ZingTruyen.Store

[BHTT] [Biên tập] Vợ Tôi Không Phải Dạng Vừa Đâu - Điềm Trà Lãng Tửu

Chương 166 - 170

YenMai3

Chương 166 Nàng Gả

Lúc này người vào thành vẫn đông, phần lớn là thương nhân cùng người của Đồng Tế Hội, đến để chúc mừng Lục Vô Ưu. Trong thành Lộc nhất thời rồng rắn lẫn lộn.

Hai ngày nay thành Lộc có thể nói là vô cùng náo nhiệt, khách điếm chật kín người, Tiêu Bắc Đường không muốn gây chú ý, nên tùy ý tìm một nơi để ở tạm.

Hôm sau, vì nàng chỉ cần bái đường, Tống Thanh Thiển đến gần lúc mặt trời lặn mới bị Thược Dược gọi dậy rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Thược Dược trên mặt tràn đầy ý cười.

Trong ngoài phòng, trong ngoài viện đều ngập tràn không khí vui mừng.

Chỉ riêng trên mặt Tống Thanh Thiển không có chút vui vẻ nào, nàng thần sắc lạnh nhạt, ngồi trước bàn trang điểm.

Hai ngày trước, trong những món đồ Đỗ Vô Thương gửi tới có cả tin của Tam Cữu Cữu. Trong thư có mật ngữ, chắc chắn là Tam Cữu Cữu viết.

Tống Thanh Thiển không biết có nên tin hay không. Không phải nàng do dự về lời trong thư, mà là không biết có nên tin Đỗ Vô Thương.

Người này thật lòng quy phục hay chỉ giả vờ? Tống Thanh Thiển không dám hoàn toàn tin hắn. Vì vậy, sau đó dù hắn có đến chào hỏi, nàng cũng không để tâm nhiều.

Trong lúc nàng ngẩn người, tỳ nữ đã nhuộm môi nàng thành màu son, che đi phần nào nét mệt mỏi trên gương mặt.

"Thiếu phu nhân xinh đẹp như tiên tử bước ra từ tranh." Thược Dược vừa trang điểm vừa nhìn vào gương đồng ngắm Tống Thanh Thiển, khen không ngớt miệng.

Tống Thanh Thiển khi không cười, luôn có vẻ như cách người ta ngàn dặm. Thược Dược thấy nàng không có lấy một tia ý cười liền thức thời ngậm miệng.

Đối diện gương, dù bộ y phục này là giả, trong lòng Tống Thanh Thiển vẫn chua xót. Có lẽ do đang mang thai nên tâm tính nàng trở nên yếu mềm, không giống chính mình ngày trước.

Lúc gả cho Tiêu Bắc Đường, rất nhiều việc còn chưa kịp làm. Hồi tưởng lại, cũng không phải không có tiếc nuối.

Bên ngoài bắt đầu náo nhiệt, tiếng người rộn ràng truyền vào tai Tống Thanh Thiển, chỉ khiến nàng thêm bực bội.

Lục Vô Ưu mặc cát phục, bước vào cửa chính, nâng bước mỉm cười tiến vào.

"Phu nhân." Nàng dịu giọng gọi.

Tống Thanh Thiển mắt nhìn phía trước, không nhúc nhích.

Lục Vô Ưu phẩy tay: "Các ngươi lui ra."

Tỳ nữ rời khỏi, nàng ngồi xuống, mỉm cười: "Phu nhân thật sự đẹp vô cùng."

Tống Thanh Thiển lạnh lùng nhìn nàng: "Lục Vô Ưu, đừng quên điều ngươi đã hứa. Ngày mai, ta muốn gặp Huyền Cơ."

"Làm sao bây giờ? Ngươi giận cũng thật đẹp." Lục Vô Ưu cười, khẽ nâng má, ánh mắt tràn đầy tình ý.

Tống Thanh Thiển nhíu mày: "Đừng giả vờ hồ đồ với ta, nói rõ ra."

"Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, có thể đừng nói những chuyện mất vui đó không?" Lục Vô Ưu tâm tình có vẻ rất tốt, dịu giọng hỏi.

Nàng vừa định đặt tay lên vai Tống Thanh Thiển, thì một luồng ánh lạnh lướt qua trước mắt nàng.

Tống Thanh Thiển nắm chặt chủy thủ, ánh mắt tràn đầy chán ghét.

Lục Vô Ưu đứng khựng lại, trong mắt thoáng qua một tia chua xót khó phát hiện, nhưng nàng vẫn như thường, nở nụ cười, cất giọng: "Giờ lành đã tới, nên đi bái đường."

Lục Vô Ưu gọi tỳ nữ tới, phủ khăn voan đỏ lên đầu nàng, rồi trao nàng sợi lụa kết đồng tâm.

Phía trước khách quý ngồi kín nhà. Đỗ Hương Lăng ngồi ngay ngắn ở ghế trên, Vũ Văn Nguyệt ngồi bên cạnh cùng nàng uống rượu.

Thuộc hạ bên dưới không khỏi kinh ngạc cảm thán — Lương Vương thật sự rất xem trọng Đồng Tế Hội.

Trong sân đốt chậu than, bên trong rắc gỗ đào, đậu đỏ và chu sa.

"Tân nương bước qua chậu than." Tư lễ hô lớn.

Tống Thanh Thiển cau mày. Khi nàng gả cho Tiêu Bắc Đường, không ai dám bày ra kiểu lễ tiết này với nàng. Muốn trừ tà khí gì chứ?

Nàng không vui.

Thấy nàng đứng yên không nhúc nhích, Lục Vô Ưu mỉm cười: "Lục mỗ cưới được nàng là tam sinh hữu hạnh. Chậu than này, ta nên là người bước qua."

Tống Thanh Thiển hơi sững sờ, những người xung quanh cũng đều sững sờ theo.

Đỗ Hương Lăng bất mãn nhìn Lục Vô Ưu, nhưng nàng không buồn để ý. Làm trò giữa bao nhiêu người, Đỗ Hương Lăng cũng không tiện làm mất mặt nàng.

Lục Vô Ưu mỉm cười, bước qua chậu than, làm bắn tung những tia lửa đỏ rực.

Nàng và Tống Thanh Thiển vẫn giữ một khoảng cách không gần không xa, nối với nhau bằng sợi lụa kết đồng tâm.

Tư lễ khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục buổi lễ.

"Cẩn thận dưới chân." Khi qua bậc cửa sảnh, Lục Vô Ưu nhẹ giọng nhắc nàng.

Vũ Văn Diên đứng phía sau Vũ Văn Nguyệt, lặng lẽ rơi một giọt lệ, rồi nhanh chóng lau đi không để ai thấy.

Nàng chưa từng thấy Lục Vô Ưu dịu dàng như vậy. Dù biết Tống Thanh Thiển không thật lòng, nàng vẫn chấp nhận nhìn cảnh này.

"Nhất bái thiên địa." Tư lễ hô to.

Lục Vô Ưu nhìn Tống Thanh Thiển xoay người.

"Phu nhân có thai, vì đứa bé trong bụng, vi phu sẽ thay nàng bái." Nàng nói khẽ.

Tống Thanh Thiển vốn cũng không định bái. Nàng biết rõ tính mình, chẳng thà nàng đứng im để người khác tự làm, đỡ mất mặt.

Lục Vô Ưu quỳ xuống, cung kính dập đầu bái thiên địa.

Mọi người nhìn nhau, cảnh này thật lạ lùng.

"Nhị bái cao đường."

Tống Thanh Thiển vẫn đứng, Lục Vô Ưu lại một mình quỳ xuống bái.

Tống Thanh Thiển nghe tiếng Đỗ Hương Lăng hừ mũi bất mãn.

Khách khứa không ai dám bàn tán, cũng không lộ ra vẻ khác thường.

Lục Vô Ưu hít sâu một hơi, nhìn Tống Thanh Thiển thật sâu. Qua khăn voan không thấy mặt nàng, nhưng nụ cười của nàng năm nào đã khắc vào tim Lục Vô Ưu.

Dù biết giờ phút này Tống Thanh Thiển chắc chắn là một khuôn mặt lạnh lùng, nàng vẫn ao ước khoảnh khắc này từ lâu.

Tâm tâm niệm niệm, cuối cùng cũng thành sự thật.

"Phu thê đối bái..." Tư lễ lau mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ có cần mình ở đây nữa không — họ tự bái cũng xong rồi.

Lục Vô Ưu còn chưa kịp cúi người, bên ngoài vang lên tiếng la hoảng loạn.

Một bóng đen lao vào: "Thiếu chủ! Bên ngoài có nhiều người trúng độc!"

Lời vừa dứt, trong sảnh cũng có vài người môi tái tím, trúng độc phát tác.

Những người có nội lực cao lập tức vận công ép độc.

"Đúng lúc lắm." Lục Vô Ưu cười lạnh.

Độc ư? Là dì Tư làm sao? Tống Thanh Thiển nắm chặt lụa đỏ, trong lòng loạn nhịp. Trong thư dì Tư rõ ràng đã nói sẽ không đến!

Nàng có dự cảm chẳng lành.

Lục Vô Ưu sắc mặt vẫn bình tĩnh, như thể đã đoán trước, cất giọng lớn: "Đã đến rồi, sao không hiện thân?"

Không ai trả lời.

Lục Vô Ưu tiến gần Tống Thanh Thiển, ánh mắt sáng rực: "Tiêu Bắc Đường, ta biết ngươi đã đến. Hôm nay, những người khác đều vô tội. Dù là thiên hạ hay nàng, nói cho cùng cũng chỉ là chuyện giữa ta và ngươi. Đừng để nhiều người chết uổng."

Tống Thanh Thiển tim đập dồn dập. Nàng không thể đến, cũng không được đến!

Từ trong sảnh, một bóng người cao lớn bước ra, khuôn mặt này Lục Vô Ưu không xa lạ — là người của nàng.

Tiêu Bắc Đường dừng lại, xé mặt nạ da người, lộ ra dung nhan thật. Thuật dịch dung của Khương Tứ quả thật cao siêu.

Tiêu Bắc Đường trầm giọng: "Lục Vô Ưu, ta đã dám tới, liền không sợ gì cả."

Giọng nói này quen thuộc vô cùng, khiến lòng Tống Thanh Thiển chấn động. Nàng run rẩy kéo khăn voan xuống, hoảng hốt nhìn Tiêu Bắc Đường.

Hai người đối mặt hồi lâu.

"Dũng khí không tồi." Đỗ Hương Lăng đứng lên, vỗ tay hai cái, cười âm lãnh: "Tiểu nha đầu, ngươi không giống Tiêu Cảnh, trái lại có vài phần giống Tiêu Thần. Nhưng ngươi vẫn nên học mẫu hoàng của ngươi, liều lĩnh chỉ chuốc họa."

Tiêu Bắc Đường cười lạnh: "Tiêu Viêm mưu tính mọi bề, cũng đâu tránh khỏi chết không toàn thây?"

Đỗ Hương Lăng cười nhạt: "Hà tất phải nói nặng lời?"

Tiêu Bắc Đường nhún vai: "Ai thắng ai thua còn chưa biết, phu nhân sao biết ta không phải người nắm thế chủ động?"

Thám báo chạy vào: "Bệ hạ, đại quân Đại Vũ đã áp sát ngoài thành!"

Vũ Văn Nguyệt nghe vậy chỉ bật cười: "Tiêu Bắc Đường, ngươi ngây thơ quá. Chưa đợi đại quân công thành, e rằng ngươi đã mất mạng rồi."

Từ lúc nhìn thấy nàng, trong lòng Tống Thanh Thiển chưa có giây phút nào yên ổn. Dù chuẩn bị kỹ thế nào, giữa Đồng Tế Hội toàn cao thủ này, muốn toàn thân rút lui đâu phải chuyện dễ.

Nàng lại dễ dàng bị bại lộ như vậy. Dù có thuật dịch dung của dì Tư, nàng cũng không dễ thoát thân.

Chương 167 Kiếp

Tống Thanh Thiển trấn định lại mới nhớ ra phải chú ý đến những người còn lại ở đây, Khương Tứ bọn họ có lẫn trong đám này không?

Cùng lúc đó, người nàng để ý còn có Vũ Văn Diên.

Tất cả những người này trên người đều mang tín vật của Đồng Tế hội, đủ để chứng tỏ bên trong đã có gian tế.

Mùi diên vĩ nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, con tiểu hắc khuyển nhanh nhẹn phe phẩy đuôi chạy đến, Vũ Văn Diên khẽ xoa đầu nó, nó lập tức lặng lẽ hành động, không ai để ý đến.

Khóe môi Tiêu Bắc Đường nở nụ cười lạnh không chạm đáy mắt. Nàng đứng ra tất nhiên có lý do. Thuật dịch dung không phải việc dễ, vì vậy trong thời gian ngắn, dì Tư có thể làm ra mặt nạ da người cũng chẳng có mấy cái.

Hơn nữa, nếu muốn giả dạng những người này thì trước tiên phải giết họ. Âm thầm giết người rồi lại giả trang còn khó hơn nhiều.

Dì Tư, Tiểu Thất, Tiểu Cửu, Tiểu Mười vẫn còn ẩn mình trong đám người, giờ e rằng khó mà phân biệt được ai thật ai giả.

Vì thế mà người của Đồng Tế hội ai cũng nghi ngờ lẫn nhau. Những người ở đây đều âm thầm giữ khoảng cách với người bên cạnh.

Địch ta chưa rõ, không biết có bao nhiêu kẻ trà trộn, ra tay cũng không xong, mà không ra tay cũng không ổn.

Tất cả đều nắm chặt chuôi kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút đao về phía nhau, tình thế lập tức trở nên căng thẳng.

Vũ Văn Nguyệt nhìn rõ cục diện, nàng bình tĩnh nói: "Các ngươi không cần căng thẳng như thế. Đừng quên nơi này là Lục phủ, là trong cảnh nội Đại Lương của ta."

Giọng nàng vừa dứt, Khương Tứ cùng Tiểu Mười – hai cao thủ dụng độc – đã âm thầm ra tay. Không ngừng có người ngã xuống đất trong cơn đau đớn.

Chưa kịp trấn an, không khí lại trở nên như giương cung bạt kiếm.

Lục Vô Ưu liếc về phía Quạ Đen một cái, hắn hiểu ý, lập tức phi thân về phía Tiêu Bắc Đường định ra tay.

Chỉ có cách ép bọn gian tế hiện thân.

Nhưng hắn vừa tới gần Tiêu Bắc Đường liền bị Khương Nhị cản lại, những kẻ chưa kịp dịch dung thì chỉ có thể dùng cách cải trang.

Quạ Đen đánh hụt một chiêu, lùi về sau một bước, Khương Nhị giơ kiếm chắn trước người Lục Vô Ưu, bình thản nói: "Đã nghe danh các hạ võ nghệ cao cường đã lâu, hôm nay xin chỉ giáo vài chiêu."

Tiểu hắc khuyển lặng lẽ len vào đám đông, hướng về phía Tiểu Thất sủa to một tiếng.

Tất cả những người còn lại lập tức hiểu ra, rất nhanh đồng loạt ra tay.

Tiểu Thất cũng biết thân phận đã bại lộ, dứt khoát bóc mặt nạ xuống.

Đỗ Vô Thương đứng cạnh Tống Thanh Thiển, thấp giọng nói: "Đi theo ta."

Tống Thanh Thiển từ nãy đến giờ vẫn căng thẳng nhìn Tiêu Bắc Đường, ánh mắt liếc nhẹ liền bắt gặp đường gân xanh tím nổi rõ trên thanh kiếm trong tay nàng.

Nghe Đỗ Vô Thương nói, nàng mới kéo lại được một chút suy nghĩ. Tống Thanh Thiển do dự nhìn hắn, có nên đi theo không?

"Đừng do dự." Đỗ Vô Thương thúc giục.

Hắn đưa tay kéo nàng, nhưng Tống Thanh Thiển theo trực giác không tin tưởng, lập tức hất tay hắn ra.

Tống Thanh Thiển siết chặt chuôi dao nhỏ.

Động tác của nàng khiến Lục Vô Ưu chú ý, hắn tức giận quát: "Đỗ Vô Thương, ai cho phép ngươi chạm vào nàng?"

"Mẫu thân, Tiêu Bắc Đường nhằm vào nàng, tất nhiên phải lấy nàng làm mồi nhử!" Đỗ Vô Thương lập tức chuyển giọng.

Quả nhiên hắn không đáng tin.

Đỗ Hương Lăng suy nghĩ một lát rồi gọi: "A Diều."

"Sư phụ."

Đỗ Hương Lăng trầm giọng nói: "Trông nàng, nếu nàng dám hành động bừa, giết nàng."

Tiêu Bắc Đường nhìn thấy hết, tim nàng đập loạn.

Nàng cố giả vờ bình tĩnh, suy tính một lát rồi cười mỉa mai: "Lục Vô Ưu, từ khoảnh khắc nàng đi theo ngươi, ta đã cắt đứt mọi nghĩa tình. Vì ngươi mà nàng mang thai, chuyện truyền khắp nơi khiến ta không còn mặt mũi nào, nàng và cả ca ca nàng, tội không thể tha!"

Tống Thanh Thiển nghe vậy, lòng chùng xuống, tay cũng mất lực.

"Đừng tin lời nàng, nàng chỉ muốn ngươi lơi lỏng cảnh giác! Nếu thật sự không để bụng Tống Thanh Thiển thì nàng đâu tự mình đến đây mạo hiểm?" Vũ Văn Nguyệt lạnh giọng cảnh tỉnh Lục Vô Ưu.

"Ta tới đây là để đích thân giết nàng!" Tiêu Bắc Đường giơ tay, lộ ra nỏ tiễn nhỏ.

Tuy trong lòng rối bời nhưng mũi tên này đã bị Khương Tam động tay, hướng về phía Tống Thanh Thiển nhưng dù bắn ra cũng lệch đi nhiều, tuyệt đối không làm nàng bị thương.

Tống Thanh Thiển nhìn ba mũi tên hướng về phía mình, thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Lục Vô Ưu cau mày kéo Tống Thanh Thiển về phía sau, che chắn trước người nàng.

Phương Nhi đã nhân cơ hội chen đến, nhanh tay kéo Tống Thanh Thiển. Công phu của Lục Vô Ưu và Vũ Văn Diên đều không bằng nàng, nên nàng dễ dàng đoạt lấy người.

Tống Thanh Thiển hốt hoảng kêu khẽ, đề phòng cảnh giác.

"Tống tỷ tỷ đừng sợ." Phương Nhi để lộ gương mặt thật.

Thấy là nàng, Tống Thanh Thiển thở phào, Tiêu Bắc Đường cũng âm thầm nhẹ nhõm.

"Thả nàng ra!" Lục Vô Ưu lạnh giọng.

"Đồ cướp thê người khác, khốn nạn!" Phương Nhi không hề nể nang.

Lục Vô Ưu ghét nhất khi có người nói Tống Thanh Thiển là "thê nhân" của người khác, hắn quát lệnh cướp lại người.

Quạ Đen bị Khương Nhị quấn lấy, hai người đã đánh nhau kịch liệt trong sân, không rảnh giúp hắn.

Thấy nàng đã đoạt được người, những người còn lại cũng nhào lên, không còn kiêng kỵ mà vung binh khí.

Sảnh lớn lập tức rối loạn thành một đoàn hỗn chiến.

Bên ngoài tiếng trống dồn dập, đại quân Đại Vũ đã công thành.

Phương Nhi kéo Tống Thanh Thiển tránh sang một bên, theo lệnh Tiêu Bắc Đường — nhiệm vụ duy nhất của nàng hôm nay là bảo vệ Tống Thanh Thiển.

Đỗ Vô Thương lặng lẽ lùi lại, nói nhỏ: "Mẫu thân, nơi này nguy hiểm, ngài nên đi trước."

Đỗ Hương Lăng nhíu mày: "Còn ngây ra đó làm gì? Không mau giúp Vô Ưu?"

Một câu như đâm vào lòng Đỗ Vô Thương. Giữa đao kiếm loạn lạc, Lục Vô Ưu có nhiều người bảo vệ, vậy mà nàng vẫn muốn hắn mạo hiểm.

Hắn nắm chặt nắm tay, ánh mắt thoáng hung ác.

Hắn ra hiệu cho tâm phúc. Giữa cục diện hỗn loạn, cho dù hắn ra tay cũng không ai nghi ngờ.

Người của Đồng Tế hội ồ ạt xông về phía Lục Vô Ưu.

Thuộc hạ của nàng chắn trước mặt. Tiểu Cửu nhìn ra manh mối — chẳng lẽ Lục Vô Ưu không có võ công? Nếu vậy sao bọn chúng phải tấn công nàng?

Nàng liếc mắt ra hiệu với Tiểu Mười, cả hai cùng ra tay muốn thừa cơ giết Lục Vô Ưu.

Nhậm Huyên bất ngờ phản chiến, một mình cản lại, đâm thương Tiểu Cửu, ánh mắt sắc như dao nhìn hai người kia.

"A Huyên?" Tiêu Lâm giữa hỗn loạn không tin nổi vào mắt mình.

Nhậm Huyên không buồn liếc nàng, thanh kiếm nhỏ máu, gương mặt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Muội muội nàng – Nhậm Nhược – đứng bên cạnh, hừ lạnh: "Mơ tưởng làm hại Thiếu chủ!"

"A Huyên, ngươi có nỗi khổ sao? Sao ngươi lại là người của Đồng Tế hội?" Giọng Tiêu Lâm run run, không muốn tin.

"Nàng không có nỗi khổ gì cả." Tiêu Bắc Đường lạnh lùng mở miệng, "Nàng từ đầu đã là người của Lục Vô Ưu."

"Ngươi đã biết, sao còn giữ chúng ta bên cạnh?" Nhậm Nhược cười lạnh.

Thám báo chạy đến báo tin: "Bệ hạ, không hay! Cửa thành bị mở từ bên trong!"

Là Khương Tam và bọn họ làm.

Nhậm Huyên nhận ra, kinh ngạc nói: "Ngươi lợi dụng ta?!"

"Nếu không nhờ ngươi truyền tin cho Vũ Văn Nguyệt đổi bố phòng, thì hôm nay cửa thành này chưa chắc đã phá được." Giọng Tiêu Bắc Đường vang dội như chuông đồng. "Đại quân Thiết Kỵ Đại Vũ sắp vào thành. Hàng giả không giết!"

Tiêu Lâm đỏ mắt định xông lên, bị Tiêu Vạn Kỳ giữ lại: "Đừng xúc động!"

Dạ Ưng — một sát thủ khác của Lục Vô Ưu — mang theo người vây lấy Phương Nhi. Nhưng Phương Nhi nhớ rõ nhiệm vụ, gắt gao bảo vệ Tống Thanh Thiển.

Hắn không ngờ một người luyện võ chỉ hai năm lại có thể trở thành cao thủ hạng nhất. Nếu không phải vậy, Tiêu Bắc Đường cũng sẽ không yên tâm giao Tống Thanh Thiển cho nàng.

Chương 168 Loạn

"Ngươi có biết tổ mẫu của ngươi trước khi chết trông thế nào không?" Dạ Ưng cười khinh miệt.

Phương Nhi sững người.

"Là bị ta bóp cổ sống sờ sờ mà chết!" Dạ Ưng cố tình chọc giận nàng, muốn tìm ra sơ hở của nàng.

Hai năm nay, Phương Nhi vẫn luôn truy tìm hung thủ, nghe vậy trong cơn giận dữ, trong đầu chỉ nghĩ đến việc giết Dạ Ưng.

"Đồ cẩu súc sinh, ta muốn xé xác ngươi thành trăm mảnh!"

Dạ Ưng bám chặt lấy nàng, những kẻ khác cũng nhân cơ hội tiến lên, định bắt đi Tống Thanh Thiển. Tống Thanh Thiển vung chủy thủ, Lục Vô Ưu trước đó đã căn dặn không được làm nàng bị thương, vì vậy những người này không dám manh động.

Một kẻ trong đó nhân cơ hội điểm huyệt nàng, Lục Vô Ưu vừa lúc chạy tới, nhân thế hỗn loạn mà mang Tống Thanh Thiển đi.

Phương Nhi như phát điên mà giao đấu ác liệt với Dạ Ưng. Dạ Ưng liên tiếp bị đẩy lùi, dẫn nàng rời đi, nàng bám theo không bỏ, cuối cùng đánh đứt gân cốt Dạ Ưng mới chịu buông tay.

Tiêu Bắc Đường nhìn thấy Phương Nhi mới chợt ý thức ra điều gì, hoảng loạn đi tìm Tống Thanh Thiển.

Những người còn lại vẫn đang kịch chiến. Dù sao cũng đang ở địa bàn của Đồng Tế Hội, địch đông ta ít.

Lục Vô Ưu dẫn theo Đỗ Hương Lăng và Tống Thanh Thiển, dưới sự hộ tống của thuộc hạ mà rút lui.

Đỗ Vô Thương đi theo phía sau, quan sát bốn phía, trước mắt chỉ còn vài người cản phía sau. Lục Vô Ưu chắc chắn là muốn chạy theo mật đạo. Nếu giết được nàng, bản thân hắn sẽ lập công lớn.

Lúc đó, hắn sẽ bắt Tống Thanh Thiển, có thể dùng nàng để mặc cả với Tiêu Bắc Đường. Vốn dĩ hắn cũng tính toán như thế nên mới cùng Khương Tam hợp mưu, thả bọn họ vào trong, giúp họ che giấu thân phận.

Tống Thanh Thiển đoán không sai. Dù gặp hắn không nhiều, nhưng nàng theo bản năng đã không tin hắn. Khương Tam cũng chẳng tin, nhưng có thể lợi dụng thì vẫn sẽ lợi dụng.

Đỗ Vô Thương muốn bắt Tống Thanh Thiển cũng vì định dùng nàng làm con tin để ép Tiêu Bắc Đường và Lục Vô Ưu.

Hắn nghĩ mình sẽ làm ngư ông đắc lợi, chỉ không ngờ Tống Thanh Thiển chẳng hề tin hắn.

Đỗ Vô Thương âm thầm quan sát thế cục, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng, rút kiếm lao về phía Lục Vô Ưu.

Hắn ra tay từ phía sau, Lục Vô Ưu không phòng bị. Vũ Văn Diên ở bên cạnh giật mình, theo bản năng chắn lại.

Kiếm của Đỗ Vô Thương xuyên thẳng qua ngực Vũ Văn Diên.

"Vô Thương, ngươi làm gì vậy?" Đỗ Hương Lăng kinh sợ tột độ, giận dữ quát lớn.

Đỗ Vô Thương hai mắt hoảng loạn nhìn máu tươi dần thấm đỏ y phục Vũ Văn Diên.

"A Diều!" Đỗ Vô Thương kinh hô, buông kiếm ra đỡ nàng.

Lục Vô Ưu quay đầu nhìn lại, Vũ Văn Diên khẽ nhìn nàng, nở một nụ cười nhạt, như thể cuối cùng cũng được giải thoát. Một lát sau nàng nặng nề khép mắt lại.

Đỗ Vô Thương ôm nàng gào thét bi thương.

Đỗ Hương Lăng thúc giục Lục Vô Ưu mau rời đi, gọi binh lính ngăn Tiêu Bắc Đường và những người khác, rồi sai người mạnh mẽ kéo Đỗ Vô Thương đi.

Lục Vô Ưu dẫn theo mọi người thoát thân.

Khi Tiêu Bắc Đường đuổi tới, chỉ thấy thi thể Vũ Văn Diên dựa vào tường lạnh lẽo.

Cẩn trọng đến mấy cũng có sai sót! Võ công của Phương Nhi cao, chỉ là chuyện về bà bà kia khiến nàng phân tâm!

Đuổi đến hậu viện, bóng dáng Lục Vô Ưu đã biến mất, lòng Tiêu Bắc Đường rối bời.

Lộc Thành dễ thủ khó công, khi cửa thành mở ra, thế cục liền biến đổi đột ngột.

Vũ Văn Nguyệt tự mình đốc chiến cũng khó mà xoay chuyển.

Đến khi nàng điều binh đối phó Tiêu Bắc Đường, thì người đã rút sạch, chỉ còn lại thi thể ngổn ngang trong Lục phủ. Nhìn thấy thi thể Vũ Văn Diên, nàng phát điên, lật tung cả phủ.

Khương Tứ dùng thuật dịch dung, giúp Tiêu Bắc Đường ẩn thân dưới ánh mắt bao người.

......

Một đường hẹp sâu hun hút kéo dài rất lâu, thông ra một ngọn núi, trong núi có dựng một trại nhỏ, bố cục giống hệt Thiên Lang Sơn.

Nơi này rõ ràng là một cứ điểm của Đồng Tế Hội. Tống Thanh Thiển bị đưa vào một căn phòng.

Lục Vô Ưu dịu giọng nói: "Ngươi ở đây chờ ta, ta còn có việc phải xử lý."

Tống Thanh Thiển bị điểm huyệt, không thể động đậy, không đáp lại được.

Bên ngoài đại sảnh, Đỗ Vô Thương quỳ trên đất, sắc mặt u ám. Trước mặt hắn, Đỗ Hương Lăng ánh mắt ngập tràn căm hận.

"Đỗ Vô Thương, ngươi lại dám nổi lòng phản nghịch? Ngươi định giết Vô Ưu?" Đỗ Hương Lăng lạnh giọng chất vấn.

Đỗ Vô Thương còn chìm trong bi thương vì cái chết của Vũ Văn Diên, giờ đây hắn chẳng còn gì để sợ.

"Mẫu thân, từ nhỏ đến lớn, người chỉ thiên vị Lục Vô Ưu. Ta đến một tiếng tỷ tỷ cũng không được gọi, trước mặt nàng ta chẳng khác gì một con chó. Rõ ràng ta cũng là con của người, vì sao người lại bất công như vậy?"

Những lời này hắn đã kìm nén nhiều năm.

Đỗ Hương Lăng cười lạnh: "Ngươi chẳng qua là con tiện tì. Ta chỉ vì nể mặt Lục Chính Phong nên mới giữ ngươi bên người."

Lục Chính Phong — cha của Đỗ Vô Thương.

Ánh mắt Đỗ Vô Thương bàng hoàng, không tin nổi.

Đỗ Hương Lăng chậm rãi bước tới trước mặt hắn, nói: "Ta và Lục Chính Phong quen biết từ nhỏ, hắn ái mộ ta. Năm đó ta xóa dấu ấn, mang thai Vô Ưu rồi gả cho hắn. Hắn vẫn tưởng Vô Ưu là con gái ruột."

"Ta thừa nhận ta đã lừa hắn, nhưng đó cũng là hắn cam tâm tình nguyện. Hắn say rượu ngủ với nương ngươi, sinh ra ngươi. Ta không để bụng hắn trăng hoa, nhưng ta tuyệt đối không cho phép ai uy hiếp địa vị của Vô Ưu."

"Ta nói thật cho ngươi biết. Ta đã bức Lục Chính Phong thủ tiêu nương ngươi. Hắn không đành lòng, nên ta đã ra tay trước mặt hắn, rồi nhận ngươi làm con, giả như chính tay mình sinh."

Đỗ Hương Lăng thong thả nói, nhẹ tênh như kể một câu chuyện, khiến đồng tử của Đỗ Vô Thương chấn động.

"Kỳ thực trong bang ai cũng biết ngươi là con riêng, ta giữ ngươi bên người chỉ để thiên hạ tưởng ta rộng lượng, càng giúp Vô Ưu đứng vững."

"Sau này, Lục Chính Phong nghi ngờ thân thế của Vô Ưu. Ta liền ra tay giết hắn. Không ngờ ngươi nghe được chuyện đó."

Đỗ Hương Lăng cười lạnh lẽo: "Ta vốn định giết ngươi, nhưng nếu ngươi chết, trong bang sẽ có kẻ nghi ngờ. Hơn nữa ngươi còn hữu dụng. Sau này khi Vô Ưu bước lên địa vị cao, những chuyện bẩn thỉu năm xưa cần có ngươi gánh thay. Cũng may ngươi ngu ngốc, tưởng mình là con ruột, nên chẳng dám hé răng."

Đỗ Vô Thương lúc này mới hiểu, người phụ nữ độc ác trước mắt chính là kẻ thù giết cha hại mẹ mình!

Không lạ gì bao năm nay nàng đãi hắn lạnh nhạt. Khi không đụng đến Lục Vô Ưu thì nàng còn tỏ ra như một mẫu thân ôn hòa. Nhưng một khi liên quan đến Vô Ưu, nàng liền trở nên tàn nhẫn.

Bao năm nuôi hắn, nàng chưa từng thật lòng, chỉ lợi dụng hắn, thậm chí cả cái chết của hắn cũng nằm trong kế hoạch.

"Thế mà ngươi lại dám phản nghịch? Từ nhỏ ta đã dạy ngươi phải thuận theo. Ngươi nhìn A Diều kìa, học còn giỏi hơn ngươi nhiều." Sắc mặt Đỗ Hương Lăng càng lúc càng âm trầm.

Đỗ Vô Thương bật dậy, gương mặt méo mó vì hận: "Đồ độc phụ! Thì ra ngươi không cho ta học võ, còn nói vì sợ ta vất vả, bảo rằng con thứ không cần cực khổ... Ta còn tưởng ngươi thương ta thật! Khi còn nhỏ, ta luôn không hiểu vì sao ngươi ngày ngày ép Lục Vô Ưu luyện võ, thì ra là vì sợ ta!"

"Ngươi nói đãi ta và nàng như nhau, mỗi lần bất công lại lén dỗ ta, bảo rằng sau này nàng sẽ gánh trọng trách... Ngươi còn cho ta uống thuốc, có phải thuốc bổ giả không?"

"Ngươi giết cha mẹ ta, cướp tổ chiếm nhà, cha ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi? Sao ngươi lại đối xử với hắn như thế?" Cả người hắn run lên vì căm hận.

Đỗ Hương Lăng cười nhạt, như chẳng mảy may bận tâm: "Hắn đối xử tốt với ta, nhưng nếu không phát hiện thân thế của Vô Ưu, ta đã chẳng giết hắn. Thế gian này làm gì có công bằng? Là hắn nằng nặc cưới ta, ta chưa từng ép hắn ~"

"Độc phụ!" Đỗ Vô Thương rút đoản kiếm từ tay áo, lao về phía nàng.

Chưa kịp đến gần, ám vệ đã một kiếm cắt ngang cổ hắn. Máu văng tung tóe, Đỗ Vô Thương mở to mắt ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Lục Vô Ưu từ ngoài bước vào, đứng trước cửa nhìn Đỗ Hương Lăng, trong mắt tràn đầy cô tịch.

Nàng đỏ hoe mắt, giọng khàn khàn hỏi: "Lục Chính Phong... là ngươi giết sao?"

Chương 169 Ngộ

"Vô Ưu, những chuyện này ta vốn không định để ngươi biết. Ta biết Lục Chính Phong đối đãi với ngươi rất tốt..." Đỗ Hương Lăng bước lên trước, nhìn nàng, trong mắt Lục Vô Ưu tràn đầy áy náy.

"Ngươi không cần cảm thấy nợ hắn điều gì. Hắn biết ngươi không phải do hắn sinh ra mà vẫn đối đãi ngươi như con ruột sao?"

Quan hệ giữa Lục Vô Ưu và Lục Chính Phong thậm chí còn thân thiết hơn cả Đỗ Hương Lăng vài phần. Năm đó, khi Đỗ Hương Lăng hạ độc giết Lục Chính Phong cũng là lấy cớ bệnh nặng không thể cứu chữa để che mắt thiên hạ.

"Nhưng vì sao ngươi phải giết hắn? Chúng ta thiếu nợ hắn còn chưa đủ nhiều sao?" Lục Vô Ưu gầm nhẹ, hai mắt ngập nước.

"Vô Ưu, mọi chuyện đã qua rồi. Hiện tại, ngươi không nên đắm chìm trong quá khứ. Ngươi phải dẹp hết mọi thứ trong lòng, cùng A Nguyệt đánh lui quân địch. Ngươi muốn cưới Tống Thanh Thiển, ta cũng đã thuận theo, ngươi còn có gì không vừa lòng?" Đỗ Hương Lăng từ đầu đến cuối không trách cứ quá nặng.

Nàng nắm lấy cánh tay Lục Vô Ưu, khổ sở khuyên nhủ: "Những chuyện còn lại, để sau hẵng nói, được không?"

Lục Vô Ưu như người mất hồn.

Giờ nàng mới biết thì ra Đỗ Vô Thương và nàng không hề có chút máu mủ nào. Bao năm qua nàng vẫn tưởng Đỗ Vô Thương là huynh đệ cùng mẹ sinh ra với mình.

Đỗ Hương Lăng vừa thấy bộ dạng hồn vía bay mất của nàng thì tức giận, nhưng lại cố nén xuống, nghiến răng nói: "Đỗ Vô Thương giết A Diều, hắn còn muốn giết ngươi! Hắn ăn cháo đá bát, ta đã dứt khoát xử lý hắn, còn ngươi bao năm nay làm việc do dự, có điểm nào giống phụ thân ngươi năm xưa?"

Đỗ Hương Lăng thở dài thật sâu, không nỡ ép nàng thêm. Nàng dịu giọng nói: "Vô Ưu, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Ta cho ngươi vài ngày suy nghĩ, ta đi trước giúp A Nguyệt."

Lục Vô Ưu đứng đó nhìn thi thể Đỗ Vô Thương, thật lâu sau mới xoay người trở về chỗ Tống Thanh Thiển.

Nàng vừa đến cửa liền cố nở nụ cười. Còn chưa qua giờ Tý, hôm nay chính là ngày đại hôn của các nàng.

"Thiển Thiển." Nàng mỉm cười bước vào, nhưng đáy mắt lại phủ một tầng đen tối.

Tống Thanh Thiển chỉ trừng mắt nhìn, thân thể bất động.

Lục Vô Ưu ra lệnh người giải huyệt đạo cho nàng.

"Lục Vô Ưu, ngươi nên giữ lời hứa."

Khi mọi người lui ra, Lục Vô Ưu ngồi xuống bên cửa sổ, cười nói: "Thời gian còn chưa hết, chúng ta..."

Nàng còn chưa nói xong, Tống Thanh Thiển đầy hận ý rút lưỡi dao bén nhọn, đâm thẳng vào ngực nàng.

Lục Vô Ưu sững sờ nhìn nàng, đôi mày run lên mấy cái.

Tống Thanh Thiển thật sự muốn giết nàng. Nhưng nàng biết Lục Vô Ưu không thể chết, vì vậy nhát dao kia chỉ để hả giận, không đâm vào tim, cũng không sâu.

Thế nhưng hận ý trong đáy mắt nàng là thật.

Lục Vô Ưu bật cười yếu ớt: "Ta tưởng ngươi sẽ không nỡ giết ta."

"Ta hận không thể bầm thây ngươi vạn đoạn!" Tống Thanh Thiển nghiến răng.

Lục Vô Ưu đưa tay giữ chặt tay Tống Thanh Thiển không cho nàng rút dao ra. Đỗ Hương Lăng còn chưa đi xa, không thể gây ra động tĩnh lớn.

Nàng cắn răng chịu đựng cơn đau, dựa vào ký ức luyện võ khi nhỏ, kéo y phục xuống, ngậm vào miệng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Một mình nàng xử lý miệng vết thương, dùng vải dệt đè lên, cắn chặt răng rút dao ra.

Nàng thở hổn hển, cố nén đau nói: "Mưu sát trượng phu, chính là trọng tội."

Mồ hôi trên trán nàng rơi xuống như hạt đậu, tay ép chặt vết thương. Thích ứng được một lúc, nàng mới rắc kim sang dược, tự băng bó.

Tống Thanh Thiển từ đầu đến cuối chỉ cau mày nhìn, không nói lời nào.

Trời dần sáng, máu chảy quá nhiều, Lục Vô Ưu mí mắt nặng trĩu, sắp ngất đi.

Nàng yếu ớt nói với Tống Thanh Thiển: "Mẫu thân chắc đã đi xa, giúp ta gọi người tới."

Tống Thanh Thiển bất động, chân mày nhíu chặt, không hiểu nàng đang làm gì.

"Ngươi muốn giết ta, nhưng không thể giết ta. Ngươi biết ta không thể chết, vậy thì giúp ta gọi người." Thân thể Lục Vô Ưu run nhẹ.

Tống Thanh Thiển do dự một chút rồi đứng dậy, mở cửa gọi người vào.

Ám Tinh – người trấn thủ lâu năm trong trại – vừa vào cửa thấy sắc mặt Lục Vô Ưu trắng bệch, thương nơi ngực rướm máu, hoảng sợ kêu lên: "Thiếu chủ!"

Lục Vô Ưu thở dốc, thấp giọng căn dặn: "Không được để lộ ra, đi gọi lang trung."

Ám Tinh trừng Tống Thanh Thiển một cái đầy hằn học.

Lang trung tới nơi, cẩn thận xử lý vết thương cho nàng, còn Tống Thanh Thiển bị đưa đi nơi khác nghỉ ngơi.

Lộc Thành khói lửa mịt mù, ngoài hai quân giao chiến còn có người Khương gia và Tiêu Bắc Đường.

Phương Nhi hối hận không thôi, khóc nấc: "Tất cả là lỗi của ta, ta không nên để thù hận che mờ mắt. Giờ Tống tỷ tỷ rơi vào cảnh sinh tử không rõ, biết làm sao bây giờ!"

"Không thể trách hết ngươi, ta cũng nên cẩn trọng hơn." Giọng Tiêu Bắc Đường mỏi mệt.

Trời sắp sáng, mọi người vẫn chưa được nghỉ. Thương binh vô số, ngoài thành chiến sự hừng hực, binh hoang mã loạn. Hôm qua đã phân phần lớn nhân lực mở cửa thành, giờ không còn bao nhiêu người để điều động.

Đám người hiện tại đều kiệt sức, thần sắc mệt mỏi, trên người dính đầy máu, chém giết suốt nửa đêm.

Tiêu Bắc Đường hít sâu một hơi, nói: "Đi nghỉ ngơi đi. Dưỡng sức, trong ba ngày phải chiếm được Lộc Thành. Kế tiếp còn phải nhờ vào mọi người."

Mọi người đồng loạt rời đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh bình minh đỏ rực nhuộm cả bầu trời.

Trời đã sáng.

Nàng vẫn không mang được Tống Thanh Thiển trở về, lòng ngập trống trải.

Tống Thanh Thiển nhớ lại những chuyện từ tối qua đến giờ, như kéo dài cả năm, lại như chớp mắt vụt qua.

Lục Vô Ưu thỉnh thoảng gọi người dìu nàng ra viện, ngồi ngẩn ngơ cả nửa ngày.

Đến bữa, nàng cùng Tống Thanh Thiển dùng cơm, cũng chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ ăn.

Có người đến báo chiến sự, nàng cũng chỉ nghe qua.

Tin Vũ Văn Nguyệt gửi tới, nàng cũng để sang một bên.

Mười ngày trôi qua, Lục Vô Ưu không còn cần người đỡ, có thể xuống giường. Mỗi ngày nàng thưởng cảnh, câu cá, sống thảnh thơi như chẳng màng chiến sự.

Tiêu Bắc Đường nóng ruột tìm Tống Thanh Thiển mà không thấy, lòng như lửa đốt. Lục Vô Ưu có lẽ sẽ không hại nàng, nhưng Đỗ Hương Lăng và Vũ Văn Nguyệt thì khó nói.

Bắc Lương rộng lớn, trước kia còn biết nàng ở Lộc Thành, giờ thì như mò kim đáy bể.

"Lục Vô Ưu, rốt cuộc khi nào ngươi mới dẫn ta đi gặp Huyền Cơ?" Từ sau khi nhìn thấy Tiêu Bắc Đường bị trói như cành khô quấn trên tay, Tống Thanh Thiển không thể yên lòng.

Mỗi ngày nàng đều hỏi, Lục Vô Ưu chỉ đáp "chờ thêm một chút".

Một ngày nọ, Lục Vô Ưu mời Tống Thanh Thiển vào phòng dùng cơm. Sau nhiều ngày im lặng, sắc mặt nàng lại thoáng ý cười. Vết thương vẫn chưa lành, trông nàng hơi yếu.

Tỳ nữ nối nhau vào, bày một bàn thức ăn phong phú.

Tống Thanh Thiển lạnh mặt nhìn Lục Vô Ưu.

"Cùng ta ăn thêm một bữa nữa được không?" Lục Vô Ưu khẽ cười, giọng ôn nhu.

"Rốt cuộc khi nào ngươi mới chịu dẫn ta đi gặp Huyền Cơ? Ta sẽ thuyết phục hắn lưu lại giải dược cho ngươi." Tống Thanh Thiển không muốn chờ thêm.

"Trong hai ngày nữa thôi." Lục Vô Ưu lần đầu tiên cho nàng một câu trả lời rõ ràng.

"Ngươi không lừa ta chứ?"

Lục Vô Ưu vẫn mỉm cười, có chút bất đắc dĩ: "Ta sẽ không lừa ngươi. Trước hết ăn cơm đã."

Tống Thanh Thiển do dự rồi ngồi xuống đối diện.

"Sau khi ngươi và Tiêu Bắc Đường thành thân, ngươi cũng lạnh nhạt với nàng như vậy sao?" Lục Vô Ưu gắp thức ăn cho nàng, bỗng hỏi.

Tống Thanh Thiển sững lại, vốn không định nhớ về chuyện cũ, cổ họng nghẹn lại trong khoảnh khắc.

"Ta đoán, không phải vậy." Lục Vô Ưu cười, tự hỏi tự đáp.

Tống Thanh Thiển im lặng.

"Ngươi biết không? Ta thật sự rất ngưỡng mộ nàng." Lục Vô Ưu thở dài một tiếng. Giọng nàng bình thản, không còn vẻ sắc bén thường thấy.

Chương 170 Tống Bạch Nguyệt QuangThanh Thiển

"Ta ngưỡng mộ nàng nhiều như vậy — bằng hữu, thân thích, cả một bang hội đều dành cho nàng trọng tâm như một thuộc hạ."

Lục Vô Ưu run rẩy thở ra một hơi, nói: "Ngươi là người duy nhất ta ngưỡng mộ."

Nàng cười khẽ: "Ta vào Quốc Tử Giám, vốn tưởng sẽ tùy lúc quên nàng, nhưng ngay ngày nhập học đầu tiên, lại gặp được ngươi. Ta không biết ngươi là Tống Thanh Thiển, ta tưởng trời cao rủ lòng thương."

"Trời cao rủ lòng thương?" Tống Thanh Thiển nghe không hiểu nàng đang ám chỉ điều gì.

"Ngày đầu tiên, ta thấy khác biệt — ngươi một mình dùng thân phận Khôn Trạch để đối mặt mọi người, ta cũng ở đó, lần đầu nhận ra mình lại trùng khớp với nàng ở một trận chiến cùng lúc. Thật kỳ diệu."

"Ta bắt đầu thấy lạ, mấy ngày sau, ta cùng nàng cùng nhau dạy dỗ Tôn Thành. Lần thứ hai, ta và nàng đứng chung một hàng, khiến ta thấy buồn cười."

Lục Vô Ưu như đang đếm lại chuyện xưa.

Nàng uống hết một chén rượu, cười tiếp: "Ta tưởng sẽ không có lần thứ ba, nào ngờ vài ngày sau, ta và các nàng lại cùng nhau trêu viện trưởng."

Nàng cười bướng bỉnh: "Chỉ là chúng ta đã hẹn thề tốt, không thể nói cho ngươi biết."

Tống Thanh Thiển cau mày nhìn nàng, tự hỏi vì sao nàng phải nói vậy.

"Ta suýt nữa đã chìm vào ảo tưởng rằng ta có thể coi những người ở Quốc Tử Giám là bạn." Nàng cười, nhưng nụ cười dần cay đắng.

"Cho đến khi Tôn Thành cả nhà bị diệt, ta mới tỉnh lại — hoá ra mình là kẻ giết người không chớp mắt. Vẫn luôn là như vậy..."

Tôn Thành cả nhà là do nàng giết? Tống Thanh Thiển nhớ lại, lúc ấy suýt nữa oan uổng Tiêu Bắc Đường.

"Rồi sau này ta biết ngươi chính là Tống Thanh Thiển, biết ý nghĩa việc các người kết thân. Ta bắt đầu không cam chịu, chuyện hỏa hoạn là do ta sai người làm, ta không muốn giết họ, ta chỉ muốn dạy cho họ một bài học. Từ lúc đó, ta thấy ngươi thật thiên vị."

Nàng lại uống một chén, khóe mắt hơi ửng hồng: "Nếu không phải ta là con Tiêu Viêm, có lẽ ta cũng có thể trở thành bạn với các nàng."

Tống Thanh Thiển nghe ra lời tiếc nuối trong lời nàng, như còn vương nỗi hối. Nàng thử nói: "Lục Vô Ưu, ngươi giờ còn kịp quay đầu."

"Không kịp nữa, không còn kịp..." giọng nàng ngày càng nghẹn, "mấy ngày qua ta suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc mình muốn điều gì?"

Nàng lắc đầu, nói: "Từ nhỏ, mẫu thân bảo ta họ Tiêu, bà nói cha ta bị hại chết, bị cướp đi tất cả, ta đáng lẽ là hào tử thiên phú, nhưng Tiêu Cảnh đã cướp đi mọi thứ, từ đó ta chỉ biết oán, chỉ muốn báo thù."

"Nhưng sau này ta nhận ra, danh chính ngôn thuận chỉ là lừa dối bản thân. Ta vô danh vô phận... Tiêu Viêm cũng là tội nhân."

Tống Thanh Thiển không rõ lời nàng có ý gì, nghe như di ngôn vậy.

"Vài ngày trước ta mới biết, người nuôi dưỡng ta chính là kẻ giết mẹ ta." Lục Vô Ưu đỏ cả mắt, nước mắt muốn trào mà chưa chảy được, "Ngươi biết không? Hắn đối đãi với ta rất tốt, ta tưởng mình thật sự là con hắn, chứ không phải đồ bỏ của Tiêu Viêm!"

"Họ Tiêu có gì đáng quý!" Nàng bất mãn gào lên, hơi say: "Ta nhìn nàng thế nào mà phải mang theo mối hận này suốt đời?"

Nàng như thật sự say, Tống Thanh Thiển chỉ lắng nghe, chẳng biết nói gì.

Lục Vô Ưu tiếp tục uống, như muốn bằng rượu trút hết nỗi lòng.

"......" Nàng lí nhí nói một đống lời lộn xộn.

"Ngươi nói, nếu ta gặp ngươi trước kia, có phải tốt hơn không?" tiếng nàng say nặng, lời nói đã lắp bắp.

Nàng gục xuống bàn, lẩm bẩm không rõ.

Tống Thanh Thiển định rời đi, thấy không xa có bức thư của thượng thư, không kiềm được mở ra.

Cô lâu lắm không nhận tin tức ngoài phủ, không biết Tiêu Bắc Đường họ thế nào.

Đó là thư của Vũ Văn Nguyệt, Tống Thanh Thiển lần lượt đọc, ngôn từ của Vũ Văn Nguyệt càng lúc càng cấp bách, từ lời van xin ôn hòa dần chuyển sang gay gắt.

Tình hình ở thành Tôn không lạc quan, Vũ Văn Nguyệt một tay vỗ mà không đỡ được, cần tiền bạc và trợ giúp từ Lục Vô Ưu, nhưng có vẻ Lục Vô Ưu vẫn chưa để ý.

Trong thư, lời lẽ vừa cầu xin vừa bất bình.

Tống Thanh Thiển liếc một cái, sai tỳ nữ vào phòng báo, rồi trở về chỗ mình trú ngụ.

Ngày sau, Đại Vũ bị phá tan, đôi bên chịu tổn thất nặng nề.

Binh mã Đại Vũ đều mang khăn đen, đến viếng anh linh.

Vũ Văn Nguyệt sửa sang lại phong thái trước kia, tự hỏi Lục Vô Ưu đang làm gì? Vì sao thiếu tiền?

Nàng chạy đến trách cứ Lục Vô Ưu. Lục Vô Ưu chỉ cười: "Vũ Văn Nguyệt, ngươi không vốn luôn vững tâm sao? Mẹ ta dạy ngươi phép tắc, sao ngươi quên hết rồi?"

Vũ Văn Nguyệt chỉ vào nàng: "Ngươi như vậy, chẳng sợ sư phụ nổi giận sao?"

Lục Vô Ưu cười lạnh: "Mẹ muốn giận, thì nên giận ngươi bất tài."

Sáng hôm sau Tống Thanh Thiển không hiểu vì sao Lục Vô Ưu đem nàng đến nhà mình, giấu ở chốn này, cô vẫn nghe thấy âm thanh bên ngoài.

"Vì một Tống Thanh Thiển? Có đáng sao?" Vũ Văn Nguyệt lạnh giọng chất vấn.

Lục Vô Ưu nhắm mắt: "Ngươi đi đi."

"Ngươi thật sự vì nàng mà bỏ hết sao? Ngay cả sư phụ cũng bỏ ngoài tai?"

Lục Vô Ưu mở mắt, lạnh nhìn Vũ Văn Nguyệt, giọng khàn: "Ta từ khi nào có gì? Ta sinh ra chỉ biết oán thù; chính nàng, vào mùa đông đó, kéo ta từ cõi chết, ta vốn lún sâu trong vực thẳm; mẹ ta vì thay cha báo thù, gán hết mọi thứ cho ta, có ai hỏi ta ý muốn không? Từ lúc sinh ra, ta chưa từng được hưởng chút tình thương của mẹ!"

"Mùa đông đó?" Tống Thanh Thiển nhớ lại, năm đó cô mười hai tuổi theo mẹ đi thăm thân, gặp một tiểu nữ nhi thản nhiên, ít lời.

Khi ấy Lục Chính Phong ra ngoài nói chuyện, nghĩ rằng Lục Vô Ưu chưa từng rời tổng đàn, xin cho trích vài ngày, mới đồng ý mang nàng về phủ.

Cô nhìn chằm chằm mâm điểm tâm lâu, rõ ràng muốn ăn, nhưng không đưa tay, cũng không nói gì.

Tống Thanh Thiển mỉm cười, đưa cho nàng, cùng lúc mang nàng và lũ bằng tuổi vui đùa bên nhau. Nàng ban đầu e dè, ít nói, nét mặt lạnh lùng, cao ngạo như phu nhân nhà quyền quý.

Đôi khi thái độ ấy làm Tống Thanh Thiển thấy buồn cười, như thể nàng sinh trưởng ở hoàng gia, kiêu sa.

Càng thế, Tống Thanh Thiển càng muốn giữ lấy nàng.

Vài ngày sau Lục Vô Ưu dần cởi mở hơn, nhưng chưa kịp từ giã thì Tống Thanh Thiển đã phải đi.

Cô tự hỏi: cô bé ấy chính là Lục Vô Ưu sao?

Vũ Văn Nguyệt lạnh lùng mắng: "Ngươi tỉnh lại đi! Bao năm gian khổ, giờ ngươi bỏ hết sao? Bao công sức như nước đổ về biển, ngươi không phụ lòng sư phụ sao?"

"A Nguyệt, ngươi nghĩ mẹ không biết sao? Bà lợi dụng ngươi, ngày ấy người đầu tiên chết chính là ngươi, bà sẽ buộc ta mang kẻ thù đó lưu lại sao?" Lục Vô Ưu cười như điên.

Vũ Văn Nguyệt lùi vài bước; nàng biết Lục Vô Ưu nói thật.

Cô nhìn Lục Vô Ưu một hồi, phất tay áo quay bước rời đi.

Tống Thanh Thiển nhẹ nhàng bước ra.

"Ngươi còn nhớ ta chứ?" Lục Vô Ưu nhìn Tống Thanh Thiển, cười hỏi.

"Là ngươi?"

Nàng cười khổ: "Là ta! Sao ngươi lại quên ta nhanh thế?"

"Ngươi biết không, từ nhỏ bên người ta luôn coi ta là chủ; ai dám bất kính, mẹ sẽ giết họ, ngay cả a di cũng không ngoại lệ." Nàng nhìn Tống Thanh Thiển, đáy mắt u ám. "Tay ta dính máu ngày càng nhiều, vì ta mà chết biết bao người, từng cái từng mũi đều đè nặng trên đầu ta."

"Ta không có bạn, cho đến khi gặp ngươi... Ta không hiểu vì sao, nhưng không thể quên ngươi. Rồi ta không có cơ hội gặp lại, cho đến khi Quốc Tử Giám gặp lại..."

Rốt cuộc là tình yêu tột cùng nào mới khiến nàng và Tiêu Bắc Đường cùng người khác đều trở nên như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store