Bhtt Co Dai Editting Khong Phu Nam Xua Truong Co
Thấy tất cả mọi người không nói chuyện, Vinh Cẩn Du lại cười, nói: "Dừng ở quỷ thủ, không sợ thấy Diêm Vương, người so với người thì tức chết, hàng so với hàng thì chỉ muốn vứt đi. Ngươi không nên so với Mẫn Nhi, họa hổ bất thành phản loại khuyển*."*Họa hổ bất thành phản loại khuyển: vẽ hổ không thành hổ mà lại thành chó.Nhìn dáng vẻ nan bất thành của ngươi còn muốn đem nhạc phụ Hoàng thượng của ta, tự mình chém hai đao, giải cái hận, tiết cái phẫn?Vinh Cẩn Du vừa nói xong liền che Cố Tư Mẫn ở sau người, rút ra nhuyễn kiếm bên hông, cũng lạnh giọng quát: "Hộ vệ Vinh Vương phủ đâu ?"Vinh Cẩn Du lời còn chưa dứt, liền có mấy bóng người nghe tiếng mà đến, đều tập hợp bên cạnh Vinh Cẩn Du, quỳ xuống nói: "Tuyệt Vu Song, Trì Mặc Hương dẫn dắt bát kiệt Vinh Vương phủ nghe theo thiếu gia phân phó."Bát kiệt Vinh Vương phủ thế nhưng cũng đại danh đỉnh đỉnh, đều là tinh anh trong tinh anh của Vinh Vương phủ. Bọn họ bản lĩnh cao cường, ai cũng có sở trường riêng, nhưng chưa bao giờ xuất hiện chung trong cùng một nhiệm vụ, thế nhưng lần này lại xuất hiện. Xem tình huống này liền biết Vinh Cẩn Du có bao nhiêu lo lắng cho an nguy của Cố Tư Mẫn. Đây là nàng trước khi xuất môn cố ý phân phó Tiêu Duẫn kêu Vu Song gọi bọn họ đến, muốn bọn họ đều núp trong chỗ tối, bí mật bảo hộ Cố Tư Mẫn và Cố Thần Dật.Cố Phi ỷ vào nhiều người và chính mình cảm thấy kế hoạch thiên y vô phùng, không chút nào sợ hãi nhìn Vinh Cẩn Du, cười to nói: "Nhuyễn kiếm? Vinh Cẩn Du, ngươi đây là muốn nói với ta rằng ngươi cũng biết võ ?"Một cây nhuyễn kiếm, vài tên hộ vệ mà ngươi nghĩ rằng đã làm ta sợ?Vinh Cẩn Du thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí kia của Cố Phi, trừng mắt nhìn lại, mười phần kiên định nói: "Cố Phi, lá gan ngươi cũng thật lớn, nếu muốn động đến Mẫn Nhi và Phụ hoàng, ngươi trước bước qua xác Vinh Vương phủ ta."Vinh Cẩn Du ở trong lòng cười lạnh: 'Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Cố Phi, trên miệng không râu, làm việc chẳng ra trò, ngươi thật sự nên để râu đi.'Vinh Cẩn Du lập trường trung trinh như một, Cố Thần Dật nhìn xem ngược lại mỉm cười gật đầu, cực kỳ khen ngợi. Hắn lúc này không giống với trước kia, khắp nơi trong lòng nghi ngờ hành vi như thế của Vinh Cẩn Du là xuất phát từ ý gì. Hắn hiện tại, đều chỉ vì Vinh Cẩn Du thật lòng với Cố Tư Mẫn mà cảm thấy vui mừng."Ngoại trừ Cố Phi, không chừa một ai." Vinh Cẩn Du nói xong, liền phi thân đến chém Hoài An. Tiêu Duẫn và nhóm người Tuyệt Vu Song cũng lĩnh mệnh nghênh chiến. Sở Lưu Tô và Lục Nhiễm Trần đều bảo hộ bên cạnh Cố Tư Mẫn và Cố Thần Dật. Sự ăn ý giữa bọn họ cũng dần tăng lên.Kỳ thật về Lý Hoàn, hắn tuy là thái giám nhưng cũng là một cao thủ, hơn nữa hắn hầu hạ Cố Thần Dật đã vài thập niên, mười phần trung thành với Cố Thần Dật. Chẳng qua hắn võ công thâm tàng bất lộ, bề ngoài cũng chỉ là dùng để mê hoặc kẻ địch, vào thời điểm vạn bất đắc dĩ bảo hộ Cố Thần Dật.Đối với trận cung biến này, cũng chỉ có Cố Tư Mẫn và Cố Thần Dật trấn định nhìn xuống toàn cục. Bọn họ là đang chờ bên ngoài truyền đến tin thắng lợi, chờ trận đại âm mưu tính kế này được toàn thắng. Cố Tư Mẫn không để ý sinh tử xông vào cung, sợ Cố Phi sẽ gây bất lợi cho Cố Thần Dật, cho nên nàng mới chờ không kịp Đan Chiêu Dũng đã thông tri trước đó mà xông vào. Nàng chính là muốn dùng chính mình câu kéo Cố Phi để nhân mã bên ngoài giành được thắng lợi.Không lâu sau, Hoài An bị Vinh Cẩn Du lấy mạng, cao thủ bên người Cố Phi cũng không còn bao nhiêu. Vinh Cẩn Du đứng ở một bên, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Phi. Vào thời điểm tên hộ vệ cuối cùng của Cố Phi ngã xuống, bên ngoài Khôn Chính Điện lại truyền đến tiếng đại đội nhân mã chen chúc tới và tiếng la hét, Cố Phi tà ác nở nụ cười, nói: "Vinh Cẩn Du, các ngươi có thể đánh cao thủ, nhưng các ngươi có thể đánh thắng được thiên quân vạn mã của ta sao ?"Ngoại trừ Cố Phi, loạn đảng ở đây toàn bộ đều đã bị tiêu diệt. Vinh Cẩn Du vung tay lên, ngoại trừ Tiêu Duẫn, toàn bộ hộ vệ Vương phủ đều lặng yên không một tiếng động thối lui ra bên ngoài chờ.Cố Tư Mẫn nở nụ cười, nàng vẫn thản nhiên như trước, nói: "Nếu cha không giống cha, con vẫn phải giữ đạo làm con. Hoàng huynh sẽ không hối hận vì hôm nay đã đối đãi với Phụ hoàng như thế sao ?""Hối hận? Kẻ hối hận hẳn phải là các ngươi ?" Cố Phi còn chưa nói xong liền xoay người, đang muốn đi ra khỏi cửa. Vinh Cẩn Du nhanh chóng lắc mình, đem nhuyễn kiếm chỉ thẳng, quát: "Người đâu, trói lại."Ngươi thật đúng là đến chết vẫn không biết hối cải, đáng tiếc, ngày chết của ngươi vẫn sẽ đến.Cố Thần Dật bưng lên trà ngon Lý Hoàn vừa mới pha một lần nữa, nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh như băng nhìn Cố Phi, nói: "Trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng đại vương*. Lão hổ ta ở đây, Cố Phi, ngươi thì sao ?"*Trong núi không hổ, khỉ xưng vương.Cố Phi vẫn thà chết cũng không hối cải như cũ, nói: "Bổn vương chính là lão hổ, hôm nay trừ khử các người, ngày mai ta liền có thể nắm giữ thiên hạ."Cố Thần Dật buông chén trà, nói: "Hừ, Cố Phi, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết chuyện người tránh ở kinh thành không chịu hồi đất phong ?"Cố Phi cả kinh, nói: "Người, lời này của người là có ý gì ?" Chẳng lẽ Phụ hoàng đã sớm biết? Vậy, vậy hành động của ngài ấy và Cố Tư Mẫn hôm nay....Cố Thần Dật ánh mắt lạnh lẽo, cầm lên chén trà trước đó đã ngâm bách hợp vào, hung hăng hất vào chân Cố Phi, lạnh giọng hỏi lại: "Có ý gì? Ngươi từ chỗ thái y biết được trẫm bệnh nặng, không còn cách nào cứu chữa nhưng vẫn muốn hạ độc thủ như vậy. Ngươi nói trẫm làm sao có thể tha mạng cho ngươi được ?"Là lời nói tất có nguyên nhân, là cỏ cây tất có gốc rễ, Phụ hoàng vừa nói như thế, rốt cuộc là có ý gì? Cố Phi sửng sốt, không kịp nghĩ nhiều, dò hỏi: "Người, người muốn giết ta ?"Lúc này, tiếng la hét bên ngoài dần dần trở nên yên tĩnh, Đan Tướng quân cất giọng hô to: "Thần, Đan Chiêu Dũng cứu giá chậm trễ, vạn mong ngô hoàng thứ tội."Tất cả mọi người nghe thấy tiếng hô vang của Đan Chiêu Dũng bên ngoài, ngoại trừ Cố Phi và Vinh Cẩn Du sửng sốt, còn lại đều không có phản ứng gì, Cố Tư Mẫn lại cho Sở Lưu Tô một ánh mắt, Sở Lưu Tô liền hành lễ lui ra ngoài.Cố Phi không rõ là bởi vì bị tính kế, thế nhưng Vinh Cẩn Du không rõ cũng là bởi vì bị gạt. Về phần những người khác, đương nhiên đều tham dự trong đó. Chính là kể cả bát kiệt Vinh Vương phủ và Tiêu Duẫn cũng biết hết, đó là bởi vì bọn họ vừa rồi đều tránh ở chỗ tối bên ngoài, tất nhiên biết rõ tình huống. Chẳng qua nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ thiếu gia, nghe theo lệnh thiếu gia phân phó bảo hộ Thánh Thượng và Công chúa, cho nên đều ẩn nấp chưa từng tham gia chiến đấu mà thôi.Cố Thần Dật tựa như không nghe thấy tiếng hô bên ngoài, nói tiếp: "Mẫu phi ngươi mất sớm, trẫm vốn không muốn giết ngươi. Đáng tiếc..." Dừng một chút, hắn lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Phi, nói: "Đáng tiếc ngươi không đủ an phận."Cố Phi lúc này đã đỏ mắt, quát: "Cố Thần Dật! Người luôn nói ta ngoan độc, nói ta không đủ nhân nghĩa. Nhưng người thì sao? Người làm sao không phải như thế ?"Thì ra nhân mã của ta bên ngoài đã sớm bị giết sạch. Cố Thần Dật, người thật ngoan độc.Kỳ thật Cố Thần Dật là Hoàng đế tốt, cũng là một người đáng giá lựa chọn để phó thác cả đời. Từ sự thâm tình hắn dành cho Hoàng hậu, sự yêu sủng đối với cốt nhục các nàng, không khó để nhìn ra người Cố Thần Dật yêu thương nhất trên đời này, chỉ có duy nhất một mình Nhan Tịch Nhu mà thôi. Có câu: 'Từ xưa đến nay hoàng tộc đều không có tình cảm', Cố Thần Dật là một Hoàng đế vô tình, cũng là bởi vì hữu tình mà vô tình. Hắn là vì Cố Tư Mẫn, không tiếc hy sinh tính mạng của hoàng tử và đại thần.Sở Lưu Tô nhẹ bước trở về, khẽ gật đầu với Cố Tư Mẫn, sau đó im lặng trở về đứng phía sau Cố Tư Mẫn. Nàng vừa rồi chính là ra ngoài phân phó để cho đám người Đan Chiêu Dũng im lặng chờ Thánh Thượng xử lý gia sự.Cố Tư Mẫn nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự với mình, nói: "Ngũ Ca, đó là ý của ta, không liên quan đến Phụ hoàng."Cố Phi nghe thấy Cố Tư Mẫn nói chuyện, liền nghiến răng nghiến lợi, hung tợn gằng từng chữ một, nói: "Cố, Tư, Mẫn! Ta thật sự đã coi khinh ngươi."Cố Tư Mẫn cười lạnh một tiếng, hừ nói: "Phải không? Ta thế nhưng rất xem trọng Ngũ Ca đấy." Nàng khẽ thở dài một cái, lại nói: "Nếu không phải Ngũ Ca ngươi âm ngoan quyết tuyệt, không niệm tình thủ túc, không niệm tình phụ tử như thế. Ta sao có thể có lý do danh chính ngôn thuận bắt ngươi lại ?"Cố Phi lòng vẫn có chút không cam lòng, hỏi: "Ngươi làm sao biết được kế hoạch của ta ?"Cố Thần Dật cười, thanh âm lạnh lùng nói: "Bởi vì đây vốn là một cái bẫy."Cố Phi có chút ngơ ngác, hỏi: "Đây là... bẫy ?"Bởi vì hắn không hiểu, hắn không rõ kế hoạch của chính mình vì sao lại biến thành cái bẫy trong miệng bọn họ.Cố Tư Mẫn lại bổ sung, nói: "Đúng vậy, đây là một cái bẫy, Phụ hoàng bệnh nặng cũng chỉ là ngụy trang dụ ngươi mắc mưu mà thôi."Cố Thần Dật nhìn Cố Phi, vẫn cười lạnh, nói: "Không sai, hành động này của trẫm đúng là muốn bức ngươi chó cùng rứt giậu."Cố Thần Dật nói tiếp: "Trẫm căn bản không có bệnh, thật sự chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn mà thôi. Ngự y nói với bên ngoài là sự thật, chẳng qua là do trẫm cố ý căn dặn hắn, nếu có người hỏi bệnh tình trẫm, bất luận người nào, đều nói là không có cách chữa trị, không còn sống được bao lâu nữa. Hơn nữa trẫm cố ý để cho ngươi an bài tai mắt trong cung, nghe thấy trẫm và Mẫn Nhi đàm luận chuyện hoàng tử. Ngươi cho rằng trẫm muốn lập Hoàng trữ, mà lúc chọn người không nhất định là ngươi, ngươi quả nhiên mắc mưu, gấp đến mức không chờ nổi muốn bức vua thoái vị."Trẫm cố ý đàm luận một nửa liền cố tình không nói tiếp, trẫm cố ý giả bệnh để Mẫn Nhi đi thỉnh ngự y. Mẫn Nhi là một người rất quyền mưu, rất cẩn thận, cho tới bây giờ đều không nói những lời không nên nói, không làm những chuyện không nên làm. Như vậy, tâm tư đa nghi kia của ngươi sẽ đúng với hành vi chúng ta muốn, cho nên bởi vì vậy mà mắc mưu, bị kiểm soát. Vì thế, trẫm đã trước điều đi cao thủ hộ vệ bên cạnh trẫm, đây là trẫm cho Mẫn Nhi một lần rèn luyện, cũng là một lần thử ngươi. Mẫn Nhi quả nhiên hiểu rõ lòng trẫm, chẳng những bức ra lòng muông dạ thú của ngươi, lại thí ra lòng trung thành của Vinh Cẩn Du.Đây chính là tư tâm của Cố Thần Dật, hắn lợi dụng chuyện cáo ốm muốn làm cho Cố Phi mưu phản, mượn lần này để loại bỏ hắn. Còn muốn tôi luyện Cố Tư Mẫn, lại tiện thể thử lòng trung thành của đám người Vinh Cẩn Du, thật đúng là một lão hồ ly.Cố Tư Mẫn thở dài, nói: "Ngũ Ca là muốn dùng tin tức Phụ hoàng bệnh tình nguy kịch, dẫn dụ ta tiến cung để giết. Nhưng ngươi muốn bắt ba ba trong rọ, ta lại muốn bắt ngươi thả vào."Ngũ Ca là muốn lợi dụng sự quan tâm của ta dành cho Phụ hoàng mà lừa bịp ta, nhưng ta sớm có phòng bị. Kể từ đó, Ngũ Ca chính là đã thua một nước cờ, thua trên trận mưu tính này.Cố Tư Mẫn liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nói tiếp: "Phụ hoàng giả vờ bệnh nặng, ta biết ngươi không cam lòng nhẫn nại, tất nhiên sẽ có hành động. Cho nên ta đã sớm thông tri Đan tướng quân chuyện ngươi muốn bức cung, để cho hắn chuẩn bị binh mã làm tốt phòng bị. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ vội đến không kịp tìm viện quân, ngươi muốn lợi dụng biện pháp lấy nhiều đánh ít, bao vây diệt trừ thị vệ phủ Công chúa ta, ngươi muốn dùng cách đóng cửa cung để kéo dài thời gian thị vệ đổi gác phát hiện ra."Cố Phi nghe xong, ngửa mặt lên trời cười to, nói: "Đây thật đúng là một tràn âm mưu, âm mưu ngươi lừa gạt ta."Thì ra là thế, từ khi Phụ hoàng bị bệnh đến việc Cố Tư Mẫn truyền ngự y, đến việc bọn họ cố ý đàm luận chuyện lập Hoàng trữ, đến việc Trương ngự y nói ra bệnh tình, đến trận chiến bên ngoài Càn Nguyên Điện hôm nay, cùng màn bức cung ở Khôn Chính Điện hiện tại, đều là ta bị bọn họ thận trọng tính kế trong đó.Cố Tư Mẫn mặt không đổi sắc, nói: "Ngã vô nhĩ trá, nhĩ vô ngã ngu*. Nhưng đối với ngươi, ta cần một lý do, một lý do có thể khiến ngươi nảy sinh lòng khi quân phạm thượng mưu phản."*Ngã vô nhĩ trá, nhĩ vô ngã ngu: Ta không gạt ngươi, ngươi không dối ta.Thế nhưng Cố Phi, ngươi chẳng lẽ vốn không có nghĩ tới sao? Nếu ngươi an tâm làm vương gia của ngươi, không hành thích vua, không mưu phản, ngươi làm sao có thể rơi vào kết cục như thế? Nguyên nhân dẫn lửa thiêu thân, mọi chuyện còn không phải đều là bởi vì ngươi lòng tham không đáy, dục vọng bành trướng vô hạn sao? Vinh Cẩn Du ở một bên nghe đến ngơ ngác, ở trong lòng mồ hôi lạnh chảy ròng, thầm nghĩ: 'Ôi ~, thật đúng là đá người một chân, cần phòng một quyền. Cố Phi vừa mới bắt được bóng, ngay lập tức bị Mẫn nhi đập liên tiếp. Còn có lão Phụ hoàng hồ ly của hắn, một chút cơ hội cũng không để lại cho nhi tử mình, hài tử đáng thương. Mẫu thân cũng có thời điểm bất công, huống chi là phụ thân. Đây thật đúng là nhân quả luân hồi, báo ứng khó thoát. Không đúng, hẳn là tự đào mồ chôn mình mới là chuẩn xác nhất.'Cố Thần Dật đứng dậy, đi về phía Cố Phi, nói: "Cố Phi, ngươi tội ác tày trời, không thể không trừng phạt."Cố Phi nhìn Cố Thần Dật, vẻ mặt âm ngoan, hỏi: "Trừng phạt? Ha ha ha ha, chẳng lẽ Phụ hoàng muốn tru tam tộc của ta? Hay là cửu tộc ?"Cố Thần Dật, người cũng đừng quên, cho dù tam tộc, cũng bao gồm cả người và Cố Tư Mẫn trong đó!Lý Hoàn thấy Cố Thần Dật từng bước tới gần Cố Phi, liền lấy bảo kiếm treo trên tường của Cố Thần Dật, đưa cho hắn.Cố Thần Dật dừng lại vào lúc ở ngay cạnh Cố Phi, đem kiếm đưa cho Cố Tư Mẫn bên cạnh.Cố Tư Mẫn không nói gì, yên lặng tiếp nhận kiếm, nàng tất nhiên biết Phụ hoàng đưa cho nàng thanh kiếm này là có ý gì. Nàng không hề động tay cũng là bởi vì không đành lòng xuống tay. Vinh Cẩn Du ở một bên cũng biết Cố Thần Dật đây là ý gì, hắn tất nhiên muốn để Cố Tư Mẫn tự mình động thủ chém giết nghịch tặc.Cố Tư Mẫn do dự, Cố Thần Dật xoay người hỏi, thần sắc lạnh như băng, lời nói không cho phép nghi ngờ, khẳng định nói: "Mẫn Nhi, người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, người làm chuyện lớn, lòng phải vững như sắt, người làm chuyện lớn, kỵ nhất nhân từ nương tay."Mẫn Nhi, con phải biết rõ, Cố Phi không phải Đại hoàng huynh của con, cũng không phải Nhị hoàng huynh của con, hắn không có lòng nhân từ hữu ái như bọn họ, nếu một khi để hắn đắc chí, nhất đính sẽ ra tay với các con rất tàn nhẫn.Cố Tư Mẫn nghe được lời này, có trong nháy mắt hoảng hốt, hoảng hốt lại nhớ lại chính mình vào lúc năm tuổi.------Năm ấy khi Cố Tư Mẫn năm tuổi, Hoàng hậu mất, Cố Thần Dật đau lòng tột cùng, sự quản giáo của hắn dành cho Cố Tư Mẫn cũng từ lúc đó bắt đầu trở nên nghiêm khắc. Bởi vì hắn muốn bồi dưỡng Cố Tư Mẫn, bồi dưỡng nàng có sức quan sát sâu sắc đối với chính trị, bồi dưỡng nàng ẩn nhẫn và tàn nhẫn đối với kẻ địch. Người làm chính trị, kỵ nhất thấp thỏm lo âu, người làm chính trị, kỵ nhất nhân từ nương tay. Khi đó, Cố Tư Mẫn có một sủng vật yêu thích, là một con vẹt biết nói chuyện, Cố Tư Mẫn rất thích, thường xuyên chơi đùa với nó, cùng nó nói chuyện.Nhưng có một lần, Tam hoàng tử thấy con vẹt kia liền thích, hắn nói với Cố Tư Mẫn hắn muốn nó, nhưng nàng không đồng ý. Hắn thừa dịp Cố Tư Mẫn không ở đó, một mình cầm đi chơi đùa giỡn. Ban đêm, khi Cố Tư Mẫn tìm không thấy vẹt khóc đỏ cả hai mắt, Cố Thần Dật lại sai người trói Cố Hàm lại tặng cho Cố Tư Mẫn, đồng thời còn tặng thêm một cây roi. Cố Tư Mẫn lúc ấy tuổi nhỏ, lại là huynh trưởng, nàng liền lén thả Cố Hàm trở về. Nhưng ngày hôm sau, Cố Thần Dật một lần nữa sai người trói Cố Hàm lại, lại tặng roi đến.Lúc này, Cố Thần Dật cũng tự mình đi đến, hắn khi đó liền nói với Cố Tư Mẫn: "Người làm chuyện lớn, không câu nệ tiểu tiết, người làm chuyện lớn, lòng phải vững như sắt, người làm chuyện lớn, kỵ nhất nhân từ nương tay." Ngày hôm đó, Cố Thần Dật tự mình nhìn Cố Tư Mẫn giơ cánh tay nhỏ bé mềm yếu, tựa như ủy khuất rưng rưng, cắn môi quất Cố Hàm mười roi, việc này mới xem như xong.Cố Hàm lớn hơn Cố Tư Mẫn bảy tuổi, Cố Tư Mẫn năm tuổi, hắn khi đó đã mười hai tuổi, dù sao cũng là một hoàng tử mà lại bị Cố Thần Dật trói lại, bị muội muội năm tuổi của mình quất, đó chính là chuyện vô cùng nhục nhã. Một bé gái năm tuổi có thể có bao nhiêu sức? Roi da thương thịt, ác ngữ thương tâm. Tuy rằng Cố Tư Mẫn không nặng tay, thế nhưng quất vào không phải thân thể Cố Hàm, mà là đánh thật mạnh vào lòng hắn. Có lẽ, đây chính là nguyên nhân đầu tiên khiến cho Cố Hàm vẫn luôn ghi hận Cố Tư Mẫn và Cố Thần Dật trong lòng.------Hoảng hốt từ trong trí nhớ trở về, Cố Tư Mẫn tay cầm kiếm, hơi lung lay một chút. Nhưng rất nhanh, nàng nhắm mắt lại, nắm chặt kiếm trong tay, hít sâu một hơi, vung tay lên, chấm dứt tính mạng Cố Phi.Vào một khắc khi nàng nhắm mắt xuất kiếm, lòng Vinh Cẩn Du lại trở nên rét lạnh. Khi Cố Tư Mẫn nhắm mắt lại, nàng liền biết quyết định và động tác tiếp theo của nàng ấy. Nhưng nàng cũng biết, nàng cũng không thể ngăn cản được chút gì, đây rõ ràng chính là phương pháp giáo dục Cố Tư Mẫn từ nhỏ của Cố Thần Dật. Có lẽ Cố Thần Dật muốn cho Cố Tư Mẫn sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng có lẽ chính là bởi vì hắn quá mức sủng ái mà tạo nên sự bất mãn trong lòng người khác. Nếu không thể hòa bình hóa giải mâu thuẫn này, vậy cũng chỉ có thể dùng đao kiếm này giải quyết bằng cách trực tiếp nhất.Quyền thế trong thời cổ đại này chính là thứ chí cao vô thượng. Vương giả giết người, chính là đang củng cổ quyền lực chính mình, ngươi tranh ta đoạt, có quyền sinh sát tùy ý tàn sát bừa bãi. Hoặc là, làm một con dê núi yếu đuối đợi làm thịt, hoặc là, làm một người thắng, làm vua cường giả. Người sinh ở hoàng tộc, vốn không có con đường thứ ba có thể đi.Cố Tư Mẫn kỳ thật cũng biết Cố Phi không thể sống, hành thích vua mưu nghịch từ xưa đến nay đều là trọng tội. Huống hồ, Cố Phi lần này đối đãi với Phụ hoàng cũng chưa từng nhân từ nương tay. Thủ pháp sạch sẽ lưu loát như vậy, một cái xác chết, có lẽ là cách chấm dứt tốt nhất dành cho hắn, làm người hoàng tộc bi ai, chung quy là ai cũng trốn không khỏi sự trói buộc của vận mệnh này.Cố Tư Mẫn lặng lẽ nhắm mắt, Vinh Cẩn Du mới bước đến cầm lấy kiếm trong tay nàng, nắm tay nàng thật chặt, muốn truyền cho nàng một tia ấm áp.Sau khi lấy mạng Cố Phi, Cố Thần Dật mới thong thả đi ra khỏi Khôn Chính Điện, đứng trước bậc thang, theo sau hắn là nhóm người Cố Tư Mẫn và Vinh Cẩn Du.Đan Chiêu Dũng thấy Thánh Thượng và Công chúa bình an vô sự, liền cất cao giọng hô: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."Chúng tướng sĩ và Dương Kỳ Nhạc ở phía sau hắn cũng cất giọng hô to theo: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."Tại đây, khi trời vừa chớm bình minh, liên tiếp những giọng nói hô vạn tuế vang vọng khắp hoàng cung Minh Quốc, tung bay khắp toàn bộ kinh thành.Thủ vệ hoàng thành chia làm ba phiên trực, Dương Kỳ Nhạc chính là tướng lĩnh thủ thành vào nửa đêm, đúng là người Cố Phi muốn đề phòng. Cố Phi biết Dương Kỳ Nhạc thích Cố Tư Mẫn, nếu hắn tới thủ thành, tất nhiên sẽ không chút do dự đi gọi viện binh đến. Lúc ấy, khi Dương Kỳ Nhạc vừa đến cổng hoàng cung, thấy đại môn mở ra, thi thể khắp nơi, thầm nói không tốt. Hắn vốn muốn trước đi gọi viện binh nhưng hắn lại nghĩ, nếu phản quân tiến vào, tất nhiên sẽ muốn lập tức thủ cửa thành, tuyệt đối không chuyện bất cẩn như thế.Cho nên đây cũng là mưu kế Cố Phi dùng để đối phó Cố Tư Mẫn, rõ ràng chính mình trước đoạt hoàng thành, lại cố ý thoải mái mở cửa thành cho nàng tiến vào. Lúc ấy, Dương Kỳ Nhạc nghĩ rằng có lẽ viện binh đã tới, hắn liền trực tiếp chạy đến Càn Nguyên Điện, đúng lúc hắn cũng đuổi kịp quân của Đan Chiêu Dũng đang làm công tác kết thúc. Hắn đi theo Đan Chiêu Dũng đến Khôn Chính Điện, nghe nói Công chúa đang ở bên trong, hắn nóng vội lo lắng tình huống trong điện. Không lâu sau, Sở Lưu Tô lại đi ra phân phó bảo chúng tướng sĩ chờ, nói rằng Thánh Thượng muốn xử lý chuyện nhà. Thời điểm hắn nhìn thấy Sở Lưu Tô, xác định Cố Tư Mẫn bình an vô sự mới yên lòng.Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cố Thần Dật nhìn xuống chúng tướng sĩ quỳ bên dưới, giọng nói hữu lực, nói: "Bình thân.""Tạ vạn tuế." Chúng tướng sĩ cùng hô lên tạ ơn, động tác vẫn cung kính nghiêm chỉnh.Ngoài điện ánh trăng yên tĩnh như nước, soi xuống huyết hồng đầy đất lại càng thêm thê lương. Cố Tư Mẫn khẽ nâng tay phải của mình lên nhìn, bàn tay này, cũng đã không còn cách nào rửa sạch huyết tinh.Hết thảy lại quy về yên tĩnh, ai về chỗ nấy, tự làm việc của mình. Đợi sau khi Cố Thần Dật phân phó Đan Chiêu Dũng giải quyết mọi chuyện còn lại xong, Vinh Cẩn Du mới dẫn Cố Tư Mẫn hồi phủ. Dương Kỳ Nhạc thấy Cố Tư Mẫn sắc mặt có chút tái nhợt vô lực, cho rằng Công chúa bị trận này làm cho kinh hách, dọc trên đường đi đều theo sát các nàng.Vinh Cẩn Du dọc trên đường đi đều nắm chặt tay Cố Tư Mẫn, mười ngón đan xen. Đến khi ra khỏi phạm vi Khôn Chính Điện, nàng mới không màng hình tượng Cố Tư Mẫn, dừng bước ôm nàng ấy vào lòng, nhẹ giọng an ủi bên tai: "Mẫn Nhi, không sao đâu." Nói xong lại một phen bế nàng ấy lên, bước nhanh về phía xe ngựa đang chờ ngoài cung. Cố Tư Mẫn cũng vô cùng ngoan ngoãn yên tĩnh, an ổn dựa vào ngực Vinh Cẩn Du, lắng nghe tiếng tim đập vững vàng của nàng, nàng ấy vòng tay câu cô nàng, tùy ý nàng ôm chính mình. Lúc này đây, không có vẻ ngượng ngùng của tiểu nữ nhi gia, không có vẻ rụt rè của thiếu nữ, nàng chỉ thật an tâm dựa vào người yêu mình, để cho đối phương sưởi ấm trái tim rét lạnh kia của mình.Nhìn thấy loại tình cảnh này, Dương Kỳ Nhạc sửng sờ đứng tại chỗ, siết chặt tay khắc chế xúc động muốn tiếp tục đi theo của mình. Hồi lâu sau, đến khi xe ngựa hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của mình, mưa to bàng bạc, lạnh như băng dội vào người hắn, hắn vẫn cứ đứng như vậy, mặc cho mưa cọ rửa trái tim mình, ngấm vào nồng đậm nỗi nhớ.Đầu hôm ánh trăng như nước, yên tĩnh thanh u, nhưng sau nửa đêm lại trở thành cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm. Không bao lâu thì mưa to tầm tã, tựa như muốn cọ rửa sạch sẽ tất cả máu và ô uế nơi hoàng thành này.Vinh Cẩn Du một đường bế Cố Tư Mẫn trở về phòng, nàng đau lòng hôn hôn trán Cố Tư Mẫn, ngữ khí lừa mình dối người, khẽ nói: 'Chỉ mong sau khi nàng tỉnh lại, đây cũng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.'Mưa to tầm tã suốt đêm, Vinh Cẩn Du lại đau lòng ôm lấy Cố Tư Mẫn, không nói một lời ngồi ở mép giường suốt một đêm. Tùy ý Cố Tư Mẫn mệt mỏi tựa vào trên vai chính mình ngủ.---------------Hết chương 88---------------Tác giả có lời muốn nói:Khách quan nói một câu, kỳ thật Cố Phi không ngu, chẳng qua hai hồ ly một lớn một nhỏ kia quá mức giảo hoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store