ZingTruyen.Store

Bhtt Edit Abo Xuyen Thanh Tra A Vuon Truong Trong Sach Hoan

Chương 181

Mạc Du Tâm thấy Tô Ngữ Băng tỉnh, liền kéo bảo bảo vào lòng, cười nói, "ồn đến cậu này sao?"

Tô Ngữ Băng xoa mắt nói, "hai người dậy sớm vậy làm gì?"

"Mình dỗ Tiểu Nguyệt Lượng, khó lắm mới hết giận đó." Mạc Du Tâm ôm bảo bảo hôn một cái.

Bảo bảo vui vẻ nằm trong lòng mommy cọ cọ, "mommy ~ chơi, bò bò!"

Mạc Du Tâm cười đáp lời bảo bảo, "ừ, mommy chơi với tiểu xấu xa nha."

Nói rồi Mạc Du Tâm để bảo bảo xuống giường, rồi vỗ vỗ mông nhỏ của bảo bảo.

Bảo bảo lắc mông bò đi, bò được một đoạn thì bị mommy kéo chân về, khiến bé vui đến cười "ha ha".

Tô Ngữ Băng nghi ngờ nhìn một lớn một nhỏ, "hai người nghĩ ra trò chơi mới sao?"

"Chơi túm chân, Tiểu Nguyệt Lượng thích mình chơi với con, tóm lại không giận mình là được."

Tô Ngữ Băng cười nằm trong chăn nhìn một lớn một nhỏ lăn lộn chơi, alpha của nàng mới đi vài ngày, nàng và bảo bảo luôn nhớ cô.

Mạc Du Tâm kéo chân bảo bảo chơi một hồi, sau đó nằm trên giường, ôm bảo bảo vào lòng chơi đùa.

Bảo bảo vui vẻ nằm trong lòng mommy, tay cầm heo nhỏ chơi đùa, thỉnh thoảng cọ cọ Mạc Du Tâm làm nũng, đã một tuần bé không thấy mommy, đương nhiên muốn dính mommy.

Tô Ngữ Băng nhìn Mạc Du Tâm với ánh mắt có phần uất ức, rồi lại nhìn về phía bảo bảo trong vòng tay của Mạc Du Tâm.

Mạc Du Tâm có vẻ hiểu ý vợ, giờ Tô Ngữ Băng cũng muốn mình ôm một chút, nhưng hiện tại cô đang bị "chiếm đóng" bởi tiểu gia hỏa, mà tiểu gia hỏa cuối cùng cũng không giận nữa, nên đương nhiên cô phải dỗ dành bé trước đã.

Bảo bảo thấy mẹ nhìn mình, liền vẫy vẫy tay với con heo nhỏ màu hồng trong tay, rồi lại nằm trong lòng Mạc Du Tâm, vẫy vẫy đôi chân ngắn của mình.

Mạc Du Tâm lại dỗ dành bảo bảo một lúc, hôn lên má bé và nói: "Đã hơn bảy giờ rồi, mommy đưa con đi rửa mặt ăn sáng nhé?"

"Dạ~" Bảo bảo ngoan ngoãn đáp, tâm trạng vui vẻ tựa vào lòng Mạc Du Tâm, chờ mẹ rửa mặt cho.

Mạc Du Tâm ôm bảo bảo, đặt đôi chân ngắn của bé lên bồn rửa mặt, rồi ôm con từ phía sau, một tay nhúng nước ấm để rửa mặt cho bảo bảo.

Bảo bảo rất hài lòng với sự chăm sóc của mẹ, trong khi đó cố gắng với tay định nghịch nước trong bồn, nhưng Mạc Du Tâm nhanh mắt nhanh tay ngăn lại.

Cô nhẹ cười, giữ bảo bảo trong lòng, "Tiểu xấu xa, còn muốn lợi dụng lúc mommy không chú ý để chơi nước à? Không được hiểu không?"

"Được~" Bảo bảo dùng giọng nhỏ xíu đáp lại.

"Há miệng cho mommy, giống như lúc con ăn cơm ấy." Mạc Du Tâm dặn dò con.

Bảo bảo mở miệng rộng, Mạc Du Tâm lấy bàn chải đánh răng nhỏ để chải răng cho con, rồi mới ôm con xuống lầu ăn sáng.

Tô Ngữ Băng lo Mạc Du Tâm mới về sẽ mệt, liền vỗ tay với bảo bảo nói: "Tiểu Nguyệt Lượng, để mẹ đút con ăn nhé? Cho mommy nghỉ ngơi một chút."

Bảo bảo dụi dụi mặt vào người Mạc Du Tâm làm nũng, đầu nhỏ lắc qua lắc lại như cái trống lắc, mấy ngày nay bé chưa gặp mẹ-mommy, đương nhiên phải nhõng nhẽo một chút!

Mạc Du Tâm thấy bảo bảo bám mình, nhẹ cười nói với Tô Ngữ Băng: "Không sao đâu, để mình đút bé ăn."

Mạc Du Tâm vừa nói vừa đặt bảo bảo vào ghế ăn trẻ em, rồi ngồi xuống cạnh bé.

Hôm nay, dì Triệu chuẩn bị cho bảo bảo cháo trắng với thịt heo xé, cháo trắng mềm mịn thơm ngọt hòa cùng thịt heo xé ngọt ngào, chỉ cần ngửi thôi là bảo bảo đã há miệng đợi sẵn.

Mạc Du Tâm bị bảo bảo làm cho bật cười, nhẹ nhàng nói: "Đừng vội, mommy sắp đút cho con ngay đây."

Nói rồi, Mạc Du Tâm thổi thổi cháo cho nguội, rồi mới đưa đến miệng bảo bảo. Bảo bảo ăn một miếng, vui vẻ ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân ngắn của mình.

Mạc Du Tâm nhìn bảo bảo ăn ngon lành, cũng cảm thấy vui theo, dỗ dành bé ăn xong bữa sáng. Cô đưa một con rùa nhỏ màu xanh cho bảo bảo chơi, rồi mới bắt đầu ăn sáng của mình.

Khi cô ăn xong, thì thấy Tô Ngữ Băng ở bên cạnh nháy mắt với mình, chắc chắn là có chuyện gì đó muốn nói.

Mạc Du Tâm đứng dậy, nhưng ngay lập tức bị bảo bảo phát hiện. Bảo bảo mở tay ra, gọi: "Mommy ~ ôm! Chơi~"

Mạc Du Tâm liếc nhìn Tô Ngữ Băng, khẽ ho một tiếng rồi dỗ bảo bảo: "Tiểu Nguyệt Lượng, mommy đi vệ sinh một chút, một lát sẽ quay lại ôm con chơi nhé? Rất nhanh thôi, con chơi với bà và các cô nhé."

Bảo bảo chu môi, biểu lộ sự không vui, rồi dùng đôi mắt to nhìn Mạc Du Tâm.

Chính lúc này, Triệu Anh Chi lại làm bảo bảo vui vẻ, bế bé lên dỗ dành: "Hôm qua con không phải muốn đi ra vườn xem chó con sao? Đi thôi, bà và bà Lý sẽ đưa con đi xem chó con, chơi xong rồi về lại tìm mẹ chơi tiếp nhé?"

Bảo bảo nghĩ một chút về chú chó nhỏ hôm qua, rồi gật đầu: "Được~"

Chú chó nhỏ hôm qua còn vẫy đuôi với bé, bé thích lắm! Dù sao mommy cũng sẽ ở lại đây, chơi với chú chó một lúc rồi lại quay lại chơi với mommy.

"Thật ngoan, đi nào, chúng ta đi thôi." Triệu Anh Chi mỉm cười nói với Lý Tú Anh, hai người bế bảo bảo đặt vào xe đẩy, đẩy bé ra ngoài chơi.

Mạc Du Tâm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Tô Ngữ Băng trở lại phòng. Vừa vào đến phòng, Mạc Du Tâm liền bị Tô Ngữ Băng đẩy vào cửa.

Mạc Du Tâm mỉm cười nhìn Tô Ngữ Băng trước mặt, "Sao vậy? Giám đốc của mình vội vàng thế à?"

"Sao vậy? Cậu này còn dám không hài lòng à?" Tô Ngữ Băng nói xong, nhướng mày, rồi hôn lên môi Mạc Du Tâm. Cô đã muốn làm vậy từ lâu, nhưng mãi không có cơ hội.

Mạc Du Tâm một tay ôm lấy eo Tô Ngữ Băng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt lưng cô, dỗ dành người trong vòng tay mình, cho đến khi cả hai đều thở dốc. Tô Ngữ Băng tựa vào lòng Mạc Du Tâm, thở hổn hển.

Mạc Du Tâm dịu dàng an ủi: "Mình cũng nhớ cậu này lắm, không thì buổi sáng ở nhà ở với mình đi, được không?"

"Ừm." Tô Ngữ Băng vừa đáp, vừa xoay người khoá cửa lại, tay ôm lấy cổ Mạc Du Tâm, vội vã hôn lên môi cô, miệng mơ hồ nói: "Chúng ta nhanh lên, không chừng một lát nữa Tiểu Nguyệt Lượng về lại tìm cậu này đấy."

"Được, vợ yêu, mình cũng nhớ cậu này lắm." Mạc Du Tâm nói, rồi ôm lấy eo Tô Ngữ Băng, quay người ấn Tô Ngữ Băng vào cửa, hôn lên môi cô. Không biết từ lúc nào chiếc váy ngủ của Tô Ngữ Băng đã bị vén lên đến hông.

Tô Ngữ Băng chỉ cảm thấy nụ hôn của Mạc Du Tâm nóng bỏng và kéo dài. Cô cuối cùng cũng đưa tay lên dựa vào vai Mạc Du Tâm, thở một chút, vội vã lên tiếng: "Đừng ở đây."

Nụ hôn của Mạc Du Tâm rơi xuống vành tai Tô Ngữ Băng, nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, có mình đây mà, một lát mình sẽ bế cậu này về giường nhé."

Mùi bạc hà tràn ngập cả căn phòng, Tô Ngữ Băng không còn sức để nói không, chỉ biết để mặc Mạc Du Tâm hôn mình.

Trong khi đó, bảo bảo đang được hai bà đưa đi xem chó con trong khu dân cư. Con bé cầm trong tay hai cái xúc xích mà bà đã chuẩn bị sẵn, vẫn nhớ chú chó nhỏ hôm qua, khi nó vẫy đuôi với mình.

Chú chó nhỏ đó là của một người có biệt thự gần nhà họ, Lý Tú Anh đẩy xe đẩy, còn Triệu Anh Chi cầm bình nước của bảo bảo đi bên cạnh. Mới đến khuôn viên biệt thự, bảo bảo đã gọi với giọng ngọt ngào: "Bà ơi~ bà ơi~"

Chẳng bao lâu, một bà lão tóc đã bạc từ trong biệt thự bước ra, thấy bảo bảo cười tươi không ngừng, ai bảo con bé vừa ngọt ngào lại đáng yêu chứ.

"Tiểu Nguyệt Lượng đến xem chú chó nhỏ trắng à? Bà gọi nó ra cho con nhé." Bà lão hơn sáu mươi tuổi, mỉm cười với Lý Tú Anh rồi nói: "Đứa trẻ này thật đáng yêu, chị bạn già à, sau này cứ dẫn nó qua chơi đi."

"Được, hôm qua gặp chú chó trắng một lần đã nhớ mãi không quên, giờ lại qua đây quấy rầy rồi." Triệu Anh Chi mỉm cười nói.

"Không phải quấy rầy, không phải quấy rầy." Bà lão gọi vài tiếng "tiểu Bạch" vào trong biệt thự, không lâu sau, một cục bông trắng nhỏ nhảy ra từ cửa biệt thự, chạy nhảy tung tăng trong sân.

Bảo bảo vui vẻ vẫy tay gọi "Chó con~" từ trong xe đẩy.

Chú chó nhỏ cũng nhận thấy bảo bảo, vẫy đuôi như cánh quạt, chạy vòng quanh chiếc xe đẩy của bảo bảo, làm bảo bảo vui sướng không ngừng, cười và vỗ tay.

"Bà ơi~ Chó con chơi!" Bảo bảo vừa nhìn chú chó nhỏ, vừa không ngừng nói.

Triệu Anh Chi bóc một miếng xúc xích, cắt nhỏ ra, đưa cho bảo bảo để bé cho chó ăn.

Bảo bảo đưa tay nhỏ ném xúc xích xuống đất, nhìn chú chó nhỏ ăn vui vẻ quanh mình, không thể nào vui hơn, những món đồ chơi của con bé đều là đồ không biết di chuyển, chỉ có chú chó nhỏ là dễ thương, vừa chạy vừa vẫy đuôi.

Bảo bảo chơi với chó nhỏ một hồi lâu, Triệu Anh Chi và Lý Tú Anh mới đẩy xe đẩy đưa bảo bảo về nhà.

Sau khi rửa mặt và tay cho bảo bảo, Triệu Anh Chi định đưa bảo bảo đi chơi ở nhà đồ chơi. Bà vừa gặp được bảo bảo và Tô Ngữ Băng, thấy mấy ngày nay họ chưa gặp, cũng muốn nói chuyện riêng, nhưng nếu có bảo bảo ở đó thì chắc sẽ không tiện.

Nhưng bảo bảo lại thấy bà không bế theo hướng về phòng mà kéo tay bà phản đối, nói bằng giọng nhỏ: "Bà ơi~ Mẹ chơi!"

Nói xong, bảo bảo còn chỉ tay vào phòng của Mạc Du Tâm và Tô Ngữ Băng, muốn tìm mẹ chơi.

Triệu Anh Chi đành phải cười bất lực, bế bảo bảo đi về phòng Mạc Du Tâm, gõ cửa rồi lên tiếng: "Du Tâm, Tiểu Nguyệt Lượng chơi về rồi, nó nhất định phải tìm hai người, bây giờ hai đứa có tiện không?"

Tô Ngữ Băng lúc này vừa tắm xong đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Cô vừa mới nhắn tin cho Sở Du, bảo buổi sáng cô sẽ không qua đó, có chuyện gì thì chiều gặp, rồi nghe thấy tiếng của Triệu Anh Chi ở ngoài cửa. Dù cô đã mặc xong áo ngủ, nhưng tai vẫn đỏ bừng.

Mạc Du Tâm vội vàng đáp: "Có tiện, mẹ ơi, đợi một chút, con ra mở cửa ngay đây."

Nói xong, Mạc Du Tâm nhanh chóng đi ra cửa, trong lòng thầm cảm thấy tự hào về sự nhanh nhạy của mình. May là cô nhanh tay nhanh chân, nếu không thì không kịp đến khi bảo bảo về.

Mở cửa ra, bảo bảo thấy Mạc Du Tâm liền vui mừng, giơ tay ra đòi Mạc Du Tâm ôm.

Mạc Du Tâm cười bế bảo bảo vào lòng, nói với Triệu Anh Chi: "Mẹ, chúng con trông Tiểu Nguyệt Lượng, mẹ đi nghỉ ngơi một chút nhé."

"Được rồi." Triệu Anh Chi liền rời đi.

Mạc Du Tâm quay lại, ôm bảo bảo vào trong phòng, đóng cửa lại rồi đặt bảo bảo lên giường nhỏ. Bảo bảo vẫn nắm chặt tay Mạc Du Tâm, không chịu buông ra, nhìn mẹ rồi lại nhìn mommy, cảm thấy có gì đó không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store