ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Ai Thuong Nu Lao Su Lang Due

Tôi không còn tiếp tục cố liên lạc với Cẩn nữa, dĩ nhiên Cẩn cũng không chủ động liên lạc tôi, giống như chúng tôi đột nhiên biến thành người xa lạ. Tôi nghĩ, chắc Cẩn vẫn còn giận tôi, nhưng lần này, tôi không nghĩ đến việc chuộc tội. Tôi tin tưởng, Cẩn sẽ yêu tôi, con đường trước mặt dù gian khổ, tiền đồ nhất định rực rỡ.

Trước kia tôi vẫn luôn không có lòng tin đối với chuyện này, mà bây giờ, tôi lại thay đổi, tin chắc mười mươi. Có lẽ, tôi đang tự an ủi mình, nhưng loại tin tưởng này là thứ nâng đỡ tôi, là động lực giúp tôi tiếp tục cố gắng mỗi ngày trong cuộc sống.

Vùi đầu vào học tập năm 12, chủ nhiệm lớp vui vẻ khen ngợi tôi không dứt, không chỉ một lần nói rằng trạng thái của tôi rất tốt, thầy nói ở thời điểm mấu chốt như vậy mà tôi có thể đạt được trạng thái tinh thần tốt nhất đúng là một việc tốt. Nhìn dáng vẻ chủ nhiệm lớp, tôi cũng thấy vui vẻ, người ba năm này vẫn bị tôi coi thường nhưng vẫn rất tốt với tôi, chủ nhiệm lớp, bây giờ mới phát giác được thầy cũng thật đáng yêu.

Từ ngày hôm đó trở về sau tôi không đi qua lớp Văn 2 nữa, chỉ sợ nhìn thấy Cẩn. Thực hiện kế hoạch dành cho chúng tôi một khoảng thời gian để suy nghĩ, lần này, tuyệt đối không thể không kìm hãm bản thân được. Nếu không thể khống chế bản thân, như vậy, đành phải giảm bớt cơ hội gặp mặt xuống.

Đáng tiếc, chuyện A Đạt oán trách tôi vẫn không thể cải thiện gì, cuối cùng tôi vẫn là một mình tới tới lui lui, không muốn cùng người nào nói chuyện phiếm hoặc là nói bất kỳ chuyện gì, trừ việc đi vệ sinh phải ra ngoài thì tôi cũng không ra khỏi lớp, vẫn ngồi trong lớp đọc sách, làm bài. Dù sao cũng lớp 12 rồi, học tập mới là chuyện quan trọng nhất.

Có vài lần sau giờ tan học, đi ở phía trước, nghe được người phía sau tôi kêu "Đỗ lão sư....", sau đó liền nghe đến giọng nói quen thuộc của Cẩn, tôi khắc chế mình quay đầu lại, lập tức ổn định hơi thở quyết đoán ngẩng đầu đi thẳng về phía trước, cho đến khi ra khỏi cổng trường rồi mới quẹo trái, nổi điên chạy trốn.

Tôi đang chờ đợi, một người con gái, hay là đang đợi, một bể khổ trầm luân....

Đoạn thời gian đó, bài tôi nghe nhiều nhất chính là bài 《Mưa băng》của Lưu Đức Hoa, rối loạn, khổ sở, giãy giụa, học kỳ đầu của lớp 12 cứ như vậy trôi qua.

Vẫn trống vắng như cũ....

Học kỳ cuối của năm lớp 12, tôi cảm giác có một chút máu me, sự hỗn loạn giờ đây mới thực sự bắt đầu. Kì thi lớn, kì thi nhỏ, kì thi tháng, kì thi thử...Thi đến không thấy mặt trời, cầm bài thi trong tay cũng không còn hoang mang nữa, chỉ có chết lặng và như một cái máy.

Lần đầu tiên thi thử.

Hoặc là, đối với chúng tôi mà nói, trừ thi đại học ra, kì thi quan trọng nhất chính là kì thi mô phỏng thi đại học, dù sao cũng là cuộc thi trước khi đăng ký nguyện vọng, lão sư và gia đình sẽ tham khảo kết quả hai lần thi này, cũng coi như là liên quan mật thiết đến tiền đồ tương lai.

Nguyện vọng của tôi đã sớm quyết định, nhưng tôi vẫn không nói ra, không muốn tìm cho mình nhiều phiền toái như vậy, một khi tôi mở miệng, nhất định là những nhà thuyết khách và những lời trách cứ sẽ ùn ùn kéo tới.

Tôi và Cẩn vẫn không có bất kỳ liên lạc nào, ngẫu nhiên đụng nhau cũng sẽ cố ý né tránh. Trước kia tôi sẽ muốn tìm một vài biện pháp đi len lén nhìn một chút, bây giờ thì ngay cả một ý nghĩ tôi cũng không dám có.

Khoảng cách, nhất định phải tạo nên khoảng cách, để cho Cẩn suy nghĩ kĩ một chút.

Dĩ nhiên đối với tôi mà nói, đây là một loại hành hạ kinh khủng, mấy lần muốn trộm nghiêng đầu nhìn một cái nhưng cũng phải cưỡng chế chính mình quay đầu bỏ chạy, có lẽ là vì không biết mình phải làm thế nào nên đành trốn tránh.

Tôi liên tục ép buộc bản thân dồn sức vào học tập. Một câu của A Đạt nhắc nhở tôi, nếu như tôi thi đại học không tốt, như vậy Cẩn....Trong lòng tôi hiểu rõ Cẩn sẽ phải gánh vác những gì.

Xem ra là không thành công thì cũng thành nhân. Đây là câu nói năm đó lão Tưởng nói với thuộc hạ, mà bây giờ tôi lại dùng trên người của mình.

Ít nhất thì tình hình trước mắt tôi là như vậy.

Mà Cẩn vẫn không hề liên lạc với tôi. Trừ việc tôi cố ý trốn tránh những lần ngẫu nhiên gặp gỡ, nàng cũng đang trốn tránh tôi. Mỗi lần không hẹn mà gặp, chúng tôi đều là cúi đầu sát vai mà qua. Điều này khiến nội tâm tôi có chút thấp thỏm, tôi rất sợ, sợ một khi khoảng cách kéo dãn quá xa, có thể nào sẽ biến thành một khoảng cách thực sự, giống như một lò xo...Khi vượt quá giới hạn đàn hồi, sẽ không thể trở lại như trước nữa.

Mà thôi, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng để sau thi đại học rồi tính.

Vì nàng, cũng vì tôi, tôi nhất định phải tập trung thi thật tốt.

Lần đầu tiên thi thử, nhìn không khí cũng biết rất nghiêm túc, từ việc chia lớp đến việc có các loại giám thị hành lang, hoàn toàn mô phỏng chính xác một kì thi đại học, làm cho người ta cảm thấy có chút áp lực.

Ngồi trong phòng thi, lần này là lần đầu tiên học cấp ba mà không dựa vào thành tích để chia phòng thi, mà là trộn danh sách học sinh của các lớp lại. Lần đầu tiên ngồi hàng cuối trong phòng thi, nhìn nhiều người trước mặt như vậy, tôi vẫn cảm thấy không được thích ứng cho lắm.

Giám thị kẹp bài thi tiến vào, gương mặt nghiêm túc, sau khi nhận được bài thi liền bắt đầu theo thói quen xem phần làm văn trước, đề văn kì này rất phù hợp với tâm tình của tôi, "Khoảng cách"!

Thật không biết các lão sư nghĩ thế nào, ra cái đề như vậy, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu làm bài.

Trong phòng yên tĩnh, lần đầu tiên thi thử, có thể tưởng tượng ra được bầu không khí đó, ngẩng đầu nhìn, tất cả mọi người tập trung tinh thần làm bài. Cho tới bây giờ tôi chưa từng ngồi ở phía sau nhìn người khác làm bài, trước kia cũng là ngồi một mình ở hàng đầu, không biết phía sau xảy ra chuyện gì, mình làm xong cũng chỉ ngủ mất, bây giờ mới biết, thì ra cuộc thi là như vậy.

Bạn nữ ngồi trước mặt tựa hồ gặp phải vấn đề khó khăn, chưa bắt đầu làm bài, nhìn bộ dáng của nhỏ, tôi cười cười, tiếp tục cúi đầu làm bài.

Rất nhanh tôi đã làm xong câu đầu tiên, đọc đề câu tiếp theo thì gặp chút phiền toái, có điều rất nhanh liền giải quyết được ngay. Lướt qua bài thi, tôi nhìn phần giấy trắng trong mục làm văn mà ngẩn người.

Viết xong đề bài nhưng lại không biết mở bài nên viết thế nào, viết viết một hồi lại cảm thấy tựa hồ mình vừa hướng theo phương hướng thơ ca mà phát triển, cuối cùng, lý trí chiến thắng tình cảm, nửa đường bắt đầu chuyển văn phong, cuối cùng cũng quay lại được đường cũ.

Nhìn bài thi hoàn tất rậm rạp chữ viết, tôi thở dài một hơi, cuối cùng cũng giữ lại được....

Bây giờ quan trọng nhất là điểm số, chỉ cần có thể cầm chắc điểm số, về phần ý tưởng bay bổng thơ ca gì đó thì thôi bỏ đi.

Mấy môn sau đó tôi làm tương đối tốt, môn thứ nhất đã thi xong, sau đó tôi lại khôi phục lại trạng thái thoải mái thường có trong cuộc thi, cho nên thi thử cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.

Sau khi thi xong, có bao nhiêu niềm vui dĩ nhiên sẽ có bấy nhiêu nỗi buồn, A Đạt hỏi tôi thi thế nào, tôi nói cũng bình thường. Lần đầu tiên A Đạt hỏi tôi đăng ký thi trường nào, tôi không nói, chỉ nói là đến lúc đó rồi tính.

A Đạt nói cho tôi biết, nó muốn thi ngành pháp luật Trung Quốc, chỉ là không đủ tự tin thôi, chờ có kết quả rồi quyết định không muộn.

"Minh tử, thật ra thì cậu thi ngành luật cũng rất tốt, tụi mình có thể tiếp tục học chung. Đáng tiếc, thành tích của cậu so với tớ quá tốt, thi ngành luật sẽ rất đáng tiếc!"

Nhìn A Đạt, tôi rất khó tưởng tượng cảnh khi A Đạt biết nguyện vọng của tôi sẽ có biểu cảm gì.

Thi xong, có một thời gian ngắn để nghỉ ngơi, mặc dù không tới một ngày nhưng được thư giãn tí cũng tốt, tôi cố ý chạy đến KFC ở gần nhà ăn một bữa thả giàn, ăn tới ba cái đùi gà rán cay, xanh mặt giơ tay lên trời thề trong 5 năm sẽ không bao giờ đụng đến KFC nữa.

Ôm bụng no căng lết về nhà, chợt rất nhớ Dương Dương, đã lâu không gặp Dương Dương, cũng không biết thằng bé bây giờ thế nào, nhớ Cẩn đã từng nói với tôi về việc ba của Dương Dương có thêm một đứa con, sau đó cũng không nói thêm gì nữa, xảy ra quá nhiều chuyện, khiến cho tôi gần như quên mất chuyện của Dương Dương.

Đáng tiếc, tôi chỉ có chừng đó thời gian, tôi còn phải chờ thi đại học kết thúc rồi sau đó mới có thể đi giải quyết chuyện của tôi.

Từng ngày cứ thế trôi qua, thay vì chán chường và tuyệt vọng, không bằng kiên định tiến bước giải quyết tốt từng chuyện trong tay.

Đột nhiên tôi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, mặc dù biết sau khi ăn no không nên chạy, tôi vẫn chạy như bay một trận, cảm thấy hít thở có chút khó khăn mới dừng lại, thở hồng hộc.

Tôi nhất định sẽ thành công, sẽ thi thật tốt, học thật giỏi, giải quyết hết mọi chuyện, quan trọng nhất là, tôi nhất định phải đuổi kịp Cẩn!

Kết quả đã có, không có quá nhiều sai sót, trừ điểm môn toán thấp hơn một ít so với dự đoán của tôi chừng 5-6 điểm, môn lịch sử lại so với dự định ban đầu tốt hơn nhiều, chủ nhiệm lớp vui vẻ vỗ vai tôi, cười nói tôi có thể đăng kí vài trường tốt.

Dĩ nhiên tôi biết chủ nhiệm lớp nói trường tốt là nói cái gì, hiển nhiên là mấy cái trường đại học danh tiếng kia ở Bắc Kinh. Tôi chỉ cười thầm, vẫn không nói lời nào. Lần này, không thể lỗ mãng, muốn đạt tới mục đích của mình, tôi không thể đối địch với cả thiên hạ.

Tôi không muốn phí quá nhiều hơi sức vào việc này.

Ngữ văn dĩ nhiên là không sơ xuất, rất may mắn là cuối cùng tôi vẫn còn có thể khắc chế chính mình.

Tựa hồ chủ nhiệm lớp còn vui hơn cả tôi, thầy nói thành tích của tôi trong thành phố không hạng nhất cũng hạng nhì. Hằng năm, đại học Bắc Kinh sẽ tuyển thẳng mười người đứng đầu ở thành phố tôi, như vậy, tôi nhất định có thể vào trường đại học Bắc Kinh.

Chủ nhiệm lớp đang giúp tôi định hướng vào các đại học này mà cố gắng, trong lòng tôi có chút cảm thấy tội lỗi, bởi vì thầy nhất định phải thất vọng.

Đang lúc chủ nhiệm lớp và Ngô lão sư thảo luận khí thế bừng bừng, tôi thấy Cẩn.

Không biết nàng tiến vào lúc nào, đứng cạnh bình đun nước, ngắm nhìn các lão sư khác đang nhiệt liệt thảo luận.

Hoặc là, nàng không nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt chúng tôi cứ như vậy gặp nhau.

Một khi gặp nhau, cũng không muốn né tránh nữa, tôi cứ như vậy nhìn chằm chằm Cẩn, mà Cẩn cũng nhìn tôi, không có bất kỳ biểu cảm nào, không có nụ cười quen thuộc, chẳng qua là ngơ ngác nhìn.

Trong ánh mắt này, bao hàm quá nhiều tình cảm, kể từ sau lần đi quá giới hạn đó, tôi không còn ngắm nhìn Cẩn, tôi không biết, Cẩn có hay không ngắm nhìn tôi, cho dù có quá nhiều nhớ mong và không cam tâm, tôi vẫn đè nén, tôi tự nói với mình, nhất định phải chịu đựng, không thể để cho giữa hai chúng tôi xuất hiện vấn đề gì vào lúc này.

Chủ nhiệm lớp thấy được, cũng xoay người nhìn.

"Đỗ lão sư a...Tụi tôi đang nói về Chu Minh. Đứa nhỏ này không tệ, nhất định có thể thi đậu đại học XX!"

Chủ nhiệm lớp nói một cách chắc chắn.

Dĩ nhiên là Cẩn biết tôi muốn thi nơi nào, nàng không nói gì thêm, chỉ cười cười, "Đúng vậy!"

Nhấp một hớp nước trong ly, Cẩn xoay người rời đi.

Mà tôi cũng thu lại ánh mắt, một lần nữa chuyển lại xem hai lão sư đang nhiệt liệt thảo luận, tôi nên suy nghĩ một chút đến lúc đó nên nói như thế nào.

Mọi chuyện về Cẩn, tôi phải tìm một lý do khá hơn một chút, nếu không, thi vào trường đại học của Cẩn, mọi người nhất định sẽ nghĩ đến nguyên nhân.

Lần này, nhất định không thể để cho Cẩn gặp khó xử!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store