ZingTruyen.Store

[BHTT - Edit] [Beta - Hoàn] Nội Tâm Của Ta Cơ Hồ Bị Phá Vỡ

Chương 45. Tuyết

AishiteiruShiyo

Gió lạnh gào thét, hoa tuyết trắng xóa hỗn loạn ào ào bay xuống, tuyết rơi ba ngày ba đêm nhuộm toàn bộ căn cứ Thự Quang thành màu trắng. Đưa mắt nhìn xa xa giống như một vương quốc băng tuyết.

Ninh Vũ Nhiên nằm trong phòng mở điều hòa, trên tivi LCD mới được tân trang đang chiếu một bộ phim truyền hình cực hot trước tận thế. Nàng nhìn tuyết trắng đang rơi tán loạn ngoài cửa sổ, rất muốn đi ra ngoài nghịch tuyết. Nhưng nghĩ đến những người thường bị lây nhiễm đang ở trong bệnh viện bây giờ, nàng không khỏi thở dài.

Theo kết qua kiểm tra đo lường của An Lạc Khâm, tuyết trắng thoạt nhìn thuần trắng vô hại lại có chứa virus biến dị.

Tuy rằng hàm lượng độc không lớn nhưng chỉ cần Ninh Vũ Nhiên nghĩ đến virus tang thi thì sẽ nghĩ đến tang thi.

Hệ thống nói, tang thi chẳng qua là ma vật cấp thấp bị ma khí ăn mòn, trong tuyết có virus tang thi cũng chính là ma khí.

Nhưng cho dù hàm lượng ma khí trong tuyết rất ít, đối với dị năng giả không thể tạo thành thương tổn gì, ngược lại đối với người thường có hại rất lớn. Từ ba ngày trước, không khí chợt trở lạnh, tuyết lớn không hề dự liệu rơi xuống, rất nhiều người bình thường ở ngoài trời bị tuyết xối, không đến một giờ đều lần lượt bị bệnh.

Bệnh viện mới xây dựng, bên trong chật kín người, hiện tại đã hết chỗ. Sau khi kiểm tra phát hiện ra những bệnh nhân này trên thực tế bị lây nhiễm virus tang thi. Tiếng khóc kéo theo không khí sợ hãi nháy mắt lan truyền khắp mọi ngóc ngách trong căn cứ.

Lây nhiễm virus tang thi còn khiến người ta tuyệt vọng hơn so với bị tang thi công thành.

Hiện giờ, ngoài tin tức căn cứ Trung Ương truyền đến đã bào chế thành công thuốc phòng ngừa cảm nhiễm virus tang thi không biết thật hay giả, chưa có nào căn cứ có thể chế tạo ra thuốc diệt trừ virus tang thi trong cơ thể người đã bị nhiễm.

Cũng may An Lạc Khâm lợi dụng nước linh tuyền Mạc Tô cho, nghiên cứu chế tạo thuốc loại trừ virus tang thi đã có hiệu quả, tuy rằng còn chưa thực nghiệm nhưng đối mặt với tình huống này chỉ có thể công bố ra.

Đằng sau còn có linh tuyền trong không gian của Mạc Tô làm hậu thuẫn, thật ra không phải chịu áp lực quá lớn.

Hiện tại, đội ngũ của An Lạc Khâm đang tập trung phân lượng, phối trí thuốc trừ virus tang thi. May mắn kiểm tra ra trong tuyết chứa chút ít virus tang thi liền thông báo cho người thường không bị lây nhiễm trong căn cứ không nên ra ngoài. Người lây nhiễm virus còn trong bệnh viện hiện vẫn trong phạm vi khống chế.

Tuy rằng ngay từ đầu có vài người tử vong không rõ nguyên nhân, nhưng người sống còn lại đại đa số đều được cứu trị.

Thời gian các nàng từ căn cứ Huy Hoàng trở về chẳng qua mới hơn nửa tháng đã đến mùa đông, cũng may sau khi trở về Mạc Tô đã cho người lắp đặt hệ thống sưởi ấm, hiện tại hầu như mỗi nhà đều có điều hòa.

Còn có nhân viên khoa học nghiên cứu tân vệ tinh, hiện tại có vài cái đã có thể xem điện ảnh và kịch truyền hình.

Từng cỗ mùi thơm đồ ăn phiêu phiêu truyền vào trong mũi, Ninh Vũ Nhiên quay đầu nhìn Mạc Tô từ phòng bếp bưng theo đồ ăn vừa làm xong đặt trên bàn, nói với nàng: "Tiểu heo lười, rời giường ăn cơm."

Bên môi Mạc Tô phác họa một mạt cười nhợt nhạt lại mang theo dịu dàng cưng chiều. Trên người cô còn buộc tạp dề phía trên vẽ họa tiết phim hoạt hình đáng yêu.

Ninh Vũ Nhiên le lưỡi, nhanh chóng xuống giường rửa mặt.

Đồng hồ trên tường không nhanh không chậm chuyển động, sau khi Ninh Vũ Nhiên ngồi xuống cầm lấy đũa liền gắp đồ ăn cho A Tô nhà mình.

"An Lạc Khâm bào chế được bao nhiêu thuốc?" Ninh Vũ Nhiên chớp chớp mắt.

Mạc Tô để cho nàng gắp đồ ăn, sau đó nói: "126 lô thuốc đã được phát đi, hôm nay người bị lây nhiễm hẳn có thể khôi phục." Cô liếc mắt một cái nhìn hoa tuyết thuần trắng ngoài cửa sổ rơi xuống "Có điều tuyết còn chưa dừng, trước khi tuyết ngừng rơi, bọn họ tạm thời sẽ ở trong bệnh viện."

Thuốc này tuy rằng có thể loại trừ virus tang thi trong cơ thể người lây nhiễm, đồng thời hình thành kháng thể bảo vệ cơ thể, nhưng dù sao những người này vừa mới khỏi hẳn, không thích hợp trong thời gian ngắn lại tái nhiễm.

Ăn xong điểm tâm sáng vừa mới bảy giờ rưỡi, Ninh Vũ Nhiên trực tiếp sử dụng Thủy Linh Quyết tẩy rửa sạch sẽ bát đũa. Thấy nàng sử dụng dị năng như vậy, Mạc Tô có chút dở khóc dở cười.

Chờ Ninh Vũ Nhiên rửa xong, Mạc Tô mặc áo khoác vào: "Tôi muốn đến phòng thí nghiệm một chuyến."

Đã nhiều ngày nghiên cứu chế tạo từng đó thuốc cứu người, linh tuyền trong tay An Lạc Khâm hẳn đã hao tổn khá nhiều. Hơn nữa hắn rất ít nghỉ ngơi, hiện tại vẫn còn thiếu mấy chục phần thuốc.

Thấy Mạc Tô sắp đi ra khỏi cửa, Ninh Vũ Nhiên vội vàng nhấc tay nói: "Em cũng muốn ra ngoài."

Đôi mi thanh tú của Mạc Tô hơi nhíu, Ninh Vũ Nhiên sợ lạnh đã ba ngày nay không ra khỏi cửa.

Ninh Vũ Nhiên mặc vào một cái áo lông vũ lam sắc, cả người cực kỳ đáng yêu, nàng cong môi cười nói: "Nếu A Tô muốn đi phòng thí nghiệm, em thay chị đi bệnh viện xem thử mấy người bị lây nhiễm nha?" Dù sao A Tô nhà nàng hiện tại là thủ lĩnh căn cứ đấy!

Mạc Tô xoa nhẹ đầu của nàng.

Ninh Vũ Nhiên cười mở cửa ra, gió lạnh liền thổi vào một chút, quả nhiên rất lạnh. Tuy rằng hiện tại nàng đã là Luyện Khí năm tầng nhưng theo lời nói của hệ thống rác rưởi kia, không nhập Trúc Cơ vẫn là người phàm.

Huống hồ, nhiệt độ không khí vào mùa đông ở tận thế so với trước tận thế giảm xuống ít nhất cũng hai mươi mấy độ.

Thấy Ninh Vũ Nhiên bị đông lạnh, bộ dáng có chút đáng thương, Mạc Tô nhịn không được bật cười: "Hay là vẫn nên ở trong phòng đi?"

Ninh Vũ Nhiên bất mãn "Rầm rì" một tiếng, cậy mạnh nói: "Em mới không sợ lạnh." Kết quả vừa nói xong liền nhịn không được hắt xì một cái.

Ninh Vũ Nhiên: "..."

Mạc Tô cười cầm lấy tay nàng có chút bị đông lạnh, Mộc linh khí tinh thuần lôi kéo Thủy linh khí trong cơ thể Ninh Vũ Nhiên nói: "Em bị ngốc sao? Không biết vận linh lực?"

Ninh Vũ Nhiên liếc mắt một cái trừng cô, một nụ hôn rơi trên môi mềm của Mạc Tô, đắc ý nói: "Có ngu ngốc cũng là của chị."

Mạc Tô trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm, nhẹ nhàng nói: "A Nhiên vĩnh viễn đều là tiểu ngu ngốc của tôi."

...
Phòng thí nghiệm.

An Lạc Khâm đang không ngừng chỉ huy các trợ thủ chế tác thuốc, bởi vì mấy ngày nay chưa được nghỉ ngơi, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đôi mắt đen nhánh đã có chút sung huyết.

Thời điểm Mạc Tô đến nơi, An Lạc Khâm vì thể lực chống đỡ không nổi bị Hàn Di An cưỡng chế đặt ở trên ghế bắt hắn nghỉ ngơi.

Hàn Di An đang giúp An Lạc khâm xoa huyệt thái dương, thấy Mạc Tô tiến vào, trực tiếp thay An Lạc khâm nói: "Còn thiếu ba lô thuốc, có điều có một nguyên liệu đã dùng hết rồi."

Nguyên liệu dùng hết đúng là nước linh tuyền của Mạc Tô, cô gật gật đầu nói: "Tôi mang theo nguyên liệu đó tới."

Nói xong liền lấy ra hai bình ngọc đựng linh tuyền. Nghe thấy Mạc Tô mang theo linh tuyền đến, An Lạc Khâm lập tức mở mắt, đứng dậy đi tới trước người Mạc Tô nhận lấy. Sau đó liền muốn tiếp tục chế tác ba lô thuốc còn thiếu.

Hàn Di An: "..."

Mạc Tô cũng có chút dở khóc dở cười, cô nói với An Lạc khâm: "Chú ý thân thể, dù sao thân thể của anh khỏe mạnh mới có khả năng cứu được càng nhiều người."

Thanh âm của cô tuy rằng trước sau như một thanh thanh lãnh lãnh, lại ngoài ý muốn nhiều thêm chút ý vị ấm áp.

An Lạc Khâm ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm linh tuyền, gật gật đầu.

Bởi vì không hiểu biết nghiên cứu, Mạc Tô chỉ đến đưa linh tuyền, có xem qua một chút, sau đó liền rời đi. Vỗn dĩ nghĩ đi một chuyến đến bệnh viện lại nhận được điện thoại của Tần Triển Tiêu.

Nhìn Mạc Tô rời khỏi phòng thí nghiệm, Hàn Di An nghĩ, sức mạnh tình yêu quả nhiên lợi hại. Hắn nhớ rõ ban đầu vừa mới gặp được hai người Mạc Tô và Ninh Vũ Nhiên, Mạc Tô từ trong ra ngoài đều tản ra khí tức lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng thản nhiên cùng với thanh âm trời sinh thanh lãnh không độ ấm, phảng phất trong đất trời bất cứ sự vật gì đều không thể lọt vào mắt cô ấy.

Mà nay, tuy rằng vẫn thanh lãnh lạnh nhạt, nhưng không chỉ cười, còn luôn lộ ra vài phần ôn nhu. Mặc dù đại đa số thời điểm, Mạc Tô chỉ ở bên Ninh Vũ Nhiên mới có thể bộc lộ ra cảm xúc như vậy.

Hàn Di An nhìn An Lạc Khâm bắt đầu bào chế thuốc, có chút bất đắc dĩ cười cười.

Phòng họp căn cứ Thự Quang, Mạc Tô thần sắc đông lạnh phun ra hai chữ: "Huy Hoàng."

Ba ngày trước, sau khi Thự Quang phát hiện tuyết lớn có thể làm cho người thường cảm nhiễm chút ít virus tang thi, liền lập tức thông báo cho căn cứ Thương Lan, căn cứ Huy Hoàng cùng vài căn cứ loại nhỏ khác.

Trong đó căn cứ Huy Hoàng có số người lây nhiễm nhiều nhất.

Mạc Tô tuy rằng có linh tuyền sẽ không lấy ra cho bọn họ nghiên cứu, cũng không lạnh lùng nhìn những người bị lây nhiễm đó chết. Nhưng giúp đỡ tối đa chỉ có thể cho vài nhân viên nghiên cứu khoa học đến phòng thí nghiệm căn cứ Thự Quang, gặp chỉ huy chế tạo ra thuốc diệt trừ virus tang thi An Lạc Khâm lấy thuốc sau đó mang về cho người bị lây nhiễm ở căn cứ họ sử dụng.

Cách làm này thực sự đã rất khoan dung rộng lượng.

Nào ngờ nhân viên khoa học sau khi trở lại căn cứ Huy Hoàng, trực tiếp đem thuốc này mang về phòng thí nghiệm nghiên cứu mà không phải đem phân phát cho người lây nhiễm. Hiện tại, người bị lây nhiễm đã chết hơn phân nửa.

Mạc Tô nở nụ cười băng lãnh, thông qua máy truyền tin đặc thù nói với người ẩn núp tại căn cứ Huy Hoàng: "Nếu căn cứ Huy Hoàng đã không cần, tất cả thuốc hủy hết đi!"

Toàn bộ mọi người đang ngồi cùng người bên kia đầu dây trong lòng cả kinh, dường như không ngờ Mạc Tô sẽ nói ra lời như vậy.

Dù sao Mạc Tô tính cách thanh lãnh lạnh nhạt, nhưng nhìn những việc cô đã làm từ trước đến nay đủ để gọi đây là một người tốt.

Tần Triển Tiêu hỏi: "Không cho người lây nhiễm của căn cứ Huy Hoàng hoặc mang về lại sao?"

Mạc Tô mặt mày lạnh băng: "Hiện tại trong Huy Hoàng có bao nhiêu người của chúng ta?"

"Mười hai người." Tần Triển Tiêu nói. Bỗng dưng phản ứng lại, bọn họ quá ít người, vào được phòng thí nghiệm của căn cứ Huy Hoàng rất khó, cũng may bọn họ vốn dĩ có người ẩn núp trong phòng thí nghiệm. Trực tiếp tiêu hủy mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng so với đem thuốc phân phát cho người lây nhiễm ở căn cứ Huy Hoàng hoặc cầm về lại thì đây chính là cách ít nguy hiểm nhất.

Dù sao trực tiếp tiêu hủy thuốc, bọn họ còn có thể ở căn cứ Huy Hoàng tiếp tục che giấu. Nếu đem thuốc phân phát cho người lây nhiễm trong căn cứ có thể sẽ bị bại lộ, một khi bại lộ, mười hai người kia nói không chừng không còn sống trở về. Huống chi, căn cứ Huy Hoàng chỉ sợ sẽ sớm xuống tay giết chết những người lây nhiễm có thể trở thành tang thi.

Việc đưa thuốc trở về cũng không quá khả thi, từ sau khi đại tuyết rơi, vài căn cứ liền phong thành toàn bộ, cho dù là tiểu đội dị năng ra khỏi thành tìm kiếm vật tư, muốn ra vào đều vô cùng phiền toái. Mà người bình thường căn bản sẽ không nguyện ý ra khỏi thành vào mùa đông.

Mùa đông tận thế rất lạnh, dị năng giả có tố chất thân thể tốt cũng cảm giác được rét lạnh. Tang thi lại không sợ lạnh, tuyết chứa chút ít virus tang thi đúng là thứ hữu ích đối với bọn nó. Theo tin tức từ tiểu đội dị năng mấy ngày gần đây ra khỏi thành nghe được, khả năng đã có  tang thi tứ giai cao cấp.

Tang thi tứ giai cao cấp, nghe không lợi hại bằng tang thi ngũ giai lúc trước Mạc Tô giết chết, nhưng không phải tất cả mọi người đều quái vật giống như Mạc Tô.

Mạc Tô thần sắc lạnh lùng: "Thuận tiện để cho tất cả mọi người ở căn cứ Huy Hoàng biết được chút chuyện về thuốc này."

Tuy rằng bị lây nhiễm đều là người thường, nhưng không thể cam đoan bọn họ không có thân nhân, bạn bè là dị năng giả.

Nếu căn cứ Huy Hoàng tự tay chặt đứt đường sống của người bị nhiễm virus tang thi, vậy liền để cho tất cả mọi người hiểu được bộ mặt thật của người cầm quyền căn cứ!

Cô không phải người tốt, cũng không phải thương hại đối với những người bị lây nhiễm mà chết đó, chỉ là không thể chấp nhận được căn cứ Huy Hoàng lấy thuốc của An Lạc Khâm vất vả nghiên cứu chế tạo làm ra vẻ ta đây.

—— một khi đã như vậy, không bằng hủy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store