Bhtt Co Dai Editting Khong Phu Nam Xua Truong Co
*Tiểu trừng đại giới: Dùng trừng phạt nhỏ để răn đe lớn.---------------------------------------------Dùng xong ngọ thiện, tất cả mọi người liền cùng nhau đến trước đại điện hoàng cung Lan Lăng, nơi đó vừa mới dùng những khối đá cẩm thạch lớn xây thành một lôi đài đơn sơ nhưng kiên cố, chỗ ngồi cùng nghi thức mọi thứ đều đã an bài xong.Đợi sau khi tất cả mọi người lần lượt ngồi xuống xong, A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ liền dùng ngôn ngữ Lan Lăng nói với một hán tử cường tráng mặc võ phục phía sau: "Cát Lỗ · Ba Cáp, ngươi lên giáo huấn những người Hán Trung Nguyên yếu đuối bọn họ đi, nhất định phải thắng."Hán tử kia gật đầu đáp ứng, bước lên lôi đài, vẻ mặt khinh thường nhìn nhóm người Vinh Cẩn Du, chờ các nàng lên đài.Người Hán Trung Nguyên yếu đuối? Nếu chúng ta là người Hán Trung Nguyên yếu đuối, vậy các ngươi chính là bọn man di người Tây! Vinh Cẩn Du lười biếng duỗi eo, liếc mắt nhìn tên hán tử kia, lại đối với lời nói của A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ có chút nghi vấn: 'Vừa cơm nước xong đã vận động, liệu có bị đau bao tử không ?'Vừa rồi ngôn ngữ Lan Lăng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ vừa nói chẳng phải chính là tiếng Duy Ngô Nhĩ vùng Tân Cương sao? Thì ra ngôn ngữ Lan Lăng chính là tiếng Duy Ngô Nhĩ, cho nên tên thích khách đêm đó Tây Bộ phái tới nói một câu kia, nàng đương nhiên cũng nghe hiểu được.Tuy rằng Vinh Cẩn Du ở đại học hiện đại học chuyên ngành Quản lý hành chính, nhưng trường học của nàng quy định khi tốt nghiệp phải chọn hai môn trong bốn môn tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Nhật, tiếng Đức để thi. Vinh Cẩn Du lúc ấy chọn tiếng Nhật cùng tiếng Nga, bất qua nàng chọn như vậy cũng là có lý do. Tiếng Anh được xem là ngôn ngữ thông dụng nhất trên toàn thế giới, cho dù không liên quan đến chuyên ngành nàng cũng phải học, huống chi thành tích tiếng Anh của nàng vẫn luôn rất cao.Chọn tiếng Nhật là vì nàng muốn xem Anime, nàng thấy xem bản gốc như vậy cảm giác hay hơn rất nhiều. Về phần nguyên nhân chọn tiếng Nga cũng rất đơn giản, bởi vì tiếng Nga là loại ngôn ngữ rất ít người học, lúc đi làm có vẻ có ưu thế hơn. Trừ cái đó ra nàng có vẻ còn có thiên phú về ngôn ngữ, tục ngữ nói rất đúng: 'Biết nhiều nghề chẳng sợ đói', cho nên nàng còn học rải rác qua vài ngôn ngữ nơi khác. Nhưng thật ra là bởi vì nàng cảm thấy nếu như vậy đi ra nước ngoài du lịch sẽ không bị dân bản xứ cắt cổ lừa gạt.Nàng biết tiếng Duy Ngô Nhĩ thật ra bởi vì nàng có một người bạn là người Duy Ngô Nhĩ. Vì người bạn này cũng là bạn học của nàng, cho nên có một đoạn thời gian nàng còn đi theo người bạn này học tiếng Duy Ngô Nhĩ. Lúc ấy cũng chỉ là bởi vì cảm thấy thú vị cùng tò mò nên mới học, hoàn toàn không ngờ tới bây giờ cũng có dịp dùng đến.Vinh Cẩn Du ngồi trên ghế bành, nhìn thấy ánh mắt đầy đắc ý của A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ nhìn sang đây, khẽ cười, nghiêng đầu nói: "Vu Song."
Tuyệt Vu Song bước lên một bước, thi lễ nói: "Thiếu gia.""Ngươi lên đi, giáo huấn bọn họ một chút, không được thua." Vinh Cẩn Du vừa nói xong, dừng một chút, lại nói: "Cũng không được thắng.""Dạ." Tuyệt Vu Song trước sau như một, không hỏi nhiều cũng không nhiều lời, dứt lời liền bước lên lôi đài.Tất cả mọi người đều không rõ ý đồ của Vinh Cẩn Du, Lục Nhiễm Trần nhịn không được hỏi: "Phò mã, vì sao lại không cho Vu Song thắng? Ngài xem xem bọn họ kiêu ngạo đến cỡ nào."Vinh Cẩn Du chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài. Phía trên lôi đài, Cát Lỗ · Ba Cáp kia không cần dùng đao, tay không đối chiến với Tuyệt Vu Song, Tuyệt Vu Song thấy hắn tay không, lại nghe Vinh Cẩn Du phân phó không được thắng, cũng không được thua, vậy chỉ có thể là đánh ngang tài ngang sức. Sau khi cân nhắc xong, quyết định không rút nhuyễn kiếm đen bên hông ra.Cát Lỗ · Ba Cáp kia sức mạnh kinh người, cả người dữ tợn, mỗi cú đấm tung ra đều giống như có thể rung trời chuyển đất. Tuyệt Vu Song dùng chưởng đối chiến với hắn, nhưng hắn tựa như đã luyện qua Kim Chung Trạo*, Thiết Bố Sam**, vững chắc lì lợm vô cùng. Cứ như vậy ngươi tới ta đi, sau mấy chiêu, Cát Lỗ · Ba Cáp bỗng nhiên gầm lên, vung nắm đấm vọt tới Tuyệt Vu Song, Tuyệt Vu Song đã có chuẩn bị trước, nghiêng người tránh khỏi hai cú đấm đó, thuận thế rớt xuống lôi đài.*Kim Chung Trạo được mệnh danh là Thần Công Phòng Thủ Mạnh Nhất, cơ thể người dùng có hình chuông vàng bao quanh cơ thể. Đạt đến cảnh giới thập nhị quan, cơ thể kim cương bất hoại, không sợ nước, lửa hay vạn độc xâm nhập cơ thể, hít một hơi là có thể không ăn không nghỉ, lặn sâu dưới nước trong 500 ngày, công lực cuồn cuộn không hết.**Thiết Bố Sam là môn ngạch công (công phu chuyên luyện sức mạnh dương cương, dương lực, dương công) với tác dụng khiến vai, ngực, lưng cứng như sắt, đao thương khó nhập.Hành động lần này thật sự rất siêu quần, tất cả mọi người chỉ thấy Tuyệt Vu Song rớt xuống lôi đài, lại không biết rằng đây không phải là bị hắn đánh, cũng không phải đơn thuần trượt chân rớt xuống, mà là cố ý để thua, còn phải cố ý thua không được rõ ràng.Người của đối phương vừa thấy Tuyệt Vu Song thua, lập tức đưa vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Vinh Cẩn Du, trong lòng bắt đầu cảm thấy Minh Quốc thật ra cũng chỉ có như vậy mà thôi.Vinh Cẩn Du ngược lại vẫn không để ý đến vẻ mặt khinh thường cùng ánh mắt kiêu ngạo của bọn họ, chỉ gật đầu với Vu Song, nói: "Trạch Nhã."Tây Môn Trạch Nhã cũng thi lễ, nói: "Thiếu gia." Vinh Cẩn Du nhấp ngụm trà, mí mắt cũng không nâng, chậm rãi nói: "Ngươi lên đi, cũng giống như Vu Song.""Dạ." Tây Môn Trạch Nhã có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính hành lễ như trước.Mọi người đều không khỏi trở nên nghi hoặc, thua trận đầu còn muốn thua trận thứ hai, Vinh Cẩn Du đến tột cùng là muốn làm cái gì? Thế nhưng tất cả mọi người đều im lặng nghe theo, chỉ có Cố Tư Mẫn không có gì nghi hoặc, bởi vì nàng hiểu rõ Vinh Cẩn Du, tin tưởng trí mưu sách lược của nàng. Dương Kỳ Nhạc ngược lại vô cùng nghi hoặc, Lâm Ức Kiệt lại tỏ vẻ khinh bỉ, hắn cho rằng Vinh Cẩn Du là vì e ngại Lan Lăng cho nên mới cố tình nhường như thế.Tây Môn Trạch Nhã vừa lên đài liền đánh nhanh như chớp, bất quá Cát Lỗ · Ba Cáp kia cũng là kẻ thật sự lợi hại, cho nên cũng rất dễ dàng nhận thua. Tây Môn Trạch Nhã mỗi lần dùng chiêu phi hoa lưu chuyển, tàn hồng văng ra đều bị hắn ngăn cản, sau hơn mười chiêu, không ai nhường ai, Tây Môn Trạch Nhã kết quả cuối cùng cũng là ngang tài ngang sức.Vinh Cẩn Du không nói lời nào, A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ phía đối diện liền cười to, nói: "Thì ra thị vệ cao thủ của Minh Quốc bất quá cũng chỉ có như thế thôi, có muốn ta phái thị nữ lên đài đấu với các ngươi không ?"Vinh Cẩn Du vẫn không để ý đến lời mỉa mai của A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ, nói: "Nguyệt Sắc."Đông Phương Nguyệt Sắc có chút bất mãn nhăn nhó, nói: "Thiếu gia ~."Vinh Cẩn Du không nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cười nói: "Ngươi đi, chỉ cho thắng, không được thua. Dùng roi của ngươi, đem tên Cát Lỗ · Ba Cáp kia quất đến da tróc thịt bong mới thôi cho ta, ta chưa kêu ngừng thì không được ngừng.""Dạ !" Đông Phương Nguyệt Sắc vừa nghe Vinh Cẩn Du phân phó, liền vui vẻ đáp lời, nhanh chóng bước lên đài.Vinh Cẩn Du khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề đang ngồi cách đó không xa, lúc này A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cũng nhìn về phía bên này. Bốn mắt nhìn nhau từ xa, mỉm cười, chỉ liếc mắt một cái A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề liền sáng tỏ, Vinh Cẩn Du là cho nàng mặt mũi, cho nên mới để cho Lan Lăng không thua quá thảm, cấp một cái bậc thang lui xuống mà thôi. Tiên lễ hậu binh, tóm lại là muốn cho hai bên một con đường lui.Đương nhiên ý định ban đầu của Vinh Cẩn Du kỳ thật cũng không phải tất cả nguyên nhân đều bởi vì Hạ Ưu Tuyền, nàng cũng là lo lắng đến chuyện cùng Lan Lăng kết minh. Bởi vì dù có muốn thể hiện uy phong của Minh Quốc cũng không thể hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Lan Lăng. Nếu chỉ một mặt thể hiện sự cường đại của chính mình, như vậy cho dù Lan Lăng đồng ý cũng không phải xuất phát từ thật lòng, chỉ sợ đến lúc đó trong mắt họ Minh Quốc không phải là đồng minh, mà chỉ là kẻ cường quyền khiến người khác e dè và oán hận mới là thật. Chỗ dựa kết minh như vậy ai mà lại an tâm được, hắn thật sự có thể ở thời điểm ngươi nguy cấp bỏ đá xuống giếng, khoanh tay đứng nhìn hay thậm chí là đứng về phe địch ?Trực giác của nữ nhân luôn thật đáng sợ, nhất là kiểu người như Cố Tư Mẫn, nữ nhân vừa giỏi về tính kế, quan sát, phúc hắc lại nhỏ nhen thì trực giác càng mạnh. Vừa rồi Vinh Cẩn Du cũng chỉ là ra vẻ lơ đãng liếc nhìn một cái Cố Tư Mẫn cũng đã nhìn ra được chút manh mối. Tuy rằng hôm nay từ khi gặp mặt đến bây giờ, hai người bọn họ cơ hồ đều hông có nói chuyện nhiều, nhưng từ khi ở trên đại điện, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lại thường xuyên giả vờ như lơ đãng liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, đến bây giờ lại bốn mắt nhìn nhau mỉm cười. Cố Tư Mẫn cũng đã nhìn ra hai người này rõ ràng quen biết nhau nhưng không biết vì sao lại giả vờ như không hề quen. Nàng ở trong lòng lại bắt đầu bất mãn suy đoán cùng tính toán.Lúc này phía trên lôi đài, Cát Lỗ · Ba Cáp đã bị Đông Phương Nguyệt Sắc quất đến mức sắp da tróc thịt bong, lối đánh của hắn vừa phòng thủ, vừa kéo dài thời gian để lấy sức. Cho nên Vinh Cẩn Du mới kêu Đông Phương Nguyệt Sắc lên đài vì có thể ở khoảng cách xa dùng roi quật hắn. Một chiêu này thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, đánh thẳng vào nhược điểm, thật đúng là vận dụng một cách vô cùng khéo léo, dễ dàng phá vỡ chiêu thức của Cát Lỗ · Ba Cáp kia. Một khi bị phá, hắn liền không thể phòng thủ, lại thêm bị quất roi từ khoảng cách xa, xà tiên của Đông Phương Nguyệt Sắc khi quất ra mềm mại lại nhanh chóng, thời điểm đánh vào mười phần mạnh mẽ khiến thịt hắn rung lên 'chát chát', Cát Lỗ · Ba Cáp lại không có chỗ tránh né, thật sự là bị quất đến máu thịt be bét. Thẳng đến khi Vinh Cẩn Du kêu Nguyệt Sắc dừng tay xuống đài, hắn mới tựa như được giải thoát, hấp hối quỳ xuống đất mãnh liệt thở gấp.Nhìn thấy Cát Lỗ · Ba Cáp bại trận thê thảm, còn bị quất đến máu thịt be bét, A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ ở một bên nhìn thấy tức đến dậm chân, đợi sau khi Lỗ · Ba Cáp được người đưa xuống trị thương, nàng liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du, hừ nói: "Cáp · Ba Lỗ, ngươi đến, diệt uy phong của bọn họ cho ta."Vinh Cẩn Du cũng không thèm để tâm tới A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ, nhún nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ bi ai, nàng lại quay đầu, nói: "Lâm Ức Kiệt."Tiêu Duẫn thấy Lâm Ức Kiệt nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, vẻ mặt khinh bỉ nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nói: "Lâm đại nhân, thiếu gia nhà chúng ta gọi ngài đấy."Bị Tiêu Duẫn đẩy, Lâm Ức Kiệt mới giật mình hoàn hồn, đứng thẳng người, nói: "Hả? A, chuyện gì ?"Vinh Cẩn Du liếc nhìn hắn, thản nhiên phân phó: "Ngươi lên đài ứng chiến đi."Vinh Cẩn Du thấy bộ dạng đó của hắn, ở trong lòng khinh bỉ không thôi: 'Hừ, từ lúc nãy khi nhìn thấy Hạ Ưu Tuyền cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ đến bây giờ ánh mắt cũng không rời, nước miếng sắp rớt xuống tới nơi, tên hỗn đản này đời trước là thái giám hả? Nếu không đời này sao lại có thể háo sắc đến như thế cơ chứ ?'Lâm Ức Kiệt có chút kinh hoảng, cảm thấy không phục, phản bác nói: "Ở đây có nhiều thị vệ cùng hạ nhân như vậy, tại sao lại còn muốn ta đi?"Vinh Cẩn Du uống ngụm trà, lưu loát nhổ lá trà ra mép bàn, hờ hững liếc một cái, nói: "Ít nói nhảm, có đi hay không ?"Sao cứ dong dài mãi thế, sợ chết còn thích gây chú ý, nào có chuyện tốt mỗi ngày đều chờ ngươi như vậy."Ngươi tại sao không đi ?" Lâm Ức Kiệt có chút bực mình, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vinh Cẩn Du liếc nhìn hắn, nhất thời trở nên nhát gan, Chỉ biết thở dài cúi đầu quay mặt sang nơi khác, nói: "Ta không đi, ngươi có thể gọi bọn họ đi mà, ta tốt xấu gì cũng là quan."Hừ, Vinh Cẩn Du ngươi đây là lấy công trả thù tư để báo thù cho một quyền kia, trên lôi đài người người đều là cao thủ, ta đi lên chẳng phải tìm đường chết sao ?Nghe thấy hắn thở dài thầm oán, Tiêu Duẫn trừng mắt nhìn hắn, hừ nói: "Thiếu gia ta là chủ soái, nào có thể tùy tiện xuất thủ ?"Lâm Ức Kiệt nhát gan trừng mắt nhìn lại Tiêu Duẫn, cũng không dám cãi, ai bảo hắn vừa đánh không lại vừa không thể trêu vào. Lúc trước Tiêu Duẫn tát hắn một cái, đau đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.Dám trêu đùa ta, cho dù ngươi không lên đài thì ngươi cũng phải chết. Vinh Cẩn Du đã sớm dự đoán được hắn sẽ như thế, khẽ nghiêng đầu nhìn Dương Kỳ Nhạc, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Dương Kỳ Nhạc, quân pháp Đại Minh quyển một, chương một, mục một, điều một cùng chương hai, mục năm, điều một là gì ?"Dương Kỳ Nhạc thấy tình hình như thế, khẽ hành lễ, nghiêm mặt nói: "Quân pháp Đại Minh quyển một, chương một, mục một, điều một: Người không tuân theo quân lệnh, xử trí theo quân pháp, nhẹ thì phạt ba mươi trượng, nặng thì trục xuất khỏi quân đội. Còn chương hai, mục năm, điều một: Người trước trận lùi bước chạy trốn, làm nhiễu loạn lòng quân, lập tức xử trảm không tha."Lâm Ức Kiệt nghe xong quân pháp, vẻ mặt có hơi chấn động: "Ngươi !". Vừa định phản bác nhưng lại không thể, hắn sợ hãi lui lại nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn, thấy hai người đều bình thản, lời nói của hắn không có nửa điểm có thể đả động khiến hai người thay đổi tâm ý, nhất thời không biết phải làm thế nào, đứng sửng sờ ngơ ngác tại chỗ.Lúc này Vinh Cẩn Du lại lớn tiếng hỏi: "Đi hay không đi ?"--------------Hết chương 68----------------
Tuyệt Vu Song bước lên một bước, thi lễ nói: "Thiếu gia.""Ngươi lên đi, giáo huấn bọn họ một chút, không được thua." Vinh Cẩn Du vừa nói xong, dừng một chút, lại nói: "Cũng không được thắng.""Dạ." Tuyệt Vu Song trước sau như một, không hỏi nhiều cũng không nhiều lời, dứt lời liền bước lên lôi đài.Tất cả mọi người đều không rõ ý đồ của Vinh Cẩn Du, Lục Nhiễm Trần nhịn không được hỏi: "Phò mã, vì sao lại không cho Vu Song thắng? Ngài xem xem bọn họ kiêu ngạo đến cỡ nào."Vinh Cẩn Du chỉ khẽ lắc đầu, không trả lời, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài. Phía trên lôi đài, Cát Lỗ · Ba Cáp kia không cần dùng đao, tay không đối chiến với Tuyệt Vu Song, Tuyệt Vu Song thấy hắn tay không, lại nghe Vinh Cẩn Du phân phó không được thắng, cũng không được thua, vậy chỉ có thể là đánh ngang tài ngang sức. Sau khi cân nhắc xong, quyết định không rút nhuyễn kiếm đen bên hông ra.Cát Lỗ · Ba Cáp kia sức mạnh kinh người, cả người dữ tợn, mỗi cú đấm tung ra đều giống như có thể rung trời chuyển đất. Tuyệt Vu Song dùng chưởng đối chiến với hắn, nhưng hắn tựa như đã luyện qua Kim Chung Trạo*, Thiết Bố Sam**, vững chắc lì lợm vô cùng. Cứ như vậy ngươi tới ta đi, sau mấy chiêu, Cát Lỗ · Ba Cáp bỗng nhiên gầm lên, vung nắm đấm vọt tới Tuyệt Vu Song, Tuyệt Vu Song đã có chuẩn bị trước, nghiêng người tránh khỏi hai cú đấm đó, thuận thế rớt xuống lôi đài.*Kim Chung Trạo được mệnh danh là Thần Công Phòng Thủ Mạnh Nhất, cơ thể người dùng có hình chuông vàng bao quanh cơ thể. Đạt đến cảnh giới thập nhị quan, cơ thể kim cương bất hoại, không sợ nước, lửa hay vạn độc xâm nhập cơ thể, hít một hơi là có thể không ăn không nghỉ, lặn sâu dưới nước trong 500 ngày, công lực cuồn cuộn không hết.**Thiết Bố Sam là môn ngạch công (công phu chuyên luyện sức mạnh dương cương, dương lực, dương công) với tác dụng khiến vai, ngực, lưng cứng như sắt, đao thương khó nhập.Hành động lần này thật sự rất siêu quần, tất cả mọi người chỉ thấy Tuyệt Vu Song rớt xuống lôi đài, lại không biết rằng đây không phải là bị hắn đánh, cũng không phải đơn thuần trượt chân rớt xuống, mà là cố ý để thua, còn phải cố ý thua không được rõ ràng.Người của đối phương vừa thấy Tuyệt Vu Song thua, lập tức đưa vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Vinh Cẩn Du, trong lòng bắt đầu cảm thấy Minh Quốc thật ra cũng chỉ có như vậy mà thôi.Vinh Cẩn Du ngược lại vẫn không để ý đến vẻ mặt khinh thường cùng ánh mắt kiêu ngạo của bọn họ, chỉ gật đầu với Vu Song, nói: "Trạch Nhã."Tây Môn Trạch Nhã cũng thi lễ, nói: "Thiếu gia." Vinh Cẩn Du nhấp ngụm trà, mí mắt cũng không nâng, chậm rãi nói: "Ngươi lên đi, cũng giống như Vu Song.""Dạ." Tây Môn Trạch Nhã có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính hành lễ như trước.Mọi người đều không khỏi trở nên nghi hoặc, thua trận đầu còn muốn thua trận thứ hai, Vinh Cẩn Du đến tột cùng là muốn làm cái gì? Thế nhưng tất cả mọi người đều im lặng nghe theo, chỉ có Cố Tư Mẫn không có gì nghi hoặc, bởi vì nàng hiểu rõ Vinh Cẩn Du, tin tưởng trí mưu sách lược của nàng. Dương Kỳ Nhạc ngược lại vô cùng nghi hoặc, Lâm Ức Kiệt lại tỏ vẻ khinh bỉ, hắn cho rằng Vinh Cẩn Du là vì e ngại Lan Lăng cho nên mới cố tình nhường như thế.Tây Môn Trạch Nhã vừa lên đài liền đánh nhanh như chớp, bất quá Cát Lỗ · Ba Cáp kia cũng là kẻ thật sự lợi hại, cho nên cũng rất dễ dàng nhận thua. Tây Môn Trạch Nhã mỗi lần dùng chiêu phi hoa lưu chuyển, tàn hồng văng ra đều bị hắn ngăn cản, sau hơn mười chiêu, không ai nhường ai, Tây Môn Trạch Nhã kết quả cuối cùng cũng là ngang tài ngang sức.Vinh Cẩn Du không nói lời nào, A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ phía đối diện liền cười to, nói: "Thì ra thị vệ cao thủ của Minh Quốc bất quá cũng chỉ có như thế thôi, có muốn ta phái thị nữ lên đài đấu với các ngươi không ?"Vinh Cẩn Du vẫn không để ý đến lời mỉa mai của A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ, nói: "Nguyệt Sắc."Đông Phương Nguyệt Sắc có chút bất mãn nhăn nhó, nói: "Thiếu gia ~."Vinh Cẩn Du không nhìn vẻ mặt bất mãn của nàng, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cười nói: "Ngươi đi, chỉ cho thắng, không được thua. Dùng roi của ngươi, đem tên Cát Lỗ · Ba Cáp kia quất đến da tróc thịt bong mới thôi cho ta, ta chưa kêu ngừng thì không được ngừng.""Dạ !" Đông Phương Nguyệt Sắc vừa nghe Vinh Cẩn Du phân phó, liền vui vẻ đáp lời, nhanh chóng bước lên đài.Vinh Cẩn Du khẽ nghiêng đầu, liếc nhìn A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề đang ngồi cách đó không xa, lúc này A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề cũng nhìn về phía bên này. Bốn mắt nhìn nhau từ xa, mỉm cười, chỉ liếc mắt một cái A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề liền sáng tỏ, Vinh Cẩn Du là cho nàng mặt mũi, cho nên mới để cho Lan Lăng không thua quá thảm, cấp một cái bậc thang lui xuống mà thôi. Tiên lễ hậu binh, tóm lại là muốn cho hai bên một con đường lui.Đương nhiên ý định ban đầu của Vinh Cẩn Du kỳ thật cũng không phải tất cả nguyên nhân đều bởi vì Hạ Ưu Tuyền, nàng cũng là lo lắng đến chuyện cùng Lan Lăng kết minh. Bởi vì dù có muốn thể hiện uy phong của Minh Quốc cũng không thể hoàn toàn không chừa mặt mũi cho Lan Lăng. Nếu chỉ một mặt thể hiện sự cường đại của chính mình, như vậy cho dù Lan Lăng đồng ý cũng không phải xuất phát từ thật lòng, chỉ sợ đến lúc đó trong mắt họ Minh Quốc không phải là đồng minh, mà chỉ là kẻ cường quyền khiến người khác e dè và oán hận mới là thật. Chỗ dựa kết minh như vậy ai mà lại an tâm được, hắn thật sự có thể ở thời điểm ngươi nguy cấp bỏ đá xuống giếng, khoanh tay đứng nhìn hay thậm chí là đứng về phe địch ?Trực giác của nữ nhân luôn thật đáng sợ, nhất là kiểu người như Cố Tư Mẫn, nữ nhân vừa giỏi về tính kế, quan sát, phúc hắc lại nhỏ nhen thì trực giác càng mạnh. Vừa rồi Vinh Cẩn Du cũng chỉ là ra vẻ lơ đãng liếc nhìn một cái Cố Tư Mẫn cũng đã nhìn ra được chút manh mối. Tuy rằng hôm nay từ khi gặp mặt đến bây giờ, hai người bọn họ cơ hồ đều hông có nói chuyện nhiều, nhưng từ khi ở trên đại điện, A Tây Lặc · Sa Hợp Hạ Đề lại thường xuyên giả vờ như lơ đãng liếc nhìn Vinh Cẩn Du một cái, đến bây giờ lại bốn mắt nhìn nhau mỉm cười. Cố Tư Mẫn cũng đã nhìn ra hai người này rõ ràng quen biết nhau nhưng không biết vì sao lại giả vờ như không hề quen. Nàng ở trong lòng lại bắt đầu bất mãn suy đoán cùng tính toán.Lúc này phía trên lôi đài, Cát Lỗ · Ba Cáp đã bị Đông Phương Nguyệt Sắc quất đến mức sắp da tróc thịt bong, lối đánh của hắn vừa phòng thủ, vừa kéo dài thời gian để lấy sức. Cho nên Vinh Cẩn Du mới kêu Đông Phương Nguyệt Sắc lên đài vì có thể ở khoảng cách xa dùng roi quật hắn. Một chiêu này thừa dịp đối phương chưa kịp chuẩn bị, đánh thẳng vào nhược điểm, thật đúng là vận dụng một cách vô cùng khéo léo, dễ dàng phá vỡ chiêu thức của Cát Lỗ · Ba Cáp kia. Một khi bị phá, hắn liền không thể phòng thủ, lại thêm bị quất roi từ khoảng cách xa, xà tiên của Đông Phương Nguyệt Sắc khi quất ra mềm mại lại nhanh chóng, thời điểm đánh vào mười phần mạnh mẽ khiến thịt hắn rung lên 'chát chát', Cát Lỗ · Ba Cáp lại không có chỗ tránh né, thật sự là bị quất đến máu thịt be bét. Thẳng đến khi Vinh Cẩn Du kêu Nguyệt Sắc dừng tay xuống đài, hắn mới tựa như được giải thoát, hấp hối quỳ xuống đất mãnh liệt thở gấp.Nhìn thấy Cát Lỗ · Ba Cáp bại trận thê thảm, còn bị quất đến máu thịt be bét, A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ ở một bên nhìn thấy tức đến dậm chân, đợi sau khi Lỗ · Ba Cáp được người đưa xuống trị thương, nàng liền nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vinh Cẩn Du, hừ nói: "Cáp · Ba Lỗ, ngươi đến, diệt uy phong của bọn họ cho ta."Vinh Cẩn Du cũng không thèm để tâm tới A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ, nhún nhún vai, lắc đầu tỏ vẻ bi ai, nàng lại quay đầu, nói: "Lâm Ức Kiệt."Tiêu Duẫn thấy Lâm Ức Kiệt nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, vẻ mặt khinh bỉ nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nói: "Lâm đại nhân, thiếu gia nhà chúng ta gọi ngài đấy."Bị Tiêu Duẫn đẩy, Lâm Ức Kiệt mới giật mình hoàn hồn, đứng thẳng người, nói: "Hả? A, chuyện gì ?"Vinh Cẩn Du liếc nhìn hắn, thản nhiên phân phó: "Ngươi lên đài ứng chiến đi."Vinh Cẩn Du thấy bộ dạng đó của hắn, ở trong lòng khinh bỉ không thôi: 'Hừ, từ lúc nãy khi nhìn thấy Hạ Ưu Tuyền cùng A Tây Lặc · Sa Hợp Cổ Lệ đến bây giờ ánh mắt cũng không rời, nước miếng sắp rớt xuống tới nơi, tên hỗn đản này đời trước là thái giám hả? Nếu không đời này sao lại có thể háo sắc đến như thế cơ chứ ?'Lâm Ức Kiệt có chút kinh hoảng, cảm thấy không phục, phản bác nói: "Ở đây có nhiều thị vệ cùng hạ nhân như vậy, tại sao lại còn muốn ta đi?"Vinh Cẩn Du uống ngụm trà, lưu loát nhổ lá trà ra mép bàn, hờ hững liếc một cái, nói: "Ít nói nhảm, có đi hay không ?"Sao cứ dong dài mãi thế, sợ chết còn thích gây chú ý, nào có chuyện tốt mỗi ngày đều chờ ngươi như vậy."Ngươi tại sao không đi ?" Lâm Ức Kiệt có chút bực mình, nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Vinh Cẩn Du liếc nhìn hắn, nhất thời trở nên nhát gan, Chỉ biết thở dài cúi đầu quay mặt sang nơi khác, nói: "Ta không đi, ngươi có thể gọi bọn họ đi mà, ta tốt xấu gì cũng là quan."Hừ, Vinh Cẩn Du ngươi đây là lấy công trả thù tư để báo thù cho một quyền kia, trên lôi đài người người đều là cao thủ, ta đi lên chẳng phải tìm đường chết sao ?Nghe thấy hắn thở dài thầm oán, Tiêu Duẫn trừng mắt nhìn hắn, hừ nói: "Thiếu gia ta là chủ soái, nào có thể tùy tiện xuất thủ ?"Lâm Ức Kiệt nhát gan trừng mắt nhìn lại Tiêu Duẫn, cũng không dám cãi, ai bảo hắn vừa đánh không lại vừa không thể trêu vào. Lúc trước Tiêu Duẫn tát hắn một cái, đau đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ.Dám trêu đùa ta, cho dù ngươi không lên đài thì ngươi cũng phải chết. Vinh Cẩn Du đã sớm dự đoán được hắn sẽ như thế, khẽ nghiêng đầu nhìn Dương Kỳ Nhạc, giọng nói lạnh lùng hỏi: "Dương Kỳ Nhạc, quân pháp Đại Minh quyển một, chương một, mục một, điều một cùng chương hai, mục năm, điều một là gì ?"Dương Kỳ Nhạc thấy tình hình như thế, khẽ hành lễ, nghiêm mặt nói: "Quân pháp Đại Minh quyển một, chương một, mục một, điều một: Người không tuân theo quân lệnh, xử trí theo quân pháp, nhẹ thì phạt ba mươi trượng, nặng thì trục xuất khỏi quân đội. Còn chương hai, mục năm, điều một: Người trước trận lùi bước chạy trốn, làm nhiễu loạn lòng quân, lập tức xử trảm không tha."Lâm Ức Kiệt nghe xong quân pháp, vẻ mặt có hơi chấn động: "Ngươi !". Vừa định phản bác nhưng lại không thể, hắn sợ hãi lui lại nhìn thoáng qua Vinh Cẩn Du cùng Cố Tư Mẫn, thấy hai người đều bình thản, lời nói của hắn không có nửa điểm có thể đả động khiến hai người thay đổi tâm ý, nhất thời không biết phải làm thế nào, đứng sửng sờ ngơ ngác tại chỗ.Lúc này Vinh Cẩn Du lại lớn tiếng hỏi: "Đi hay không đi ?"--------------Hết chương 68----------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store