ZingTruyen.Store

[BHTT] Biệt Lai Hữu Dạng [Cover][Lichaeng]

Chương 41: Chị thích em nhất

blinkblink___

Lạp Lệ Sa té xỉu trên mặt đất.

Hiện tại đang là giờ cao điểm, nơi đây tấp nập người qua lại, người đi đường nhao nhao dừng chân, nhìn cảnh tượng "ăn vạ" thường xuyên xảy ra, mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không ai dám tiến lên.

Phác Thái Anh không đi bao xa. Lạp Lệ Sa bước đi dứt khoát, không phát hiện ra nàng vẫn đứng ở chỗ cũ dõi theo bóng dáng của cô, thật lâu cho đến khi biến mất không nhìn thấy nữa. Phác Thái Anh vừa định rời đi, góc cua phía trước đã phát ra tiếng xôn xao náo động.

Trong lòng Phác Thái Anh chợt nhảy lên thình thịch, dự cảm về điềm xấu dâng lên khiến nàng chạy ùa ngay về phía trước.

Vẫn còn có người tốt bụng, sự việc về cơ bản đã được kiểm soát, một người phụ nữ thành thục ngoài 30 tuổi ngồi xổm bên cạnh Lạp Lệ Sa đang hôn mê, làm kiểm tra cơ bản cho cô. Một người đàn ông trong đám đông gọi điện thoại cho 120.

Phác Thái Anh đẩy hai người trước mặt sang một bên, nói: "Nhường một chút, nhường một chút..."

Sau đó, nàng nhìn thấy người ngã trên mặt đất, quá hoảng hốt, loạng choạng nhào tới: "Lạp Lệ Sa!"

Người kiểm tra cho Lạp Lệ Sa bị nàng làm cho giật mình, nhíu mày hỏi nàng: "Cô biết cô ấy à?"

Phác Thái Anh nhanh chóng điều chỉnh lại sự thất thố của mình, nói: "Tôi là bạn của chị ấy, chúng tôi vừa mới ăn xong."

Người kia gật đầu, trấn định nàng, nói: "Tôi là bác sĩ."

"Cảm ơn." Phác Thái Anh buông xuống nửa trái tim, nôn nóng chờ xe cấp cứu đến.

Trước khi lên xe, Phác Thái Anh cảm ơn bác sĩ và người hỗ trợ gọi 120 một lần nữa. Trên đường đến bệnh viện, y tá phát hiện vết bỏng trên lưng của Lạp Lệ Sa nên giúp cô xử lý vết thương. Phác Thái Anh phát hiện vết bỏng của Lạp Lệ Sa nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng, ngoài sưng đỏ bên ngoài còn nổi lên hai mụn nước.

"Liệu có để lại sẹo không?" Phác Thái Anh lo lắng hỏi khi nhìn vào Lạp Lệ Sa đang hôn mê.

Y tá nói: "Cẩn thận một chút sẽ không sao."

Phác Thái Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, chân thành nói: "Cảm ơn."

Y tá mỉm cười: "Nên làm thôi."

Một lúc sau, Phác Thái Anh hoang mang lo sợ nói: "Chị ấy như vậy có cảm thấy đau không? Chị nhẹ tay một chút?"

Y tá: "......"

Phác Thái Anh lên tiếng: "Thật xin lỗi."

Y tá nói: "Tôi sẽ nhẹ hơn."

......

Sau khi được kiểm tra tại bệnh viện, Lạp Lệ Sa nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.

Bác sĩ nói với Phác Thái Anh, người đang nơm nớp lo sợ, sắc mặt còn tái nhợt hơn cả bệnh nhân: "Làm việc quá sức và thay đổi cảm xúc quá đột ngột, cấp hỏa công tâm* nhất thời gây ra, không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi vài ngày là được, nhưng đề nghị vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi một ngày."

(* Cấp hỏa công tâm: Chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu ngày hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.)

Phác Thái Anh cúi người thật sâu chào bác sĩ.

Bác sĩ treo bút vào túi áo trước ngực rồi đi ra ngoài.

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, gần như không thể đứng vững, phải chống một tay vào lưng ghế cạnh giường để giữ thăng bằng. Lúc này, nàng mới nhận ra cơ thể mình không còn sức lực, cả hai lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi.

Nàng kéo ghế ngồi xuống đầu giường, lau mồ hôi trên lòng bàn tay, nhẹ nhàng quấn lấy tay phải của Lạp Lệ Sa. Chỉ có lúc này, Lạp Lệ Sa mới ngoan ngoãn không có bất kỳ phản kháng nào như vậy.

Phác Thái Anh cung kính đặt trán lên mu bàn tay của cô, từ từ bình tĩnh lại sự run rẩy bởi vì sợ hãi mà sinh ra của cơ thể.

Bác sĩ nói Lạp Lệ Sa có thể sẽ ngủ trong thời gian rất dài bởi vì mệt nhọc quá độ. Phác Thái Anh vừa lo lắng lại vừa thấy may mắn vì nàng có thể ở bên Lạp Lệ Sa thời gian lâu hơn.

Những nụ hôn dịu dàng và nhỏ vụn rơi trên mu bàn tay, ngón tay và hơi thở ấm áp run rẩy của Lạp Lệ Sa, sạch sẽ mà không mang chút du͙© vọиɠ nào.

Mãi cho đến khi trời chạng vạng tối.

Phác Thái Anh dùng điện thoại của Lạp Lệ Sa để gọi cho Kim Trân Ni và báo địa chỉ bệnh viện.

Kim Trân Ni vừa về đến nhà, nhận được cuộc gọi liền vội vã ra ngoài mà chưa kịp uống miếng nước nào. Cô ấy không để ý vì sao người gọi đến lại là Phác Thái Anh, hỏi ngay lập tức: "Tình hình cụ thể như thế nào?"

Phác Thái Anh sợ đánh thức Lạp Lệ Sa nên ra khỏi phòng bệnh, nhìn qua cửa kính, trả lời cô ấy: "Làm việc quá sức..."

Nàng còn chưa nói xong, Kim Trân Ni đã đoán trước được điều đó, giận dữ nói: "Tôi biết ngay mà, cậu ấy tăng ca như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Không nghe khuyên bảo, giờ còn tự đẩy mình vào bệnh viện."

Phác Thái Anh quan tâm hỏi: "Tăng ca cái gì?"

Kim Trân Ni không nói cho nàng biết nữa, dù sao Phác Thái Anh không liên quan gì đến Lạp Lệ Sa, chính mình to mồm, tới lúc đó Lạp Lệ Sa tỉnh lại sẽ trách mình.

Nhưng từ giọng điệu của Phác Thái Anh, cô ấy nghe thấy sự quan tâm thật lòng. Hai người này rõ ràng yêu nhau, lại không biết nỗi đau sâu sắc đến mức nào ngăn trở trong lòng mới gây ra cục diện như thế này. Mặc dù Kim Trân Ni là bạn thân nhất của Lạp Lệ Sa, nhưng cô không bao giờ nhắc đến những chuyện liên quan đến Phác Thái Anh và những gì đã xảy ra trước khi gặp chính mình, cô ấy cũng không thể hỏi ra được.

Phác Thái Anh im lặng theo sau: "Cô đến đây càng sớm càng tốt."

Kim Trân Ni đang trong thang máy, nhanh chóng xuống tầng, tăng nhanh tốc độ nói: "Trễ nhất là nửa giờ nữa tôi sẽ đến, phiền cô khoan hãy đi."

Cô ấy không nói như vậy, Phác Thái Anh cũng sẽ không rời đi, nhưng Kim Trân Ni vẫn nói nhiều một câu.

"Ừm." Phác Thái Anh cúp máy sau khi nói chuyện xong.

Nàng đưa tay đặt lên tay nắm cửa, ấn xuống rồi lại bước vào.

Lạp Lệ Sa vẫn còn đang ngủ, nhưng sắc mặt của cô đã tốt hơn rất nhiều so với lúc mới đến buổi trưa, có chút huyết sắc, môi cũng hơi ửng hồng.

Phác Thái Anh nhìn cô hồi lâu, khẽ cong khóe miệng, bật camera trước của điện thoại, chụp vài tấm ảnh cùng Lạp Lệ Sa đang ngủ, cuối cùng hôn nhẹ một cái lên môi cô.

Nàng đặt một tấm trong số đó làm hình nền điện thoại, thay thế bức ảnh đơn ban đầu của Lạp Lệ Sa, cắn môi khẽ cười.

Thời điểm vừa vặn, Kim Trân Ni gõ cửa bên ngoài, trên cửa sổ thủy tinh xuất hiện khuôn mặt của cô ấy.

Phác Thái Anh thu hồi nụ cười, cất điện thoại vào, đứng dậy mở cửa để cô ấy đi vào.

Hai người nhìn nhau chăm chú rồi cùng nhau gật đầu.

Kim Trân Ni bước tới nhìn Lạp Lệ Sa, ngủ rất yên bình, cô ấy hạ giọng nói với Phác Thái Anh: "Chúng ta ra ngoài trò chuyện nhé?"

Phác Thái Anh cầm lấy túi xách đang đặt trên giường của người nhà, nói: "Đi thôi."

Ánh mắt của Kim Trân Ni kinh ngạc: Muốn rời đi rồi sao? Dứt khoát như vậy?

Không đi đâu khác, chỉ đứng ở bên ngoài phòng bệnh.

Kim Trân Ni cẩn thận hỏi: "Cái này... chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cô lại đi cùng cậu ấy?" Trước đó, Lạp Lệ Sa còn trốn tránh nàng.

Phác Thái Anh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, giả vờ như không nhìn thấy sự nghi ngờ và thù địch trong mắt cô ấy, thờ ơ nói: "Tôi hẹn chị ấy ra ngoài nói chuyện."

Kim Trân Ni: "Nói xong chưa?"

Phác Thái Anh nói: "Nói xong rồi."

Kim Trân Ni: "Cô..." Trực giác của cô ấy cảm thấy Lạp Lệ Sa đột nhiên vào bệnh viện là có liên quan tới nàng.

Phác Thái Anh ngắt lời cô ấy: "Cô Kim, tôi muốn nhờ cô một chuyện."

Kim Trân Ni cảnh giác hỏi: "Chuyện gì?"

Phác Thái Anh nói: "Khi Lạp Lệ Sa tỉnh lại, nếu có hỏi ai đã đưa chị ấy đến bệnh viện, cô hãy nói đó là một người lạ tốt bụng, đừng nói cho chị ấy biết là tôi."

Kim Trân Ni ngạc nhiên: "Tại sao vậy?"

"Như vậy tốt cho chị ấy." Phác Thái Anh hơi cúi người với cô ấy, dùng kính ngữ, chân thành nói: "Xin nhờ cô."

Kim Trân Ni hơi lúng túng không biết phải làm sao, đồng thời cũng có cảm giác tội lỗi không thể giải thích được. Cô ấy đi tới đỡ cánh tay của Phác Thái Anh, nói: "Được rồi, tôi hứa với cô."

"Cảm ơn cô." Phác Thái Anh mỉm cười, nụ cười này không phải chua xót mà tràn đầy sự biết ơn.

Nhưng Kim Trân Ni nhìn như thế lại cảm thấy áp lực không nói nên lời trong lòng.

Phác Thái Anh rời đi.

Kim Trân Ni nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon gầy của nàng, tâm tình nặng trĩu.

Mãi đến 9 giờ tối, Lạp Lệ Sa mới thức dậy, lọt vào tầm mắt là một màu trắng tuyết, ngọn đèn trên đầu quá chói mắt. Cô nheo mắt lại, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ canh giữ ở đầu giường. Lông mi của Lạp Lệ Sa run lên, môi mấp máy nói: "Thái..."

"Cậu tỉnh rồi, có đói bụng không?" Người kia lên tiếng, hoàn toàn khác hẳn với giọng nói sáng ngời của Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa im lặng, cuối cùng nhìn rõ người trước mặt là Kim Trân Ni, mỉm cười rồi nói một cách yếu ớt: "... Đói."

"Bác sĩ nói thời gian này cậu sẽ tỉnh lại. Tớ đã mua cháo cho cậu, cháo thập toàn đại bổ. Tớ ngửi thử rồi, thơm lắm." Sau đó, Kim Trân Ni dựng đứng giường bệnh lên, đặt hai cái gối đệm sau lưng cô.

Lạp Lệ Sa nhìn quanh phòng bệnh, thất thần hỏi: "Ai đã đưa tớ đến bệnh viện?"

Kim Trân Ni nói: "Một người mà tớ không quen biết, nói nhìn thấy cậu té xỉu bên đường nên đã gọi 120 đưa cậu đến đây."

Lạp Lệ Sa ngẩn ra, dường như có chút ngoài ý muốn với câu trả lời này. Một chút mất mát bí ẩn dâng lên từ đáy lòng rồi nhanh chóng biến mất, nàng nói: "Vậy cậu có giúp tớ cảm ơn người ta không?"

Kim Trân Ni sợ kỹ năng diễn xuất của mình không đạt chuẩn nên cúi đầu giúp cô mở nắp hộp giữ ấm, cười nói: "Đương nhiên có cảm ơn rồi, tớ còn muốn cho người ta tiền nhưng người ta không muốn. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt."

Giọng nói trầm thấp của Lạp Lệ Sa vang lên: "Ừ."

Cô rũ mắt xuống, nhìn tay phải của mình trên chăn, hoảng hốt nghĩ thầm: Có phải là nằm mơ không?

Kim Trân Ni đặt cháo lên bàn nhỏ. Lạp Lệ Sa ngủ đủ một giấc ngon, nhưng bởi vì lúc trưa cô nôn ra một ngụm máu, trong ngực có cảm giác hơi nhói nhói, cũng không đau lắm nên cô tự mình cầm muỗng múc cháo ăn.

Kim Trân Ni ngồi bên cạnh chơi điện thoại.

Khi Lạp Lệ Sa ăn xong, cô ấy đứng dậy dọn dẹp, sau đó kéo ghế ra, đại mã kim đao* mà ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm trang. Khi cô ấy chưa kịp mở miệng, Lạp Lệ Sa đã chân thành nói: "Tớ sai rồi, tớ không nên tăng ca thâu đêm làm cơ thể suy sụp, sau này không như vậy nữa."

(* Khí thế to lớn, hào sảng, sảng khoái.)

Kim Trân Ni: "Cậu!"

Lạp Lệ Sa nói: "Tớ muốn ngủ."

Kim Trân Ni còn có thể nói cái gì, cô có thể ngăn cản sao?

Cuối cùng không nhịn được trách: "Thân thể là của cậu, lớn như vậy rồi, đạo lý này cậu còn không hiểu sao?"

Lạp Lệ Sa chấp tay trước ngực, mỉm cười lấy lòng: "Tớ hiểu."

Trân Ni hỏi: "Cậu ngủ đi, có muốn tớ tắt đèn cho cậu không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Tắt đi."

Ánh đèn hoàn toàn tối xuống.

Kim Trân Ni nằm xuống chiếc giường dành cho người nhà, ngủ thϊếp đi không lâu sau đó.

Ngày hôm sau, Lạp Lệ Sa gọi điện cho Giám đốc để xin nghỉ phép, Giám đốc nghe tin cô phải nhập viện tỏ ra lo lắng. Buổi trưa, cô ấy còn đặc biệt đến thăm cô, mang theo giỏ trái cây, còn có một bình giữ nhiệt canh ba ba, trông rất hoành tráng.

Lạp Lệ Sa ngượng ngùng nói: "Không có gì nghiêm trọng, chiều nay sẽ xuất viện."

Giám đốc cười nói: "Em cái này gọi là tai nạn lao động, tôi nên làm như vậy, nếu không, sẽ được gọi là đối xử khắc nghiệt với nhân viên."

Buổi trưa, Kim Trân Ni vội vã chạy tới sau khi tan làm. Bên trong phòng bệnh tràn ngập mùi thơm của canh ba ba, cô ấy liếc nhìn người ngồi ở đầu giường của Lạp Lệ Sa, một người phụ nữ thành thục đoan trang, mặc đồ công sở. Cô ấy nhíu mày, nháy mắt với Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa vừa nhìn liền biết cô ấy đã hiểu lầm, giới thiệu: "Đây là cấp trên của tớ, đến đây thăm tớ, Giám đốc Trương."

Giám đốc Trương đứng lên bắt tay với Kim Trân Ni: "Xin chào, Trương Hàn Hạ."

Kim Trân Ni nói: "Xin chào, tôi là Kim Trân Ni, bạn của cậu ấy."

Trương Hàn Hạ nói: "Vất vả rồi."

Kim Trân Ni có nhiều kinh nghiệm*, ngay lập tức nhìn ra vị Giám đốc Trương nhiệt tình này có ý với Lạp Lệ Sa, thăm hỏi nhân viên thế này coi bộ quá mức thân mật. Quét xung quanh, mọi thứ đều tốt.

(* Từ gốc là Nhân tinh: ý nói là người lâu năm, có nhiều kinh nghiệm.)

Giám đốc Trương rời đi rồi.

Kim Trân Ni chậc chậc hai tiếng: "Giám đốc Trương này có phải có ý với cậu không?"

Lạp Lệ Sa nói: "Cậu đừng trộn lẫn."

Kim Trân Ni nhìn phản ứng của cô, hiểu rằng cô biết rõ, tiếp tục chậc chậc: "Chất lượng rất cao."

Lạp Lệ Sa lườm cô ấy: "Tớ không có hứng thú."

Trước đây cô cũng không xác định, Giám đốc Trương và cô thường liên lạc với nhau về công việc, thỉnh thoảng tổ chức liên hoan với nhau cũng là toàn bộ phòng ban, chưa từng nói về chủ đề cá nhân. Lần này đến phòng bệnh, ý tứ lấy lòng lại vô cùng rõ ràng.

Kim Trân Ni nói: "Tớ biết cậu không có hứng thú. Tớ chỉ đang đùa một chút thôi." Cô ấy ngừng chủ đề này lại, liếc mắt nhìn bình giữ nhiệt, lại cầm trên tay, tiếc nuối nói: "Cái này là gà ác bị bạch tạng à?"

Lạp Lệ Sa hướng ngăn tủ chu môi: "Sao lại bạch tạng? Giữ lại tối nay về nhà tớ ăn."

Kim Trân Ni lại chậc một tiếng, tỏ ra thích thú.

Sau đó, khi nói về vết bỏng của cô, lời nói của Lạp Lệ Sa mơ hồ cho qua. Nhưng vị trí vết thương này tương đối không tiện, Lạp Lệ Sa không thể tự bôi thuốc một mình. Kim Trân Ni chủ động xin ra trận, hỏi: "Tớ sẽ đến nhà cậu vài ngày? Sắp tới hình như không cần đi công tác."

Lạp Lệ Sa đồng ý.

Buổi chiều, Kim Trân Ni phải đi làm, Lạp Lệ Sa tự mình làm thủ tục xuất viện rồi bắt taxi về nhà.

Lúc 5 giờ, Giám đốc Trương gửi cho cô một tin nhắn: [Tối nay em có rảnh không? Tôi mời em đi ăn tối?]

Lạp Lệ Sa gõ chữ trả lời: [Người yêu của tôi đã làm bữa tối ở nhà, lần sau đi]

Năm phút sau, bên kia lại gửi đến: [Ok, chú ý nghỉ ngơi, không cần gấp gáp quay lại làm việc]

Kim Trân Ni trở về, nghe tin Giám đốc Trương chủ động xuất kích cứ bị bóp chết từ trong nôi như vậy, giả vờ thương cảm nói: "Thật thê thảm, chắc bây giờ người ta đang khóc thút thít ở nhà rồi."

Lạp Lệ Sa nhét vào miệng cô ấy một quả quýt đã bóc vỏ.

Hai má của Kim Trân Ni phồng lên, ngô ngô mà tiêu hóa quả quýt, nói: "Chuyện tình cảm ở văn phòng quả thật không tốt. Nếu như vỡ lỡ ra thì thật sự rất lúng túng."

Lạp Lệ Sa lại nhét cho cô ấy một quả quýt, cởi nút áo sơ mi trên người, không nhịn được nói: "Nói bậy bạ gì đó, mau bôi thuốc cho tớ."

Kim Trân Ni oa một tiếng: "Rốt cuộc là ai bôi thuốc cho ai đây, dáng vẻ này của cậu như đại gia vậy."

Trong miệng phàn nàn, nhưng tay vẫn thành thật cầm lấy thuốc.

Nước da của Lạp Lệ Sa trắng trẻo và tinh tế, sau lưng bị bỏng một mảng làm màu sắc không đồng đều, vừa nhìn đã thấy sốc, do diện tích vết thương quá rộng khiến Kim Trân Ni phải suy nghĩ nhiều hơn. Cô ấy cẩn thận bôi kem trị bỏng cho Lạp Lệ Sa, hỏi lại: "Tại sao cậu lại bị bỏng vậy?"

Hầu hết mọi người gặp phải đồ nóng không phải đều nên né tránh hay sao? Còn cái này giống như nghênh đón vậy.

Lạp Lệ Sa nói: "Nhân viên phục vụ đi không vững, vô tình làm đổ vào người tớ."

Kim Trân Ni cau mày nói: "Đổ vào sau lưng? Lúc đó cậu không phải ngồi trên bàn sao?"

Lạp Lệ Sa nói: "Tớ đang đứng, người ta đi ngang qua tớ."

Kim Trân Ni nói: "Người phục vụ này có thù oán với cậu sao? Đây không phải là bắn tung tóe luôn sao?"

Lạp Lệ Sa: "......"

Kim Trân Ni đột nhiên cảm thấy thông suốt, buột miệng nói: "Lúc đó, cậu đi cùng với ai vậy? Không phải vì bảo vệ người kia mới ——"

Lạp Lệ Sa không lên tiếng.

Kim Trân Ni cũng im lặng.

Cuối cùng là kịch bản tương ái tương sát quỷ quái gì thế này.

Bôi thuốc xong, Lạp Lệ Sa mặc quần áo lại, bởi vì câu hỏi vừa rồi nên không khí hơi mất tự nhiên, cô đứng dậy hỏi: "Bữa tối cậu muốn ăn gì? Tớ làm cho cậu."

Kim Trân Ni dùng hai tay đè vai của cô lại: "Bệnh nhân không cần vào bếp, tớ sẽ làm."

Lạp Lệ Sa ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Người này vì làm bữa sáng mà nhảy dựng lên mắng mỏ, lại có đủ kiên nhẫn để làm bữa tối rườm rà sao?

Kim Trân Ni vén tay áo lên, trìu mến nhìn cô rồi nói: "Mười ngón tay không dính nước xuân, nay vì khanh mà rửa tay nấu canh."

Lạp Lệ Sa cảm thấy buồn nôn, hai cánh tay run lên tê tái rồi giật mình ngây người.

Cô nhớ tới ngày hôm đó vừa ra khỏi phòng làm việc, nhìn thấy bóng lưng bận rộn đang mặc tạp dề của Phác Thái Anh.

Kim Trân Ni thâm tình một giây rồi cười không đứng đắn: "Thế nào? Cảm động rồi đúng không?"

Lạp Lệ Sa nhếch lên khóe miệng, khẽ cười: "Cảm động."

Kim Trân Ni nhìn về phía cô hứ một cái, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn tiến vào phòng bếp.

***

Cùng lúc đó, Kim Trí Tú từ bên ngoài mở cửa bước vào, vừa đi vừa reo: "Tớ đói quá, tớ đói quá, tối nay ăn cái gì?"

"Bò bít tết và mì Ý." Giọng nói dịu dàng của Phác Thái Anh phát ra từ phòng bếp, quả thực là vị cứu tinh của Kim Trí Tú.

Cô ấy chạy đến, bắt đầu khen ngợi quá đà xuyên qua cửa kính, một lúc bằng tiếng Anh, một lúc bằng tiếng mẹ đẻ, thỉnh thoảng trộn lẫn vài từ tiếng Pháp và tiếng Đức. Phác Thái Anh nghe xong cũng đau cả đầu, đập một chưởng lên cửa kính.

Kim Trí Tú trở nên yên lặng, ngồi vào bàn ăn đợi bữa tối.

Kỹ năng nấu nướng của Phác Thái Anh rất tốt, Kim Trí Tú đã được lĩnh giáo rồi. Trên bàn ăn, miếng thịt bò đỏ thẫm mềm nhũn, nước sốt sền sệt, cắn một miếng nước bên trong tràn ra mùi thơm, vị giác trên đầu lưỡi nhảy loạn cả lên.

Kim Trí Tú thưởng thức miếng bò bít tết nhanh như gió cuốn, mì Ý cũng cuộn hơn phân nửa vào bụng, rồi mới nói chuyện: "Khi nào tớ có thể ăn món Trung Quốc cậu làm? Đồ ăn Trung Quốc có rất nhiều món ngon. Hồi trước, người của công ty dẫn tớ đến một nhà hàng cay Tứ Xuyên, cậu có thể làm món Đậu hủ Tứ Xuyên* không?"

(* Đậu hủ Tứ Xuyên, Đậu hủ Ma Bà, Mapo Tofu.)

Phác Thái Anh chậm rãi cắt một miếng bò bít tết cho vào miệng, nói nhỏ: "Không."

Kim Trí Tú lộ ra vẻ tiếc nuối, lại hỏi: "Còn món khác thì sao?"

Phác Thái Anh nói: "Không làm được. Nếu cậu muốn ăn món Trung Quốc, tớ sẽ dẫn cậu ra ngoài ăn."

Kim Trí Tú vui vẻ nói: "Được."

Cô ấy đọc một vài món ăn với những cái tên dễ nhớ, được trải rải rác ở tất cả các nền ẩm thực lớn. Phác Thái Anh viết vào sổ ghi nhớ, chờ khi nào Kim Trí Tú có thời gian thì dẫn cô ấy đi ăn.

Bữa tối kết thúc, Kim Trí Tú xung phong dọn dẹp chén dĩa, Phác Thái Anh cũng không từ chối. Nàng quay lại phòng làm việc lấy sách, tựa vào cửa sổ, mượn ánh đèn phòng khách để đọc sách. Kim Trí Tú dọn dẹp ở phòng bếp xong, đi ra ban công hút một điếu thuốc, khi quay lại đã thấy Phác Thái Anh bưng một ly sữa trên tay, hai mắt như sắp rớt ra ngoài.

Kim Trí Tú chỉ vào ly sữa: "Cậu, cậu, cậu, cậu..."

Phác Thái Anh cười nói: "Tớ, tớ, tớ, làm sao?"

Kim Trí Tú nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, tập trung nhìn, vẫn là sữa bò.

"Sao đột nhiên đổi sang uống sữa?" Cô ấy lộn xộn hồi lâu mới sắp xếp thành câu hoàn chỉnh.

Phác Thái Anh lười biếng ngả người ra sau, ôn tồn nói: "Tốt cho sức khỏe." Nói xong liền uống một ngụm, môi nàng vòng ra viền trắng sữa.

Kim Trí Tú nhìn nàng vài giây, sau đó đột nhiên đi đến trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra, rượu vốn đầy trong tủ lạnh đã không cánh mà bay, thay vào đó là sữa tươi và sữa tách kem.

Cô ấy quay trở lại, lần này bình tĩnh hơn: "Cậu định bỏ rượu à?"

Phác Thái Anh ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly sữa, nói nhỏ: "Nên bỏ từ sớm rồi."

Trong lòng dường như có điều gì đó đang bong tróc nứt nẻ, những thứ mới bắt đầu sinh trưởng, từ nhỏ bé trì trệ trong mấy năm nay dần trở nên mạnh mẽ, nuốt gió uống sương, phát cuồng, rồi dần dần trở nên sung mãn.

Nàng có một cảm giác tràn đầy trước nay chưa từng có.

Kim Trí Tú không hiểu, nhưng cô ấy biết Phác Thái Anh sẽ không nói ra, nên cũng không hỏi.

Ngày hôm qua, khi cô ấy trở lại, đã cảm thấy Phác Thái Anh không giống như trước đây, nhưng không thể nói ra được khác nhau ở chỗ nào.

Nhiều khi Phác Thái Anh trò chuyện với cô ấy, chỉ nói về những gì nàng muốn làm, những gì nàng muốn làm chứ không phải những gì nàng đang suy nghĩ. Tận mắt nhìn thấy nàng đã trải qua nhiều năm nay, Kim Trí Tú biết rõ nàng yêu Lạp Lệ Sa, nhưng loại tình yêu này hoàn toàn khác với tình yêu mà cô ấy từng nhìn thấy, càng không thể nào hiểu được.

Rõ ràng yêu một người sâu sắc, nhưng lại không muốn có được người đó. Đây là loại tâm lý gì?

Kim Trí Tú lắc đầu trở về phòng, từ bỏ suy nghĩ.

Phác Thái Anh đứng dậy rót cho mình một ly sữa khác, co một chân dựa vào bục cửa sổ, nhìn xa về phía đông, đếm qua từng khung từng khung cửa sổ sáng choang, thỉnh thoảng dừng lại một chút khi nhìn thấy bóng người đi lại bên trong, khóe môi hơi nhếch lên.

Lạp Lệ Sa đang vẽ trước bàn làm việc. Kim Trân Ni đang viết bản thảo trong phòng khách. Đồng hồ báo thức kêu vang, cô ấy liếc nhìn thời gian, 9 giờ rưỡi. Kim Trân Ni tạm thời đảm nhiệm việc giám sát, tận tụy có trách nhiệm gõ cửa phòng làm việc.

Lạp Lệ Sa mở cửa.

Kim Trân Ni thúc giục cô: "Mau đi ngủ."

Lạp Lệ Sa nhấc chân bước ra.

Kim Trân Ni nhìn vào trong, máy tính đã tắt.

Kim Trân Ni: "!!!"

Kim Trân Ni đuổi theo phía sau cô: "Sao đột nhiên cậu lại đổi tính rồi?"

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu lên, vén mái tóc dài ra sau đầu, chuyển động cổ đang đau nhức vì duy trì một tư thế quá lâu, cười nói: "Tớ làm việc cậu cũng nói, tớ không làm việc cậu cũng nói, rốt cuộc làm thế nào cậu mới hài lòng?"

Kim Trân Ni nói: "Tôi chỉ tò mò một chút thôi."

Lạp Lệ Sa quay đầu: "Muốn biết không?"

Kim Trân Ni gật đầu lia lịa.

Lạp Lệ Sa nhướng mày nói: "Mạng chó quan trọng."

Kim Trân Ni: "......"

Nói rồi cũng như không nói.

Cô ấy hỏi lại Lạp Lệ Sa nhưng Lạp Lệ Sa không trả lời được, không biết diễn tả cảm giác lúc này như thế nào. Đôi khi bạn nghĩ rằng những gì đang che phủ bạn chính là bóng tối bao trùm lên cả thế giới của bạn, nhưng khi bạn bước tới, quay đầu nhìn lại, thì đó chỉ là một đám mây đen lơ lửng trên đầu bạn, ánh mặt trời vẫn luôn ở đó.

Cuối cùng, Lạp Lệ Sa đã mô tả nó một cách đầy bí ẩn: "Tớ cảm thấy như mình sắp bay lên trời."

Kim Trân Ni: "Hả?"

Lạp Lệ Sa cầm trong tay một bộ quần áo, giơ tay đẩy vai Kim Trân Ni sang một bên, cười nói: "Tớ muốn đi tắm, lát nữa nhớ bôi uống thuốc cho tớ."

Kim Trân Ni sững sờ: "Được."

Lạp Lệ Sa mở vòi sen, ngâm nga một bài hát.

Kim Trân Ni đứng ở cửa một lúc rồi nở nụ cười. Mặc dù cô ấy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Lạp Lệ Sa vui vẻ là được. Về phần cô ấy... Kim Trân Ni nhớ rằng mình đang viết dang dở bản thảo mà ngày mai phải giao cho tổng biên tập, ánh mắt nhìn thẳng, cô ấy lăn trở lại bàn trà, mười ngón như bay.

Trước khi bôi thuốc, Lạp Lệ Sa quay lại phòng mặc nội y vào. Kim Trân Ni đang cầm tuýp kem trị bỏng trên tay, vừa bôi thuốc vừa lải nhải bên cạnh: "Cậu phải đến mức này sao? Tớ lại không thèm nhìn phía trước, hơn nữa, của cậu cũng không lớn hơn của tớ."

Lạp Lệ Sa nhấn mạnh: "Tớ là cong."

Kim Trân Ni trả lời: "Đúng vậy, tớ là thẳng."

Lạp Lệ Sa nói: "Dù sao tớ cũng phải tránh sự nghi ngờ."

Kim Trân Ni nói đùa: "Nếu không, hai chúng ta sống cùng nhau là được."

Lạp Lệ Sa kiên quyết nói: "Không."

Kim Trân Ni nói: "Tớ có thể thay đổi xu hướng tìиɧ ɖu͙© vì cậu, đây không phải là vấn đề lớn."

Lạp Lệ Sa nghiêm mặt nói: "Chuyện này thật sự không thành vấn đề, nhưng cậu quá ồn ào, tớ sợ ồn ào."

Kim Trân Ni giơ tay muốn đánh vào vai cô, Lạp Lệ Sa đã nhanh chóng tránh né, trượt ra cách đó hai mét, nhân tiện kéo áo ngủ đang lỏng lẻo lại, cô là cong, luôn ghi nhớ phải tránh bị nghi ngờ.

Kim Trân Ni: "Chắc tớ thèm."

Lạp Lệ Sa: "Đại vương, xin tha mạng!"

Kim Trân Ni ném tuýp kem trị bỏng, cười nham nhở: "Muộn rồi!"

Ánh đèn phòng khách phản chiếu bóng người đang đùa giỡn, chiếu ra ngoài qua cửa sổ, biến thành một trong hàng nghìn ngọn đèn. Tất cả đều rơi vào tầm mắt của Phác Thái Anh.

Màn hình điện thoại đặt cạnh đầu gối phút chốc sáng rực lên.

Phác Thái Anh thu hồi tầm mắt, cầm lên cúi đầu nhìn, hai mắt hơi mở to, đầu ngón tay run rẩy, khóe mắt trở nên ươn ướt.

Weibo đặc biệt chú ý: Lạp Lệ Sa.

Cô đã đăng một bài trên Weibo.

MZX19891014:

[#mười năm# Một khung cảnh mà mọi thứ đều mờ nhạt [hình ảnh]]

Bức tranh vừa được vẽ bởi Lạp Lệ Sa: Trong bầu trời đầy sắc thu, bóng lưng của một người phụ nữ đang mặc một chiếc váy dài.

Không có vẽ mặt, nhưng Phác Thái Anh nhìn thoáng qua đã nhận ra, người đó chính là mình.

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Những lời này trong một bài hát《 Thích 》của Trương Huyền, câu hoàn chỉnh chính là: Một khung cảnh mà mọi thứ đều mờ nhạt, chị thích em nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store