ZingTruyen.Store

Bhtt Biet Lai Huu Dang Cover Lichaeng

Phác Thái Anh ngửa mặt nhìn lên số tầng thang máy đang tăng lên không ngừng, đột nhiên cắn môi khẽ cười, sau đó quay đầu lại, vùi mặt vào vai của Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa: "???"

Không biết đã nhìn thấy một câu chưa được chứng thực này ở đâu: Một khi nắm tay nhau, tiến triển sau đó sẽ rất nhanh.

Giống như bây giờ, Phác Thái Anh đã có thể tựa mặt vào vai cô một cách tự nhiên như vậy.

Nhưng Lạp Lệ Sa vẫn hỏi ra miệng nghi vấn trong lòng: "Em đang cười cái gì?"

Trong thang máy còn có những người khác, Phác Thái Anh hơi ngẩng mặt lên, áp vào tai cô nói: "Haruki Murakami nói, nếu tôi yêu em, và may thay, em cũng yêu tôi, vậy thì khi tóc em rối tung, tôi sẽ mỉm cười rồi vuốt lại tóc cho em, bàn tay tôi sẽ còn ngập ngừng lưu luyến trên mái tóc em hồi lâu."

Vì vậy, vừa rồi Lạp Lệ Sa bất ngờ chỉnh tóc giúp nàng là bởi vì cô muốn thể hiện tình yêu của mình! Nhất định là như vậy! Không phải cũng là như vậy!

Lạp Lệ Sa bị nàng thổi đến ngứa tai, ồ lên một tiếng vô nghĩa, ánh mắt cô ra hiệu nàng nghiêng đầu.

Phác Thái Anh thấy cô có điều gì đó muốn nói nên cố ý ghé tai bên môi cô.

Lạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào vành tai trắng nõn của nàng. Phác Thái Anh là một người miền Nam điển hình, thanh tú dịu dàng, khung xương tinh tế, khuôn mặt nhỏ nhắn, thậm chí đôi tai cũng nhỏ hơn một chút so với người thường. Cũng có thể là do filter của Lạp Lệ Sa quá dày, cô nghĩ đôi tai của Phác Thái Anh là đẹp nhất mà cô đã từng thấy, hình dáng của xoắn tai đẹp như một món đồ thủ công mỹ nghệ được chế tác tỉ mỉ, làn da trắng nõn tinh tế, mắt thường gần như không thể nhìn thấy lông tơ, chỉ có sờ kỹ mới có thể mơ hồ cảm nhận được, xúc giác tinh tế vượt ra ngoài sự mềm mại.

Không nghe thấy cô nói chuyện, Phác Thái Anh quay đầu lại nhìn, bắt gặp dáng vẻ thất thần của cô.

Tay còn lại của Phác Thái Anh ôm lấy cánh tay của Lạp Lệ Sa, cơ thể hoàn toàn nghiêng về phía cô. Cảm giác được cánh tay bị siết chặt đầy đặn khác thường, Lạp Lệ Sa nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại, dừng lại trên khuôn mặt lộ ra nụ cười đắc ý của Phác Thái Anh.

Cô nhàn nhạt nói: "Haruki Murakami còn nói, nhưng nếu tôi yêu em, và không may, em lại chẳng yêu tôi, vậy thì khi tóc em rối tung, tôi chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở, tóc em rối rồi kìa, cô gái. Vừa rồi chị mới nói thế nào?"

Khóe miệng đang nhếch lên của Phác Thái Anh cứng đờ, nàng tức giận đến mức dùng trán đυ.ng vào cô một chút.

Lạp Lệ Sa bị đυ.ng lui về sau một bước nhỏ, sau khi đứng vững, cô ra vẻ ủy khuất lên án: "Sao em lại đánh người vậy?"

Phác Thái Anh nói: "Em chính là muốn bạo lực gia đình với chị."

Những người khác trong thang máy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, hai cô gái mịt mờ liếc mắt nhìn nhau.

Cô gái 1: [Tán tỉnh đánh yêu?]

Cô gái 2 gật đầu trong vô thức.

Sau đó hai người ghé vào nhau kề tai nói nhỏ.

Phác Thái Anh không coi ai ra gì, Lạp Lệ Sa vẫn muốn mặt mũi, chưa kể hai người là đồng tính, dù có là bạn trai cũng không quen thể hiện tình cảm nơi công cộng như vậy, vì vậy cô đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Phác Thái Anh.

Thang máy từ hầm để xe đi lên, mỗi tầng đều có người lên xuống, tầng này đột nhiên có thêm nhiều người hơn, người đứng thưa thớt trong thang máy cũng tự động lui vào trong.

Hai người bọn họ đứng trong góc, phạm vi hoạt động bị hạn chế tối đa, từ trước đến nay Lạp Lệ Sa luôn che chở nàng ở bên trong. Phác Thái Anh hỏi cô bằng giọng nói mà chỉ có hai người nghe được: "Em có thể ôm eo của chị được không?"

Lạp Lệ Sa im lặng, nói nhỏ: "Không được." Lần ở nhà ga là hành động bất ngờ ngoài dự tính, không thể tính là Phác Thái Anh tiến thêm một thước.

Phác Thái Anh lạ thường không lộ ra vẻ thất vọng, ngược lại còn cười hỏi: "Vậy khi nào thì em có thể ôm chị á?"

Âm cuối hơi tăng lên một chút, điều đó có nghĩa là tâm trạng lúc này của nàng đang thực sự rất tốt.

Lạp Lệ Sa rất đau đầu với loại quỷ kế không quy luật này của nàng, ngoài việc đau đầu, cô còn không thể kiềm chế được cảm thấy Phác Thái Anh đáng yêu không gì sánh được.

Thực sự khủng khϊếp...

Lạp Lệ Sa cảm thấy rằng nếu Phác Thái Anh lại tiếp tục á á với cô thêm hai tiếng nữa, có lẽ cô sẽ chủ động đến ôm eo nàng. Ánh mắt của cô rơi xuống vòng eo của Phác Thái Anh, đầu xuân, vì sợ lạnh nên cô Phác đã mặc một chiếc váy mới, nàng luôn thích mặc đủ loại váy xinh đẹp trước mặt cô, hôm nay cũng thế, vẫn là bó eo, phác họa hoàn hảo phần eo mềm mại không có chỗ bám.

Hiện tại Phác Thái Anh thiếu vận động như vậy, không phải sẽ rất dễ bị đau lưng đó chứ?

Lạp Lệ Sa đột nhiên nảy ra ý nghĩ không đâu này, trong lòng tự tát một bạt tai.

Hạ lưu!

"...Tùy vào tình hình." Lạp Lệ Sa trả lời một cách mập mờ, buộc mình phải quay đi chỗ khác.

"Chị... đang nhìn chỗ nào?" Ánh mắt của cô đảo khắp nơi, làm sao Phác Thái Anh lại không phát hiện ra được. Nàng đặt ra ranh giới cuối cùng tạm thời không được ôm eo, đưa một tay đặt lên bả vai của Lạp Lệ Sa, mặt sắp chạm vào mặt cô, trong mắt ẩn giấu ý cười mơ hồ.

"Nhìn xem em đi ra ngoài một chuyến, có béo lên được chút nào không." Lạp Lệ Sa giả vờ bình tĩnh.

Một câu trả lời "trai thẳng" như vậy, nếu là lúc trước, Phác Thái Anh nhất định sẽ muốn gϊếŧ cô. Nhưng bây giờ, Phác Thái Anh có chuyện quan trọng hơn, nàng phát ra một tiếng "À" đầy ẩn ý rồi nhẹ nhàng hỏi cô: "Vậy em có béo lên chưa?"

Nàng tiến lại gần hơn, gần như là vừa nói vừa thổi khí.

Lạp Lệ Sa lùi lại phía sau một chút, tránh né hơi thở của nàng, cau mày nhìn thẳng đánh giá, nói: "Tạm được, không béo."

"Em cảm thấy rằng việc kiểm tra trực quan của chị có thể không chính xác."

"Hả?" Lạp Lệ Sa nghiêng đầu.

Phác Thái Anh mỉm cười với Lạp Lệ Sa, nụ cười đẹp đến mức lóa mắt, Lạp Lệ Sa phải sửng sốt một chút. Sau đó, bàn tay mà hai người đang nắm lấy nhau bị Phác Thái Anh nắm lấy, dán vào phần bụng của Phác Thái Anh qua một lớp vải mỏng.

Nhanh đến mức Lạp Lệ Sa không chuẩn bị kịp: "!!!"

Cô vô thức muốn kéo tay mình lại, tay của Phác Thái Anh lại đặt lên mu bàn tay của cô, ngăn cản đường lui của cô.

Phác Thái Anh chớp chớp mắt nói: "Em có béo hay không, chị sờ vào một chút sẽ biết ngay rồi."

Lại là một âm cuối hơi nâng lên, phối hợp với đôi hàng mi dài quá mức của nàng nháy nháy chớp chớp, nửa người của Lạp Lệ Sa gần như mềm đi, không thể không dựa vào thành xe, làm sao có thể rút tay lại được.

Năm ngón tay của Lạp Lệ Sa đang đặt trên phần bụng của nàng, khẽ nhúc nhích, cẩn thận cảm nhận được.

Cho dù Phác Thái Anh bỏ bê rèn luyện, nhưng nhờ có gen di truyền tốt, cơ bản không có chút mỡ thừa nào ở phần eo và bụng, rất bằng phẳng. Nhưng khi sờ vào lại không có cảm giác kết cấu cơ săn chắc như Lạp Lệ Sa, mà là cảm giác giữa hai loại này, có một chút thịt, mềm mại, rất tự nhiên tốt đẹp.

Nói tóm lại là cảm giác thật tốt, nếu như không phải ở trong thang máy đông đúc, và không cách một lớp quần áo thì còn tốt hơn.

Lạp Lệ Sa hơi chìm đắm, hơn nữa, với góc độ này của hai người, gần như không nhìn thấy ai, cô dùng phần lưng che Phác Thái Anh lại, tay đo đạc từ phần bụng tới bên eo.

Phác Thái Anh đột nhiên đưa một tay lên ôm lấy vai cô.

Lạp Lệ Sa buông tay ra, căng thẳng nói: "Sao vậy?"

Phác Thái Anh có vẻ xấu hổ, dừng lại một chút rồi nói: "Em hơi ngứa."

Bất tri bất giác thực hiện cuộc "nghiên cứu" quá toàn diện, Lạp Lệ Sa cũng hơi ngượng ngùng, tóm gọn lại: "Có lẽ là không béo đâu."

Phác Thái Anh "ừm" một tiếng trầm thấp, mặt vẫn vùi vào cổ cô.

Nhiệt độ trên mặt nàng hơi cao bất thường, làn da trên cổ của Lạp Lệ Sa cũng cảm nhận được nên tai cô cũng nóng lên theo.

Đinh.

Thang máy dừng ở một tầng lầu, cuối cùng cũng đến được tầng lầu mà hai người muốn đến.

Đến tầng này đều là đi ăn, tất cả mọi người đều nối đuôi nhau đi ra ngoài, Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh ra sau cùng. Bởi vì mái tóc dài của Phác Thái Anh vùi vào cổ của Lạp Lệ Sa nên khi ngẩng đầu lên có chút lộn xộn, Lạp Lệ Sa vuốt lại cho nàng lần nữa, cố ý dừng lại thêm vài giây.

Phác Thái Anh ngước nhìn cô, nhướng mày.

Lạp Lệ Sa khẽ mỉm cười.

Ngầm hiểu lẫn nhau, không cần nói ra.

Trên đường hai người nắm tay nhau đến nhà hàng, Lạp Lệ Sa thậm chí còn nghĩ: Trạng thái hiện tại của hai người bọn họ cực kỳ tốt, không có hứa hẹn, sẽ không có kỳ vọng, sẽ không có phản bội. Nếu một ngày nào đó Phác Thái Anh muốn rời đi, đến lúc đó cô sẽ không có bất cứ gánh nặng nào, về phần bản thân, cũng sẽ dễ dàng thuyết phục bản thân rằng nàng vốn không phải là của riêng mình, không có thì không có.

Lạp Lệ Sa đã quên đi đọc được một đoạn ở trong cuốn sách nào đó rằng: Một người sống trong bóng tối chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời, gặp được mặt trời xuất hiện trên bầu trời. Sau khi mặt trời lặn đi, người đó không nên đau buồn vì mặt trời không bao giờ trở về nữa, mà có lẽ nên luôn biết ơn và cảm thấy may mắn rằng mình từng nhìn thấy bầu trời tràn đầy ánh sáng.

Ít nhất cô đã từng sở hữu được.

Còn là hai lần.

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu liếc nhìn Phác Thái Anh một cách sâu sắc.

Phác Thái Anh mỉm cười nhìn lại: "Làm sao rồi?"

Lạp Lệ Sa cũng nở nụ cười từ tận đáy lòng: "Không có gì."

Hôm nay, âm cuối của nàng rất thích nâng lên, thêm vào kiểu như "à", "rồi", rất hoạt bát, rất đáng yêu, dễ khiến người ta động tâm. Cô nhìn về phía khóe mắt và đuôi lông mày cong cong của nàng, cong tựa như trẻ con.

Bất cứ ai nhìn thấy Phác Thái Anh, đều sẽ cảm thấy rằng nàng đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.

Ánh mắt của Lạp Lệ Sa chợt chìm xuống một chút.

Nếu cô cứ suy nghĩ như vậy, thực sự không công bằng với Phác Thái Anh.

Trong tình yêu này, Phác Thái Anh đã đầu tư vào 200% tâm huyết, 200% nỗ lực và 200% tin tưởng. Mình lại luôn lưu lại đường sống, trăm phương nghìn kế suy nghĩ cho mình một lối thoát.

Cô không thể ích kỷ như vậy được.

Lạp Lệ Sa nghĩ.

Xác định một chút đi, Lạp Lệ Sa thở dài ở trong lòng.

Phác Thái Anh sẵn lòng chờ cô, nhưng Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng vì nàng đã chờ đợi mà bản thân không thật tin tưởng về người được chờ đợi.

Đi ngang qua một quán trà sữa, Lạp Lệ Sa dừng lại trước, chỉ chỉ vào tấm biển hỏi nàng: "Em có muốn uống không?"

Phác Thái Anh sững sờ một lúc vì cô ôn nhu đến mức gần như chảy ra nước, sau đó mới cau mày nhìn menu của quán trà sữa.

Cái cau mày này không có nghĩa là không vui, mà là nàng đang suy nghĩ. Trên đời này, chỉ có Lạp Lệ Sa mới có thể đoán được chính xác tâm trạng của nàng dựa trên biểu hiện của nàng.

Phác Thái Anh nhìn lướt qua menu, buồn bực nói một câu không liên quan gì đến đồ uống: "Lát nữa còn phải ăn cơm, có thể em không uống hết được."

Sức ăn của nàng nhỏ, uống trà sữa xong sẽ không ăn được nữa, ăn cơm xong cũng không uống trà sữa được.

Lạp Lệ Sa dắt nàng đến quầy gọi món.

"Còn lại cho chị uống."

Đôi mi dài của Phác Thái Anh run rẩy, nàng ngước mắt lên ngạc nhiên.

Có phải là Lạp Lệ Sa chủ động uống cùng một ly trà sữa với nàng không?

Lạp Lệ Sa hắng giọng một cái, khóe miệng cong lên khiến Phác Thái Anh bất giác ý thức được rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Lạp Lệ Sa nói: "Lấy hai cái ống hút không phải được rồi sao."

Khóe miệng của Phác Thái Anh giật giật: "..."

Đúng vậy, lấy hai cái ống hút, vấn đề không phải được giải quyết rồi sao?

Từ trước tới nay luôn dùng chung ống hút với Lạp Lệ Sa nên căn bản Phác Thái Anh không nghĩ ra một giải pháp giải quyết đơn giản như vậy.

Cô nhìn vào hộp ống hút bày ở mặt sáng bên ngoài quầy, đưa ra hi vọng một phần ngàn lần rằng bên trong chỉ còn lại một cái ống hút —— nhưng điều đó là không thể.

Năm phút sau, Lạp Lệ Sa nhận lấy trà sữa, cắm hai ống hút vào trong đó, một cái hướng về Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh không nhận lấy, uống một ngụm ngay trên tay cô.

Lạp Lệ Sa hiểu ý, cầm cho nàng, khi Phác Thái Anh chuyển mắt một chút, cô đưa đến bên miệng cho đối phương uống một ngụm.

Phác đại tiểu thư yết ớt, cầm một ly trà sữa cũng có thể bị mệt chết, Lạp Lệ Sa mỉm cười nghĩ trong lòng.

Lạp Lệ Sa tuyệt đối không cho rằng mình là một người ôn nhu chu đáo, nhất là thời trung, luôn làm theo ý mình. Chính là Phác Thái Anh "dạy dỗ" từng chút một để cô trở thành dáng vẻ như hiện tại, từ đó đã in sâu vào xương cốt của cô, ảnh hưởng trực tiếp đến cách đối nhân xử thế của cô.

Vài năm sau khi Phác Thái Anh rời đi, cô dần dần bước ra khỏi bóng tối, cố gắng gặp gỡ những người bạn mới, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, thậm chí còn suôn sẻ hơn cô mong đợi. Bây giờ nghĩ đến, cô chỉ dùng một phần vạn sự kiên nhẫn và chu đáo mà Phác Thái Anh đã dạy dỗ được.

Dường như cô đột nhiên hiểu được ý nghĩa của đoạn văn đó, dù mặt trời không còn nữa nhưng ánh sáng mà nàng để lại sẽ không biến mất cùng với sự ra đi của nàng, vịt trời bay ngang qua còn có thể để lại dấu vết, huống chi là mặt trời ấm áp lòng người.

Bà ngoại như vậy, Phác Thái Anh cũng như vậy.

Bà ngoại đã dạy cho cô sự kiên cường, cho cô trưởng thành ngoan cường trong hoàn cảnh khó khăn; Phác Thái Anh lại làm cho cô trưởng thành, học cách chân thành và yêu thương.

Mặt trời của cô chưa bao giờ rời đi.

"Chị đang cười cái gì vậy?" Phác Thái Anh chú ý tới Lạp Lệ Sa đã lâu, khóe môi của đối phương nhếch lên, bước chân thả lỏng, giống như rắn bò, rõ ràng là đang suy nghĩ chuyện gì đó trong lòng.

"Không có gì." Lạp Lệ Sa lại trả lời nàng như vậy.

Phác Thái Anh hơi tức giận, đưa tay kẹp lấy hai bên hàm của Lạp Lệ Sa, uy hϊếp: "Nói mau."

Lạp Lệ Sa nhìn nàng thật sâu trong tư thế kỳ lạ này, rồi nói một cách chân thành, "Em vất vả rồi."

Phác Thái Anh: "???"

Nàng nghi ngờ là chính mình nghe nhầm, hay là Lạp Lệ Sa bị linh hồn xuyên qua?

Phác Thái Anh cau mày nói: "Em vất vả chỗ nào?"

Lạp Lệ Sa bỏ tay nàng ra, trịnh trọng nói: "Vất vả em trước kia giận dữ với chị cả ngày, tức giận đến đau cả gan. Cũng may trước kia em không có giận chị đến mức mang bệnh gì đó."

Phác Thái Anh nghi ngờ nhìn cô: "Có phải hôm nay chị có chút không bình thường hay không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Không có, chỉ là chị đã nghĩ thông suốt một số chuyện."

Phác Thái Anh hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Lạp Lệ Sa giữ kín như bưng mà cười: "Bí mật."

Phác Thái Anh lạnh lùng hừ một tiếng, Lạp Lệ Sa đưa trà sữa đến bên môi nàng, Phác Thái Anh quay đầu tránh, tức giận nói: "Không uống."

"Bà ngoại ở nghĩa trang Thanh Sơn ở phía bắc Lâm Thành. Tết Thanh Minh năm nay, em có thể đi cùng với chị đến thăm bà một chuyến được không?" Đột nhiên Lạp Lệ Sa đưa ra một câu hỏi không liên quan gì đến những điều họ đã nói trước đó.

Phác Thái Anh đột ngột quay mặt lại, vẻ mặt vô hồn vì quá sốc.

Lạp Lệ Sa cố nén cười, hời hợt nói: "Nếu em không rảnh thì thôi vậy."

Một giây, hai giây, ba giây.

Vừa nói thôi nhưng Lạp Lệ Sa vẫn kiên nhẫn đợi Phác Thái Anh lấy lại tinh thần.

"Em rảnh mà!" Phác Thái Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức đến mức Lạp Lệ Sa cảm thấy đau đớn. Với sức lực của Phác đại tiểu thư, có thể làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy rất đau, là thực sự dùng lực rất mạnh.

Nhưng Lạp Lệ Sa không né không tránh, để mặc nàng bắt lấy.

"Em rảnh!" Phác Thái Anh yên lặng nhìn vào mắt cô rồi lặp lại, "Mưa đao trên trời rơi xuống em cũng đi!"

Lạp Lệ Sa giả vờ ghét bỏ nói: "Không cần phải nói đến mức đẫm máu như vậy. Mặc dù hiện tại khí hậu toàn cầu không mấy lạc quan, nhưng Lâm Thành cũng không đến mức có mưa đao như vậy."

Phác Thái Anh bật cười thành tiếng: "Chị thật đáng ghét."

Ánh sáng từ đáy mắt khẽ xẹt qua một chút vẻ oán trách, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Lạp Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm.

Không thể nhìn Phác Thái Anh khóc, bất kể vì điều gì.

Mời nàng đi tảo mộ với mình là đột nhiên thốt ra, nhưng Lạp Lệ Sa cũng không hối hận, có lẽ bà ngoại cũng rất muốn nhìn thấy Phác Thái Anh bây giờ ra sao. Mỗi ngày mình đều nhắc tới khi nhìn vào bức ảnh, không dẫn người thật đến cho bà xem, không thích hợp lắm.

Đúng không, bà ngoại?

Lạp Lệ Sa nói ở trong lòng.

Bị Phác Thái Anh "ghét", sau đó Lạp Lệ Sa tiếp nhận sự tấn công của một đôi bàn tay trắng nõn, so với vừa rồi nàng nắm lấy cánh tay của mình, còn không bằng gãi ngứa. Lạp Lệ Sa bắt lấy tay nàng, im lặng giữ lấy lần nữa, đi nhanh đến nhà hàng đã chọn.

Một nhà hàng cá nướng, chọn một con cá ít xương nhất, là món đặc trưng của nhà hàng. Sau khi chọn món xong, nhân viên phục vụ đặt đồng hồ cát lên bàn, nếu đồng hồ cát chảy hết mà món ăn chưa được lên, thì sẽ được ăn miễn phí.

Phác Thái Anh đang chọn các món ăn kèm trong thực đơn, vừa xem vừa nói chuyện với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa vừa nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát, vừa trả lời nàng. Cát bên trong đồng hồ cát có màu xanh dương, bên ngoài là thủy tinh trong suốt, trông rất đẹp.

Phác Thái Anh nói: "Chị thích cái này hả? Đợi chút nữa khi thanh toán, em hỏi một chút xem có thể mua một cái của nhà hàng được không?"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mặt không cảm xúc.

Phác Thái Anh không thể hiểu được: "Em đã nói gì sai sao?"

Lạp Lệ Sa cúi đầu xuống: "Không có."

Phác Thái Anh nói: "Vậy sao chị lại tức giận?" Phác Thái Anh nhìn vẻ mặt vừa rồi của cô, hiểu thành tức giận.

Lạp Lệ Sa thở dài rồi nói: "Chị không có tức giận, chỉ là bị sốc bởi lời nói của em, không biết phải phản ứng như thế nào."

Có ai lại bởi vì trong khi đi ăn, bạn gái nhìn thoáng qua một món đồ trang trí nào đó trong nhà hàng, liền muốn mua về chứ? Phác Thái Anh sẽ như thế. Dù sao cũng không phải lần một lần hai, Lạp Lệ Sa nghĩ về trước kia, lập tức không nghĩ nữa.

Phác Thái Anh hiển nhiên cũng nhớ lại chuyện đó giống như cô, cười nói: "Đồ vật mà chị thích, em không mua cho chị thì ai mua cho chị."

Lạp Lệ Sa giả bộ không hiểu: "Chị tự mình mua, cũng không phải chị không có tiền."

Dáng vẻ của Phác Thái Anh trông rất tiếc hận: "Quên mất bây giờ chị rất giàu."

Nghĩ đến việc vẫn còn đang thuê nhà ở, Lạp Lệ Sa cảm thấy buồn rầu, nói: "Cũng không phải là rất giàu, thậm chí chị còn không có đủ tiền mua nhà." Cũng không phải là không mua nổi, mà là sau khi mua xong, cô sẽ không còn nhiều tiền lắm. Không có tiền, Lạp Lệ Sa không có cảm giác an toàn, vì vậy lấy toàn bộ tài sản mua một căn nhà nhỏ, cô lại thấy luyến tiếc.

Phác Thái Anh đột nhiên mở to hai mắt.

Đây có phải là ám chỉ sống chung không?

Lạp Lệ Sa đọc hiểu ánh mắt của nàng ngay lập tức, nghẹn sặc, thanh minh ngay lập tức: "Ý của chị không phải như vậy!"

Vẻ mặt của Phác Thái Anh vi diệu: "Vậy ý của chị là gì?"

Lạp Lệ Sa trở nên tế nhị theo nàng, nuốt một ngụm nước bọt: "... Không có ý gì."

Phác Thái Anh bỗng nhiên dừng lại hơn mười giây, nói: "À."

Một khi ý nghĩ xuất hiện trong đầu, Phác Thái Anh không thể ngừng suy nghĩ của mình được. Căn nhà nhất định phải mua, hai người không thể ở nhà thuê, hiện tại thuê hai căn nhà thật sự lãng phí. Mua ba phòng nhỉ? Trước đây, Lạp Lệ Sa nói thích ba phòng, một trong số đó dùng làm phòng cho em bé.

Phác Thái Anh hắng giọng một cái, nói một cách mất tự nhiên, "Em... có một vấn đề muốn hỏi chị."

"Em hỏi đi."

"Chị..." Phác Thái Anh liếc nhìn cô một cái thật nhanh rồi cúi đầu xuống, dùng giọng nói to hơn con muỗi vo ve một decibel: "Chị có thích trẻ con không?"

Lạp Lệ Sa nghe rất rõ, trong giây đầu tiên, cô cho rằng Phác Thái Anh đang hỏi cô có thích trẻ con hay không, vừa định trả lời thì đã hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của nàng, ngay lập tức cả khuôn mặt của cô đến dưới cổ bắt đầu khô nóng.

Bây giờ bàn vấn đề này có phải quá sớm hay không?

Không phải nên kết hôn trước, rồi mới thảo luận về con cái hay sao?

A a a.

Lạp Lệ Sa phát hiện rằng mình lại bị Phác Thái Anh dắt đi lần nữa, kết cái gì hôn, chuyện còn chưa đâu vào câu cả.

Lại nói, nếu như cầu hôn, là chính mình sẽ cầu hay là Phác Thái Anh sẽ cầu?

A! Không thể suy nghĩ nữa!

Lạp Lệ Sa ấp úng cái này cái kia xong lại không biết phải nói gì.

Đồng hồ cát đã gần hết, cá nướng được đưa lên, cứu Lạp Lệ Sa khỏi đám cháy.

Lạp Lệ Sa như trút được gánh nặng.

Sau đó, cô nghe thấy Phác Thái Anh ngăn nhân viên phục vụ lấy đồng hồ cát định rời đi, vẻ mặt của nàng nghiêm túc hỏi: "Nhà hàng của anh có bán đồng hồ cát này không? Bao nhiêu tiền?"

Nhân viên phục vụ:"???"

Lạp Lệ Sa đỏ mặt tới mang tai, nhanh chóng giải vây nói: "Không có việc gì, anh đi nhanh đi."

Nhân viên phục vụ bỏ đi một cách khó hiểu.

Lạp Lệ Sa thấp giọng lên án: "Em làm cái gì vậy?"

Phác Thái Anh cười nói: "Làm cho chị vui vẻ nha." Nụ cười rõ ràng là xấu xa, cố ý.

Lạp Lệ Sa chắp tay trước ngực, vái lạy nàng hai lần: "Tiểu tổ tông, tha cho chị đi."

Mặt mày của Phác Thái Anh hớn hở.

Hiện tại chưa phải giờ ăn tối, nhà hàng cá nướng chỉ có linh tinh vài bàn, bàn này là do Lạp Lệ Sa đặc biệt chọn, cô định thừa dịp ăn cơm để tâm sự với Phác Thái Anh.

Dự cảm rằng bữa ăn này có lẽ sẽ mất nhiều thời gian, Lạp Lệ Sa giảm lửa nhỏ lại một chút, để không nấu chín quá, đến cuối cùng quá mặn không thể ăn được. Hai người bọn họ đều là người miền nam, khẩu vị hơi nhạt.

Phác Thái Anh rất tự nhiên cầm cái chén trước mặt mình, đưa cho Lạp Lệ Sa.

Nàng đã thử chăm sóc đối phương, nhưng thứ nhất là nàng thực sự không am hiểu, thứ hai là hai người đều cảm thấy kỳ lạ, không bằng dựa theo thói quen trước đây.

Lạp Lệ Sa cầm lấy cái chén, cho nàng một miếng cá lớn, thêm một ít đậu phụ phơi khô và giá đỗ, rồi đưa lại cho nàng: "Chậm một chút, cẩn thận nóng."

Buổi sáng Phác Thái Anh vội vàng đến nhà ga cho kịp lên xe, chỉ mới tùy tiện giải quyết bữa sáng, còn chưa ăn bữa trưa, bây giờ vừa ngửi thấy mùi hương đã cử động ngón trỏ, nóng lòng muốn làm cho nguội, vì vậy nàng tự mình há miệng thổi khí để hạ nhiệt nhân tạo.

Lạp Lệ Sa cứ nhìn chằm chằm cho đến khi nàng cắn miếng đầu tiên, không bị nóng, mới gắp thức ăn vào chén của mình.

Phác Thái Anh được gia đình giáo dục tốt, dù đói đến đâu cũng không ăn ngấu nghiến như hổ đói, nàng dùng đũa gắp từng miếng từng miếng thịt cá nhỏ, còn dùng muỗng nâng lên, rồi mới cho vào trong miệng. Toàn bộ quá trình đều vô cùng thanh lịch, nhìn thật thú vị.

Lạp Lệ Sa theo dõi, đợi tốc độ ăn của nàng chậm lại, cô mới nói ra miệng những từ ngữ đã sắp xếp từ trước: "Năm đó sau khi rời khỏi Lâm Thành, chị đến thành phố W, có rất nhiều công nhân ở đó, chị cũng đã quen biết với Kim Trân Ni ở đó..."

Phác Thái Anh dừng đũa, ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt có sự nghi hoặc, tự hỏi tại sao cô lại nói điều này.

Lạp Lệ Sa vừa bị nàng nhìn tới, quá căng thẳng, nhất thời bị nghẹn lại.

Vốn dĩ cô muốn giải thích cho Phác Thái Anh một chút, những trải nghiệm của cô trong những năm này. Lần trước chỉ là một cơn cuồng loạn, không phải là thái độ nghiêm túc, cũng không phải là thái độ bắt đầu lại từ đầu, chính thức giãi bày rõ ràng.

Hiện tại, cô muốn nói với nàng tất cả mọi chuyện một cách bình tĩnh, thẳng thắn và không dè dặt, tất nhiên, cô cũng hi vọng Phác Thái Anh có thể thẳng thắn với cô rằng nàng đã sống như thế nào trong mười năm qua.

Sau khi bị Phác Thái Anh ngắt lời, Lạp Lệ Sa trực tiếp hỏi thẳng: "Lúc đó em bị lừa ra nước ngoài, sau khi ba mẹ giam lỏng em thì chuyện gì đã xảy ra? Em đã làm gì? Làm sao bọn họ cho em về nước?"

Phác Thái Anh nói: "Chuyện đã lâu quá rồi, em không nhớ rõ lắm, để em suy nghĩ một chút."

Vì vậy, nàng không nói chuyện một hồi lâu.

Lạp Lệ Sa hơi nghi ngờ.

Theo lý mà nói, làm sao lại có thể không nhớ rõ, cần phải nghĩ một lúc lâu về chuyện quan trọng như vậy, hay là Phác Thái Anh cần thời gian để sắp xếp lại từ ngữ?

Lạp Lệ Sa uống hết nửa ly trà, rốt cuộc Phác Thái Anh cũng lên tiếng, ánh mắt toát ra một chút mờ mịt, đó là vẻ trầm ngâm chỉ có thể xuất hiện khi nhớ lại, tốc độ nói cũng rất chậm: "Chính là ném đồ, cãi nhau, gào thét ầm lên. Em nhớ lúc đó mỗi ngày em đều rất cáu kỉnh, mọi thứ trong nhà có thể ném đều bị em ném vỡ, không thể ném thì em dùng đồ đập, bình hoa hay TV gì đó, đều không còn lại gì."

Lạp Lệ Sa nghĩ: Đây là tính cách của Phác Thái Anh.

Nhìn mềm mại yếu ớt, nhưng thực chất bên trong rất bướng bỉnh.

Nhưng điều cô không biết là, Phác Thái Anh chỉ thể hiện tính cách chân thật của mình ở trước mặt cô, ngay cả ở trước mặt ba mẹ nàng, tất cả đều là ngụy trang. Chỉ sau khi ba Phác và mẹ Phác trải qua cái giá đau đớn thê thảm, họ mới nhận ra rằng con gái mà họ đã nuôi nấng bao nhiêu năm rốt cuộc là như thế nào.

Lạp Lệ Sa nghi ngờ nói: "Chỉ như vậy thôi?"

Mặc dù Lạp Lệ Sa không hiểu rõ ba mẹ nhà họ Phác, nhưng chỉ cần cãi nhau ném đồ đạc, mà người lớn đã thỏa hiệp, vậy bọn họ tốn nhiều công sức để lừa Phác Thái Anh ra nước ngoài như vậy, không phải buông xuống quá dễ dàng rồi chứ?

Phác Thái Anh nhìn thấu sự nghi ngờ của cô, lắc lắc đầu, nói nhỏ: "Còn hơn thế nữa."

Trái tim của Lạp Lệ Sa đột nhiên dâng lên cổ họng, hô hấp dồn dập, hỏi: "Em còn làm gì nữa?!"

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sắp bị thẩm vấn

Thái Anh: Bây giờ tôi đang rất hoảng loạn, vở kịch nhỏ giao cho mấy người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store