, Trân Lung Tháp có nói với con vì sao lại thành ra như thế này không?"Khác với các tiên khí khác, Trân Lung Tháp đã lưu lạc đến một vị diện khác, khí linh và chân thân tách rời cả ngàn năm, thậm chí khí linh còn mất hết ký ức, điều này quả thật rất kỳ lạ.Liễu Nhi đáp: "Chuyện này phải kể lại từ đầu. Sau khi Phong Ma Giới tan vỡ, bảy tiên khí tản mát khắp nơi. Trân Lung Tháp không may bị cuốn vào dòng xoáy thời không, rơi xuống một vị diện khác với linh khí cực kỳ hiếm hoi. Do bị tổn thương trong dòng xoáy, khí linh mất đi ký ức và bị chân thân đẩy ra ngoài, nghĩ nhầm mình là một trí não nhân tạo của thế giới công nghệ. Mãi đến gần đây, khi năm tiên khí hội tụ, dù chưa thể triệu hồi Ma Yểm, nhưng đã đánh thức trí não trên tay ta, giúp nó khôi phục ký ức. Sau đó, nó tiến vào thần thức của ta và tiến hành bài kiểm tra. Ta rất tiếc vì đã mất ba tháng để vượt qua."Kinh Ngạo Tuyết đứng lên, đặt tay lên vai Liễu Nhi, an ủi: "Không phải lỗi của con, hơn nữa, lần này con đã giúp ích rất lớn."Tiểu Thụ cũng cười nói: "Tỷ tỷ, nếu không nhờ tỷ vô tình sở hữu khí linh và chân thân của Trân Lung Tháp, chúng ta chắc chắn sẽ bị giam cầm trong Thượng Cổ Bí Cảnh cả ngàn năm. Với lại, tốc độ của tỷ đã rất nhanh rồi. Năm đó ta mất hơn nửa năm mới được Khai Thiên Ấn công nhận."Thẩm Lục Mạn gật đầu, nói: "Liễu Nhi, ta mất hơn một năm mới trở thành chủ nhân của Thiên Viên Trận. Ngươi làm rất tốt."Liễu Nhi nghe những lời này, khóe mắt đỏ lên. Nàng vẫn luôn cảm thấy tự trách, nhưng sự an ủi của mẫu thân, nương thân và muội muội đã khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.Hiện tại, khí linh và chân thân của Trân Lung Tháp đã hợp nhất. Sau khi nhận chủ, Trân Lung Tháp đã khôi phục phần lớn sức mạnh, sẵn sàng cho việc triệu hồi Ma Yểm.Kinh Ngạo Tuyết dặn dò Liễu Nhi tiếp tục tu luyện trong không gian Thanh Mộc Đỉnh, đồng thời làm quen với Trân Lung Tháp để tăng cường sự phối hợp.Những người khác rời khỏi không gian để thực hiện nhiệm vụ của mình.Kinh Ngạo Tuyết triệu hồi Tiên Linh Kính, giao nhiệm vụ tạo ra một Thượng Cổ Bí Cảnh giả.Bí Cảnh giả này sẽ dùng để chuyển sinh linh trong Bí Cảnh thật vào, bảo vệ họ khỏi những tổn thất không cần thiết khi trận chiến với Ma Yểm xảy ra.Nàng hiểu rằng sau khi triệu hồi Ma Yểm, trận chiến sẽ vô cùng khốc liệt. Dựa vào kinh nghiệm từ hai lần đối mặt trước đây, nàng không dám xem nhẹ sức mạnh của đối thủ.Tiểu Thụ thông báo tin tốt này cho các yêu thú trong Bí Cảnh.Nàng cho chúng lựa chọn: hoặc ở lại chiến đấu chống lại Ma Yểm, hoặc lánh vào thế giới trong Tiên Linh Kính để tránh nguy hiểm.Mọi thứ đang được chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận chiến quyết định sắp tới.Thẩm Lục Mạn bế quan tu luyện, hấp thụ toàn bộ sức mạnh từ dây leo mà nàng thu được trong thời gian qua, biến chúng thành của riêng mình.Giản Ngọc Liệt cũng vậy, nàng mải mê rèn luyện, tinh chỉnh các chiêu thức mới mà mình đã nghiên cứu trong mấy tháng gần đây, tay vuốt nhẹ thanh Xích Luyện Kiếm như để cảm nhận từng luồng sức mạnh.Mọi người đều tập trung vào nhiệm vụ của mình.Nửa tháng sau, khi Thượng Cổ Bí Cảnh giả được hoàn thiện, Kinh Ngạo Tuyết bắt đầu chuyển đại đa số yêu thú vào thế giới trong gương. Chỉ còn vài trăm yêu thú cao giai lựa chọn ở lại hỗ trợ. Trong số đó, tộc trưởng của Cửu Thiên Huyền Mãng và Cửu Trọng Thị Thiên Yêu Đằng cũng nằm trong nhóm ở lại.Ngoài ra, các tu sĩ dưới Hợp Thể kỳ đều được chuyển vào Thượng Cổ Bí Cảnh giả, vì họ không đủ sức tham gia chiến đấu mà chỉ tăng nguy cơ thương vong không cần thiết.Sau khi hoàn tất việc chuyển giao, Thượng Cổ Bí Cảnh thật chỉ còn lại vài trăm tu sĩ cao giai và yêu thú cao giai.Kinh Ngạo Tuyết nhìn mọi người, ánh mắt sâu xa, nói: "Bắt đầu thôi."Chủ nhân của sáu tiên khí tụ họp lại.Họ lần lượt lấy ra tiên khí của mình, xếp thành vòng tròn. Theo lệnh của Kinh Ngạo Tuyết, tất cả dồn hết linh khí vào tiên khí, không hề giữ lại chút nào.Ngay lập tức, sáu tiên khí phát ra ánh sáng rực rỡ, còn chói lọi hơn lần trước khi năm tiên khí tụ hợp. Ánh sáng hợp thành một cột sáng trắng, hùng vĩ như cột truyền tống từng mở ra giữa các giới tu chân.Ở Càn Khôn Giới, Ma Yểm đang cùng thủ hạ cao giai ma tộc chuẩn bị mở cánh cổng thông sang giới tu chân khác.Đột nhiên, nàng cảm nhận được một lực kéo mạnh mẽ từ xa. Ban đầu, nàng tưởng là do thủ hạ gây ra, liền quay lại hỏi, giọng đầy khó chịu: "Chuyện gì?"Nhưng các ma tộc cao giai đều ngơ ngác, không hiểu nàng đang nói gì.Ma Yểm nhíu mày, cảm giác lực kéo ngày càng mạnh hơn. Ban đầu, nàng còn có thể chống cự, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng bắt đầu rơi vào thế bất lợi.Nàng nhận ra tình hình không ổn, liền hét lên với các ma tộc bên cạnh: "Giữ lấy thân thể ta!"Các ma tộc ngẩn người trong giây lát, rồi làm theo mệnh lệnh. Một số nắm lấy tay nàng, những kẻ khác thì nằm rạp xuống đất giữ lấy chân nàng. Tuy vậy, lực kéo nhanh chóng lan sang cả những ma tộc tiếp xúc với nàng, khiến chúng hoang mang nhưng không thể thoát khỏi.Không khí xung quanh bắt đầu xoắn vặn, và trên đầu nàng xuất hiện một cột sáng trắng.Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chợt hiểu ra điều gì đang xảy ra, vội vàng hét lớn: "Lập tức đưa ta ra khỏi đây!"Nhưng không ai có thể thoát khỏi cột sáng. Lực kéo không thể cưỡng lại, từng chút một, nàng cùng thủ hạ cao giai của mình bị truyền tống sang một thế giới khác.Ma Yểm đứng dậy, ánh mắt đầy giận dữ.Nàng đá văng một ma tộc đang nằm dưới chân, nhìn xung quanh. Cảnh vật xa lạ trước mắt và gương mặt đầy khó chịu của Kinh Ngạo Tuyết khiến nàng nghiến răng, tức giận nói: "Hóa ra là ngươi!"Kinh Ngạo Tuyết bình tĩnh mỉm cười, đáp: "Lễ qua lễ lại thôi. Ngươi không muốn thấy ta ở Càn Khôn Giới, còn cất công chặn lối ra của Thượng Cổ Bí Cảnh. Vì vậy, ta đành mời ngươi đến đây."Nghe vậy, đôi mắt Ma Yểm co rút lại.Nàng nhìn quanh, rồi cất giọng lạnh lùng hỏi: "Đây là... Thượng Cổ Bí Cảnh sao?"Tộc trưởng Cửu Thiên Huyền Mãng xuất hiện, lạnh lùng đáp: "Không sai. Chào mừng ngươi đến chiến trường Viễn Cổ Thần Ma."Ma Yểm lộ vẻ chán ghét trên gương mặt, sự căm thù với chiến trường Viễn Cổ Thần Ma xuất phát từ sâu trong huyết mạch của nàng.Là hậu duệ của Thập Nhị Ma Tộc Thượng Cổ, Ma Yểm được tạo thành từ một phần cơ thể bị phân tách của họ trước khi bị Thần Tộc tiêu diệt, hình thành nên Ma Tộc thứ mười ba.Nàng không chỉ kế thừa sức mạnh và ý chí của Thập Nhị Ma Tộc, mà còn tiếp nhận nỗi sợ hãi và căm hận của họ đối với nơi này, vùng đất được xem như chốn diệt vong.Khi nghe Kinh Ngạo Tuyết tiết lộ đây chính là Thượng Cổ Bí Cảnh, Ma Yểm cảm thấy toàn thân không thoải mái, từ da đầu đến lông tóc đều dựng đứng. Máu trong cơ thể nàng chảy nhanh hơn, toàn thân căng cứng, chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.Dường như nhìn thấu sự bất an của nàng, Tiểu Thụ mỉa mai: "Nhờ phúc ai đó, lối ra của Thượng Cổ Bí Cảnh đã hoàn toàn đóng lại. Muốn mở lại thì phải đợi vài nghìn năm, có khi cả vạn năm. Không biết thuộc hạ của ngươi có chịu nổi lâu như vậy không nhỉ?"Ma Yểm nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng lạnh lùng đáp: "Ta không biết chúng có chịu nổi hay không, nhưng các ngươi thì sắp chết rồi!"Dứt lời, nàng ra lệnh cho các Ma Tộc cao giai đi cùng: "Giết sạch bọn chúng! Sau đó tìm cách rời khỏi Thượng Cổ Bí Cảnh!"Hơn hai mươi Ma Tộc cao giai đồng thanh tuân lệnh, lập tức lao vào các tu sĩ và yêu thú đối diện.Mỗi một Ma Tộc đều sở hữu sức mạnh tương đương tiên nhân, không một kẻ nào là đối thủ dễ dàng.Kinh Ngạo Tuyết quay lại nói với các tu sĩ và yêu thú: "Để Ma Yểm cho chúng ta, các ngươi xử lý đám Ma Tộc còn lại!"Các tu sĩ và yêu thú đáp lời, dẫn dụ đám Ma Tộc cao giai ra xa, để lại không gian cho Kinh Ngạo Tuyết cùng đồng đội đối mặt với Ma Yểm. Họ chỉ chính thức giao chiến khi đã kéo đám Ma Tộc đến khu vực khác.Ánh mắt Ma Yểm lướt qua từng người đối diện, không vội ra tay. Nàng hỏi: "Các ngươi làm cách nào?"Nàng hiểu rõ rằng Thượng Cổ Bí Cảnh chỉ có thể tiến vào khi được mở. Đây chính là lý do nàng dùng Cổng Ma Giới để chặn lối ra, khiến Bí Cảnh biến mất vài tháng trước. Nàng cứ tưởng như vậy là đã loại bỏ hoàn toàn mối nguy, thoải mái hưởng thụ thời gian yên bình. Không ngờ, Kinh Ngạo Tuyết lại lôi nàng vào đây.Một cảm giác hối hận thoáng qua. Nếu biết trước, nàng đã tiêu diệt Kinh Ngạo Tuyết khi đối phương còn yếu. Nhưng nàng tự nhủ, hiện tại vẫn chưa muộn.Kinh Ngạo Tuyết không trả lời câu hỏi, chỉ thản nhiên đáp: "Ngươi sẽ sớm biết thôi."Theo kế hoạch, Tiểu Thụ bước lên đầu tiên. Nàng đọc kinh Phật, tay giơ cao Khai Thiên Ấn, phát ra ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ xung quanh. Ánh sáng này giảm bớt một phần năm sức mạnh của Ma Yểm.Đừng xem thường một phần năm, bởi nó tương đương với sức mạnh của một tiên nhân.Ngay sau đó, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đồng loạt xuất hiện từ hai phía.Cả hai cùng tạo ra hàng nghìn dây leo từ lòng bàn tay, trói chặt thân hình to lớn của Ma Yểm. Lớp dây leo dày đặc chồng lên nhau, hạn chế hành động của nàng.Giản Ngọc Liệt, cầm trong tay Xích Luyện Kiếm, lao đến với khí thế sắc bén.Mũi kiếm nhắm thẳng vào cổ Ma Yểm. Kiếm khí tỏa ra lạnh lẽo, khiến ngay cả Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn cũng cảm thấy rùng mình.Ma Yểm chỉ cười nhạt, giọng đầy khinh thường: "Bao nhiêu năm trôi qua, các ngươi vẫn dùng chiêu cũ rích này. Đó là tất cả những gì các ngươi có sao?"Trong lòng Kinh Ngạo Tuyết thầm hô "Không ổn".Quả nhiên, Xích Luyện Kiếm không thể làm tổn thương Ma Yểm. Nàng chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng né tránh, sau đó há miệng phun ra một làn ma tức đen đỏ về phía Giản Ngọc Liệt.Giản Ngọc Liệt hiểu rất rõ sự nguy hiểm của ma tức. Trước đây, Kinh Ngạo Tuyết từng kể về việc Trình Nham bị ma tức ăn mòn dẫn đến trọng thương. Do đó, nàng lập tức điều khiển Xích Luyện Kiếm, tăng tốc tránh né đòn tấn công của Ma Yểm.Đứng vững sau khi né đòn, Giản Ngọc Liệt nhíu mày lo lắng.Ngay cả trong trận chiến trước đây với Ma Yểm, nàng vẫn có thể dùng Xích Luyện Kiếm để gây thương tích lên đối thủ. Nhưng giờ đây, dù sức mạnh và tu vi của nàng đã tăng tiến rất nhiều, Xích Luyện Kiếm cũng đã được thanh tẩy khỏi tà khí, vậy mà không thể gây chút tổn hại nào lên Ma Yểm.Điều này chỉ có thể chứng minh một điều: Ma Yểm đã tiến bộ vượt bậc, nhanh hơn cả sự trưởng thành của Giản Ngọc Liệt và Xích Luyện Kiếm.Với ma tộc, cách tăng cường sức mạnh nhanh nhất là nuốt chửng các sinh linh khác. Từ đó, không khó để suy đoán rằng trong thời gian các nàng bị giam trong Thượng Cổ Bí Cảnh, Ma Yểm đã tiêu diệt và hấp thụ không ít tu sĩ cao giai.Những tu sĩ này đều là trụ cột của Càn Khôn Giới , mỗi người đều đã phải trải qua hàng ngàn năm khổ luyện từ phàm nhân để đạt đến Độ Kiếp kỳ. Giờ đây, họ lại trở thành nguồn thức ăn cho ma tộc.Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người đỏ ngầu, lòng tràn đầy căm phẫn. Họ hận không thể ngay lập tức xé xác Ma Yểm thành trăm mảnh, khiến nàng chịu cảnh ngàn đao băm vằm!Ma Yểm bình thản nâng tay, hoàn toàn không quan tâm đến những dây leo đang trói buộc mình. Nàng cười nhạt, nói: "Đừng ngây thơ như vậy. Giữa ma tộc và tu sĩ vốn dĩ là quan hệ sinh tử. Nếu đảo ngược tình thế, chẳng phải tu sĩ cũng sẽ tiêu diệt toàn bộ ma tộc sao? Chúng ta giống nhau cả thôi, chỉ khác ở chỗ ma tộc tận dụng mọi thứ, kể cả thi thể của tu sĩ."Giản Ngọc Liệt quát lên: "Câm miệng!"Nàng cầm Xích Luyện Kiếm, lao thẳng đến Ma Yểm.Sinh ra trong một gia tộc kiếm đạo, nàng chỉ thực sự thành danh khi được Xích Luyện Kiếm công nhận. Những chiêu thức nàng học đều đến từ các cuộc tỉ thí giữa tu sĩ hoặc trận chiến sống còn với ma tộc.Chiêu thức của nàng không cầu kỳ, chỉ tập trung vào ba yếu tố: ổn định, chuẩn xác, và mạnh mẽ. Trong nháy mắt, nàng tung ra hàng nghìn nhát kiếm nhắm vào cổ Ma Yểm. Dù không thể xuyên thủng da thịt, nhưng cũng khiến đối phương cảm nhận được cơn đau.Ma Yểm cuối cùng cũng tỏ ra khó chịu.Nàng thu nhỏ thân hình khổng lồ lại bằng kích cỡ người thường, thoát khỏi những dây leo đang quấn chặt mình. Sau đó, nàng đưa tay bắt lấy Xích Luyện Kiếm, khiến Giản Ngọc Liệt giật mình.Ngay sau đó, tay còn lại của nàng nhắm thẳng vào tim Giản Ngọc Liệt, chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng.Giản Ngọc Liệt trừng lớn mắt, nhận ra mình không thể né tránh. Tốc độ của Ma Yểm quá nhanh, nàng hoàn toàn bị áp đảo.Đúng lúc này, Phượng Hoàng và Liễu Nhi kịp thời can thiệp.Phượng Hoàng hóa thành một luồng lửa đỏ rực, quấn lấy Ma Yểm, trong khi Liễu Nhi lao tới kéo Giản Ngọc Liệt ra khỏi tay nàng. Nếu không có họ, Giản Ngọc Liệt chắc chắn đã mất mạng.Ma Yểm nheo mắt đầy nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa hình chim đang lơ lửng trước mặt, nói: "Lại là ngươi."Phượng Hoàng không đáp lời, lập tức lao về phía Ma Yểm.Nhưng bất ngờ thay, Ma Yểm không còn bị ngọn lửa thiêu đốt như trước.Nàng đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ung dung như đang tận hưởng ánh nắng mặt trời, hoàn toàn không giống kẻ đang chịu đựng Thiên Hỏa.Rõ ràng, Ma Yểm không chỉ mạnh hơn mà còn khắc phục được điểm yếu với lửa Phượng Hoàng.Đây là dấu hiệu cho thấy trận chiến sắp tới sẽ vô cùng cam go.Kinh Ngạo Tuyết quan sát tình hình, dùng thần thức trao đổi với Thẩm Lục Mạn: "...Hiện tại chưa phải lúc. Tiên Linh Kính nói rằng trước tiên cần làm suy yếu sức mạnh của Ma Yểm."Thẩm Lục Mạn gật đầu đáp: "Ta hiểu rồi. Nhưng nàng mạnh hơn trước rất nhiều, vượt xa dự đoán ban đầu của chúng ta. Làm thế nào để ngăn cản nàng đây?"Kinh Ngạo Tuyết trầm ngâm, rồi nghiêm túc nói: "Thay đổi chiến thuật. Chúng ta không cần ngăn cản nàng, mà chỉ cần giữ mạng sống và kéo dài thời gian. Các tu sĩ và yêu thú khác đang bận đối phó Ma Tộc cao giai, tạm thời không thể hỗ trợ. Chúng ta chỉ cần cầm cự đến lúc đó..."Thẩm Lục Mạn gật đầu tán thành: "Được. Nhưng Phượng Hoàng tiêu hao linh lực rất lớn khi hóa thành hỏa diễm. Nàng không thể trụ lâu, tiếp theo ta và ngươi sẽ thay phiên đối phó Ma Yểm."Kinh Ngạo Tuyết mỉm cười đáp lời, rồi triệu hồi thêm vô số dây leo từ lòng bàn tay. Ngay khi hỏa diễm của Phượng Hoàng bắt đầu yếu dần, Kinh Ngạo Tuyết và Thẩm Lục Mạn đồng loạt lao lên tấn công Ma Yểm.Thẩm Lục Mạn hóa thành bản thể, tiến sát Ma Yểm từ dưới mặt đất, trong khi Kinh Ngạo Tuyết cầm bảo kiếm đâm thẳng vào mắt đối thủ.Đòn tấn công bất ngờ này buộc Ma Yểm phải tập trung đối phó, tạo cơ hội cho Phượng Hoàng thoát thân. Nàng lùi về phía sau, nhanh chóng hóa lại hình dạng con người, run rẩy uống một viên đan dược để khôi phục linh khí.Liễu Nhi và Giản Ngọc Liệt đến bên cạnh Phượng Hoàng, đỡ lấy nàng. Liễu Nhi nói khẽ bên tai nàng: "Mẫu thân dặn không được cứng rắn đối đầu, chúng ta cần kéo dài thời gian. Quan trọng nhất là bảo vệ chính mình."Phượng Hoàng đáp lời, dựa vào Liễu Nhi, nói: "Được rồi. Ta nghỉ một lát. Nếu mẫu thân và nương thân không trụ nổi, mọi thứ đành nhờ vào các ngươi."Liễu Nhi vuốt nhẹ trán nàng, dịu dàng nói: "Ngươi cầm ngọc bài đi vào không gian Thanh Mộc Đỉnh mà nghỉ ngơi. Trong đó ngươi sẽ hồi phục nhanh hơn."Phượng Hoàng lưỡng lự một lúc, cuối cùng đồng ý. Nàng biết rằng ở trạng thái hiện tại, nàng không thể giúp ích nhiều, nhưng việc hồi phục nhanh chóng sẽ giúp nàng sớm quay lại hỗ trợ.Lúc này, Ma Yểm chăm chú nhìn Kinh Ngạo Tuyết.Sau cú đâm không thành, Kinh Ngạo Tuyết đã lùi xa, giữ khoảng cách an toàn. Ma Yểm cười lạnh, nói: "Ngươi đúng là dai như đỉa."Kinh Ngạo Tuyết nhếch môi, đáp: "Ngươi cũng chẳng khác gì."Nàng thu bảo kiếm về không gian Thanh Mộc Đỉnh, triệu hồi thêm vô số dây leo từ tay. Dây leo nhanh chóng lan ra khắp mặt đất, trên thân chúng mọc lên những nhánh nhỏ như giác hút, bám chặt lấy chân phải của Ma Yểm.Ma Yểm cười nhạt, mỉa mai: "Đường đường là một tu sĩ mà lại dùng thủ đoạn của yêu tộc. Thật đáng thương và đáng khinh."Kinh Ngạo Tuyết không để tâm, đáp: "Đen hay trắng không quan trọng, miễn là hữu dụng. Ngươi quan tâm làm gì nếu ta dùng lại một chiêu?"Khi Ma Yểm cúi xuống nhìn, nàng phát hiện những nhánh nhỏ trên dây leo đang như giác hút bám chặt vào da thịt, bắt đầu hút lấy sức mạnh của nàng.Ma Yểm nheo mày, lạnh lùng nói: "Ngươi nghiêm túc muốn so tài nuốt chửng sức mạnh với ta sao?"Dứt lời, nàng phát tán một làn khói đen đặc quanh cơ thể. Khói đen nhanh chóng lan dọc theo dây leo, tràn ngược về phía Kinh Ngạo Tuyết.Nhận thấy nguy hiểm, Kinh Ngạo Tuyết lập tức cắt đứt dây leo, tránh bị khói đen xâm nhập cơ thể.Ma Yểm tận dụng khoảnh khắc phòng thủ lơi lỏng của nàng, sử dụng kỹ năng dịch chuyển tức thời, xuất hiện ngay sau lưng Kinh Ngạo Tuyết. Ngón tay phải của nàng hóa thành những lưỡi dao sắc bén màu đen đỏ, đâm thẳng vào lưng đối thủ.Đúng lúc này, dây leo từ Thẩm Lục Mạn bỗng chốc phóng lên từ dưới đất, chắn giữa Kinh Ngạo Tuyết và Ma Yểm, cứu nàng thoát khỏi một đòn chí mạng.Kinh Ngạo Tuyết nghe tiếng động quay đầu lại, lúc này mới nhận ra hiểm cảnh vừa qua. Mồ hôi lạnh toát ra, nàng hiểu rằng mình vừa thoát chết trong gang tấc. Với tốc độ của Ma Yểm, ngay cả đôi mắt thường của nàng cũng không thể theo kịp. Nếu không nhờ Thẩm Lục Mạn, có lẽ giờ nàng đã không còn đứng đây.Ý thức được tình thế nguy hiểm, Kinh Ngạo Tuyết lập tức cẩn thận hơn.Khi dây leo của Thẩm Lục Mạn tạm thời ngăn cản Ma Yểm, nàng nhanh chóng lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn và lấy Tiên Linh Kính ra để phòng thủ.Ma Yểm và Thẩm Lục Mạn, trong hình dạng bản thể, lao vào cuộc chiến.Để đối phó với những dây leo vô tận, Ma Yểm biến tứ chi của mình thành những chiếc roi dài, quét qua không gian như lưỡi hái tử thần. Dây leo không ngừng bị roi quất tan nát, rơi rụng khắp nơi.Không dừng lại ở đó, Ma Yểm còn sử dụng ma tức để tấn công Thẩm Lục Mạn từ dưới lòng đất, buộc nàng phải trồi lên mặt đất.Cuộc chiến trở nên vô cùng ác liệt. Những dây leo xanh biếc của Thẩm Lục Mạn và những chiếc roi đen đỏ của Ma Yểm liên tục quấn lấy nhau, giao tranh với tốc độ chóng mặt. Là một người ngoài cuộc, Kinh Ngạo Tuyết không thể tham gia, chỉ có thể lui ra xa hơn để tránh bị vạ lây.Ngay cả nàng và Giản Ngọc Liệt, với tu vi cao thâm, cũng không thể nhìn rõ trận chiến, chỉ thấy những vệt sáng xanh và đỏ đan xen lướt qua.Nhưng Kinh Ngạo Tuyết biết rất rõ: Thẩm Lục Mạn không thể cầm cự lâu.Dây leo của nàng dù mạnh mẽ vẫn không thể sánh với những chiếc roi sắc bén của Ma Yểm. Những đoạn dây leo rơi đầy mặt đất là minh chứng rõ ràng nhất.Khi Ma Yểm nhắm đến yêu đan bản thể của Thẩm Lục Mạn, Kinh Ngạo Tuyết không thể tiếp tục đứng ngoài.Nàng dùng Tiên Linh Kính phản xạ lại đòn tấn công của Ma Yểm, đồng thời đưa bản thể của Thẩm Lục Mạn vào không gian Thanh Mộc Đỉnh để bảo vệ nàng.Ma Yểm tức giận vô cùng.Chỉ một chút nữa thôi là nàng có thể tiêu diệt Thẩm Lục Mạn, nhưng Kinh Ngạo Tuyết lại phá ngang. Nàng cảm thấy Kinh Ngạo Tuyết như khắc tinh của mình, luôn khiến nàng mất bình tĩnh.Cơn giận dữ của Ma Yểm bùng phát, những chiếc roi của nàng quất về phía Kinh Ngạo Tuyết với tốc độ và lực mạnh hơn trước.Kinh Ngạo Tuyết linh hoạt né tránh, và khi không thể tránh được, nàng dùng Tiên Linh Kính để chắn đòn.Nhờ cách này, nàng tạm thời giữ được mạng sống.Lúc này, Liễu Nhi và Giản Ngọc Liệt cũng gia nhập trận chiến, hỗ trợ Kinh Ngạo Tuyết.Ba người phối hợp nhịp nhàng, cầm cự được hơn một canh giờ trước Ma Yểm.Khi họ kiệt sức, Phượng Hoàng và Thẩm Lục Mạn lại thay phiên tiếp chiến. Cứ như vậy, họ thay nhau giao đấu với Ma Yểm trong suốt ba ngày.Ma Yểm, tuy mạnh mẽ, cũng dần cảm thấy bực bội.Nàng đã đoán ra ý đồ của họ: không đủ sức mạnh để giết nàng, họ chỉ có thể chơi chiến thuật "xe lu" và kéo dài thời gian, hy vọng chờ viện binh đến.Ma Yểm nhếch môi cười lạnh: "Các ngươi nghĩ chờ thêm vài tên nhãi nhép nữa là có thể chống lại ta sao? Đúng là giấc mơ viển vông."Kinh Ngạo Tuyết lau mồ hôi, thở dốc cười đáp: "Không thử làm sao biết?"Sắc mặt Ma Yểm lập tức tối sầm, rồi một lần nữa lao vào tấn công.Tuy hiện tại chưa có thương vong, nhưng Kinh Ngạo Tuyết ngày càng cảm thấy áp lực.Nàng biết rõ rằng nếu tiếp tục như thế này, kẻ thất bại chắc chắn sẽ là họ.Dẫu có không gian Thanh Mộc Đỉnh hỗ trợ hồi phục, cơ thể họ vẫn là máu thịt.Họ phải đối mặt với Ma Yểm – một sinh vật gần như bất tử, sở hữu khả năng tự phục hồi đáng kinh ngạc, đặc biệt là sau khi nuốt chửng Luân Hồi Thạch.Ba ngày đã trôi qua, Ma Yểm không hề suy yếu.Trái lại, nàng vẫn tràn đầy sức lực, trong khi Kinh Ngạo Tuyết và những người khác ngày càng kiệt quệ.Kinh Ngạo Tuyết thầm nghĩ: "Nếu cứ thế này, cho dù không bị Ma Yểm giết, chúng ta cũng sẽ chết vì kiệt sức."Kinh Ngạo Tuyết hiểu rõ rằng, ngoài cách kéo dài thời gian chờ viện binh, nàng không còn lựa chọn nào tốt hơn.Nàng cố gắng cầm cự thêm hơn mười ngày nữa. Thế nhưng, khuôn mặt nàng giờ đây đã tái nhợt, không còn chút huyết sắc, cơ thể cũng lảo đảo như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.Những người khác còn tệ hơn.Họ không có Mộc Hệ Dị Năng bảo vệ cơ thể, trên người đã chi chít những vết thương. Kinh Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn Liễu Nhi, thấy khuôn mặt nàng lấm tấm máu, cùng những vết thương chằng chịt trên thân thể, ánh mắt Kinh Ngạo Tuyết lóe lên một tia đau xót.Trong khi đó, Ma Yểm vẫn thần thái rạng ngời.Nàng hứng thú vung thanh trường kiếm đen đỏ, giao chiến với "thiên hạ đệ nhất kiếm tu" Giản Ngọc Liệt.Kinh Ngạo Tuyết không thể không thừa nhận, Ma Yểm là một thiên tài.Nàng ta không chỉ nhận ra nhanh chóng những điểm yếu của mình mà còn sửa chữa chúng ngay lập tức. Thậm chí, chỉ cần quan sát, nàng có thể học hỏi và biến kỹ năng của người khác thành của mình.Những ngày qua, Ma Yểm đã hóa roi thành kiếm, liên tục đeo bám Giản Ngọc Liệt, vừa giao chiến vừa mài giũa kỹ năng kiếm đạo. Đến giờ, nàng ta ngày càng thành thạo, thậm chí đã có thể ngang ngửa với Giản Ngọc Liệt.Khi Giản Ngọc Liệt đã không còn đủ sức chống đỡ, Kinh Ngạo Tuyết lập tức lao lên, dùng Tiên Linh Kính đỡ đòn chí mạng từ Ma Yểm.Ma Yểm nheo mắt, tức giận nói: "Kinh Ngạo Tuyết, ngươi thật là chướng mắt!"Kinh Ngạo Tuyết bình thản đáp: "Cảm ơn lời khen."Ma Yểm giận dữ, nhưng cũng phải thừa nhận rằng đám tu sĩ này rất xảo quyệt.Mặc dù sức mạnh không đủ để áp chế nàng, nhưng họ biết cách tận dụng tiên khí, phối hợp ăn ý với nhau, và quan trọng nhất là biết cách tránh né và cầm cự. Điều này khiến nàng không thể giải quyết họ nhanh chóng như mong muốn.Nhưng Ma Yểm đã bắt đầu chán nản. Nàng cũng nhận ra tình trạng kiệt sức của nhóm tu sĩ và yêu thú này. Họ chỉ đang gắng gượng để không sụp đổ hoàn toàn.Nàng gia tăng tốc độ tấn công, Kinh Ngạo Tuyết không thể tránh kịp, trúng phải đòn roi và kiếm của Ma Yểm.Trên người nàng xuất hiện những vết thương sâu đến tận xương, máu không ngừng tuôn ra.Liễu Nhi và Thẩm Lục Mạn vội vàng lao đến.Thẩm Lục Mạn hóa dây leo, tầng tầng lớp lớp chắn giữa Kinh Ngạo Tuyết và Ma Yểm, trong khi Liễu Nhi dùng kiếm ngăn chặn đòn tấn công của đối thủ.Thẩm Lục Mạn đỡ lấy Kinh Ngạo Tuyết, lo lắng nói: "Kinh Ngạo Tuyết, mau vào không gian Thanh Mộc Đỉnh chữa thương. Ở đây giao cho ta và Liễu Nhi."Kinh Ngạo Tuyết biết rằng mình ở lại cũng không giúp được gì, chỉ là gánh nặng cho mọi người. Nàng gật đầu, nhưng trước khi rời đi, nàng cảnh báo: "Cẩn thận. Ma Yểm mạnh hơn trước rất nhiều. Đừng chủ quan."Thẩm Lục Mạn gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng hơn khi nhìn về phía Ma Yểm.Khi Kinh Ngạo Tuyết vào Thanh Mộc Đỉnh, Thẩm Lục Mạn lập tức hóa thành bản thể, cùng Liễu Nhi phối hợp đối phó Ma Yểm.Tuy nhiên, đòn tấn công của Thẩm Lục Mạn không thể gây tổn thương đáng kể cho Ma Yểm.Dây leo của nàng quá yếu so với sức mạnh của đối thủ. Còn Liễu Nhi, mặc dù bảo kiếm của nàng có thể tạm thời kiềm chế Ma Yểm, nhưng sau trận chiến với Giản Ngọc Liệt, kỹ năng kiếm đạo của Ma Yểm đã tiến bộ vượt bậc.Khi kiếm của hai người giao nhau, Liễu Nhi cảm nhận rõ ràng sự chấn động từ thanh kiếm của mình, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.Áp lực từ Ma Yểm lớn đến mức vượt xa những gì Liễu Nhi từng biết.Liễu Nhi cảm thấy kinh hoàng khi nhìn thấy những vết nứt nhỏ lan ra trên thân kiếm, nàng biết thanh kiếm này không thể chống đỡ được lâu hơn nữa.Nàng muốn lấy một thanh kiếm khác từ không gian của mình, nhưng Ma Yểm không cho nàng bất kỳ cơ hội nào. Các đợt tấn công của đối thủ dữ dội và không ngừng, khiến Liễu Nhi không có lấy một giây để thở.Khi những vết nứt trên thanh kiếm lan rộng, gần như sắp vỡ, Thẩm Lục Mạn quyết định liều mạng can thiệp.Nàng điều khiển dây leo quấn quanh Ma Yểm, ngăn chặn một phần hành động của đối thủ. Chính sự hỗ trợ này đã giúp Liễu Nhi kịp thời đổi sang một thanh kiếm khác trước khi thanh kiếm cũ hoàn toàn gãy.Liễu Nhi vừa kịp nâng thanh kiếm mới lên thì Ma Yểm đã vung thanh trường kiếm đen đỏ mạnh mẽ chém tới.Lực chém quá lớn, tạo ra những tia lửa chói mắt. Liễu Nhi cảm thấy như một ngọn núi lớn đè nặng lên mình. Nàng chỉ có thể gượng một chân quỳ xuống đất để chịu đựng sức mạnh khủng khiếp từ đối phương.Khoảng cách sức mạnh giữa họ quá lớn.Ngay cả thanh bảo kiếm mới đổi, dù là thượng phẩm linh khí, cũng không thể chịu nổi sức ép từ thanh kiếm hóa thân từ máu thịt của Ma Yểm. Sau vài chiêu, thanh kiếm trong tay Liễu Nhi lại vỡ vụn.Lần này, Ma Yểm không cho Liễu Nhi bất kỳ cơ hội nào để đổi vũ khí.Thanh trường kiếm đen đỏ nhắm thẳng vào trán của nàng. Tốc độ tấn công quá nhanh khiến Liễu Nhi hoàn toàn không thể tránh kịp.Thẩm Lục Mạn điều khiển dây leo lao lên chắn trước Liễu Nhi.Dây leo tầng tầng lớp lớp tạo thành lá chắn, nhưng trước cú chém của Ma Yểm, chúng bị cắt nát trong nháy mắt, hoàn toàn không thể ngăn cản.Thẩm Lục Mạn vô cùng hoảng hốt.Trái tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng muốn hét lên bảo Liễu Nhi chạy trốn, nhưng cổ họng nghẹn lại như bị nhét đầy bông, tai ù lên, đến một lời cũng không thể thốt ra.Còn Liễu Nhi, lần đầu tiên trong đời, cảm nhận cái chết đang cận kề.Trong giây phút ngắn ngủi đó, nàng thấy bóng dáng Phượng Hoàng hiện lên trước mắt, như một ảo giác.Ngay khoảnh khắc thanh kiếm của Ma Yểm sắp chạm vào Liễu Nhi, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, rồi chìm vào bóng tối vô tận.Ma Yểm hơi ngạc nhiên, phát ra một tiếng "Hửm?"Khi nhìn lại, trên mặt đất chỉ còn vết chém, không hề có dấu vết của Liễu Nhi.Ánh mắt nàng liếc qua Phượng Hoàng và Thẩm Lục Mạn.Hai người họ hiện rõ vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt, nhưng Ma Yểm chỉ cười khinh miệt: "Đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa thôi... nhưng nàng đã trốn thoát."Phượng Hoàng và Thẩm Lục Mạn không tin vào tai mình.Phượng Hoàng, trong cơn tức giận, lao vào Ma Yểm như một ngọn lửa cuồng nộ, nhưng lần này, nàng tấn công không phải để phòng thủ mà hoàn toàn vì ý muốn báo thù.Cả hai phối hợp, đòn đánh ngày càng mạnh, tưởng chừng vượt qua cả giới hạn của bản thân.Ma Yểm, dù đang bị áp đảo tạm thời, vẫn giữ thái độ bình thản.Nàng hiểu rõ trạng thái bùng nổ cảm xúc này không thể kéo dài. Một khi năng lượng của họ cạn kiệt, họ sẽ trở thành con mồi yếu ớt trong tay nàng.Nhưng trong giây phút ngắn ngủi này, Ma Yểm cũng cảm nhận được một thứ mà nàng đã lâu không cảm nhận: sự uy hiếp.Nàng lạnh lùng cười nói: "Các ngươi bị mù sao? Ta chưa hề làm gì được Kinh Liễu Nhi. Nàng đã chạy thoát."Phượng Hoàng ngẩn người, ngọn lửa bùng cháy quanh nàng lập tức yếu đi.Khoảnh khắc trước, khi thấy thanh kiếm của Ma Yểm giáng xuống, nàng như cảm thấy bầu trời sụp đổ. Tâm trí nàng chỉ còn duy nhất một ý niệm: giết chết Ma Yểm để báo thù.Ma Yểm nhíu mắt, biến đôi chân thành những chiếc roi dài, luồn sâu vào lòng đất.Nàng muốn ép sinh vật bí ẩn đã cứu Liễu Nhi phải xuất hiện.Và quả nhiên, từ lòng đất trồi lên một thực thể khổng lồ.Đó chính là Cửu Trọng Thị Thiên Yêu Đằng, dây leo khổng lồ với khí tức mạnh mẽ. So với Thẩm Lục Mạn – một bán yêu, thực lực của Yêu Đằng này vượt xa, đủ sức sánh ngang với các ma tộc cao giai dưới trướng Ma Yểm.Ma Yểm bắt đầu cảm thấy bất thường.Khi bị triệu hồi vào Thượng Cổ Bí Cảnh, nàng đã thấy đám yêu thú tụ tập dưới trướng Kinh Ngạo Tuyết. Nhưng nàng chỉ coi chúng là những kẻ vô dụng, không đáng để bận tâm.Nàng tin rằng các ma tộc cao giai của mình sẽ dễ dàng tiêu diệt chúng, để nàng tập trung vào việc đối phó Kinh Ngạo Tuyết cùng đồng đội.Nhưng bây giờ, khi Cửu Trọng Thị Thiên Yêu Đằng xuất hiện và hỗ trợ Thẩm Lục Mạn, nàng bắt đầu lo lắng.Ma Yểm lập tức triệu hồi các ma tộc cao giai.Nhưng không có bất kỳ phản hồi nào.Một sự bất an trỗi dậy trong lòng nàng.Đúng lúc này, từ bầu trời cao, một bóng đen khổng lồ lao xuống.Cửu Thiên Huyền Mãng – một con mãng xà khổng lồ với khí thế bức nhân, đáp xuống gần Ma Yểm.Hắn ngay lập tức phun ra những lưỡi băng chết chóc về phía nàng.Cửu Thiên Huyền Mãng cất giọng lạnh lẽo: "Đừng phí công triệu hồi nữa. Toàn bộ ma tộc cao giai của ngươi đã bị chúng ta tiêu diệt rồi.""Hơn nữa, thi thể của chúng đã trở thành thức ăn bổ dưỡng cho các yêu thú của ta."Hắn cười khinh miệt, tiếp lời: "Phải thừa nhận, xác của ma tộc đúng là đại bổ. Còn ngươi, thủ lĩnh của chúng, chắc chắn giá trị dinh dưỡng còn cao hơn nhiều."Lời nói đầy khinh thường của Cửu Thiên Huyền Mãng khiến Ma Yểm tức giận tột cùng.Nàng lập tức trở lại hình dáng khổng lồ. Chỉ vài bước, nàng đã áp sát Cửu Thiên Huyền Mãng, đưa tay định bóp chết hắn.Nhưng Cửu Thiên Huyền Mãng nhanh chóng hóa thành hình người, linh hoạt né tránh.Hắn quay sang Thẩm Lục Mạn và đồng đội, nói: "Hãy vào không gian Thanh Mộc Đỉnh để dưỡng thương. Nơi này cứ giao lại cho chúng ta!"Thẩm Lục Mạn vẫn còn hơi do dự.Lúc này, ý thức của Cửu Trọng Thị Thiên Yêu Đằng truyền đến, trấn an nàng: "Chủ nhân, không chỉ có ta và Cửu Thiên Huyền Mãng ở đây. Rất nhiều yêu thú cao giai khác cùng các tu sĩ cao giai đang đến. Người cứ yên tâm nghỉ ngơi."Ngẩng đầu lên, Thẩm Lục Mạn nhìn thấy hàng trăm tu sĩ và yêu thú cao giai đang đổ về.Họ lập tức lao vào giao chiến dữ dội với Ma Yểm.Thẩm Lục Mạn cảm kích, cúi đầu cảm ơn.Sau đó, nàng cùng Phượng Hoàng và Liễu Nhi tiến vào không gian Thanh Mộc Đỉnh để dưỡng thương.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store