ZingTruyen.Store

Bhtt Biet Lai Huu Dang Cover Lichaeng

Phác Thái Anh đỡ Lạp Lệ Sa, khập khiễng ngồi xuống ghế sô pha, cẩn thận cởi vớ ra.

Ngón út đỏ bừng, làn da trắng như tuyết bao bọc xung quanh, càng thêm ghê người.

Phác Thái Anh vừa nhẹ nhàng thổi khí lên trên, vừa đau lòng nói: "Cho chị đi đứng không cẩn thận."

"Chị sai rồi, không phải là bất cẩn thôi sao." Lạp Lệ Sa hít một hơi khí lạnh.

Ngồi trên ghế sô pha một lúc, Phác Thái Anh kiểm tra lại cho cô, dùng ngón tay chọc tới chọc lui: "Chỗ này có đau không?"

Đều không đau.

Phác Thái Anh yên tâm.

Nàng đi vào phòng làm việc tắt máy tính, quên mất chuyện chiếc túi, Lạp Lệ Sa cũng tạm thời yên tâm. Rõ ràng cô biết cách để tránh cho Phác Thái Anh khỏi nghi ngờ chính là ở trước mặt nàng, tự mình quên mất chuyện chiếc nhẫn nằm ở trong túi, vì vậy, cô không hề liếc nhìn ra cửa chút nào.

Phác Thái Anh thúc giục cô đi tắm, Lạp Lệ Sa tắm rửa vừa suy nghĩ xem lát nữa nên giấu nhẫn ở đâu trong nhà, trên đầu kệ sách? Trong tủ TV? Vẫn là tủ đầu giường, cô tính toán giấu ở những nơi nguy hiểm, nhưng không ngờ tới đến tận buổi tối đi ngủ, cô không rảnh rỗi chút nào.

Phác Thái Anh ở trong phòng ngủ, nhưng thỉnh thoảng lại muốn gọi cô một tiếng. Mỗi tiếng gọi đều làm trong lòng Lạp Lệ Sa hồi hộp hơn từng chút, sợ một giây sau nàng sẽ xuất hiện sau lưng mình, bước chân ra lại rút lại.

Sáng hôm sau, Lạp Lệ Sa đi làm với tâm trí muốn giấu nhẫn không thay đổi.

Lạp Lệ Sa: "..."

Phác Thái Anh lại nhận được lời mời từ Lư Hiểu Quân, hẹn nàng đi ăn tối. Phác Thái Anh nói Lạp Lệ Sa không rảnh, Lư Hiểu Quân nói muốn hẹn một mình nàng, một nhà ba người cùng dùng bữa, là điều đương nhiên.

Sau bữa ăn, ba người cùng nhau đi dạo quanh bờ sông, Lư Hiểu Quân nói: "Tối mai ba mẹ lên máy bay trở về thành phố B."

"Tối mai?" Phác Thái Anh rất kỳ quái. Bọn họ ở Lâm Thành không có việc gì, sao lại ngồi chuyến bay buổi tối.

"Đúng vậy." Lư Hiểu Quân sáng bừng hai mắt, còn kém không nói thẳng "Con có thể tiễn ba mẹ được không?"

"Mấy giờ?"

"9 giờ."

"Vậy con sẽ đưa ba mẹ ra sân bay." Phác Thái Anh gật đầu.

"Tiểu Lạp, con bé..."

Phác Thái Anh ngước mắt lên, có một chút ngạc nhiên, bởi vì người hỏi chính là ba nàng, không phải Lư Hiểu Quân.

"Chị ấy tăng ca."

"Bận rộn như vậy sao? Có phải không có thời gian ở bên con không?"

"Không có."

"Bây giờ con bé đang làm game, đúng không?" Mặc dù lần trước gặp nhau, ba Phác không nói gì nhưng đã lắng nghe tất cả.

"Đúng vậy."

Ba Phác trầm ngâm: "Nếu không, để con bé đổi sang công việc nhẹ nhàng hơn đi, nhà chúng ta không thiếu số tiền mà con bé đi làm."

Sắc mặt của Phác Thái Anh trầm xuống.

Lư Hiểu Quân kéo cánh tay của chồng, vội vàng nói với Phác Thái Anh: "Ý của ba con là ——"

Phác Thái Anh ngắt lời bà ấy: "Con biết ý của ba."

Lư Hiểu Quân lúng ta lúng túng: "Con đừng hiểu lầm, con và con bé muốn làm gì thì làm, ba mẹ nhất định sẽ không xen vào."

Phác Thái Anh nhàn nhạt nói: "Ừm."

***

Phác Thái Anh làm ổ trong phòng khách xem phim võ hiệp "Hoàng Phi Hồng", trong TV đang đánh nhau đinh đinh cạch cạch, rất náo nhiệt. Lạp Lệ Sa lại tính toán xong chuyện giấu chiếc nhẫn trong túi, ngồi xuống bên cạnh nàng, Phác Thái Anh tự nhiên nằm xuống, gối lên đùi cô.

"Tối mai em sẽ đưa ba mẹ ra sân bay."

"Muốn chị xin nghỉ phép để đi cùng em không?"

"Không cần, em sẽ tự đi, chắc sẽ quay về trước khi chị tan làm."

Phác Thái Anh trở mình, vùi mặt xuống.

Lạp Lệ Sa vuốt ve lỗ tai của nàng, nhẹ giọng nói: "Buổi tối có chuyện không vui sao, sao lại rầu rĩ như vậy?"

Phác Thái Anh gật đầu lên đùi cô một cái, lặp lại lời ba nàng đã nói.

"Em cảm thấy ba vẫn giống như trước kia, chỉ là chuyển đối tượng từ em sang chị mà thôi."

"Vậy thì sao chứ? Ba em nói thì nói, chúng ta không nghe là được rồi." Lạp Lệ Sa cũng cảm thấy ba nàng hơi quá đáng, nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là an ủi Phác Thái Anh, "Nhà em giàu có như vậy, chị còn muốn ôm đùi em đây. Sau này ngày nào cũng ngồi ở nhà ăn cơm rồi chờ chết."

"Em không muốn gặp bọn họ nữa." Phác Thái Anh không bị cô chọc cười mà rầu rĩ nói.

"Vậy thì không gặp nữa." Lạp Lệ Sa đều dựa vào nàng.

Phác Thái Anh nằm sấp một hồi, tự mình chủ động, lười biếng nói: "Em còn chưa tắm, chị mở nước bồn tắm cho em đi."

Lạp Lệ Sa nghe xong, hai mắt sáng ngời, Phác Thái Anh đi tắm, chẳng phải mình sẽ có cơ hội giấu nhẫn sao? Cô đã nghĩ ra nơi cất giấu.

Lạp Lệ Sa mở nước cho Phác Thái Anh, kiểm tra nhiệt độ nước, hầu hạ nàng nằm vào, đứng dậy đi ra ngoài, bước chân nhanh nhẹn. Phác Thái Anh đột nhiên ngăn cô lại: "Chị đi đâu vậy? Không ở cùng em sao?"

Lạp Lệ Sa bình tĩnh tìm cớ: "Chị đi mở máy tính, chuyện của công ty còn chưa xử lý xong."

Lạp Lệ Sa không phải chưa từng mang công việc về nhà, Phác Thái Anh không nghi ngờ gì: "Vậy chị đi đi."

"Có việc thì gọi chị, cửa phòng làm việc mở, chị có thể nghe thấy."

"Được." Phác Thái Anh vung một ít nước, xối lên cánh tay của mình.

Lạp Lệ Sa rón rén đóng cửa phòng tắm.

Cô vội vội vàng vàng giấu chiếc nhẫn đi. Để tạo cảnh tượng giả rằng mình đang làm việc, cô thật sự mở máy tính lên, đăng nhập vào hộp thư, mở một email gần nhất, đặt trên giao diện máy tính.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Phác Thái Anh đến tìm cô. Ở trước mặt Phác Thái Anh, cô đóng cửa sổ, tắt máy tính, rồi đi tắm, tất cả đều được xử lý hoàn hảo.

Vấn đề duy nhất là khi nào cầu hôn? Cầu hôn như thế nào? Chỉ nghĩ đến đây thôi đã muốn rụng tóc rồi.

"Hẹn cô ấy ra ngoài ăn tối dưới ánh nến. Sau khi ăn xong, thừa dịp cô ấy chưa chuẩn bị, cậu quỳ một gối xuống haha." Kim Trân Ni đưa ra ý tưởng cho cô.

"Cái này có lãng mạn không?" Lạp Lệ Sa nghe có vẻ khá bình thường, trên TV đều diễn như vậy.

"Khi bầu không khí đến, vẫn rất lãng mạn." Kim Trân Ni nói, "Đây là kinh nghiệm cá nhân của tớ. Nếu lúc đó, anh ta đào ra một xấp tiền, có lẽ tớ sẽ hứng thú hơn, cũng sẽ không chia tay."

"Tục, tục không chịu nổi."

"Hoặc là bao hết rạp chiếu phim?"

Lạp Lệ Sa lấy điện thoại ra tìm kiếm những phim điện ảnh công chiếu gần đây, đánh giá tốt là phim cảnh sát hoặc khoa học viễn tưởng, đều không phù hợp với bầu không khí cầu hôn. Hơn nữa, nghe nói rạp chiếu phim có giám sát, nhân viên đều có thể nhìn thấy, cô cầu hôn dưới sự giám sát của người khác, rất kỳ lạ.

Lại bị bác bỏ, Kim Trân Ni im lặng vài giây, rồi nói: "Khinh khí cầu?"

"Có an toàn không?" Lạp Lệ Sa lo lắng hỏi.

Cái này không được, cái kia cũng không được. Kim Trân Ni nói một cách bất chấp: "Tớ nghĩ cậu chỉ cần đưa cô ấy ra ngoài đi chơi, ở nơi hoang vu không có bóng người. Cậu cầu hôn thành công thì có thể làm ngay tại chỗ, ngoài trời, rất kí©h thí©ɧ."

Lạp Lệ Sa cười mắng một tiếng: "Cút."

Nhưng lời nói của Kim Trân Ni đột nhiên truyền cảm hứng cho cô, cô nhớ lần trước Phác Thái Anh đã nói với cô muốn đi du lịch. Cầu hôn trong chuyến du lịch, nghe tốt hơn nhiều so với nhà hàng Tây và rạp chiếu phim.

Cô tính toán sơ bộ, bắt đầu lên kế hoạch khi nào xin nghỉ phép.

Bởi vì trước đây Phác Thái Anh từng đề cập đến, nên khi Lạp Lệ Sa hỏi, Phác Thái Anh không có nghi ngờ mà chỉ nói: "Gần đây chắc không được, Kim Trí Tú muốn đến."

Kim Trí Tú?

"Khi nào cô ấy đến?" Lạp Lệ Sa vẫn chỉ nghe tên, chưa từng gặp qua.

"Hai tuần nữa." Phác Thái Anh xoay cây bút trên tay, bày cuốn sổ trên đầu gối, "Vốn dĩ là tuần này, nhưng công việc vẫn chưa hoàn thành nên chậm một tuần."

"Cô ấy thích ăn gì?" Kim Trí Tú nói là đến đây để gặp hai người bọn họ, thật ra chủ yếu là gặp Lạp Lệ Sa. Kết hợp chuyện riêng với lễ nghĩa của chủ nhà, Lạp Lệ Sa phải thể hiện đủ độ thiện cảm trước mặt Kim Trí Tú.

"Thích ăn món ăn Trung Quốc, thích món cay Tứ Xuyên hơn một chút."

"Chị biết một nhà hàng Tứ Xuyên chính hiệu, chị đặt chỗ trước." Lạp Lệ Sa lập tức ghi vào sổ ghi nhớ.

"Không cần khẩn trương như vậy." Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt trịnh trọng của cô mà bật cười.

"Chị không có khẩn trương." Nói xong, Lạp Lệ Sa xóa bỏ từ vừa gõ sai, rồi nhập lại.

"Dù sao người khác đều không thể ảnh hưởng đến em."

"Em thích chị là việc của em, chị tranh thủ sự yêu thích của bạn bè em là việc của chị." Lạp Lệ Sa nói một cách nghiêm túc.

"Được, được, được." Phác Thái Anh cười cười, không tranh với cô.

Lạp Lệ Sa viết bản ghi nhớ xong, lại thiết lập một lời nhắc sự kiện với bảo hiểm gấp đôi. Sau đó, cô tò mò nhô đầu ra, nhìn vào cuốn sổ trước mặt Phác Thái Anh: "Em đang viết gì vậy?"

Phác Thái Anh nghiêng cuốn sổ cho cô xem.

Là một kế hoạch đơn giản, viết một số địa điểm, tất cả đều là những điểm du lịch nổi tiếng ở Trung Quốc.

Lạp Lệ Sa vui vẻ nói: "Đây có phải là nơi chúng ta sẽ đi du lịch không?" Một lúc sau, cô lại nhíu mày lo lắng nói, "Có quá nhiều người không?" Cô không thích ra ngoài nhìn đầu người.

Phác Thái Anh sửa lại cho cô: "Không phải chúng ta, mà là em và Kim Trí Tú."

Lạp Lệ Sa: "???"

Phác Thái Anh nói: "Lần này, cậu ấy đến Trung Quốc chính là để gặp chị, không có chuyện công việc. Cậu ấy thích chơi đùa, Lâm Thành không có gì thú vị, vì vậy, em đành phải đưa cậu ấy đi nơi khác."

Lạp Lệ Sa trầm mặc vài giây: "Còn chị thì sao?"

Sự ủy khuất của cô đều được viết trên mặt.

Phác Thái Anh sờ sờ lỗ tai của cô, đồng tình nói: "Chị sau này sẽ đi."

Lạp Lệ Sa chán nản.

Phác Thái Anh thấy cô thực sự đáng thương, thỏa hiệp nói: "Nếu không, ba người chúng ta đi cùng nhau?"

Lạp Lệ Sa nói: "Rõ ràng là bộ phim của ba người, nhưng trước sau chị vẫn không thể có tên."

Phác Thái Anh phá lên cười.

Lạp Lệ Sa suy nghĩ một chút, mình không thể nhỏ mọn như vậy, dù sao cũng là khuê mật của Phác Thái Anh, ở nước ngoài đã lâu không gặp. Tạm thời sau này mình sẽ đi một chuyến, thể hiện sự rộng lượng của mình.

Cô đồng ý.

"Em định đi đâu? Có lẽ chị có thể nảy ra ý tưởng."

Phác Thái Anh vẫn cười, rất hạnh phúc.

Lạp Lệ Sa mặc kệ nàng, nói: "Không phải cô ấy thích cảnh đẹp sao, đi Vân Nam được không?"

"Từng đến rồi." Phác Thái Anh cười nói.

"Cô ấy từng đến hay em từng đến đó?" Lạp Lệ Sa đột nhiên ma xui quỷ khiến mà mở miệng.

"Bọn em đều ––" Phác Thái Anh đột ngột dừng lại, hai giây sau mới mỉm cười, "Đều đến rồi. Cách đây vài năm, khi chưa nhận được tin tức của chị, em đã về nước hai lần, có lần cậu ấy kéo em đi Lệ Giang."

Lạp Lệ Sa không nắm bắt được sự khác thường đột ngột dâng lên trong lòng, dường như cô dừng lại một chút, mới hỏi: "Thú vị không?"

"Tạm được, chỉ đi quán bar, những cái khác không có ấn tượng gì."

"Lúc đó... uống say?"

"... Ừm." Phác Thái Anh nhỏ giọng bổ sung, "Nhưng em không có uống say trong quán bar."

"Chị biết." Lạp Lệ Sa đưa tay vòng quanh trước người nàng, ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong ngực, chống cằm trên vai Phác Thái Anh, như thể đang thở dài, lại dường như không có.

Hai người dựa vào nhau một cách lặng lẽ, mềm mại tốt đẹp.

***

Ngày Kim Trí Tú đến, là ngày nóng nhất trong dự báo thời tiết những ngày gần đây.

Mặt trời chói chang, sức nóng như thiêu đốt đất trời.

Từ trong thang máy đi ra, đợt nắng nóng ập tới khiến Phác Thái Anh suýt nữa phải rút lui. Nếu không phải bây giờ máy bay đã bay trên bầu trời, nàng rất muốn gọi điện thoại nói Kim Trí Tú đừng đến.

Lạp Lệ Sa kéo nàng đến chỗ đậu xe, sau khi bước vào, Lạp Lệ Sa nhanh chóng mở điều hòa, gió nóng hừng hực.

Phác Thái Anh: "..."

Lạp Lệ Sa: "Hiện tại bên ngoài gió càng ngày càng nóng, chúng ta ngồi ở đây một lát."

Phác Thái Anh chỉ khẽ gật đầu, đưa tay quạt gió, mặt mày đều rũ xuống, không muốn nói gì.

Chờ điều hòa thổi ra gió lạnh, Lạp Lệ Sa đóng cửa sổ lại, lái xe ra ngoài một lúc, Phác Thái Anh mới "sống" lại lần nữa.

"Kim Trí Tú không thích nói chuyện lắm, đừng nghĩ rằng cậu có ý kiến với chị."

"Nhớ rõ." Đây là lần thứ hai Phác Thái Anh nói. Lạp Lệ Sa biết rằng mặc dù ngoài miệng Phác Thái Anh nói nàng thích cô là đủ rồi, nhưng trong lòng vẫn hi vọng cô có thể tạo ấn tượng tốt với bạn bè của nàng.

Đứng ở lối ra của sân bay, Lạp Lệ Sa bất giác mím môi, lộ ra một chút căng thẳng. Phác Thái Anh cũng lo lắng, bởi vì Kim Trí Tú luôn có ác cảm với Lạp Lệ Sa, hi vọng lần này cô ấy có thể thay đổi ấn tượng.

Phác Thái Anh có chút không yên lòng, Lạp Lệ Sa chỉ về một hướng, nhỏ giọng hỏi nàng: "Là người đó sao?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn lên, nhấc chân bước tới.

Lạp Lệ Sa biết đúng rồi, đi theo.

Phác Thái Anh ôm người phụ nữ cao hơn nàng nửa cái đầu, sau đó kéo Lạp Lệ Sa đứng ở bên cạnh nàng, giới thiệu với Kim Trí Tú: "Lạp Lệ Sa, bạn gái của tớ."

Kim Trí Tú lấy kính mắt gần như che hết khuôn mặt xuống, cao quý lạnh lùng nói: "Kim Trí Tú."

Cô ấy nói từ ngắn tiếng Trung rất tiêu chuẩn, không nghe ra đang sống ở nước ngoài, giọng điệu lạnh lùng.

Lạp Lệ Sa không hề bị thái độ lạnh nhạt của cô ấy làm cho kinh hãi, khóe miệng nở nụ cười ôn hòa: "Nghe danh đã lâu."

Hai người bắt tay nhau.

Lạp Lệ Sa đề nghị bữa trưa cô làm chủ, mời cô ấy đi ăn món ăn Tứ Xuyên.

Kim Trí Tú nói cảm ơn, trên mặt có hai phần khách sáo.

Lạp Lệ Sa đi trước dẫn đường, Phác Thái Anh và Kim Trí Tú đi phía sau, tai cô dường như nghe thấy hai người phía sau đang nói chuyện, giọng nói rất nhỏ, nghe không rõ cụ thể đang nói gì.

Thừa dịp đến chỗ rẽ, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, hai người vẫn duy trì khoảng cách đáng kể, như thể đó chỉ là ảo giác của cô.

Đến gần nhà hàng Tứ Xuyên, Lạp Lệ Sa đi đỗ xe, cuối cùng Phác Thái Anh và Kim Trí Tú cũng có cơ hội ở riêng.

Kim Trí Tú ôm cánh tay: "Tớ vừa mới bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cậu đã đau lòng?"

Phác Thái Anh nói: "Không có." Mặc dù Lạp Lệ Sa lái xe đi xa hơn chục mét, nàng vẫn không yên lòng thấp giọng nói, "Không giống với những gì chúng ta đã nói trước đó, không phải cậu nói cậu sẽ cố gắng thể hiện thái độ hòa nhã sao?"

Kim Trí Tú bật cười, còn cố ý nháy mắt nói: "Được rồi, lát nữa tớ sẽ xem cô ấy như bạn thuê phòng, thái độ của tớ vào lúc này là tốt nhất."

"Cậu dám!" Phác Thái Anh trợn trừng mắt với cô ấy.

Kim Trí Tú kinh ngạc, xoay một vòng quanh nàng, nhìn nàng giống như nhìn gấu trúc: "Cậu còn có vẻ mặt này!"

Phác Thái Anh: "..." Dụi dụi mắt.

Trừng không được nữa, mắt đau.

Hai người bọn họ đứng đợi ở cửa, Lạp Lệ Sa quay lại, từ xa nhìn thấy hai người đang cười cười nói nói, đặc biệt là cô nàng Kim Trí Tú kia, cười rất vui vẻ. Càng đi càng gần, Kim Trí Tú khép khóe miệng lại, cuối cùng biến thành một nụ cười nếu không nhìn kỹ gần như sẽ không thấy được.

Phác Thái Anh đưa một tay ra sau lưng, chọc chọc vào Kim Trí Tú, Kim Trí Tú nhếch khóe miệng lên.

Lạp Lệ Sa đã xác định rằng cô ấy không thích bản thân mình.

Thật ra thì cũng dễ hiểu thôi, lập trường khác biệt. Ngay từ đầu, Kim Trân Ni cũng không thích Phác Thái Anh, nhưng cô ấy là người cuồng nhan sắc không có chút nguyên tắc nào, đương nhiên Kim Trí Tú cao cấp hơn Kim Trân Ni rất nhiều.

Lạp Lệ Sa mỉm cười với Phác Thái Anh, cho nàng một ánh mắt yên tâm.

Lúc vào nhà hàng, Phác Thái Anh cố ý đi phía trước hai bước, đưa tay ôm lấy cánh tay của cô. Lạp Lệ Sa giơ bàn tay trống không lên, dùng mu bàn tay xoa xoa khuôn mặt của nàng một cách thân mật, tình ý trong mắt không khỏi tan chảy.

Kim Trí Tú yên lặng đi theo ở phía sau, cúi đầu, chậm rãi nở nụ cười.

Ngồi vào chỗ của mình, Lạp Lệ Sa đứng lên, rót trà cho ba người. Giọng nói lạnh lùng của Kim Trí Tú bỗng trở nên ấm hơn, cô ấy nói: "Cảm ơn."

Lạp Lệ Sa giật mình.

Cô nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Kim Trí Tú.

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, Phác Thái Anh bưng ly lên uống một ngụm trà: "Gọi món đi, nhìn em làm gì? Đưa thực đơn cho cậu ấy."

Kim Trí Tú rất thành thạo, ánh mắt hào hứng, món đầu tiên là Mapo Tofu. Khi báo tên món ăn, cổ họng bất giác trượt xuống, nhìn ra được vô cùng muốn ăn. Lạp Lệ Sa thấy cô ấy lúng túng trong việc lựa chọn, giới thiệu một vài món ăn cho cô ấy, Kim Trí Tú đều nghe lời cô.

Gọi món xong, Kim Trí Tú bưng ly trà lên y theo dáng dấp: "Tôi lấy trà thay rượu, kính cô một ly."

Lạp Lệ Sa cảm thấy cô ấy đột nhiên nói câu này có chút không thể hiểu được, kính cô vì cô đã giúp cô ấy gọi món ăn sao? Lạp Lệ Sa tự nghĩ trong lòng, mỉm cười cụng ly với cô ấy, rồi cả hai cùng uống.

Phác Thái Anh mới giải thích cho cô: "Cậu ấy thích lễ nghi của Trung Quốc, cảm thấy rất thú vị. Đôi khi cậu ấy còn khoe khoang với những người bạn không hiểu biết."

Kim Trí Tú không cam lòng, nói: "Ai khoe khoang?"

Phác Thái Anh nói: "Tớ." Không khua môi múa mép với cô ấy, trời nóng, nàng chơi không nổi.

Vừa rồi ở sân bay, cô ấy đi phía trước, khi lên xe cô chỉ có thể nhìn cô ấy từ gương chiếu hậu, còn chưa nhìn kỹ bộ dạng của đối phương. Bây giờ Lạp Lệ Sa và Kim Trí Tú ngồi đối diện nhau, trong khi chờ đồ ăn, cô mới nhìn rõ Kim Trí Tú vài giây. Khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, cô nói: "Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi?"

Trông hơi quen mặt.

Phản ứng của Kim Trí Tú rất kỳ lạ.

Cô ấy nhanh chóng liếc nhìn Phác Thái Anh, như thể phản xạ có điều kiện.

Lạp Lệ Sa nhìn theo ánh mắt của Kim Trí Tú, ánh mắt cũng rơi vào khuôn mặt của Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, hơi nâng bả vai lên, va nhẹ vào Lạp Lệ Sa một cái, tức giận cười nói: "Chị nói những lời này với người phụ nữ khác trước mặt em, chị có ý gì?"

Lạp Lệ Sa vô tri vô giác nói lỡ lời, vội vàng nói: "Chị không có ý đó, chị thực sự thấy cô ấy quen mặt."

Phác Thái Anh nâng mi mắt lên, nói một cách bình thản: "Con lai đều giống như vậy."

Kim Trí Tú cười một cách hào phóng, không thấy tức giận.

Là như vậy sao? Lạp Lệ Sa gãi gãi sau gáy, nói với Kim Trí Tú: "Làm cho cô chê cười."

"Tôi cũng cảm thấy cô Lạp trông rất quen." Kim Trí Tú đột nhiên nói.

Từ một góc độ mà Lạp Lệ Sa không nhìn thấy, Phác Thái Anh đưa mắt nhìn cô ấy, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Kim Trí Tú cười nói: "Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở cổng tiểu khu."

Sự lạnh lẽo trong mắt Phác Thái Anh biến mất không dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện.

Nàng nhớ rõ chuyện này, vào tháng 9 năm ngoái, Kim Trí Tú từ bên ngoài trở về, gặp được Lạp Lệ Sa đang đi làm, trở về còn kể cho nàng biết.

Theo ký ức mà Kim Trí Tú nhắc nhở, Lạp Lệ Sa cũng nhớ lại, hô to duyên phận. Hai người lấy trà thay rượu, lại uống một ly.

Kim Trí Tú không biết nhiều người Trung Quốc, không có nhiều người Trung Quốc cùng lứa tuổi có thể chơi với cô ấy, thấy Lạp Lệ Sa phối hợp với cô ấy như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, lại giao lưu thêm "lễ nghi" với cô. Kim Trí Tú giống như rất nhiều người nước ngoài khác, không phân biệt được "ba anh em" Đông Á, lễ nghi đều bị pha trộn. Lạp Lệ Sa giải thích cho cô ấy "Đây là Trung Quốc, không phải là Nhật Bản", "Cái cô nói là Hàn Quốc", "Không, không, không, đây là Nhật Bản".

Hai người nói chuyện rôm rả, đồ ăn còn chưa dọn ra, một bình trà đã thấy đáy.

Phác Thái Anh: "..."

Xem ra là nàng lo lắng quá nhiều.

Sau khi ăn xong, hai người đưa Kim Trí Tú về khách sạn cấp sao. Sau khi chuyển đến nhà Lạp Lệ Sa không lâu, căn nhà ban đầu mà Phác Thái Anh ở đã hết kỳ hạn, hiện tại hai người không còn nhà trống cho Kim Trí Tú ở.

Đến cửa phòng, Phác Thái Anh thấy Kim Trí Tú có điều muốn nói, để Lạp Lệ Sa xuống dưới sảnh đợi nàng.

Nàng đóng cửa lại, xoay người đứng yên.

Ánh mắt của Kim Trí Tú thu hồi từ cánh cửa đóng lại, võng mạc còn lưu lại bóng dáng rời đi của Lạp Lệ Sa. Cô ấy nói: "Cô ấy không giống như trước kia." Kim Trí Tú ở lại Tứ Thành một khoảng thời gian, nhìn thấy Lạp Lệ Sa mấy lần, đương nhiên, cô ấy đơn phương nhìn thấy, Lạp Lệ Sa không nhìn thấy cô ấy.

Chắc là vậy? Kim Trí Tú nghĩ như vậy.

Vừa rồi Lạp Lệ Sa nói cô ấy quen mặt, điều này thực sự khiến cô ấy giật mình.

Trước kia Lạp Lệ Sa hơi lạnh lùng, rất ít cười, ánh mắt nhìn người khác đều nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc. Lúc đó Kim Trí Tú còn nghĩ, đây có phải là người mà Phác Thái Anh thích không? Tại sao lại khác với những gì nàng nói vậy.

Bình thường Phác Thái Anh không nói với cô ấy về Lạp Lệ Sa, chỉ khi uống quá nhiều rượu mới tiết lộ vài câu. Trong miệng của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa là một cô bé hay đỏ mặt và cười thẹn thùng.

Kim Trí Tú vốn tưởng rằng là một cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu, nhưng lại nhìn thấy một ngự tỷ cao lớn giống như cô ấy, một người đứng yên không nói chuyện, ánh mắt đảo qua đã có thể khiến người ta lạnh như băng. Ngự tỷ hơi nghèo một chút, mặc áo thun và quần jean giặt đến mức phai màu, mang giày thể thao, làm việc trong một xưởng sản xuất quần áo.

Thật ra, thời điểm đó Lạp Lệ Sa gần như có thể kiếm sống bằng nghề vẽ tranh, nhưng cô không có cảm giác an toàn, thích chuẩn bị bằng cả hai tay nên đã tìm một xưởng may quần áo tương đối quy củ, chỉ cần không chạy theo tiến độ, cô tay chân nhanh nhẹn, bình thường có thể đi làm.

Một người lãnh đạm như vậy, nhưng chỉ có một người là ngoại lệ, đó chính là Phác Thái Anh, sau này mới biết được đã hiểu lầm thiên kim tiểu thư phú nhị đại kia.

Người kia và Lạp Lệ Sa cùng tiến cùng ra, gần như không thể tách rời. Lạp Lệ Sa sẽ cười với cô ấy, mặc dù không có sự tùy ý như hôm nay, nhưng một khi có sự tương phản, sẽ đặc biệt tươi sáng.

Cô là một người đồng tính, có một người con gái thân thiết ở bên cạnh, có thái độ không bình thường với cô, đương nhiên sẽ suy luận ra rằng hai người là một cặp.

Kim Trí Tú cảm thấy Phác Thái Anh hiểu lầm cũng không có gì lạ, nhưng nếu đổi thành cô ấy, kết quả có thể hoàn toàn khác biệt.

Dù chưa từng yêu đương nhưng theo tính cách của cô ấy, khi nhìn thấy bạn gái cũ còn chưa chia tay ở bên người khác, cô ấy sẽ thẳng tay cho đối phương một cái tát. Đến lúc đó, nếu chỉ là hiểu lầm, cô ấy sẽ kéo người kia trở về, nếu là thật, lại tát thêm một cái, trái phải đối xứng.

Trong mắt Kim Trí Tú, Phác Thái Anh là một người rất kỳ lạ, cô ấy chưa từng thấy một người như vậy, vì cô ấy vừa cảm thấy không đáng, vừa ngưỡng mộ nàng vì có thể kiên định yêu một người nhiều năm như vậy, không hề thay đổi.

Ban đầu cô ấy tiếp cận Phác Thái Anh với mục đích xấu, bị đối phương vạch trần rồi làm bạn. Trên đời này có rất nhiều bông hoa, quen biết càng lâu, Kim Trí Tú càng biết rằng mình không thể hái đóa hoa này. Trong rường có rất nhiều người theo đuổi Phác Thái Anh, trai xinh gái đẹp không ít, nhưng đều đυ.ng phải tường thành. Có người hỏi bạn bè của Phác Thái Anh làm cách nào để lay động trái tim của nàng, bạn bè đến hỏi Phác Thái Anh, Phác Thái Anh nói, nàng đã có người thích rồi.

Sau khi truyền ra ngoài, những người theo đuổi nàng... vẫn không giảm bớt. Bởi vì cuộc sống của Phác Thái Anh rất quy củ, chưa từng thấy nàng thân mật với ai, tức là nàng còn độc thân.

Kim Trí Tú tự xưng có hai phần quan hệ với nàng, có lần uống rượu trong căn hộ, Phác Thái Anh uống nửa say nửa tỉnh, tiết lộ với cô ấy một chút. Kim Trí Tú là bạn nhậu rất tốt, Phác Thái Anh thích uống với cô ấy. Sau khi nghe Phác Thái Anh nói, cô ấy mới biết được nguyên nhân hai người bọn họ có mối quan hệ tốt như vậy.

Chính thức làm cho hai người trở thành bạn tâm giao với nhau, là bởi vì 6 năm trước, Kim Trí Tú là người duy nhất cùng Phác Thái Anh về nước.

Một ngày nọ, Phác Thái Anh gọi điện thoại nói với Kim Trí Tú rằng nàng muốn về nước một chuyến, có thể đi rất lâu. Thông báo cho cô ấy một tiếng.

Kim Trí Tú nghe thấy sự phấn khích mà nàng cố gắng kìm nén trong giọng nói, hỏi thêm: "Có chuyện gì mà cậu vui vẻ như vậy?"

Phác Thái Anh thở phì phò ở bên kia, nuốt xuống cổ họng đang căng lên, giọng nói trầm thấp, như thể hơi lớn hơn một chút sẽ khiến người bên kia đại dương sợ hãi: "Tớ... tớ biết cậu ấy đang ở đâu rồi."

Cậu ấy?

Kim Trí Tú sững sờ, sau đó cảm xúc trào dâng không thể giải thích được.

Có thể khiến cho Phác Thái Anh trở nên bất thường như vậy, chỉ có thể là người mà nàng nhắc tới khi say.

"Tớ sẽ đi Trung Quốc với cậu." Kim Trí Tú thực sự nóng lòng muốn xem đối phương là thần thánh phương nào.

"Hả?" Phác Thái Anh không muốn đưa cô ấy đi lắm.

"Tớ đi du lịch, cậu tìm người của cậu, tớ đi chơi của tớ. Có chuyện gì cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Từ ngày quyết định về nước, đến lúc ngồi xe lửa trở về Tứ Thành, sự thay đổi của Phác Thái Anh ngày càng rõ rệt. Nàng không uống rượu hay hút thuốc nữa, tư thế ngồi ngay ngắn, dáng vẻ xán lạn. Ngày nào cũng bắt cô ấy ngửi mấy lần xem trên người có mùi rượu, mùi khói thuốc, hay mùi vị kỳ quái nào không. Kim Trí Tú cười, không ngại phiền trả lời từng tiếng "Không có".

Tình ý lúc nào cũng tuôn trào ở giữa hai hàng lông mày, khiến Kim Trí Tú, một kẻ đã hết hi vọng từ lâu, gần như sống lại, vội vàng bóp chết trong đống tro tàn, cô ấy biết rõ Phác Thái Anh không phải bởi vì cô ấy.

Nàng hỏi thăm được địa chỉ cụ thể, chọn quần áo cả một ngày, ăn diện lộng lẫy, đứng dưới nhà Lạp Lệ Sa chờ cô.

Trước khi ra ngoài, Phác Thái Anh đã rất căng thẳng, cọ tới cọ lui, khăn giấy lau mồ hôi ướt từng tờ từng tờ.

Kim Trí Tú nắm tay nàng một cái: "Cố lên."

Phác Thái Anh mới mím chặt môi, đi ra ngoài.

Kim Trí Tú đến quán bar LES nổi tiếng nhất địa phương để săn người đẹp, gặp một cô gái Trung Quốc nói nhiều, cảm giác rất đúng. Đang chuẩn bị phát triển đến bước tiếp theo thì điện thoại của cô ấy đổ chuông.

Phác Thái Anh.

Kim Trí Tú cau mày, dựa theo diễn biến bình thường, nàng không nên gọi điện thoại cho mình.

Cô ấy nhấn kết nối: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh dừng một lúc lâu: "... Không sao, tớ về nhà, vừa mới xuống lầu."

Kim Trí Tú nhìn cô gái Trung Quốc trong ngực mình, nói lời xin lỗi rồi vội vàng rời đi.

Căn phòng tràn ngập khói xám xanh, Kim Trí Tú suýt nữa nghẹn sặc khi mở cửa bước vào. Cô ấy nhanh chóng bật quạt thông gió lên, đi vào trong hai bước, nhìn thấy Phác Thái Anh đang dựa vào tường hút thuốc, gương mặt mờ mịt.

Bên trong gạt tàn nhét đầy tàn thuốc.

Kim Trí Tú: "Cậu..."

Phác Thái Anh nâng mí mắt lên, bình tĩnh liếc nhìn cô ấy.

Một cái liếc mắt không biết diễn tả thế nào, đồng thời ngăn bước chân đang tiến về phía trước của Kim Trí Tú.

Cô ấy giữ khoảng cách, nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Sau đó, cô ấy nhìn thấy ngón tay đang cầm điếu thuốc của Phác Thái Anh khẽ run lên.

Kim Trí Tú nín thở, không dám nói một lời, cô ấy cảm thấy đứng trước mặt mình không phải là một người, mà là một món đồ sứ mỏng manh, lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store