ZingTruyen.Store

[BHTT - 💻🤖] CHIẾM LÀM CỦA RIÊNG - NHẤT CHỈ HOA GIÁP TỬ

Chương 19. Quyền thế

3456789jqka

Chương 19. Quyền thế

Trước đây Thương Doanh từng nghe Lộ Diêu nói rằng các phòng riêng của chuỗi tiệm đồ ngọt này có khả năng cách âm rất tốt, nên có người đến đây để bàn chuyện làm ăn. So với những nơi chính thức hơn, không khí ở đây sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhưng bây giờ, không khí giữa cô và Lâu Chiếu Ảnh lại như gương cung bạt kiếm.

Cô nhìn chằm chằm Lâu Chiếu Ảnh, có khoảnh khắc cô còn tưởng mình nghe lầm.

Nhưng cô thấy dáng vẻ tự tin này của Lâu Chiếu Ảnh, biết rõ mọi lời vừa rồi không phải là sự phán đoán sai lầm của cô. Lời lẽ cao ngạo vừa rồi thật sự được thốt ra từ miệng Lâu Chiếu Ảnh.

Hơn nữa, tư thái của Lâu Chiếu Ảnh vẫn rất trịch thượng: "Bây giờ cô đồng ý cũng là thời cơ không tồi."

Lông mày cô ấy giãn ra, ngữ điệu vẫn chậm rãi: "Như vậy tôi có thể buông tha Lộ Diêu, để cô ấy tiếp tục làm thợ làm móng tay của mình. Đương nhiên, cô ấy cũng có thể thăng cấp thành tổng thanh tra của 'MUSE', dù sao cũng chỉ là một câu nói của tôi. Đương nhiên, vị trí cửa hàng trưởng thì không được, cửa hàng trưởng vẫn phải là người của tôi..."

Lời còn lại chưa kịp nói xong, Thương Doanh đã dùng hành động để trả lời cô ấy, chiếc bánh ngọt chưa động đến trước mặt đã được ném thẳng vào mặt Lâu Chiếu Ảnh.

Lâu Chiếu Ảnh không né tránh, chỉ nhắm mắt lại sớm, không để bánh ngọt văng vào mắt.

Nhưng phần bánh ngọt này không có nhiều bơ, cốt bánh lại rất xốp, nên rất nhanh đã rơi xuống, chỉ để lại một chút vụn bánh trên mặt cô ấy.

Cô ấy chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy cơ thể Thương Doanh vẫn đang nghiêng về phía trước, một tay chống trên bàn trà, lạnh lùng nhìn cô ấy.

"Có phải bánh kem hôm nay ít ngọt quá không?" Thương Doanh lạnh giọng hỏi, ngón tay chống trên bàn trà vì dùng sức mà trở nên trắng bệch.

Lâu Chiếu Ảnh nghe vậy, nâng cổ tay lên, dùng đầu ngón tay lau đi chút vụn bánh còn sót lại trên hàm, bỏ vào miệng. Cô ấy hiếm khi trông chật vật như vậy, nhưng làm hành động này lại không hề hoảng loạn, không có chút phàn nàn không vui nào. Vẻ điềm tĩnh trong mắt cô ấy cũng chưa bao giờ tan biến.

Cô ấy ăn xong rồi "chậc" một tiếng: "Tôi thấy lần này ngọt hơn lần trước một chút." Xong rồi còn mỉm cười: "Có lẽ là vì cô đút cho tôi."

Thương Doanh kéo lấy khăn giấy bên cạnh, chậm rãi lau tay mình, phun ra hai chữ: "Bệnh hoạn."

"Thật sự không suy nghĩ một chút sao?" Lâu Chiếu Ảnh lấy khăn giấy của mình trong túi xách ra, cũng chậm rãi lau mặt.

Thương Doanh lười nói nhảm với Lâu Chiếu Ảnh, cô ném khăn giấy vào thùng rác, đứng dậy.

Trải qua tối nay, cô cũng ý thức sâu sắc rằng trực giác của mình không sai, Lâu Chiếu Ảnh chính là một sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm. Sự dịu dàng người nàythể hiện trong suốt thời gian qua đều là giả tạo, khoảnh khắc cô ấy thể hiện ra trước mắt cô lúc này mới là bộ dạng chân thật nhất của Lâu Chiếu Ảnh.

Công việc của Lộ Diêu bị liên lụy, cô sẽ nói rõ với Lộ Diêu. Không có lý nào Lộ Diêu với tay nghề như vậy lại có thể thất bại trong nghề này.

Cô mím chặt môi, không nói một lời nào, định đi ra ngoài.

Lúc cô thay giày ở cửa, Lâu Chiếu Ảnh không quay người lại, vẫn nhìn cô qua hình phản chiếu trên cửa sổ.

"Thương Doanh." Lâu Chiếu Ảnh gọi một tiếng.

Việc cô không trả lời nằm trong dự đoán của cô ấy, Lâu Chiếu Ảnh cũng không xoắn xuýt mà vẫn nói tiếp: "Tôi biết cô đang nghĩ gì, cô đang nghĩ Lộ Diêu dù không làm ở 'MUSE' cũng không sao, đúng không. Vậy nếu như tôi nói tôi có thể khiến cô ấy không thể lăn lộn trong nghề này thì sao? Chị Mạn có nhiều tài nguyên, mối quan hệ rộng, có giao thiệp với rất nhiều cửa hàng làm móng cao cấp trên cả nước. Tôi đại khái có thể bôi xấu Lộ Diêu một chút, ừm... Chẳng hạn như ăn trộm trang sức của khách hàng nên bị sa thải? Chẳng hạn như quyến rũ người yêu của khách hàng nên bị sa thải? Tệ hơn là bán bí mật thương mại nên bị sa thải? Cô xem những chuyện này có thể lan truyền đi không?"

Thương Doanh nghe xong những lời này, hơi thở đục ngầu: "Lâu Chiếu Ảnh, những lời cô nói hôm nay tôi đều đã ghi âm lại. Cô cứ việc thử xem hậu quả của việc làm như vậy."

"Những năm qua cô sống gian khổ như vậy, tôi không tin cô không rõ quy tắc vận hành của thế giới này. Tôi đã dám nói ra thì không sợ cô ghi âm. Rất nhiều chuyện trên đời đều có thể giải quyết bằng tiền, vừa khéo, tôi, Lâu Chiếu Ảnh, lại có rất nhiều tiền."

Lâu Chiếu Ảnh thong dong cầm lấy phần bánh ngọt Thương Doanh chưa ăn xong, xiên một miếng đưa lên miệng: "Thương Doanh, sự kiên nhẫn của tôi rất có giới hạn. Tôi cho cô thêm một tuần để cân nhắc, nếu không, cô quan tâm cái gì, tôi sẽ phá hủy cái đó; cô muốn cái gì, tôi sẽ cướp đi cái đó."

Thương Doanh kéo cửa ra, không nói thêm với cô ấy lời nào.

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Lâu Chiếu Ảnh nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng, đi đến chỗ cửa sổ đứng vững. Từ góc nhìn này có thể thấy được con đường dẫn đến cổng tàu điện ngầm. Cô cúi mắt, nhìn chằm chằm vào chỗ đó.

Không lâu sau, cô thấy bóng dáng Thương Doanh bước nhanh, nhếch môi dưới, điều chỉnh mục xác minh bạn bè trong điện thoại di động.

[Bạn đã thêm SY, phía trên là tin nhắn chào hỏi.]

......

Thương Doanh thậm chí còn chưa kịp đeo khẩu trang, khuôn mặt cô bị gió lạnh táp vào đau rát, nhưng cô hoàn toàn không hề hay biết.

Cô chạy như chết lặng đến ga tàu điện ngầm. Trong đầu cô toàn là những lời Lâu Chiếu Ảnh đã nói trong phòng riêng, ngón tay đặt trong túi quần áo siết chặt điện thoại di động.

Đèn tàu điện ngầm nhấp nháy, chuông reo vang, không còn chỗ ngồi.

Cô đứng ở vị trí góc. Mọi thứ xung quanh chỉ ùa vào tâm trí cô khi tàu điện ngầm lao nhanh về phía trước. Cô nhìn xung quanh, mới ý thức được mình đang ở trong một không gian ồn ào nhưng an toàn, nhưng hơi thở của cô vẫn căng thẳng.

Nguồn sáng chiếu vào khuôn mặt trắng bệch của cô, không chói mắt, nhưng cô mệt mỏi nhắm lại hàng mi.

Kéo lê cơ thể về đến nhà, Thương Tuyền đã ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng vẫn chưa ngủ, vì cô ấy đang chờ cô về kể chuyện cổ tích cho.

Thương Doanh chỉnh lý tốt mọi cảm xúc, thay quần áo rồi đi đến giường của em gái dựa vào, mở cuốn sách truyện vừa mua: "Hôm nay kể chuyện về chú kiến nhỏ Tuyền Tuyền: Ánh nắng ban mai giống như được đính những hạt vàng vụn, rơi xuống thảm cỏ xanh. Trên thảm cỏ có một chú kiến nhỏ, tên là Tuyền Tuyền......"

"Chị." Thương Tuyền nằm ở một bên, rất nhạy cảm cảm nhận được trạng thái của chị mình tối nay không ổn lắm: "Chị hôm nay có phải rất mệt không ạ?"

Thương Doanh gượng cười: "Có một chút, nhưng không đáng ngại."

"Chị đi nghỉ ngơi thật tốt đi, em đã rất buồn ngủ rồi, chị không kể em cũng ngủ được! Chú kiến nhỏ Tuyền Tuyền rất biết điều!"

"Lợi hại vậy cơ à."

"Đó là đương nhiên!"

Cô cũng gắng chống đỡ, cô khép sách truyện lại đặt vào hộc tủ bên cạnh, rồi lại vuốt ve đầu em gái: "Tiểu Tuyền, ngủ ngon."

Từ phòng Thương Tuyền đi ra, cô ở phòng khách ngẩn người một lát rồi mới đi tắm rửa.

Gần 10 giờ, cô nằm xuống giường mình.

Cô không có nói dối, bởi vì ý thức được buổi gặp mặt tối nay có lẽ sẽ không thoải mái ngay từ đầu, cô đã mở chế độ ghi âm ngay sau khi gửi tin nhắn cho Quan Hà.

Ấn mở giao diện ghi âm, cô nhìn đoạn âm thanh chưa đến mười phút này, duy trì sự trầm mặc.

Phút chốc, cô mới đeo tai nghe, nhắm mắt lại, nghe hết từ đầu đến cuối cuộc đối thoại giữa cô và Lâu Chiếu Ảnh một lần.

Bỏ đi âm thanh ma sát của điện thoại và quần áo, những động tĩnh còn lại đều được điện thoại ghi lại.

Nghe những nội dung này, cô có thể hồi tưởng lại dáng vẻ đầy tính áp đặt của Lâu Chiếu Ảnh. Nghe đi nghe lại nhiều lần, cô mới mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào nắm đấm đang siết chặt của mình, hàng mày nhíu sâu.

Lúc này, có thông báo tin nhắn WeChat mới.

Con ngươi cô chợt co lại, ấn mở xem, quả nhiên là Lâu Chiếu Ảnh gửi tới. Cô không đặt ghi chú cho Lâu Chiếu Ảnh, hiển thị chính là tên WeChat của chính Lâu Chiếu Ảnh: "LZY".

LZY: [Thương Doanh, giọng tôi có hay không?]

LZY: [Nhưng giọng cô tối nay rất êm tai, giống như trước đó, tôi rất hài lòng.]

LZY: [Nói đúng là lời nói không dễ nghe, lần sau chú ý.]

Thương Doanh lúc này ngay cả khí lực để im lặng tuyệt đối cũng không có, cô hít sâu, ép buộc mình phải bình tĩnh lại.

Cô biết rõ Lâu Chiếu Ảnh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cho nên phương thức liên lạc cô không thể xóa bỏ như lần trước, nếu không nếu lại chọc giận Lâu Chiếu Ảnh lần nữa......

Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấn mở khung chat với Lộ Diêu, nhưng lại không biết nói gì.

Xin lỗi sao? Bởi vì chính mình mà Lộ Diêu mới bị kéo xuống nước.

Nhưng cô lại có lỗi gì?

Rất lâu, Thương Doanh thoát khỏi giao diện này, khép lại mí mắt nặng trĩu.

Suốt cả đêm không ngủ ngon, sắc mặt Thương Doanh rất kém. Soi gương nhìn thấy quầng xanh nhạt dưới mắt, cô trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, cũng không có khí lực để trang điểm che đi một chút.

Đến công ty ngồi xuống, Tiểu Nam bên cạnh cô liếc mắt một cái đã nhận ra, còn vô cùng khoa trương nói: "Ối giồi ôi! Sao gấu trúc lớn lại ở bên cạnh tôi thế này!"

Thương Doanh leo lên máy tính WeChat, bất đắc dĩ cười cười: "Em bắt nó đi đi nha."

"He he, em đề nghị bắt em đi luôn, mùa đông ở Liễu Thành quá tệ, ngoài trời không có tuyết mà dám lạnh như vậy, sáng sớm tỉnh dậy nghĩ đến việc phải đi làm là em đã phải chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi." Tiểu Nam ôm áo khoác lông của mình, nhìn cô một lần nữa: "Bất quá chị Doanh Doanh tối qua sao không nghỉ ngơi tốt vậy?"

Thương Doanh lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi mệt mỏi."

"Hôm nay chị tổ chức cuộc họp sao?" Tiểu Nam nói: "Chị Dung vẫn chưa đến."

"Có thể là kẹt xe." Thương Doanh sắp xếp lại bàn làm việc, đăng nhập WeChat, gửi tin nhắn thăm hỏi đến những thương gia có ý định nhưng còn đang do dự.

Bỗng nhiên, chỉ trong khoảnh khắc cô chớp mắt, cửa sổ chat xuất hiện thêm một tin nhắn từ "LZY".

LZY: [Chào buổi sáng, tôi đang chuẩn bị nói chuyện hợp tác với người khác.]

LZY: [Tối qua cô ngủ thế nào? Tôi ngủ rất ngon.]

Có đồng nghiệp lúc này bước vào công ty, mọi người chào hỏi, tiếng động đứt quãng.

Thương Doanh nhìn chằm chằm tin nhắn Lâu Chiếu Ảnh gửi tới, thái dương âm ỉ đau nhức. Không nói gì nửa ngày, cô đành phải chấp nhận trả lời lại: [......]

Trước khi nói rõ với Lộ Diêu và nghĩ ra biện pháp, cô cần ngăn chặn cảm xúc của Lâu Chiếu Ảnh.

Đối diện, Lâu Chiếu Ảnh nhìn thấy biểu tượng im lặng tuyệt đối quen thuộc, ý cười trong mắt càng sâu.

Quan Hà tới gõ cửa, nói: "Lâu tổng, cô Dung đã đến."

Ánh sáng âm u ngoài trời chiếu vào sắc mặt tốt của Lâu Chiếu Ảnh. Cô gật đầu: "Mời cô ấy vào."

Hơi ấm trong cao ốc rất cao, Dung Hạ đã cảm thấy nóng trong thang máy. Lúc này cô ấy khoác áo khoác lên cánh tay, chào hỏi Lâu Chiếu Ảnh: "Lâu tổng."

Quan Hà đóng cửa lại cho hai người, Lâu Chiếu Ảnh ra hiệu: "Mời Dung tổng ngồi."

Lại cười rất ôn hòa, nói: "Lần trước quản lý Lý nói cô rất thích cà phê mới nhập của phòng trà nước chúng tôi, lần này cũng pha cho cô một ly. Nếu có gì sơ suất trong việc tiếp đãi, mong cô thông cảm."

Dung Hạ ngồi xuống đối diện Lâu Chiếu Ảnh: "Sẽ không đâu."

Cô ấy đặt áo khoác sang ghế sofa bên cạnh, do dự hai giây, rồi đi thẳng vào chủ đề: "Không biết Lâu tổng hẹn tôi đến đây có chuyện gì? Có biến cố gì trong hợp tác triển lãm sách không?"

"Cũng không phải, hợp tác triển lãm sách không có biến cố gì." Lâu Chiếu Ảnh mỉm cười bưng ly cà phê trước mặt, cô ngửi hương cà phê nhàn nhạt, rồi chậm rãi ngước mắt, nhìn Dung Hạ đối diện: "Trừ phi tổng giám đốc Dung không muốn hợp tác với tôi."

Dung Hạ đặt hai tay lên đùi, cô cố gắng tỏ ra thoải mái: "Tôi không rõ ý của Lâu tổng lắm, xin hãy chỉ rõ."

"Tôi biết cô có dã tâm, muốn tạo ra thành tích trong sự nghiệp. Tôi rất thưởng thức những người phụ nữ có dã tâm, vì tôi cũng như vậy. Cho nên tôi có thể giúp cô một tay. Phí danh nghĩa tại triển lãm sách tôi có thể tăng thêm, thậm chí tôi có thể đá các nhà xuất bản khác ra, chỉ để quý công ty của cô làm chủ."

Lâu Chiếu Ảnh nói đến đây lại mỉm cười: "Nhưng điều kiện tiên quyết là, cô Dung đây bằng lòng trao đổi động thái của Thương Doanh cho tôi."

-----

LZY: Người đã nhẹ nhàng rồi mà cậu không chịu cơ

SY: Nhỏ này lậm tiểu thuyết Bá đạo tổng tài cưỡng ép dân nữ hả trời

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store