[BHTT - 💻🤖] CHIẾM LÀM CỦA RIÊNG - NHẤT CHỈ HOA GIÁP TỬ
Chương 6. Trùng hợp?
Chương 6. Trùng hợp?
Sáng hôm sau, mưa ở Liễu Thành đúng như dự báo trên phần mềm, lá ngô đồng bị hạt mưa đánh cho kêu gào.
Buổi học gia sư kết thúc, Thương Doanh về nhà ăn trưa, rồi lại vác túi ô ra khỏi cửa.
Công việc chính của cô không liên quan đến chuyên ngành, nhưng phần lớn công việc phụ đều liên quan đến tiếng Anh.
Nhưng Lộ Diêu, cũng là sinh viên chuyên ngành phiên dịch, lại khác. Hồi đại học, Lộ Diêu chỉ mãi mê hẹn hò, đến nỗi sau khi tốt nghiệp cô ấy hoang mang một thời gian, rồi kiên quyết dấn thân vào ngành làm móng. Có lẽ Lộ Diêu trời sinh có chút năng khiếu nghệ thuật, nên làm trong ngành này khá tốt. Hiện tại, nơi cô ấy làm việc là một tiệm làm móng cao cấp tên là "MUSE NAIL".
"MUSE NAIL" vừa chuyển địa điểm, cửa hàng mới nằm ở khu phố đồ hiệu sầm uất nhất Liễu Thành, thuê một căn hộ duplex trong tòa nhà thương mại với giá thuê đắt đỏ, diện tích hơn 500 mét vuông.
Ngày mưa ít người ra ngoài, Thương Doanh đi tàu điện ngầm đến, gần hai giờ, cô lên lầu, đẩy cửa tiệm.
Cửa vừa mở ra, chỉ cần đứng ở tiền sảnh, mọi giác quan đều được bao bọc bởi sự dịu dàng.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương hoa dành dành, không hề có mùi hóa chất như những tiệm làm móng thông thường; thảm màu xám nhạt dẫm lên không phát ra tiếng động nào, lặng lẽ hấp thụ mọi tiếng bước chân; ánh sáng từ đèn chùm tinh xảo trên trần nhà dịu nhẹ, phủ lên căn phòng một lớp bộ lọc.
Và những người có thể đến đây với mức chi tiêu tối thiểu không dưới bốn chữ số đều không phải là những người phải lo lắng về cuộc sống. Trong sảnh có năm sáu khách hàng mặc đồ hiệu đang ngồi làm móng, bên cạnh đặt đĩa trái cây, đồ ăn vặt hoặc đồ uống, tất cả đều nhàn nhã và thanh tịnh.
Lễ tân thấy Thương Doanh bước vào, không để ý đến bộ trang phục bình dân của cô, bước đến hỏi một cách lịch sự: "Thưa cô, cô đến 'MUSE' làm móng phải không? Có hẹn trước không ạ?"
"Chào cô, tôi là mẫu tay do Yoyo hẹn." Thương Doanh đáp lại với thái độ tương tự, môi nở nụ cười nhẹ, nhưng giọng nói trong trẻo như mưa thu ngoài cửa sổ.
Tên làm việc của Lộ Diêu là Yoyo.
Lễ tân phản ứng lại, cười nói với cô: "Vâng, phiền cô điền vào một biểu mẫu. Yoyo nói nếu cô đến trước thì cứ ngồi ở sofa, lát nữa cô ấy họp xong sẽ xuống. Cô muốn uống đồ uống gì ạ? Có trà, cà phê, nước ép, trà sữa và cả nước khoáng nữa."
"Một tách trà là được rồi."
Lễ tân quan tâm hỏi: "Túi xách có cần cất vào tủ khóa không?"
"Cảm ơn, làm phiền cô."
Thay dép dùng một lần của tiệm, Thương Doanh ngồi xuống chiếc ghế sofa chất lượng cao.
Cô mở khóa điện thoại, nhắn tin cho Lộ Diêu: "Đang đợi em."
Tách trà bốc hơi nóng, những làn sương mỏng manh bay lên, lãng đãng trước mắt. Cô nhấp hai ngụm trà, nhìn ra cảnh mưa ngoài cửa sổ, trận mưa thu này không có dấu hiệu ngừng lại.
"MUSE NAIL" nằm ở vị trí đắc địa, khu vực này xe cộ đông đúc, tiếng mưa rả rích hòa lẫn tiếng còi xe trên đường, khiến cửa tiệm càng thêm yên tĩnh, mọi đường nét đều mờ ảo, bao phủ trong hơi nước.
Cuộc đời cô cũng giống như một ngày mưa bị bao phủ bởi sương mù.
Lộ Diêu họp xong trên lầu, từ phòng bước ra, lập tức nhìn thấy bại mình đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa.
Thương Doanh ngồi nghiêng, một tay đặt trên lưng ghế, chỉ để lộ một bên mặt.
Mái tóc dài của cô được búi lỏng lẻo, vài sợi rũ xuống, trên người mặc áo sơ mi trắng đơn giản và quần jean nhạt màu, dáng người thư thái, hơi thở toát lên vẻ lười biếng, bất cần.
"Vết thương ở chân khỏi hẳn chưa, A Doanh?" Lộ Diêu vừa cầm cà phê vừa đi xuống lầu vừa hỏi.
Tuần qua, tối nào cô ấy cũng có khách, Thương Doanh biết cô ấy muốn đến thăm mình, nên cố tình không để cô ấy chạy đến, nếu không đi lại vất vả biết bao.
Thương Doanh nhìn sang, gật đầu: "Ừm."
"Tách trà này thế nào? Ngon không?" Lộ Diêu nhướng mày, đến gần thì thì thầm, "Đây là một lô trà siêu đắt đỏ mà chị chủ tiệm chúng em mới nhập về để chiêu đãi khách hàng đấy."
Thương Doanh im lặng vài giây, thành thật trả lời: "Chị vẫn thích trà sữa lài bốn tệ một chai hơn."
"Lời này không thể để chị chủ tiệm chúng em nghe thấy đâu đó nha, may mà bây giờ chị ấy vẫn đang ở trên tiếp đãi khách quý."
"Vậy thì cứ coi như chị là lợn rừng không biết ăn cám mịn vậy."
Lộ Diêu nghe cô nói vậy, vô cùng đau lòng nhìn cô: "Không phải phải thế đâu chị của em ơi. Chị có thể đừng nói những lời như vậy với khuôn mặt này được không, chị có biết nó mâu thuẫn đến mức nào không?"
"Cũng được mà."
Lộ Diêu chấp nhận sở thích kỳ quặc của cô: "...Được rồi, em đi chuẩn bị đây."
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lộ Diêu ngồi xuống vị trí gần cửa sổ, Thương Doanh ngồi đối diện cô ấy.
Tiệm sắp ra mắt vài mẫu móng tay mới, cần thêm vào cuốn catalogue. Sau khi hẹn thời gian với Thương Doanh vào tuần trước, cô ấy đã nộp đơn xin người mẫu tay cho tiệm. Lúc này, cô ấy đeo găng tay và khẩu trang cẩn thận, bắt đầu thao tác.
Lộ Diêu không nói sai, tay của Thương Doanh quả thật rất đẹp.
Tỷ lệ hài hòa, ngón tay thon dài, da trắng nõn, vân tay tinh tế, và vì trước đây chưa từng làm móng, ngay cả điều kiện cơ bản của móng cũng vừa vặn.
Thương Doanh đưa tay trái đặt lên gối đỡ tay, để bạn mình dùng dụng cụ sửa móng cho cô.
Cô chống cằm bằng tay phải, nhìn Lộ Diêu thao tác chuyên nghiệp.
Đây là lần đầu tiên cô làm móng, Lộ Diêu nói với cô rằng kiểu dáng khá phức tạp, quá trình sẽ khá dài, có lẽ mất ba đến bốn tiếng.
Ống tay áo của cô được vén lên, xương cổ tay như ngọc ngâm trong nước trong, các khớp ngón tay rõ ràng nhưng không thô, có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh nhạt ẩn hiện dưới da, như dòng suối vừa tan băng vào đầu xuân.
"Có cần em lấy cho chị một cái máy tính bảng để xem TV không?" Lộ Diêu ngước mắt nhìn cô.
Thương Doanh vẫn chống cằm: "Không cần đâu."
"Vậy em đưa cho chị một tờ báo hoàn toàn bằng tiếng Anh nhé, thế nào?"
"......"
Thấy cô lộ vẻ cạn lời, Lộ Diêu nở nụ cười đắc ý, sau đó khẽ thở dài: "Ôi, em lên mạng tìm vài cuốn tiểu thuyết về nữ minh tinh và nữ tổng tài, nhưng không đọc nổi."
"Tại sao?"
"Nhớ đến việc bạn gái cũ sắp kết hôn là thấy phiền."
"......" Sự chú ý của Thương Doanh hơi lệch đi, cô nhớ lại lý do xuống lầu hôm đó, "Kem đêm của 'Lưu Quang' đâu rồi? Hôm đó em không kịp lấy."
"Đã gửi cho em rồi, thái độ phục vụ tốt lạ thường."
Lộ Diêu nói rồi lại thở dài một tiếng: "Nhưng bao giờ em mới được ngồi xe sang một lần nữa đây, chiếc xe của Lâu tổng em thật sự thèm lắm rồi, thoải mái và thơm quá."
"Tàu điện ngầm đáng giá mấy trăm triệu đấy em."
"Hứ, thoải mái không? Thơm không? Hơn nữa giờ cao điểm còn không có chỗ. Nhưng mà, chị lại không cần trải nghiệm giờ cao điểm, công ty gần đúng là khiến người ta ghen tị."
Trò chuyện dường như khiến thời gian trôi nhanh hơn, khách trong tiệm đến rồi đi.
Khi hoàng hôn buông xuống, mưa đã nhỏ đi nhiều, đường phố đèn neon nhấp nháy, những vệt sáng lấp lánh đầy màu sắc lan tỏa trên các bức tường kính của các cửa hàng đồ xa xỉ.
Móng tay của Thương Doanh cuối cùng cũng đã hoàn thành, cô cúi mắt nhìn những đầu ngón tay như tác phẩm nghệ thuật dưới đèn chiếu, có chút không quen.
Lộ Diêu có tay nghề rất chắc, mẫu móng tay hình hạt hạnh nhân trung bình này vừa thời trang vừa cổ điển, màu sắc phong phú, họa tiết phức tạp, nở rộ trên đầu ngón tay với sự nhiệt tình và sức sống vô tận, toát lên vẻ tự do, ngay cả những chi tiết cũng được xử lý rất tinh xảo, như ngọc bích được điêu khắc.
Cô thấy Thương Doanh có chút ngẩn người, tự mình vươn vai, nói đầy tự hào: "Em có linh cảm mẫu móng tay này sẽ trở thành sản phẩm hot của tiệm."
"Bây giờ đi chụp ảnh sao?" Thương Doanh ngẩng đầu hỏi.
"Đi thôi nào." Lộ Diêu tháo khẩu trang và găng tay, "Phòng chụp ảnh ở tầng hai, chụp xong chúng ta đi ăn, nếu không ăn nữa, tháng sau em sẽ không còn sức mà đi dự đám cưới nữa đâu."
Thương Doanh bất lực đi theo: "Không đi cũng tốt mà."
"Không được, em phải tận mắt nhìn cô ấy mặc váy cưới."
"......" Được rồi, khó hiểu thật, nhưng cô tôn trọng điều đó.
Tầng hai của "MUSE NAIL" phân bố các phòng VIP riêng tư và đắt tiền hơn, phòng họp, phòng làm việc, phòng chụp ảnh nằm ở cuối hành lang.
Lộ Diêu gõ cửa, vặn khóa cửa, nụ cười treo trên môi: "Cô Hứa, tôi mang người mẫu đến chụp ảnh..."
"Chờ chút n hé, cô Yoyo." Trợ lý của nhiếp ảnh gia Hứa Sơn Tình nói, "Cô Hứa đang chụp ảnh cho khách."
Đây cũng là một trong những dịch vụ kèm theo của "MUSE NAIL", sau khi làm móng xong nếu có nhu cầu còn có thể chụp ảnh chân dung, cũng chính thái độ phục vụ như vậy đã khiến các quý bà sẵn lòng móc hầu bao.
Phòng chụp ảnh ở phía trước, tuy cách một khoảng nhưng Lộ Diêu có thể nghe thấy một số chỉ dẫn tư thế mà Hứa Sơn Tình nói ra.
Lộ Diêu đi lên phòng chụp ảnh xem tiến độ chụp, Thương Doanh không đi theo, tìm một chiếc ghế ở góc ngồi xuống, cô cúi đầu, giơ tay trái lên, vẫn đang ngắm nhìn móng tay của mình.
Cảm giác lạ lẫm trên móng tay không quá mạnh, chỉ là cô cần thêm thời gian để quen thuộc với nó.
Trong lúc này, cánh cửa phòng chụp ảnh lại được đẩy ra, cảnh tượng Lâu Chiếu Ảnh nhìn thấy khi bước vào là như vậy.
Cô ấy vừa nhìn đã thấy Thương Doanh ở góc phòng, lông mày từ từ nhướn lên, rồi lại nhìn sang chỗ khác, nói chuyện ôn hòa với chị chủ tiệm bên cạnh: "Chị Mạn, 'MUSE' có được ngày hôm nay, công lao của chị là lớn nhất."
"Nếu không có con mắt tinh tường của tổng giám đốc Lâu, 'MUSE' chúng tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay." Lê Mạn trông khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ gọn gàng, những nếp nhăn ở khóe mắt lúc này vì nụ cười mà chồng lên.
Chỉ là cho đến hôm nay, cô ấy vẫn không thể hiểu được cách làm của Lâu Chiếu Ảnh.
Hai tháng trước, đối tác cũ của "MUSE" rút vốn vào thời điểm quan trọng khi chuyển cửa hàng, vị tổng giám đốc tập đoàn "Lưu Nguyệt" vừa về nước này đã đến như một cơn mưa kịp thời.
Nhưng Lâu Chiếu Ảnh chưa từng đến tiệm trải nghiệm dịch vụ một lần nào, chỉ cử người đi điều tra. Thậm chí, hôm nay mới là lần đầu tiên Lâu Chiếu Ảnh đến tiệm, trước đó ngay cả việc ký hợp đồng cũng ở nơi khác.
Tuy nhiên, lúc này nhìn Lâu Chiếu Ảnh, Lê Mạn quyết định không bận tâm nữa.
Có lẽ đây chính là niềm vui của người giàu, đợi khi cô ấy cũng giống như Lâu Chiếu Ảnh chi hàng triệu tệ như vung tiền qua cửa sổ, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu.
......
Lộ Diêu có tính cách tốt, Hứa Sơn Tình nói chuyện với cô ấy cũng khá hợp.
Lúc này, cô ấy đang ở trong phòng chụp ảnh thấy Hứa Sơn Tình chụp gần xong rồi, đang định quay lại gọi Thương Doanh đến, vừa quay đầu lại, lại thấy chị chủ tiệm và...... tổng giám đốc Lâu?
"Yoyo." Lê Mạn cười vẫy tay với cô ấy.
Lộ Diêu nghẹn họng, đi tới: "Chị Mạn."
Lê Mạn giới thiệu: "Tổng giám đốc Lâu, tuy Yoyo còn trẻ, mới làm nghề này không lâu, nhưng tay nghề rất tốt, nếu cô có kiểu nào muốn làm, đều có thể tìm em ấy."
Lâu Chiếu Ảnh mỉm cười, chào hỏi bình thường: "Chào cô, Yoyo."
Lộ Diêu thoát khỏi dòng suy nghĩ ngắt quãng, cô ấy không ngờ rằng vị khách quý mà chủ tiệm tiếp đãi hôm nay lại là Lâu Chiếu Ảnh.
Thế giới này thật nhỏ bé......
Nhưng Lâu Chiếu Ảnh không gọi cô ấy là cô Lộ, chứng tỏ không muốn tiết lộ chuyện họ đã từng gặp nhau trước đó.
Cô ấy cười tươi: "Tổng giám đốc Lâu, chào cô."
Lê Mạn nhìn quanh phòng chụp ảnh, hỏi: "Em đã làm móng cho người mẫu tay chưa?"
"Làm xong rồi chị, đợi cô Hứa chụp xong khách hàng sẽ chụp ảnh quảng cáo."
Lâu Chiếu Ảnh nhếch môi: "Tôi có thể xem hiệu ứng móng tay mà cô Yoyo đã làm cho người mẫu không?"
"Đương nhiên có thể, Yoyo, em bảo cô người mẫu qua đây một chút, cho tổng giám đốc Lâu xem."
Lộ Diêu nhận lệnh quay người.
Thương Doanh đang ngồi trên ghế trả lời tin nhắn thoại WeChat của Thương Tuyền. Hiện tại, Thương Tuyền không biết nhiều chữ, cô đôi khi cũng trả lời tin nhắn thoại.
Vừa gửi xong một tin nhắn thoại dặn Thương Tuyền nhớ uống nước, thì thấy Lộ Diêu từ phòng chụp ảnh kín đáo đi ra, vẻ mặt kinh ngạc nói với cô: "A Doanh, chị đoán xem em gặp ai?"
"Ai?" Thương Doanh không hề có chút manh mối nào, cô lại không làm việc ở đây.
Lộ Diêu: "Là tổng giám đốc Lâu."
Cô ấy vội vàng nói: "Đi, đi với em qua đó, cô ấy và chị chủ tiệm muốn xem hiệu ứng móng tay này của chị."
Khoảng cách mười mấy bước, lông mày của Thương Doanh đều khẽ nhíu lại.
Mãi cho đến khi vào trong phòng chụp, cô mới điều chỉnh lại biểu cảm, chỉ đóng vai trò là một người mẫu, nhưng nhìn Lâu Chiếu Ảnh đang đứng trước mặt, vẻ mặt cô thoáng qua một tia suy ngẫm.
Trùng hợp đến vậy sao? Cô không khỏi nghĩ.
"Phiền cô người mẫu đưa hai tay ra, mu bàn tay hướng lên trên." Lê Mạn nói một cách rất chuyên nghiệp.
Phòng chụp ảnh không thiếu ánh sáng, Thương Doanh làm theo.
TLê Mạn ở bên cạnh cố gắng thể hiện năng lực của tiệm: "Trình độ của Yoyo rất cao, mẫu móng tay này hiệu quả thực tế còn đẹp hơn trong ảnh."
Lộ Diêu lập tức nịnh nọt: "Là do chị Mạn bồi dưỡng tốt ạ."
Thương Doanh không nói gì, cô yên lặng nhìn hàng mi rủ xuống của Lâu Chiếu Ảnh.
Ánh mắt lại dịch xuống một chút, đôi môi của Lâu Chiếu Ảnh khẽ mở ra, đưa ra đánh giá của mình: "Ừm, móng tay rất đẹp."
Lâu Chiếu Ảnh nhướng mắt lên, trực tiếp đối diện với ánh mắt có chút dò xét của Thương Doanh, giọng nói mang theo nụ cười nhẹ nhàng, rất thấu hiểu nói: "Nhưng cô người mẫu dường như không quen lắm, sau khi chụp xong ảnh quảng cáo thì tháo ra, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút chứ?"
-----
Cái bộ môn làm nail này, không chơi thì thôi chứ chơi là chỉ có ghiền. Làm mình từ một đứa kỳ thị cho tới đam mê nào không hay, cơ mà chơi một thời gian các bạn cũng nên nghỉ cho móng khỏe lại nhé. Gần Tết rồi, chúc các tình yêu tìm được những mẫu móng ưng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store